Theo nhận xét của Hàn Giai, hiệu quả pháo kích hơi kém, thậm chí chẳng tạo thành thương vong về người là mấy, cũng chỉ có mấy căn phòng sập mà thôi, uy lực thực sự chẳng ra sao cả. Nhưng với binh sĩ Mã Toa, bụi mù do phòng ốc sụp đổ cuốn lên kia làm tăng cường uy lực của đạn pháo, bọn chúng tựa hồ cảm thấy, dù kỵ binh quân Lam Vũ ở một bên không tấn công, thì riêng đạn pháo cũng đủ tiêu diệt hết sạch bọn chúng rồi Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Cùng đạn pháo oanh kích, Hàn Giai cũng cho một nhóm kỵ binh khác bắt đầu tham gia vào hành động cắt, hai nhóm kỵ binh quân Lam Vũ trái phải giáp kích, tiếng súng không ngừng vang lên. Binh sĩ Mã Toa bị tấn công 2 mặt, không sao yểm hộ được cho nhau, vì thế liên tục bị bắn hạ, có một số chiến sĩ chỉ cần quân Mã Toa lộ ra nửa cái đầu là có thể bắn trúng mục tiêu, làm binh sĩ Mã Toa cực độ kinh sợ.
Đại khái sau chừng nửa tiếng, một phần binh sĩ Mã Toa không chịu nổi, bắt đầu rút về phía tây, kỵ binh quân Lam Vũ không truy kích, đây là sách lược dụ kẻ địch bỏ chạy, cần phải làm cho kẻ địch thấy được cơ hội bỏ chạy, nếu không bọn chúng sẽ liều mạng phản kích. Chi đợi có một số lớn hay toàn bộ kẻ địch rời khỏi trận địa, bọn họ mới đuổi theo đằng sau quét sạch một mẻ lưới.
một số bộ phận rút lui làm thành sụp đổ quy mô lớn, ngày càng nhiều binh sĩ Mã Toa nhìn thấy đồng đội của mình có đường rời khỏi công sự, lại không bị kỵ binh quân Lam Vũ truy kích, vi thế theo bản năng tham gia đội ngũ bỏ chạy. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Quan quân Mã Toa ban đầu còn giết vài tên cảnh cáo, cuối cùng chính bản thân cũng không kìm được bỏ chạy, chỉ có những tên ngoan cố nhất vẫn không ngừng ngăn cản binh sĩ của mình bỏ chạy, kết quả chúng bị chính phe mình bắn lén chết.
Có điều không phải tất cả quan binh Mã Toa đều bỏ chạy, trong cơn tuyệt vọng, một đám quân không sợ chết đã dùng hành vi làm người ta chấn kinh, là phản kích mang tính tự sát.
Bọn chúng quá nửa cầm súng nhảy ra khỏi công sự phòng ngự, rống lên xông về phía quân Lam Vũ, quá nửa bọn chúng đều là những thanh niên nhiệt huyết của Mã Toa, bọn chúng không cam lòng bị hủy diệt như vậy, vì thế quyết tâm cắn trả quân Lam Vũ một cái trước khi chết.
Hàn Giai nhìn thấy hơn 800 binh sĩ Mã Toa cầm súng hung hãn xông tới kỵ binh quân Lam Vũ, không thể thừa nhận, bọn chúng là quân nhân Mã Toa chân chính, chiến đấu vì hi vọng tương lai của Mã Toa. Đem so với đám bỏ chạy kia, đáng được quân Lam Vũ tôn trọng, có lẽ chờ đợi trước mặt bọn chúng là tử vong, nhưng bước chân bọn chúng không hề do dự.
-Tản ra.
Hàn Giai bình tĩnh nói, kéo giãn khoảng cách trước tiên.
Đám binh sĩ Mã Toa này mặc dù anh dũng, đáng được tôn kính, nhưng vì nhiệm vụ, quân Lam Vũ vẫn tiêu diệt chúng không một chút do dự. Kỵ binh quân Lam Vũ tuyệt đối không va chạm chính diện, cứng chọi cứng với bọn chúng, hỏa lực và tính cơ động mới là pháp bảo của kỵ binh quân Lam Vũ, bất kể lúc nào Hàn Giai cũng không quên điều này.
Hạ lệnh một tiếng, kỵ binh quân Lam Vũ mau lẹ tản ra xung quanh, né tránh mũi nhọn phản kích của quân Mã Toa, bọn họ hình thành một vòng tròn dài, không ngừng thúc ngựa vây quân Mã Toa phản kích vào giữa. Quân Mã Toa ở giữa vòng vây hoàn toàn trở thành bia tập bắn cho kỵ binh quân Lam Vũ, nối nhau ngã xuống. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Đoàng.... Đoàng.... Đoàng....
