Chương 570: Cây Cầu Địch Cổ Nhĩ (P5) ...


-Cái thứ kia của anh thế nào cũng to hơn của lão Cận nhỉ?

Dạ Phi Sơn nói đùa, cố ý chuyển đề tài, chuyện của Cương Thiết Hổ, hắn và Cận Tiểu Thái đều không biết nhiều lắm, một năm 365 ngày thì ít nhất 360 ngày chấp hành nhiệm vụ, thi thoảng có một hai cô gái cũng chỉ đi lướt qua là không còn cơ hội gặp lại nữa, lấy đâu ra thời gian chàng chàng thiếp thiếp.

Cương Thiết Hổ tức thì đỏ mặt, không biết phải nên nói gì, người làm lính đại đa số đều nói tục, bọn họ cũng thế. Nghiêm túc mà nói, Dạ Phi Sơn và Cương Thiết Hổ còn là đám lính tồi tệ, nói chuyện cười dâm dục mặt không hề biết xấu hổ, nhưng nói tới bản thân thì ngoại lệ rồi.

Cận Tiểu Thái bề ngoài nhỏ bé, tựa hồ lúc nào cũng nhỏ hơn người ta một chút, bất quá thân thể có chỗ hơn người, đối với điều này, cả Dạ Phi Sơn và Cận Tiểu Thái đều thẹn không bằng. Đứng ở bên thành cầu, để gió đêm thổi vào người, gió lướt qua con sông mang theo chút hơi lạnh, làm nội tâm bừng bừng của hắn dần đóng lại cự tuyệt người khác thăm dò và tiếp cận.

-Lão Lục không có ở đây, ài, tài tử mà, tiếc thật.

Dạ Phi Sơn phát hiện ra Cương Thiết Hổ đúng là có chút buồn vì thế nên đổi đề tài, kéo tới người Lục Diệu Huy, Cận Tiểu Thái quay người lại như có ý muốn nghe, Cương Thiết Hổ càng như thế. Trong đội đột kích Ngốc Ưng, Lục Diệu Huy là một dị loại, bình thường quan hệ 3 người bọn họ không tệ, bất quá lại không hòa hợp thực sự. Lục Diệu Huy có trình độ văn hóa và lý luận tác chiến cao nhất, còn viết rất đẹp, được công nhận là tài tử của đội đột kích Ngốc Ưng.

Vốn Lục Diệu Huy không cần tới đội đột kích Ngốc Ưng, bằng học thức của hắn, ở đội khác lăn lộn càng tốt hơn, thậm chí còn được ban quân hàm thiếu tá trước thời hạn hoặc là thành quan chỉ huy như tiểu đoàn trưởng gì đó rồi, nhưng hắn lại cự tuyệt, cứ ở lại đội đột kích Ngốc Ưng làm thượng úy nho nhỏ.

Lục Diệu Huy bề ngoài không tệ, biết nói chuyện, hiểu lòng người, bởi thế rất có duyên với nữ nhân, nữ binh trong trung đoàn đều nhìn hắn với ánh mắt khác, khiến các chiến sĩ còn lại ghen tị không thôi, song chẳng còn cách nào khác, ai bảo điều kiện của mình kém hơn người ta.

Nhưng hắn lại có chút tâm lý xa lánh nữ nhân, sau khi gặp mấy sự cố quấy nhiễu khác giới, hắn cực ít xuất hiện ở bộ chỉ huy trung đoàn, thậm chí còn âm thầm né tránh, làm các nữ binh khác hận chết kẻ nào tạo lời đồn.

Kỳ thực các cô căn bản không có quấy rối gì Lục Diệu Huy, đều là có kẻ mang dụng tâm xấu bịa ra. Bất qua Lục Diệu Huy đúng là có chút đặc biệt, khi đám đông nói chuyện cười dâm ô, hắn chỉ cười khẽ rồi sau đó lặng lẽ chuồn mất, gây nên cảm giác là loại thuần khiết.

