Nạp Lan Tinh Vũ dùng ánh mắt cầu khẩn Dương Túc Phong nhẹ nhàng một chút, lúc này Nạp Lan Tinh Vũ hi vọng không phải là con gái thoát khỏi bề khổ mà là hi vọng các nàng có thể thuận lợi biến thành phụ nữ chân chính. Được Nạp Lan Tinh Vũ dẫn dắt, Dương Túc Phong chầm chậm tiến vào thân thể Nạp Lan Tú, bị bao bọc bởi đường hầm trúc trắc, hưởng thụ giây phút đột phá màng trinh xử nữ.
Nạp Lan Tinh Vũ khẩn trương ngừng hô hấp, Nạp Lan Tú rên lên tựa hồ rất đau đớn, làm mẫu thân nàng thở phào, nàng rút chiếc khăn tay trắng ra, bên trên có thêm những dấu máu loang lổ, nhìn nó Nạp Lan Tinh Vũ lặng lẽ chảy nước mắt, không còn động tác nào biểu đạt tâm tình mình.
Cảm giác của xử nữ mang lại cực kỳ mạnh mẽ, Dương Túc Phong không cầm cự được lâu, vội vàng lưu lại mầm sinh mệnh, vứt giáp thu binh. Nạp Lan Tinh Vũ dùng tay thận trọng tách khe sâu ra, nhìn thấy chất dịch màu trắng trong đó, biết rằng Dương Túc Phong đã lưu lại dấu tích vĩnh viễn không thể xóa mờ trong thân thể Nạp Lan Tú, bất lực thở dài.
Nghỉ ngơi một lúc, Dương Túc Phong lại bắt đầu giúp Nạp Lan Hương vào đời, cô thiếu nữ vốn hết sức hiếu thắng này đã mềm nhũn như con dê non, căn bản không còn chút sức lực nào. Dương Túc Phong để nàng nằm trong lòng Nạp Lan Tinh Vũ, cặp mông tròn càng vểnh lên, y chầm chậm tiến vào, làm nàng đâu không chịu nổi, gục trong lòng mẫu thân. Dương Túc Phong ôm lấy cả hai mẹ con, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của Nạp Lan Tinh Vũ, Dương Túc Phong cuối cùng cũng tiến vào thân thể Nạp Lan Hương,hoàn thành 2 nhiệm vu khó nhọc.
Khi Dương Túc Phong thở dốc rời khỏi tấm thân trần truồng của Nạp Lan Hương, thì Nạp Lan Tinh Vũ đã tê liệt rồi, nàng cũng như cũ kiểm tra thân thể của Nạp Lan Hương, nhìn thấy chất dịch màu trắng quen thuộc đó, nàng không biết nên vui hay buồn, ánh mắt thẫn thờ nhìn Dương Túc Phong.
Mặc kệ Dương Túc Phong là ai, vận mệnh của các nàng đã buộc chặt vào y rồi, tương lai của Lạc Na hiện giờ đang nằm trong cơ thể các nàng. Thành thiếu phụ, Nạp Lan tỷ muội tỏ ra không đau khổ, ngược lại càng trở nên thân mật với Dương Túc Phong.
Điều này làm áy náy trong lòng của Dương Túc Phong bớt đi một chút, từ sau đó Dương Túc Phong thường xuyên cùng 3 mẹ con các nàng ân ái, dưới sự quan tâm ân cần của Dương Túc Phong, Nạp Lan Tinh Vũ mau chóng hoài thai, Nạp Lan Hương và Nạp Lan Tú cũng mau chóng mang thai, tương lai Lạc Na sẽ có 3 quốc vương mới rồi.
Dương Túc Phong ép Nạp Lan Tinh Vũ kể cho bọn họ quá trình lần đầu của nàng, nàng thẹn vô cùng, bất quá cuối cùng không dám không nói, chỉ đành ngoan ngoãn kể ra với nữ nhi lần đầu tiên của mình.
Nạp Lan Tinh Vũ mặc dù dung nhan diễm lệ, nhưng bởi vì không nhiệt tình tranh sủng, cho nên nhập cung 2 năm vẫn giữ thân như ngọc, tới năm nàng 15 tuổi, nàng mới làm thiếp thân tỳ nữ cho quốc vương, chuyên môn thay y phục cho quốc vương.
Một hôm trong lúc thay y phục do sơ ý chạm phải long căn của quốc vương, kết quả quốc vương đột nhiên tình dục phát tác, phát hiện ra nàng mỹ lệ vô cùng, vì thế lập tức sản sinh ra dục vọng chiếm hữu.
Quốc vương đó là một lão già 67 tuổi, lão sai nàng cởi y phục ra ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong phòng thay y phục, chân mở rộng ra lộ trọn vẹn nơi thần bí nhất của thiếu nữ. Lão già đó sau khi hưởng thụ hết nụ hôn đầu cùng bộ ngực ngây thơ của thiếu nữ, liền đem long căn của mình tiến vào giữa 2 chân nàng, nhưng do năng lực có vấn đề, lão không tiến vào thành công.
Cuối cùng đánh vật nửa ngày mới tiến vào được, đối với Nạp Lan Tinh Vũ mà nói lần đầu tiên đó là sự ban phước, nàng không cảm thấy thống khổ lắm, lão già thở hồng hộc chẳng được bao lâu thì trút ra, mau chóng kết thúc cuộc chiếm hữu với nàng.
