Chương 560: Thống Soái Tối Cao Bị Bắt Chẹt ...


Trong thời đại chiến tranh, Tây Hồ đã bị bỏ hoang, nhưng chỉ vẻn vẹn mấy tháng, nơi này đã có du khách lác đác tới chơi, từ số lượng du khách mà xét, đúng là đang chậm rãi tăng lên.

Điều này nói rõ sinh hoạt của người dân ở vùng xung quanh đang có chuyển biến tốt, nếu như ăn còn không lo, thì có ai chạy tới Tây Hồ chứ? Ôm cái bụng rỗng đi ngắm phong cảnh, không phải là hành động của người bình thường.

Ngoài ra Tây Hò đúng là có nhiều du khách khẩu âm bên ngoài, bọn họ cơ bản đều tới từ Kim Xuyên đạo, thậm chí là cả đại lục Y Vân, nhìn dáng vẻ thì có rất nhiều thương nhân, nói rõ khu vực này đã được các thương nhân chú ý tới rồi.

Chú ý tới vùng đất thương nghiệp này, chỉ cần có chính sách thích hợp, là khẳng định bọn họ sẽ đầu tư vào nơi đây, phát triển công thương nghiệp. Điều này đối với việc cải tạo diện mạo đơn thuần mang tính nông nghiệp của Việt Xuyên đạo mà nói, có ý nghĩa vô cùng lớn.

Trong lòng Dương Túc Phong đã sớm quyết định đem khu vực này biến thành vùng đất công thương nghiệp thịnh vượng rồi, quân Lam Vũ sẽ thiết lập ở nơi đây thật nhiều xí nghiệp quân sự cỡ lớn, dùng làm hậu thuẫn kiên cường cho quân Lam Vũ.

Nơi này là trạm tiền tiêu của đế quốc Lam Vũ, không phải là nơi bình thường, hai cứ điểm Minh Na Tư Đặc Lai và Vũ Thắng Quan, sau khi bị quân Lam Vũ khống chế, nhất định sẽ lợi dụng triệt để trở thành một tiền đồn chủ động xuất kích, chứ không phải là thành lũy phòng ngự bị động nữa.

Chỉ có chủ động xuất kích mới có thể tiêu diệt nguy hiểm trong quá trình manh nha hình thành. Đương nhiên tình hình y nhìn thấy không chuẩn xác lắm, bất quá cho dù như thế nào, cục diện Việt Xuyên đạo không quá tệ hại như y tưởng tượng, ít nhất không xuất hiện nạn đói và hoang phế diện tích lớn.

Trước đó y lo vì Đường Thước mà dân chúng Việt Xuyên đạo có thể mang tâm lý đề phòng đế quốc Lam Vũ, nhưng hiện giờ y đã lo lắng hơi thừa rồi, tất cả đều phát triển theo hướng tốt đẹp.

- Ta thấy tốt nhất chúng ta tới đường phố xem xét....

Dương Túc Phong nhắc lại đề tài cũ, hi vọng tới đường phố trong thành quan sát, chỉ có đặt mình vào giữa người dân mới có thể thu được tin tức hữu hiệu hơn về cuộc sống. Đế quốc Lam Vũ muốn chứng minh ưu việt hơn đế quốc Đường Xuyên, thì chuyện căn bản phải làm là cho người dân một cuộc sống tốt hơn, nếu không tất cả đều chỉ là những lời nói suông vô nghĩa.

- Không được, quá nguy hiểm.

Tiêu Tử Phong cự tuyệt đề nghị của y, căn bản không cho Dương Túc Phong hi vọng mặc cả nào.

Dương Túc Phong lần này nới tiền tuyến Minh Na Tư Đặc Lai,có thể nó là đơn phương độc mã đánh tới, bên cạnh y chỉ có Tiêu Tử Phong và Úc Thủy Lan Nhược tháp tùng, những nữ cảnh vệ khác nha Tô Phỉ Mã Vận , Đan Nhã Huyến đều ở Vị Ương cung chuyên tâm sinh con rồi.

Hiện giờ rất nhiều nữ nhân của Vị Ương cung cần an tâm tĩnh dưỡng, cần phải chiếu cố, tất nhiên không thể theo y, Tiêu Tử Phong nếu đã đi theo, thì nàng là lão đại, ở phương diện cảnh vệ và an toàn, nàng nói một là một, Dương Túc Phong không có cơ hội mặc cả nào.

Khi tiếp tục dạo chơi, mưa càng ngày càng lớn, dần dần biến thành cơn dông lớn, Việt Xuyên đạo vào mùa hè,như khuôn mặt của đứa bé, nói thay đổi là thay đổi luôn được, mưa to gió lớn cũng nói tới là tới luôn.