Ban đầu mấy người bọn họ đều cảm thấy buồn bực không thôi, kết quả sau này mới phát hiện ra, tên tiểu tử đó ở sau lưng làm chuyện xấu, làm cho bụng một cô gái ễnh lên, kết quả làm người của tòa án quân sự tìm tới, tựa hồ cảnh cáo hắn không được bội tình bạc nghĩa.

Cuối cùng không biết thế nào, đại khái bỏ mặc rồi, hiện giờ là lúc cần người, lại là đôi bên tình nguyện nên không xử lý gì hắn, bất quá có cái gánh nặng đó, hắn không nhảy nhót gì được nữa.

-Ngươi sao thế?

Cận Tiểu Thái đột nhiên quay đầu lại nhìn Dạ Phi Sơn, trong bóng tối nhìn không rõ, chỉ có bốn mắt nhìn thẳng nhau.

-Không có gì, tự lẩm bẩm thôi.

Dạ Phi Sơn cười rồi tránh đi.

Tên tiểu tử này trong đội đột kích cũng được tính là nhân vật số một, uống rượu đánh nhau đều có phần của hắn, không ngờ còn dám kháng cự bộ chỉ huy làm cho hiến binh nhìn hắn cảnh giác khác thường. Một tên gia hỏa vô pháp vô thiên như vậy sao đêm nay lại nói nhiều như thế, chẳng lẽ hắn bị cuộc huyết chiến sắp tới làm sợ rồi.

Dạ Phi Sơn lặng lẽ đứng lên, đi tới bên cầu, đem bản thân và cầu dung hợp vào với nhau, nếu như có người từ xa nhìn lại, còn cho rằng hắn là một phần không thể chia cắt của cây cầu cổ này. Gió đêm phất vào mặt, nhưng Dạ Phi Sơn không nhúc nhíc tí nào, chỉ có hơi thở hắn phả ra mang theo mùi rượu vang.

Ba người đứng yên như tượng, bên cạnh họ cũng có hơn 30 chiến sĩ nữa cũng y như thế, đêm nay không trăng không sao, chỉ có con sông Dịch Cổ Nhĩ nước chảy cuồn cuộn không ngừng, tất cả tựa hồ theo cùng dòng nước dần dần cuốn đi xa.

Trong tĩnh lặng, đột nhiên có tiếng lọc cọc truyền tới, Cận Tiểu Thái và Dạ Phi Sơn vẫn không có động tĩnh gì, nhưng Cương Thiết Hổ lập tức tỉnh lại, hắn quay đầu sang nhìn. Thì ra là lính thông tin của đội đột kích Ngốc Ưng, trong tay cầm điện báo chạy lại.

Bộ chỉ huy đội đột kích Ngốc Ưng đặt vào trong lô cốt chỉ huy của Phạm Ni Thái Đức đã bị giết chết, nhưng Cận Tiểu Thái gần như không đi vào chỗ đó, nhiệm vụ liên hệ với thượng cấp chủ yếu giao cả cho lính thông tin tiến hành.

-Kỵ binh tới rồi à?

Cương Thiết Hổ mong đợi hỏi, nếu như kỵ binh Lam Vũ có thể chạy tới vào lúc này thì thật đúng là quá sức vui mừng, chẳng những quân Mã Toa phía đông cầu Địch Cổ Nhĩ không tên nào chạy thoát, bọn họ cũng không cần dùng lời thỉnh cầu cuối cùng mong người nhà được bình an nữa.

-Không phải, là điện báo của Phong lĩnh.

Lính thông tin có chút kích động nói, hắn không mang tới tin tức của kỵ binh, nhưng mang tới nội dung làm người ta chấn động hơn, không ngờ là điện báo do Dương Túc Phong trực tiếp gửi tới.

Những người ở đây đều không biết Dương Túc Phong đã tới phụ cận Minh Na Tư Đặc Lai, còn cho rằng y đang ở kinh đô Ni Lạc Thần, nhưng bọn họ vĩnh viễn đều cảm thấy Dương Túc Phong vô cùng gần gũi, như ở ngay bên cạnh mình.

