Chương 558: Hủy Diệt Minh Na Tư Đặc Lai ...


Phía chính diện Đao Vô Phong không có chút động tĩnh nào, cứ như kẻ địch đã bị đạn pháo oanh tạch chết sạch rồi vậy, bọn họ quan sát cẩn thận, tập trung lắng nghe, nhưng chẳng phát hiện ra cái gì.

Tiếng vỏ sắt cũng không nghe thấy nữa, cũng không nghe thấy những tiếng rào rào như chuột chạy nữa, toàn bộ binh sĩ Mã Toa như chết cả rồi, hoặc là nấp vào một chỗ không nhúc nhích nữa.

Đao Vô Phong cảm thấy quai quái, nhấc súng tiểu liên nhắm vào phía trước xả luôn một tràng, ý đồ ép quân Mã Toa nấp trong đó chạy ra, nhưng đạn bay đi, trừ bắn lên đốm lửa yếu ớt, thì không có chút hiệu quả nào.

Hắn lại ném một quả lựu đạn nữa, muốn dựa vào ánh lửa của lựu đạn quan sát tiền tuyến, nhưng cũng không thấy một binh sĩ Mã Toa nào, chỉ thấy không ít thi thể.

Bất quá rốt cuộc là thi thể thật hay giả thì hắn không có đủ thời gian để phán đoán.

Lữ Tứ Lang nằm xuống, ghé sát lỗ tai xuống mặt đất, nghe ngóng động tĩnh dưới lòng đất, kết quả phát hiện phía dưới đúng là có động tĩnh.

Một lúc sau, loại tiếng động đó càng ngày càng trở nên rõ ràng, quen thuộc, có mấy chiến sĩ cũng đã nghe thấy, đồng thời mau chóng phán đoán vị trí của đối phương.

Từ tình huống nghe được mà xét, dưới khu vực này hẳn là có đường cống ngầm bỏ hoang, kết quả bị quân Mã Toa dùng tới.

Đao Vô Phong lập tức dẫn mấy chiến sĩ bao vây vị trí ra của cống ngầm. Quả nhiên chừng 2,3 phút sau, gạch ngói trên đống đổ nát khe khẽ bị đẩy ra, bụi đất không ngừng rơi xuống, phát ra tiếng động nho nhỏ, chốc lát sau xuất hiện một lỗ nhỏ, loáng thoáng có thể thấy có người thò đầu ra, nhìn ngó bốn phía.

Kết quả không thấy quân Lam Vũ ẩn nấp, vì thế yên tâm đi ra, tiếp đó có 5,6 tên binh sĩ quân Mã Toa lén lút xuất hiện, cầm súng trường Chấn Thiên, thành thạo mò đi tản ra xung quanh.

Tạch tạch tạch….

Súng tiểu liên trong tay Đao Vô Phong khai hỏa, tức thì đem mấy tên binh sĩ quân Mã Toa xui xẻo ngã xuống, trong ánh lửa đạn tựa hồ còn có thể nhìn thấy phía dưới cống ngầm còn có nhiều kẻ địch hơn.

Một chiến sĩ xông tới, ném ngay một quả lựu đạn vào, kết quả sau một tiếng nổ uỳnh, cuối cùng không còn tiếng động gì nữa.

Trong số kẻ địch ngã xuống, còn có một tên chưa chết hẳn, vẫn ngoan cường muốn nhấc súng lên bắn, kết quả bị Lữ Tứ Lang giết chết.

Gần như cùng lúc đó, binh sĩ quân Mã Toa từ chính diện bò tới cũng hành động, bọn chúng thừa cơ quân Lam Vũ giải quyết kẻ địch đánh lén sau lưng, xông tới như phát điên.

Những kẻ này đều là lính có kinh nghiệm rồi, bọn chúng biết đây là cơ hội khó gặp, bởi thế cho dù mặt đất đầy các loại chướng ngại vật, bọn chúng vẫn ngoan cường xông tới phía trước trận địa của quân Lam Vũ.

quân Lam Vũ cũng lập tức nổ súng bắn trả, tiếng súng kịch liệt vang lên vọng khắp nơi.

Hai bên triển khai chiến đấu kịch liệt quanh đống đổ nát nho nhỏ, đám Đao Vô Phong cơ bản đã không bắn súng nữa, mà dùng lựu đạn sát thương kẻ địch, thứ vũ khí này trong đống đổ nát có hiệu quả cực tốt, bất kể nơi đó có bao nhiêu kẻ địch ẩn nấp, cứ xới tung lên đã rồi hãy nói.

quân Mã Toa chẳng sợ súng của quân Lam Vũ, nhưng đối phó với loại lựu đạn oanh tạc này lại vô cùng đau đầu, bởi vì bọn chúng không có cơ hội mà né tránh.

“Á” đột nhiên có chiến sĩ thét lên, sau đó ngưng bặt.

Đao Vô Phong không kịp trở nòng súng, thuận tay móc súng lục ra ngắm chuẩn vào sau lưng, cho luôn một phát đạn, sau lưng liên truyền tới tiếng hự khẽ, tiếp đó là tiếng động loạn xạ, như có người ngã xuống đống đổ nát.

Giết xong kẻ địch ở phía trước, Đao Vô Phong mới có thời gian quay đầu lại, thì ra là một tên lính Mã Toa lén bò lên, hắn may mắn giết chết một chiến sĩ quân Lam Vũ, kết quả khi tháo vỏ đạn bị Đao Vô Phong phán đoán ra vị trí dùng súng lục giết chết.

Lúc này bên Lăng Kiếm đã chiến đấu tới hồi cao trào, tiếng súng đạn thậm chí hoàn toàn che lấp tiếng súng bên Đao Vô Phong. quân Mã Toa hiển nhiên muốn đột phá trận địa phòng ngự của bên phía Lăng Kiếm trước tiên, đoạt lại cửa bắc.

Chỉ có như thế bọn chúng mới có thể đuổi quân Lam Vũ ra khỏi thành, nhưng quân Lam Vũ cứ giữ chặt lấy nơi này, tiếp ứng cho bộ đội tiến vào thành nhiều hơn, mâu thuẫn không thể điều hòa này chỉ có thể dùng máu để giải quyết.

Bóng đêm của Minh Na Tư Đặc Lai, tựa hồ trong chớp mắt trở nên vô cùng sáng tỏ, khắp nơi đều là ánh đạn pháo, làm mặt đất chiếu sáng như ban ngày, tiếng hô hào, tiếng chém giết, tiếng quát tháo, tiếng kêu thảm đan xem vào nhau, làm đám Đao Vô Phong căn bản quên mất thời gian tồn tại.

Tới chừng 9h tối, đợt phản kích đầu tiên do quân Mã Toa phát động cuối cùng đã bị đánh bại, ở bên ngoài trận địa của đám Lăng Kiếm để lại hơn nghìn cỗ thi thể, phía trước trận địa của Đao Vô Phong cũng có hơn 200 cỗ, còn sót lại chưa đến mười mấy tên đã hậm hực rút lui.

quân Lam Vũ cũng thương vong không ít, nhất là bộ đội phía bên Lăng Kiếm, rất nhiều chiến sĩ đã anh dũng hi sinh.

Đao Vô Phong không kịp nghỉ ngơi, vội vàng kiểm tra nhân số, phân phối lại đạn dược, chuẩn bị ứng phó với đợt tấn công mới của kẻ địch.

Vì buổi tối đội vận chuyển không cách nào vào thành được, cho nên quân Lam Vũ trong thành phải dựa vào đạn dược tích trữ khi tác chiến, trừ khi có trường hợp khẩn cấp mới cần ban ngành hậu cần viện trợ.

Bởi vì quân Mã Toa đánh lén tạo thành thương vong rất lớn, nếu không cần thiết, buổi tối bọn họ sẽ không tiến vào.

Kho hàng của đại đội số 1 lục quân đặc chiến đội được đặt trong một tầng hầm lớn gần cửa bắc, phòng ốc của Minh Na Tư Đặc Lai, rất nhiều cái có tầng hầm được xây dựng kiên cố, đây cũng là nguyên nhân người ở đây không sợ chiến tranh.

Trước kia khi có đánh nhau, bọn họ chỉ cần trốn tránh ở trong tầng hầm là tương đối an toàn, trừ khi bị quân đội phe nào đó cố ý đồ sát.

Bất quá quân Lam Vũ rất căm ghét những cái tầng hầm này, hận không thể đánh sập hết toàn bộ, bởi vì trong đó thường có quân Mã Toa ẩn nấp kháng cự.

Đôi khi binh sĩ quân Mã Toa còn trộn lẫn với người dân, dùng dân thường uy hiếp quân Lam Vũ thừa cơ tấn công, thừa cơ quân Lam Vũ do dự bắn trộm.

