Chương 607: Anna Và Quốc Vương (P4).


Tới lúc này bọn họ hiểu ra rất nhiều chuyện, vì sao Trương Kiệt Thanh mang theo máy ném đá trong đội ngũ, nói không chừng là ông ta vốn chuẩn bị đánh thành Hoàng Long.

Những binh sĩ bị ông ta lừa gạt có lẽ cũng nhắm vào quyền lực tối cao của đế quốc Ngả Phỉ Ni, có lẽ Trương Hạo Hàm hứa bọn chúng nếu trèo vào thành được, sẽ cho bọn chúng vô số tiền bạc và mỹ nữ.

Trương Kiệt Thanh đúng là tâm phúc của Trịnh Quốc Bình, cũng chính vì thế mà ông ra biết tất cả chỗ yếu của đối phương, biết triều đình không hề có chút uy hiếp nào.

Như Anna trước đây, cô ta cũng biết chỗ trí mạng của Trịnh Quốc Bình, nên mới nắm chắc đường quyền lực trong tay.

Hiện giờ là lúc đế quốc Ngả Phỉ Ni yết ớt nhất, mộng hoàng đế của Trương Kiệt Thanh không còn xa với nữa, chỉ cần công phá được Tử Cấm Thành, địa vị hoàng đế liền nắm trong tay ông ta rồi.

Nhìn biểu hiện đáng tởm của lũ đại thần này, thì biết, khó khăn duy nhất là giết hoàng đế, cho dù hoàng đế có đổi bọn chúng cũng sẽ không có chút phản kháng gì.

- Trịnh Quốc Bình.

Đột nhiên Lưu Hàng gọi thằng tên lão hoàng đế.

- To gan! Đám nhãi vô tri, lại dám gọi thằng tên hoàng đế.

Có tên đại thần đường đường chính nghĩa khá, như muốn liều mạng với Lưu Hàng.

Có tên đại thần ra vẻ khuyên can:

- Đám vô tri các ngươi, mau mau thỉnh tội với hoàng đế bệ hạ.

- Các ngươi còn không mau quỳ xuống?

Kẻ nói câu này là tên biết vỗ mông ngựa nhất.

- Câm mồm.

Lưu Hàng đột nhiên tức giận quát, trấn áp toàn bộ âm thanh của đám đại thần, trước kia hắn cho rằng tiếng ruối bọ là đáng ghét nhất, nhưng so với đám người này, đám ruồi bọ còn khá hơn cả trăm lần.

- Trịnh Quốc Bình, quân Lam Vũ bọn ta có thể bảo vệ cho ngươi bình an vô sự, nhưng ngươi phải đồng ý với bọn ta hai điều kiện!

Lưu Hàng lạnh lùng nói, lúc này trong điện Kim Loan to lớn, quân Lam Vũ mới là chúa tể.

- Hai tên nhãi con các ngươi…

Có tên đại thần còn không biết sợ chết nói, vội vàng biểu hiện trung thành với hoàng đế trong lúc nguy nan, để sau này được hoàng đế nhìn với con mắt khác.

Lưu Thiên Dạ đột nhiên rút súng ra, bắn đoàng một tiếng, tên đại thần kia lập tức nhũn người ta, trong không khí tựa hồ có mùi bài tiết gì đó.

Lưu Hàng khinh bỉ nhìn đám người vô sỉ trên mặt đất rồi nhìn Trình Quốc Bình.

Một lúc lâu sau, Trịnh Quốc Bình mới run rẩy nói:

- Điều kiện gì?

Lưu Hàng nói:

- Rất đơn giản, thứ nhất, bọn ta muốn đưa An Đức Liệt Tư đi, thứ hai, ba tháng sau thiết chiến hạm của hải quân Lam Vũ sẽ tới thăm nơi này, hi vọng không bị cự tuyệt.

Trình Quốc Bình tức thì thờ phào, điều kiện đúng là đơn giản, vội vàng nói:

- Được, được, được, không có vấn đề gì ..