Nghe thấy tên Dương Túc Phong, tất cả mọi người trên cấu đều hơi chấn động một chút, quay đầu nhìn sang lính thông tin. Cận Tiểu Thái cầm lấy điện báo, cũng không chú ý tới nguy hiểm, móc luôn đèn pin từ trên người Cương Thiết Hổ bật lên, mọi người kề vai nhau xem điện báo của thống soái tối cao.

Bình thường Dương Túc Phong rất ít khi gửi điện báo, chỉ trong tình huống khẩn cấp mới làm như vậy, từ đó có thể thấy Dương Túc Phong cũng biết tới hiểm cảnh của bọn họ, cho nên mới gửi điện báo tới.

Không có gì phải nghi ngờ đám người Dạ Phi Sơn đều cảm thấy trong lòng rất ấm áp, máu nóng toàn thân đang từ từ sôi sục, đây là sự quan tâm của thống soái tối cao. ĐIện báo đùng là tới từ Dương Túc PHong, không qua bất kỳ một trạm chung chuyển nào, nhưng nội dung vô cùng đơn giản, chỉ có tám chữ “ Giữ vững cây cầu, xử lý tại chỗ”

Cận Tiểu Thái lật đi lật lại xem điện báo mấy lần, đều không hiểu nội dung trên thể hiện ý nghĩa gì, trên điện báo cũng không có tin tức gì có giá trị thêm nữa.

-Thế nghĩa là sao nhỉ?

Vừa cảm thấy ấm áp từ thống soái tối cao, bọn Dạ Phi Sơn vừa cảm thấy vô cùng nghi hoặc, không biết Dương Túc Phong nói vậy rốt cuộc chỉ thị điều gì?

Có lẽ Dương Túc Phong biết tình huống hiện giờ của cầu Địch Cổ Nhĩ, hi vọng thông qua điện báo truyền tới một số tin tức gì đó, đáng tiếc là trình độ người ở đây đều không cao, không ai hiểu ý tứ đằng sau tám chữ đó.

Lính thông tin lại lấy một bản điện báo khác, tiếc nuối nói:

-Bộ chỉ huy trung đoàn cũng gửi điện báo tới, trả lời rõ ràng phi dĩnh không tới được.....

Cận Tiểu Thái cầm bản điện báo đó, gật đầu vô cảm, tâm tư còn đang ở trên tấm điện báo Dương Túc Phong gửi tới. Chuyện của phi dĩnh, trước khi điện báo tới đã đoán được rồi, cho dù Da Luật Cao Phi thề sống chết sẽ nỗ lực hết mức, nhưng kết quả phi dĩnh vẫn không tới.

Phi dĩnh không tới tức là bọn họ phải dựa vào 50 người , cùng với số đạn dược ít ỏi nghiêm trọng để giữ cầu Địch Cổ Nhĩ, ngăng đường lui của quân Mã Toa, cho tới khi kỵ binh tới.

Kỳ thực phi dĩnh không tới cũng chẳng phải chuyện gì to tát, trong lòng bọn họ sẵn sàng cho tình huống xấu nhất rồi. Nhưng điện báo của Dương Túc Phong lại cho họ một hi vọng mới, bọn họ không hiểu điều đó rốt cuộc mang ý nghĩa gì? Nói là khích lệ thì không giống khích lệ, nói là chỉ đạo lại không có nội dung cụ thể gì.

Tựa hồ có loại chỉ thị ẩn ý gì đó, nhưng bọn họ không thể đoán ra, thống soái tối cao đúng là thống soái tối cao, tùy tiện một câu nói cũng có thể làm người ta suy đoán nửa ngày. Chính đang suy nghĩ, đột nhiên một loạt tiếng nổ vang lên, thu hút toàn bộ sự chú ý của bọn họ tới chiến trường.

Bọn họ vội quay đầu lại nhìn, phía đông cầu Địch Cổ Nhĩ truyền tới từng ánh lửa, trong ánh lửa đó, vô số binh sĩ Mã Toa bị nổ tan xác, thi thể đứt đoạn mang theo ngọn lửa rơi xuống sông. Kẻ chết còn may, thương binh thì vùng vẫy rên siết bên đường, có tên trên người còn bùng bùng cháy, bất chấp tất cả lao về phía trước, kết quả đạp nổ thêm địa lôi, tới khi bản thân tan nát mới thôi.

