Chương 481: Sau Khi Tiểu Sử Của Đường Lãng ...


Khi cuộc chiến ở Ngân Xuyên đạo còn đang liên tục lan rộng, thì ở Kim Xuyên đạo cũng có một trận chiến không tiếng súng khác cũng đang tiến hành kịch liệt, mà nhân vật chính và người chỉ huy của cuộc chiến này đều chính là bản thân Dương Túc Phong.

Trừ bản thân y ra, không ai có thể nhúng tay vào chuyện này, chuyện đã làm cho cả đại lục Y Lan oanh động cực lớn ấy, chính là xuất bản tiểu sử liên quan tới Đường Lãng.

Kim Xuyên đạo vào tháng tư, cảnh sắc tươi đẹp khác thường, nhất là sau khi quay trở lại hồ Mạc Sầu, mỗi một người bên cạnh Dương Túc Phong đều cảm thấy nơi này là thiên đường yên bình mà hạnh phúc.

Nhất là Y Địch Liễu Lâm Na vừa mới bỏ đi gánh nặng tâm lý lớn nhất trong lòng, triệt để dung hòa vào cuộc sống của Dương Túc Phong, cùng những nữ nhân khác chia xẻ nam nhân đem lại cho các nảng khoái lạc và bất đắc dĩ này, còn cùng cả không khí nặng nề và căng thẳng vô hình ở trước mắt nữa.

Tiểu sử của Đường Lãng được chính thức xuất bản đã hơn một tháng rồi, bắt đầu từ cái ngày đầu tiên suốn sách này được công bố ra ngoài, đã khơi lên trận sóng gió dữ dội.

Trước tiên là thủ đô Tư Đa Khắc của vương quốc Cách Lai Mỹ, Thập Tứ công chúa của đế quốc Đường Xuyên đã đích thân chủ trí nghi thức phát hành tiểu sử của Đường Lãng.

In ấn đẹp đẽ nhưng giá cả rất thấm làm ngày hôm đó tỉểu sử của Đường Lãng đã tiêu thụ được một vạn quyển, người Cách Lai Mỹ cứ giống như phát hiện ra một đại lục mới, như đói như khát tìm kiếm tất cả mọi tin tức liên quan tới Dương Túc Phong từ trong cuốn tiểu sử của Đường Lãng, còn về phần bản thân Đường Lãng, thì bọn họ lại chẳng quan tâm.

Mấy ngày tiếp theo đó, cuốn tiểu sử của Đường Lãng cũng được chính thức xuất bản ở Kim Xuyên đạo, Tài Tiêm Tiêm đại biểu cho Dương Túc Phong tham gia nghi thức xuất bản.

Mặc dù người dân ở Kim Xuyên đạo vì nhiều nguyên nhân, mức độ sinh hoạt còn chưa được khôi phục lại điều kiện như trước kia, nhưng quân Lam Vũ trợ cấp xuất bản, cho nên giá cả rẻ như một bao lạc vậy, vì thế có rất nhiều người bắt cả xe để tới nơi mua vệ, mua lấy một quyển, sau khi xem xong còn có thể dùng để nhóm lửa.

Bởi thế cuốn tiểu sử của Đường Lãng đã được lưu truyền mau chóng toàn bộ Kim Xuyên đạo trong ngày hôm đó.

Dương Túc Phong không ngờ lại là hậu duệ của Đường Lãng, điều này như cho người Cách Lai Mỹ được uống một thứ thuốc kích thích cường liệt, cũng làm cho dân chúng của Kim Xuyên đạo nhìn thấy hi vọng tươi sáng hơn.

Chỉ cần là người có một chút đầu óc thôi đều biết rằng thân phần này có tác dụng thế nào, ở trên lịch sử của đế quốc Đường Xuyên, không có một vị tướng lĩnh hải quân đế quốc nào được nhiều người chú ý như vậy.

Đường Lãng dứt khoát là một Đường Lãng độc nhất vô nhị, chính bởi có sự tồn tại của ông ta, mà hải quân đế quốc Đường Xuyên mới có thể trở nên hùng mạnh như thế.

Dưới hoàn cảnh bị ngoại địch khinh nhục như thế, Dương Túc Phong là hậu duệ của Đường Lãng, cũng suất lĩnh quân Lam Vũ rất cường đại, chính đang lập lại ánh hào quang ngày xưa của đế quốc Đường Xuyên.

Thân thế của Dương Túc Phong chính thức được đưa ra ngoài ánh sáng, đối với toàn thể quân Lam Vũ mà nói, cũng giống như được phủ lên thêm một lớp hào quang thần thánh.

Rất nhiều người bất giác hiểu ra được rất nhiều chuyện, vì sao Dương Túc Phong có năng lực hơn người như thế, thì ra tất cả đều là do Đường Lãng tác quái.

Chẳng những người dân dưới sự khống chế hiện nay của quân Lam Vũ được nhìn thấy ánh bình minh hạnh phúc, cho dù là những người dân hiện giờ còn ở dưới ách khống chế của kẻ địch, cũng đã nhìn thấy tia sáng hi vọng.

Sự mạnh mẽ và bá đạo của Đường LÃng người đới đều rõ, mà Dương Túc Phong kế thừa năng lực của ông ta, đương nhiên cũng sẽ không thể chấp nhận cho kẻ địch còn ở lại trên lãnh thổ của đế quốc Đường Xuyên.

Đông đảo quan binh của quân Lam Vũ cũng bời vì cuốn tiểu sử của Đường Lãng được xuất bản, mà nhìn thấy một Dương Túc Phong hoàn toàn mới, bọn họ cuối cùng cũng khẳng định được, vị quan chỉ huy tối cao mà bọn họ sùng bái, đúng là rất có lai lịch.

Nhất là quan binh hải quân của quân Lam Vũ, lại càn thêm tràn đầy kích động và cảm giác thần thánh, bọn họ tựa hồ như nhìn thấy khung cảnh tráng lệ vào thời đại Đường Lãng tung hoành bốn biển.

Nếu như có kẻ nào dám mạo phạm tôn nghiêm của đế quốc Đường Xuyên, như vậy hải quân của đế quốc Đường Xuyên sẽ mau chóng tới bờ biển của bọn chúng, dùng vũ lực hùng mạnh bảo vệ sự tôn nghiêm của đế quốc.

Hiện giờ, cùng với việc hải quân đế quốc Đường Xuyên bị tiêu diệt, hải quân quân Lam Vũ một lần nữa đảm nhận nhiệm vụ thần thánh này.

Từ đó trở đi, không còn một ai tỏ ra kinh ngạc đối với năng lực hơn người của Dương Túc Phong nữa, Dương Túc Phong cũng không cần lúc nào cũng phải che dấu những lý luận không hợp thời và việc lỡ mồm của mình nữa.

Tất cả đã có Đường Lãng làm cái cớ, bất kể y đưa ra quyết định như thế nào cũng là hết sức bình thường, Tài Tiêm Tiêm đã dần dần đem Đường Lãng thành một thần tượng mới, một thần tượng sẽ vượt quả cả thần tượng Nhạc Thần Châu.

Đường Lãng đại biều cho sự tồn tại mạnh mẽ nhất của đế quốc Đường Xuyên, mà vầng hào quang của thần tượng này hoàn toàn bao phủ lên người Dương Túc Phong, mà quân Lam Vũ cũng bời vì có sự tồn tại của ánh hào quang Đường Lãng, mà được thêm nhiều người tôn kính và chú ý.

Thế nhưng, cuốn tiểu sử Đường Lãng được xuất bản mang tới rất nhiều lợi ích, nhưng cũng mang tới khá nhiều phiền toái và di chứng về sau, bời không phải ai cũng muốn nhìn thây một kết cục như vậy xuất hiện.

Kẻ địch của Dương Túc Phong, đương nhiên không thể tiếp thụ kết quả như vậy, không thể để Dương Túc Phong được bao phủ dưới ánh hào quang của Đường Lãng, bất kể phải dùng thủ đoạn như thế nào, bọn chúng cũng phải đem quan hệ giữa Đường Lãng và Dương Túc Phong hoàn toàn tách rời.

Bên hồ Mạc Sầu cỏ cây xanh mướt, phồn hoa như gấm, thời tiết mùa hạ đã trang điểm cho nơi này màu sắc mỹ lệ nhất cõi nhân gian, lại có rất nhiều nữ nhân dày công tỉ mỉ chăm sóc cho từng khóm hoa ngọn cỏ ở nơi này, nên mỗi một địa phương ở đây trông qua đều như một bức tranh tuyệt đẹp, cho dù là ở góc khuất của hành lang cũng không hề bị bỏ quên.