Chư tới nửa tiếng, cuồng phong bạo vũ đã bắt đầu càn quét mặt nước Tây Hồ, lá rụng trên mặt hồ đều đã bị cuồng phong quét sạch, bay hết lên trời, tức thì tất cả những chiếc thuyền trên mặt hồ vội vàng cập bờ.

- Cập bờ, cập bờ.

Tiêu Tử Phong thét lên, nóng ruột vô cùng, dông bão bình thường không là vấn đề gì, nhưng hiện giờ là ở trên mặt nước, mà Dương Túc Phong lại là con vịt cạn, nếu như có gì bất trắc, thì thực sự là nguy to.

Úc Thủy Lan Nhược đích thân giúp thuyền gia khua chèo, nhưng đã quá muộn rồi, dông tố kéo tới quá nhanh, nhà thuyền không kịp cập bờ nữa, mui che lập tức bị thổi bay, cả 3 người cùng với nhà thuyền đều trở thành gà nhúng nước.

Chiếc thuyền nhỏ quay cuồng trong gió lớn, như là có thể bị lật đổ bất cứ lúc nào, xông pha mưa gió, nhà thuyền liều mạng khua chèo, cuối cùng khó khăn lắm mới cập được bờ.

Dương Túc Phong đã toàn thân ướt sũng, môi trắng bệch, cho tới tận khi bước lên bờ mới khá hơn một chút. Trong lòng y đang thề, sau khi trở về, nhất định phải bảo bộ giáo dục đem môn bơi đưa vào môn học bắt buộc cho học sinh tiểu học, mỗi một người của đế quốc Lam Vũ nhất định phải biết bơi, nếu không không cho làm quan, không cho đi lính, không cho lấy vợ....

Y đang buồn bực, nhà thuyền còn trào phúng nói :

- Khách quan, ngài đúng là quý nhân, vừa ra cửa đã gọi dông tố đến....

Úc Thủy Lan Nhược muốn nổi giận, kết quả bị Dương Túc Phong ngăn lại, người lái thuyền này cũng đáng thương, thuyền của y bị bay mất mui che, khẳng định là cần không ít tiền để duy tu.

Hắn nói thế cũng là vì để Dương Túc Phong không trách móc minh, nếu không một khi đối phương muốn bồi thường, thì công sức làm việc một năm thành công cốc cả, mà đối với một nhà thuyền nho nhỏ, thì đây căn bản là chuyện không gánh được.

Ngược lại Tiêu Tử Phong lại hiểu tâm tư của Dương Túc Phong, thuận tay móc ra 10 kim tệ đưa cho nhà thuyền, thân thiết nói :

- Thật xin lỗi, để ngươi bị tổn thất, chút tiền này có lẽ có thể bù đắp được phần nào, coi như là một chút tâm ý của chúng tôi, xin hãy nhận lấy.

Nhà thuyền cũng là người biết an phận, vội vàng nói rất nhiều lời dễ nghe, cuối cùng thu 10 kim tệ lại.

Đúng là đối với một nhà thuyền cùng khổ mà nói, nếu muốn sửa chữa lại chiến thuyền này, 10 kim tệ không đủ,vì cuộc sống của người nhà, hắn cũng chỉ đành thu lại mà thôi.

Kỳ thực trong người Tiêu Tử Phong còn có rất nhiều tiền, nhưng không dám lấy ra, tiền tài hiển lộ là một chuyện vô cùng phiền toái, nhất là Việt Xuyên đạo còn rất nhiều phỉ loạn.

Ở bên bờ có mấy lão nông dân chính đang trú mưa dưới một tán cây hòe lớn, may là không có sét, nếu không thì gay to. Nhưng cùng với việc mưa ngày càng lớn, dưới cây hòe cũng có nước đổ xuống, những nông phu kia chỉ đành xông pha trở về nhà của mình.

Có hai nông phu còn gánh đầy khoai lang, bước thấp bước cao thuận theo con đường nhỏ rời đi. Sắc mặt của Dương Túc Phong dần dần trở nên u ám, tâm tình vốn có chút lạc quan lúc này đã biến thành có chút không thoải mái, người dân của Việt Xuyên đạo đúng là còn rất nghèo đói.

Nhìn thôn trang xung quanh, vẫn vô cùng rách nát, khắp nơi chỉ thấy những mái ngói cũ kỹ, nhiều vách tường đã bị đổ, rất nhiều nhà ngay cả ngói cũng chẳng mua nổi, đành dùng cỏ tạm thời bện lại, lúc này ngoài trời mưa lớn, còn bên trong nhất định đổ mưa nhỏ.