Từ đó trở đi, Nạp Lan Tinh Vũ liền có danh phận vương phi, bởi vì nàng không có tật ghe tuông, cho nên lão quốc vương mau chóng lập nàng làm quý phi. Lúc đó nàng lại có nam nhân thứ 2, đó là thái tử An Vinh, An vinh hâm mộ dung mạo của Nạp Lan Tinh Vũ, đã dày công bày kế, chiếm lấy thân thể nàng.
May mà lão quốc vương không lâu sau chết, quan hệ của 2 người mới không bị phát hiện, An Vinh lại lần nữa lập nàng làm quý phi, 2 người mỗi ngày ân ái một nhiều. Theo một loại bản năng của nữ nhân, nàng cũng chăm chỉ học các loại kỹ thuật trên giường để chiều lòng tân quốc vương An Vinh, cũng vì thế mà nàng được lập làm vương hậu.
Bất quá từ sau khi sinh ra 2 cô con gái, tâm tư của Nạp Lan Tinh Vũ không tránh khỏi chuyển sang người con mình, vô tình có chút xa lánh An Vinh, rồi ngày càng có nhiều thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp được tuyển vào cung, An Vinh rơi vào cảnh tửu sắc quá độ, làm cho mất đi bản năng nam nhân, không còn mặt mũi gặp nàng nữa.
Trong hơn 10 năm đó, không có nam nhân nào ân ái với nàng. Nạp Lan Tinh Vũ kể cho Dương Túc Phong, nước Lạc Na thường bị hàng xóm hùng mạnh uy hiếp, nguy hiểm trùng trùng cho nên đám quyền quý đều thông qua dâm loạn để phát tiết dục vọng và trống rỗng của mình.
Hoàng cung Lạc Na đối với các đại thần mà nói, chính là nơi thuận tay là vớ được xử nữ, song bọn chúng theo đuổi chuyện điên cuồng hơn, dâm loạn hơn, ví dụ như loạn luân, cầm thú.....
Nàng kể lão quốc vương thường xuyên cử hành yến hội dâm loạn, gọi những mỹ nhân mỹ lệ, hoặc là cả lão bà, nữ nhi của các đại thần tới, tất cả đều bị che mặt, nằm trên bàn ở trong đình viện, 2 tay bị trói, nằm chổng mông lên lộ ra vùng thần bí của nữ nhân.
Sau đó tất cả những nam nhân tham gia yến hội chỉ cần thích, đều có thể qua bên cạnh hưởng thụ, bởi vì những nữ nhân đó đều bị che mặt, mồm bị nhét hạt đào, cho nên các nàng bị chà đạp dã man ra sao, cũng không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có thể vùng vẫy theo bản năng, cũng không có ai nhận ra thân phận bọn họ.
Nữ nhân mà mỗi nam nhân đang ra sức xâm phạm, có khả năng là nữ nhi, lão bà của một vị đại thần nào đó, thậm chí là lão bà vẫn còn phong vận của hắn. Trong đó còn xen lần một số khuê nữ chưa xuất giá, nếu như nam nhân nào đó lần đầu tiến tiến vào thân thể của nàng, còn được ban thưởng nữa.
Nữ nhân cả nhà Nạp Lan Tinh Vũ gần như đều bị tiếp nhận vận mệnh này, mẫu thân của nàng, một nữ nhân trung niên mỹ lệ, bị tham gia vào hơn 30 lần yến hội, mỗi lần trở về đều phải có người dìu đỡ mới đi được, hạ thể sưng vù, toàn thân đều là dịch thể trắng đục của nam nhân.
Còn một muội muội của nàng, chỉ mới 13 tuổi đã phải tham gia yến hội đó, khi trở về đã chỉ còn thoi thóp, nhưng phụ thân nàng lại sung sướng tuyên bố, hôm nay trong yến hội ông ta được ban thưởng vì chọn đúng một xử nữ.
Nữ nhân trong hoàng thất cũng không chạy thoát được vận mệnh này, cho dù là vương hậu cao quý cũng bị gọi tham gia yến hội đó. Khi ấy Nạp Lan Tinh Vũ còn là cung nữ thiếp thân của vương hậu, tận mắt nhìn thấy quá trình vương hậu bị chà đạp, vương hậu đó có cặp mông cực đẹp thu hút ánh mắt của rất nhiều nam nhân, cho nên từ lúc mở tiệc cho tới khi kết thúc, phía sau vương hậu đó luôn có nam nhân xếp hàng vì rượu kích thích điên cuồng làm nhục nàng.
Vương hậu đó ở chốn riêng tư than thở, trong ý thức nàng, tất cả mọi hình dạng nam nhân đều đã tiến vào thân thể nàng, phát tiết đủ thứ dịch thể trong đó, mỗi lần yến hội là một lần hạ thể nàng lẫn lộn cả máu me, sau khi yến hội kết thúc, việc đầu tiên của Nạp Lan Tinh Vũ phải làm là giúp vương hậu xử lý vết thương.
mỗi lần nhìn thấy ánh mắt bi ai tuyệt vọng của vương hậu, nàng không biết vương hậu như thế sống còn có ý nghĩa gì nữa? Không lâu sau, vị vương hậu đáng thương đó treo cổ tự sát, trong di thư để lại của nàng, nàng viết nhiều lần nàng nhận ra nam nhân ra sức trà đạp sau lưng nàng là trưởng bối của mình, nàng muốn kêu lên nhưng chỉ có thể phát ra âm thành mơ hồ, lại càng thêm kích thích nam nhân đó.