Thế nhưng, Dương Túc Phong chẳng có mấy tâm tình đi thưởng thức khủng cảnh mỹ lệ này, y phải đối diện với rất nhiều phong ba sau khi cuốn tiểu sử của Đường Lãng xuất bản mang lại, cùng với phong vân biến ảo trên đại lục Y Lan mà nó gây ra.

Thư phòng của Dương Túc Phong, ô cửa sổ bị đóng kín mít, làm không khí có chút ngột ngạt, trên bức tường ở phía đông treo một tấm bản đồ cuộc chiến ở Bắc Hải, còn trên bức tường ở phía nam thì treo bản đồ cuộc chiến ở Ngân Xuyên đạo.

Bởi vì nơi này không phải là bộ chỉ huy của quân Lam Vũ, cho nên trên bản đồ không có những lá cờ nhỏ xanh xanh đỏ đỏ, chỉ có những địa danh chi chit, đó đều là phương châm tác chiến Dương Túc Phong dùng để suy ngẫm.

Bình thường, Dương Túc Phong đều đứng ở trước bản đò hơn nửa tiếng đồng hồ, nhưng hôm nay Dương Túc Phong không có thời gian nghiên cứu bản đồ nữa, bời vì Viên Ánh Lạc và Tài Tiêm Tiêm từ sáng sớm tinh mơ đã đăng môn bái phỏng y.

Hai nữ cường nhân cùng đăng môn bái phỏng, tất nhiên là chẳng thể có chuyện gì tốt đẹp được.

Tài Tiêm Tiêm vừa mới bước vào phòng, đã cảm thấy không được thoải mái, liền đưa tay mở cửa sổ ra, để làn gió nhẹ mang theo một chút cái lạnh ùa vào, mang đi sự trầm muộn và mùi than ở bên trong thư phòng.

Gió nhẹ lướt qua mặt hồ mang tới không khí tươi mới, nhưng Dương Túc Phong đối diện với làn gió nhẹ lại khe ho, khuôn mặt vốn hồng hồng liền trở nên có chút nhợt nhạt, tựa hồ còn có chút ửng đỏ, bất quá ho không nặng lắm, có điều y phải dưa tay khép chặt y phục trên người.

Viên Ánh Lạc và Tài Tiêm Tiêm liếc mắt nhìn y, phán đoán xem y có phải là đã sinh bệnh rồi hay không, căn cứ vào cách nói của y sinh Phất Lôi Đát, Dương Túc Phong thích hợp hoạt động, không thích hợp việc ở yên một chỗ, ờ lỳ bên hồ Mạc Sầu và hoàn cảnh yên tĩnh này không thích hợp với y, ngược lại tự do tự tại trên chiến trường mới có thể làm y thêm khỏe mạnh.

Nhưng bời vì vấn đề an toàn, lời phát biểu và kiến nghị này của Phất Lôi Đát bị hội liên hợp phụ nữ của Đan Phượng hành cung nghiêm khắc cấm chỉ, các nàng nghiên cấm Phất Lôi Đát nhắc tới chuyện ở chiến trường trước mặt Dương Túc Phong, nếu không sẽ dùng gia pháp nghiêm khắc nhất để xử lý nàng.

Đối diện với cảnh cáo của mọi người và nhân vật có trọng lượng như Thập Tứ công chúa, Phất Lôi Đát tất nhiên là phải câm như hến rồi.

Dương Túc Phong cau mày nhìn đống tài liệu lớn trong tay Viên Anh Lạc, mỗi ngày phải xử lý văn kiện là vấn đề mà y đau đầu nhất, khi y thi đại học, chính là dựa vào chiến thuật nhồi nhét tàn khốc nhất quyết đấu mà thành công.

Hiện giờ nhìn thấy những văn thư dày cộm là cảm thấy huyệt thái dương nhức buốt, mà Viên Anh Lạc lại thận trọng chẳng dám tự tiện giúp y xử lý văn thư, văn thư quan trọng cũng cầng phải được đích thân y xử lý.

Viên Ánh Lạc mìm cười áy náy, tựa hồ như nói Dương Túc Phong y cho dù không thích xem nhiều tư liệu thế này cũng không có cách nào, những tư liệu này ắt phải do chính bản thân ý xem qua.

Khẽ đặt chồng tư liệu xuống trước mặt Dương Túc Phong, Viên Ánh Lạc dịu dàng nói:

- Đây là phản ứng của triều đình đế quốc Đường Xuyên, tóm tắt báo chí đều ở trong này cả, chàng tự mình xem hay cần thiếp đọc cho chàng nghe?

Dương Túc Phong nhíu mày lại, ý bảo tự mình mình xem là được rồi, thong thả hỏi:

- Triều đình nói ta như thế nào? Khẳng định là rất thú vị đây!

Viên Ánh Lạc gật đầu, hết sức nghiêm túc nói:

- Đúng là rất thú vị, bọn chúng cho rằng chàng mắc bệnh điên, bị lợi ích làm cho đầu óc mụ mị, vì đạt được mục đích của bản thân mà không từ thủ đoạn, ngay cả tổ tông của mình cũng không nhận, ngụy tạo ra tiểu sử của Đường Lãng, bịa đặt thân thế của mình. Trên lịch sử của đế quốc Đường Xuyên, quên mất tổ tông của mình chỉ có một người là chàng thôi.

Tài Tiêm Tiêm lạnh nhạt nói:

- Đây còn là những lời nói khách khí nhất đấy, còn một số lời ác độc hơn, nói chàng không xứng làm người chỉ xứng làm xúc sinh, những ví dụ như thế không cần phải nói nữa, có một số từ ngữ bọn thiếp đã phải xoa đi rồi, tránh chàng coi rồi lại nổi giận.

Dương Túc Phong chậm rãi cầm lấy một bản tư liệu ở bên trên cùng, đây là tuyên bố công khai của triều đình đế quốc Đường Xuyên đối với báo chí truyền thông, nghiêm túc nhắc nhở tất cả các ký giả, tất cả nội dung trong cuốn tiểu sử của Đường Lãng đều là giả tạo, là do quân Lam Vũ ngụy tạo ra.

Đồng thời nghiêm túc chỉ trích cách làm vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn của Dương Túc Phong, đó là cách làm không có đạo đức.

Trên buổi họp mặt giới truyền thông, Minh Sơn Quế nghiêm túc chỉ ra, tổ tông của Dương Túc Phong là Dương Lam Vũ, mà không phải là Đường Lãng, y không thể bởi vì công tích to lớn của Đường Lãng, mà mặt dầy vô sỉ tự nhân mình là hậu nhân của Đường Lãng.

Trong việc đối đãi với cuốn tiểu sử của Đường Lãng, phản ứng của triều đình đế quốc Đường Xuyên tỏ ra hết sức khác thường, tỏ ra vô cùng dứt khoát và kịch liệt.

Trước đây trong rất nhiều sự kiện, bọn họ đều giữ im lặng, không hề phát biểu bất kỳ ý kiến nào, ví như chuyện quân Lam Vũ không thông báo gì đã đổ bộ lên Kim Xuyên đạo, ví như quân Lam Vũ đánh bại quân đội nước Mã Toa ở Kim Xuyên đạo ..v.v..v đều không đưa ra bình luận công khai.

Nhưng ở trên vấn đề về cuốn tiểu sử của Đường Lãng, triều đình lại tỏ ra hết sức mạnh mẽ và kích động, đồng thời trong thời gian cuốn tiểu sử của Đường Lang phát hành chưa tới một tuần, đã đưa ra phương án xử lý mạnh mẽ.

Ngày 12 tháng 4, Minh Sơn Quế đại thần bộ chính vụ, Đường Cảnh đại thần bộ nội vụ cùng Bác Sơn đại thần bộ pháp vụ của đế quốc Đường Xuyên đã triệu tập công khai giới truyền thông ở kinh đô Ni Lạc Thần, mở cuộc họp mặt báo chí lớn, tuyên bố hoàn toàn phủ nhất nội dung ký tải bên trong cuốn tiểu sử của Đường Lãng, đồng thời một lần nữa nhấn mạnh đây là do Dương Túc Phong vì lợi ích cá nhân mà ngụy tạo ra.

Bác Sơn đại thần bộ pháp vụ dùng ngôn từ hết sức kịch liệt chỉ trách Dương Túc Phong vì đạt được mục đích mờ ám nào, đã xúc phạm nghiêm trọng thanh danh của hoàng thất Đường Xuyên, cũng xúc phạm thanh danh của nguyên soái Đường Lãng.