Sau khi chịu thiệt mấy lần, Đao Vô Phong cũng trở nên máu lạnh, về sau bọn họ cứ gặp là bất chấp giết sạch cả mẻ.

Kiểm tra qua loa một lượt, Đao Vô Phong phát hiện ra số lựu đạn bọn họ khó khăn lắm mới tích trữ được đã dùng gần hết rồi, dạ chiến làm cho lựu đạn tiêu hao như nước vậy, đạn súng máy Bạo Phong Vũ cũng không còn bao nhiêu.

Loại súng máy này uy lực kỳ thực không dưới loại súng máy Mã Khắc Thẩm là bao, nhưng đạn dược tiêu hao quá dữ, nếu như không khống chế tốc độ xạ kích nghiêm ngặt, thì cả một tầng hầm chứa đầy đạn dược có thể tiêu hao sạch trong thời gian ngắn.

Kịch chiến qua đi, là sự yên tĩnh hiếm có, rất nhiều chiến sĩ muốn hút thuốc,nhưng ở bên ngoài không hút được, vì thế mọi người thay nhau xuống hầm hút thuốc, dùng thuốc lá để xua đi sự mệt nói trên người.

Những người chưa đên lượt chỉ đành ở bên ngoài cảnh giác nhìn bốn phía, đồng thời vân vê điếu thuốc trong tay, không ít người đặt điếu thuốc lên mũi hít hít liên tục, nhưng không dám châm lửa.

Trong bóng tối, đốm lửa ở đầu thuốc đủ để cho mình mất mạng, dù là chiến sĩ dũng cảm đến đâu cũng không phạm phải sai lầm ấu trĩ này.

Kỹ thuật bắn tỉa của quân Mã Toa đương nhiên là không thể so sánh với quân Lam Vũ, nhưng hiện giờ hai bên cách nhau thậm chí không tới 200m, trong khoảng cách ngắn như vậy, chênh lệch kỹ thuật không quan trọng nữa, chỉ cần phát hiện ra mục tiêu là có thể nhanh chóng tiêu diệt trơng chớp mắt.

Đao Vô Phong cũng ngồi trên rương đạn im lặng hút thuốc, thầm tính toán nhân số thương vong, từ lúc bắt đầu vào thành sáng hôm qua, tới tối hôm nay tổng cộng chiến đấu có 43 tiếng, hắn đã tốn mất 63 người, trong đó có 3 thiếu úy, 4 sĩ quan, 56 chiến sĩ.

Bộ đội của hắn chỉ có 200 người, đã tổn thất mất chừng 1/3, số quân Mã Toa bọn họ giết chết không cách nào tính chi tiết được, nhưng ước chừng 2 ngàn tên.

Đột nhiên bên ngoài đường hầm có sự xao động, còn chưa kịp ngẩng đầu lên, đã nghe thấy uỵch một tiếng, từ trên bậc thang có người lăn xuống, toàn thân đầy bụi đất, gần như xô vào trước mắt Đao Vô Phong, chỉ nghe hắn khàn giọng kêu lên gấp gáp :” Lão Đao, túi cấp cứu, mau cho chúng tôi mấy túi cấp cứu.”

Đao Vô Phong vội đứng lên, phát hiện ra Độc Cô Hồng Hoang, một sĩ quan cao cấp trong đội của Lăng Kiếm, tên tiểu từ này thường mắt để lên trời, bình thường gặp hắn cũng không thèm chào hỏi, cứ như có thù với hắn vậy.

Nói thực ấn tượng của Đao Vô Phong đối với Độc Cô Hồng Hoang không tốt, cảm thấy tên tiểu tử này quá nổi bật, tính cách quá kiêu ngạo, sau này khẳng định sẽ chịu thiệt.

Nhưng lúc này đối phương đầm đìa mồ hôi, toàn thân thương tích, ánh mắt sốt ruột làm Đao Vô Phong mau chóng đè ấn tượng không tốt với hắn xuống.

“Làm sao thể?” Đao Vô Phong kinh ngạc hỏi, trực giác cảm thấy có chuyện không lành.

“Lão Tôn đi rồi” Độc Cô Hồng Hoang giọng khàn khàn, làm Đao Vô Phong nghe không rõ.

Thì ra Độc Cô Hồng Hoang dọc đường vất vả lắm mới xông được đến đây, toàn thân trên dưới toàn vết thương, đồng phục bị rách bươm, nhìn qua vô cùng nhếch nhác, cổ họng đại khái cũng nuốt không ít bụi, nên nói chuyện vô cùng khó khăn, nói có một câu ngắn ngủi mà như muốn ngất xỉu.

Đao Vô Phong thầm kêu không hay, vội nhảy lên, thuận tay vơ lấy một đống túi cấp cứu, theo Độc Cô Hồng Hoang ra ngoài, Lữ Tứ Lang biết chuyện cũng giật mình, vội sắp xếp chiến sĩ khác trực ban rồi đi theo.

Bọn họ bước thấp bước cao lần mò trong đêm, cũng mặc kệ đường xá khó đi thế nào, vì tăng tốc độ không ngại mạo hiểm co chân chạy, ngã xuống lại lập tức bò dậy chạy tiếp.

Động tác của bọn họ dẫn tới một loạt tiếng động, nghe rất rõ ràng trong đêm tối, lính bắn tỉa quân Mã Toa không ngừng nổ súng truy theo đằng sau, nhưng bọn họ mặc kệ hết, trong đầu chỉ có một ý nghĩ :” Lão Tôn đi rồi”

Lão Tôn tên là Tôn La, là phó thủ của Lăng Kiếm, hắn là nguyên lão trong nguyên lão quân Lam Vũ rồi, từ khi quân Lam Vũ được thành lập, đã theo Dương Túc Phong đánh đông dẹp bắc, có một đoạn thời gian còn làm cảnh vệ cho Dương Túc Phong.

Khi ở con đường tử vong đánh lén thủ đô Mông Địa Tạp La của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, Tôn La đã là quan chỉ huy của lục quân đặc chiến đội rồi, sau đó vẫn luôn phục vụ trong lục quân đặc chiến, quân hàm của hắn cũng cao nhất trong lục quân đặc chiến, hắn là thượng tá lục quân, còn Đao Vô Phong và Lăng Kiếm mới chỉ là trung tá mà thôi.

Có thể nói mỗi một chiến sĩ của lục quân đặc chiến, cơ bản không ai không biết tới Tôn La, bề ngoài hắn nhìn qua trông giống như một lão già hiền từ, hết sức quan tâm tới chiến sĩ mới tới, thực tế trong lòng hắn cũng thiện lương như thế.

Trong gần 5 trăm người của hai đại đội lục quân đặc chiến, không có mấy người không được hắn quan tâm, tới cả Đao Vô Phong và Lăng Kiếm, trong lòng cũng coi lão Tôn như trưởng bối của mình.

Vốn với kỳ hạn phục dịch của Tôn La thì đầu năm nay đã phải giải ngũ rồi, những báo cáo giải ngũ của những nguyên lão bọn họ đều do Dương Túc Phong đích thân ký tên, đãi ngộ hết sức hậu hĩnh.

Quân bộ quân Lam Vũ cũng đã an bài xong chức vụ chuyển nghề cho hắn, nghe nói là phó cục trưởng cục giáo dục, Dương Túc Phong còn khích lện trong báo cáo giải ngũ của hắn, muốn hắn tiếp tục phát huy lòng nhiệt tình, cống hiến cho sự nghiệp giáo dục của đế quốc Lam Vũ.

Nhưng sau khi lão Tôn nhận được phê chuẩn chuyển nghề, nghe nói quân Lam Vũ chuẩn bị đánh Minh Na Tư Đặc Lai, lại âm thầm thu báo cáo chuyển nghề lại, đồng thời xin thượng cấp tham gia chiến dịch này.

Ai cũng biết chiến dịch này không gì sánh bằng, Minh Na Tư Đặc Lai vốn là một danh từ đại diện cho anh hùng, Tôn La làm như vậy không gì ngoài muốn lưu lại một dấu chấm hoàn mỹ nhất cho cuộc đời binh nghiệp của mình mà thôi.

Dương Túc Phong phê chuẩn cho hắn, vốn chỉ muốn lão quân nhân này rời khỏi chiến trường một cách vẻ vang, nhưng không ai ngời, chiến dịch vừa mới bắt đầu, hắn đã bất hạnh rời khỏi thế giới này.

Đao Vô Phong và Lữ Tứ Lang tới thì Tôn La đã chết rồi, bất kể là bọn họ trên đường chạy gấp gáp thế nào, bất kể trong lòng bọn họ cầu khẩn trời cao như thế nào, bọn họ cũng không thể nhìn thấy lão quân nhân tiền bối này lần cuối.

