Chương 614: Hôn Lễ Của Hai Người (7). ...


Tới bữa sáng, Dương Túc Phong vẫn chưa về, Úc Thủy Lan Nhược ăn không ngon, buồn bực đặt đũa xuống, chỉ có Tiêu Tử Phong vẫn chậm rãi ăn, tựa hồ chẳng chút sốt ruột nào.

Nhưng cùng thời gian trôi đi, Dương Túc Phong vẫn không về, hai nàng gấp rồi, Úc Thủy Lan Nhược đứng ngồi không yên, chỉ có Tiêu Tử Phong còn khống chế được.

- Sao vẫn còn chưa ra?

Úc Thủy Lan Nhược buồn bức, cho dù sư phụ có dùng thân thể giao dịch, đêm đầu tiên cũng không cần gắng sức thế chứ, chẳng lẽ dù muốn chịu khổ chịu tội cũng giữ chặt lấy Dương Túc Phong? Muốn chứng minh sư phụ lợi hại hơn đệ tử?

- Đợi thêm đi, lo lắng cái gì? Một đêm còn chưa đủ sao! Cho dù chàng chịu được, sư phụ muội cũng đâu chịu được!

Tiêu Tử Phong nhìn qua Úc Thủy Lan Nhược nói, Dương Túc Phong đôi khi không biết tiết chế, nhưng Phong Tĩnh Hiên là người hiểu chuyện, lại là lần đầu hầu hạ nam nhân, không thể làm quá mức được, nàng chẳng lo lắng.

Song tới gần trưa Dương Túc Phong còn chưa về, lúc này Tiêu Tử Phong mơ hồ cảm thấy không ổn, cho dù đôi gian phu dâm phụ đó đêm qua có quyết chiến ba trăm hồi, sức cùng lực kiệt thì bây giờ cũng phải bò dậy rồi.

Càng nghĩ càng bất an, hai nàng liền tới phòng Phong Tĩnh Hiên xem thế nào.

Quy củ bất thành văn của Hải Thiên Phật Quốc là không được chưởng môn cho phép, không ai được tùy tiện vào phòng chưởng môn, nên cho dù Úc Thủy Lan Nhược tới nhiều lần, cũng chỉ ở bên ngoài nghe ngóng, không dám vào.

Nhưng Tiêu Tử Phong thì mặc , nàng kéo tay Úc Thủy Lan Nhược, cùng đi vào trong phòng.

Phòng ngủ Phong Tĩnh Hiên trống không.

Căn phòng sạch sẽ không nhuốm chút bụi trần, chiếc giường gỗ Bạch Đàn, bàn trang điểm chỉnh tề, y phúc gấp ngay ngắn, phong thư còn chưa mở, trường kiếm chưởng môn treo trên vách, hương trong lò đã cháy hết…

- Hỏng rồi!

Tiêu Tử Phong than khẽ, hối hận mình quá sơ xuất.

Dương Túc Phong khẳng định xảy ra chuyện rồi.

Úc Thủy Lan Nhược sắc mặt tái nhợt, đứng sững ra đó, lầm bẩm:

- Làm sao có thể như thế này được?

Dương Túc Phong mất tích, đối với Hải Thiên Phật Quốc mà nói là tai nạn không thể tiếp nhận được, đối với đế quốc Lam Vũ mà nói cũng là tổn thất không thể bù đắp, người của đế quốc Lam Vũ sẽ phát điên.

Úc Thủy Lan Nhược chừng như có thể nhìn thấy pháo đạn của chiến hạm phủ đẩy trời oanh tạc Phổ Đà Sơn, hủy diệt cơ nghiệp mấy trăm năm của Hải Thiên Phật Quốc trong nháy mắt.

Tiêu Tử Phong trấn tĩnh lại, mặt âm trầm quan sát xung quanh một lượt,không có dấu vết đánh nhau, cửa không có dấu vết bị cạy, hiển nhiên không có uy hiếp của người ngoài.

Kỳ thực đúng là nói thừa, đại bản doanh của Hải Thiên Phật Quốc canh gác nghiêm ngặt, sao có thể có thích khách tới được phòng của Phong Tĩnh Hiên, dù là Vũ Văn Chấn Thiên cũng không thể tới mà không ai biết được.