Tài Tiêm Tiêm lạnh lùng nói:

- Triều đình cho rằng chàng đang ăn bừa nói bậy, đối với sự ngu muội và vô tri của chàng, bọn chúng quả thực đã không còn tìm được từ ngữ nào để hình dung nữa. Bất quả, cũng chính bời vì sự tức giận của triều đình, mà ngược lại làm cho chúng ta càng nhanh chóng nhìn ra vấn đề, trong lòng Minh Sơn Quế nhất định có điều che dấu, nếu không cũng chẳng cuống cuồng nhảy ra thanh minh cho hoàng thất như vậy, lão ta càng chỉ trích chúng ta dữ dội, thì càng nói rõ trong lòng lão ta càng bất an.

Viên Ánh Lạc gật đầu nói:

- Trong lòng bọn chúng đúng là bất an rồi, bọn chúng sợ nhất là chuyện của Đường Lãng công khai ra với dân chúng, bất quá, bọn chúng vẫn còn tiếp tục ngoan cường kháng cự. Chàng xem xem, đây là ba điều nghi vấn mà bọn chúng đưa ra, tin rằng ba điềunày sẽ nhanh chóng trở thành đề tài tán gẫu của đám đông lúc trà dư tửu huậ, hơn nữa sẽ thành đối tượng bí mật điều tra của những kẻ có ý đồ, chân tướng thế nào cũng có một ngày được làm hai năm rõ mười.

Dương Túc Phong nhận lấy xem xét, sau đó gật gù tỏ ý đồng tình với Viên Ánh Lạc.

Triều đình đế quốc Đường Xuyên đưa ra ba lời chất vấn mạnh mẽ đối với cuốn tiểu sử của Đường Lãng, cho rằng ở bên trong cuốn tiểu sử của Đường Lãng chuyện hoang đường nhất là điều liên quan tới ba chỗ nghi vấn lớn này.

Triều đình đế quốc Đường Xuyên hản ứng kịch liệt nhất, chính là quan hệ giữa Đường Lãng và hậu câu hoàng thất, trong ghi chép ở cuốn tiểu sử của Đường Lãng, thì ông ta và một vị hoàng quý phi có quan hệ bí mật thân thiết, quan hệ này thậm chí được duy trì tới hơn năm năm.

Đồng thời còn sinh ra một người con trai, mà người này từng được nuôi dưỡng như người kế thừa của hoàng thất, cho tới khi bí mật bị bại lộ, người đó mới đành phải rời khỏi hoàng cung, còn vị hoàng quý phi sau đó cũng tự sát.

Đối với chuyện này cuốn tiểu sử của Đường Lãng miêu tả vô cùng chi tiết, vị hoàng quý phi đó vốn là nữ bằng hữu thanh mai trúc mã của Đường Lãng, nhưng lại bất hạnh bị tuyển vào trong hậu cung.

Có điều hoàng đế đương thời không hề biết quan hệ giữa hai người, cho nên không đặc biệt lưu ý, mà bời vì công tích của Đường Lãng, cho nên ông ta có được quyền lực tự do ra vào hoàng cung, bời thế rất nhiều chuyện xảy ra theo lẽ tự nhiên.

Nhưng, giấy cuối cùng cũng không bọc được lửa, chuyện tình bí mật của bọn họ cuối cùng cũng bị phát giác, nhưng rất kỳ quái là, hoàng đế khi đó không coi trọng chuyện này cho lắm, thậm chí có ý để bọn họ ‘người có tình sẽ thành quyến chúc’.

Nhưng cũng chính vào lúc đó, không biết nguyên cớ làm sao, phong vân biến đổi, hoàng đế khi đó đột nhiên thanh đổi chủ ý, âm thầm ra lệnh tước bỏ đại bộ phần quyền lực của Đường Lãng, phương pháp ông ta dùng cũng rất khéo léo, đó là đề bạt rất nhiều thủ hạ có ảnh hưởng của Đường Lãng, nhưng gác Đường Lãng qua một bên, cuối cùng làm cho Đường Lãng u uất mà qua đời.

Điều tra của Vũ Văn Thiên Nhai mặc dù hết sức tỉ mỉ, thế nhưng năng lực của một người có hạn, một số mắt xích quan trọng ở trong đó, bời vì người đường sự đã tử vong toàn bộ, cho nên không thể nào biết được đáp án chuẩn xác. Hơn nữa có những tư liệu hiển nhiên là chỉ được nghe đồn thổi.

Ở điểm này, khi cuốn tiểu sử của Đường Lãng sắp được xuất bản, Dương Túc Phong và đám Tài Tiêm Tiêm đã biết rõ ràng rồi, nhưng vẫn phê chuẩn cho xuất bản.

Suy nghĩ khi đó của Dương Túc Phong là, bất kể những chuyện này là thật hay là giả, chỉ cần bị lộ ra, thế nào cũng có một ngày chân tướng sẽ được hoàn toàn làm sáng tỏ.

Quả nhiên, quyết định của Dương Túc Phong đã thu được hiệu quả, hiện giờ triều đình đế quốc Đường Xuyên phản ứng kịch liệt như thế, cơ bản là đã có thể khẳng định, chuyện này đúng là sự thực, Đường Lãng uất ức qua đời, cùng với con trai của Đường Lãng bị giết, đều có quan hệ cực lớn với hoàng thất của đế quốc Đường Xuyên.

Nghĩ tới việc tâm thân mà mình vô tình ký gửi vào ở bên trong không ngờ lại có quan hệ mật thiết với hoàng thất đế quốc Đường Xuyên, Dương Túc Phong cũng không khỏi cảm khái, thế giới rộng lớn, không chuyện gì là không có.

Đường Lãng đúng là vĩ nhân một thủa, dù cuộc tình vụng trộm, cũng không chọn ai khác mà là người ở bên trong hoàng cung, làm cho hoàng đế cũng không thể không nuốt giận mà đội cái nón xanh lên đầu.

Chuyện thứ hai mà triều đình bày tỏ nghi ngờ cường liệt nhất, chính là liên quan tới quyết định hoàng đế sai Nhạc Thần Châu đi truy sát hậu nhân của Đường Lãng.

Đối với việc này, quan viên triều đình đế quốc Đường Xuyên kiên quyết phủ nhận, đồng thời chỉ trích Dương Túc Phong có mưu đồ khó dò, động cơ bất lương, làm tổn hại nghiêm trọng tới danh dự của nguyên soái Nhạc Thần Châu.

Minh Sơn Quế nghiêm túc chỉ ra rằng, nguyên soái Nhạc Thần Châu cả đời quang minh lỗi lạc, có trời cao chứng giám, tuyệt đối không thể làm ra chuyện phải xấu hổ với người khác.

Chẳng những triều đình đế quốc, mà cả bộ hạ năm xưa của Nhạc Thần Châu, vó như đám đại tướng quân Long Lân của Long gia ở Anh Xuyên đạo, cũng lũ lượt lên tiếng chỉ trích sự hoang đường của Dương Túc Phong, bọn họ vỗ ngực đảm bảo, Nhạc Thần Châu tuyệt đối không làm chuyện xấu xa này.

Nhạc Thần Châu ở trong quân đội đế quốc Đườn Xuyên đúng là có ảnh hưởng sâu sắc, hiện giờ tướng lĩnh quân đội đế quốc Đường Xuyên, gần như đều có ít nhiều quan hệ với ông ta, điều này chỉ cần nhìn sự nổi danh của Điệp Phong Vũ ở trong quân đội của đế quốc Đường Xuyên là biết rồi.

Đoạn ghi chép này ở bên trong cuốn tiểu sử của Đường Lãng, gần như chọc giận toàn bộ quân đội đế quốc Đường Xuyên, mặc dù đây là hậu quả mà Dương Túc Phong đã dự liệu được sẽ có thẻ xảy ra, nhưng khi nó thực sự xảy ra, vãn có không ít người cảm thán không thôi, sau đó lại trở nên phẫn nộ.

Quan hệ giữa quân Lam Vũ và quân đội đế quốc Đường Xuyên xưa nay vốn không được tốt, lúc này lại càng thêm đối lập.

Hậu quả trực tiếp từ đó mang lại, làm cho quân Lam Vũ không thể không tăng cường bố trí ở phía bắc Kim Xuyên đạo, để đề phòng quân cấm vệ của đế quốc Đường Xuyên đột nhiên đánh vào Kim Xuyên đạo. Còn đế quốc Đường Xuyên cũng tăng cường quân đội đồn trú ở Phương Xuyên đạo.

