Ngoài ta, chế độ nữ quan trước đó cũng có một chỗ trí mạng, đó chính là nhân số quá nhiều, vào thời kỳ thịnh vượng nhất, Vị Ương cung có hơn sáu nghìn cung nữ, hơn năm trăm nữ quan có phẩm vị, mỗi một tháng phát bổng lộc là cả một món tiền không hề nhỏ.
Khoản chi tiêu khổng lồ như thế, đương nhiên Dương Túc Phong không chế nào chấp nhận được, hiện giờ y hận không thể dùng mỗi một dồng xu vào việc kiến thiết địa phương hoặc là mở rộng quân đội chuẩn bị chiến tranh, nào đâu ra tiền để nuôi nhiều cung nữ và nữ quân như vậy?
Sau khi quân Lam Vũ khống chế kinh đô Ni Lạc Thần, Dương Túc Phong làm chủ Vị Ương cung, thì điều đầu tiên mà y làm chính là giải tán tất cả số thái giám, bất kể là phẩm cấp cao hay thấp, chỉ cần là thái giám, toàn bộ đều giải tán hết.
Đối với những nam nhân không bình thường nhũng dân hại nước này Dương Túc Phong có quá nhiều thành kiến, bởi thế quyết tâm từ nay phế bỏ chế độ thái giám, bên trong kho hồ sơ lữu trữ của Vị Ương cung có ghi chép của y, sau này cấm không được phép sử dụng thái giám, bắt đầu từ đó trở đi, chế độ thái giám kéo dài trên cả nghìn năm ở vùng đất vốn của đế quốc Đường Xuyên đó, liền hoàn toàn biến mất một cách không kèn không trống.
Hiện giờ Vị Ương cung đã giải tán tất cả thái giám, nhưng ở trong Vị Ương cung vẫn còn rất nhiều chuyện cần người làm, trừ các cung nữ thiếp thân của các vị phu nhân ra, còn có rất nhiều cung nữ làm việc nặng, những cung nữ này đều cần phải có người tới lãnh đạo, khi bọn họ tiến vào Vị Ương cung cũng cần phải có người hướng dẫn, công việc hàng ngày cũng cần phải có người tới giám sát kiểm tra.
Bởi thế lập nên một chế độ nữ quan hoàn thiện mới là điều không thể thiếu, đương nhiên, cái điều hoàn thiện này chỉ là nói một cách tương đối mà thôi, ở trên thế gian này vốn công có thứ gì hoàn mỹ hết, chế độ nữ quan cũng là nhữ thế, chế độ nữ quan của triều Minh hoàn mỹ như thế, cuối cùng không phải là chỉ tồn tại trên danh nghĩa.
Việc này vốn là do Thập Tứ công chúa phụ trách, nhưng Thập Tứ công chúa từ nhỏ sống trong hoàn cảnh cũ của Vị Ương cung, đã quen với cuộc sống có mặt cả thái giám và cung nữ, chế độ nữ quan thì đã bị đững quãng một khoảng thời gian rất dài rồi, nên kỳ thực bản thân Thập Tứ công chúa cũng không biết rõ lắm, nàng chỉ có thể đưa ra những điều khoản khung chung chung mà thôi.
Nhưng còn có rất nhiều thứ mang tính nguyên tắc còn phải để cho Dương Túc Phong quyết định, ví như làm sao để hạn chế quyền lực của nữ quân một cách hữu hiệu, rồi lại làm sao để có thể khiến cho nữ quan có thể chỉ huy các cung nữ của Vị Ương cung làm việc hữu hiệu, mà không xảy ra hỗn loạn và sai sót.
Chẳng còn cách nào, Dương Túc Phong chỉ đành đích thân tu sửa điều lệ nữ quan, thứ hoàn toàn xa lạ khi làm tất nhiên là đặc biệt khó khăn, mà thực ra y cũng không có chủ ý tốt lắm, chế độ nữ quan của Minh triều rốt cuộc là như thế nào như thế nào y chẳng hề có lấy một tí ấn tượng nào hết, bởi vì ở bên trong phim ảnh đều không nói chi tiết.
Qua năm ba lần sửa chữa và thay đổi, bộ chế độ nữ quan này cuối cùng cũng được sinh ra một cách vội vội vàng vàng, còn về phần nó có phát huy được hiệu quả ở như trong dự liệu hay không, thì còn phải xem vào ý trời và nỗ lực sau này rồi.
Chế độ nữ quan của Vị Ương cung đế quốc Lam Vũ, chủ yếu là như thế này:
Nữ quân không phải là người hầu của Vị Ương cung, mà là quan viên có phẩm cấp quản lý những việc lớn nhỏ ở bên trong cung, chỉ có điều bọn họ khác với những quan viên phổ thông khác là, quyền lực của bọn họ chỉ có tác dụng hành sử ở bên trong Vị Ương cung, địa vị của nữ quan ở trong Vị Ương cung không thấp hơn bất kỳ ai ngoại trừ hoàng dế và hoàng hậu ra, nữ quan cấp bậc cao địa vị thậm chí là còn cao quý hơn một số phi tần một chút.
Nữ quan cũng có thể xin thị tẩm hoặc là giả cho thành viên nam tính ở trong cung, nữ quân sau khi thị tẩm (hầu ngủ vua) có thể miễn đi quá trình tấn thăng phức tạp của phi tần, trực tiếp trở thành phi, liệt vào chính nhị phẩm của hậu cung.
Các loại chức vụ phẩm cấp nữ quân khác biệt như sau:
Chính nhất phẩm có quyền lực phê bình tất cả mọi người phạm sai lầm ở trong cung ( bao gồm cả hoàng đế và hoàng hậu), tất cả nhân viên ở trong cung đều phải dùng lễ đối sử, tất cả nhân viên trong cung đều phải tôn kính.
Thực chất đây chỉ là cái chức không, không một ai làm cả, cũng giống như lúc khi đi phỏng vấn người ta đưa ra tiền lương cho ngươi vậy, 1200-1500 là không gian cho các ngươi phát huy sức tưởng tượng mà thôi, cái chức nữ quan chính nhất phẩm này cũng là chỗ để cho các nữ quan trong cung phát huy sức tưởng tượng, giáo huấn hoàng đế và hoàng hậu à? Trò đùa, hoàng hậu có lẽ là còn có thể giáo huấn, nhưng ai dám giáo huấn hoàng đế? Có còn cần cái đầu nữa không hả?
(Chú : phẩm cấp có chính và tòng)
Tòng phụ chính nữ quan thì có quyền lực phê bình trừ hoàng đế và hoàng hậu, nhan viên trong cung ( trừ hoàng đế và hoàng hậu) phải dùng lễ đối sử, tất cả nhân viên từa nhất phẩm trở xuống đều phải tôn kính.
Vị Ương cung có hai vị hoàng hậu có địa vị bình đằng, chia ra là đông cung hoàng hậu Đường Thanh Tư ( Thập Tứ công chúa), tây cung hoàng hậu Tiêu Tử Phong, bởi thế phụ chính nữ quân cũng phải chọn hai người.
Bất quá hai cái chức này cũng là để không luôn, chẳng có một ai làm cả, cũng chỉ là không gian cho các cung nữ phát huy sức tưởng tượng mà thôi.
Vốn Phượng Thái Y cũng chuẩn bị đươc ban cho xưng hiệu là hoàng hậu, nhưng nàng không muốn bỏ chức vụ ở trong quân đội, nên chỉ đành cùng các tỷ muội khác cùng trở thành phu nhân mà thôi.
Nữ quan chính nhị phẩm giám thị cách ăn ở của phi tàn, đồng thời kiểm tra tình hình rồi báo cáo cho hoàng đế và hoàng hậu, để tiện tiến hành thăng cấp hoặc giáng cấp phi tần, các phi tần cần phải tôn kính.
Kỳ thực cái chức này có cũng chỉ là để nói thôi, ở bên trong cung trừ hoàng đế và hoàng hậu ra, các phi tần khác bọn họ đều có quyền lực đề xuất ý kiến xử phạt.
Đương nhiên quyết định xử phạt không phải là bản thân bọn họ dưa ra, mà là hoàng đế hoặc là hoàng hậu căn cứ vào tình huống bọn họ báo cáo mà quyết định, nữ quan chính nhị phẩm tuân tra đủ làm cho các phi tần cảm thấy tôn kinh hoặc sợ hãi.