Úc Thủy Lan Nhược một lúc sau mới lẩm bẩm tự hỏi:

- Sư.. sư phụ … đi đâu mất rồi?

Tiêu Tử Phong hoàn toàn trấn tĩnh lại, nói:

- Lấy thân phận đại diện của chưởng môn, lập tức gọi sáu vị trưởng lão lại đây.

Úc Thủy Lan Nhược vội vàng rời đi, một lúc sau sáu vị trưởng lão nói nhau đến nơi, bọn họ đều là những nữ nhân lớn tuổi, tuổi đều trên sáu mươi, người gầy gò, thần sắc nghiêm túc , võ công cao thâm, đại đa số ăn mặc như ni cô.

Trưởng lão đứng đầu tên là Liệt Minh, sau khi cơ bản biết tình huống, bọn họ cũng nhìn nhau, không biết Dương Túc Phong và Phong Tĩnh Hiên đi đâu.

Phong Tĩnh Hiên bắt Dương Túc Phong tư bôn sao?

Hay Dương Túc Phong ép Phong Tĩnh Hiên tư bôn?

Phong Tĩnh Hiên và Dương Túc Phong cùng tư bôn?

Liệt Minh gian nan nói:

- Bọn họ … liệu có thể tạm thời rời khỏi đây không? Có lẽ, đi xem mặt trời mọc còn chưa về?

Tiêu Tử Phong lắc đầu:

- Không thể.

Úc Thủy Lan Nhược cũng nói:

- Đệ tử đã điều tra rồi, xung quanh không ai nhìn thấy sư phụ và Phong lĩnh ra ngoài, người phụ trách tình báo cũng nói, từ tối qua tới sáng nay không thấy chưởng môn, cũng không thấy tình huống khả nghi, bên ngoài Phổ Đà Sơn cũng không có nhân vật khả nghi xuất hiện.

Sáu vị trưởng lão lại nhìn nhau, cùng cúi đầu cân nhắc khả năng của sự việc.

Hôm qua Phong Tĩnh Hiên triệu kiến Dương Túc Phong, sau khi Dương Túc Phong tới đây liền không trở về, chuyện này bọn họ đều biết, cũng tự nhiên cho rằng Phong Tĩnh Hiên lưu y lại.

Chuyện này tất nhiên khó nghe, nhưng là tự do của Phong Tĩnh Hiên, chỉ cần nàng không làm gì nguy hại cho Hải Thiên Phật Quốc, hội trưởng lão sẽ không can thiệp.

Bọn họ thậm chí còn cho rằng Phong Tĩnh Hiên hi sinh thân thể lấy lòng Dương Túc Phong để quan hệ hai bên thêm mật thiệt, để cho được nhiều lợi ích hơn.

Nhưng hiện giờ hai người đó lại không thấy đâu nữa.

Úc Thủy Lan Nhược chưa từng trải qua chuyện nghiêm trọng như vậy, hiện giờ Hải Thiên Phật Quốc do nàng làm chủ, nàng sao chịu nổi áp lực lớn như vậy? Chỉ nghĩ thôi đã muốn khóc rồi.

Tâm tình của nàng rõ ràng cũng ảnh hưởng tới sáu vị trưởng lão chưa trải sóng gió, làm không khí hiện trường trở nên hết sức ngột ngạt.

Tiêu Tử Phong đành nghiêm khắc nói:

- Úc Thủy Lan Nhược! Bình tĩnh đi! Hoàng loạn không được việc gì cả.

Úc Thủy Lan Nhược khó khăn lắm mới khống chế được tâm tình của mình, nhưng vẫn khó tránh khỏi lo lắng.

Tiêu Tử Phong dù sao cũng từng trải phong sương, nàng không hoảng loạn chút nào, cẩn thận nhớ lại từng chi tiết một, phân tích quan hệ hai bên, xác nhận Phong Tĩnh Hiên không có ác ý, vậy khẳng định không có chuyện gì bất ngờ, khả năng lớn nhất là cả hai cùng xảy ra chuyện.