Mà khu này còn được coi là nơi có cơ sở kinh tế tương đối tốt của Việt Xuyên đạo, tình huống hiện giờ mà còn như thế, nếu như ở nơi địa khu xa xôi hơn, sợ rằng tình huống còn càng tồi tệ.

Báo cáo của Văn Thanh rõ ràng là báo vui không báo buồn, chuyên môn lựa chọn những phương diện mình thích nghe để báo cáo, xem ra trong nội bộ đế quốc Lam Vũ, một số hiện tượng quan liêu đã bắt đầu nảy mầm.

Đây là một hiện tượng không tốt, xem ra công tác xây dựng lại Việt Xuyên đạo vẫn còn phải tính toán lâu dài.

Không cẩn thận làm cho khách gặp phải mưa, nhà thuyền rất áy náy, nhiệt tình mời Dương Túc Phong tới nhà họ tránh mưa. thuận tiện hong khô y phục.

Dương Túc Phong thì không sao, chút khỏ nho nhỏ này còn chịu đựng được, nhưng hai cô gái bên cạnh thì gấp lắm rồi, y phục của các nàng bị ướt hết, rất dễ dàng bị người ta nhìn ra thân phận nữ nhi, chỉ đành theo nhà thuyền về nhà.

Còn chưa về tới nhà, đã nghe thấy tiếng một cô gái tức giận nói rất to :

- Con phải đi, con nhất định phải đi

Một giọng nói già nua khuyên :

- Đừng đi, đừng đi, ngoan nào....

Vừa qua chỗ rẽ, liếc nhìn thấy một cô nương đang nổi giận với mẫu thân của mình, cô nương kia tức mình cũng đứng trong cơn mưa, mẫu thân của cô đứng ở bên cửa, hết lòng khuyên can.

Cô nương đó chừng 20 tuổi, trông rất cao lớn, có chút khí khái nam nhân, nhìn thấy bố trở về, cô nương liền hầm hầm phất tay trở vào, thiếu chút nữa xô mẫu thân của mình ngã.

Mẫu thân của cô ta muốn nói gì nhưng lại thôi.

- Phản rồi, tao phải đánh gãy chân mày.

Thì ra cô nương đó là con gái lớn của nhà thuyền, mẫu thân cô nhìn thấy chồng dẫn 3 người lạ về nhà liền chào hỏi.

Lão bà của nhà thuyền cũng rất nhiệt tình, nghe chồng kể nguyên do xong, liên tục xin lỗi, rồi dẫn bọn họ vào trong nhà hơ lửa.

Dương Túc Phong tùy ý nhìn ngôi nhà này, mặc dù có chút cũ nát, bất quá còn rất sạch sẽ, Tiêu Tử Phong và Úc Thủy Lan Nhược thì đi tìm cô nương cao lớn kia nói chuyện, một lúc sau mới quay về hong lửa.

Dương Túc Phong tò mò hỏi :

- chuyện gì thế?

Tiêu Tử Phong nói nhỏ :

- Cô ấy muốn gia nhập quân Lam Vũ.

Dương Túc Phong cũng không nghĩ nhiều thuận miệng nói :

- Nữ nhân tham quân làm cái gì?

Tiêu Tử Phong bất mãn lườm y một cái, nhỏ giọng nói :

- Nữ nhân cũng có thể tham quân, đây chẳng phải là điều chàng nói sao ? Hiện giờ chàng muốn trở giọng rồi sao?

Thuyền gia và lão bà đều đang ở trong phòng của mình thay y phục, tất nhiên không nghe thấy, thật ra cho dù bọn họ nghe được cũng không hiểu ý của nàng.

Ai mà có thể ngờ được, người thanh niên như gà nhúng nước này là thống soái tối cao của quân Lam Vũ chứ?

Dương Túc Phong ngẩn người ra, nhớ tới chuyện này đúng là có liên quan tới mình, công khai chiêu mộ nữ binh đúng là do mình nói.

Thì ra là do thông báo chiêu binh của quân Lam Vũ đã làm cô nương này động tâm, cho nên mới khóc lóc gây chuyện muốn đi tham gia quân Lam Vũ, nhưng cha mẹ cô đều cảm thấy chuyện này không thể được, nên kiên quyết không đồng ý.

Nhà thuyền còn uy hiếp muốn đánh gãy chân cô, kết quả làm cô nương này muốn tự tử.

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Chương #560