Trong căn phòng sắp đổ, trên tấm ván đầy máu me, vị thượng tá lục quân lặng lẽ nằm đó, Tôn La ra đi tựa hồ vô cùng yên ổn, không mang theo một chút tiếc nuối nào, nhưng người ở bên cạnh đã không còn ra tiếng được nữa.

Cố nhịn hai hàng lệ nóng, Đao Vô Phong hạ mũ xuống nhìn vị nguyên lão của quân Lam Vũ này, Tôn La toàn thân đều là máu, băng cấp cứu băng bó khắp nơi, không nhìn rõ là bị thương ở đâu nữa.

Lăng Kiếm ấn trên ngực Tôn La, mong ông ta khôi phục lại hô hấp, nhưng Tôn La đã không còn quay lại được nữa.

Đao Vô Phong phục người xuống, mới hiểu Lăng Kiếm đang làm chuyện vô ích, đạn đã bắn xuyên qua cổ, cắt đúng vào huyết quản, cho dù đại la kim tiên cũng không thể cứu lại được nữa.

Lữ Tứ Lang lại chú ý thấy bên cạnh thi thể của Tôn La, còn có thi thể của binh sĩ quân Mã Toa chừng 13,14 tuổi, không biết hắn bị giết thế nào, chỉ thấy hai tay hắn bóp lấy cổ, vẻ mặt cực kỳ đau đớn, người cong lại như con tôm.

Ở bên cạnh hắn có một khẩu súng trường Chấn Thiên, nòng súng đã bị quằn lại, tựa hồ bị thứ gì đó đập thật mạnh, lưỡi lê cung bị đập văng ra, ở bên tay trái của hắn còn có một miếng lương khô, loại quân Lam Vũ vẫn thường dùng.

“Tiểu Lăng, buông tay ra đi, lão Tôn đã đi rồi” Đao Vô Phong trầm giọng nói, sự hi sinh của Tôn La lưu lại sự bi thương cực lớn trong lòng mỗi người,nhiều chiến sĩ khóc nấc lên.

Nhưng quân nhân dù sao cũng là quân nhân, cần phải coi thường cái chết, vạn vạn lần không thể bị cái chết làm sụp đổ, muốn tiễn biệt anh linh của Tôn La, biện pháp tốt nhất là tiêu diệt quân Mã Toa, đoạt lấy Minh Na Tư Đặc Lai, chứ không phải ở chỗ này khóc lóc.

Nhưng Lăng Kiếm vẫn ấn ấn lên ngực của Tôn La, bi thương vô cùng, nếu không phải Đao Vô Phong giữ lấy, thì hắn đã ngất đi rồi, Độc Cô Hồng Hoang đứng lặng lẽ ở bên cạnh, mặt cũng lúc xanh lúc trắng, thi thoảng nghiến chặt răng , đấm mạnh vào vách tường bên cạnh.

Căn phòng này vốn đã rung rinh, bị hắn đấm cho như vậy, giống như có thể sụp xuống bất kỳ lúc nào.

Đao Vô Phong thầm thở dài, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lữ Tứ Lang đi tới, chuẩn bị kéo Lăng Kiếm ra.

Đao Vô Phong biết rất rõ nguyên nhân Lăng Kiếm bi thương, khi Lăng Kiếm vừa mới tốt nghiệp, được Tôn La bồi dưỡng và hướng dẫn mới trở thành nhân vật lãnh đạo xuất sắc.

Lòng dạ và tinh thần chí công vô tư của Tôn La, làm cho mỗi người ở đây bội phục không thôi, Lăng Kiếm càng coi ông ta như phụ thân của mình, nên không sao chấp nhận được sự thật này.

Vẫy tay để Độc Cô Hồng Hoang cùng tới, Đao Vô Phong trầm tĩnh kéo mạnh Lăng Kiếm ra , đưa tay gỡ lấy số hiệu của TônLa cất vào trong lòng.

Vô tình chạm phải những miếng số hiệu lạnh băng, trong lòng hắn không khỏi khẽ run lên, đó đều là những anh hùng của Minh Na Tư Đặc Lai, mong rằng bọn họ linh thiêng, tiếp tục phù hộ cho quân Lam Vũ tiến tới.

Có một ngày nào đó, mình cũng sẽ trở thành miếng số hiệu trong lòng ai đó.

Lăng Kiếm nhào tới, muốn đánh nhau với Đao Vô Phong, rống lên :” Không”

Đao Vô Phong nghiêm giọng quát :” Lăng Kiếm, bình tĩnh, người chết không sống lại được nữa,bình tĩnh đi.”

Lăng Kiếm dù sao cũng là hậu bối của Đao Vô Phong, bị hắn quát như cho như thế, tức thì ngây ra nhìn Đao Vô Phong.

Lữ Tứ Lang và Độc Cô Hồng Hoang đi lên, giữ chặt lấy hai bên của hắn, Lăng Kiếm máy móc một lúc, rồi cũng ngồi xuống đất ôm đầu khóc như một đứa bé, người ở bên cạnh cũng bị cảm nhiễm, cũng lặng lẽ chảy nước mắt.

Qua một lúc, Đao Vô Phong mới hỏi :” Chuyện là như thế nào?”

“ Đều là tại lũ chó này” Độc Cô Hồng Hoang không biết bị thứ gì kích thích, đá một phát vào thi thể tên binh sĩ quân Mã Toa ở bên cạnh văng vào tường, làm đầu hắn tức thì vỡ toác, tiếp đó lại xông lên muốn dẫm nát hắn ra mới cam tâm, nhưng bị Lữ Tứ Lang giữ lại.

Thì ra bọn Lăng Kiếm tiêu diệt quân Mã Toa đánh trả, có bắt được một tên tù binh, chính là tên nằm ở trên mặt đất kia, hắn trông ngây ngây ngốc ngốc, hết sức đáng thương,thân thể nhỏ bé rõ ràng phát triển không tốt.

Vốn theo quy củ, loại chiến đấu này không giữ tù binh, cũng chưa từng nghĩ tới bắt tù binh, nếu là trước kia, khẳng định nhắm mắt cho một phát súng giết chết, nhưng chuyện lại hỏng ở chỗ này.

Tôn La qua 40, năm ngoái mưới kết hồn, lão bà của hắn đã hoài thai rồi, nhưng còn chưa sinh, vốn đợi hắn xuất ngũ mới sinh, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, Tôn La khao khát có con, nhìn thấy tên bính sĩ Mã Toa này, kỳ thực chỉ là đứa bé mới lớn, cảm thấy hắn rất đáng thương, bất giác động lòng trắc ẩn giữ hắn lại.

Đây là nguyên nhân Lăng Kiếm và Độc Cô Hồng Hoang hết sức tự trách móc bản thân, vì bọn họ cũng không cản trở,cho rằng đối phương chỉ là một đứa bé, giết chết tựa hồ quá đáng, kết quả mới xảy ra bị kịch này.

Khi đó không ai ngờ rằng Tôn La nhân từ tạo thành kết quả bất hạnh này, khi hắn chuẩn bị đưa cho đứa bé này một miếng lương khô, thì biến cố sinh ra, không biết tên binh sĩ Mã Toa đó làm sao kiếm được một khẩu súng trường Chấn Thiên, chắc là từ trong đống đổ nát, liến bắn ngay vào cổ Tôn La, Tôn La ra đi như thế.

Lăng Kiếm và Độc Cô Hồng Hoang trơ mắt nhìn Tôn La bị bắn trúng, tới tận hai giây không có động tác gì, bọn họ không sao tin được cảnh trước mắt, tới 2s sau bọn họ mới choàng tỉnh, Độc Cô Hồng Hoang cuồng nộ cắt đứt khí quản của tên binh sĩ Mã Toa đó, khiến hắn thống khổ ôm lấy cổ họng cho tới chết.

Còn Lăng Kiếm khi sờ đến thân thể của Tôn La thì đã biết Tôn La đã chết rồi, nhưng hắn không muốn tin,không ngừng dán băng cứu thương lên người Tôn La, mong cứu Tôn La sống lại.

Độc Cô Hồng Hoang đành nhắc nhỏ hắn Tôn La đi rồi, kết quả bị Lăng Kiếm mấy đi lý trí quát lệnh đi tới đội Đao Vô Phong xin túi cứu thương.

Một giờ 20p sáng, Đao Vô Phong thấy hơi lạnh, Minh Na Tư Đặc Lai hoàn toàn tĩnh mịch, hai cỗ thi thể dân lạnh ngắt, nằm trên tấm ván đầy máu, một mặc đồng phục thượng tá quân Lam Vũ, một mặc đồng phục binh sĩ quân Mã Toa hết sức sạch sẽ, không rộng thùng thình, tương xứng với thân thể nhỏ bé, nếu như không có bộ đồng phục khác nhau, bọn họ trông giống như hai cha con đang tĩnh lặng ngủ.