Tòng nhị phẩm giáo dục và chỉ chỉnh (uốn nắn), chuyện này có liên quan tới vận mệnh tương lai của hoàng gia, nên ngàn vạn lần không thể sơ xuất, tất cả nhân viên đều phải bảo trì tôn kính.
Bất quá bởi vì chức vụ của nữ gian giáo dục và chưc năng của thượng thư phòng trung nhau, hơn nữa nữ quan giáo dục bản thân cũng có đủ tài hoa để giáo dục hoàng tử và công chúa, cho nên, nữ quan này chức vị mặc dù cao nhưng không hề có quyền lực thực tế gì lớn, nhiều lằm thì cũng chỉ đánh đít hoàng tử hoặc là công chúa mà thôi.
Chính tam phẩm quản lễ nghi, đồng thời tiến hành khảo thí, có địa vị tương đối ở trong cung, đối với các phi tần mới tiền vào Vị Ương cung mà nói, nữ quan huấn đạo là một ngưỡng cửa khó vượt, nhất là khi tuyển tủ, bọn họ có thể thao túng việc tuyển chọn hoặc đào thải phi tần nào đó.
Bất quá hiện giờ mà nói bọn họ tựa hồ chẳng có quyền lực gì cả, bởi vì trong suốt cả triều đại Dương Túc Phong tại vị, chuyện tuyển tú này cơ bản là không xảy ra, xét thực tế tính đặc thù của Vị Ương cung hiện nay, Thập Tứ công chúa đảm nhận luôn chức vụ của nữ quan huấn đạo, dạy dỗ các tỷ muội khác học tập lễ nghi ở bên trong cung đình.
Nữ quan tòng tam phẩm ở trong cung cũng có địa vị nhất định, trừ nữ quan tra tuần ra, thì nữ quan quản lý chắc chắn là địa vị cao nhất rồi, lại còn nằm giữ thực quyền, Vị Ương cung ít nhất có hơn một trăm cái ban lớn nhỏ độc lập với nhau, mỗi một ban lại có nữ quan quản lý, bọn họ chịu trách nhiệm phụ trách trực tiếp đối với hoàng hậu.
Bời vì ban quản ly này cần người có bá lực rất mạnh đảm nhiệm, nên bình thường đều là do những nữ tử bất hạn độc thân sau khi kết hôn đảm nhận, cần có tài hoa nhất định, hiểu tính toán, còn về tướng mạo thì không có yêu cầu gì, bọn họ chính là đại nội tổng quản ở trong Vị Ương cung, thu nhập và chi tiêu của Vị Ương cung đều do bọn họ quản lý.
Chính tứ phẩm có chức năng phát hiện ra sai lầm và lập tức uốn nắn, chuyện này cũng không thể coi nhẹ được, nữ quan này cũng chỉ là cái chức không, bất quá tạm thời do Viên Ánh Lạc kiêm nhiệm.
Dù sao thì nàng phụ trách quản lý văn biện bí mật, tất cả bí mật của Dương Túc Phong, tất cả bí mật của quân Lam Vũ đều nắm ở trong tay của nàng, còn về phần Viên Ánh Lạc có thể phát hiện được sai lầm như mục đích hay không, thì lại là một chuyện khác rồi.
Tòng tứ phầm đảm trách cưới hỏi liên thân , kiến lập quan hệ với nước khác v…v. nữ quan này là sự tồn tại thực chất, bất qúa tạm thời cũng khôgn có nhiệm vụ gì cả, quân Lam Vũ thích dùng phương thức đổ máu để giải quyết vấn đề, chuyện thông hôn thì quá nửa phải đợi Dương Túc Phong chết rồi mới có thể phát huy được tác dụng.
Còn về phần có nữ nhân khác muốn tiến vào Vị Ương cung để làm điều kiện đình chiến với quân Lam Vũ, thì đó cũng là chuyện của nữ quan huấn đạo rồi.
Chính ngũ phẩm có quyền đem chính sách tốt của nước khác đem vào nước mình, để cho nước mình có thể phát triển mau chóng, không ngừng cái tiến sáng tạo, là chức vị nữ quan chẳng có ý nghĩa thực chất, nói một cách chính xác thì hiện tại không có ý nghĩa thực chất, còn về sau này có tác dụng hay không thì hiện giờ chưa thể biết được.
Tòng ngũ phầm chức năng truyền phát mệnh lệnh cho nhân viên dưới chức, kỳ thực nói trắng ra là chân chạy vặt mà thôi, người có đẳng cấp cao một chút ở bên trong Vị Ương cung đều có thể chỉ huy.
Chức vị nữ quan này chẳng có gì sung sướng, trừ có thể nhìn thấy hoàng đế và hoàng hậu thêm được vài lần ra thì chỉ có lặng lẽ làm việc vất vả thôi, căn cứ vào kinh nghiệm của tiền triều, những người mang chức vị này, nếu như tuổi trẻ xinh đẹp thì bình thường đều nghĩ cách hiến mình cho hoàng đế, kiếm lấy vị trí phi tần, bớt được vất vả.
Chính lục phẩm phụ trách việc ăn ở của hoàng đế, hoàng hậu, thứ hoàng hậu, thống lĩnh tất cả cung nữ ở trong cung của mình, đồng thời giúp hoàng đế, hoàng hậu, thứ hoàng hậu quản lý các chuyện ở trong nước, hòan thành nhiệm vụ giao ban.
Bọn họ chính là tổng quản của từng cung điện, danh nghĩa thì dễ nghe lắm, bất quá chỉ là kiêm chức mà thôi, vì kỳ thực toàn là những thị nữ thiếp thân ở bên cạnh, dù sao thì người cũng vẫn là người đó, cấp cho họ thêm một cái chức vụ, trong cùng một thời gian họ cũng chỉ có thể làm được một việc.
Tòng lục phẩm phụ trách toàn diện các việc ăn ở của của cung nữ, thống lĩnh tất cả cung nữ ở trong cung của mình, bọn họ chịu trách nhiệm trực tiếp với hoàng hậu, đồng thời nghe thao mệnh lệnh của từng nữ chủ nhân trong mỗi cung điện.
Kỳ thực là nữ quân thiếp thân có thân phận thấp hơn một chút mà thôi, dựa theo cách tính hiện nay mỗi một cung điện có chừng tám cung nữ, thì bọn họ chính là tiểu tổ trưởng thực sự rồi.
Nữ quan quản lý bình thường đều là do thị nữ thiếp thân của nữ chủ nhân cung điện đảm nhận, thị nữ bên cạnh của đám Y Địch Liễu Lâm Na, Tô Phỉ Thái Vi, Phượng Thái vi đều là đi theo các nàng từ nhỏ, tình như tỷ muội, muốn hi vọng bọn họ chấp pháp công bằng là không có khả năng, chỉ cần có thể quản lý tốt được chuyện ở trong cung của mình đã là khá lắm rồi, còn những chuyện khác, còn cần tới các nữ quan tra tuần tới giám đốc.
Trên thực tế, hiện giờ đế quốc Lam Vũ đã hủy bỏ cất cả phẩm cấp của quan viên rồi, chỉ có nữ quan trong cung đình là được bao lưu phẩm cấp vốn có mà thôi, điều này cũng có nghĩa là quyền lực của nữ quan cung đình chỉ hạn chế dùng được trong mỗi Vị Ương cung thôi, rời khỏi Vị Ương cung bọn họ đều không là gì cả.
Hơn nữa, nữ quan từng đằng cấp đều có giới hạn tuổi tác, tới độ tuổi là phải nghi hưu, tiếp đó rời khỏi Vị Ương cung, điều này cũng được coi như là khai sáng ra một tiền lệ rồi.
Nữ quan chính nhị phẩm nghe ra thì thật là ghê gớm, kỳ thực chỉ là xưng hô xuông mà thôi, trừ quản lý mấy cung nữ tiểu đầu mục ra, thì chẳng có quyền lực thực chất nào, đối với đại sự quốc gia cũng chẳng có tíu xíu ảnh hưởng nào cả.