Hai người Đường Ca và Chu Nhan Kinh có biểu hiện xuất sắc trong những cuộc chiến trước kia, nghe nói là có khả năng sẽ đảm nhiệm tổng chỉ huy quân đội tiền tuyến, tỏ rõ là nhằm vào quân Lam Vũ.

Chuyện thứ ba mà triều đình bày tỏ nghi ngờ cường liệt nhất, chính là điều Dương Túc Phong là hậu nhân của Đường Lãng.

Triều đình đế quốc cho rằng chuyện này vừa hoang đường lại nực cười, Minh Sơn Quế đại biểu cho triều đình đế quốc Đường Xuyên nghiêm túc nhắc nhở Minh Sơn Quế, chớ vì tranh quyền đoạt lợi mà quên đi tổ tông của mình, gia tổ của y họ Dương chứ không phải là họ Đường.

Hắn từ bỏ tổ tông, không biết liêm sỉ dát vàng lên mặt mình, tự nhận bản thân là hậu duệ của Đường Lãng, chỉ làm cho người ta cười nhạo, Minh Sơn Quế còn công khai yêu cầu Dương gia Nam Hải, phải giáo dục Dương Túc Phong đừng nên vong ân phụ nghĩa.

Trong thời gian ngắn, vấn đề nhân cách của Dương Túc Phong trở thành đề tài được báo chí đế quốc Đường Xuyên thảo luận nhiều nhất.

Còn Dương Túc Phong rốt cuộc là họ Đường hay là họ Dương, cũng trở thành đề tài được tranh luận nhiều nhất của cư dân đế quốc Đường Xuyên.

Có một số báo chí không chút kiêng dè gì chỉ ra rằng, Dương Túc Phong chuẩn bị đổi sang họ Đường, không phải bời vì điều gì khác, mà chỉ vì muốn cướp lấy vị trí hoàng đế của triều đình, muốn làm hoàng đế mới, ngôn từ thẳng thắn như vậy, càng làm cho những ông quan lớn quan bé của triều đình vừa kinh hãi vừa hoảng sợ.

Đối với chứng cứ cung cấp bên trong cuốn tiểu sử mà Vũ Văn Thiên Nhai ghi chép, Triều Đình cũng đưa ra phản bác mạnh mẽ, đồng thời hi vọng tác giả có thể xuất hiện để đối chất.

Nhưng tác giả của cuốn tiểu sử Đường Lãng chính là vương tử Vũ Văn Thiên Nhai của nước Mã Toa, đừng nói là ông ta đã chết rồi, cho dù ông ta chưa chết, cũng không thể công khai lộ diện được. Cho nên người đại biểu cho tác giả tất nhiên là rơi lên người Tài Tiêm Tiêm.

Do người đương sự của sự kiện này toàn bộ đều đã không còn trên cõi đời nữa, cho nên triều đình tỏ ra nắm chắc phần thắng trong lòng bàn tay, Tài Tiêm Tiêm đúng là không thể đưa ra chứng cứ đanh thép được.

Đồng thời, triều đình cũng rất nhiêm túc chỉ ra rằng, nếu như triều đình phái Nhạc Thần Châu đi ghiết con trai của Đường Lãng, thì làm sao còn lưu lại cháu của Đường Lãng được?

Chiếu theo lời kể bên trong cuốn tiểu sử của Đường Lãng, Nhạc Thần Châu giết con trai của Đường Lãng, nhưng lại tha cho cháu của Đường Lãng, đây đùng là chuyện vô cùng không hợp tình hợp lý, cũng là mắt xích yếu nhất trong toàn bộ cuốn tiểu sử của Đường Lãng, tự mãu thuấn với bản thân.

Đây đúng là vấn đề vô cùng đau đầu, khi trước Tài Tiêm Tiêm đã cảm thấy phỏng đoán này và điều phỏng đoán thứ hai là vô cùng mâu thuẫn, dễ dàng bị triều đình nắm lấy sơ hở để tiến hành phản kích.

Nhưng Dương Túc Phong chẳng để tâm tới sự phản kích của triều đình, vẫn cứ quyết định cho xuất bản, quả nhiên là triều đình vin vào cái cớ này để phản kích, tuyệt đại đa sỗ mọi người cũng cho rằng điều này rất có lý.

Nếu như năm xưa Nhạc Thần Châu giết chết con trai của Đường Lãng, thì không có lý nào lại buông tha cho cháu của Đường Lãng, trừ cỏ tận gốc, là chuyện căn bản nhất, mà con và cháu của Đường Lãng đều cùng ở trên thuyền, ông ta vì cái gì mà tha cho một đứa bé hơn một tuổi.

Dương Túc Phong không ngừng uống nước, cảm thấy huyệt thái dương nhâm nhẩm đau.

Cuối cùng Viên Ánh Lạc đem một bản tư liệu để lên bên trên cùng, chậm rãi nói:

- Đây là phản ứng của Điệp Tư Thi, cô ta đại biệu cho khá đông tướng lĩnh quân đội đế quốc Đường Xuyên, rất nhiều người đều cảm thấy rất phẫn nộ, có thể sẽ mang lại một số ảnh hưởng không có lợi cho cuộc chiến sau này của chúng ta.

Dương Túc Phong xem tư liệu, cảm thấy môi mình như khô đi.

Hoàn toàn khác với những đòn công kích không hề kiêng dè của những tờ báo khác, Điệp Tư Thi cơ bản không dùng bất kỳ ngôn tử nào quá ác độc, hành văn cũng hết sức nhã nhặn, nhưng trong từng câu chữ, đã chỉ ra một cách hết sức rõ ràng, cuốn tiểu sử của Đường Lãng hoàn toàn là do Dương Túc Phong vì lợi ích của bản thân mà hư cấu ra, hoàn toàn phủ định với toàn bộ cuốn tiểu sử, quả thực so với triều đình đế quốc còn dứt khoát triệt để hơn.

Cuốn tiểu sử của Đường Lãng làm tổn hại nghiêm trọng tới danh dự của Nhạc Thần Châu, mặc dù Nhạc Thần Châu chỉ phụng mệnh hành sự, nhưng dù sao đó cũng chẳng phải là chuyện vinh quang gì, cho nên Điệp Tư Thi và triều đình đế quốc đều giống nhau, kiên quyết phủ nhận chuyện này.

Hơn nữa cho rằng Dương Túc Phong sở dĩ cố ý bôi xấu thanh danh của Nhạc Thần Châu, là bởi vì có mục đích mờ ám, Điệp Tư Thi chỉ ra một cách rõ ràng, Dương Túc Phong muốn thay thế triều đình đế quốc, trở thành hoàng đế mới.

Bài báo và quan điểm của Điệp Tư Thi, đúng là đã sinh ra ảnh hưởng tới rất nhiều tướng lĩnh quân đội đế quốc Đường Xuyên, ít nhát, đại tướng quân Long Lan của Long gia Anh Xuyên đạo, đã công khai lên tiếng chỉ trích Dương Túc Phong làm bâyh.

“Làm bậy!” Đây thường là cách nói của người lớn đối với trẻ con, bao hàm ý tứ không tin tưởng và không thèm so đo.

Phát ngôn của Long Lân đã ảnh hưởng tới rất nhiều bộ hạ khác của Nhạc Thần Châu, bọn họ đều cho rằng Dương Túc Phong làm bậy, yêu cầu y lập tức thu hồi cuốn tiểu sử của Đường Lãng, rồi thiêu hủy, bọn họ là người lớn rộng rãi, sẽ không tiếp tục truy cứu nữa.

Nhìn thấy ánh mắt âm trầm biến đổi liên tục của Dương Túc Phong, Tài Tiêm Tiêm đột nhiên cảm thấy người khẽ rung lên, các nàng đều là nữ nhân của Dương Túc Phong, tất nhiên là biết vì sao Dương Túc Phong có ánh mắt như vậy, Điệp Tư Thi đã nghiêm trọng chọc giận y rồi.

Viên Ánh Lạc phát giác sắc mặt của Dương Túc Phong có chút nhợt nhạt, vì thể quan tâm hỏi:

- Này, chàng vẫn thấy ổn chứ?

- Ừ, không sao đâu.

Dương Túc Phong hờ hững nói, nhưng trong con mắt lóe lên một vẻ lạnh lùng, sau đó biến mất không thấy đâu nữa.