Vị vương hậu đáng thương đó bị bức tử như vậy, tới khi Nạp Lan Tinh Vũ làm vương hậu thì lão quốc vương đó đã chết rồi. CHết người hơn nữa, lão quốc vương đó vì năng lực có vấn đề, bởi thế cần nhiều kích thích hơn, lão ta thường gọi đại thần và nữ nhi, con dâu đại thần đó vào hoàng cung, bắt bọn họ giao hộ với nhau, nếu như không chịu thì nam bị giết, nữ bị cho cho chó thay phiên cưỡng gian tới chết.
Vì thế có rất nhiều cảnh loạn luân ông nội cháu dâu, phụ thân nữ nhi, thậm chí là mẫu thân và nhi tử đều phải diễn cảnh dơ bẩn trước mặt quốc vương, tiếng kêu thảm thiết và rên rỉ tắm đầy cả cung A Phòng.
Đối với một số nữ nhân đặc biệt xinh đẹp, một khi bị lão quốc vương chú ý, lão ta sẽ gọi thật nhiều trưởng bối và thân thích nữ nhân đó tới chơi đùa nàng trước mặt mọi người.
Một vị biểu tẩu của Nạp Lan Tinh Vũ bởi vì xinh đẹp hơn người, cho nên bị gần như tất cả nam nhân trong nhà cưỡng hiếp trước mặt đám đông, làm cho tâm trí thất thường, thậm chí còn bị cả trăm tên vứt vào tắm rửa trong loại dịch thể trắng đó, cuối cùng bị dày vò tới chết.
-Đây đúng là một cung đình dâm uế.
Dương Túc Phong thở dài, y cảm thấy mình đã dâm loạn lắm rồi, nhưng so với lão tiền bối kia đúng là ăn mày so với quốc vương. Chẳng trách nơi này có sức sống ngoan cường như vậy, thì ra người dân nơi này đã điên cuồng tới mức đó, đúng là kẻ đê tiện nhất là vô địch mà.
Về sau Nạp Lan Tinh Vũ kể về chuyện này còn nhắc tới có một vị quốc vương còn có sở thích ăn thịt nữ nhân, bất quá tên quốc vương đó đã mất tích rồi, hắn rất thích ăn vú và âm đạo của nữ nhân, hơn nữa còn đặc biệt thích dùng dao thái mỏng 2 chỗ đó trên người nữ nhân.
Thậm chí trên yến hội hắn còn sáng tạo ra món thiếu nữ hấp, trên một chiếc khay lớn đặt một thiếu nữ còn nguyên, nhưng kỳ thực đã bị luộc chín rồi. Dương Túc Phong không thể không bội phục, xem ra trình độ biến thái của mình còn có cơ hội đề cao, đương nhiên chuyện mất nhân tính như giết người ăn thịt thì y không làm, có điều nghe nói nữ nhân Hải Thiên Phật Quốc sức sống đặc biệt ngoan cường, liệu mình có thể...
Một đoàn kỵ binh đông nghìn nghịt lướt qua vùng đồng hoang rộng lớn này, giống như từng bóng ma màu lam thần bí. Lúc này đã là cuối hè đầu thu, bình nguyên bắc bộ Mã Toa được nhuộm một màu vàng nhạt, rất nhiều lá cây đã bắt đầu úa vàng, đồng ruộng bằng phẳng vì bệnh dịch mà trở nên vô cùng hoang vu, trông hết sức khô héo thiếu sức sống, làm những bóng ma xanh thẫm lao qua đó càng thêm bắt mắt.
Những người dân Mã Toa đều dùng ánh mắt ngạc nhiên và kinh hoàng nhìn đám u linh thình lình xuất hiện này, bọn họ chưa từng nghĩ tới cờ của quân Lam Vũ lại xuất hiện trên đất đai của Mã Toa nhanh như thế.
CHỉ mới 2 năm trước đó thôi, quân Mã Toa còn tung hoành trên đất đai của đế quốc Đường Xuyên, vận chuyển từ nơi đó về vô số hàng hóa giá rẻ, cùng với nữ nô. Nhưng hiện giờ tất cả đều thay đổi rồi, hiện giờ đã đến lượt quân Lam Vũ cướp đoạt nhân khẩu và vật tư của Mã Toa.
Rất nhiều người dân Mã Toa sợ quân Lam Vũ đồ sát báo thù, đều tránh hết khỏi thôn trang và đường xá, nấp vào những nơi xa xôi hẻo lánh, nhìn kỵ binh quân Lam Vũ như một trận gió cuốn về phía tây. Bọn họ đã quen nhìn thiết giáp cung kỵ của Mã Toa giống như nước lũ cuồn cuộn tiến quân về phía đông, mỗi lần nhìn thấy bọn họ đều máu nóng sục sôi, cảm thấy hết sức tự hào là người Mã Toa.