Những tiếng súng đơn điệu lác đác vang lên, mỗi một tiếng súng đại diện cho một sinh mạng kêt thúc, quân Mã Toa phản kích hò hét ầm ỹ, nhưng bọn chúng ngã xuống cũng chẳng bắt được cái bóng của kỵ binh quân Lam Vũ.
Bọn chúng phẫn nộ chạy theo, muốn đập kỵ binh quân Lam Vũ ngã xuống ngựa, nhưng 2 chân bọn chúng sao sánh được với chiến mã. Bọn chúng giống như những con trâu đực phẫn nộ, đối diện với bầy sói hoang vây công, tuy phẫn nộ nhưng không có cách nào phản kích, số thi thể ngã xuống ngày càng nhiều.
Cuối cùng chừng 20 phút sau, tên binh sĩ Mã Toa cuối cùng cũng bất lực ngã xuống, lá cờ hoàng kim sư tử nắm chặt trong tay hắn cũng bị nhấn chìm không một tiếng động trên đồng hoang tạo thành một khung cảnh bị tráng.
Lúc này, những đại đội khác của kỵ binh Liệp Ưng cũng đã tới, hỗ trợ đại đội của Hàn Giai tấn công quân Mã Toa bại trận rút về phía tây, kỵ binh quân Lam Vũ đuổi theo phía sau. Hàn Giai dẫn đội của mình đi vào Lão Nha trấn trước, sau khi lùng sục kỵ càng, không phát hiện ra mục tiêu gì có giá trị, chỉ có một tên quan quân Mã Toa sau khi bị bắt làm tù binh nói, từng có một đội nhân mã từ Minh Na Tư Đặc Lai tới nghỉ tại nơi này vào hôm qua, trong đó tựa hồ có một đại nhân vật, nhưng không biết là ai.
Hàn Giai có chút tiếc nuối hỏi:
-Bọn chúng cưỡi ngựa rời đi à?
Tên quan quân kia khẳng định:
Vâng, bọn chúng ngựa cưỡi đều là chiến mã Hô Luân Bối Nhĩ tốt nhất.
Hàn Giai chỉ đành gửi báo cáo này lên trên, xin chỉ thị có nên truy kích tiếp hay không, chiến mã Hô Luân Bối Nhĩ là chiến mã tốt nhất của Mã TOa, xuất sứ từ bình nguyên tây bắc bộ Mã Toa, nghe nói là hậu duệ của hãn huyết bảo mã, số lượng rất ít, chỉ có nhân vật cao cấp mới có.
Tốc độ chạy cự li ngắn của chiến mã Hô Luân Bối Nhĩ cực mạnh, năng lực chạy đường trường cũng rất cao, nếu như tên đại nhân vật kia cưỡi nó nam hạ, thì cho dù quân Lam Vũ đuổi theo cũng có chút khó khăn.
Chiến mã bình thường hoặc giỏi chạy nước rút, hoặc giỏi chạy đường trường, rất ít loại có thể giỏi cả hai, ví như ngựa Ngõa Lạp và ngựa Tây Mông, chính là 2 loại hình thái khác nhau.
Ngựa Ngõa Lạp chạy nước rút rất giỏi, nhưng chạy đường trường thì không ổn, còn ngựa Tây Mông thì ngược lại, đại đội kỵ binh của Hàn Giai đều dùng ngựa Tây Mông, muốn đuổi theo ngựa Hô Luân Bối Nhĩ đại khái là không xong.
Quả nhiên mấy phút sau thượng cấp điện tới trả lời rằng không cần truy cản. Hàn Giai vĩnh viễn không biết đại nhân vật vừa đi sát qua vai bọn họ, chính là Vũ Văn Chấn Thiên. Vũ Văn Chấn Thiên đi ám sát Dương Túc Phong không thành bị thương, vì thế khong thể không cưỡi ngựa chạy, hành tung của ông ta vô tình bị ban ngành tình báo của quân Lam Vũ nắm được, vì thế nên Dương Túc Phong lập tức sai kỵ binh tới Lão Nha trấn chặn đường.
Đáng tiêc cuối cùng vẫn để có Vũ Văn Chấn Thiên bỏ chạy mất, Hàn Giai đương nhiên không biết nội tình này, thượng cấp bảo không phải đuổi thì khỏi đuổi, hắn lập tức ra lệnh rất cả các chiến sĩ tham gia truy đuổi binh sĩ Mã Toa bỏ chạy.