Nhưng Tài Tiêm Tiêm biết, Dương Túc Phong đã động sát cơ rồi, bởi vì quan hệ tới Điệp Phong Vũ, cho nên Dương Túc Phong vốn đã không còn căm hận Điệp Tư Thi nhiều lắm nữa, nhưng một loạt những bài báo này, không nghi ngờ gì đã lại khơi lên nộ hỏa trong lòng Dương Túc Phong.

Nếu như Điệp Tư Thi giống như người khác công kích cá nhân Dương Túc Phong một cách không hể kiêng nề gì thì cũng thôi đi, nhưng mà cô ta không làm thế, bài báo của cô ta gần như không có một lời lẽ thô tục nào nhưng vẻ châm biếm lộ ra trong từng câu chữ, còn khó chịu hơn so với việc công kích cá nhân, đã làm Dương Túc Phong hận không thể bóp chết cô ta rồi.

Ngả Toa Lệ Nặc và Phất Lôi Đát không biết từ đâu biết được chuyện Dương Túc Phong bị ho, liền vội vàng đi vào kiếm tra qua thân thể của y, xác định là không sao mới rời đi.

Cũng may là có hai nàng chạy vào quấy rối một lúc, làm tâm tình của Dương Túc Phong dần dần khôi phục lại, bất quá nhìn thấy trong tay của Viên Ánh Lạc còn rất nhiều tư liệu, lông mày lại nhăn tít.

Dương Túc Phong vừa mới từ chiến trường trở về, mùi vị khói lửa quen thuộc trên chiến trường làm cho huyết mạch của y nở pphòng, toàn thân thư thái, còn hồ Mạc Sầu mỹ lệ lại giống như một chiếc lồng nhỏ, đã bắt giam y ở bên trong.

Viên Ánh Lạc nhìn thấy sắc mặt của Dương Túc Phong, vì thể chọn ra hai phần tài liệu quan trọng nhất, đặt ở trước mặt Dương Túc Phong, nhỏ giọng nói:

- Đây là phản ứng của nước Mã Toa, bọn chúng hoàn toàn tán đồng nội dung bên trong cuốn tiểu sử của Đường Lãng, thậm chí có tờ báo còn cho rằng chàng nên đổi tên thành Đường Túc Phong rồi, thậm chí bọn chúng còn có người không khai tuyên bố, cho rằng hoàng đế của đế quốc Đường Xuyên nên đem hoàng vị nhường lại cho chàng.

Dương Túc Phong có chút tò mò nói:

- Bọn chúng cũng thu được tin tức nhanh quá nhỉ?

Viên Ánh Lạc vẻ mặt cổ quái nói:

- Thiếp hoài nghi Vũ Văn Thiên Nhai có lưu lại bản chép tay khác ở chỗ bọn chúng, bình luận của bọn chúng cũng chẳng phải có ý tốt đẹp gì, chuyên môn ly gián quan hệ giữa chúng ta và triều đình, nên bình luận của bọn chúng chẳng đem lại mấy tác dụng cho chúng ta, nhưng triều đình lại vô cùng kiêng kỵ, chẳng cần nghĩ cũng biết là triều đình khẳng định sẽ có phản ứng.

Dương Túc Phong trầm tư gật đầu.

Phản ứng của nước Mã Toa đối với cuốn tiểu sử của Đường Lang vô cùng kỳ quái, mặc dù không có bất kỳ nhân vật nào giới chính trường đứng ra phát biểu ý kiến, nhưng hiển nhiên báo chí của bọn chúng đều nhận được chỉ thị giống nhau của cao tâng nước Mã Toa, định sẵn tư tưởng tuyên truyền chủ đạo.

Ngược lại hắn với triều đình đế quốc Đường Xuyên, nước Mã Toa cho rằng thân phận của Dương Túc Phong hoàn toàn không có gì phải hoài nghi, thậm chí còn đưa ra một số đẫn chứng khác để chứng minh.

Còn đối với chuyện hoàng đế đế quốc Đường Xuyên phái Nhạc Thần Châu ám sát hậu dụê của Đường Lãng, nước Mã Toa cho rằng đây cũng là điều hết sức hiển nhiên, bời vì Nhạc Thần Châu vốn có quan hệ không tốt lắm với Đường Lãng, còn về phần vì sao quan hệ giữa Nhạc Thần Châu và Đường Lãng không được tốt, thì lại không nói, nhưng để lại cho người ta suy tưởng vô biên.

Đại bộ phận giới truyền thông của nước Mã Toa đều cho đăng ở trang nhất tin tức triều đình đế quốc Đường Xuyên sắp thay triều đổi đại.

Thậm chí còn có bài báo giúp quân Lam Vũ nghĩ săn tên của vương quốc mới lập nên, gọi là đế quốc Lam Vũ, còn Dương Túc Phong, tất nhiên chính là hoàng đế, thủ đô mới cũng đặt tại Ni Lạc Thần.

Dương Túc Phong sau khi xưng đế, sẽ đổi quốc hiệu là Thiên Bảo Nguyên Niên …v…v nội dung vô cùng tỉ mỉ, đầy đủ nếu như một ngày nào đó Dương Túc Phong thực sự muốn làm hoàng đế, thì cứ hoàn toàn chiếu theo trình tự trên bài báo đó mà làm là khỏe re.

Viên Ánh Lạc lạnh nhạt nói:

- Xem ra nước Mã Toa rất hi vọng chúng ta cùng triều đình gặp nhau bằng binh đao rồi.

Dương Túc Phong lơ đãng gật đầu.

Nước Mã Toa ra sức đổ thêm dầu vào lửa, chứng minh gián tiếp nội dung ở bên trong cuốn tiểu sử của Đường Lãng, mục đích duy nhất chính là để triều đình đế quốc và Dương Túc Phong hoàn toàn đối địch với nhau.

Do thân phận đặc dù của Dương Túc Phong, cùng triều đình quan hệ biến xấu là điều tất nhiên, hiện giờ lại thêm vào thù giết cha của Nhạc Thần Châu, cùng với thù giết bà nội của triều đình đế quốc Đường Xuyên, nếu như quân Lam Vũ và triều đình đế quốc không thẳng tay với nhau, thì hai bên đều quá sức có tu dưỡng rồi.

Nhưng hiển nhiên Dương Túc Phong chẳng phải là hạng người được tu dưỡng tốt lắm, xung đột chảy máu của hai bên là điều khó tránh khỏi.

- Đây là phản ứng của nước Y Lan.

Viên Ánh Lạc ra tay dứt khoát, chỉ đem những tư liệu chủ yếu và quan điểm chính chọn ra cho Dương Túc Phong xem.

Nước Y Lan ra sức chế nhạo chuyện này, nhạo báng chuyện mờ ám dơ bẩn của Đường Lãng và hậu cung đế quốc Đường Xuyên, dưới ngòi bút của báo chí nước Y Lan, hậu cung của đế quốc Đường Xuyên trở thành nơi chứa chấp nhưng điều dơ dáy, âm mưu quỷ kế và chuyện hoang dâm vô sĩ lấp đầy trong đầu mỗi kẻ thống trị của đế quốc Đường Xuyên.

Thần sắc của Dương Túc Phong có chút âm u, thì ra có một số báo chí làm tổn hại tới sự thánh bạch của Thập Tứ công chúa, thậm chí có một số tờ báo nhỏ không chút kiêng dè phỏng đoán Thập Tứ công chúa đã không còn tấm thân hoàn bích, sớm đã là nữ nhân hay thay đổi ai ai cũng có thể làm chồng.

Sắc mặt của Dương Túc Phong càng thêm âm trầm.

Viên Ánh Lạc đưa tư liệu cuối cùng cho Dương Túc Phong, nhẹ nhàng nói:

- Đây là phản ứng của nước Nhược Lan.

Phản ứng của nước Nhược Lan thì lại tương đối đúng mực và công bằng, tựa hồ không hề có ý chỉ trích Dương Túc Phong, dù sao việc chẳng liên quan tới mình, bọn họ cũng chẳng cần phải chọc giân Dương Túc Phong.

Ngược lại Nạp Lan Nhược Lan tiểu thư của nước Nhược Lan lại viết một bài thơ dài về câu chuyện thần bí và huy hoàng của Đường Lãng, xem qua thì khá mới mẻ đẹp đẽ, chỉ có điều với trình độ của Dương Túc Phong thì không thưởng thức được mà thôi.

