Chương 549: Những Chuyện Xảy Ra Ở Lạc Na ...


Nhưng hiện giờ hắn mới hiểu ra, người của Hoa gia đúng là ngọn cỏ gió thổi chiều nào ngả theo chiều đó, nhưng cũng là kẻ địch đáng sợ, khi nước Mã Toa cường đại, họ ngả theo nước Mã Toa, giờ nước Mã Toa xuống rồi, tưới lượt đế quốc Lam Vũ lên ngôi, bọn họ liền ngả về đó, để lấy long chủ mới, bọn họ bất chấp tất cả liên kết với Phương Phỉ Thanh Sương và Cung Tử Yên đối phó với mình.

Khốn khiếp, Vũ Văn Thành Đô tự trách bản thân mình, trước đó tại sao lại không nghĩ ra điều này.

Còn may mình có hậu viện, 4 nữ nhân này liên hợp đối phó với mình, mình tối nay không thắng được, bất quá 4 người không thể giết nổi hắn trong thời gian ngắn, chỉ cần cầm cự tới khi đúng là tới, là mình thắng lợi rồi.

Tới khi đó, thù mới nợ cũ sẽ tính luôn một thể, trước tiên là đồ sát Hoa gia trước rồi hãy nói.

Quả nhiên cùng với tiếng thét của hắn, tựa hồ đằng sau bắt đầu nghe thấy âm thanh vô số quân Mã Toa hành động.

Thét thêm một tiếng nữa, Vũ Văn Thành Đô tình lình vọt lên không trung,muốn thoát khỏi vòng vây của 4 nữ nhân, tìm một địa hình có lợi hơn để kéo dài thời gian, đợi Vũ Văn Tinh Không tới tóm gọn một mẻ lưới.

Nhưng khi thân thể hắn vừa lao lên tới mức cao nhất, đang chuẩn bị lộn mình, thì tích tắc đó phải khựng lại, hắn cảm thấy một tiếng rít tử vong, lặng lẽ xuyên qua ngực mình.

Vũ Văn Thành Đô lập tức thấy trời đất mất đi màu sắc, chỉ còn lại màu xám xịt khi gần tử vong.

Đau, cơn đau kịch liệt dần dần từ tim hắn lan ra khắp toàn thân, hắn cảm thấy hơi thở của mình bỗng trở nên gấp gáp, thân thể nặng hơn bội phần, rồi rơi thẳng xuống đất.

Chính vào thời khắc đó, hắn cảm thấy có hai thanh kiếm xuyên vào người mình, máu từ mũi kiếm thấm ra, nhưng hắn không còn cảm thấy đau đớn nữa.

Ước chừng 2 giây sau, hắn mới nghe thấy tiếng triệu hoán tử vong.

Đó là tiếng súng, tiếng súng hắn rất quen thuộc.

“Đoàng” Tiếng súng trầm đục đánh tan nghi hoặc cuối cùng của Vũ Văn Thành Đô, hắn lập tức ý thức được mình đã phạm phải sai lầm lớn nhất, hắn không nên tới nơi này, ngàn vạn lần không nên.

Hắn không nên nghe Vũ Văn Tinh Không xúi bẩy, tới gây phiền phức cho nữ nhân bên cạnh Dương Túc Phong, chỉ tiếc rằng cái giá của sai lầm này không bù đắp nổi, cả đời này hắn không thể vãn hồi lại sai lầm này nữa.

Chớp mắt trước khi chết, Vũ Văn Thành Đô cuối cùng cũng hiểu ra Phương Phỉ Thanh Sương và Cung Tử Yên tới Minh Na Tư Đặc để giết mình, công khai xuất hiện chỉ là mồi nhử của bọn họ mà thôi, mục đích là dụ mình đến, đồng thời thu hút sự chú ý của mình, để cho tên sát thủ ẩn trong bóng tối cho mình một đòn tất sát.

Tên sát thủ thực sự là tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ, súng ngắm Già Lan Mã trong tay bọn họ mới là hung khí giết người chân chính.

“Lưu Thạch”

Chỉ có Lưu Thạch mới có thể lấy được mạng của mình.

Đáng cười mình lại không hề biết Lưu Thạch tới đây, hai con mắt cứ nhìn chằm chằm vào những nữ nhân kia.

Ở trên không trung, Vũ Văn Thành Đô có thể cảm thấy máu tươi từ từ thấm ra, đem thế giới trước mặt mình nhuộm thành màu đỏ rực, Minh Na Tư Đặc như đang bốc cháy rừng rực.

Thực ra hắn căn bản không chảy máu, trước khi hắn rơi xuống, máu còn chưa kịp chảy ra, nhưng sinh mạng của hắn mau chóng biến mất.

Tích tắc cuối cùng, Vũ Văn Thành Đô không cam tâm phát ra một tiếng kêu dài, để máu tươi trong miệng mình phun ra, ánh lên rực rỡ dưới ánh chiều ta, cho dù mình chết, hắn cũng muốn để Vũ Văn Tinh Không báo thù cho mình.

