Chương 59: Cuộc Chiến Lúc Hoàng Hôn (Ba)


Dương Túc Phong một mặt ôm lấy Đan Nhã Huyến, kéo nàng vào ngực, một mặt kéo theo Mễ Kỳ Nhĩ đang thất kinh hồn vía chạy về phía xe ngựa. Đan Nhã Huyến sắc mặt tái mét, nhìn thấy Dương Túc Phong phảng phất như trông thấy cứu tinh, ôm chặt lấy hắn, nghẹn ngào vừa khóc vừa nói:

- Chuyện gì đã xảy ra, chuyện gì đã xảy ra? – Tuy vậy, chuyện này lại khiến cho Đường Băng Na bất mãn, cười với dáng vẻ khinh thị. Đan Nhã Huyến nghe được thanh âm của Đường Băng Na, lập tức ngưng khóc, giãy người rời khỏi ngực Dương Túc Phong, cũng nhìn đối phương cười lạnh đáp trả lại.

Dương Túc Phong cảm thấy bùi ngùi, hai nữ nhân này ở trong hoàn cảnh khốc liệt như lúc này nhưng vẫn không quên tị nạnh nhau, điều đó thật sự khiến hắn bội phục. Hắn không còn cách nào khác là vội vã an ủi hai nàng một chút, phân phó Mông Địch Vưu chiếu cố đến Mễ Kỳ Nhĩ, bảo đảm an toàn cho y. Mông Địch Vưu và Đỗ Qua Nhĩ nhìn nhau, không biết tại sao Phong thủ lĩnh lại coi trọng kẻ đó đến thế, bọn họ không hiểu rằng trong mắt Dương Túc Phong, thiên tài chế tạo hỏa dược Mễ Kỳ Nhĩ so với Đan Nhã Huyến thì còn quan trọng hơn nhiều.

Đoàn người cũng đã bắt đầu kiểm kê trang bị. Những thứ Ngu Mạn Viện vận chuyển đến Mỹ Ni Tư đều là quân hỏa và dược phẩm, đối với hiện tại trước mắt của Dương Túc Phong mà nói, những thứ này không nghi ngờ gì nữa, khiến cho hắn hệt như cơn nắng hạn gặp trận mưa rào. Hắn ra lệnh cho Xạ Nhan kiểm kê vật tư súng đạn, tổng cộng có hơn ba trăm trường cung cánh ưng và hơn năm vạn mũi tên, còn có mấy trăm trường kiếm được rèn bằng thép tinh luyện, rất thích hợp cho kiếm sĩ Cung Đô sử dụng, ngay cả Dương Túc Phong cũng không tưởng tượng mình lại may mắn đến thế. Thế nhưng điều khiến cho mọi người kinh ngạc nhất chính là nhóm người Mông Địch Vưu đã gấp rút lắp ráp được ba cỗ pháo dã chiến. Mặc dù đường kính của nòng pháo chỉ là bốn tấc Anh, là pháo hạng nhẹ, song như thế đã khiến cho Dương Túc Phong mừng rỡ không cách nào diễn tả được.

- Ta ngất, cô muốn vận chuyển pháo dã chiến đến Mỹ Ni Tư bán cho ai thế? – Dương Túc Phong không nhịn được sự tò mò, cất tiếng hỏi.

- Đây là đơn đặt hàng của Bộ Thủ - Ngu Mạn Viện mặt ủ mày chau nói.

Dương Túc Phong không khỏi kinh ngạc, lại là Bộ Thủ?

Càng ngày càng nhiều nô lệ lao thoát khỏi xiềng xích, dũng mãnh lao ra đường Bảo Ứng phủ, tiếng kêu thảm thiết và tiếng chém giết vang lên liên hồi, chiến sĩ Cung Đô cho dù đã bày ra trận thế cũng không thể nào ngăn chặn được công kích như thủy triều dâng lên của địch nhân. Xạ Nhan chợt quát to:

- Chúng ta phải nhanh chóng đến nha môn Tri phủ, chỗ này không thích hợp ở lâu.

