Chương 84: Biển Cuồng Dậy Sóng (Sáu)


Hải tặc Ca Âu hầu như chiếm thế thượng phong, bọn chúng quá quen thuộc với lối đánh giáp lá cà trên boong tàu. Song đối thủ của chúng thì không quen với sàn tàu vừa trơn trượt vừa lắc lư, thành thử không khống chế được hoạt động của bản thân, rõ ràng đang đẩy sinh mệnh mình vào tay đối thủ. Rất nhanh chóng, hải tặc Ca Âu đã chiếm một góc boong, ép các chiến sĩ Cung Đô lùi qua một bên.

Tuy Xạ Nhan, Tang Cách, Lặc Phổ cố gắng chống trả địch nhân nhưng không điều chỉnh được cơ thể, chỉ có thể bảo vệ bản thân không bị thương tích. Trái lại, Niếp Lãng không nói một lời, trường kiếm trong tay gã liên tục đâm trúng mấy tên hải tặc, vất vả bình ổn chiến tuyến. May mà Dương Túc Phong nấp ở trong, liên tục bắn súng hỗ trợ, giết chết và làm bị thương những tên hải tặc hung dữ nhất, nếu không chiến tuyến đã vỡ từ nãy.

Đan Nhã Huyến cũng mau chóng gia nhập trường chiến tanh nồng mùi máu này. Tuy cô ta có võ công nhưng cũng không thích nghi được với sàn tàu vừa bóng nhẫy vừa lắc lư, võ công chỉ phát huy được ba bốn thành, ngoại trừ tự vệ, không thể trợ giúp được cho nhiều người bên mình. Bất quá sự có mặt của Đan Nhã Huyến cũng có lợi, cô ta bận áo liền quần màu hồng phấn, giữa thời tiết thế này rất dễ nhận ra. Nhờ đó Dương Túc Phong xác định mục tiêu bắn dễ hơn nhiều.

Hắn bắn liên tục, phát nào cũng trúng hải tặc. có điều tàu tròng trành làm đường đạn lệch đi, không gây ra vết thương trí mạng. Song chỉ cần vậy cũng đã giảm bớt được áp lực cho chiến sĩ Cung Đô rồi.

Trận chiến đẫm máu, kịch liệt như thế. Không tới năm phút đồng hồ, boong tàu đã ngổn ngang xác chết. Tuy thủ hạ Dương Túc Phong áp đảo về số lượng nhưng phần lớn thi thể trên sàn là thủ hạ của hắn. Hải tặc Ca Âu gục chưa tới hai chục tên, đại bộ phận bị trúng đạn sau đó mới bị giết chết. Máu hòa lẫn nước mưa, chảy lênh láng trên sàn làm mặt sàn càng trơn trợt, không sao đứng vững.

Bất thình lình, Phượng Thái Y xuất hiện giữa đám người đang hỗn chiến. Không biết cô nương này lôi từ đâu ra một thanh kiếm, vung lên gia nhập vào hàng ngũ chống địch. Tên hải tặc đối mặt với Phượng Thái Y không hề để sự mĩ lệ của thiếu nữ vào mắt, trái lại sự xuất hiện của Phượng Thái Y càng làm hắn điên cuồng chiến đấu gấp bội. Một đao của hắn gần như áp đảo Phượng Thái Y, song kèm theo một tiếng nổ trầm đục, hông trái của hắn xuất hiện đốm máu, là phát súng của Dương Túc Phong. Phượng Thái Y không bỏ lỡ thời cơ, chém kiếm vào đùi hắn, tức khắc làm hắn khuỵu xuống sàn. Lại thêm một kiếm, cuối cùng cũng giải quyết được hắn, có điều bản thân Phượng Thái Y cũng thở hổn hển.

Môi Dương Cơ Duệ hơi tái, run rẩy hỏi: “Đám hải tặc đó có phải người hay không? Sao giết hoài không chết vậy?”