Từ tin tức Hải Thiên Phật Quốc cung cấp, chuyện ngoài dự liệu này không thể tới từ bên ngoài, nguy hiểm sẽ từ bên trong, mà có thể làm cho Phong Tĩnh Hiên biến mất không vết tích, chỉ có một người: lão nãi nãi.

Tiêu Tử Phong chậm rãi nói:

- Lan Nhược muội có biết hôm qua sư phụ của muội vì sao muốn tìm chàng không?

Úc Thủy Lan Nhược nói:

- Hình như bệnh của lão nãi nãi không tốt, sư phụ muốn giải thích rõ cho c… Phong lĩnh biết…

Tiêu Tử Phong gật đầu:

- Vậy thì đúng rồi, chuyện này hẳn do lão nãi nãi gây ra, ta nghĩ bọn họ rất có khả năng đi gặp lão nãi nãi rồi xảy ra chuyện bất ngờ.

Liệt Minh xen vào:

- Lão nãi nãi nào?

- Chính là, khụ khụ, chính là Thuần Đại Tố, bà điên đó đó.

Chuyện khẩn cấp Úc Thủy Lan Nhược không xưng hô khách khí, vốn Thuần Đại Tố là sư tổ của nàng, phải xưng hô tôn kính, dù là các vị trưởng lão bình thường nhìn thấy Thuần Đại Tố cũng phải cung kính.

Các vị trưởng lão giờ mới hiểu ra, tức thì cau mày lại, bản lĩnh của bà điên đó người khác không biết, chứ các vị trưởng lão bọn họ rõ nhất, mỗi lần bà ta phát điên, đều do bọn họ xuất toàn quân khống chế, nếu không có bọn họ giúp đỡ, Thuần Đại Tố muốn khống chế Phong Tĩnh Hiên là chuyện rất dễ dàng.

Tiêu Tử Phong nói gấp:

- Các ngươi không biết lão nãi nãi ở đâu sao?

Liệt Minh đáp:

- Trước nay đều là chúng tôi khống chế bà ấy giao cho chưởng môn tự sắp xếp, trước kia nhốt ở Thiên Nhai Hải Giác, nhưng nơi đó không giữ nổi bà ấy, mỗi một tháng bà ấy lại ra ngoài làm loạn, mọi người không chịu nổi. Lần cuối cùng chừng ba tháng trước, chưởng môn đưa bà ấy tới đây, rồi không thấy tin tức gì nữa, chúng tôi cũng không thấy bà ấy nữa.

Tiêu Tử Phong trầm ngâm:

- Các ngươi không biết Phong Tĩnh Hiên giữ bà ta ở đâu sao?

Liệt Minh lắc đầu:

- Không biết.

Tiêu Tử Phong nghĩ nhanh, hỏi:

- Ai phụ trách đưa thức ăn cho chưởng môn?

Úc Thủy Lan Nhược nói:

- Muội biết, muội sẽ đưa người đó tới ngay.

Chốc lát sau, Úc Thủy Lan Nhược dẫn một bà già béo mập tới, bà ta chuyên môn đưa thức ăn cho Phong Tĩnh Hiên.

Tiêu Tử Phong nói:

- Muội hỏi bà ta xem, gần đây chưởng môn ăn uống thế nào?

Bà già đó trông hơi ngốc, nhưng thực ra không ngốc chút nào, mồm mép rất nhanh nhẹn, không cần Úc Thủy Lan Nhược chuyển lời, đã nói ngay:

- Gần đây chưởng môn ăn nhiều hơn so với trước! Trước kia, chưởng môn mỗi ngày chỉ ăn một bát cơm, thỉnh thoảng ăn thêm ít rau, đại đa số là ăn hoa quả. Nhưng ba tháng nay, chưởng môn ăn rất nhiều, còn chuyên môn nói với tôi mỗi bữa phải có cá thịt, cơm cũng nhiều thêm…

Tiêu Tử Phong gật đầu:

- Tất cả thức ăn đều đưa tới đây?