Trong tư liệu mà cơ cấu tình báo quân Lam Vũ cung cấp, Nạp Lan Nhược Lan là một cô gái vô cùng xinh xắn mà thông minh, hiền thục, điềm tĩnh, có thành tựu rất cao ở phương diện thi từ ca phú, nhưng cô và Thập Tứ công chúa khác nhau, Nạp Lan Nhược Lan thường xuyên xuất hiện ở trường hợp công khai, nếu chẳng phải pháp luật vương quốc Nhược Lan quy định rõ ràng, người kế thừa nữa tính không thể làm quốc vương, thì cô đã sớm được chỉ định làm nhân tuyển duy nhất kế thừa vương vị rồi, đem so với mấy vị ca ca mà nói, Nạp Lan Nhược Lan thực sự ưu tú hơn nhiều.

- Nghe nói cô ấy rất tán thưởng chàng đó nhé!

Tài Tiêm Tiêm đột nhiên cười đầy thần bí.

Dương Túc Phong không chắc hỏi lại:

- Ta á?

Tài Tiêm Tiêm và Viên Ánh Lạc không giải thích chi tiết, hai nàng chỉ nhỏ giọng huyên thuyên với nhau, bỏ mặc lại một mình Dương Túc Phong ở trong thư phòng suy nghĩ vẩn vơ.

Y từng được nghe Tiêu Tử Phong nhắc tới sự thông tuệ của Nạp Lạp Nhược Lan, nghĩ tới Tiêu Tử Phong, y không khỏi có chút rầu rĩ, tiếng đàn càm du dương tựa hồ đang vang lên bên tai, bất tri bất giác đã tới trưa rồi.

Vào giữa trua, Dương Túc Phong rời khỏi thư phòng, một mình tản bộ vòng quanh hồ Mạc Sầu, từ xa xa nhìn thấy Y Địch Liễu Lâm Na đang ở bên trong nước hồ cùng Tiết Tư Ỷ không biết là chơi trò gì, tiểu cô nương Na Tháp Lỵ toàn thân ướt sũng, Dương Túc Phong tới gần mà không hay biết gì.

Trong lúc vô tình, Dương Túc Phong đột nhiên phát hiển trước ngực Na Tháp Lỵ đã bắt đầu rõ ràng nhô lên rồi, hai núm vú nho nhỏ bị chiếc áo mỏng manh ướt nhẹp làm nổi lên rõ ràng, đã bắt đầu có chút mùi vị của nữ nhân.

Dương Túc Phong trầm ngâm một lúc, không để ý tới các nàng, lặng lẽ mò vào phòng của U Nhược Tử La.

Gian phòng nơi U Nhược Tử La ở tương đối hẻo lánh, nằm ở tận phía đông bắc hồ Mạc Sầu, vô cùng u tĩnh.

Trước khi tới được căn nhà gỗ nhỏ của nàng, phải vượt qua một con suối nhỏ, suối chảy róc róch, nước trong vô cùng, hơn nữa thấp thoáng còn bốc lên làn hơi nước mỏng manh, hết sức ấp cúng. Trong dòng suối có đặt mấy tảng đá cuội không theo quy tắc nào, tác dụng coi như là một chiếc cầu nhỏ.

Ở bên ngoài căn nhà gỗ trồng rất nhiều cây Tử Đằng màu tím, đều là những loại mà U Nhược Tử La thích nhất, hiện giờ vừa vặn là lúc Tử Đằng mọc tươi tốt nhất, mặc dù không có hoa, nhưng mơn mởn một màu bừng bừng sức sống, cũng làm cho người ta cảm nhận được sức sống tràn trề của tự nhiên.

Thi thoảng còn có mấy con ong mật vo ve bay qua bay lại trên những cây Tử Đằng, hết sức bận rộn, nhưng một khi có người tới gần, thì những con ong mật này lập tức bay đi thật xa.

Tô Phỉ Mã Vận đi theo phía sau Dương Túc Phong biết ý dừng chân, quanh quẩn ở bên ngoài cửa, để Dương Túc Phong một mình đi vào.

Dương Túc Phong nhẹ nhàng dẫm lên những hòn đá cuội vượt quá chiếc cầu nhỏ, sau đó bước lên hành lang tiến vào căn nhà gỗ.

Bởi vì mùa xuân mới qua đi, nên không khí còn hơi ẩm thấp, làm cho hành lang bằng gỗ ướt nước, người đi bên trên cũng không phát ra tiếng động nào, xung quanh cả căn nhà gỗ đều hết sức yên tĩnh.

Cửa căn phòng của U Nhược Tử La không đóng, Dương Túc Phong lén lút đi vào, chỉ thấy đồ đạc bên trong sạch bong không một chút bụi bặm, bày biện chỉnh tề ngăn nắp, bên trên tất cả những chiếc bàn đều không có bất kỳ một đồ vật nào, trông vô cùng thoáng đãng.

Chiếc giường bên cạnh rèm che kín mít, lờ mờ có thể tháy được bóng người, thì ra U Nhược Tử La đang ngủ trưa, nàng nằm nghiêng người, có mấy sợi tóc lộ ra bên ngoài bức màn, khe khẽ lay động mỗi khi có một cơn gió nhẹ thổi qua, làm cho căn nhà nhỏ đơn sơ mộc mạc có thêm một chút sức sống.

Từ sau khi tới Kim Xuyên đạo, sức khỏe của U Nhược Tử La đã cơ bản đã hồi phục, những khôi phục lại võ công không phải là một quá trình có thể giải quyết trong chốc lát, hơn nữa võ công của Bắc Mục Thiên Tôn thực sự quá cao cường, tạo thành thương tổn hết sức nghiêm trọng cho nàng, mặc dù có Tinh Mộng Thạch trở giúp, nhưng vẫn không thể làm cho nàng mau chóc hồi phục như ban đầu được.

Đa phân thời gian, U Nhược Tử La đều phải điều dưỡng sức khỏe, may là Hương Tuyết Hải mặc dù đã suy lạc rồi, nhưng đối với công pháo điều dưỡng thân thể vẫn còn có điều tâm đắc.

Hơn nữa Dương Túc Phong cũng có đủ tiền, cho dù là thuốc men quý hiếm đến thế nào cũng có thể kiếm được, cho dù không mua được thì cũng có thể cướp được, chẳng có gì mà phải ngại ngùng, chỉ có điều tâm thái thanh cao của U Nhược Tử La không khỏi dần dần bị y kéo thấp xuống.

Kỳ thực U Nhược Tử La sớm đã biết Dương Túc Phong tới rồi, nhưng nàng lười chẳng muốn nhúc nhích, chỉ khe khẽ kéo chăn hoàn toàn che đi bầu ngực đầy đặc của mình thôi.

Thật ra thân thể của nàng đã bị Dương Túc Phong nhìn thấy nhiều lần lắm rồi, cũng chẳng còn gì bí mật mà che dấu nữa.

Nhìn thấy Dương Túc Phong đi tới bên giường chăm chú nhìn mình, U Nhược Tử La cũng chẳng có phản ứng gì quá lớn, cứ giống như là đôi phu thê đã chung sống mấy chục năm, nhìn thấy phu quân về muộn, cũng đã tỏ ra hết sức bình đạm rồi.

Bất quá nàng không thể ngờ được rằng, Dương Túc Phong đứng ở bên giường một lúc, rồi không ngờ rón rén bò lên trên giường, còn thuận tay kéo chăn ra, muốn nắm xuống bên người nàng.

Lúc này U Nhược Tử La mới cảm thấy có chút không thỏa đáng, vì thế đưa tay ra đẩy y, nhưng không biết tại vì sao, chỉ thấy hai tay của mình mềm nhũn, chẳng có chút sức lực nào cả, ngược lại trong lúc cử động lại làm cho chiếc chăn bị trượt xuống, bầu ngực đầy đặn hoàn toàn lộ ra trước mắt Dương Túc Phong.

Khi nàng đi ngủ chỉ mặc một chiếc áo lụa mỏng tang, khung cảnh thần tiên như ẩn như hiện càng thêm có sức mê hoặc.