Lưu Hàng lạnh nhạt nói:

- Ngươi là vua một nước, tốt nhất đừng nuốt lời, nếu không … Thiên Dạ, ngươi đi xử lý chuyện bên ngoài đi.

Lưu Thiên Dạ tuân lệnh lập tức dẫn nhân mã rời đi.

Quân đội của Trương Kiệt Thanh tấn công dữ dội, phong tuyến của Tử Cầm Thanh đã bị phá mất hai đạo rồi, từ tường thành nhìn ra, Lưu Thiên Dạ có thể thấy rõ ràng, đám tiến công là lũ ô hợp Trương Kiệt Thanh tập hợp lại, nhân số đông, ý chí cũng kịch liệt, đại khái là bị những lời hứa của ông ta làm đầu óc mê muội rồi.

Đám người này lúc thuận lợi còn duy trì được một lúc, chứ gặp trở ngại là tan ngay, không đáng lo, tiếc là đám cấm vệ quân là lũ phế thải, chiến đấu vừa bắt đầu đã có một phần ba bỏ chạy, hơn nữa đại đa số là quan quân.

- Chính bọn chúng, chính chúng đã giết hoàng đế bệ hạ ..

Nhìn thấy quân Lam Vũ xuất hiện, Trương Hạo Hàm quát lên, vung thanh thần kiếm, không ngừng hò hét đám phản loạn bị quyền lực và tiền bạc làm mờ mắt phát động tấn công.

Hắn cách Lưu Thiên Dạ chùng bốn trăm mét, được mấy tên thân tín vây quanh, đang bày mưu tính kế điều động binh lực.

Đoàng!

Lưu Thiên Dạ nâng súng ngắm lên, lạnh lùng bóp cò.

Trường kiếm trong tay Trương Hạo Hàm vỡ nát, vai trái phun máu, ngã ra đất, đám thân tín vội đỡ hắn dậy, kéo ra sau tường.

Ở dốc Trường Bản, hắn không nhìn thấy An Đức Liệt Tư bị bắn trúng như thế nào, nên lúc này hắn cũng y như vậy, hoàn toàn không có đề phòng gì với các tay súng bắn tỉa, cho rằng cách quân Lam Vũ ba trăm mét khẳng định là an toàn nhất, tiếc rằng hắn sai rồi.

Lưu Thiên Dạ không giết chết hắn, vì đối với quân Lam Vũ mà nói, điều đó không có lợi gì, đế quốc Ngả Phỉ Ni không thể hoàn bình, còn cần một đán phần tử phản loạn, như vậy ba tháng sau quân Lam Vũ tới mới có cớ tốt để nhúng tay vào thế cục của đế quốc Ngả Phỉ Ni.

Từ lợi ích lâu dài của đế quốc Lam Vũ mà nói, bên trong đế quốc Ngả Phỉ Ni càng rối ren càng tốt.

Đoàng!

Lưu Thiên Dạ lại bóp cò súng.

Ngoài năm trăm mét, Trương Kiệt Thanh ngã xuống, ngực bị trúng đạn, ông ta vừa mới từ một căn phòng đi ra, bên cạnh còn có mấy tên thân tín, mặt mày rạng rỡ như đầy tự tin vào cuộc tạo phản này.

Đáng tiếc, ông ta nhầm, Trương Kiệt Thanh già rồi, không còn tác dụng lớn lắm nữa, nên Lưu Thiên Dạ không do dự giết chết ngay, ông ta phải trả giá cho hành vi của mình.

Nhưng Trương Hạo Hàm còn sống, hắn sẽ tiếp tục giấc mộng hoàng đế, đế quốc Ngả Phỉ Ni vĩnh viễn không được yên bình.

Trương Hạo Hàm bị thương, Trương Kiệt La chết, đám phản loạn không có kẻ cầm đầu, tức thì có chút hoảng loạn, dù có một số kẻ vẫn tiếp tục tiến công, nhưng uy lực đã không ngừng giảm bớt, số lượng cũng ít dần.