Tiếc rằng khi Vũ Văn Tinh Không suất lĩnh đại đội nhân mã tới nơi, thì toàn bộ khu dân nghèo đã trở lại yên tĩnh, điều khác biệt duy nhất là ở giữa con đường có một cỗ thi thể nằm co quắp, trên thi thể cắm hai thanh kiếm, chính là Vũ Văn Thành Đô.

Phương Phỉ Thanh Sương và Cung Tử Yên đã lặng lẽ biến mất, dường như chưa từng tới nơi này, còn về Lưu Thạch, từ đầu tới cuối hắn không hề xuất hiện, Vũ Văn Tinh Không thầm chí còn không biết có một người như vậy tồn tại.

Đứng ở trên con đường rộng, Vũ Văn Tinh Không cảm thấy vầng trăng tháng 7, đã lạnh như trăng rằm mùa đông, tới ngay cả xương cốt của hắn dường như sắp đông cứng rồi.

10 phút sau, toàn bộ Minh Na Tư Đặc hỗn loạn, trên đường phố đâu đâu cũng thấy quân Mã Toa vũ trang toàn bộ, lưỡi lê vén lên bất kể chỗ nào có thể giấu người, thuận tiện sọc vào ngực bất kể kẻ nào cản trở sự truy lùng.

Vũ Văn Tinh Không như phát cuồng, đứng trong sở chỉ huy rống lên :” Tìm cho ta. Tìm kỹ cho ta. Ta phải đem bọn chúng …đem bọn chung…”

Khuôn mặt của Vũ Văn Tinh Không toàn bộ đã vặn vẹo, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hai con mắt đầy tia máu, như ma quỷ tờ trong địa ngục đi ra.

Nhưng rốt cuộc muốn làm gì Phương Phỉ Thanh Sương và Cung Tử Yên thì hắn không nói ra, trong tiềm thức hắn không dám đắc tội với Dương Túc Phong.

Đúng lúc này bên ngoài đột nhiên truyền tới những tiếng nổ dữ dội, thì ra là trọng pháo của quân Lam VŨ bắt đầu công thành rồi.

Vũ Văn Tinh Không vội vàng chạy ra cửa, chỉ thấy trên bầu trời xẹt qua từng ánh lửa dài, làm ánh sáng sót lại của tịch dương phải mờ đi, tiếp theo đó là tiếng rít chói tai rồi tựa hồ có thứ gì đó đâm sầm xuống vị trí khu dân nghèo.

Chớp mắt đó, toàn bộ khu dân nghèo như có địa chấn, tất cả phòng ốc đều biến thành tro bụi, giống như có một đôi tay lớn tới mức không nhìn thấy được, san bằng tất cả phòng ốc của khu dân nghèo, lưu lại một bình nguyên lớn có đường kính phải hơn trăm mét. Giống như bãi cát khi thủy triều rút đi, bằng phẳng vô cùng.

Trong bụi đất tung bay, tựa hồ có vô số đồ tạp nham bay múa, đem những tia nắng cuối cùng che lại, đất trời tức thì chỉ còn một mảng tối mù.

Trong giây phút sững sờ, tiếng nổ dữ dội mới truyền tới bộ chỉ huy, đất đá bắn lên trên nóc bộ chỉ huy rào rào, như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.

Viên tham mưu già kinh nghiệm phong phú thét lên, theo bản năng chạy ra ngoài.

Những viên tham mưu khác thì ôm đầu la hét, kéo nhau chui tọt xuống gầm bàn.

Chứng kiến cảnh này,gần như tất cả binh sĩ Mã Toa đều chết lặng, bọn chúng chính đang kiểm tra từng nhà một ở đây, bọn chúng còn chưa hiểu có chuyện gì thì đã cáo biệt thế giới này rồi.

Sau vụ nổ kịch liệt, xung quanh khu đất bằng phẳng có đường kính 100m, vô số binh lính Mã Toa đứng chết cứng người ở đó.

Không một kẻ nào dám nghĩ, nếu như quả đạn pháo đó rơi ở gần mình thì sẽ thế nào, nhưng cho dù có dùng đầu gối mà nghĩ, cũng biết là không còn có khả năng sống sót.

Không một ai biết đây là loại đạn pháo gì, cũng không ai biết nó phải có cỡ nòng lớn nhường nào,nhưng bọn chúng biết, cho dù là Diêm Vương sợ rằng cũng chẳng có vũ khí lợi hại như thế.

Roẹt một cái, đám binh sĩ đang lùng sục chẳng hẹn mà cũng xoay người lũ lượt bỏ chạy về chỗ của mình, trên đường phố không còn nhìn thấy bất cứ ai nữa.

Toàn bộ Minh Na Tư Đặc, bao gồm 150 vạn dân của nó, cùng với hơn 40 vạn quân đồn trú, đều biến mất dưới ánh tịch dương.

Không lâu sau, tia nắng cuối cùng cũng tắt, Minh Na Tư Đặc chìm vào trong bóng tối vô bờ.

“ Phản kích, phản kích, phản kích.”

Sau khi đứng sững ra tới 2 phút, Vũ Văn Tinh Không mới lại một lần nữa rống lên cuồng dại….

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Chương #549