Nhưng hiện giờ thiết giáp cung kỵ tựa hồ mãi mại không còn nhìn thấy nữa, chỉ còn thấy quân đôi kẻ địch tới từ phương bắc. Tốc độ tiến quân của kỵ binh quân Lam Vũ rất nhanh, tiếng vó ngựa lại rất nhẹ, nơi này là dải bình nguyên bao la, đối với tuấn mã mà nói, không còn nơi đâu lý tưởng hớn cho bọn chúng tung vó nữa, cho dù là bình nguyên Minh Xuyên đạo cũng không có bình nguyên hoang dã tốt như thế này, có thể phát huy trọn vẹn tính cơ động của kỵ binh.
Cho nên chiến mã của quân Lam Vũ đều sải hết bốn vó, giống như bóng ma tận tình thể hiện sự oai hùng của mình trên vùng đất này. Các chiến sĩ quân Lam Vũ toàn bộ phục trên lưng ngựa, trầm mặc không nói, đại bộ phận đã ngủ rồi, bọn họ đã đi một đoạn đường quá dài, hi sinh quá nhiều thời gian, chiến mã có thể thay đổi, nhưng bọn họ lại không thể thay đổi, cho dù thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, bọn họ cũng phải chiếu cố cỏ khô, nước uống cho chiến mã, đây chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
Người không hiểu nội tình đều cho rằng kỵ binh rất sung sướng, đi đâu cũng ở trên lưng ngựa, tưởng chừng như là người thư thái nhất trên thế giới, nhưng chỉ có bản thân bên trong đó mới có thể hiểu được nỗi khổ của kỵ binh.
Bộ binh hành quân tới nơi cắm trại là có thể vùi đầu ngủ khò khò, khi hết thời gian nghỉ ngơi là thu ba lô lại là có thể tiếp tục lên đường. Kỵ binh căn bản không thể như thế, thời gian nghi ngơi bọn họ phải chăm sóc cho chiến mã của mình, tới khi mấy con chiến mã được chăm sóc hết, thì thời gian nghỉ ngơi cũng chẳng còn được bao nhiêu.
Cho nên kỵ binh có kinh nghiệm đều học được bản lĩnh ngủ ở trên lưng ngựa, dù sao chiến mã cũng đi theo bầy, chỉ cần không xảy ra chuyện gì bất ngờ, sẽ không bị rời khỏi đội ngũ, yên tâm mà ngủ. Đơn vị kỵ binh quân Lam Vũ này các chiến sĩ đều ngủ trên lưng ngựa, do nơi này địa hình rất bằng phẳng, chiến mã chạy rất vững vàng nên ngủ là chuyện thoải mái nhất, chỉ có số ít kỵ binh cảnh giới mới phải thức cảnh giác nhìn đồng hoang xung quanh.
Nơi này chính là đất đai nước Mã Toa, mấy trăm năm nay chưa từng có quân đội từ phương bắc tới có thể bước lên vùng đất này, hiện giờ lịch sử đã bị quân Lam Vũ sửa lại, bọn họ không những dẫm chân lên đây, còn sắp triển khai tranh đấu với chủ nhân của nơi này.
Nhìn vẻ mặt của dân chúng Mã Toa là biết bọn họ đã mất đi lòng tin vào những kẻ thống trị rồi, chúng không còn có năng lực bảo vệ an toàn tính mạng và tài sản cho bọn họ nữa. Có lẽ chỉ có lá cờ sư thứu mày lam tung bay mới có thể làm được điều này. Đúng thế, những cư dân chứng kiến kỵ binh quân Lam Vũ phóng qua đều tỏ ra vô cùng lo lắng, không biết quân Lam Vũ từ đâu tới, rồi lại chuẩn bị tới đâu? Mục tiêu của bọn họ là gì?
Rất nhiều người thậm chí còn suy đoán, bọn họ liệu có nam hạ công kích Mông Thái Kỳ không, nếu như thế thì nước Mã Toa diệt vong không còn xa nữa. Đơn vị bộ đội này là kỵ binh Liệp Ưng, bọn họ từ Thiết Thác tới, chuẩn bị đến thành Quang Minh.
Đối với những cư dân dọc đường, kỵ binh Liệp Ưng căn bản không để ý, dù sao để bọn họ thích suy đoán thế nào thì suy đoán, tốt nhất suy đoán càng nghiêm trong càng tốt.
-Lữ đoàn trưởng, tổng chỉ huy bảo chúng ta lập tức tiến công Lão Nha trấn, Lão Nha trấn ở ngay phía trước 40km.
Lý Càn Khôn đang mơ màng ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của lính thông tin, vội vàng mở mắt ra, thuận tay nhận lấy điện báo, 2 ngày đêm không được ngủ, Lý Càn Khôn cảm thấy mình dù có đứng trên lưng ngựa cũng ngủ được.
Dụi mạnh đôi mắt còn lèm nhèm, Lý Càn Khôn cẩn thận xem điện báo, điện báo do Phong Phi Vũ phát tới, yêu cầu bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất chiếm lĩnh Lão Nha trấn nhưng không nói nguyên nhân, có lẽ thượng cấp cho rằng nơi đó có khả năng có tình huống đặc biệt gì đó, nhưng điều này hắn không cần biết.
-Biết rồi.