Dương Túc Phong gật đầu, hạ lệnh lui dần về nha môn Tri phủ. Đến đó đã phát hiện xung quanh hoàn toàn vắng lặng, không một bóng người, quan viên và nha dịch bộ khoái hoàn toàn không thấy ai. Đám người Xạ Nhan lập tức chiếm cứ các vị trí có lợi, sắp xếp cảnh giới và phòng ngự, tất cả chiến sĩ Cung Đô đều tập trung trên tường đá, trường cung cánh ưng sẵn sàng trong tay chờ đợi địch đến, trấn thủ tiền phương phía trước. Thủ hạ của Ngu Mạn Viện giám sát hai bên sườn và phía sau. Mông Địch Vưu và Đỗ Qua Nhĩ an bài chu đáo pháo dã chiến ở vùng đất trống, trước đống linh kiện phức tạp và hơn mười quả đạn pháo, bọn họ lại không còn tay phải, động tác chậm đi rất nhiều, nhưng vẫn nghiến chặt răng, trầm tĩnh tiến hành cẩn thận từng động tác một, Mễ Kỳ Nhĩ đứng một bên cũng hỗ trợ một cách hết sức nhiệt tình.

Thương thế của Đường Băng Na khá nặng, Ngu Mạn Viện cho dù đã băng bó, cho nàng uống thuốc nhưng nhất thời nàng vẫn chưa thể hành động như lúc bình thường được. Thương thế Đan Nhã Huyến cũng không nhẹ, cử động hết sức khó khăn, song nàng không muốn người khác bận tâm, một mình đứng tự xử lý vết thương. Dương Cơ Duệ thì chỉ im lặng, lau chùi, kiểm tra thật kỹ sáu khẩu Đột Kỵ Thi, lúc này, sáu khẩu Đột Kỵ Thi đã trở thành lá bùa hộ mệnh của Dương Túc Phong. Trong lúc nhất thời, không khí đều tràn ngập mùi thuốc súng, bên ngoài tường đá lại truyền đến những tiếng kêu đau đớn thàm thiết, phảng phất như thế giới đã đến ngày tận thế làm cho người ta lo âu khắc khoải.

Thật ra nội tâm Dương Túc Phong cũng rất khẩn trương, mặc dù hắn đã quen với sự căng thẳng và chết chóc, nhưng cho đến bây giờ hắn vẫn chưa từng tiếp nhận qua bất cứ một khóa huấn luyện quân sự chính quy nào, lần đầu tiên phải đối diện với một cuộc chiến với quy mô lớn, trong lòng hắn thật sự cảm thấy thấp thỏm bất an. Trong những cuộc chiến như thế này, tác dụng của một cá nhân như hắn sẽ rất thấp, hắn phải làm sao có thể tìm được đối sách thích hợp và chỉ huy bộ hạ một cách hiệu quả mới tốt. Hơn nữa hắn cũng không phải chỉ lo cho tính mạng của mình hắn, mà còn phải phụ trách đến cả sự an nguy của rất nhiều người khác nữa. Chỉ có điều, tất cả những kiến thức đó hắn đều chưa được trải qua bao giờ.

- Không phải sợ, chiến đấu thật ra cũng chỉ là một cuộc đấu trí đầu sức giữa chỉ huy của song phương, chỉ cần mình cố gắng hạn chế sai lầm là được. – Dường như nhận thấy vẻ căng thẳng của Dương Túc Phong, Dương Cơ Duệ thản nhiên cất tiếng nói.

Mông Địch Vưu cũng nhận ra vẻ căng thẳng của Dương Túc Phong, bèn thoải mái vỗ vỗ vai hắn, ngoác miệng cười nói:

- Phong thủ lĩnh, yên tâm, trong tay bọn nô lệ chắc chắn không có pháo dã chiến. Chúng tôi sẽ cố gắng áp chế bọn chúng từ ngay con đường phía trước.

Dương Túc Phong hơi an lòng, vui mừng gật đầu.

Vị trí địa lý của nha môn Tri phủ rất thuận lợi cho việc phòng thủ, Mục Thuấn Anh không biết xuất phát từ mục đích gì mà lại kiến tạo nha môn Tri phủ thành một nơi dễ thủ khó công. Dựa theo địa hình mà nói, ngoại trừ một con đường thẳng tắp tiến đến, ba mặt còn lại đều là nơi trống trải, tường đá chắc chắn quây tròn, tựa như một thành trì thu nhỏ, độ cao cũng phải đến hơn năm thước, không thể dễ dàng xông lên.

Đám nô lệ bắt đầu đợt công kích đầu tiên rất nhanh, bọn chúng căn bản không biết được tình thế trong nha môn Tri phủ đã biến hóa rất nhiều, bọn chúng mang theo khí thế ngút ngàn do vừa thoát khỏi xiềng xích, hưng phấn gào thét xông lên, muốn chiếm quyền kiểm soát nơi trung tâm của Bảo Ứng phủ. Nhưng chào đón bọn chúng đều chỉ là những đợt mưa tên. Chỉ trong chớp mắt, con đường trống trải phía trước nha môn Tri phủ đã nằm la liệt những thi thể và thương binh, máu tươi chảy xuôi về những nơi đất trũng, dưới ánh mặt trời tỏa ra thứ ánh sáng khiến cho kẻ khác phải lóa mắt.

