Chương 586: Mục Tiêu! Thành Quang Minh! (P6) ...


Thành Quang Minh. Quân đội Mã Toa ở thành Quang Minh đã tiến vào trạng thái chiến đấu, tất cả binh sĩ đều bị đuổi lên tường thành, đồn trú ụ thành, lắp đạn vào súng, nhắm chuẩn vào vùng đất trống bên ngoài, ngón tay khẩn trương đặt trên cò súng.

Tịch dương chầm chậm xuống núi, nhưng đất trời còn rất nóng nực, thêm vào nội tâm khẩn trương và tuyệt vọng, rất nhiều binh sĩ Mã Toa cảm thấy mình có thể ngất lịm đi bất kể lúc nào. Trên đường phố thành Quang Minh, lúc này trông rất vắng ngắt, vốn còn có người rảnh rỗi đi qua đi lại, hiện giờ đều đã biến mất sạch rồi, còn lại mỗi đội tuần tra vũ trang của quân đội Mã Toa.

Tiếng còi chói tai đã thông báo cho mỗi một người dân trong thành rằng bắt đầu từ bây giờ, thành Quang Minh đã tiến vào trạng thái chiến tranh, tất cả mọi người đều phải nghe theo sự chỉ huy của quân đội, nếu không xử bắn. Vì thế có mấy tên địa chủ và quý tộc trong nhà còn chút tài sản bị quân đội tuần tra kiếm cớ giết chết, tài sản và nữ nhân bị cướp hết, trong loạn thế, sinh mạng còn không bằng cỏ rác.

Trong tửu quán vốn náo nhiệt giờ đã trống rỗng rồi, đám địa chủ và quý tộc uống rượu đã vội vàng trở về cái ổ chó của mình, cầu thần bái phật mong trời cao phù hộ, bọn chúng cầu cho quân Lam Vũ đừng phá thành, lại cầu cho quân Mã Toa đừng hạ độc thủ với bọn chúng, xem chừng chuyến này bồ tát mệt rồi. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "

Từ ô cửa sổ u ám nhìn ra, bọn chúng có thể thấy bên ngoài đã hỗn loạn, quân Mã Toa thừa cơ cướp phá, rất nhiều người bị giết chết trong nhà, tài sản của bọn họ, thậm chí là thê tử và nữ nhi bọn họ đều bị đám binh sĩ mang đi, chỉ kháng cự một chút là được hưởng đãi ngộ bị báng súng đập vỡ đầu.

quân Lam Vũ tới bên ngoài thành Quang Minh vào chập tối, ban đầu chỉ có chừng 100 người, bọn họ ghìm cương lại ở cách thành Quang Minh khoảng 1000m, quan sát thành Quang Minh từ xa. Vừa vặn ánh tàn dương chiếu lên người bọn họ, làm toàn thân bọn họ ánh lên sắc vàng giống như sứ giả trời cao phái xuống, ngay cả lá cờ sư thứu màu lam cũng được chùm lên ánh vàng giống như cờ hoàng kim sư tử của Mã Toa.

Bọn họ không có khôi giáp màu đen, không có trường thương sáng loáng, chỉ có trang phục bằng vải thô bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng khi binh sĩ Mã Toa nhìn thấy bọn họ thì hơi thở cũng cảm thấy khó khăn.

quân Lam Vũ cuồn cuộn đổ tới, mau chóng hình thành một hình dẻ quạt xung quanh thành Quang Minh, bọn họ dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn nơi này, như rất hứng thủ với tòa thành này vậy. Sau khi màn đêm buông xuống, càng có nhiều kỵ binh quân Lam Vũ tới nơi, từ xa xa nhìn lại trông không thấy bóng dáng bọn họ, chỉ thấy những đốm lửa kéo dài, từ phương đông kéo tới, sau đó tản ra trước mặt thành Quang Minh, cuối cùng bao vây thành Quang Minh vào giữa.