Lý Càn Khôn đưa điện báo cho tham mưu trưởng, tham mưu trưởng xem xong liền lấy bản đồ ra, cẩn thận tìm kiếm vị trí của Lão Nha trấn. Kỳ thực hai người bọn họ chẳng phải mở bản đồ ra cũng biết Lão Nha trấn ở đâu, trên con đường từ cầu Địch Cổ Nhĩ tới thành Quang Minh, rốt cuộc có những thành trấn và thôn trang nào, bọn họ đều biết rất rõ ràng.
Từ mặt chiến lược quân sự mà nói, Lão Nha trấn không được tính là nơi trọng yếu lắm, nó chỉ là một thành trấn rất bình thường, nghe nói nhân khâu có 4 vạn người, xung quanh là đồng hoang mênh mông, tới ngay cả ngọn đồi cao hơn 30m cũng không có.
Một nơi như vậy đúng là chẳng có gì khiến cho Lý Càn Khôn chú ý, nhưng nếu thượng cấp đã yêu cầu bọn họ chiếm lĩnh nơi đó, thì bọn họ quay sang đó là được. Dụi mạnh mắt, Lý Càn Khôn móc ra một quả ớt đỏ ở trong túi áo, cho vào mồm nhai ngấu nghiến, vị cay rát lưỡi làm cho hắn lập tức không còn chút buồn ngủ nào nữa, cảm giác ngay cả tóc cũng bị dựng ngược lên.
Không ngừng hít hà, Lý Càn Khôn bắt đầu công tác trên lưng ngựa, các chiến sĩ bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ đó của Lý Càn Khôn biết ngay là có nhiệm vụ tác chiến rồi, vì thế dần tỉnh ngủ lại, bắt đầu chỉnh đốn trang bị trên người.
Lý Càn Khôn hiện giờ tinh thần kích động, kỵ binh Liệp Ưng của hắn là đơn vị chạy nhanh nhất trong quân Lam Vũ, từ bộ đội Chùi Đít thành bộ đội Đột Kích, Lý Càn Khôn đã phải phí không ít sức lực. Chạy nhanh nhất, có nghĩa là cơ hội càng nhiều, nếu như có cơ hội mà không nắm lấy, hắn dứt khoát không thể tha thứ cho bản thân.
Vốn kỵ binh Tây Mông xuất phát sớm nhất, bắt đầu từ Thiết Thác,bọn họ luôn là bộ đội quân Lam Vũ xông pha tuyến đầu. Bất qua cũng chính vì bọn họ là bộ đội tiên phong nên cũng được quân Mã Toa quan tâm đặc biệt, điều động vô số bộ đội chặn lại.
Dù kỵ binh Tây Mông hùng mạnh, căn bản không quân đội Mã Toa nào có thể là đối thủ, nhưng chiến đấu không ngừng làm tốc độ tiến công của bọn họ bị trì hoãn. Kỵ binh Ngõa Lạp có vận mệnh tốt hơn kỵ binh Tây Mông, bọn họ không bị quân Mã Toa chú ý đặc biệt, mà bọn chúng cũng chẳng còn dư sức đi chú ý tới bọn họ….. Nhưng tuyến đường hành quân của bọn họ sát phía mép ngoài cánh phải của quân Lam Vũ, là phía nam sông Địch CỔ Nhĩ, bọn họ phải vượt qua cây cầu ở tận cùng phía nam, sau đó đánh bọc hậu quân Mã Toa.
Kỵ binh khác chạy theo đường dây cung, bọn họ lại phải theo đường cánh cung, đường xa hơn không ít, tất nhiên cũng bị trì hoãn. Kỵ binh Vũ Chân đi theo sau đít người Tây Mông, cũng chạy theo đường dây cung, nhưng không biết vì sao bọn họ lại bị lâm thời điều tới vùng phía nam Minh Na Tư Đặc Lai, phong tỏa nơi đó.
Không biết thượng cấp thu được tin tức tình báo gì, thay đổi không ít kế hoạch vòng tay tử thần, vì thế kỵ binh Vũ Chân không còn cơ hội tấn công thành Quang Minh. Cứ như thế, nhiệm vụ dùng tốc độ nhanh nhất đột kích thành Quang Minh cuối cùng rơi lên người 3 lữ đoàn kỵ binh đích hệ quân Lam Vũ, riêng từ tốc độ mà nói, 2 lữ đoàn kia không bằng kỵ binh Liệp Ưng được.
Cho nên sau một tháng là công tác xử lý hậu quả, kỵ binh Liệp Ưng cuối cùng trở thành mũi dao của quân Lam Vũ,dùng tốc độ nhanh như ánh chớp đánh về phía thành Quang Minh. Căn cứ vào điện báo của Phong Phi Vũ, Lý Càn Khôn mau chóng điều chỉnh bố trí tác chiến, quyết định phái một liên đội tăng tốc chạy tới Lão Nha trấn trước, làm rõ tình hình nơi đó hãy nói.
Bất kể là Lão Nha trấn có chuyện gì hay không, kỵ binh quân Lam Vũ dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện nơi đó khẳng định sẽ không sai, nếu như có cá lớn thì càng tốt, chỉ không biết là loại cái gì? Chẳng lẽ là người trong gia tộc Vũ Văn.
-Nói với Hàn Giai , nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất chiếm được Lão Nha trấn.