Bà béo khẳng định:

- Vâng, mỗi lần đều do tôi tự mang tới, đặt trên bàn chưởng môn, có khi chưởng môn không ăn, tôi lại mang đi đổi món mới tới, nhưng ba tháng nay chưởng môn đều ăn hết…

Tiêu Tử Phong phất tay để bà ta rời đi, trầm ngâm nói:

- Được rồi, ta có thể xác định, bà già điên đó, hẳn là ở gây đây, thức ăn của chương môn các ngươi gồm cả của bà ấy, đây là điều chắc chắn, chưởng môn các ngươi không ăn thịt, nhưng Thuần Đại Tố có ăn thịt…

Úc Thủy Lan Nhược nhìn xung quanh thất vọng nói:

- Nhưng chúng ta tìm khắp cả lượt rồi, đâu có phát hiện ra điều gì…

Sáu trưởng lão cũng thấy Tiêu Tử Phong phân tích có đạo lý, nhưng người đâu?

Tiêu Tử Phong nghĩ một chút rồi thận trọng nói:

- Các vị trường lõa, chuyện ta không tầm thường, ta biết có một số bí mật của Hải Thiên Phật Quốc ta không nên biết, nhưng hiện giờ ta phải mời các vị nói bí mật đó ra, ví như, nơi này có chỗ bí mật nào không? Ví dụ mật thất chẳng hạn…

Úc Thủy Lan Nhược lắc đầu tỏ ý không biết.

Tiêu Tử Phong nhìn Liệt Minh.

Liệt Minh cũng lắc đàu không biết.

Lúc này có một trị trưởng lão nói:

- Chúng tôi chỉ là trưởng lão, không quản lý chuyện hàng ngày, cơ mật tối cao chỉ có chưởng môn mới biết. Nhưng tôi nghe nói trong phòng chưởng môn có tầng hầm… tiếc là chúng tôi không biết lối vào ở đâu…

Liệt Minh nói:

- Chuyện này có thật không?

Trưởng lão kia đáp:

- Tôi cũng chỉ nghe nói thôi…

Tiêu Tử Phong khoát tay, bảo Liệt Minh đừng hỏi thêm, nói:

- Bất kể thật giả chúng ta đều phải tin là thật, ta nghĩ, chúng ta bắt đầu tim tầng hầm thôi. Lan Nhược, phiền muội rút một trăm nữ đệ tử đáng tin nhất tới đây, cảnh giới xung quanh sơn cốc này, bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng không cho phép người ngoài tiến vào.

Úc Thủy Lan Nhược đáp luôn:

- Được.

Liệt Minh nghi hoặc nói:

- Chuyện này ….

Tiêu Tử Phong quyết đoán nói:

- Các vị trưởng lão, thứ cho ta nói thẳng, chúng ta phải động thủ, rỡ toàn bộ căn nhà này ra.

Liệt Minh khó xử:

- Nhưng nơi đây là chỗ ở của các đời chưởng môn….

Có một số điều bà ta không nói ra, nhưng ý tứ thì mọi người cùng hiểu, nơi này có ba trăm năm lịch sử rồi, dù nó không có nhiều giá trị lắm, nhưng nó là tượng trưng cho quyền lực của Hiển Thiên Phật Quốc, không được chưởng môn cho phép mà tùy tiện rỡ bỏ, đúng là không biết mang lại hậu quả gì, những người trên giang hồ sẽ có suy đoán không tốt.

Tiêu Tử Phong thần sắc cứng rắn nói:

- Bà cũng biết, thống soái tối cao của đế quốc Lam Vũ hiện giờ có lẽ bị nhốt dưới tầng hầm, bên nặng bên nhẹ thế nào, các ngươi tự hiểu.

Liệt Minh trưởng lão không nói nữa.

Đúng là so với thống soái tối cao, thì nơi này chẳng là gì, vạn nhất Dương Túc Phong bị nhốt ở dưới thật, đừng nói một căn nhà nhỏ, có rỡ cả Phổ Đà Sơn cũng là chuyện không phải do dự.

Lúc này, có một trưởng lão nói rất nhỏ:

- Nếu như bọn họ… không phải bị nhốt thì sao..

Tiêu Tử Phong và Liệt Minh cau mày lại, sắc mặt lập tức có chút quái gì, rồi trở nên do dự, hiển nhiên bọn họ cũng nghĩ tới đó là hai người đó liệu có xuống tầng hầm làm chuyện cẩu thả gì không?