Đương nhiên, ở bên trong Vị Ương cung đây cũng là một nữ nhân đáng kể lắm rồi, chỉ tiếc rằng, nữ nhân này chẳng thể ôn nhu mỹ mạo được, vị nữ quan đảm nhân tra tuần này được Dương Túc Phong nhìn trúng là một lão thái thái, là phu nhân của quốc học đại sư Chương Bình Viên, xưa nay nghiêm khắc cổ hủ, rất được người ta sợ hãi.
Hơn nữa bà cũng không thường trú ở bên trong Vị Ương cung, chỉ thỉnh thoảng vào xem xét qua mà thôi, còn đa số thời gian, vẫn là do Thập Tứ công chúa tự mình đảm đương nhiệm vụ của nữ quan cao cấp nhất, phụ trách tuần thị các cung, đương nhiên Tiêu Tử Phong cũng có quyền lực tương tự, nhưng với tính cách của nàng, thì nàng sẽ tuyệt đối không dùng phương pháp chính đại quang minh để tuần tra, mà quá nửa là làm chuyện ác.
Chẳng ai biết được sau khi bản chế độ nữ quan này được thực hành, sẽ có hiệu quả như thế nào, bất quá Dương Túc Phong tựa hồ cũng chẳng suy nghĩ nhiều đến thế, cuối cùng đưa ra xác định, bởi vì y và thập tứ công chúa còn có một chuyện khác phải giải quyết , đó chính là vấn đề giáo dục các hoàng tử và công chúa.
Hiện giờ hoàng tử và công chúa của Vị Ương cung, mỗi cái chỉ có một người, nhưng cũng đả đủ là cho Vị Ương cung chó chạy gà bay, không được sống yên ổn rồi.
Dương Đại Nhân nữ nhi của Tô Lăng Tuyết chính là tuổi ương bướng ham chơi, năng lực chạy nhảy cường hãn vô cùng, những nữ cảnh vệ của Vị Ương cung thường nhếch miệng cười trộm nhìn cô bé lúc thì chạy từ phía tây Vị Ương cung sang phía đông Vị Ương cung, lát thì lại chạy từ phía đông Vị Ương cung sang phía tây Vị Ương cung, sau đó lại tung hoành khắp nam bắc, lưu lại một chuỗi tiếng cười trong như chuông ngân vậy.
Nhưng như thế lại làm khổ cho mẹ của cô bé cùng với những cung nữ đi theo, ngày nào cũng gần như hành hạ bọn họ nửa sống nửa chết, sau này đám người lớn học khôn rồi, bắt đầu phân chia ra khu vực phụ trách, ôm cây đợi thỏ, thế là cuộc sống mới đỡ hơn một chút, không cần phải chạy thở hổn hết nữa.
Dương Tiểu Cường (Dương Lai) nhi tử của Phương Phỉ Thanh Sương, thì lại là một yêu tinh hại người, đã ba bốn tuổi rồi mà vẫn khóc quấy suốt cả ngày, hơn nữa cứ ban ngày ngủ ngon, tới tối bắt đầu mới khóc ầm cả lên, không cho người khác ngủ, mẹ của nó bị hại tới gần như thần kinh suy nhược, cực kỳ hối hận năm xưa khi hoài thai không nên chạy đông chạy tây, làm cho dưỡng thai không tốt, nếu như mà ngoan ngoãn theo bên người Dương Túc Phong sinh con, thì đã chẳng có kết cục thê thảm như hiện nay.
Ở bên trong toàn bộ Vị Ương cung, người duy nhất có thể hàng phục tên tiểu ma vương này, cũng chỉ có mỗi Thập Tứ công chúa mà thôi, kết quả làm cho Thập Tứ công chúa cũng chết mệt, thiếu ngủ trầm trọng.
Hai đứa bé ương bướng phá phách này, dựa vào mẹ của bọn chúng khẳng định là không thể quản giáo được rồi, cần phải thiết lập cơ cấu chuyên môn, sử dụng biện pháp vô cùng đặc biệt, nghiêm khắc quản giáo, mới có thể nuôi dạy bọn chúng trở thành người giống như bình thường.
Những đứa bé này cũng chỉ có cách đem tách rời sự yêu chiều của mẫu thân, thì mới có khả năng mau chóng trưởng thành, thời cổ trẻ nhỏ trong cung đình khi tới tám tuổi là phải tập trung lại để quản giáo, xem ra cũng vô cùng có đạo lý.
Kỳ thực có đôi lúc Dương Túc Phong cũng cảm thấy rất là buồn bực, khi trước chẳng bẳng làm luôn hoàng đế cho nó xong, còn làm ra cái thống soái tối cao, bản thân thì nghe ra rất là kêu đấy, những con cái của mình thì nghe lại cứ quai quái, chẳng lẽ gọi là nhi tử của thống soái tối cao hoặc là nhi nữ của thống soái tối cao sao? Cái tên phiền phức như vậy còn chẳng bằng gọi luôn là hoàng tử và công chúa.
Trên thực tế, những cung nữ ở bên trong Vị Ương cung đều gọi Dương Đại Nhân và Dương Tiểu Cường là công chúa và hoàng tử cả rồi.
Dùng lời của Thập Tứ công chúa mà nói, Dương Túc Phong làm như vậy hoàn toàn là cởi quần đánh rắm cực kỳ thừa thãi, có ai mà chẳng coi thống soái tối cao y chính là hoàng đế tối cao vô thượng chứ? Quyền lực của y thậm chí là còn lớn hơn cả hoàng đế.
Nhưng y lại cứ không muốn gọi là hoàng đế, điều này đúng làm khổ cho người nào đó, không biết phải gọi y làm sao cho mới phải, cuối cùng ngay cả Dương Túc Phong cũng có chút ý muốn thủ tiêu cái danh tử thống soái tối cao, gọi thẳng mình là hoàng đế cho xong.
- Thượng thư phòng?
Dương Túc Phong đột nhiên nói đầy hứng thú, đấy là cái tên Thập Tứ công chúa cấp cho cơ cấu giáo dục chuyên môn của Vị Ương cung…
Thập Tứ công chúa gật đầu, có chút khẩn trương hỏi:
- Làm sao vậy? Không được sao?
Dương Túc Phong cười nói:
- Không đâu, hay lắm.
An bài thượng thư phòng đương nhiên là rất tốt, nghe qua lại có chút y vị của dòng dõi gia giáo, là địa phương chuyên môn dạy bảo công chúa và hoàng tử, đương nhiên là không thể tốt hơn rồi.
Dương Túc Phong sở dĩ có phản ứng, chỉ bất quá là vì y nghĩ tới một ý nghĩa khác mà thôi, đó là y nghĩ tới thượng thư phòng của Thanh triều, đó chính là nơi đặt cơ quan quyền lực tối cao.
Vốn dựa theo ý tứ của Dương Túc Phong, đem Dương Đại Nhân ( cô bé này vốn tên là Dương Dương) và Dương Tiểu Cường, cùng với cả những công chúa và hoàng tử sau này, đưa tới trường học của kinh đô Ni Lạc Thần học hành là được rồi, ở nơi đó, còn có thể tiếp thụ được nhiều những tri thức hơn nữa.
Nhưng cuối cùng cái phương án này vẫn không ổn, chẳng có trường học nào dám nhận, cũng chẳng có trường học nào dám không nhận, vị hiệu trưởng nào mặt mũi cũng như quá mướp đắng, có vài vị thiếu chút nữa còn sợ phát ngất.
Để hoàng tử và công chúa tới đó học ư? Đừng có đùa quá lố thế chứ, xảy ra vấn đề gì là tru di cửu tộc đấy! Cho nên bất kể là Dương Túc Phong bảo đảm như thế nào, cũng không có ai chịu mở miệng.
Trong việc này, cảnh vệ của Vị Ương cung cũng đề xuất kháng nghị nghiêm túc, cho rằng đưa hoàng tử và công chúa ra bên ngoài, bọn họ sẽ không thể nào bảo đảm an toàn cho hoàng tử và công chúa được, kẻ thù của quân Lam Vũ quá nhiều, có đề phòng cũng không xuể.
Dưới áp lực của hai phía, Dương Túc Phong chỉ đành chịu thua, tổ chức mới trường học ở trong Vị Ương cung, nhưng người dạy dỗ ở trong trưởng học này , phải mời lão sư thế nào, lên lớp như thế nào, thi cử kiểm tra như thế nào, đều là chuyện rất phí tế bào não.