Lý Càn Khôn nhấn mạnh nhiều lần hắn chỉ định Hàn Giai chấp hành nhiệm vụ này, nếu như nói về chiến đấu linh hoạt, thì tên tiểu tử Hàn Giai này đúng là hơi ương bướng, cứng nhắc, nhưng nếu nói tới hành quân đánh trận thì tên tiểu tử này đúng là hợp khẩu vị của Lý Càn Khôn.
-Vâng.
Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 3 lớn tiếng đáp, quay đầu đi bố trí nhiệm vụ. Đại đội Hàn Giai được lữ đoàn trưởng đặc biệt quan tâm, là tiểu đoàn trưởng, hắn thấy rất có thể diện, thực tế hắn cũng rất hài lòng với Hàn Giai, có bộ hạ như thế đúng là phúc của hắn.
Bỏ qua chưa nói Lão Nha trấn có tình huống đặc thù gì không, nhưng nhìn từ bản đồ quân sự, Lão Nha trấn là điểm cuối cùng thông tới thành Quang Minh, chỉ cần hạ được nó, tất cả con đường thông tới thành Quang Minh đều được mở toang, khi đó thành Quang Minh chẳng khác gì thiếu nữ trần truồng sắp bị hiếp vậy.
Đương nhiên, Lão Nha trấn không phải là con đường duy nhất thông tới Thành Quang Minh, mà còn nhiều thành trấn khác, cho nên ban đầu nó cũng không nằm trong phạm vi kỵ binh Liệp Ưng suy tính tấn công.
Thành Quang Minh là cứ điểm lớn nhất, kiên cố nhất ở bắc bộ Mã Toa, cũng là trung tâm quân sự phía bắc, là điểm xuất phát tấn công đế quốc Đường Xuyên, cũng là căn cứ hậu cần quân sự lớn nhất.
Quanh năm nơi này có hơn 10 vạn quân Mã Toa đồn trú, đối với hơn 40 phủ của 3 quân bắc bộ Mã Toa có sức ảnh hưởng cực lớn. Hiện giờ tình hình trong nước Mã Toa rất tệ, bạo loạn và khởi nghĩa liên tục, nhất là ở phía nam, thực sự không ngơi nghỉ một ngày, nhưng ở phương bắc lại tỏ ra yên bình, trong đó tác dụng của Thành Quang Minh là vô cùng lớn.
Trong ý nghĩ ban đầu xây dựng thành Quang Minh, chính là để đối kháng với Minh Na Tư Đặc Lai, khi đó Minh Na Tư Đặc Lai còn dưới sự khống chế của đế quốc Đường Xuyên, mà đế quốc Đường Xuyên còn tương đối cường thịnh. Để đề phòng quân Đường Xuyên từ Minh Na Tư Đặc Lai nam hạ, cao tầng của Mã Toa quyết định xây dựng tòa thành có quy mô lớn để đối kháng.
Kỳ thực dưới cái bóng của Minh Na Tư Đặc Lai, thành Quang Minh chưa từng phát huy tác dụng thật sự. Bình nguyên bắc bộ Mã Toa không giống như ở Lạc Na có rất ít đường xá, mà nơi này thông khắp bốn phương tám hướng. Cho dù có thành Quang Minh cũng không thể hoàn toàn đề phòng quân Đường Xuyên nam hạ.
Vì thế từ khi quyết định xây dựng thành Quang Minh, đã có đầy những lời tranh luận. Về sau trong quá trình xây dựng, thành Quang Minh vì những ý kiến đó mà thỉnh thoảng bị đình công, làm công trình tiến hành dứt quãng 30 năm nay mà vẫn chưa xong.
Cho tới tận 2 năm trước, uy hiếp tới từ quân Lam Vũ ngày một lớn, tiến độ xây dựng thành Quang Minh mới được tăng tốc mau chóng. Nhưng khi đó quốc lực trong Mã Toa đã suy yếu nghiêm trọng, quy mô của thành Quang Minh bị giảm đi, năng lực phòng ngự và thiết kế của của kém xa so với ban đầu, so với Minh Na Tư Đặc Lai càng một trời một vực.
Bất quá, nhìn chung mà nói, trên bình nguyên rộng lớn phía bắc Mã Toa, thành Quang Minh được tính là cứ điểm tương đối kiên cố rồi, ít nhất nó có hệ thống công sự phòng ngự hoàn thiện, và với hơn 10 vạn quân Mã Toa chiếm đóng, hiện giờ nhân số đã tăng lên tới 30 vạn.
Nếu như quân Mã Toa tử thủ ở thành Quang Minh, nói không chừng quân Lam Vũ lại phải tiến hành một trận đánh giống như ở Minh Na Tư Đặc Lai. Nhưng tình huống hiện giờ cho thấy, quân Mã Toa đã không còn lòng dạ chiến đấu nữa, từ tướng quân cho tới binh sĩ có sĩ khí đều rất kém.