Mặc Nhĩ Tư ngay lập tức trở về ban tình báo của mình, xử lý tin tức quân Lam Vũ tới nơi, trong 10 phút ngắn ngủi, các loại tư liệu tình báo liên quan tới kỵ binh quân Lam Vũ đổ tới như thủy triều, rượu mà hắn vừa uống tựa hồ đã bốc hơi sạch rồi, ngọn lửa thiêu đốt trong lòng không còn nữa. Giống như trước kia, lúc này hắn cảm thấy đầu nặng trình trịch, lởn vởn chỉ có 3 chữ quân Lam Vũ, muốn đưa ra phán đoán tỉnh táo đúng là rất khó.

Toàn bộ ban tình báo không khí lặng ngắt, các tham mưu tựa hồ đã bị quẳng vào cảnh tuyệt vọng nhất, khi xử lý tin tức ai nấy mặt mày cứ như đưa đám, quân Lam Vũ càng mạnh mẽ, bọn chúng càng tuyệt vọng. Bọn chúng là người biết rõ tình hình nhất, tuyệt đối không tin những lời đồn bậy bạ như “hoàng đế bệ hạ tổ chức 200 vạn đai quân, có thể tùy thời tăng viện cho thành Quang Minh......”

Vào thời khắc tuyệt vọng này, ngay cả Mặc Nhĩ Tư M còn suy sụp ủ rũ, thì bọn chúng càng chẳng cần phải nói nữa. Mãi Mặc Nhĩ Tư mới khôi phục được chút bình tĩnh, xét từ tin tình báo tới đây căn bản đều là kỵ binh quân Lam Vũ.

Cái từ kỵ binh quân Lam Vũ này có hàm nghĩa đặc thù, người Mã TOa còn chưa từng cho rằng người Tây Mông, Ngõa Lạp, Vũ Chân cũng là kỵ binh quân Lam Vũ, bọn họ thuần túy là đám nhà quê không được dung nhập vào xã hội văn minh.

Người Mã Toa cho rằng bọn họ cùng lắm chỉ dựa vào quân Lam Vũ mà sinh tồn thôi, thế nào cũng có một ngày đường ai nấy đi. Trong mắt quan quân Mã TOa, kỵ binh quân Lam Vũ chỉ có 3 lữ đoàn, tổng binh lực đại khái ước chừng 2 vạn

-Không có bộ binh quân Lam Vũ là chuyệt tốt rồi.

Mặc Nhĩ Tư an ủi bản thân như thế, nếu như không dùng tinh thần AQ mạnh mẽ mê hoặc mình, thì sớm đã bị đại số lượng kỵ binh quân Lam Vũ dọa sợ vỡ mật rồi. thành Quang Minh không kiên cố như Minh Na Tư Đặc Lai, nhưng kỵ binh quân Lam Vũ muốn thúc ngựa phóng lên tường thành là chuyện tuyệt đối không có khả năng.

Trên bình nguyên thì kỵ binh quân Lam Vũ là chúa tể, nhưng khi đánh thành bọn họ là vịt cạn, Mặc Nhĩ Tư có đủ tư cách coi thường bọn họ. Từ xưa đến này, chưa có ai dùng kỵ binh để đánh thành, đương nhiên ngoại trừ trí óc bằng 0 ra.

Kỵ binh quân Lam Vũ không nhiều, tới giờ cũng lắm chỉ có 2-3 vạn người, trừ đi một số nhân viên hậu cần, thực sự có thể dùng cũng chỉ có 2 vạn. Quân Mã Toa thủ thành có tới 18 vạn, hơn quân Lam Vũ những 9 lần, cho dù sức chiến đấu có tệ hại, nhưng dựa vào công sự kiên cố, đối phó với kị binh không có kinh nghiệm hạng chiến hẳn là có thể, kỵ binh có thể phát huy ưu tên gì trong hạng chiến? Căn bản là không có.