Vốn đế quốc Đường Xuyên cũng có chế độ giáo dục chuyên môn giống như Thượng Thư Phòng, chuyên môn dạy dỗ hoàng tử và công chúa, thế nhưng, cái chế độ giáo dục này đã chia tách rõ ràng sự khác biệt giữa hoàng thái tử và hoàng tử.
Đối với hoàng thái tử thì không tiếc công sức, có lão sư tốt cỡ nào là mời lão sư tốt cỡ đó, quyền lực của lão sư hoàng thái tử cũng rất tốt, quá nửa đều là trọng thần trong triều, để sau này có thể thuận lợi phụ trợ cho hoàng thái tử đăng cơ.
Nhưng đối với hoàn tử bình thường, thì giáo dục sơ sài qua loa, làm cho hoàng tử không được coi trọng đó vạn nhất leo lên hoàng vị, thì phương diện tri thức luôn không đủ, Đường Minh chính là một cái ví dụ rất tốt.
Dương Túc Phong không muốn làm cái chuyện giống như thế, y muốn đi theo con đường hiện đái hóa tương đối đặc biệt.
Cùng vói Thập Tứ công chúa suy tính tỉ mỉ, Dương Túc Phong quyết định, tập trung hết hoàng tử và công chúa vào một chỗ tiến hành giáo dục, không phân chia chính thứ, tất cả đều giống nhau, giáo dục mỗi một người được tiếp thụ là ngang bằng, trình độ học tập cao hay thấp thì phải dựa vào nỗ lực của bản thân mình, lão sư không được cho đặc quyền riêng.
Hơn nữa, lão sư phụ trách lên lớp cho các hoàng tử và công chúa cũng là lão sư trường học bình thường, sẽ không có quyền lực gì đặc biệt, hoàng tử và công chúa học ở trong thượng thư phòng, chỉ có tri thức chân chính mà không phải là quyền mưu.
Còn về lão sư đứng đầu thượng thư phòng, tất nhiên là thuộc về lão sư Chương Bỉnh Viêm rồi, đây là một ông già đáng yêu, bản thân bác học đa tài, nhưng tư tưởng không hề cổ hủ, có thể mau chóng tiếp thu các sự vật mới mẻ, ở cả kinh dô Ni Lạc Thần thậm chí là cả đế quốc Lam Vũ đều rất hiếm có.
Bản chép tay tranh luận giữa ông ta và Điệp Tư Thi, hiện giờ còn đặt ở trên bàn làm việc của Dương Túc Phong, để có thể tùy thời đọc được, đó đều chính là tinh hoa bảo điển trị quốc an dân đấy!
Bên ngoài cửa độ nhiên có người cười tủm tỉm nói:
- Mọi người còn chưa bàn xong sao? Có cần thiếp suy nghĩ giúp không?
Dương Túc Phong và Thập Tứ công chúa đều ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Tiêu Tử Phong đã tới rồi.
Nhìn thấy Tiêu Tử Phong tới, Dương Túc Phong và Thập Tứ công chúa đều không hẹn mà cùng đưa những tài liệu ở trong tay đưa cho nàng, Tiêu Tử Phong cuống quít xua tay nói:
- Ôi, thiếp mặc kệ những chuyện này, thiếp thuần túy là đi qua thôi, tới để nói cho chàng một tiếng, sứ giả của nước Long Kinh và nước Ngọc Kinh đã trở về nước rồi, khả năng là phải đi qua khu vực quân đội nước Y Lan khống chế, chúng ta có cần phái binh bảo vệ không?
Dương Túc Phong kỳ thực đã biết chuyện này rồi, bất quá vẫn làm ra vẻ lần đầu tiên nghe thấy, chậm rãi hỏi:
- Bọn họ đi đường nào?
Thập Tứ công chúa không biết nội tình, nàng căn bản không biết tới chuyện xấu xa Dương Túc Phong gây ra với Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận, bởi thế có chút ngạc nhiên nói:
- Khi bọn họ tới cũng không nói cần chúng ta bảo hộ, tại sao khi rời đi lại cần chúng ta phải bảo vệ bọn họ? Ừm, là nước Y Lan muốn động thủ với bọn họ sao? Nhưng sao nước Y Lan lại muốn động thủ với bọn họ chứ?
Dương Túc Phong không muốn giải thích kỹ càng, loại chuyện như thế này vốn là thứ càng bôi càng đen, biện pháp tốt nhất là tránh nói tới đó, vì thế hời hợt nói:
- Nước Y Lan thấy nước Long Kinh yếu ớt, cho rằng có thể bắt nạt, khả năng là còn có nguyên nhân do nước Yến Kinh xúi bẩy .. ha ha, những chuyện này nàng không cần phải lo lắng đâu, chuyện chế độ nữ quan và Thượng Thư Phòng, nàng đi triệu tập nhân viên hữu quan trước rồi nghiên cứu chấp hành trước đi, chú ý đừng để quá mệt đấy.
Thập Tứ công chúa gật đầu, cáo từ rời đi.
Dương Túc Phong nhìn Tiêu Tử Phong, có chút cổ quái nói:
- Hai người bọn họ xảy ra chuyện gì rồi à?
Tiêu Tử Phong nhún vai, có chút bất đắc dĩ nói:
- Chàng đoán trúng rồi đấy, bọn họ quả nhiên là tiếp tục đi qua Ngọc Môn Quan và Kiếm Xuyên Đạo, sau đo vượt qua hành lang Á Sâm trở về nước… nếu như nước Y Lan muốn động thủ với bọn họ, thì khẳng định là bọn họ sẽ phải lành ít dữ nhiều rồi.
Dương Túc Phong hơi nhíu mày lại, đúng là có chút lo lắng, có điều đây cũng là chuyện không có cách nào khác được, y dù sao cũng không thể thông qua con đường nào đó ép lệnh sứ giả của người ta thay đổi con đường về nước, như vậy là can thiệp vào tự do của người ta rồi.
Huống chi cho dù là thay đổi tuyến đường đi như thế nào, bọn Nam Cung Hiểu Điệp đều khẳng định là phải đi qua khu vực nước Y Lan khống chế, nếu như nước Y Lan thực sự có ý muốn ra tay đối với bọn họ, thì cho dù ý có bản lĩnh bằng trời, thì cũng là tay dài chẳng với nổi tới trời, chuyện hiện giờ có thể là, đại khái là cầu mong cho nước Y Lan đừng làm ra loại chuyện độc ác tàn nhẫn đó thôi.
Từ ngày hôm đó sau khi từ sông Tần Hoài trở về Dương Túc Phong lập tức Mễ Nặc Tư Lương cảnh lãnh đạo chủ yếu của bộ ngoại giao, giao cho ông ta mấy chuyện đều là những mục liên quan tới ký kết đồng minh chiến lược giữa nước Long Kinh và quân Lam Vũ.
Một là đế quốc Lam Vũ lập tức cùng nước Ngọc Kinh, nước Long Kinh đạt thành đồng minh chiến lược, cùng nhau chống lại nước Y Lan và nước Yến Kinh, nếu như một phía nào của đồng minh bị quân đội nước khác tấn công, thì phía còn lại có nghĩa vụ toàn lực ứng phó trợ cấp viện trợ quân sự.
Bất quá để đề phòng chuyện này làm kích thích nước Y Lan đột nhiên làm khó, đạt được mục đích đồng minh một cách hiệu quả, cho nên chiến lược đồng minh này không thể công khai tuyên bố, chỉ có thể bí mật chấp hành.
Văn kiện đồng minh sau khi được lãnh đạo tối cao của ba nước kí tên lập tức có thể sinh ra hiệu quả, thời hạn là năm năm, Dương Túc Phong đã ký tên trước.
Hai là đội thuyển của hải quân viên dương của quân Lam Vũ có khả năng cập bến ở cửa cảng phía bắc nước Long Kinh, cấp cho nước Long Kinh những vật tư chiến lược tất yếu, thậm chí có khả năng phái hải quân lục chiến đội trực tiếp đổ bộ lên nước Long Kinh, để hỗ trợ cho quân đội nước Long Kinh chiến đấu.
Bất quá, bội đội quân Lam Vũ tiến vào nước Long Kinh cần bảo trì hệ thống chỉ huy tương đối độc lập, ở trên phương châm chiến lược có thể tiếp thụ chỉ huy cả lãnh đạo tối cao nước Long Kinh, nhưng vể mặt chỉ huy chiến thuật và chiến đếu cụ thể, thi sẽ không chịu sự can thiệp của quan chỉ huy quân đội nước Long Kinh.