Nửa tiếng sau, đàm phản loạn tan hết như một bầy ong vỡ tổ, bọn chúng vốn bị tiền và quyền kích động, một khi hạ vũ khí lập tức khôi phục dáng vẻ của bình dân, về phần xử lý bọn chúng thế nào, là chuyện của Trịnh Quốc Bình rồi.

- Kém cỏi!

Lưu Hàng tỏ ra rất thất vọng.

Đúng là cuộc bạo loạn do Trương Kiệt Thanh và Trương Hạo Hàm đúng là quá kém cỏi, tới ngay cả quân đội chuyên nghiệp cũng chẳng có, mà tình thế tốt như vậy cũng chẳng thành công, đúng là đáng tiếc.

Có lẽ phản loạn ở đế quốc Ngả Phỉ Ni chính là như thế, một quốc gia cách biệt với bên ngoài không có xâm lược ngoại lai, trình độ tạo phản so với nơi khác kém quá xa.

Khi bọn họ trở về điện Kim Loan đã không còn tên đại thần nào dám lên tiếng nữa, ngay cả Trương Kiệt Thanh còn bị quân Lam Vũ giết chết, bọn chúng còn dám nói gì?

Lưu Hàng cũng chẳng buồn để ý tới bọn chúng, chỉ đợi Trịnh Quốc Bình quyết định, ông ta là một hoàng đế ăn hại, nhưng với đế quốc Lam Vũ, ông ta càng ăn hại càng tốt, nên Lưu Hàng cũng chẳng định dùng người khác thay ông ta.

Trịnh Quốc Bình lắp bắp nói:

- Ta thực sự không biết phải biểu đạt sự cảm kích của mình thế nào.

Lưu Hàng lãnh đạm nói:

- Chỉ cần ông tuân thủ lời hứa là được.

Hắn không xỉ nhục ông ta, hắn bỗng cảm thấy làm xỉ ông ta, xỉ nhục đám đại thần này, hoàn toàn là tự xỉ nhục mình, một con người đi sỉ nhục một con lợn, không phải là xỉ nhục bản thân sao?

Vì thế hắn coi luôn như không có chuyện gì xảy ra, cũng không khinh bỉ đám đại thần kia nữa, dù sao hắn cũng sắp rời khỏi cái quốc gia này rồi.

Trịnh Quốc Bình do dự chốc lát, đột nhiên luyến tiếc nói:

- Các ngươi muốn mang Anna đi thật sao?

Tên gia hòa này không ngờ tới giờ còn nghĩ tới Anna, đúng là sống tới hồ đồ rồi, nữ nhân này khơi lên gió tanh mưa máu trong đế quốc Ngả Phỉ Ni, thiếu chút nữa còn cướp mất ngai vàng của ông ta, mà ông ta vẫn còn muốn có lại cô ta, đúng là…

- Phải! Bọn ta phải đem cô ta đi!

Lưu Hàng không chút do dự nói, căn bản không cho Trịnh Quốc Bình cơ hội mặc cả.

Trịnh Quốc Bằng không dám nói nữa, chỉ đành đồng ý điều kiện của quân Lam Vũ, đồng thời Trịnh Quốc Bình còn hứa lập tức đoạn tuyệt viện trợ quân sự cho nước Y Lan.

Kỳ thực cho dù ông ta không hứa thì viện trợ quân sự cho nước Y Lan cung đã ngừng rồi, đây vốn là kế hoạch cho An Đức Liệt Tư bày ra, mà hiện giờ cô ta đã bị bắt.

Quân Lam Vũ phải mang An Đức Liệt Tư đi, chuyện này không liên quan mấy tới Lưu Thiên Dạ, An Đức Liệt Tư biết rõ tất cả về đế quốc Ngả Phỉ Ni, có cô ta, đế quốc Lam Vũ có thể tùy thời tìm hiểu về đế quốc Ngả Phỉ Ni, có cô ta cho dù đế quốc Ngả Phỉ Ni có sản xuất ra thiết chiến hạm, đại khái cũng không dám làm gì quân Lam Vũ.