Sau khi cân nhắc tổng hợp, Mặc Nhĩ Tư rất tự tin chiến thắng kỵ binh quân Lam Vũ. Nếu va chạm với quân Lam Vũ ngoài đồng hoang thì bọn chúng chết là cái chắc, nhưng ở thành Quang Minh thì chưa chắc, tất cả công sự phòng ngự ở nơi này đều dựa theo tiêu chuẩn thiết kế cao nhất, cho dù sau này có chút rút bớt, nhưng không phải điều kỵ binh quân Lam Vũ có thể khắc phục được.

Mau chóng chỉnh lí tin tức tình báo quan trọng nhất, Mặc Nhĩ Tư đi tìm La Khắc Tùng báo cáo tình hình. Bộ chỉ huy quân Mã Toa đặt ở phía bắc thành Quang Minh, cách tiền tuyến rất gần, giữa bộ chỉ huy và ban tình báo chỉ cách một cái sân, tính theo đường thẳng chưa tới 50m.

Khi đi qua sân, Mặc Nhĩ Tư vô tình nhìn thấy trên tường thành có mấy tên binh sĩ đang cật lực điều chỉnh phương hướng cung nỏ cỡ lớn, những cái cung này vốn chĩa về phía đông bắc, hiện giờ phải điều chỉnh chúng về hướng đông. Đây là cung nỏ siêu kích cỡ, vũ khí phòng thủ lớn nhất của quân Mã Toa, ở thành Quang Minh có tổng cộng hơn 300 chiếc cung như thế, rất nhiều cái còn lâm thời làm nên.

Đại pháp kiểu mới do quân đội Mã Toa nghiên cứu mãi vẫn chưa có tiến triển gì, nhưng ở phương diện dùng những chiếc cung nỏ này, bọn chúng rất thành thạo. Đại pháo không còn hi vọng gì nữa, bọn chúng đành gửi hi vọng vào những chiếc cung nỏ này có thể phát huy uy lực.

Có lẽ trăm năm trước nó là lợi khí công thủ thành, bất kể quân đội Đường Xuyên hay Mã Toa đều vô cùng coi trọng nghiên cứu và sản xuất cung nỏ cỡ lớn.2 bên so kè về tầm bắn và số lần phóng tên với nhau, khi đó nhân viên nghiên cứu cung nỏ được chào đón nhất, cuối cùng cung nỏ 2 bên đều có thể bắn ra 24 mũi tên, tầm bắn được hơn trăm mét, tuyệt đối là thần binh lợi khí đối phó với chiến thuật biển người.

Mỗi lần hội chiến ở Lạc Na, cung nỏ cỡ lớn đều phát huy tác dụng trọng đại, tăng têm ảnh hưởng tới quá trình chiến tranh. Phe tấn công đẩy chúng lên tiền tuyến, áp chế cung tiễn nỏ của phe phòng ngự, giống như thế, phe phòng ngự cũng lắp cung nỏ cỡ lớn, dùng tên dày đặc bắn chết kẻ tấn công đông đảo nhất.

Vì sức bắn của chúng rất mạnh, nên trong khoảng cách 50- 100m, mũi tên bình thường có thể xuyên qua 2 người, mang lại thương vong cực lớn cho đối phương, đồng thời cũng sản sinh ra chấn động tâm lý cực lớn. Trước khi đại pháo xuất hiện bọn chúng là tử thần trên chiến trường.

Thường thường vì đoạt lấy những cung nỏ cỡ lớn này, quân đội 2 bên tranh chấp thường phải trả giá khá nặng nề, rất nhiều cung nỏ cuối cùng trải qua nhiều lần tranh đoạt hoàn toàn bị phá hủy, rất nhiều người từ chiến trường lui về đều có ấn tượng cực kỳ mạnh mẽ với loại cung nỏ cỡ lớn này.

Khi bọn chúng lên dây, thì tiếng ken két đó là âm thanh làm người ta sợ hãi nhất trên chiến trường, thậm chí còn đáng sợ hơn cả những tiếng rít xé gió của mũi tên, cho dù là binh sĩ có kinh nghiêm trên chiến trường, nghe thấy loại âm thanh này cũng sởn cả gai ốc.