Nói không chừng hai người còn đang trần truồng ôm nhau thề non hẹn biển, chàng chàng thiếp thiếp thì sao.

Dù đây là suy nghĩ rất xấu xa, nhưng ai có thể đảm bảo không có chứ? Dương Túc Phong háo sắc ai cũng biết cả, có quỷ mới biết y dùng thủ đoạn gì lừa Phong Tĩnh Hiên thất thân.

Vạn nhất bên dưới đúng là diễn ra cảnh long phượng hoan hảo, mà bọn họ lại xông vào làm hỏng chuyện tốt của người ta thì dù bọn họ không trách bản thân cũng xấu hổ.

Các chưởng lão mặc dù là thạch nữ cả đời không gả cho người, nhưng đối với chút chuyện thường tình nhân gian này vẫn suy tính rất chu đáo, đó là vẫn đề tôn nghiêm của chưởng môn nhân bọn họ.

Tiêu Tử Phong nghĩ một lúc rồi kiên quyết nói:

- Cho dù là như thế, chúng ta cũng phải tìm bọn họ ra, lỡ bọn họ gặp nguy hiểm, chúng ta bỏ lỡ thời gian thì hối cũng không kịp. Theo ta đoán, bọn họ có khả năng bị Thuần Đại Tố khống chế cũng chưa biết chừng, còn về tình huống các ngươi nói, có lẽ có, nhưng khả năng rất nhỏ, trừ khi chưởng môn các ngươi chấp thuận, tướng công nhà ta không có cơ hội đánh lén, các ngươi yên tâm, tất cả hậu quả do ta gánh vác.

Sáu trưởng lão nghĩ một lúc, đều thấy mình không cần lo lắng, Dương Túc Phong sức trói gà không chặt, Phong Tĩnh Hiên mà không muốn thì y không dùng vũ lực được.

Phong Tĩnh Hiên chủ động hiến thân được sao? Đáp án khẳng định là tỉ lệ rất nhỏ.

Liệt Minh trầm giọng nói:

- Tiêu phu nhân nói có lý, nếu như thế chúng ta đành động thủ thôi, còn về trách nhiệm, phu nhân chê cười rồi, chẳng lẽ chúng tôi là người sợ chịu trách nhiệm sao?

Tiêu Tử Phong nói:

- Được, vậy tổn thân của gian phòng này do chúng tôi bồi thường, động thủ đi.

Xoay cổ tay một cái, trong tay Tiêu Tử Phong đã thêm một thanh nhiễm kiếm, kiếm quang léo lên, bức tường phía nam liền bị cắt lìa đổ xụp xuống.

Các vị trưởng lão cũng nhất tề rút kiếm, chớp mắt kiếm khí ngợt trời, cả gian phong bị rỡ tung, nơi này vốn có ba trăm năm lịc h sử rồi, sao chịu được bọn họ hành hạ, chớp mắt tất cả tường gỗ đã đổ xuống, ánh mặt trời chiếu thẳng vào trong.

Bọn họ cẩn thận tìm kiếm nhưng không có chút phát hiện nào, không phát hiện ra ván thép gì đó, căn phòng tuy có lịch sử rất lâu, nhưng không có bí mật gì.

Thậm chí cả nhà tắm và phòng vệ sinh phía sau bọn họ cũng lật tung lên mà không phát hiện có gì khác thường.

Tiêu Tử Phong nghiêm nghị nói:

- Đem toàn bộ đồ đạc hủy đi.

Sáu vị trưởng lão do dự, dù sao đây cũng là nơi ở của Phong Tĩnh Hiên, nếu không hỏi trắng đen trải phải gì đã hủy hết, vạn nhất Phong Tĩnh Hiên bình an vô sự trở về thì xấu hổ nhường nào?

Song Tiêu Tử Phong mặc kệ, trước khi tìm được Dương Túc Phong, nàng chẳng thương xót bất kỳ cái gì, nơi trường kiếm lướt qua tất cả đều tan nát.

Các chưởng lão hiển nhiên cố kỵ rất nhiều, không dám phá hoại như Tiê Tử Phong, mà dùng biện pháp di dời, khi bọn họ định chuyển giường đi, thì phát hiện bí mật dưới đó.