Nói một cách khác, quân Lam Vũ mang đi không chỉ là thân thể của cô ta mà là tất cả mọi thứ cô ta biết.

Ngoài ra quan trọng hơn nữa, chỉ có An Đức Liệt Tư mới biết rốt cuộc tính năng các vật tư viện trợ cho nước Y Lan như thế nào, sản xuất ra sao, như các con số về pháo cà nông .v..v.

Ngày 27 tháng 8 năm 1732 thiên nguyên, Lưu Hàng suất lĩnh đội thám hiểm rời khỏi đế quốc Ngả Phỉ Ni, một tuần sau, dưới sự chỉ dẫn của An Đức Liệt Tư bình an vô sự đi qua khu bão tố, trở về mặt biển Đại Nam Dương.

Bốn ngày sau, trên đường đi bọn họ gặp được một chiếc chiến hạm của hạm đội A Phương Tác nhờ điện đại của đối phương, liên hệ được với thượng cấp, lúc này Dương Túc Phong đang ở trên thuyền tới Phổ Đà Sơn.

Cuối cùng Lưu Hàng an toàn cập bến ở Kim Lăng, được hoan nghênh nhiệt liệt, bởi vì thành công tiến vào đế quốc Ngả Phỉ Ni, đồng thời trừ bỏ uy hiếp phía đông nam của đế quốc Lam Vũ, Lưu Hàng đang ban quân hàm thượng tướng.

Lưu Thiên Dạ được ban quân hàm trung tá, nhưng bởi vì chuyện giữa hắn và Anna, chức vụ quan chỉ huy hải quân lục chiến đội của hắn bị đình chỉ.

Hai tháng sau, ngày 10 tháng 11 năm 1732 thiên nguyên, Vũ Phi Phàm suất lĩnh tám chiếc khu trục hạm đi thăm đế quốc Ngả Phỉ Ni, trên đó còn có hơn một nghìn thành viên hải quân lục chiến, bình an vượt qua khu vực gió báo Đại Đông Dương, bới bờ biển đế quốc Ngả Phỉ Ni.

Vũ Phi Phàm đại biểu cho Dương Túc Phong hội kiến Trịnh Quốc Bình, đàm phán một loạt hợp tác giữa hai bên.

Thông qua hiệp thương thân thiện, hải quân Lam Vũ thành lập ở phía tây bắc bộ đảo Ngả Phỉ Ni cửa cảng của mình, có hạm đội đồn trú thời gian dài ở đó, thiết chiến hạm đang được đế quốc Ngả Phỉ Ni nghiên cứu cũng bị ép mua mất.

Trương Hạo Hạm được quân Lam Vũ thả đi quả nhiên còn chưa chịu từ bỏ, lại một lần nữa phát động phản loạn, đế quốc Ngả Phỉ Ni chính thực dựa vào quân Lam Vũ tiến hành dẹp phản loạn, Vũ Phi Phàm được phong làm nguyên soái hải quân của đế quốc Ngả Phỉ Ni.

Một ngăm sau, ngày 25 tháng 11 năm 1733 thiên nguyên, ngày lành tháng tốt, Dương Túc Phong chính thức phê chuẩn cho Anna kết hôn với Lưu Thiên Dạ.

Tiểu thư Anna tới ban ngành kỹ thuật của đế quốc Lam Vũ hơn một năm, giúp quân Lam Vũ giải quyết một số vấn đề.

Cuộc hôn nhân này hơi đặc biệt, thu hút không ít người chú ý, ngay Dương Túc Phong cũng phát thư chúc mừng, làm báo chí đương thời xôn xao nho nhỏ.

Lưu Thiên Dạ vì ái tình cởi bỏ quân trang, sau khi kết hôn liền mở một công ty mậu dịch, chuyên môn chạy tuyến đường giữa đế quốc Ngả Phỉ Ni và đế quốc Lam Vũ, có phu nhân Anna chỉ điểm, công ty mậu dịch thu nhập khá hậu, chuyện về đế quốc Ngả Phỉ Ni kéo màn một cách hoàn mỹ.

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Chương #607