“Chết đáng lắm. Phong lĩnh đã nói rồi, tuyệt đối không được mềm lòng với kẻ địch, ai bảo hắn mềm lòng, chết là đáng. Chết là đáng.”

Độc Cô Hồng Hoang rống lên, tiếng rống gọi tới vô số đạn của quân Mã Toa, giống như tiễn biệt anh linh.

Ai cũng biết Độc Cô Hồng Hoang nói ngược, im lặng không lên tiếng, uy vọng của Tôn La ở đại đội hai còn cao hơn của Lăng Kiếm, trong mắt của rất nhiều chiến sĩ trẻ, hắn là phụ thân của mình, hắn chết rồi, rất nhiều chiến sĩ trẻ lòng đau như cắt, vành mắt đỏ hoe, tay siết chặt báng súng.

Nhưng chuyện nay sao có thể trách Tôn La.

Đúng là Dương Túc Phong có nói, người Mã Toa chết mới là người Mã Toa tốt nhất, Trương Chi Phong có nói phải giết sạch người Mã Toa, chiếm lấy Minh Na Tư Đặc Lai, khẩu hiệu công thành của quân Lam Vũ cũng là kiên quyết tiêu diệt quân Mã Toa ngoan cố kháng cự.

Quân đội hai bên thù không đội trời chung, đế quốc Lam Vũ quật khởi phải lấy sự hủy diệt của nước Mã Toa làm cái giá, nhưng khi ngươi đối diện với một đứa bé nước Mã Toa 13,14 tuổi, ngươi có thể hạ sát thủ được sao?

Người như thế có khác gì súc sinh?

Có lẽ Tôn La không sai,đứa bé nước Mã Toa không sai, chỉ có chiến tranh là đáng hận. Nếu như không phải nước Mã Toa khơi lên chiến tranh, xâm lược, đồ sát đế quốc Đường Xuyên, có lẽ quan hệ hai bên hiện giờ không ác liệt như thế.

Những nguyên lão của quân Lam Vũ thiệt thòi ở chỗ bọn họ tới từ đại lục Y Vân, không hiểu sự tàn bạo của quân Mã Toa, nếu như là binh sĩ vốn là của quân đội Đường Xuyên cũ, bọn họ sẽ không ngây thơ như Tôn La, nhất định không tha cho một người Mã Toa nào.

Sau đó, không khí bên quân Lam Vũ vô cùng ngột ngạt, mọi người đều đau thương không muốn nói chuyện, sau nửa đêm, quân Mã Toa liên tục phát động phản kích trên 4000 người, kết quả bị quân Lam Vũ đánh cho toàn quân bị diệt.

quân Lam Vũ biến đau thương thành sức mạnh, phát huy sức chiến đấu lớn nhất, quân Mã Toa nào phải đối thủ? Đám quân Mã Toa tham dự tiến công bị đánh cho choáng váng, bọn chúng không hiểu sao đêm nay quân Lam Vũ lại phản kích dữ dội thế?

Sắc trời sáng dần, tiếng súng cũng dần lắng xuống, ở phía trước quân Lam Vũ, khắp nơi là thi thể binh sĩ quân Mã Toa, tới mấy ngàn tên, quân Lam Vũ thương vong cũng không ít.

Khi bộ đội hậu cần vào thành, ước chừng có 30 liệt sĩ và 60 thương binh bị đưa đi. Cái chết của Tôn La làm kinh động cao tầng của quân Lam Vũ, Dương Túc Phong tuyên bố rõ ràng, y sẽ đích thân tới dự tang lễ của TÔn La.

Hơn 8h sáng, quân Lam Vũ bắt đầu kéo nhau vào trong thành, đầu tiên là lữ đoàn 401 với nhân số hơn hai ngàn người, sau khi tổng kết đầy đủ kinh nghiệm của đám Đao Vô Phong và Lăng Kiếm, từng nhóm bộ đội quân Lam Vũ đã dùng biện pháp đánh bộc phá mở đường, mở rộng khu khống chế.

Chốt hỏa lực ban đầu của quân Mã Toa bố trí đã mất đi toàn bộ tác dụng, chỉ đành lâm thời lập nên phòng tuyến, sức chiến đấu khẳng định kém xa trước.

Pháo binh của quân Lam Vũ lúc này cũng dùng biện pháp pháo kích đồng loạt, phân chia khu vực khống chế, làm từng hàng, từng hàng nhà cửa bị phá hủy, lục quân xông pha vào chỗ bị pháo kích xong, những tên binh sĩ quân Mã Toa bị pháo kích làm cho choáng váng chưa kịp tỉnh táo lại đã bị đả kích mang tính hủy diệt.

Quân đội quân Lam Vũ triển khai thần tốc, tiến triển rất lý tưởng, tới buổi chiều, quân Lam Vũ cuối cùng cũng khống chế được khu vực ước chừng hơn 10 km vuông, ở cửa bắc, bộ chỉ huy sư đoàn bộ binh Mã Toa ở đó bị quân Lam Vũ chiếm được.

Nhưng cuộc chiến giành lấy cả Minh Na Tư Đặc Lai còn xa lắm mới kết thúc, quân Mã Toa phản kích cùng ngày càng kịch liệt…..

Không một ai có thể tính toán chính xác, chiến sự ở Minh Na Tư Đặc Lai khi nào mới kết thúc, Dương Túc Phong cũng không thể, lúc này y đang từ kinh đô Ni Lạc Thần tới Minh Na Tư Đặc Lai, chứng kiến nó rơi vào tay quân Lam Vũ như thế nào.

Nhưng vẫn còn nhiều chuyện xảy ra trước khi tới được nơi này.

Lúc đó tại quân y viện dã chiến. Sở Thiên Nhai cảm thấy mình đúng là xui xẻo. Vốn hắn hi vọng đánh một trận hoành tráng ở Minh Na Tư Đặc Lai, để người xung quanh nhìn thấy bản lĩnh của mình, cho dù không thể lưu lại thanh danh trên bảng anh hùng công chiếm Minh Na Tư Đặc Lai, ít nhất sau này về quê cũng phải làm vinh diệu tổ tong, có vốn khoe khoang với con cái sau này.

Không ngờ rằng vào Minh Na Tư Đặc Lai còn chưa được 2 ngày, đã bị cáng ra ngoài, đúng là đen hơn mõm chó. Bộ đội phản ứng nhanh Bạo Phong danh tiếng không bằng lục quân đặc chiến đội, hắn hi vọng thông qua cuộc chiến này để làm một cú trở mình thật đẹp, áp chế đám gia hỏa kia, nhưng hiện giờ xem ra không có khả năng lắm.

Sau khi mình đi, tên gia hỏa kia thay mình chỉ huy, khẳng định là chỉ có biết xông lên mà đánh, nếu như bình thường thì cũng không sao cả, nhưng ở Minh Na Tư Đặc Lai, cái nơi mà đâu đâu cũng là đống đổ nát, hắn có thể cảm nhận rõ ràng, cách đánh này chỉ gia tăng thêm thương vong vô ích.

Nhưng hiện giờ nghĩ mấy chuyện này cũng có tác dụng gì? Quan chỉ huy nằm trong y viện sống không bằng chết mà.

Y viện dã chiến của quân Lam Vũ, đặt cách Minh Na Tư Đặc Lai không tới 5km, đó vốn là một cứ điểm vòng ngoài Minh Na Tư Đặc Lai, có cơ sở rất tốt.

quân Mã Toa không dám đối kháng với quân Lam Vũ ở ngoài đồng hoang, chủ động rút lui, nên cơ sở trang thiết bị này còn nguyên vẹn để lại cho quân Lam Vũ.

Nơi này có quân doanh rộng rãi, có thao trường lớn, còn có rất nhiều công trình khác, đối với y viện dã chiến mà nói, điều kiện như thế này quả là có chút xa xỉ, nhưng nếu không phải gặp xui xẻo thì có ai muốn tới cái chỗ quỷ quái này.

Thương thế của Sở Thiên Nhai trông qua vô cùng nghiêm trọng, đạn bắn xuyên qua người, để lại vết thương như nắm đấm, thậm chí còn có thể nhìn thấy ruột ở bên trong, trông vô cùng khủng khiếp, nhưng thực tế không nguy hiểm đến tính mạng.

Bản thân hắn ở trên chiến trường áp dụng biện pháp cấp cứu rất hiệu quả, y sinh giúp hắn xử lý vết thương, khử trùng xong rồi băng bó lại, dặn dò hắn nghỉ ngơi cho tốt, coi như đã xử lý xong.

Điều này làm Sở Thiên Nhai càng thêm bực bội, vốn vết thương này chẳng có gì, nhưng lại làm hắn hành động khó khăn, cũng không thể dùng sức, cứ như thành một phế nhân tỉnh táo vậy.