Nhưng hiện giờ, bất kể nhìn từ góc độ nào, Mặc Nhĩ Tư đều thấy chúng đã lạc hậu rồi, đã không còn theo kịp nhu cầu của thời đại nữa. Tác dụng của bọn chúng trong chiến tranh đang mau chóng rời xa, cuối cùng sẽ biến mất.

Đây là thời đại của đại pháo làm chủ chiến trường, là thời đại đại pháo của quân Lam Vũ diễn võ giương oai, mỗi một quả đạn pháo trái phá 100 ly có thể tạo thành sát thương hơn cả 5 cỗ cung nỏ cỡ lớn, hơn nữa tầm bắn lẫn tần suất đều hơn hẳn. Không có gì phải nghi ngờ, số cung nỏ cỡ lớn này đáng nhẽ phải bị đào thải từ lâu rồi, quân đội Mã Toa còn tiếp tục dùng chỉ nói lên sự bi ai của chúng.

-Chỉ có bằng này người thôi sao?

La Khắc Tùng cau mày hỏi, cho dù trong dự liệu của hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy áp lực nặng nề. Bao nhiêu tướng lĩnh Mã Toa đã thất bại trong tay quân Lam Vũ, La Khắc Tùng hắn có thể xoay chuyển càn khôn không? Bản thân hắn cũng không có lòng tin này.

-Đúng thế, tạm thời chỉ có bằng đó, có lẽ bộ đội khác của quân Lam Vũ mấy này sau mới tới.

Mặc Nhĩ Tư bình tĩnh nói,đưa hết tư liệu cho La Khắc Tùng, số tư liệu này đều tới từ phía đông, cơ bản đều là do bồ câu đưa thư cuối cùng mang tới, tiếp đó trạnh tình báo bị kỵ binh quân Lam Vũ phóng hỏa hoàn toàn rồi.

La Khắc Tùng không nói, chầm chậm ngồi xuống, ngây ra nhìn bản đồ ở trên tường. Trên tấm bản đồ quân sự cỡ lớn đó chi chít mũi tên màu lam của kỵ binh quân Lam Vũ, hoàn toàn bao vây lấy thành Quang Minh. Dạng thành thị như vậy, trên bản đồ quân sự còn 2 cái nữa, đó là Minh Na Tư Đặc Lai và Vũ Thắng Quan, quân Lam Vũ đồng thời khống chế cả 3 cứ điểm quân sự cực lớn, từ đó có thể thấy được thực lực của quân Lam Vũ, đúng là quân Mã Toa không thể bì được.

Bất quá La Khắc Tùng không hề lập tức bị quân Lam Vũ dọa sợ hãi, hắn đang suy tính tỉ mỉ, nếu như quân Lam Vũ chỉ đưa tới 3 vạn kỵ binh, thì mình không cần phải lo lắng lắm. quân Lam Vũ khẳng định sẽ không trực tiếp công thành, bọn họ không có trọng pháo, căn bản không thể phá vỡ được tường thành kiên cố, đồng thời kỵ binh quân Lam Vũ không được huấn luyện đánh thành và hạng chiến.

Quan chỉ huy bọn họ cũng không làm chuyện ngu xuẩn lấy trứng gà đập đá đó, đây cũng là chuyện mà La Khắc Tùng hi vọng nhìn thấy nhất. Nhưng chẳng lẽ quân Lam Vũ lại không biết sở đoản của mình sao? Bọn họ có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy ư? La Khắc Tùng phủ định hi vọng của mình, hắn khẳng định quân Lam Vũ còn có phương pháp công thành khác, để phát huy trọn vẹn tính cơ động của kỵ binh, làm quân đội Mã Toa khuất phục.

La Khắc Tùng nghiêm giọng nói:

-Thông tri cho bộ đội, cảnh giới nghiêm ngặt, không được chút là nơi lỏng.

-Vâng.