Ba là nước Long Kinh và nước Ngọc Kinh đều phải mở cửa thị trường quốc nội, trừ bỏ tất cả quy định pháp luật hạn chế đối với thương nghiệp mậu dịch, tự do lưu thông cácloại vật tư thương nghiệp tới từ đế quốc Lam Vũ, không được phép tiến hành ngăn cản.
Nước Long Kinh có khoáng sản vô cùng phong phú, đế quốc Lam vũ hi vọng có thể thông qua giá cả thị trường mua khoảng sản nước Long Kinh xuất khẩu, trực tiếp dùng kim tệ giao dịch, nếu như bản thân nước Long Kinh chấp thuận, như vậy quân Lam Vũ có thể sử dụng súng trường Mauser để trao đổi, thuận tiện vũ trang cho bộ phận quân đội tinh nhuệ của nước Long Kinh, cũng coi như là một loại phương thức viện trợ vũ khí.
Ba điều hiệp nghị này của Dương Túc Phong hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu trước đó cả sứ giả nước Long Kinh và nước Ngọc Kinh, đồng minh chiến lược mà bọn họ muốn đã có được rồi, viện trợ vũ khí cần thiết đế quốc Lam Vũ cũng đồng ý rồi, bởi thế sứ giả nước Long Kinh và nước Ngọc Kinh đều vô cùng hưng phấn, bọn họ sau khi được Dương Túc Phong ký tên lên văn bản, lập tực trở về quốc gia của mình, muốn mau chóng đem tin tức này truyền cho tổ quốc của mình.
Bởi thế, mấy ngày trước đó, dưới sự chỉ đạo của trượng phu mỗi người, Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận đã bước lên con đường quay trở về nước.
Khi bọn họ tới đều là từ tuyến đường qua Ngọc Môn Quan, Kiếm Xuyên Đạo rồi hành lang Á Sâm, khi trở về cũng đi con đường như vậy, nhưng đem sovới khi tới, thì lúc trở về bọn họ sẽ bị nguy hiểm nhiều hơn là điều hết sức chắn chắn.
Nếu như mật thám của nước Y Lan mà biết bọn họ đã đạt thành hiệp nghị với đế quốc Lam Vũ, thì nghênh tiếp bọn họ chỉ có đồ đao và lăng nhục, chỉ tiếc rằng, tất cả những điều này, đều không phải việc Dương Túc Phong có thể khống chế được, y cũng không còn cách nào, chỉ im lặng cầu chúc cho các nàng lên đường bình an.
Dương Túc Phong trầm mặc một lúc, không muốn suy nghĩ tiếp về cái vấn đề không cách nào khống chế được này nữa, hỏi:
- Phía Cúc Xuyên Liên như thế nào rồi? Rốt cuộc là có người chấp thuận ra giá không? Người của bát đạo liên minh đã tới chứ? Cúc Xuyên Cao Minh gần đây có hành động gì không?
Bán đấu giá Cúc Xuyên Liên vốn là một chuyện vô cùng hoang đường, đối với chuyện hết sức hoang đường thế này, Thập Tứ công chúa tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào, thậm chí trong lòng còn có chút tâm tình bài xích, bất quá không biểu hiện ra mà thôi.
Ngược lại, Tiêu Tử Phong xuất thân giang hồ, chẳng có giới hạn nào giữa hoang đường và không hoang đường hết, nàng cũng thấy chuyện này hết sức thú vị, cũng cực kỳ kích thích, vì thế chuyện đầu tiên sau khi nàng tiến vào Vị Ương cung chính là chủ động đem chuyện bán đấu giá Cúc Xuyên Liên bao lên người mình.
Dương Túc Phong cũng vui lòng giao chuyện này cho nàng toàn quyền xử lý, với thủ đoạn và trí tuệ của nàng, khẳng định sẽ làm cho Cúc Xuyên Cao Minh phải nặn ra tới đồng kim tệ cuối cùng dâng lên.
Quả nhiên, nói tới chuyện Cúc Xuyên Liên là Tiêu Tử Phong lập tức trở nên tinh thần phấn chấn, sức sống bừng bừng, tựa hồ thương thế khi đụng độ với Úc Thủy Lan Nhược đã hoàn toàn lành rồi, Tiêu Tử Phong cười tủm tỉm nói:
- Khơi đầu cũng coi như không tệ, Tải Tiêm Tiêm muội muội làm quảng cáo rất tốt, đã thu hút không ít kẻ có ý đồ. Hiện giờ nhân số mỗi ngày tới Vị Ương cung tham quan đều vượt quá năm trăm người, tin tức càng truyền càng rộng. Chỉ cần là người có chút thực lực kinh tế, đều sẵn lòng vào trong Vị Ương cung tham quan. Hi hi, bọn họ mặc dù có tiền, nhưng cơ hội có thể tham quan không phải là nhiều, chàng đề ra giới hạn mỗi một ngày chỉ cho phép năm trăm khách tham quan, đã khơi lên làn sóng mua vé liên tục trong mấy ngày liền, mỗi một ngày bọn thiếp đều cho hơn hai nghìn vào thăm quan, kết quả là bên ngoài huyên náo ầm ĩ, xếp hàng dài dằng dặc, hi hi, mầy ngày hôm nay ban quản lý Vị Ương cung thu được mọn tài phú nho nhỏ rồi…
Dương Túc Phong gật đầu, tựa hồ khá là hài lòng với kiệt tác của mình.
Sau khi đem Cúc Xuyên Liên giam ở diện Quang Minh, Dương Túc Phong đồng thời mở cửa một số khu vực ở phía cửa nam, bao gồm các công trình kiến trúc điện Quang Minh, điện Thủy Tinh, cung Cẩm Tú, lầu Hương Lộ, ao Hoa Thanh, lầu Nhã Hiên, lầu Tân Xán v..v..v.. làm địa điểm tham quan thêm vào cho năm trăm kim tệ kia.
Những chỗ này đều là khu vực mà đế quốc Đường Xuyên mới tu sửa qua, mang đậm phong vị của cung đình, có thể nói là tập trung tinh hoa cả Vị Ương cung, vốn là nơi chuyện dụng cho hoàng đế sinh sống thường ngày.
Nhưng Dương Túc Phong cho rằng mình không cần không gian lớn như vậy, cho nên quyết định đem khu vực này mở cửa thời gian dài với bên ngoài, cũng để cho người dân của đế quốc Lam Vũ có cơ hội tìm hiểu một mặt thần bí của Vị Ương cung, đương nhiên, thuận tiện kiếm chút tiền tài để bổ xung chi phí ăn ở cũng có thể .
Kết quả đạo mệnh lệnh này vừa mới xuất hiện, quả nhiên khơi lên oanh động nho nhỏ trong kinh đô Ni Lạc Thần, có một số người không có hứng thú với Cúc Xuyên Liên, nhưng lại tràn đầy hứng thú đối với Vị Ương cung.
Lịch sử của Vị Ương cung đã có hơn ba trăm năm rồi, nhưng trước nay chưa từng mở cửa với bên ngoài, cơ hội hiếm có như vậy, làm sao có thể bỏ qua cho được?
Có một só người mặc dù nhắm vào Cúc Xuyên Liên mà tới, nhưng sau khi tiến vào, lại phát hiện ra quang cảnh hùng vĩ tráng lệ của Vị Ương cung giá trị hơn một nữ nhân nhiều, thuận theo tự nhiên chọn mua một vé du lịch Vị Ương cung.
Kết quả chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, tin tức có liên quan tới Vị Ương cung và Cúc Luyện Liên cùng lan truyền đi, chỉ cần là người có một chút tài lực ở kinh đô Ni Lạc Thần, đều không kìm được muốn vào Vị Ương cung thăm quan.
Ban quản lý Vị Ương cung mỗi ngày bắt đầu bán vé từ chín giờ, người mua vé đều đã xếp hàng đợi qua đêm, kết quả là thường thường chỉ chưa tới hai mươi phút đã bán sạch sẽ rồi, có một số người mua một hơi một trăm vé thậm chí là có năm trăm vé cung mua hết, rõ ràng là đám phe vé rồi.