Bọn chúng rời khỏi công sự phòng ngự, không có gì bảo vệ, hiện giờ không khác gì một đàn vịt, chỉ cần kỵ binh quân Lam Vũ ở phía sau không ngừng đuổi theo là có thể tóm sạch bọn chúng.
Cẩu Oa dẫn đội đuổi theo, tiếng súng không ngừng vang lên, binh sĩ Mã Toa liên tục gục ngã, nhân số ngày càng ít, trên vùng đồng hoang, bộ binh không có yểm hộ sao có thể là đối thủ của kỵ binh.
Khẳng định có không ít tên bắt đầu tỏ ra hối hận vì sao mình lại rời bỏ công sự phòng ngự rồi, tiếc rằng trên thế giới này không bán thuốc hối hận, nên bọn chúng hối hận cũng vô ích. Kỵ binh Lam Vũ truy đuổi tỏ ra vô cùng hưng phấn, Cẩu Oa cũng vậy, vì phía trước là thành Quang Minh, mục tiêu cuối cùng của cuộc đột kích này. Chỉ cần vó ngựa không ngừng, là có thể đánh thẳng tới thành Quang Minh, trở thành chiến sĩ đầu tiên tới được thành Quang Minh., cái tên Cẩu Oa của hắn sẽ được tất cả các chiến sĩ quân Lam Vũ kính ngưỡng, thậm chí có thể được tiếp kiến Dương Túc Phong....
Đột nhiên, Cẩu Oa cảm thấy ngực mình bị va chạm mạnh, như có thế gì chui vào thân thể, tạm thời mất đi ý thức, hắn cảm thấy người nhẹ phỗng, như bay từ lưng ngựa xuống, thân thể ngửa ra sau, ánh mắt hướng lên trời.
Trời vẫn xanh như vậy, mây vẫn trắng như vậy, ánh mặt trời vẫn chói mắt, tất cả tựa hồ không có gì thay đổi, nhưng Cẩu Oa cảm thấy thân thể hắn rơi nhanh xuống, cách mặt trời ngày càng xa, thân thể ngày càng lạnh, rồi hắn thấy toàn thân mất hết sức, sau đó bóng đen hoàn toàn bao phủ.
Hàn Giai lúc này vừa quay đầu sang, vừa vặn nhìn thấy toàn bộ quá trình Cẩu Oa bị bắn trúng, trong chớp mắt đó hắn cảm thấy đầu óc nhòa đi, căn bản không kịp phản ứng. kẻ nổ súng là một binh sĩ Mã Toa sắp chết, đại khái cũng chỉ có 18,19 tuổi, khuôn mặt non nớt vĩnh viễn ghi sâu trong mắt Hàn Giai, hắn bị đạn quân Lam Vũ bắn trúng, ngã xuống cánh đồng, nhưng vẫn ngoan cường giương súng bóp cò.
Trong tích tắc nổ súng, thân thể của hắn ngã xuống, sinh mạng hoàn toàn rời bỏ thân thể, viên đạn cuối cùng chính xác bắn vào ngực của Cẩu Oa.
Chiến mã của Cẩu Oa phi nhanh về phía trước, nó chưa biết chủ nhân của nó đã rời bỏ thế giới này. Thi thể của Cẩu Oa chầm chậm rơi xuống, ngã bên trái chiến mã, chân vẫn còn trên bàn đạp, súng tiểu liên vẫn ở trên người, báng súng kéo một vệt dài trên mặt cỏ mềm.
Tới khi chạy được 300, chiến mã mới dần dừng bước, nó cuối cùng cũng phát hiện ra sự khác thường của chủ nhân, chiến mã cuối cùng dừng bước quay đầu nhìn chủ nhân, phát ra tiếng hí dài. Đáng tiếc Cẩu Oa không còn hô hấp nữa, một chận còn treo trên bàn đạp, thân thể mềm oặt dựa vào mặt đất.
Máu tươi từ ngựa hắn chầm chậm rỉ ra thuận theo tay phải, nhỏ lên khẩu súng tiểu liên làm nó bị nhuộm đỏ, máu chảy theo cổ tới mặt của hắn, chảy qua khuôn mặt người thanh niên 21 tuổi này, sau đó thấm vào mảnh ruộng khô cằn bên cạnh.
Hàn Giai thúc ngựa chạy tới bên cạnh Cẩu Oa, thẫn thờ nhảy xuống ngựa, đưa tay rờ lên ngực hắn, phát hiện ra tim không còn đập nữa rồi. Cẩu Oa đã đi rồi.