Dương Túc Phong và Dương Cơ Duệ đứng trên tháp chuông, kiểm soát tình hình bốn bề. Dương Cơ Duệ ngồi trong góc, bình tĩnh, cẩn thận nạp đạn cho những khẩu Đột Kỵ Thi. Dương Túc Phong từ vết lõm trên tường, vươn mũi súng đen ngòm ra ngoài, an bài vị trí có thể phát ra uy lực mạnh nhất của Đột Kỵ Thi. Cứ mỗi tiếng súng vang lên lại có một địch nhân nở hoa trên đầu, loại cảm giác này khiến cho hắn liên tưởng đến cảnh tượng dùng súng máy bán tự động 56 bắn chuột đồng trong núi sâu kiếp trước, vô luận là lũ chuột đáng thương đến thế nào thì cũng đều một phát súng một con, không hề do dự và thương tiếc. Trong mắt của Dương Túc Phong thì những nô lệ trước mắt đã đoạt được tự do và sinh tồn của mình, với tư tưởng của một người hiện đại như hắn thì lẽ ra hắn phải có trách nhiệm tranh đấu cho bọn họ, nhưng, trong tình thế lúc này, hắn không thể không tàn nhẫn tước đi tính mạng của bọn họ, nếu không, hắn sẽ là người phải chết.

Đám nô lệ sau khi tấn công rải rác thất bại, tựa hồ đã hiểu ra rằng nha môn Tri phủ hôm nay không hề giống bình thường, bọn họ bắt đầu phủ phục tại một bên đường, tập trung nhân lực, chờ đợi thủ lĩnh đến. Nhưng Dương Túc Phong hoàn toàn không lo lắng, bởi vì Mông Địch Vưu đã hưng phấn báo cho hắn biết rằng ba khẩu pháo dã chiến đã được sắp xếp ổn thỏa, có thể sử dụng. Bọn họ đem pháo dã chiến đặt lên cửa lớn của nha môn Tri phủ, họng pháo hướng thẳng về con đường phía trước.

Dương Túc Phong từ tháp chuông đi xuống, vuốt ve những khẩu đại pháo mà hắn chỉ có thể thấy trước đây trong những viện bảo tàng. Hắn nhận xét đây là một loại pháo không đạt yêu cầu, mặc dù sử dụng bạo tạc đạn nhưng bên trong lại phải đổ đầy thuốc súng đen, uy lực khi nổ sẽ rất nhỏ, cho dù rơi vào đám đông thì cũng chỉ có thể bắn ngã ba bốn người. Hơn nữa, khuyết điểm lớn nhất chính là tốc độ bắn sẽ không thể nào nhanh được, sau khi bắn ra một phát thì phải dọn sạch thuốc súng đen còn sót lại bên trong họng pháo, sau đó mới có thể tiếp tục sử dụng. Đối với một pháo thủ thuần thục mà nói, hoàn thành một loạt thao tác như thể cũng phải tốn mất hai ba phút đồng hồ. Song cũng chỉ cần hai ba phút đó thôi đã đủ để quyết định sinh tử của mấy trăm ngàn người.

- Khai pháo thử xem. – Trong lòng Dương Túc Phong chợt xuất hiện một sự kích thích, cảm giác kích thích này đã sớm có trước đó, chính là nhanh chóng trở về Mỹ Ni Tư, tổ chức quân đội, sản xuất vũ khí: thuốc nổ TNT; súng máy bán tự động 56, súng cối….Đương nhiên là nếu có thể làm được thì pháo dã chiến cũng được liệt vào một thứ cần phải sản xuất. Một khi những thứ đó xuất hiện, hắn sẽ không cần phải nhìn sắc mặt kẻ khác để làm việc nữa, trở thành nam tử hán đại trượng phu, muốn làm gì thì làm.

Mông Địch Vưu không đồng ý khai pháo, nguyên nhân rất đơn giản, tầm bắn không quá xa.

Dương Túc Phong thất vọng nói:

- Ôi mẹ ơi, khoảng cách chưa đến ba bốn trăm thước mà cũng bắn không đến, vậy thì làm được gì đây?