Dương Túc Phong không nói một lời, chỉ lẳng lặng bắn, đổi súng, bắn, đổi súng, lặp đi lặp lại một động tác đơn giản. Tuy nhiên, tàu lắc lư làm ảnh hưởng rất lớn đến độ chính xác, may mà đạn của hắn vẫn tìm đúng chủ nhân. Ví dụ như nhắm vào đầu thì hắn lại bắn trúng cổ, nhắm vào mặt thì đan bay vô ngực. Sau mỗi lần bắn, hắn từ từ rút được kinh nghiệm, mỗi phát súng đều chăm chăm vào bụng hoặc ngực địch nhân, chỉ cầu cho trúng là được. Điệu này thì dù hắn có bắn nhầm, đại đa số cũng là bọn hải tặc trúng đạn.

Trong phạm vi chật hẹp thế này, hải tặc trúng đạn gần như chết hết, bởi vì chỉ cần động tác của chúng hơi kém linh hoạt là chiến sĩ Cung Đô và lính đánh thuê vốn chiếm ưu thế lực lượng lập tức kết liễu ngay.

Dần dà, trong đám hải tặc đang chiến đấu cũng có kẻ nhìn ra vấn đề. Bọn chúng đã nhận ra được sự áp bức từ vị trí Dương Túc Phong đang ẩn thân. Phượng Thái Y chủ động chắn trước mặt Dương Túc Phong, kết hợp với Đan Nhã Huyến thành một phòng tuyến vững chắc. Bọn Xạ Nhan cũng nhanh chóng nhận ra, kiên quyết bao vây địch nhân, tạo cơ hội cho Dương Túc Phong nhả đạn. Các chiến sĩ Cung Đô liên tiếp ngã xuống trước sự xông phá của hải tặc Ca Âu, song mỗi tiếng súng vang lên lại có một tên hải tặc ngã xuống, cứ nối tiếp nhau như thế. Xác Cung Đô chiến sĩ và hải tặc Ca Âu ngã chất chồng lên nhau la liệt.

Cũng không biết đã bao lâu, khắp người Dương Túc Phong toàn mùi thuốc súng nồng nặc đến ngộp thở, làm ngực hắn đau nhức, mắt dần dần mờ mịt. Thế nhưng hải tặc Ca Âu giết hoài không hết, ngược lại hình như càng lúc càng đông. Khổ nỗi hắn không có thời gian nghĩ ngợi, chỉ dựa vào bản năng mà bắn, lần lượt hạ gục từng tên hải tặc trước mặt.

Bất thình lình, thân tàu tròng trành dữ dội, tiếp theo đó là tiếng nữ nhân la thất thanh, chính là tiếng của Tô Lăng Tuyết, Lăng Thanh Tư các nàng.

Dương Túc Phong kinh hoảng kêu lên: “Không xong!”

Là hải tặc Ca Âu theo cửa sổ tàu chui vào thân tàu.

Nháy mắt, Dương Túc Phong cảm thấy máu nóng bốc lên, chỉ hận mình không lập tức xông ngay ra được. Trong khoang tàu hiện giờ toàn là nữ tử tay không tấc sắt, còn có Chu Đức Uy và Mễ Kì Nhĩ sức trói gà không chặt. Được mỗi Lăng Thanh Tư còn có vài phần năng lực chiến đấu, những người khác đành bó tay chịu chết. Một khi hải tặc Ca Âu xuống tay tàn sát, hậu quả thế nào không cần tưởng tượng.

Không đợi Dương Túc Phong mở miệng, Phượng Thái Y đã bình tĩnh nói với Tang Cách: “Dẫn bộ hạ của ngươi theo ta xuống dưới, các người thích hợp hơn cả!”

Tang Cách khẩn thiết nhìn Dương Túc Phong, hắn không do dự gật đầu.

Tang Cách lập tức nói: “Vâng!”