Đám phe vé sau khi tích trữ phiếu vào cửa liền sang tay bán đi, mỗi một vé ít nhất có thể kiểm được một hai trăm kim tệ, có khí còn có thể kiếm được tới năm trăm kim tệ, Dương Túc Phong cũng ngó lơ, vủi vẻ nhìn đám phe vé quảng cáo bán vé, mở rộng ảnh hưởng.
Quả nhiên, đám phe vé vì muốn thu được lợi nhuận nhiều hơn nữa, không tiếc sức lực tiến hành tuyên truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ của kinh đô Ni Lạc Thần, thế là vả một vùng âm ĩ cả lên với đủ lời khen chê chửi bới, rồi càng ngày càng có nhiều người biết Vị Ương cung đã mở cửa với bên ngoài rồi, nên càng thu hút nhiều người tới tham quan.
Dương Túc Phong lại chơi một trò che mắt nho nhỏ của kỹ thuật tiêu thụ hiện đại, đó chính là ở chỗ bán vé dựng một tấm bảng lớn dùng chữ vàng ghi chú, Vị Ương cung mỗi một ngày chỉ tiếp đãi năm trăm du khách, vượt qua hạn ngạch năm trăm du khách, xin lỗi , mời anh mai đến sớm hơn một chút.
Sau đó làm ra vẻ ngăn cản mấy hồi, làm cho nội tâm của du khách thấp tha thấp thỏm, sốt ruột không thôi, người có thể may mắn tiến vào, tất nhiên là mừng rơi nước mắt, cho rằng mình là một trong số năm trăm người may mắn, vô cùng hạnh phúc.
Còn nhưng người không được vào chỉ đành thấm trách mình xui xẻo, sau đó hạ quyết tâm ngày mai phải đến sớm một chút, có một số du khách tiến vào Vị Ương cung, thi thoảng còn cảm thấy, hình như đâu chỉ có năm trăm ngươi chứ?
Bất quá cái suy nghĩ này cung chỉ thoáng lên một cái trong đầu rồi biến mất ngay, ngươi đã có thể tiến vào rồi, lại còn chất vấn cái gì? Ngươi có chất vấn nổi không? Cũng không thử nhìn xem nơi này là chỗ ở của cái chứ!
Vốn lúc này đã là cuối năm rồi, hôn lễ của Dương Túc Phong đã rất gần, kinh đô Ni Lạc Thần đều chen chúc không ít đám đông tới chuẩn bị tham gia hôn lễ, những người này đều là đại biểu của càng ngành nghề có quan hệ lợi ích mật thiết với quân Lam Vũ, là do quân LamVũ dùng lưỡi lễ nâng đỡ bọn họ trở thành dòng chảy chính của xã hội, bọn họ tự nhiên là trở thành tập thể tiêu phí chủ yếu của chuyến dụ lịch Vị Ương cung, rất nhiều người đều cho rằng, cơ hội tốt như thế này mà không nắm lấy thì thật là đáng tiếc.
Đám phe vé quảng cáo tùm lum, thậm chí còn hô lên những khẩu hiệu quảng cáo giống như “chưa vào Vị Ương cung không phải là hảo hán” hay “ không tới Vị Ương cung, không biết cái gì là quý” v..v..v đúng là cũng kích thích lòng hiếu kỳ của không ít người.
Hôn lễ lần này của Dương Túc Phong, mặc dù không mời đại biểu các quốc gia và địa khu khác tham gia, cũng chẳng công bố cho toàn thiên hạ, mà chỉ phát ra tin tức liên quan trong nội bộ của quân Lam Vũ, nhưng người tới tham dự hôn lễ vẫn rất nhiều, thậm chí là vượt ra ngoài tưởng tượng của đám người Cổ Địch Sâm và Tiêu Phương Tạ.
Những nhân vật có vai vế mặt mũi trong nội bộ đế quốc Lam Vũ gần như kéo nhau tới hết kinh đô Ni Lạc Thần để chứng kiến cuộc hôn lễ long trọng này, bọn họ ở kinh đô Ni Lạc Thần không có việc gì làm, có thể tới Vị Ương cung đi ngắm nghía một vọng tất nhiên là chuyện không thể tốt hơn.
Nói tới cùng, sâu trong thâm tâm mỗi người, ai mà chẳng muốn làm hoàng đế chứ? Nếu như hiện giờ ngôi hoàng đế bị Dương Túc Phong cướp mất rồi, vậy bọn họ tới chỗ thưởng thức nơi ở của hoàng đế cho hả cũng không coi là quá phận nhỉ?
Nhất là những thương nhân trong tay nắm giữ vô số tiền tài, đây là lần đầu tiên trong lịch sử bọn họ thành công chen chân được vào giới thượng lưu, cho nên bọn họ hết sức nôn nóng muốn thể hiện ra tài phú và địa vị của mình, tới bên trong Vị Ương cung dạo một vòng, chụp lấy tấm ảnh, đó là biện pháp tốt nhất để thăng cấp thân phận và địa vị.
Những người này nói trắng ra là đám giàu xổ, một khí có tiền, là không kìm được muốn thể hiện ra mình khác biện với mọi người, chứ luận kiện thức, bọn họ chẳng có, thứ bọn họ cũng chỉ là tiền, bởi thế cũng chỉ có cách dùng tiền làm tôn lên chỗ đặc biệt của mình, trong vô tình còn cạnh tranh đấu tiền đấu tài với nhau.
Trong quá khứ bọn họ luôn là quần thể chịu hạn chế và áp bức, hiện giờ quân Lam Vũ đã giải phóng cho bọn họ, đem bọn họ bồi dưỡng thành nhân vật cao tầng của xa hội, làm sao bọn họ có thể bỏ qua cơ hội khoe khoang ở cuộc hôn lễ này?
Có tin tức riêng cho biết, những tiểu cô nương phục vụ dẫn đường và trà nước cho du khách tới Vị Ương cung, mỗi một ngày thu được đều có hơn hai trăm kim tệ, những người có tiền chi trả người này cao hơn người trước, thậm chí có người đằng trước đã cho rồi, kết quá phát hiện kẻ theo sau đít mình cho càng nhiều hơn, thế là lại quây trở về, đem khoản chệnh lệnh bù đắp, dù thế nào cũng không chịu rơi vào thế hạ phong.
Tiền hoa hồng thu nhập hậu hĩnh cũng đã khơi lên một trận phong ba nho nhỏ ở bên trong Vị Ương cung, các cung nữ đều hận mình không thể được phân phối tới khu du lịch làm việc, thế là dùng đủ các loại cớ muốn tới khu du lịch giúp đỡ quét dọn, nguyện thà không ngủ cũng phải đi kiếm tiền.
Cuối cùng Thập Tứ công chua cũng phải chỉ đành đích thân định là một kế hoạch luân lưu làm việc, để những cô cung nữ kia đều có cơ hội thu tiền hoa hồng, thế là đám tiểu cô nương đó mới chịu dần dần yên tĩnh trở lại.
Dương Túc Phong kỳ vọng hỏi:
- Giá trị của Cúc Xuyên Liên hiện giờ là bao nhiêu rồi?
Tiêu Tử Phong cười đáp:
- Hiện giờ giá tiền đạt tới sáu ngàn vạn kim tệ, người gia giá chính là nguyên vị hôn phu của Cúc Xuyên Liên …
Dương Túc Phong không khỏi có chút thất vọng, giá mới chỉ lên tới sáu ngàn vạn kim tệ, tên vị hôn phu bị thiến của Cúc Xuyên Liên cũng chỉ chấp nhận bỏ ra sáu ngàn vạn kim tệ để xả hận, những tên gia hỏa khác của bát đạo liên minh xem ra nếu như không chịu lộ diện, thì cái giá này không thể tiếp tục tăng lên rồi, may mà Tiêu Tử Phong tiếp tục nói:
- Người của gia tộc Cúc Xuyên bát đạo liên minh còn chưa chính thức ra giá, bất quá đã có ý hương, đó là môt trăm năm mươi triệu kim tệ…
Nguyên sứ giả lai từ gia tộc Cúc Xuyên bát đạo liên minh đã tới rồi, mở miệng ra một cái là hô ngay một trăm năm mươi triệu kim tệ, bất quá, bởi vì viên sứ giả này vội vội vàng vàng chạy tới, cho nên khôn mang theo đủ tài chính, tiền bạc của gia tộc Cúc Xuyên vẫn còn đang trên đường kia, cho nên chưa tiến vào.