Thì ra quân Mã Toa mò mẫm trong bóng đêm phát động tấn công, kết quả không cẩn thận dẫm phải địa lôi, tức thì gây ra hỗn loạn, vì thế lại hốt hoảng lui về. Sau này mới biết đợt tấn công này là do quân Mã Toa vừa mới rút về phát động, do Vũ Văn Lạc Dương cố ý che dấu xúi dục lừa gạt bọn chúng phát động tiến công.

Kết quả bọn chúng tin là thật nhào tới, sau đó gặp phải thương vong cực lớn, vì thế lại lũ lượt kéo nhau chạy trở về. Tiếng nổ lớn kéo các chiến sĩ quay lại chiến trường, toàn bộ bọn họ chuẩn bị chiến đấu. Bởi vì đạn không nhiều cho nên các chiến sĩ đều quý trọng vô cùng, súng máy không lên tiếng, chỉ có súng trường lác đác xạ kích, hạ gục những tên binh sĩ Mã Toa còn muốn tiếp tục tấn công, ép bọn chúng lui về hết, chiến trường lại quay về yên tĩnh.

Đám binh sĩ Mã Toa rút lui về lập tức liền mắng cho đám đồng bọn không nghĩa khí, không ngờ lại lừa bọn chúng thành thí tốt cho quân Lam Vũ, thế là đám quan quân bề ngoài liên tục xin lỗi, tỏ ra hết sức thành khẩn, kỳ thực trong lòng cười lạnh, nếu như không lừa các người xông lên địa lôi của quân Lam Vũ sao có thể tiêu hao hết được? Bọn ta sao có thể thuận lợi vượt qua cầu Địch Cổ Nhĩ?

Sau đó dưới chỉ dẫn của Vũ Văn Lạc Dương , những tên binh sĩ Mã Toa vội vàng tháo chạy về đây đa số đều bị mắc lừa, bị làm tốt thí đi dọn địa lôi của quân Lam Vũ. BỌn chúng dùng chính thân thể của mình để rà phá địa lôi, mất tới 2-3h, tới hơn 3 h sáng, quân Mã Toa đã lưu lại hớn 3 ngàn thi thể tan nát ở phía đông cầu, làm địa lôi của quân Lam Vũ tiêu hao gần hết rồi.

Bắt đầu từ 4h sáng, quân Mã Toa một lần nữa phát động tiến công, bọn chúng tin chắc rằng quân Lam Vũ không còn bao nhiêu địa lôi nữa, vì thế ép dần về phía quân Lam Vũ. Dạ Phi Sơn dùng đèn pin chiếu vào, bọn chúng cũng không rút lui, giống như muốn liều mạng với quân Lam Vũ rồi, tới khi cách quân Lam Vũ chừng 300m, bọn chúng liều ùa tản ra, sau đó trèo lên hai bên triền núi.

Dạ Phi Sơn cau mày nói:

-Bọn chúng muốn lên núi.

Cận Tiểu Thái khẽ cười khinh miệt, hắn cẩn thận gấp điện báo của Dương Túc Phong lại, cẩn thận cất vào trong lòng, sau đó thuận tay cầm súng tiểu liên lên. Đám binh sĩ Mã Toa leo lên triền núi hiển nhiên là muốn từ trên cao gây bất lợi cho quân Lam Vũ, hắn phải nghĩ cách thay đổi cục diện bất lợi này.

Tiếng súng ở tiền tuyến lác đác vang lên, diệt từng tên binh sĩ Mã Toa một, thi thể bọn chúng thuận theo triền dốc lăn xuống mặt đường, một lúc sau quân Mã Toa bắt đầu dùng hỏa lực yểm hộ, bọn chúng không thể gây sát thương hữu hiệu cho quân Lam Vũ, nhưng ép đám người không dám bật đèn pin lên nữa.