Trong con mắt của người khác, mình giống như hoàn toàn không bị thương, bất quả là kẻ hèn nhát tới y viện để trốn tránh, vừa mới nghĩ như vậy, hắn cảm thấy ánh mắt mọi người xung quanh nhìn mình như khinh bỉ vậy.

Hắn chinh chiến trên chiến trường 3,4 năm rồi, không thể chịu được ánh mắt loại này.

Sở Thiên Nhai lập tức yêu cầu muốn xuất viện, kết quả bị viện trưởng nghiêm khắc từ chối, viện trưởng là một người phụ nữ già, tính cách cực kỳ cương liệt.

Nữ viện trưởng nói rõ với hắn, vết thương của hắn dù tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng một khi trở về chiến trường, vết thương nhiễm trùng, hắn sẽ lập tức toi đời.

Cuối cùng không thèm nghe Sở Thiên Nhai phân trần, liền bảo vệ binh đuổi hắn đi, còn cảnh cáo hắn, nếu như hắn trốn viện, sẽ gọi điện thoại cho thượng cấp của hắn bắt hắn về.

Gặp phải nữ nhân cường hãn như vậy, Sở Thiên Nhai chỉ đành khuất phục, dùng tinh thần AQ không thèm đấu với nữ nhân để an ủi mình ngoan ngoãn ở lại y viện.

Bất quá ở lại y viện y cũng không thể chỉ dưỡng bệnh mà thôi, phải nghĩ ra việc để làm, việc khẩn cấp là trở lại chiến trường nên Sở Thiên Nhai đi khắp nơi nghe ngóng tin tức của Lý Trí Kiệt…..

Hắn muốn nhờ Lý Trí Kiệt giúp đỡ, hắn coi như cũng có giao tình gặp mặt một lần với Lý Trí Kiệt, hi vọng được giơ cao đánh khẽ, thả hắn khỏi y viện.

Nhưng hắn rất nhanh nhận được tin tức tuyệt vọng, Lý Trí Kiệt không có ở đây, thậm chí cũng không có ở gần đây, mà đã tới hành lang Á Sâm xử lý ôn dịch rồi, chẳng những Lý Trí Kiệt đi mà những y sinh và hộ sĩ hắn biết hoặc nghe nói tới đều không ai có ở gần đó.

Cảm giác như cái y viện dã chiến này không phải của quân Lam Vũ mở vậy. Qua một ngày, Sở Thiên Nhai hoàn toàn tuyệt vọng, chỉ đành bỏ qua ý niệm lén lút trốn đi.

“Ôn dịch?” Nhàm chán nằm trên giường bệnh, Sở Thiên Nhai lầm bầm nói, vì thời tiết nóng nực, nằm trên giường bệnh rất khó chịu, nhưng vết thương khiến hắn phải nằm trên giường nghỉ ngơi, chuyện này chẳng khác nào lấy mạng hắn.

Hắn chỉ đành kiếm chuyện để nghĩ, phân tán sự chú ý của mình, ôn dịch đương nhiên là một đề tài tốt, nhưng hắn không biết Ngu thành xuất hiện ôn dịch gì, xem ra các huynh đệ ở hành lang Á Sâm cũng nhiều tai nạn, đại khái cũng chẳng khá hơn ở Minh Na Tư Đặc Lai là bao.

Nằm ở trên giương bệnh một ngày, Sở Thiên Nhai đã cảm thấy thật khó sống, ý nghĩ bỏ trốn 3,4 lần hiện lên, thậm chí còn thiếu chút nữa thực hiện, bất quá cuối cùng vẫn tạm thời áp chế được.

Nữ viện trưởng kia hắn tin quá nửa là ngoài cứng trong mềm, bất quá nếu như mà hắn chuồn đi thật, bà ta gọi điện cho thượng cấp của mình cũng chẳng phải chuyện khó gì, nhìn dáng vể bề trên của nữ viện trưởng đó, nói không chừng còn có chút quen biết với thượng cấp của mình, vậy thì mình toi đời.

Nghĩ tới thượng cấp, Sở Thiên Nhai tuyệt vọng, tia hi vọng bỏ trốn cuối cùng bị dập tắt ngúm, bộ đội của hắn thuộc về bộ đội tác chiến đặc chủng của bộ tổng tham mưu, cấp trên trực tiếp là Phượng Thải Y.

Phượng Thải Y mà muốn bóp chết loại sâu kiến như hắn còn chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Vạn nhất điện thoại gọi tới bộ tổng tham mưu, không may bị Dương Túc Phong biết ….. Sở Thiên Nhai thực sự không dám nghĩ tiếp nữa.

Thực ra hắn cũng biết, vết thương của mình mặc dù không nguy hiểm gì tới tính mạng, nhưng ảnh hưởng nghiêm trọng tới hành động, trên chiến trường một quan chỉ huy hành động không tiện là gánh nặng cho bộ hạ, thậm chí ảnh hưởng trực tiếp tới thắng bại trên chiến trường.

Trong loại hạng chiến phức tạp này, bất kỳ nhân tố ảnh hưởng tới tính linh hoạt đều mang lại hậu quả khó lường, nói một cách khác, mình tới cũng chỉ mang thêm nguy hiểm cho thuộc hạ.

Nói từ góc độ này, Sở Thiên Nhai cũng chỉ đành thầm trách mình xui xẻo mà thôi.

Nhưng tiếng pháo từ Minh Na Tư Đặc Lai truyền tới vô cùng dụ hoặc, chiến đấu đang tiến hành kịch liệt, căn cứ vào tin tức hắn nắm được, quân Lam Vũ hôm nay sẽ đưa một phần binh lực của lữ đoàn 401 vào chiến trường, thăm dò khả năng phòng thủ tổng thể của bọn chúng.

Thực tế đúng như vậy, từ rạng sáng tỉnh lại, pháo binh của quân Lam Vũ như chưa từng ngừng nghỉ, từ tiếng pháo mà phán đoán, chắc chắn là xạ kích động loạt, như vậy bất kể thứ gì ngăn cản trước mặt nó sẽ bị san bằng hết.

Xạ kích như vậy, khung cảnh nhất định sẽ rất hùng vĩ, nếu như mình ở hiện trường nhất định sẽ máu nóng sục sôi.

Còn cả khẩu chiến thần pháo trong lời đồn kia nữa, cũng đang lác đác xạ kích, pháo đạn của nó thật sự kinh khủng, cho dù hắn cách xa Minh Na Tư Đặc Lai tới 5km vẫn mơ hồ cảm thấy sàn bị chấn động.

Loại đồ chơi này quá khủng bố rồi, một quả đạn pháo rơi xuống, là cả vùng rộng lớn bị hủy diệt, quân Mã Toa không may bị nó bắn trúng, khẳng định là thi cốt vô tồn.

Nếu như có một vạn khẩu pháo này, Minh Na Tư Đặc Lai có thể dễ dàng bị san phẳng.

Bởi vì hắn là quan chỉ huy cao nhất được đưa tới quân y viện, cho nên được an bài một gian phòng riêng, nằm ở tầng triệt phía đông bắc quân y viện. cao hơn thao trường một chút.

Căn phòng này được lợp ngói, có thể chắn được không ít sức nóng , bốn phía cũng có nhiều cửa sổ, thỉnh thoảng có gió thổi vào, xua đi không ít hơi nóng, nếu không Sở Thiên Nhai cho rằng mình chắc chắn sẽ thành heo quay.

Từ ô cửa sổ nhìn xuống, Sở Thiên Nhai phát hiện ra đã có không ít binh sĩ bị thương, một số người còn là bộ hạ của mình, ngoài ra đều là người của lục quân đặc chiến.

Trong hai ngày qua chỉ có 3 đơn vị bộ đội bọn họ tham chiến, thương binh tất nhiên tới từ bộ đội của họ, vốn hắn còn muốn tán gẫu với bộ hạ của mình, nhưng cuối cùng cho rằng không nên để bọn họ thấy bộ dạng của mình hiện giờ, tránh ảnh hưởng tới hình tượng, nên lời ra tới miệng, Sở Thiên Nhai lại nuốt trở lại.

Nhàm chán nhìn xung quanh, Sở Thiên Nhai cảm thấy cái quân y viện này thật lớn, thông thoáng, nhân viên cũng đầy đủ. Xem ra quân y viện dã chiến đã chuẩn bị kỹ càng để đón thương binh rồi.

Dù sao hiện giờ quân Lam Vũ đang đánh tòa thành vững trãi nhất đại lục Y Lan, không có chút hi sinh là không thể, nước Mã Toa và đế quốc Đường Xuyên đánh nhau ở Minh Na Tư Đặc Lai còn hi sinh tới mấy chục vạn người kia.

quân Lam Vũ có lợi hại,nhân số thương vong có thể giảm bớt, nhưng thương vong mấy ngàn sợ rằng vẫn sẽ có.