Liệt Minh nói:

- Có lối vào.

Tiêu Tử Phong thu trường kiếm đi tới xem xét, thì ra dưới chiếc giường gỗ, có một tấm thép hình vuông, bốn phía đều là đá hoa cương rất chắc.

Tiêu Tử Phong dùng chín thành nội lực cũng không làm nó nhúc nhích chút nào, sau vị trưởng lão thay nhau thử cũng không thể làm nó có động tĩnh gì, hiển nhiên không thể dùng nội công mà mở nó ra được.

Kỳ thực đây là chuyện quá rõ ràng, nếu như dùng sức trâu mà mở nó ra được thì sao bảo vệ được an toàn cho tầng hầm?

Qua nghiên cứu tỉ mỉ, bọn họ phát hiện ra bên tấp thép có sáu bánh răng, bên trân có số, lần lượt từ 0 tới 9, hiển nhiên nó dùng để tổ hợp thành mật mã 6 con số, mới có thể mở được tấm thép.

Nhưng không ai biết mật mã.

Liệt Minh thử liền mấy số nhưng không có tác dụng.

Vừa may Úc Thủy Lan Nhược bố trí xong cảnh vệ, vội vã đi tới, thấy tấm thép này cũng hiếu kỳ tới gần.

Tiêu Tử Phong hỏi:

- Lan Nhược, muội có nhớ gì về nó không?

Úc Thủy Lan Nhược lắc đầu:

- Không, đến chuyên nơi này có tầng hầm muội cũng không biết.

Tiêu Tử Phong hỏi:

- Các ngươi có biết, chưởng môn của mình có sợ thích gì đặc biệt liên quan tới các con số không?

Các trưởng lão lắc đầu.

Phong Tĩnh Hiên bình thường rất ít tiếp xúc với bọn họ, trừ Úc Thủy Lan Nhược ra thì gần như không nói chuyện với ai, bọn họ sao biết được sợ thích của chưởng môn?

Úc Thủy Lan Nhược nghĩ kỹ cũng không có đầu mối gì.

Tiêu Tử Phong suy nghĩ nói:

- Được rồi, chúng ta chỉ đành dùng biện pháp khác thôi, muội tìm Đỗ Thiên Kỳ, bảo hắn dẫn đội bộc phá có kính nghiệm tới đây, tốt nhất mang theo nhiều thuốc nổ vào! Hiểu chưa?

Úc Thủy Lan Nhược gật đầu rồi vội đi thông báo cho Đỗ Thiên Kỳ, Úc Thủy Lan Nhược là quan chỉ huy của bộ đội cảnh vệ, nhưng lúc này lại không có ở trên Phổ Đà Sơn mà cùng binh sĩ cảnh vệ ở trên quan hạm, cho dù dùng tốt độ nhanh nhất cũng phải nửa tiếng.

Các trưởng lão biết Tiêu Tử Phong muốn dùng thuốc nổ thì đều thầm thở dài tiếc nuối, thuốc nổ đúng là có thể phá được cánh cửa sắt này, nhưng đối với Hải Thiên Phật Quốc mà nói ảnh hưởng rất lớn.

Bất quá không còn cách nào, ai bảo bọn họ không biết mật mã? Thời gian càng kéo dài, Phong Tĩnh Hiên và Dương Túc Phong sẽ càng nguy hiểm.

Tiêu Tử Phong suy nghĩ nói:

- Trước khi thuốc nổ tới, chúng ta thử đoán mật mã xem? Lan Nhược, muội đoán xem?

- 35, 23, 32.

Úc Thủy Lan Nhược thuận miệng nói, kết quả không có tác dụng.

Tiêu Tử Phong cau mày:

- Sinh nhật của cô ta thế nào ?

Úc Thủy Lan Nhược cũng thử nhưng vẫn không có kết quả.

Tiêu Tử Phong đoán:

- Ngày cô ta làm chưởng môn là gì?

Liệt Minh thử, cũng thất bại.

Tiếp đó, Tiêu Tử Phong lại thử rất nhiều con số liên quan tới ngày tháng, nhưng cũng không đúng, nàng không khỏi thất vọng, nếu mật mã là một con số hoàn toàn không liên quan tới Phong Tĩnh Hiên thì hỏng mất.