Quay người ra hiệu cho cho thợ săn tộc Tang Lan mau chóng theo mình xuống khoang tàu, chơi trò săn đuổi với hải tặc. Bọn họ vừa chui vào khoang thì thấy nhóm Tô Lăng Tuyết đầu tóc tán loạn đang chạy trốn, bám theo sát gót là Lăng Thanh Tư mặt mày cũng kinh hoàng không kém. Tay phải Lăng Thanh Tư cầm trường kiếm còn đang nhễu máu, tai trái lôi lão già bộ dạng thảm hại nhưng mặt không đổi sắc Chu Đức Uy.

Chỗ này chật hẹp, thợ săn Tang Lan đánh từ trên xuống, hải tặc Ca Âu từ dưới đánh lên, triển khai một trường ác đấu, cứ mỗi giây lại có một người ngã xuống. Rốt cuộc, dưới này không trơn như boong tàu, thợ săn Tang Lan lại người đông thế mạnh, còn có cung tên phối hợp, sau vài phút giằng co, hải tặc dần bị đàn áp, tiếng chém giết và tiếng la thảm vang lên không ngớt.

Phượng Thái Y trước lúc đi còn hạ giọng dặn dò Xạ Nhan rồi mới vội vã chạy xuống dưới.

Xạ Nhan dẫn những người sống sót chạy tới, đứng cạnh Dương Túc Phong, tay nắm chắc trường kiếm, cẩn thận nhìn hắn.

Dương Túc Phong bắn rớt một tên hải tặc đang bám vào dây thừng cột buồm leo lên, khàn giọng: “Cô ấy nói gì thế?”

Xạ Nhan cất tiếng ồm ồm, đáp: “Cô ấy dặn tôi trông chừng ngài, ngàn vạn lần không được xuất hiện. Người bên ngoài chết nhiều hay ít ngài cũng không được ra!”

Dương Túc Phong gật gật đầu. Hắn đương nhiên sẽ không thò đầu ra rồi. Đôi bên cầm đao chém giết lẫn nhau, mười gã Dương Túc Phong cũng không phải đối thủ của một tên hải tặc, nhưng sử dụng Đột Kỵ Thi thì tình hình khác đi rất nhiều. Nếu có một khẩu bán tự động 56 ở đây, hắn có thể thản nhiên chấp hết đám hải tặc. Song, một khi còn chưa về đến Mĩ Ni Tư thì chẳng đào đâu ra khẩu 56 hết.

Chính lúc hắn lơ là, phút chốc có hai lính đánh thuê ngã xuống, máu thịt tung tóe. Dương Túc Phong vội vàng tập trung tinh thần, không chần chừ bấm vào cò súng, bắn hung thủ sát hại bọn họ gục xuống sàn. Những lính đánh thuê khác không bỏ lỡ thời cơ xông lên, bằm nát thây tên hải tặc.

Cuộc chiến hao tổn này không lời lẽ nào miêu tả được. Cứ mỗi tên hải tặc ngã xuống lại kéo theo hai ba người nữa.

Cuộc chiến trong thuyền cũng kịch liệt không kém. Tiếng la thảm thiết, tiếng kêu gào, binh khí va nhau loảng xoảng, cuối cùng hoàn toàn không phân biệt được đâu là thanh âm gì nữa.

Đột nhiên, bão hoàn toàn dừng lại, trời đất trở nên tĩnh lặng. Boong tàu thôi không lắc lư nữa, từ từ yên ổn trở lại. Mây đen trên trời như xé ra, nhường chỗ cho vầng trăng sáng nhàn nhạt chiếu lên boong tàu.

Ánh trăng dường như kích động bọn hải tặc, búa, loan đao trong tay chúng vùng vẫy điên cuồng hơn. Song mưa bão đã ngừng, tàu thôi chao đảo, Cung Đô chiến sĩ nhờ đó cũng đứng vững được. Bọn họ kẻ trước người sau yểm hộ cho nhau, cùng hải tặc Ca Âu khai diễn một trường chém giết khiến người khiếp đảm. Kịch chiến lại bắt đầu, khí thế dầu sôi lửa bỏng, đôi bên đều có người ngã xuống, nhưng tỉ lệ lúc đầu còn là một hải tặc – ba người của Dương Túc Phong, về sau dần dần thành ra một một.