Tới buổi chiều, có thêm nhiều thương binh được đưa tới, quân y viện cũng trở nên náo nhiệt, y sinh phẫu thuật ngoại kho bận tới chóng cả mặt.

Lúc này đưa tới đều là binh sĩ lục quân bình thường, cũng chẳng phải Sở Thiên Nhai coi thường bọn họ, thực ra chủ yếu là vì hắn ở trong bộ đội tinh nhuệ quen rồi, tầm mắt cũng tương đối cao, những quan binh lục quân này, đa phần là tân binh nhập ngũ 1,2 năm, vừa mới tiến hành huấn luyện cơ bản, không biết gì về thực chiến.

Hiện giờ tiến vào Minh Na Tư Đặc Lai, đối diện với hạng chiến tàn khốc như vậy, thương vong là khó tránh khỏi, quân tinh nhuệ như hắn còn tổn thất không ít, huống chi là bọn họ.

Đương nhiên không phải là trong lục quân bình thường không có nhân tài kiệt suất, đa phần bộ đội lục chiến vốn là nơi ngọa hổ tàng long, người kém cỏi đương nhiên cũng có, người tài ba cũng không hiếm.

Những quân tinh nhuệ bọn hắn chẳng phải từ lục quân mà ra sao? Khi có một thiếu tá lục quân bị khiêng tới, còn trong trạng thái chiến đấu kịch liệt, không ngừng chỉ chỏ quát tháo phát ra hiệu lệnh, mắt hắn bị mù một bên, mặt đầy máu, nhưng hắn không hề bận tâm.

“Người đó là ai vậy?” Sở Thiên Nhai tò mò hỏi, nhìn dáng vẻ viên thiếu tá đó, biết ngay đối phương cũng thuộc dạng liều mạng, là loại quan chỉ huy thích xung phong tuyến đầu.

quân Lam Vũ không thiếu những quan chỉ huy như thế, thương vong của bọn họ cũng rất cao, nhưng nếu không có bọn họ, sợ rằng quân Lam Vũ không có thành tựu như ngày hôm nay.

Bởi vì chỗ của hắn cũng được coi là phòng bệnh cao cấp rồi, cho nên hộ sĩ trong phòng không có nhiều việc lắm để làm, bọn họ rủ nhau đi ra ngoài du ngoạn, đương nhiên cũng có khả năng đi ra ngoài giúp đỡ, chỉ để lại một hộ sĩ trực ban.

Sở Thiên Nhai cũng không chú ý lắm, chỉ thấy hộ sĩ này rất rụt rè, như sợ người khác vậy, bình thường rất ít nói chuyện, mỗi lần Sở Thiên Nhai nhìn thấy, cô ta đều lén lấp đi.

“Để tôi đi hỏi giúp anh” Cô hộ sĩ hay xấu hổ đó nghe thấy Sở Thiên Nhai hỏi, liền nhìn trái nhìn phải, phát hiện ra không có tỷ muội nào khác bên cạnh, chỉ đành lên tiếng đáp.

Khi nói chuyện, mặt cô đỏ rực như ráng chiều, làm Sở Thiên Nhai cảm thấy quai quái, trong lòng có cái gì đó cồn cào, nhưng không miêu tả được nó là cái gì.

Một lúc sau, cô hộ sĩ đó trở về, nói với Sở Thiên Nhai, thì ra viên thiếu tá đó tên là Thiệu Long, là tiểu đoàn trưởng sư đoàn bộ binh 104, sáng hôm này vào thành, kết quả buổi trưa đã bị thương rồi, nhưng hắn không chịu rút khỏi chiến trường, còn nổi giận với bộ hạ. Cho tới tận khi chảy máu quá nhiều bị ngất đi, mới được cuống cuồng khiêng đi, qua hội chuẩn xác định mắt trái của hắn đã hoàn toàn hỏng rồi.

“Hả, tiểu đoàn trưởng sư đoàn 104? Sao có thể?” Sở Thiên Nhai ngạc nhiên thốt lên, vô tình khẩu khí có hơi nặng, không phải hôm nay chỉ có lữ đoàn 401 tiến vào sao, thế nào lại lòi ra người của sư đoàn 104? Căn cứ vào xắp xếp tác chiến, sư đoàn 104 là bộ đội đợt hai mà.

Cô hộ sĩ này rất rụt rè, tựa hồ rất sợ người khác, khả năng nhận ra Sở Thiên Nhai là quan quân, nên càng sợ hãi, giờ nghe thấy ngữ khí của hắn có hơi nặng, bất giác ngẩn ra đó, tay không biết để ở đâu, cúi đầu vân vê vạt áo, vành mắt đỏ ửng, cảm giác như nước mắt có thể chảy ra bất cứ lúc nào, nhưng thủy chung lại không chảy ra.

Sở Thiên Nhai còn chưa biết mình dọa người ta sợ chết khiếp rồi, chỉ thấy cô hộ sĩ này là lạ, không khỏi nhìn mấy lượt. Kết quả cô hộ sĩ đó mặt càng đỏ, hận không thể kiếm cái lỗ nào để chui vào, làm Sở Thiên Nhai không biết mình đắc tội gì với vị thiên sứ nhỏ bé này ở chỗ nào, nhưng lại không tiện mở miệng hỏi.

Chính đang xấu hổ, bên ngoài đột nhiên có tiếng hộ sĩ trưởng hô lên :” Lữ đoàn bộ binh 401 đưa tới lều số 1,2 ,3,4 ở bên trái, sư đoàn 104 đưa tới lều số 5,6,7 ở bên phải....”

Lúc này Sở Thiên Nhai mới tin đúng là người của sư đoàn 104, chắc là chọn ra tinh nhuệ đánh tiên phong để làm quen tình thế. Đây là quy của của quân Lam Vũ, các đơn vị bộ đội trừ khiêm tốn tiếp thu kinh nghiệm của đơn vị khác, còn phải đích thân phái bộ đội lên mày mò kinh nghiệm, sau đó phổ biến toàn diện.

Bộ đội đi tiên phong bình thường đều là tinh hoa, viên thiếu tá Thiệu Long đó dũng mãnh như vậy cũng chẳng phải chuyện kỳ quái gì.

Sư đoàn 104 mặc dù đại bộ phận đều là binh sĩ của quân đội Đường Xuyên cũ, nhưng quan chỉ huy cấp tiểu đoàn trưởng đều là tinh hoa từ các đơn vị khác rút ra.

Vô tình nhìn thấy vành mắt của cô hộ sĩ có ánh lệ, Sở Thiên Nhai hiểu ra, bình thường mình nói chuyện với bộ hạ toàn bằng cái giọng đó, bọn họ quen rồi, nhưng tiểu cô nương này hiển nhiên là hiểu lầm, tưởng rằng mình phê bình cô, vội vàng nói :” Xin lỗi, trách nhầm cô rồi.”

Cô hộ sĩ vành mắt đỏ hồng, nói lí nhí như muỗi kêu :” Không cần....”

Sở Thiên Nhai cuối cùng cũng không phải là tên ngốc, vội vàng đổi đề tài, làm bộ dạng cười rất thân thiết, nhẹ nhàng hỏi :” Phải rồi, chúng ta ở cùng nhau một ngày rồi mà tôi còn chưa biết tên cô là gì đó?”

Cô hộ sĩ nhỏ giọng đáp :” Tôi tên là Ngả Diệp....”

Sở Thiên Nhai cười cười, tùy ý nói :” Thì ra cô cũng họ Ngả....”

Cô hộ sĩ có hơi ngạc nhiên, nhưng không dám ngẩn đầu lên, gò má hồng hồng, lí nhí nói :” Anh quen ai họ Ngả à?”

Sở Thiên Nhai gật đầu nói :” Tôi biết các cô có một hộ sĩ trưởng rất lợi hại, tên là Ngả Tĩnh....”

Cô hộ sĩ mắt sáng lên :” Ngả Tĩnh là tỷ tỷ của tôi.”

Sở Thiên Nhai ồ lên một tiếng, kinh ngạc nói :” Hả? Thì ra cô là muội muội của cô ấy. Chả trách cô thật là xinh đẹp....”

Cô hộ sĩ tức thì má đỏ lửng như táo chín, thẹn thùng vô cùng.

Sở Thiên Nhai cũng cảm thấy có chút quai quái, trong không khí như có cái gì khác lạ, làm tim hắn đập thình thịch.

Mặt hai người dần dần nóng như lửa đốt, may Sở Thiên Nhai dù sao cũng là nam nhân, không rụt rè lắm, vì thế phá tan bầu không khí trầm tĩnh xấu hổ này,nói :” Phải rồi, tôi còn chưa giới thiệu tôi tên là Sở Thiên Nhai. .....”