Nước Mã Toa liên tục bị bệnh sâu hại lúa nhiều năm, đại bộ phận đồng ruộng đều mất trắng, bờ biển phía đông bị hải quân Lam Vũ phá hủy và phong tỏa, làm cho tình hình kinh tế trong nước bị sụp đổ. Bởi vì mâu thuẫn trong nước gay gắt, người dân không ngừng khởi nghĩa, liên tục xung đột đổ máu với quân triều đình, thậm chí có nơi quân khởi nghĩa còn lên tới quy mô 5 vạn người, làm thế cục chính trị trong Mã Toa ảnh hưởng cực lớn, toàn quốc rơi vào trạng thái mất ổn định.
CHo dù Minh Na Tư Đặc Lai chiến đấu nóng bỏng, quân Lam Vũ chưa khống chế được nơi này, nhưng những người sáng suốt đã nhìn ra đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, thất bại của quân Mã Toa đã là điều không thể tránh khỏi rồi.
Sau khi quân Lam Vũ chiếm được Minh Na Tư Đặc Lai, thế cục của Mã Toa nhất định càng xấu hơn, cuối cùng là sụp đổ hoàn toàn, vì thế quân Mã Toa đồn trú ở bình nguyên phía bắc cũng bắt đầu có tính toán riêng, cân nhắc ứng phó với biến hóa sau khi nước Mã Toa sụp đổ thế nào.
Nhận được lệnh của thượng cấp, Hàn Giai lập tức gọi Cẩu Oa tới, mau chóng hạ mệnh lệnh :
-Cẩu Oa. Dẫn người của ngươi chuẩn bị cắt thôi.
-Tuân lệnh.
Cẩu Oa hưng phấn đáp, đôi mắt còn đỏ kè, đó là biểu hiện của việc mất ngủ nghiêm trọng. “Cắt” đó là một thuật ngữ quân sự của kỵ binh Lam Vũ, ý của nó kỳ thực là kỵ binh chạy dọc theo mép thôn trang hoặc thành trấn nào đó, cách mục tiêu ước chừng 200m, Chiến sĩ quân Lam Vũ trên lưng ngựa trong quá trình di chuyển nâng súng tấn công bên sườn, dụ kẻ địch, phương thức này chẳng những phát huy ưu thế hỏa lực của kỵ binh, sát thương kẻ địch ở mức cau nhất, còn khiến cho kẻ địch không chịu được gây sự mà tiến công truy kích, kéo theo kẻ địch ra ngoài công sự phòng ngự, sau đó mới tiến hành tiêu diệt.
Nếu như kẻ địch trong thôn trang không nhúc nhích, bọn họ tiếp tục chạy qua chạy lại, tiếp tục “Cắt” cho tới khi kẻ địch thương vong hết hoặc là không chịu được xông ra mới thôi.
Loại phương pháp tác chiến này hơi giống với chiến lược sở trường của kỵ binh Mông Cổ thời xưa, lợi dụng cung tiễn bắn chết và khiêu khích kẻ địch, từ đó gây nhiễu loạn thế trận địch, cấp trọng binh có cơ hội đột kích
Đương nhiên, hiện giờ quân Lam Vũ đã phát huy phương pháp này hoàn mĩ rồi, bọn họ rất giỏi bắn mé, trong khoảng 200m, tỉ lệ bắn trúng là rất cao. Nhưng đối với quân Mã Toa, đối phó với loại tiến công quấy rối này khá phiền phức, trừ khi bọn chúng chuyên môn tiến hành huấn luyện xạ kích với mục tiêu di động, nếu không rất khó bắn trúng kỵ binh quân Lam Vũ đang di chuyển.
Súng trường Chấn Thiên uy lực rất lớn, nhưng tỉ lệ chuẩn xác kém xa súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, điều này hoàn toàn do trình độ công nghệ chế tạo quyết định. Kỵ binh tấn công tất nhiên không giống bộ binh, bọ họ tuyệt đối không tùy tiện phát động tấn công từ phía chính diện, như thế chẳng khác nào nhào vào lòng địch, bọn chúng mà xạ kích đồng loạt, tạo thành màn hỏa lực lớn sẽ làm kỵ binh quân Lam Vũ thương vong trầm trọng.
Kỵ binh quân Lam Vũ chẳng phải đứa trẻ lên 3, đương nhiên sẽ không làm chuyện ấu trĩ này. Quả nhiên khi Cẩu Oa suất lĩnh mấy chục kỵ binh quân Lam Vũ dọc theo bên sườn Lão Nha trấn bắt đầu cắt, quân Mã Toa lập tức cảm thấy áp lực cực lớn, kỵ binh quân Lam Vũ xạ kích trong lúc di chuyển làm bọn chúng nếm đủ đau khổ.
Bọn chúng vốn không xây dựng quá nhiều công sự, thường dùng những ngôi nhà gạch có sẵn tiến hành kháng cự, kết quả không ít tên bị đạn rơi từ trên nóc nhà xuống, số còn lại cũng chỉ nằm úp mặt không dám nhúc nhích.
Nhưng bọn chúng cứ nằm im thì cũng không ổn, vạn nhất kỵ binh quân Lam Vũ đột nhiên thúc ngựa tới từ nguy to, Kỵ binh quân Lam Vũ cách bọn chúng quá gần, nếu thình lình đánh tới thì chỉ cần không tới một phút. Cho nên quan quân Mã Toa quát tháo binh sĩ của mình, uy hiếp bọn chúng đánh trả, nhưng đối diện với kỵ binh quân Lam Vũ phóng như bay, tỉ lệ bắn trúng thực sự quá thấp.