Cái giá này đã dọa cho người có mặt ngã lăn đúng ra rồi, không còn ai ra giá thêm nữa, nghĩ ra cũng phải, trừ Cúc Xuyên Cao Minh muốn chuộc lại nữ nhi của mình ra, thì còn có ai nguyện ý lấy nhiều tiền ra như thế để mua một nữ nhân chứ?
Dương Túc Phong gật đầu, thong thả hỏi:
- Bên phía công tước Ốc Lặc Nhĩ Phu, cũng liên hệ xong rồi chứ.
Tiêu Tử Phong khẳng định:
- Liên hệ xong rồi, chỉ cần người của Cúc Xuyên Cao Minh tới Vị Ương cung, người của ông ta sẽ ra tay, đem giá tiền đẩy lên cao.
Bên khóe miệng của Dương Túc Phong lộ ra một nụ cười khẽ hài lòng rất khó phát giác, công tước Ốc Lặc Nhĩ nhận sự ủy thác ngầm của y, chuẩn bọ đưa ra giá một trăm sáu mươi triệu kim tệ, đè giá của gia tộc Cúc Xuyên xuống.
Cúc Xuyên Cao Minh không có cách nào, chỉ đánh tiếp tục đẩy giá lên cao, công tước Ốc Lặc Nhĩ cũng sẽ áp sat đè lão ta xuống, đem giá tiền ít nhât tăng lên trên hai trăm năm mươi triệu.
Căn cứ vào dự đoán của Dương Túc Phong, hai trăm năm mươi triệu kim tệ đối với gia tộc Cúc Xuyên đúng là có chút khó khăn , nhưng đối với toàn bộ gia tộc bát đạo liên minh mà nói, thì độ khó không cao.
Căn cứ vào tin tức ban nghành tình báo của quân Lam Vũ cho thấy, sau khi nhận được tin nữ nhi của mình bị bán đấu giá, sứ giả của gia tộc Cúc Xuyên lập tức tới Sở Xuyên đạo ở phía nam, chẳng cần phải nói cũng biết là đi điều động tài chính rồi.
Ở bên trong bát đạo liên minh, luận về thực lực quân sự, gia tộc Âu Dương của Sở Xuyên đạo chắc chắn là yếu ớt nhất, nhưng Sở Xuyên đạo đất rộng tài nhiều, nhân khẩu đông đúc, nên mức độ tích lũy tài chính cũng là cao nhất.
Vì sự an toàn của bàn thân, rất rất lâu trước đó Sở Xuyên đạo đã đem bản thân gửi gắm dưới sự bảo hộ của gia tộc Cúc Xuyên, Âu Dương Nam Phong gia chủ của gia tộc Âu Dương, có lời đồn nói hắn ta là cái đuôi của Cúc Xuyên Cao Minh, Cúc xuyên Cao Minh bảo hắn đi về hướng đông, hắn tuyệt đối không dám đi về hướng tây, Cúc Xuyên Cao Minh hỏi tiền bọn chúng, khẳng định bọn chúng không dám không đưa.
Theo như phỏng đoán của Tiêu Tử Phong, chi cần có đủ thời gian, thủ đoạn chỉ cần linh hoạt, quân Lam Vũ có dù bắt chẹt Cúc Xuyên Cao Minh ba trăm triệu kim tệ cũng không vấn đề gì, cho dù bỏ ra năm trăm triệu kim tệ thì bát đạo liên minh cũng chấp nhận được.
Nhưng làm như thế độ nguy hiểm cao hơn một chút, bởi có lẽ tiền không phải do gia tộc Âu Dương và gia tộc Cúc Xuyên có thể lấy ra được, mà cần sáu gia tộc khác cấp cho, tới khi đó ngươi qua ta lại, khẳng định là sẽ có người phản đối dùng tiển chuộc Cúc Xuyên Liên về.
Vạn nhất mà làm không tốt, Cúc Xuyên Cao Minh bị áp lực ép buộc, không thể không hi sinh nữ nhi của mình, Dương Túc Phong chẳng lấy nổi một xu, còn đắc tội với toàn bộ bát đạo liên mình.
Vì để cho an toàn, thật mau chóng lấy được tiền chuộc, khởi công kiến thiết khu trục hạm, Dương Túc Phong suy nghĩ một lúc, rồi cận thận nói:
- Như thế này đi,nàng nói với Ốc Lặc Nhĩ Phu một tiếng, nhắc nhở bọn họ không nên đưa ra giá quá ba trăm triệu kim tệ, chúng ta biết tới là dùng, ta còn đang đợi tiền để dùng đây, nếu như làm hỏng rồi, thì không dễ giải quyết hậu quả nữa.
Tiêu Tử Phong kỳ thực còn muốn làm to chuyện thêm một chút nữa, moi của bát dạo liên minh một khoản thật lớn, nàng hành tẩu thiên hạ nhiều năm, tất nhiêu là biết một số gia tộc của bát đạo liên minh giàu tới chảy ra mỡ, ngay cả nhà xí cũng trải bằng vằng thật trăm phần trăm, xen lẫn đó còn khảm cả kim cương, tiền của những kẻ này, quân Lam Vũ mà không lấy để dùng thì quá đáng tiếc.
Bất quá Dương Túc Phong nói cũng đúng, đêm dài lắm mộng, vạn nhất chèn ép quá đáng, bản thân Cúc Xuyên Cao Minh không thể khống chế nổi cục diện, cuối cùng chỉ đành từ bỏ kế hoạch lấy tiền chuộc người, thì quân Lam Vũ cũng được chẳng bằng mất.
- Thiếp hiểu rồi.
Tiêu Tử Phong nói rồi gật đầu đi luôn.
Mơ tưởng tới có vô số kim tệ rơi lên trên đầu của mình, Dương Túc Phong tâm tình khoan khoái lấy báo chí hôm nay ra đọc sơ qua một lượt.
Báo chí của thời kỳ này, đại bộ phận nội dung đều là văn chương ca tụng công đức, ca tụng là nếu như không phải Dương Túc Phong, thì là quân LamVũ, chẳng có cách nào, nhu cầu tuyên truyền mà, mặc dù cảm thấy có một số câu từ khiến bản thân phải đỏ hết cả mặt, nhưng Dương Túc Phong cảm thấy rất sướng.
Đối với đại bộ phận dân chúng đế quốc Lam Vũ mà nói, báo chí là tiêu chuẩn duy nhất để bọn họ phán đoán thị phi, báo chí nói tốt, thì đại đa số mọi người cũng sẽ cho rằng là tốt, báo chí nói không tốt, thì đại đa số mọi người cũng cho rằng là không tốt.
Nhưng nhiên là mộ số phần tử tinh anh thì ngoại lệ, có điều nếu như phát biểu những lời quanh co mờ ám ở trên báo chí , thì tựa hồ cũng nằm trong phạm vi đả kích của bộ độ Hắc Ngục Minh Phong do Phong Chi Xã đứng dầu.
Dưới sự an bài của một số người có ý đồ, báo chí khoảng thời gian này đều cho dăng bài phỏng vấn của rất nhiều nữ chủ nhân Vị Ương cung, làm công tác chuẩn bị dư luận cho cuộc hôn lễ thế kỷ sắp được cử hành.
Trừ những báo chí chính thống như nhật báo quân Lam Vũ ra, thì những báo chí khác mỗi ngày đều cho đăng ánh chịu một số tân nương tử, còn có sơ yếu lý lịch của các tân nương tử, trong nghỉ ngơi rảnh rỗi, loại đề tài như thế này vẫn rất thu hút con người, bởi vốn nghe ngóng bí mật đời tư của người khác là bản năng của con người, nhưng tin tức giật gân kiểu như thế này là thích hợp để nghe ngóng chuyện bí ẩn nhất.
Bởi vì ở trên báo chí không nói rốt cuộc là ai sẽ trở thành hoàng hậu chấp chưởng đại quyền, cho nên dự đoán tân nương nào sẽ trở thành hoàng hâu, tân nương nào sẽ được thân phận địa vị như thế nào, đều trở thành đề tài tán gẫu tốc nhất lúc trà dư tửu hậu.