U Nhược Tử La mặt đỏ như ráng chiều, trong tiềm thức muốn đá cho y một cái văng xuống giường, bất quá thân thể lại không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ đành trơ mắt nhìn Dương Túc Phong mò lên giường phi lễ với mình, một lúc lâu sau mới xị mặt xuống, nhỏ giọng nói:

- Chàng lại thế .. mau xuống đi… để người ta nhìn thấy rồi lại bàn tán …

Dương Túc Phong chẳng hề tán đồng lời của nàng:

- Cho dù ta không tới, bọn họ khẳng định cũng đã bàn tán sau lưng nàng rồi, ta dám nói ở bên ngoài một một người đi qua, nhìn thấy Tô Phỉ Mã Vận đứng ở đó, đều biết là ta ở bên trong này, bọn họ nhất định sẽ đem chuyện này tuyên dương cho cả hồ Mạc Sầu biết, cho dù ta co ngoan ngõan ngồi ở trên bàn bên ngoài đợi, thì các nàng ấy cũng nhất đình sẽ cho rằng ta đã lên giường của nàng rồi.

U Nhược Tử La tức thì không còn gì để nói, mặt đỏ như gấc chín, chỉ đành để y nằm xuống, còn thuận tay cẩn thận đặt gối cho hắn, mỗi một cử động chẳng còn giống với u lan thanh cao kiêu ngạo trong cốc vắng, ngược lại giống như thê tử tân hôn ôn nhu dịu dàng. )

Dương Túc Phong nói không sai tí nào, bời vì quan hệ ám muội giữa hai người bọn họ, nên người khác có đoán già đoán non thế nào, đều cũng là chuyện hết sức bình thường.

Cả một đám nữ nhân điên khùng rảnh chuyện, trừ ở đằng sau lưng bàn tán người ta ra thì thực sự cũng chẳng còn nhiều đề tài chung lắm nữa, huống chi mỗi một hành động của U Nhược Tử La và Dương Túc Phong đều là tiêu điểm mà các nàng vô cùng chú ý.

Dương Túc Phong nghiêng người qua nhìn U Nhược Tử La, phát hiện ra sắc mặt nàng ửng hồ, cánh môi mỏng kiều diễm ướt át, càngnhìn càng mỹ lệ, không khỏi trong lòng ngứa ngáy, cố ý ghé sát tới, ghé vào bên tai U Nhược Tử La, nói với vẻ mong mỏi:

- Bọn họ cầu chúng ta có chuyện gì đó mà không được nữa là, chúng ta có nên bây giờ …

U Nhược Tử La quay ngoắt mặt đi, nói theo phản xạ điều kiện:

- Người ta không thèm.

Dương Túc Phong từ đằng sau duỗi tay ra, ôm lấy tấm thân phong mãn của U Nhược Tử La, nửa người áp vào tấm lưng của nàng, cười hì hì nói:

- Nàng có kháng cự lại nổi áp lực của bọn họ không? Ngu Mạn Ái đã đem cái bí mật kia nói cho bọn họ rồi, nếu mà chúng ta không tranh thủ thời gian …

U Nhược Tử La thẹn tới mức không dám mở mắt ra, sắc mặt có chút nhợt nhạt lại có chút ửng hổng, tựa hồ nín nhịn lắm rồi, nghiến răng nghiến lợi chầm chậm nói:

- Thế nào cũng có một ngày, thiếp cũng để cho cô ta bị hủy ở trong tay của chàng, xem xem cô ta còn có thể kiếm được mấy thế thân nữa.

Dương Túc Phong nói với vẻ đầy kỳ vọng:

- Ta hết sức vui lòng, tốt nhất là cả hai nàng cùng bồi tiếp ta.

U Nhược Tư La sắc mặt càng đỏ thêm, thẹn không sao nói được gì nữa.

Nguyên bời vì chuyện của Thánh Linh Đan, mà U Nhược Tử La trở thành cái đích của muôn mũi tên, dưới kế sách muốn bắt cố thẩ của Ngu Mạn Ái, làm những nữ nhân trong hậu cung của Dương Túc Phong đều biết cả rồi.

Cấm chế của Thánh Linh Đan chỉ có bản thân U Nhược Tử La mới có thể giải được, mặc dù không biết quá trình cụ thể như thế nào, nhưng theo tiết lộ đầy toan tính của Ngu Mạn Ái, khẳng định là có liên quan tới công phu nam nữ song tu được người ta hâm mộ của Hương Tuyết Hải.

Mặc dù đó cũng là một loại võ công, có điều rất dâm tục, thậm chí còn bị người ta gọi là tà ác, nhưng dù sao loại võ công này cũng có thể khôi phục năng lực sinh dục bình thường của Dương Túc Phong, cho nên những nữ nhân của Dương Túc Phong đều trực tiếp hoặc gián tiếp gia tăng áp lực cực lớn lên U Nhược Tử La, muốn nàng lập tức thi triẻn bí pháp nam nữ song tu để cởi bỏ cấm chế của Thánh Linh Đan trên người Dương Túc Phong.

Trong con mắt của rất nhiều nữ nhân như đám Tiết Tư Ỷ, sinh con để cái là đại sự hàng đầu, bời thế Thánh Linh Đan được phá bỏ càng sớm tất nhiên là càng tốt.

Vì thế do Phượng Thái Y và Lam Sở Yên đích thân ra mặt, lặng lẽ tìm U Nhược Tử La nói chuyện, sau đó còn thêm cả Thập Tứ công chúa, cả một đám nữ nhân uy hiếp dụ dỗ, luân phiên oanh kích, làm cho U Nhược Tử La không phản kháng được một chút nào.

U Nhược Tử La vốn có một chú tình ý với Dương Túc Phong, lúc này tự nhiên không kháng cự lại được sự dụ dỗ và lời ngon tiếng ngọt liên tục của các nàng, mặc dù thủy chung không rõ ràng lên tiếng, nhưng kỳ thực ở trong lòng đã đồng ý rồi.

Nhưng nàng xưa nay cao ngạo, độc lai độc vãng, đối với môn võ công có chút dâm tà này hiểu biết rất ít, bản thân cũng không nắm chắc hoàn toàn, cho nên chù chừ không dám cùng Dương Túc Phong nên duyên hợp thể.

Bất tri bất giác, U Nhược Tử La đột nhiên cảm thấy trước ngực của mình nong nóng, lại ngưa ngứa, thì ra là cái tay của Dương Túc Phong đang giờ trò, đang phòng túng vầy vò bầu vú của mình, vì thế đưa tay ra giữ lấy của cổ tay của y, nhưng Dương Túc Phong dùng sức thoát ra.

U Nhược Tử La kỳ thực cũng không hề dùng nhiều sức lắm để giữ tay y, bời vì Dương Túc Phong không biết võ công, vạn nhất nắm chặt quá sẽ làm cho y bị thương.

Tới khi đó nhất định bị cả một đám đông tr muội mắng cho gần chết, vì thế kháng cự một lúc rồi cũng buông ra, nhắm mắt lại, để mặc cho Dương Túc Phong hoành hành ở trên bầu ngực của mình, toàn thân cũng dần dần trở nên mềm nhũn.

Dương Túc Phong đưa tay xoa nắn bầu ngực của nàng cho tới lúc thỏe thuê, rồi lại lặng lẽ hướng xuống dưới, còn cố ý dày mặt gọi:

- Hảo tỷ tỷ …

U Nhược Tử La tức thì sắc mặt thêm đỏ lựng, vội vàng tóm lấy bàn tay quái ác của Dương Túc Phong, không cho y có cơ hội tiếp tục tiến quân xuống dưới nữa.

Dương Túc Phong không gọi nàng là tỷ tỷ cũng thôi đành, vừa mới gọi nàng một tiếng “hảo tỷ tỷ” liền làm cho U Nhược Tử La trong lòng càng thêm thẹn thùng, càng thêm xấu hổ.

Trái tim nàng vốn vô cùng kiêu ngạo, đối với nam nhân cũng dửng dưng như không, nhưng lại không thể không cùng Dương Túc Phong kết hợp với nhau, nhưng tâm lý thủy chung không thể xoay chuyển được, lúc này tự nhiên càng thêm xấu hổ và thẹn thùng rồi.

Dương Túc Phong lại thủy chung không chịu bỏ tay ra, ngược lại hành động lại càng thêm phóng túng bạo dạn, cả nửa người áp lên người U Nhược Tử La.

U Nhược Tử La tình trong như đã mặt ngoài còn e, cũng chỉ đành đem thân thể hoàn toàn mở cửa cho y, mặc cho ngón tay của Dương Túc Phong tìm tòi và vuốt ve mỗi một địa phương trên thân thể của mình.

Không bao lâu sau, tình dục của nàng dần dần bị Dương Túc Phong khơi lên, theo từng động tác mơn chớn của y mà bắt đầu khe khẽ rên rỉ, hô hấp của Dương Túc Phong cũng trở nên gấp gáp.