Lão Nha trấn mặc dù địa thế hiểm yếu, nhưng kỳ thực cũng không có nhiều ưu thế phòng thủ lắm, cả khu vực phẳng lỳ như một tấm gương. Đại khái suy tính tới việc nơi này dễ công khó thủ, quân Mã Toa bố trí chừng 4000 binh sĩ, tức là một liên đội.
Nói thực với 1 đại đội chưa tới 200 chiến sĩ của Hàn Giai, muốn tiêu diệt hết 4000 kẻ địch là không thực tế lắm, dù sao súng trường Chấn Thiên trong tay bịn chúng cũng chẳng phải là củ cải. Song kỵ binh quân Lam Vũ có tính cơ động lớn, bọn họ có thể dùng kỹ thuật cao của mình gây áp lực cực lớn ép quân Mã Toa trong trấn dần dần nhích ra ngoài vùng đất trống để đồ sát.
Nếu như kẻ địch không ra, đợi chờ bọn chúng cũng chỉ là một con đường chết, chiến thuật ‘cắt’ của quân Lam Vũ sẽ làm cho bọn chúng tuyệt vọng bất lực, cuối cùng phát điên mất lý trí xông ra.
Bất kể thế nào, tư vị chỉ có thể chịu đòn mà không thể đánh trả đều không dễ chịu gì, bị quân Lam Vũ đả kích liên tục , bộ đội tinh nhuệ của Mã Toa đã bị tiêu hao sạch sẽ rồi, bổ xung sau này đại bộ phận là thanh niên mới được trưng dụng.
Căn cứ vào phân tích của ban ngành tình báo quân Lam Vũ, những thanh niên Mã Toa đúng là cực kỳ căm ghét quân Lam Vũ, nên khi đối diện với quân Lam Vũ, có cả một bầu nhiệt huyết, không dễ dàng đầu hàng, ý chí chiến đấu vô cùng ngoan cường.
Nhưng nhiệt huyết cũng dễ dàng làm bọn chúng kích động, mất lý trí, ví như ở tình hình thế này,bọn chúng quá nửa sẽ yêu cầu rời khỏi trận địa liều mạng với quân Lam Vũ, giết được kẻ này hay kẻ đó. Nếu như lợi dụng tốt tâm lý này, kỵ binh quân Lam Vũ có thể thuận lợi dụ quân Mã Toa ra, lợi dụng tính cơ động và ưu thế áp đảo về mặt hỏa lực đồ sát kẻ địch.
quân Lam Vũ tiến công còn dễ là cho quân Mã Toa hiểu lầm đại quân quân Lam Vũ sắp tới, trọng pháo sắp tới rồi. Kỳ thực kỵ binh quân Lam Vũ căn bản không có mang theo pháo binh, những người có thể bình tĩnh trên chiến trường thường rất ít, nhất là đám tân binh còn chưa trải qua huyết chiến sẽ sinh ra sự hoảng loạn.
Điều kỵ binh quân Lam Vũ phải làm là khiến sự hoảng loạn này lan ra, đồng thời cũng tận dụng hết tất cả khả năng truyền tới mỗi một binh sĩ Mã Toa.
Phòng ốc của Lão Nha trấn căn bản đều sử dụng gạch ngói, không thể kháng cự được hỏa pháo chứ đừng nói tới pháo trái phá cỡ nòng lớn, chỉ một phát đạn pháo 122 ly rơi xuống, ít nhất sẽ có 5,6 căn nhà đổ sập, lực xung kích có thể hất tung mái 3,4 chục ngôi nhà xung quanh, phát nát toàn bộ cửa sổ xung quanh, hình thành một khu vực tan hoang rộng lớn.
Những điều này binh sĩ Mã Toa đều vô cùng sợ hãi. Quả nhiên khi bọn Cẩu Oa liên tục qua lại cắt 5,6 lần, kẻ địch bắt đầu xuất hiện sự hỗn loạn, sĩ khí của bọn chúng vốn không cao, một số đã bắt đầu tuyệt vọng, lúc này quân Lam Vũ tấn công mà chỉ có thể chịu đòn, trong lòng bọn chúng bị kìm nén cực lớn, có kẻ lén lút bỏ chạy, có kẻ nổi giận muốn phản kích.
Hàn Giai thừa cơ hội sai bộ đội lắp 3 khẩu bách kích pháo, tiến hành xạ kích vào nơi phòng ốc sát nhau nhất. Đại đội của Hàn Giai có 3 khẩu pháo này, đạn pháo cũng không nhiều, vốn đợi tới thành Quang Minh mới dùng, nhưng hiện giờ để đẩy nhanh bước tiến công chiếm lĩnh Lão Nha trấn, hắn quyết định sử dụng một phần đạn pháo.
Uỳnh, Uỳnh, Uỳnh....
Đạn pháo rơi chuẩn vào trong Lão Nha trấn , bùng lên ánh lửa chói mắt, từng căn nhà bị đổ sập, khói súng bốc lên mù mịt, tạo thành khung cảnh khá chấn động. Đạn pháo còn làm phòng ốc bén lửa, làm thế lửa dần dần lan đi, cuối cùng hình thành đám cháy lớn, tiếng khóc thét vang lên, làm không khí chiến trường trở nên bi tráng.