Đến lúc này, Xạ Nhan, Tang Cách, Lặc Phổ, Tô Liệt mới có dịp thể hiện năng lực giáp chiến. Boong tàu đã ngừng chao đảo, bọn họ giống như bị nhụt chí quá lâu bây giờ bùng phát công lực chưa từng thấy. Nhất là cái gã hung thần ác sát ít lời Niếp Lãng, trường kiếm trong tay trở thành bùa đoạt mạng hải tặc Ca Âu. Mỗi kiếm vung lên là một tên hải tặc kêu thảm ngã xuống, đầu văng qua lan can rớt xuống biển, máu từ cổ phun lên có tới cả thước, dưới ánh trăng làm người ta sởn gai ốc. Bất thình lình, một tiếng hú cực kì trầm đục vang lên, bọn hải tặc đứng ngây người, tựa hồ không tin. Nhưng tiếng hú đó lại truyền tới lần nữa, bọn chúng lập tức ào ào quay người chạy trốn. Mặc cho quân của Xạ Nhan truy đuổi phía sau, hải tặc Ca Âu vẫn nhanh nhẹn nắm lấy dây thừng, nhảy trở về thuyền. Bọn Xạ Nhan chỉ còn biết ngửa mặt than trời, ngoại trừ tức giận la hét thì không làm được gì hơn, đành trơ mắt nhìn bọn chúng rút lui.

Dương Túc Phong lồm cồm chui ra từ cái “ổ chó” nồng nặc mùi thuốc súng. Ngồi quá lâu nên vừa bước ra hắn có cảm giác như trời đất quay cuồng, không nhờ Đan Nhã Huyến nhanh nhẹn đỡ lấy thì hắn đã ngã lăn quay. Hơi hơi thích ứng được rồi, hắn buông Đan Nhã Huyến ra, vội vàng chạy tới sát lan can tàu nhìn xuống. Chỉ thấy dưới ánh trăng lạnh lẽo, bọn hải tặc đang nhốn nháo trở về thuyền mình, giong buồm lên nhằm phương bắc chạy đi. Bọn chúng đến thì khí thế hung hăng, đi thì im ru không một tiếng động.

“Chúng ta thắng rồi!” Tất cả mọi người trên tàu không hẹn mà cùng hoan hô rầm rĩ điếc tai.

Đột nhiên, từ trong khoang thuyền nhảy ra ba bốn tên hải tặc còn sót lại. Chúng bám theo dây thừng nhảy xuống, song từ dưới nước một bóng người vọt lên, lặng lẽ tiến tới gần chúng. Bọn hải tặc này rất cảnh giác, vội vã quay đầu nhưng đã muộn. Bàn tay của bóng người đó vung vẩy cái gì không rõ, một tên hải tặc rơi tùm xuống nước. Ba tên còn lại hấp tấp huy động loan đao nhưng chưa làm được gì đã theo gót tên hải tặc kia rơi xuống biển, toàn bộ biến mất tăm dưới làn nước tối thui.

Dưới ánh trăng, bóng người đó hiện ra, chính là A Phương Tác, toàn thân đầy hình xăm rợn người. Hắn bám dây thừng leo lên, nhẹ nhàng như một con én biển mà mạnh mẽ vô cùng, không có lấy một động tác thừa, không sai một vị trí. Nhanh, chuẩn, mạnh, thành công là những ngôn từ đẹp nhất có thể miêu tả động tác của hắn.

Giải quyết qua loa mấy tên hải tặc còn tụt lại, dưới con mắt kính ngưỡng dành cho một thiên thần của mọi người, A Phương Tác nhẹ nhàng như chim én đáp xuống boong tàu. Mùi máu tanh trên sàn đã tiêu tan quá nửa, mỗi một tấc lại có thi thể hòa lẫn máu tanh, binh khí gãy rải rác. Mặt A Phương Tác lạnh tanh, đi tới đi lui trên boong, y lật mấy cái xác hải tặc lên nhìn, đôi mắt xanh đầy vẻ suy tư trầm mặc.

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Chương #84