U Nhược Tử La người mềm nhũn, đột nhiên phát giác cánh môi nong nóng, thì ra đã bị Dương Túc Phong ngậm lấy, trong thoáng chốc ý loạn tình mê, đưa tay ôm lấy Dương Túc Phong.

Còn Dương Túc Phong cũng đã hoàn toàn nằm lên thâm thể của nàng, đang dùng miệng cẩn thận thưởng thức hai quả bồ đào ở trên ngực U Nhược Tử La.

U Nhược Tử La trong tiềm thức nhận ra cứ tiếp tục như thế này khẳng định chuyện kia sẽ xảy ra, nàng và Dương Túc Phong nếu như lúc này không thể khống chế được tình dục của mình, chuyện Thánh Linh đan sẽ đổ sông đổ biển hết, nhưng vào lúc nàng, nàng đã hoàn toàn không còn sức lực chống lại sự xâm phạm của Dương Túc Phong.

May mắn lúc này có tiếng bước chân truyền tới, thì ra là Na Tháp Lỵ vội vàng chạy về, phía sau còn có tiếng cười như chuông ngân của Y Địch Liễu Lâm Na.

U Nhược Tử La dứt khoát không thể để cho Na Tháp Lỵ nhìn thấy mình cùng Dương Túc Phong ân ái với nhau, càng không thể để chuyện của Thánh Linh đan rơi vào đường vạn kiếp bất phục, tức thì tỉnh táo lại, vội vàng đẩy Dương Túc Phong vào bên trong, lấy chăn chùm quá đầu y.

Dương Túc Phong mặc dù không vui, những cũng chỉ đành trượt khỏi thân thể nàng, bất quả tay trái vẫn không chịu rời khỏi bầu ngực của U Nhược Tử La.

Na Tháp Lỵ toàn thân ướt như chuột lột, ở bên giường gọi một tiếng sư phụ, U Nhược Tử La cũng giả vờ mơ ngù hàm hồ đáp mấy câu, nói là mình muốn ngủ, bảo cô bé đừng quấy rầy.

Vì thế Na Tháp Lý tự mình đi vào trong phòng thay y phục, sau đó lại vội vội vàng vàng chạy ra ngoài đi chơi, loáng thoáng còn nghe thấy Y Địch Liễu Lâm Na sốt ruột thúc giục, không biết mấy cô gái này lại phát minh ra trò chơi gì mới nữa.

Đợi Na Pháp Lỵ đi ra ngoài, Dương Túc Phong giở lại trò cũ, đè lên trên người U Nhược Tử La.

U Nhược Tử La thực sự không kháng cự lại được, cũng chẳng để ý tới thẹn thùng gì nữa, lặng lẽ đưa tay nắm lấy chỗ yếu hại của Dương Túc Phong, ngượng ngiụ nói:

- Phong, chàng đừng như vậy, nếu hiện giờ thiếp thất thân với chàng, thì không còn cách nào giải trừ cấm chế của Thánh Linh Đan nữa, mọi người đều sẽ hối hận, còn bọn họ cũng sẽ mắng thiếp tới chết, chàng đừng làm khó thiếp được không? Thiếp rồi sẽ là của chàng…

Dương Túc Phong chỉ đành thất vọng buông tay ra, lại bò xuống khỏi người nàng.

Đối với chuyện của Thánh Linh đan, bản thân y thực chẳng gấp lắm, nhưng những nữ nhân ở bên cạnh y đã sốt ruột lắm rồi.

Ngươi cứ nghĩ mà xem, U Nhược Tử La là một người thanh cao cô ngạo như thế nào, lại có thể bị các nàng quấy rầy uy hiếp thuyết phục được, có thể thấy được sức mạnh của các nàng to lớn tới thế nào.

Có rất nhiều người gần như cứ có cơ hội là thúc giục U Nhược Tử La khẩn cấp giải cấm cố Thánh Linh Đan cho Dương Túc Phong.

U Nhược Tử La mặc dù phiền toái vô cùng, nhưng cũng không có biện pháp nào kháng cự lại được, muốn phất tay bỏ đi, nhưng Thánh Linh Đan đã trói chặt nàng và Dương Túc Phong lại cùng với nhau rồi, một khi nàng rời khỏi phạm vi tác dụng của Thánh Linh Đan, bất kể là thân thể hay là tâm linh đều sẽ bị tổn thương cực lớn.

Nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của Dương Túc Phong, U Nhược Tử La không ngờ lại cảm thấy có chút áy náy, đôi khi chuyện giữa nam nữ, thực sự là vô kỳ kỳ quái, nếu như hai ba năm trước, có ai đó nói với nàng rằng nàng sẽ có một ngày như thế, nàng nhất định sẽ cho rằng vô cùng hoang đường, thậm chí không chút do dự giết chết người đó.

Nhưng hiện giờ bản thân lại cam tâm tình nguyện trở thành nữ nhân cho người, hơn nữa lại còn phải chia xẻ với bao nhiêu nữ nhân khác, chỉ hơi nghĩ một chút, cũng đã thấy là chuyện không thể nào tin được, thế nhưng tất cả những điều đó lại là sự thực hết sức đích xác.

Dương Túc Phong không kìm được dục hỏa, lại muốn xâm phạm những bộ vị khác trên thân thể của U Nhược Tử La, còn cường liệt yêu cầu nàng dùng phương pháp khác để thỏa mãn mình.

U Nhược Tử La mặc dù thẹn thùng vô cùng, nhưng cũng chỉ đành ngập ngừng đồng ý, nếu không Dương Túc Phong khẳng định sẽ đoạt mất tâm thân xử nữ của nàng vào lúc thời cơ còn chưa chín muồi, tới khi đó cấm chế Thánh Linh Đan giải khai không thành công, các tỷ muội nhất định cứ nhè nàng mà hỏi tội.

U Nhược Tử La khó khăn lắm mấy lấy được dũng khí, dùng chiếc miệng anh đào ướt tát của mình lặng lẽ xoa dịu dục hỏa của Dương Túc Phong.

Nhưng hiển nhiên đối với dạng kỹ xảo hầu hạ nam nhân này nàng rất xa lạ, mấy lần còn làm cho Dương Túc Phong bị đau, không khỏi có chút xấu hổ, may mà không một ai nhìn thấy, nên U Nhược Tử La cũng đành có nhịn xấu hổ, cố nhịn cảm giác muốn nôn ọe, tiếp tục thi triển chiếc lưỡi lóng ngóng của mình, kích thích bộ vị mẫn cảm nhất tren người nam nhân.

Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, Dương Túc Phong phong mới thở mãnh phát tiết, U Nhược Tử La cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, gian nem đem toàn bộ thứ Dương Túc Phong ban cho nàng nuốt xuống, lại phát hiện ra Dương Túc Phong đã yên tĩnh nằm xuống rồi.

U Nhược Tử La dùng chiếc khăn lụa trắng luôn mang trên người lau xạch chất bẩn trên người Dương Túc Phong, rồi nhẹ nhàng đứng dậy đi vào bên trong xúc miệng.

Không lâu sau quay lại, nhìn thấy Dương Túc Phong thần sắc cổ quái ngồi ngay ngắn ở trên giường, không biết đang chăm chú lắng nghe cái gì, mà tình thần vô cùng tập trung.

U Nhược Tử La cung để ý lắng nghe, mau chóng nghe thấy tiếng cầm văng vẳng, loáng thoáng như từ phía đông truyền tới, nhưng một lúc sau lại chuyển sang phía tây, một lúc nữa lại xuất hiện ở phương bắc, rồi lại như vang lên ở phía nam.

Tiếng đàn du dương thanh nhã, cứ kéo dài dài mãi, nhưng thùy chung không thể nào phán đoán chuẩn xác được phương vị.

Tiếng đàn thần bí như một dòng nước, chầm chậm, chầm chậm chảy qua vùng đất mỹ lệ này, tựa hồ như có dòng nước chảy qua tảng đá trắng muốt, tựa hồ như có dòng nước từ trên cao đổ xuống, tạo nên một con thác nho nhỏ, thấp thoáng lại còn có chút giốngnhư giọt nước rơi vào lòng hồ phẳng lặng, bắn lên từng đóa hoa mỹ lệ.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, tiếng đàn tựa hồ cũng theo cơn gió nhẹ mà khe khẽ phiêu đãng, đó là một loại cảm giác không thể nào hình dung được, thế nhưng nó lại cứ cứ hiện rõ bên tai của bản thân.

Tiêu Tử Phong!

Mỗi một người đều nghĩ ngay tới Tiêu Tử Phong.

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Chương #481