Không nhìn rõ mục tiêu, tiếng súng của quân Lam Vũ lắng xuống, Cận Tiểu Thái cũng không nhìn rõ động tác cụ thể của quân Mã Toa, không biết bọn chúng rốt cuộc đối phó với quân Lam Vũ thế nào.

Nhưng có thể đoán bọn chúng muốn chiếm lĩnh ngọn núi xung quanh, từ trên uy hiếp quân Lam Vũ dần rút khỏi cầu Địch Cổ Nhĩ, không thể không nói đây là một kế hoạch rất âm hiểm.

Đánh chính diện không xong thì đánh bọc sườn, đây là kết quả thương lượng của Vũ Văn Lạc Dương và mấy tên thân tín, hai bên cầu Địch Cổ Nhĩ đều là rặng núi dựng đứng, luận độ cao thì kỳ thực không cao mấy, thường không quá 100m, nhưng đối với cầu Địch Cổ Nhĩ thì đã là cao rồi.

quân Lam Vũ nếu như không có đủ binh lực thì hẳn phải khống chế những cao điểm trước, đáng tiếc quân Lam Vũ không đủ người, nên không thể cản trở hành động của quân Mã Toa. Theo Vũ Văn Lạc Dương nghĩ, chỉ cần quân Mã Toa leo được lên núi, thì cho dù là quân Lam Vũ có lô cốt và công sự phòng ngự, cũng vô cùng đau đầu với quân Mã Toa từ trên cao bắn xuống.

Đây đúng là một kế rất khéo, trên núi quân Lam Vũ chỉ có 3 tay súng bắn tỉa, không thể ngăn cản bọn chúng tiến công, thậm chí không dám bại lộ mục tiêu, nếu không sẽ bị quân Mã Toa trọng điểm bao vây tới chết mà thôi.

Biết được như vậy sẽ khiến bản thân bị động, cũng biết tầm quan trọng của việc khống chế mỏm núi, nhưng binh lực của bọn họ quá ít, mười mấy hai mươi người không thể đối kháng với cả ngàn quân Mã Toa.

Trơ mắt nhìn quân Mã Toa xâm lẫn xung quanh cầu Địch Cổ Nhĩ, đám Cận Tiểu Thái cảm thấy tình hình càng ngày càng bất lọi cho quân Lam Vũ, nhưng không có biện pháp gì để giải quyết. Đối với quân Mã Toa leo lên núi, bọn chúng có một khó khăn là leo núi trong lúc tối om vô cùng khó, nên tiến triển của bọn chúng không lớn.

Tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ theo sát bọn chúng, chỉ cần để lộ ra mục tiêu là sẽ hạ sát thủ, nên nếu như bọn chúng thắp đuốc leo lên thì chính là tự tìm cái chết, nên từ đầu tới cuối, bọn chúng chỉ đành mò trong đêm tối.

Thỉnh thoảng bọn Cận Tiểu Thái có thể nhìn thấy rõ ràng có người từ trên núi lăn xuống, rặng núi này có những chỗ rất dốc, nếu như không cẩn thận hụt chân thì hậu quả rất tồi tệ, ngã xuống bị thương là còn may, chứ bị đá sắc cạnh va phải thì tiêu đời.

Cứ thế suốt nửa đêm, bọn Cận Tiểu Thái cũng không biết đối phương có bao nhiêu tên ngã xuống, chỉ biết bọn chúng liên tục ngã xuống, nối nhau kêu thét vang trời, làm nửa đêm còn lại không có tĩnh lặng nữa.

Vì tiết kiệm đạn, quân Lam Vũ thủy chung không nổ súng, thế là binh sĩ Mã Toa đều thoải mái hò hét, kỳ thực bọn Cận Tiểu Thái cũng muốn nổ súng cho quân Mã Toa chút chấn nhiếp,nhưng lại không tìm ra được mục tiêu.

Trong thời gian đêm tối trước lúc trời sáng, mơ hồ có cảm giác vô số quân Mã Toa treo mình trên đầu bọn họ, đạn súng trường Chấn Thiên bắn loạn xạ không ngừng lướt qua trận địa của quân Lam Vũ.