Ngả Diệp nói nhanh :” Tôi biết, anh là Sở Thiên Nhai, số hiệu 19999527, đội trưởng đội phản ứng nhanh Bạo Phong lục quân, quân hàm trung tá, nhập ngũ tháng 6 nắm 1728, là người Trinh Xuyên đạo đại lục Y Vân.

Sở Thiên Nhai choáng luốn, tiểu cô nương này còn quản cả hộ khẩu nữa à?

Ngả Diệp thấy Sở Thiên Nhai mặt đần thối, tựa hồ càng thêm xấu hổ, giọng nói càng nhỏ hơn :” Đây là phòng bệnh cao cấp, tư liệu của những lãnh đạo các anh chúng tôi đều phải nhớ kỹ....”

Sở Thiên Nhai lắc đầu :” TÔi là lãnh đạo quái gì? Phong lĩnh mới là lãnh đạo...:

Ngả Diệp nói :” Phong lĩnh là đại lãnh đạo, anh là tiểu lãnh đạo.”

Sở Thiên Nhai cười ha hả, không còn cảm thấy buồn chán nữa, tiểu cô nương này nếu như không bẽn lẽn, đúng là có thể tán gẫu liên lạc tình cảm, khi xuất viện có thể thoải mái một chút, có lẽ còn có thể xuất viện sớm nữa.”

Căn cứ vào tin tức ngầm mình biết được, những cô hộ sĩ này hình như nắm quyền sinh quyền sát với mình, vạn vạn lần không thể đắc tội được.

“Trung tá lãnh đạo, nếu như chúng tôi làm việc không tốt, anh đừng nổi giận với chúng tôi, những quan quân các anh đều sát khí rất mạnh....”

Ngả Diệp không biết nghĩ tới chuyện gì, lấy dũng khí nói, con mắt nhỏ long lanh vô cùng quyến rũ.

Sở Thiên Nhai quyết tâm lấy lòng cô, để mình sớm có thể xuất viện, nên gật đầu lia lịa :” Tuyệt đối không nổi giận, tuyệt đối không nổi giận, nơi này là địa bàn của các cô, chúng tôi làm sao dám nổi giận chứ?”

Ngả Diệp lúc này mới yên tâm, nói chuyện với Sở Thiên Nhai cũng không còn căng thẳng nữa, không lâu sau cũng không còn xấu hổ nhiều nữa.

Sở Thiên Nhai mặc dù tiếp xúc với các cô gái không nhiều, bất quá vẫn còn có chút công phu nhìn người, mau chóng nhìn ra cô hộ sĩ này kỳ thực còn rất ngây thơ, như cô bé chưa lớn vậy, gián tiếp nghe ngóng tuổi của cô, đúng là còn chưa tới 17 tuổi, đang ở tuổi dậy thì, nụ ho đang mới chớm nở,nếu như không có hộ sĩ trưởng Ngả Tĩnh bảo hộ, thì cô còn chưa đủ tuổi gia nhập quân Lam Vũ.

Lúc này thương binh của y viện dã chiến chưa nhiều lắm, công việc của Ngả Tĩnh cũng không bận, có đủ thời gian để tán gẫu với Sở Thiên Nhai.

Trong lúc nói chuyện, Sở Thiên Nhai biết, thì ra Ngả Diệp tham quân vào cuối năm ngoái, tuổi quân còn chưa tới 1 năm, kỳ thực cô cũng không phải bẽn lẽn sợ người khác như thế, chẳng qua vì cô chưa đủ tự tin vào kỹ thuật hộ sĩ của mình, cho nên mới không dám chủ động giao tiếp với bệnh nhân.

Ngả Tĩnh kỳ thực không muốn để muội muội núp bóng mình, nhưng chẳng có cách nào khác, bức tường nào chẳng có gió lọt, mọi người biết cô là muội muội của Ngả TĨnh, tất nhiên có chút chiếu cố, cũng không có mấy ai quản tới cô

an đầu Sở Thiên Nhai còn cho rằng Ngả Diệp khiêm tốn, thầm nghĩ với trình độ của Ngả Tĩnh, thì muội muội của cô cũng không thể kém được, nên cũng không để trong lòng.

Nhưng về sau hắn mới phát hiện ra mình đã nhầm, còn nhầm lớn nữa, trình độ của Ngả Diệp có thể dùng hai chữ “tồi tệ” để hình dung, khi cô tiêm làm cho Sở Thiên Nhai nếm đủ mùi đau khổ, cắm kim cũng không trúng tĩnh mạch, nên phải làm đi làm lại, thậm chí quá đáng tới mức lưu lại nửa mũi kim tiêm gãy trên tay của Sở Thiên Nhai.

Khi nhìn thấy máu, Ngả Diệp hình như còn muốn ngất xỉu nữa, làm Sở Thiên Nhai lo lắng tới lúc cần thì không biết ai phải phục vụ ai nữa.

“Tôi, tôi tôi....” Ngả Diệp càng tiêm càng mất tự tin, rồi bật khóc.

Trong lòng Sở Thiên Nhai cũng buồn bực muốn chết, chẳng làm sao hiểu được hộ sĩ trưởng Ngả Tĩnh lại có một cô em gái khác hẳn như thế này, xui xẻo sao lại để cho cô ấy tới bên cạnh mình, thành đồ thí nghiệm của cô ấy.

Bất quá “nể” cô hộ sĩ xinh đẹp này, viên đội trưởng vĩ đại của đội phản ứng nhanh Bạo Phong chỉ đành nhẫn nhịn.

Hắn nỗ lực cảnh cáo mình, nam tử hán đại trượng phu, chết còn không sợ hãi, lại còn sợ cái kim tiêm nhỏ xíu này? Thế là bày ra cái vẻ không hề bận tâm, Sở Thiên Nhai nhẹ nhàng nói :” Không sao đâu, cô làm lần nữa đi”

Có lẽ nhờ sự nhẫn nại và khích lệ của hắn làm Ngả Diệp có sự tin rất lớn, thuốc kháng nhiễm trùng cuối cùng cũng thuận theo tĩnh mạch chảy vào trong thân thể của Sở Thiên Nhai.

Trải qua chuyến vất vả này, trình độ của cô dần đề cao, không còn xuất hiện sai lầm tương tự như thế, dần dần không còn quá bẽn lẽn thẹn thùng trong quần thể hộ sĩ nữa. Nói tới chuyện lúc khởi đầu, Ngả Diệp còn lén bịt miệng Sở Thiên Nhai không cho hắn kể ra.

Đôi khi hai người thỉnh thoảng đối đáp câu được câu chăng, kỳ thực cũng chẳng có gì để tán gẫu, chỉ thích ở cùng với đối tượng thôi.

Sở Thiên Nhai là kẻ thô hào, tinh lực thịnh vượng, quá nửa chỉ biết nghĩ tới thân thể của nữ nhân, không hiểu lắm về ái tình, Ngả Diệp tuổi rất nhỏ, cũng không hiểu gì về ái tình, trông cảm giác mông lung thấy Sở Thiên Nhai giống như hình mẫu lý tưởng trong lòng, cao lớn,anh tuấn, uy mãnh dũng cảm.

Hai người không ý thức được rằng mũi tên của thần ái tình đã lén bắn trúng bọn họ.

Hạng chiến ở Minh Na Tư Đặc Lai vẫn đang tiến hành, thương binh đưa tới y viện cũng càng ngày càng đông, nơi đây dần trở nên náo nhiệt, công tác của Ngả Diệp cũng dần trở nên bận rộn, không có nhiều thời gian tán gẫu với Sở Thiên Nhai nữa.

Khi buồn chán rảnh rỗi, Sở Thiên Nhai chỉ đành chống gậy đi ra bên ngoài, tán gẫu với các thương binh, tìm hiểu tình hình chiến đấu ở Minh Na Tư Đặc Lai.

Hắn hi vọng khi mình ra viện, còn kịp trước khi cuộc chiến Minh Na Tư Đặc Lai kết thúc.

Thiệu Long cũng được chuyển vào phòng bệnh cao cấp, thương thế của hắn tệ hơn của Sở Thiên Nhai, một con mắt vĩnh viễn bị mù, y sinh lắp cho hắn một con mắt giả.

Bất quá Thiệu Long cũng đúng là ngoan cường, sau khi xác định mắt mình mãi mãi không sáng lại được, liền bỏ luôn con mắt này, hắn chỉ ở trong y viện 3 ngày liền xin xuất viện

Cũng không biết là hắn dùng biện pháp nào, vị viện trưởng bị Sở Thiên Nhai nguyền rủa sau lưng là đồ biến thái không ngờ lại phê chuẩn cho hắn xuất viện, làm Sở Thiên Nhai tức muốn ói máu.

Sở Thiên Nhai làu bàu :” Mẹ nó, ông trời không công bằng”

Vừa vặn Ngả Diệp bưng thức ăn tới, nghi hoặc nói :” Vì sao thế?”