Các tham mưu nhận lệnh, chia nhau đi thông báo. Cho dù Vũ Văn Lôi Đình đã mang đi 3 sư đoàn bộ binh tinh nhuệ, nhưng bên trong thành Quang Minh vẫn còn có 6 sư đoàn bộ binh và 2 sư đoàn mang phiên hiệu kỵ binh, tổng lực tới 18 vạn, đối phó với quân Lam Vũ là quá dư. Đánh hạng chiến với kỵ binh quân Lam Vũ cũng không sợ, nếu như quân Lam Vũ ngu xuẩn tới mức hạng chiến với quân Mã Toa.

Có điều bất kể là La Khắc Tùng hay Mặc Nhĩ Tư,khẳng định quân Lam Vũ còn có chiêu số lợi hại chưa dùng. Đúng là như vậy, trong thời gia tiếp đó, kỵ binh quân Lam Vũ không trực tiếp công thành mà ngược lại còn chủ động rút lui. Trải qua một đêm dài mất ngủ, sáng sớm hôm sau, Mặc Nhĩ Tư đột nhiên phát hiện xung quanh thành Quang Minh không còn thấy kỵ binh quân Lam Vũ nữa, Không ai biết là bọn họ đi đâu. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "

Binh sĩ Mã Toa khẩn trương cả một đêm, tựa hồ đều cho rằng mình bị ảo giác, đó là quân Lam Vũ không phải vì thành Quang Minh mà tới. Sau này thông qua tin tức chính xác, Mặc Nhĩ Tư và La Khắc Tùng biết được xung quanh thành Quang Minh, quân Lam Vũ chỉ lưu lại một it quân giám thị, còn lại như sói hoang tản ra bốn phía, công chiếm những địa phương xung quanh.

quân Lam Vũ chia ra một bộ phận binh lực vong qua thành Quang Minh, quét sạch khu vực rộng lớn phía tây bắc và phia nam thành Quang Minh. Trong thời gian ngắn xung quanh thành Quang Minh chiến hỏa ngút trời, quân Mã Toa trong thành nhìn quân Lam Vũ tàn phá bốn phía, nhưng không có cách nào.

Đối với hành động của quân Lam Vũ, bọn chúng càng cảm thấy bất an, cho rắng quân Lam Vũ khẳng định là có mục đích mờ ám nào đó, nhưng nghĩ gì thì bọn chúng không dám rời đi cứu viện. Vào lúc này mà rời khỏi thành thì chỉ còn một con đường chết.

-BỌn chúng muốn bao vây chúng ta sao?

Có tướng lĩnh Mã Toa nghi hoặc hỏi,số còn lại đưa mắt nhìn nhau.

-Hẳn là không phải rồi.

La Khắc Tùng lắc đầu, quân Lam Vũ hôm qua vây thành rồi, bọn chúng làm bốn phía gà bay chó nhảy khẳng định là có âm mưu sâu xa hơn. Đáp án rất nhanh được vạch trần, Mặc Nhĩ Tư thu được tin tức khẩn cấp, liên tục có mấy bồ cầu đưa thư tới bên ngoài bộ chỉ huy, có thể thấy được tình huống khẩn cấp như thế nào.

Thì ra kỵ binh quân Lam Vũ vòng qua thành Quang Minh, quét một vòng tròn, phá hủy phòng ốc, thiêu cháy thôn xóm, đuổi người dân Mã Toa chạy nạn, tạo thành khủng hoàng mang tính quần thể xung quanh thành Quang Minh, rất nhiều người dân rơi vào trạng thái điên cuồng,bỏ chạy khắp nơi.

Bên ngoài thành Quang Minh,số lượng quân đội mã Toa không đông, cũng không có tường thành công sự kiên cố như ở thành Quang Minh, có một bộ phận người dân Mã Toa tổ chức lại, muốn bảo vệ nhà cửa của mình không bị xâm phạm, kết quả cũng bị quân Lam Vũ quét sạch.

Trong 3 ngày ngắn ngủi, kỵ binh quân Lam Vũ đã hoàn toàn dọn sạch khu vực rộng lớn bao quanh thành Quang Minh, nơi bọn họ đi qua đều đã thành chốn không người, bất quá quân Lam Vũ giết người không nhiều, đại bộ phận đều là người dân bị đuổi đi.

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Chương #586