Thậm chí không ít người bời vì ý kiến bất đồng, có thần tượng riêng khác nhau, kết quả khi tranh luận đỏ mặt tỉa tai, không khống chế được tình cảm, lập tức đánh nhau tại chỗ, cuối cùng phải khiến cho cảnh sát ra mặt hòa giải, làm người ta khóc cười không xong.
Đương nhiên, chuyện này chưa phải là đáng kẻ nhất, mà nghe nói còn có có kẻ âm thầm mở đánh cuộc ngầm, có thể tự do đặt cược, Dương Túc Phong và Phong Chi Xã còn thầm thương lượng xem có nên đặt cược một món tiền lớn hay không, tới khi đó do tự mình thao túng, đem những số tài chính này chiếm làm của riêng.
Cuối cùng thật bất hạnh biết được rằng, số tiền mà mỗi một người tham gia không được qua năm trăm kim tệ , nên chỉ đành bỏ qua.
Gia tộc đứng đằng sau của tân nương tử nào đó chắc chắn trở thành chủ đạo việc đổ thêm dầu vào lửa, Dương Túc Phong chỉ cần lật vài tờ báo là có thể hiểu được rất rõ ràng, những tân nương tử có thực lực đằng sau lưng hùng hậu thì ảnh chụp cơ bản đều là ở trang nhất, đó đều là dùng tiền mua lấy, còn về cô nào thực lực kém hơn một chút, thì xin lỗi, chỉ đành khuất mình ở trang sau thôi.
Những cô xuất thân nữ vương, hoặc là gia tộc lắm tiền ví như đám người Tô Phỉ Thái Vi, Tiết Tử Ỷ, đều là khách quen của trang nhất, thậm chí còn làm lu mờ cả Tiêu Tử Phong và Thập tứ công chúa, tới mức mà có người còn công khai đề nghị, đáng nên để Tiết Tư Ỷ trở thành hoàng hậu, đúng là kẻ điếc không biết sợ súng, sức mê hoặc của đồng tiền quá lớn.
Trừ ảnh chụp ra , thì văn chương quanh ảnh chụp cũng là điều rất có học vấn, những báo chí nhận tiền của người khác khi, bình thường đều không tiếc công sức đem nữ nhân vật chính thổi phòng tới mức hoàn hảo không hề có chút tì vết nào, chỉ cần có lời cơ ngợi nào, đều hận không thể chất hết cả vào, làm người ta xem xong, cảm thấy rất giả tạo, sinh ra hiệu quả trái ngược.
Nhưng những người có tiền bỏ tiền ra để mua văn chương kia không hề hay biết, bọn họ vẫn không tiếc tiền đẩy người đại diện của mình lên, dù sao, phản hồi ở trên báo chí chính là thực lực của gia tộc bọn họ mà.
Đương nhiên, những bài báo này cũng có ngoại lệ, đó là văn chương do nhật báo quân Lam Vũ phát biểu ra, ví như đám người Tiết Tư Ỷ, Đan Nhã Huyến, Lam Sở Yến, Phượng Thái Y đều có bài báo chuyên môn của mình, kể lại quá trình quen biết, chung sống, yêu đương với Dương Túc Phong.
Ở trong văn chương đều tràn trề tình yêu sâu đậm với Dương Túc Phong, làm cho người dân xem xong cảm động không thôi, cho rằng thống soái tối cao của mình quả thực là tình thánh hoàn mỹ nhất, có một số các cô nương đầu óc đơn giản càng ngày mong đêm chờ có thể gặp được nam nhân vĩ đại như thế, hận không thể lấy thân hứa hẹn.
Nhưng bọn họ căn bản không biết, kỳ thực những văn chương này đều xuất ra từ ngòi bút của tài nữ Tài Tiêm Tiên, ngòi bút của nàng như nở hoa, hư cấu lên một tình thánh hoàn toàn không tồn tại, lừa được nước mắt của vô số người.
Bất quá, trừ văn chương hư cấu ra, cũng có một số văn chương là sự thực, dù sao người dân cũng đâu phải là kẻ ngốc, không phải dễ dàng lừa gạt được như thế, chỉ có thật thật giả giả, nửa thật nửa giả, mới có thể đạt được hiệu quả hoàn mỹ nhất.
Tiểu cô nương Na Tháp Lỵ càng ngày càng thành thục cũng trở thành tiểu ký giả chuyên chức, côn nàng tuyển chọn một cách có mục đích một số nữ nhân nữ nhân làm đối tượng phỏng vấn, nhưng nội dung nói tới, không phải là bản thân Dương Túc Phong, mà là tác dụng cùng với thành quả thu được của các hạng mục chính sách Dương Túc Phong định ra thi hành ở địa phương.
Đối tượng phóng vấn đầu tiên của Na Tháp Lỵ, chính là nữ vương Lô Khắc Lôi Đế Á vương quốc Lâu Lan, nàng người tới kinh đô Ni Lạc Thần trước tiên, vị nữ tế ti của vương quốc Ương Già này, nhận được mệnh lệnh của Dương Túc Phong là lập tức xuất phát tới kinh đô Ni Lạc Thần, giống nhu hận không thể ngay lập tức bay tới bên người Dương Túc Phong, làm cho Dương Túc Phong cảm động không thôi.
Bất quá cuối cùng mới phát hiện ra bản thân tự tác đa tình, Lô Khắc Lôi Đế Á là cô nàng nghiện mua sắm, mục đích tới kinh đô Ni Lạc Thần, tất nhiên là có thành phần nhớ nhung mình, nhưng tới kinh đô Ni Lạc Thần quá nửa tâm tư là đặt trên thị trường trang phục, nếu như luận về số lượng y phục, thì không một nữ nhân nào ở trong Vị Ương cung vượt qua nàng được, cho dù là Tiết Tư Ỷ cũng không bằng.
Có điều đối diện với phỏng vấn của Na Tháp Lỵ, Lô Khắc Lôi Đế Á tỏ ra vô cùng phối hợp, nàng cũng biết hiện giờ quân Lam Vũ cần nhất là thứ gì, căn cứ vào lời miêu tả của Lô Khắc Lôi Đế Á, hiện giờ vương quốc Lâu Lan chính ở vào thời kỳ phồn vinh nhất trong lịch sử.
Trải qua hai năm nỗ lực xây dựng và mở rộng, vương quốc Lâu Lan đã thay đổi hoàn toàn diện mạo cũ, cả quốc gia (địa khu) khoác lên lớp áo mới, tràn đầy sức sống mạnh mẽ.
Do kiên quyết thực hành cải cách ruộng đất, cho nên tính tích cực và hiệu suất lao động của cư dân đương địa đề cao rất lớn, công thương nghiệp phát triển mạnh mẽ, nhất là việc xuất khẩu mỏ quẳng, tăng trưởng kinh người.
Nàng tiết lộ một phần số liệu thống kê, tính cho tới cuối tháng 9 khi nàng rời khỏi địa khu Lâu Lan, thì đất canh tác của địa khu Lâu Lan đã tăng thêm so với hai năm trước gấp sáu lần, đất đai tăng thêm toàn bộ được khai khẩn ở trong vòng hai năm trở lại đây, nông dân cực kỳ tích cực khai khẩn đất đai, trong mấy năm sau, đất canh tác đương địa sẽ còn tiếp tục tăng lên.
Bất quá, vì suy nghĩ tới phương diện bảo vệ hoàn cảnh tự nhiên, nàng đã căn cứ vào chỉ thị của chính vụ viện đế quốc Lam Vũ, giảm bớt tốc độ khai khẩn đất canh tác, diện tích đất canh tác hiện nay đã đủ cho người dân Lâu Lan sinh tồn và phát triển rồi.
Nửa đầu năm nay, sản lượng lương thực của địa khu Lâu Lan cao hơn cùng kỳ hai năm trước mười một lần, chủ yếu là bởi vì diện tích đất canh tác được mở động, đồng thời dùng kỹ thuật trồng trọt tiên tiến, sử dụng những giống cao sản, mấy nắm sau, diện tích đất canh tác sẽ dần dần giảm bớt tốc độ mở rộng, nhưng cùng với các loại kỹ thuật trồng trọt được đề cao, tốc độ sản lượng lương thực tăng lên, vẫn còn có thể đảm bảo vượt quá ba mươi phần trăm.
Lô Khắc Lôi Đế Á cho biết, hiện giờ vấ