Đám Cận Tiểu Thái thấy tình thế ngày càng hiểm ác, mấy lần muốn phản kích, nhưng thủy chung không rút ra được binh lực thích hợp, chiến sĩ quân Lam Vũ ai cũng có chức trách riêng, thậm chí một người còn kiêm hai ba việc, lấy đâu ra binh lực để phản kích.

Tư vị bị kẻ địch ngồi lên đầu rất khó chịu, Cận Tiểu Thái không kìm được bắn trả mấy phát, coi như phấn trấn sĩ khí, nhưng không có cách nào tốt hơn. Nếu là với tính cách của Cương Thiết Hổ, khẳng định là sẽ xuất lĩnh toàn quân đi liều mạng rồi, nhưng làm thế sẽ trúng âm mưu của quân Mã Toa.

Tới khi trời tờ mờ sáng, quân Mã Toa đã hoàn thành bố cục bao vây sườn quân Lam Vũ, từ trong kính viễn vọng bọn họ nhìn thấy rõ ràng, rặng núi phía đông cầu Địch Cổ Nhĩ đã bị quân Mã Toa khống chế toàn bộ. quân Lam Vũ phải nấp trong lô cốt mới có thể tránh bị đạn từ trên bắn xuống, như thế quân Lam Vũ trở nên vô cùng bị động rồi.

Nguy hiểm hơn nữa, đám Cận Tiểu Thái phát hiện ra quân Mã Toa đã lên tới hơn 1 vạn, thậm chí còn có khả năng lên tới hơn 2 vạn người, vả lại có không ít kỵ binh. Vốn kỵ binh nước Mã Toa bị quân Lam Vũ nhiều lần đả kích, suy yếu nghiêm trọng rồi, chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.

Cao tầng Mã Toa cũng cảm thấy kỵ binh không còn có khả năng gây tổn hại cho quân Lam Vũ nữa, lại còn làm tiêu hao tài chính, vì thế biên chế kỵ binh bị thu hẹp, hiện giờ quân Lam Vũ đã rất ít khi gặp phải kỵ binh Mã Toa rồi, ngược lại kỵ binh quân Lam Vũ bắt đầu diễu võ dương oai.

Bất quá bình nguyên phía nam nước Mã Toa đúng là nơi sản xuất ra ngựa có chất lượng cao, có thể cung cấp khá nhiều chiến mã cho nước Mã Toa, phía nam còn có rất nhiều người tộc Bản Đô sở trường xạ kỵ. Cho nên sau này bọn chúng tổ chức không ít kị binh để trấn áp khởi nghĩa của người dân trong nước, chỉ có tình huống đặc thù với được điều tới tiền tuyến.

Ngoài ra quân Mã Toa từ đảo Lữ Tống trở về còn bảo tồn tương đối kỵ binh, số kỵ binh này vẫn tiếp tục cống hiến sức lực cuối cùng cho nước Mã TOa. Đối với kỵ binh Mã Toa, Cận Tiểu Thái có đủ tư cách khinh bỉ bọn chúng, nhưng đó là dưới tình huống đầy đủ đạn dược kia, nếu có đủ đạn dược, chỉ cần 2 khẩu súng Bạo Phong Tuyết trên cầu Địch Cổ Nhĩ là có thể đánh cho kỵ binh Mã Toa tan tác.

Tiếc rằng hiện giờ bọn họ không có đủ đạn dược, muốn đối phó với kỵ binh Mã Toa đúng là có chút khó khăn, nếu như bọn chúng kéo ùa cả lên, quân Lam Vũ thực sự là có chút phiền toái. Không biết là có phải cuối cùng tìm được quan chỉ huy thống nhất không, sĩ khí của quân Mã Toa tựa hồ phấn chấn hẳn lên, có không ít tên bắt đầu có gan chạm chán với quân Lam Vũ rồi.