Mông Địch Vưu nói:

- Loại pháo này thực ra là pháo chuyên dụng dùng cho hải quân, chuyên môn dùng để bắn địch nhân áp sát thuyền mình, khoảng cách phải gần thì mới có hiệu quả cao. Nó vốn không hề thích hợp với dã chiến.

Dương Túc Phong miễn cưỡng nhún vai, nói với vẻ thất vọng:

- Ta còn tưởng nó là pháo dã chiến! Thì ra là pháo chuyên dụng của hải quân! Vậy là phải chờ địch nhân vọt đến cửa mới có thể dùng?

Mông Địch Vưu gật đầu:

- Phong thủ lĩnh yên tâm, ba cỗ pháo này uy lực không lớn nhưng luân phiên bắn ra cũng sẽ khiến cho địch nhân sợ hãi vô cùng. Thi thể không còn nguyên vẹn đối với những người chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu trên chiến trường thực sự là một sự đả kích rất lớn, nó là một thứ vũ khí đánh vào tâm lý hết sức lợi hại.

Dương Túc Phong gật đầu, hắn hoàn toàn tán thành với những lời này.

Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, ba bốn trăm nô lệ tập trung lại đã bắt đầu tấn công. Bọn họ không biết đã lấy từ đâu được rất nhiều vũ khí quân dụng, có cả những thứ có thể tấn công từ xa như Sam Mộc cung. Bọn họ từ con đường phía trước la ó xông lên, tựa như một cơn hồng thủy ào đến phá đê.

Mông Địch Vưu chờ đợi địch nhân lọt vào tầm bắn mới bình tĩnh hạ lệnh khai pháo.

Đạn pháo nổ tung giữa đám đông, phát ra thanh âm đinh tai nhức óc, khói mù tan đi, trên con đường quả nhiên xuất hiện một đống thi thể không còn toàn vẹn, tay chân, máu thịt tung tóe. Đám nô lệ còn lại càng hoảng sợ, vội vàng dừng bước, ngây ngốc nhìn các vũng máu trên mặt đất. Phát pháo thứ hai tiếp tục phát ra, lại một loạt thanh âm vang lên, thi thể và máu tươi tiếp tục tung bay, vấy lên khuôn mặt của những kẻ khác, đám còn lại đều kêu lên một tiếng, vội vàng ôm đầu đào tẩu như một đám chuột. Kết quả đã khiến cho phát pháo thứ ba không còn mục tiêu, chỉ khiến cho đống thi thể trên mặt đất nát nhoét thêm một chút.

- Tốt! – Dương Túc Phong bật thốt lên. Loại thuốc súng đen nay đã có lực rung động mạnh đến thế, nếu như mình chế tạo thành công thuốc nổ TNT sử dụng cho pháo dã chiến thì uy lực còn kinh khủng đến mức nào? Chỉ cần một phát pháo thì e rằng toàn bộ địch nhân như khi nãy sẽ phải ngã rạp xuống. Nghĩ đến đây, bầu nhiệt huyết trong ngực hắn lại càng thêm sôi trào.

Đột nhiên, hắn nghe được thanh âm yếu ớt của Ngu Mạn Viện vang lên gọi mình, hắn vội vàng chạy đến thì thấy nàng thở dốc nói:

- Dương Túc Phong, ta đột nhiên quên khuấy đi mất một chuyện muốn nói với ngươi. Ngươi mau đi cứu mấy người Tô Lăng Tuyết, nhanh lên, nếu chậm sẽ không còn kịp nữa.

Dương Túc Phong chấn động, lắp bắp hỏi:

- Cái gì? Tô Lăng Tuyết? Bọn họ đang ở đâu?

Ngu Mạn Viện thấy sắc mặt hắn trắng bệch kích động, cảm thấy áy náy lắm, vội đáp:

- Lúc nãy ta vô ý nhìn thấy các nàng, ta nghĩ….

Dương Túc Phong nhất thời không kìm chế được tâm tình nữa, tức giận quát lớn:

- Ngươi nghĩ cái gì? Các nàng rốt cuộc đang ở đâu?

Ngu Mạn Viện buồn bã nói:

- Ở tiệm thuốc Thiện Hành đường trên con đường thứ tư ở phía trước, nữ y sinh ở đó ta cũng biết, nàng ta là Tử Duyệt, là y sinh nổi tiếng nhất Bảo Ứng phủ. Mấy người Tô Lăng Tuyết dường như đang ở đó điều trị…nhưng ta không biết các nàng bị bệnh gì…..

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Chương #59