Tiêu Tử Phong lại nghĩ rất lâu, rồi hỏi:

- … Có ai biết sinh nhật của Đường Hán không?

Úc Thủy Lan Nhược suy nghĩ rất lâu, nói:

- Muội không biết… bất quá, muội biết Đường Hán chết ngày 3 tháng 9 năm 1711 … mỗi khi tới ngày đó, tâm tình của sư phụ đều rất kém…

Ngày mất của Đường Hán được ghép lại, bánh xe liền phát ra tiếng lách cách, tấm thép nặng nề chầm chậm kéo sang bên phải, lộ ra một cửa động đem ngòm.

Tiêu Tử Phong ngửi qua, không thấy có mùi hôi thối đặc biệt, hẳn tầng hầm thường xuyên được mở ra, nếu không sẽ phải có mùi thối nồng nặc, từ đó có thể đoán Phong Tĩnh Hiên thường xuyên ra vào nơi này.

Tiêu Tử Phong không cần suy nghĩ, liền nhảy xuống dưới, mau chóng rơi lên tấm thảm mềm, Úc Thủy Lan Nhược và các trưởng lão cũng nối nhau nhảy xuống.

Khi chạm phải lớp thảm mềm, bọn họ đều vô cùng kinh ngạc, tầng hầm bọn họ thấy nhiều rồi, nhưng tầng hầm có trải thảm thì bọn họ rất ít thấy, Hải Thiên Phật Quốc dù không thiếu tiền, nhưng luôn sinh hoạt tiết kiệp đơn giản, ngay cả phòng của chưởng môn cũng không thường sửa chữa, sao lại có một tầng hầm quý như thế?

Úc Thủy Lan Nhược lại chạy ra mang đen pin vào, hiệu quả của dèn pin tốt hơn đèn dầu nhiều, sử dụng đơn giản thuận tiện, Hải Thiên Phật Quốc cũng mua không ít.

Đèn pin được bật lên, mọi người nhìn thấy rõ ràng, tầng hầm này rất lớn, chừng tới mấy trăm mét vuông, phía trước có một cánh cửa sắt.

May mà cánh cửa sắt này không có mậtmã, chỉ có một ổ khóa, Liệt Minh xưa nay nghiêm nghị ít nói, không biết từ đâu lấy ra một que sắt cắm vào ổ khóa.

Năm giây sau, ổ khóa bị mở ra, trong tích tắc đó có một cổ kình phong đánh tới, tiếp đó một bóng người xông ra.

- Thuần Đại Tố!

Tiêu Tử Phong thét lên xông tới trước, ngăn bà ta lại, những trưởng lão khác cũng tiến lên trợ giúp, chặn Thuần Đại Tố lại.

Bọn họ rất hiểu bà ta, sáu người nhất tề động thủ, uy lực cực lớn, bóng trắng kia chỉ đành lui lại.

Tiêu Tử Phong định thần nhìn kỹ, đúng là Thuần Dại Tô, một thời gian không gặp bà già cổ quái này càng thêm tiểu tụy, nhưng võ công càng thêm tinh thâm.

Sau này nàng mới biết gần như cách nửa tháng, Thuần Đại Tố lại lên cơn điên, các cao thủ Hải Thiên Phật Quốc phải ra sức bắt bà ta lại, kết quả bắt một lần võ công của Thuần Đại Tố lại tiến một bước, càng ngày càng cao thâm khó lường.

Tám người cùng chugn sức mới khó khăn lắp ép Thuần Đại Tố lui lại, nhưng sau khi vào tầng hầm có chút khó khăn, nơi này độ cao thấp, không lợi cho bọn họ phát huy võ công, quan trong hơn võ công của Tiêu Tử Phong không cùng đường với bọn họ, không thể tạo thành tổ hợp mạnh mẽ.

Trước kia thường do Phong Tĩnh Hiên cùng bọn họ lập thành Thái Ất Thiên Tiên trận, trận này có uy lực rất lớn nhưng thiếu một người không được, mà võ công của Úc Thủy Lan Nhược chưa đạt yêu cầu của trận này.

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Chương #614