“nếu như tôi cũng mất một con mắt thì tốt rồi.” Sở Thiên Nhai cảm khái nói, mắt có thể vứt bỏ,nhưng hông thì vứt được sao, viên đạn khốn khiếp bắn trúng mắt mình còn tốt hơn, vì sạo lại cứ trúng hông chứ ?”

“Nhưng mắt mất rồi thì không bù đắp lại được, hông anh lại có thể lành.” Ngả Diệp rất chân thật nói, cô căn bản không biết nỗi khổ trong lòng Sở Thiên Nhai, cô đặt thức ăn xuống, Sở Thiên Nhai vốn rất đói bụng nhưng lúc này lại chẳng buồn ăn nữa.

“Tôi cần nó lành làm cái chó gì, nếu như có thể làm cho tôi quay trở lại chiến trường ngay bây giờ, thì tôi thàm mất mẹ nó một con mắt, một cái tai .....” Sở Thiên Nhai có chút tức giận nói, không kìm được muốn tố cáo nữ nhân biến thái kia bất công, chấp hành hai tiêu chuẩn khác nhau.

Nhưng cuối cùng nghĩ một lúc đành thôi, nam nhân tốt không đấu với nữ nhân. Quan trọng nhất nơi này là địa bàn của người ta, cho dù có chơi liều thì cũng chắc gì đấu nổi người ta.

Ngả Diệp ngẩn ra tại chỗ, con mắt nhỏ chớp liên tục, nghĩ thế nào cũng không ra được.

Sở Thiên Nhai bật cười, Ngả Diệp làm sao mà hiểu được tâm tình của mình chứ?

Cái tên Minh Na Tư Đặc Lai đối với Ngả Diệp mà nói, là nơi sợ hãi và tuyệt vọng, nhưng đối với cường giả mà nói, đó là đỉnh cao của sự nghiệp. Thử hỏi các vị quan Quân Lam Vũ ngồi đây, có ai không muốn ghi lại tên mình ở Minh Na Tư Đặc Lai chứ? Cho dù là có ghi tên trên bia mộ cũng đáng.

Cùng với việc Đế quốc Lam Vũ được thành lập, Quân Lam Vũ đã dần thu phục lãnh thổ thuộc về người Đường tộc trên lịch sử, rất nhiều quan viên cấp cao đều đã nhận ra, Minh Na Tư Đặc Lai có khả năng là trận chiến cuối cùng với quân Mã Toa, nếu như không tranh thủ cơ hội, thì không còn cơ hội biểu hiện mình nữa.

Nhưng thương thế của mình mỗi ngày tựa hồ như không có tiến bộ rõ ràng, bên kia chiến đấu lại càng lúc càng kịch liệt, nếu như mình nằm ở y viện nhìn Quân Lam Vũ tuyên bố hạ được Minh Na Tư Đặc Lai thì là chuyện tiếc nuối nhường nào.

Sự thực tựa hồ cũng phát triển theo phương hướng làm Sở Thiên Nhai tiếc nuối nhất, y viện ngày càng có nhiều thương binh, ngay cả Ngả Diệp cũng bị rút đi giúp đỡ, từ cửa sổ hắn cũng có thể nhìn thấy mấy trăm thương binh Quân Lam Vũ được đưa vào y viện.

Sở Thiên Nhai lòng như lửa đốt, hận không thể ngay lập tức nhảy trở về Minh Na Tư Đặc Lai tham chiến, từ số lượng thương binh mà xét, hạng chiến ở Minh Na Tư Đặc Lai đã tới cao trào, Quân Lam Vũ khẳng định đưa thêm nhiều binh lực vào chiến đấu, cho nên mới có nhiều thương binh như vậy.

Quả nhiên, tới buổi tối, Sở Thiên Nhai dạo quanh y viện, mau chóng thăm dò tin tức, toàn bộ lữ đoàn 401 và một phần sư đoàn 104 đều đã tham chiến.

Lữ đoàn 401 là lữ đoàn thành lập đầu tiên của Quân Lam Vũ, tổng binh lực gần 1 vạn người, sư đoàn 104 lại là bộ đội được thành lập muộn nhất, nhưng lại có nguồn binh lực hùng hậu nhất, tổng binh lực trên 4 vạn người.

Mặc dù hiện giờ chủ lực của sư đoàn 104 vẫn còn ở Việt Xuyên đạo duy trì trị an địa phương, tiêu diệt phỉ loạn, nhưng tinh nhuệ đưa vào trong thành Minh Na Tư Đặc Lai cũng đã hơn vạn người.

Nói cách khác, hiện giờ có gần 2 vạn quân đã tiến vào trong Minh Na Tư Đặc Lai rồi. Quả nhiên sau khi nói chuyện với mấy thương binh, Sở Thiên Nhai thương tâm phát hiện ra, trong thời gian 4 ngày ngắn ngủi, Quân Lam Vũ đã tiến một bước dài, cơ bản đã khống chế được vị trí phụ cận cửa bắc, tạo thành đả kích trí mạng của quân Mã Toa.

Có thương binh của pháo binh nói, pháo trái phá 122 ly của hắn bắn quá dữ, bị xảy ra sự cố vỡ nòng, nên hắn mới phải vào quân y viện này.

Hiện giờ quân Mã Toa đồn trú trong Minh Na Tư Đặc Lai nếu như không mau chóng bố trí lại, rất có khả năng bị Quân Lam Vũ đánh thẳng từ cửa bắc tới cửa thành nam chia thành 2 nửa.

Hôm nay là ngày chiến đấu kịch liệt nhất, từ sáng sớm thương binh đã ào ào đổ vào như nước, theo lời nói của bọn họ, ở trong thành Minh Na Tư Đặc Lai, hai bên đang triển khai chiến đấu kịch liệt, quan chỉ huy cao tầng Quân Lam Vũ có khả năng muốn thử xem có thể thông qua biện pháo tăng cường cường độ tiến công không để rút ngắn thời gian đoạt lấy Minh Na Tư Đặc Lai hay không.

Nhưng chiến đấu tàn khốc chứng minh hạng chiến ở Minh Na Tư Đặc Lai không thể nóng vội, chỉ có thể chầm chậm tiến tới, nếu không sẽ phải chịu hi sinh cực lớn.

“ Bộ đội của tôi khi 2h chiều tham gia chiến đấu, có 63 người, tới 5h chiều chỉ còn lại 31 người, chúng tôi phá tổng cộng hơn 40 căn nhà, chiếm được 5 con đường, tới khi tôi bị khiêng đi, chỉ còn lại 10 người có thể chiến đấu....” Một thiếu úy trung đội trưởng nói với Sở Thiên Nhai, có thể thấy chiến đấu kịch liệt như thế nào.

Hôm nay Quân Lam Vũ đúng là đã tăng cường tốc độ tiến công, kết quả trong đống đổ nát tình hình tranh đoạt với quân Mã Toa rất phức tạp, không ai chịu bỏ cuộc, giằng co đã tạo nên thương vong vô số. Trung tướng Lặc Phổ đích thân lên chiến trường nhưng không may chiến quả của Quân Lam Vũ giành được không như ý muốn, quân Mã Toa kháng cự vô cùng quyết liệt.

Theo như lời nói của các thương binh, hôm nay chiến đấu quyết liệt nhất chính là vị trí tháp Đại Thủy ở cửa bắc, cái tháp này đã bị hỏa pháo của Quân Lam Vũ phá hủy, nhưng gò đồi mà nó được đặt, trở thành tiêu điểm cho 2 bên tranh đoạt.

Ngọn đồi này cao 30 mét, có thể khống chế một khu vực đường phố chừng 10km quanh đó, là nơi binh gia cần phải đoạt lấy.

Lữ đoàn bộ binh 401 tổ chức sáu lần tiến công, sáu lần đều bị đánh lui. quân Mã Toa vì đoạt quyền khống chế ngọn đồi nhỏ này, không ngại mạo hiểm hỏa pháo mãnh liệt của Quân Lam Vũ, tổ chức kết đội phòng thủ, hàng ngàn tên bị pháo trái phá nghiền nát.

Nhưng vì xạ kích với cường độ cao, pháo trái phá cũng đành tạm thời nghỉ ngơi, có cái còn xảy ra sự cố nổ nòng, quân Mã Toa mới có cơ hội thừa cơ đánh tới.

Riêng để khống chế ngọn đồi cao chưa tới 30 mét này, lữ đoàn 401 đã thương vong tới 500 người, có 3 đại đội trưởng hi sinh, thương vong cao như thế tuyệt đối là chưa từng có.

Còn về phần quân Mã Toa thương vong không thể thống kê được, khả năng là trên vạn người.

Viên thiếu úy đó cảm khái :” Nhìn tới chỉ thấy toàn xác chết, ít nhất cũng phải có tới mấy nghìn, cũng là do mẹ nuôi nấng cả,

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Chương #558