Đương nhiên có thể bọn chúng bị quân Lam Vũ ép cho không thể không đánh lên, nếu như bọn chúng còn do dự ở đó, có lẽ kỵ binh quân Lam Vũ sẽ lập tức tới nơi.

Đội cảm tử do kim tiền và mỹ sắc tổ chức lên chừng 800 tên, bọn chúng quấn khăn đỏ trên tay, ngoài ra đám binh sĩ leo núi cũng thuộc đội cảm tử, trong bọn chúng có không ít là vệ binh của Vũ Văn Lạc Dương. VÌ đả thông cầu Địch Cổ Nhĩ, thoát khỏi bàn tay của quân Lam Vũ, Vũ Văn Lạc Dương đúng là bỏ ra không ít vốn liếng, ngay cả nữ nhân của mình cũng đã dâng lên rồi.

Chừng 7 giời sáng, quân Mã Toa phát động tấn công dữ dội, đám ở trên núi liên tục nổ súng, đạn bắn tung tóe, hạn chế cực lờn hành động của quân Lam Vũ. Vốn quân Lam Vũ bố trí rất cơ động, để hỗ trợ và thay thế cho nhau, để bù đắp binh lực thiếu hụt, nhưng hiện giờ bị hỏa lực của quân Mã Toa áp chế, làm mất tính cơ động đúng là đã cấp cho Cận Tiểu Thái một vấn đề khó giải quyết.

Đạn súng trường Chấn Thiên bắn cho bụi đất bên người Cận Tiểu Thái dày lên một tầng, bất quá hắn vẫn không hề nhúc nhích, giữ vững vị trí của mình. trong làn mưa đạn hắn nâng kính viễn vọng lên, chỉ thấy phía đông cầu Địch Cổ Nhĩ đều là đầu người đen xì, đám binh sĩ Mã Toa đi đầu tựa hồ uống rượu nên tên nào tên nấy mặt đỏ bừng bừng, giống như mất ý trí ùa về phía quân Lam Vũ.

500m......

400m.....

300m.......

Không khí trên cầu Địch Cổ Nhĩ lập tức trở nên khẩn trương, đã có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt dữ tợn của binh sĩ Mã Toa ở đối diện, gần hơn một chút nữa thậm chí còn có thể ngửi thấy hơi rượu của đối phương. Tất cả chiến sĩ quân Lam Vũ tiến vào trạng thái chiến đầu, từng tay đặt trên cò súng, khuôn mặt tập trung nheo lại, bắt chết mục tiêu. hi sinh có lẽ ngay ở trong mấy phút sau.

Mỗi chiến sĩ ở đây đều hiểu, 50 người bọn họ căn bản không phải là đối thủ của hơn vạn lính Mã Toa, dù bọn họ có giết được một ngàn, 2 ngàn nhưng cũng không thể xoay chuyển được cục diện.

Vì một con đường sống, đám binh sĩ Mã Toa nhất định sẽ điên cuồng, thi thể chồng chất cũng không thể ngăn được bước tiến của bọn chúng. Cảm nhận được cục diện nguy hiểm ở phía đông, Lục Diệu Huy dẫn năm chiến sĩ tới trợ giúp, ở phía tây chỉ còn có 4 chiến sĩ kiên thủ, dùng súng ngắm trì hoãn tốc độ quân Mã Toa, lính thông tin cũng đóng điện đài lại, cầm lấy vũ khí chuẩn bị chiến đấu.

Vô tuyên điện đài đã được buộc với lựu đạn, chỉ cần giật chốt là có thể phá hủy. Tất cả các văn kiện cơ mật đều đã bị tiêu hủy trước, trong đó có cả điện báo qua lại trước kia, tư liệu nội bộ đội đột kích Ngốc Ưng, mấy chiến sĩ trao di thư cho lính thông tin cũng bị tiêu hủy rồi.

Không ai cho rằng mình còn có thể sống mà rời khỏi cầu Địch Cổ Nhĩ, lính thông tin cũng không ngoại lệ, hắn dùng ánh mắt nói với các chiến sĩ viết di thư rằng hắn đã dùng điện báo gửi di thư của bọn họ đi rồi.

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Chương #570