Chương 459: Từ Đâu Đổ Bộ


Đường Hạc hờ hững đáp: “Ừ.”

Đường Lê cau mày nói: “Nhưng theo tin tình báo của chúng ta cho thấy, còn có tình báo bên nước Mã Toa cũng cho thấy, quân gián điệp của quân Lam Vũ đang hoạt động ở Ngân Xuyên đạo vô cùng tích cực, hơn nữa gần đây tựa hồ có dấu hiệu bộc phát. Trong một tháng qua, Xích Luyện Giáo đã công bố bắt được hơn năm mươi gián điệp quân Lam Vũ, mặc dù không biết là thật giả, nhưng từ đó cũng có thể thấy được sự táo bạo của gián điệp quân Lam Vũ. Gián điệp hoạt động tích cực khẳng định là có liên quan đến sự đổ bộ của quân Lam Vũ. Quân đội Xích Luyện Giáo đã nhiều lần tiến hành tổng động viên, tập hợp lực lượng võ trang hơn hai mươi vạn người, chuẩn bị chống lại sự đổ bộ của quân Lam Vũ. Quân đội nước Mã Toa nghe nói cũng có ý muốn tăng lực lượng đến Ngân Xuyên đạo, xem ra bọn họ cũng phán đoán quân Lam Vũ sẽ đổ bộ ở Ngân Xuyên đạo.”

Đường Hạc mặt không chút thay đổi hỏi lại: “Thật thế hả?”

Đường Lê tiếp tục thâm trầm nói: “Hơn nữa, gần đây hải quân Lam Vũ ở vùng phụ cận ngoài khơi Ngân Xuyên đạo cũng vô cùng tích cực, tư lệnh hải quân Lam Vũ Vũ Phi Phàm cũng đã tự mình tới nơi đó chỉ huy hoạt động thăm dò, có người Xích Luyện Giáo chính mắt trông thấy chiến hạm long nha hạm đội hải quân Lam Vũ nhiều lần xuất hiện ở phụ cận bờ biển Ngân Xuyên đạo, hơn nữa còn xăm xăm ra sức tiếp cận hai cảng lớn là cảng Phúc Châu và cảng Trữ Ba. Nhưng hai cảng này đã sớm bị Xích Luyện Giáo phong tỏa giao thông đường thủy, do đó bọn họ mới không có cách nào tới gần.”

Đường Hạc khinh miệt cười khẩy nói: “Người nước Mã Toa không hiểu biết về Vũ Phi Phàm thì còn chấp nhận, chứ chẳng lẽ chúng ta không hiểu con người hắn hay sao? Nếu như hắn muốn làm bất kỳ chuyện gì, hắn sẽ để cho người khác biết hay sao? Đây là sách lược giương đông kích tây đơn giản nhất...”

Đường Lê trầm mặc chỉ trong chốc lát, rồi nghiêm túc nói: “Nhưng nếu như không phải là giương đông kích tây thì sao?”

Đường Hạc có chút nhíu mày, không nói gì.

Vũ Phi Phàm xuất hiện ở vùng phụ cận ngoài khơi Ngân Xuyên đạo. Tự mình chỉ huy hạm đội hải quân Lam Vũ tiến hành trinh sát và thăm dò, đúng là làm cho đế quốc Đường Xuyên và thủ đô Mã Toa ăn một quả đấm. Rất nhiều người đều cho rằng Vũ Phi Phàm chính là đang giương đông kích tây, mục tiêu đổ bộ chính thức của quân Lam Vũ không phải là Ngân Xuyên đạo. Nhưng cũng có rất nhiều người đều cho rằng mục tiêu đổ bộ của quân Lam Vũ chính là Ngân Xuyên đạo, Vũ Phi Phàm làm như vậy, chính là cố ý muốn cho người khác cảm giác được quân Lam Vũ muốn giương đông kích tây, nhầm tưởng rằng mục tiêu đổ bộ của quân Lam Vũ không phải là Ngân Xuyên đạo. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Quân Lam Vũ đích thực đã đánh tiếng ở Ngân Xuyên đạo, nhưng mục tiêu tấn công chính thức, rốt cục là sẽ nhắm vào nơi đâu chứ?

Không ai có thể tin tưởng đủ một trăm phần trăm vào phán đoán của chính mình.

Thế tấn công của quân Lam Vũ như vũ bão, một khi đã phán đoán sai lầm, thì chắc chắn sẽ dẫn tới việc rơi vào tình trạng hoàn toàn bị động. Không còn có cơ hội xoay chuyển tình thế.

Đường Lê suy tư trong chốc lát, rồi lại chậm rãi nói: “Xét từ nhân tố chính trị mà nói, Dương Túc Phong dù sao cũng là tổng đốc của Ngân Xuyên đạo, đế quốc ban Ngân Xuyên đạo cho hắn làm lãnh thổ riêng, hắn suất lĩnh quân Lam Vũ đổ bộ tại Ngân Xuyên đạo. Có cái cớ rất tốt...”

Đường Hạc hừ mũi, cười nhạt nói: “Dương Túc Phong còn cần lấy cớ nữa hay sao?”

Đường Lê bất đắc dĩ thở dài, đồng ý với lời nói của Đường Hạc, Dương Túc Phong làm việc quả thực không cần phải lấy cớ, trầm ngâm nói: “Xích Luyện Giáo về thực lực quân sự cũng rất yếu, rất thích hợp với lần viễn chinh kéo dài mệt mỏi này của quân Lam Vũ. Quân Lam Vũ bôn ba ngoài khơi hơn hai ngàn hải lý. Lực chiến đấu khẳng định phải suy giảm rất nhiều, vận chuyển hậu cần cũng sẽ rất khó khăn, chuyện cấp bách nhất của bọn họ. Chính là trụ vững gót chân, khó có khả năng thoáng cái đã triển khai tấn công. Trên cơ sở tổng hợp nhiều phương diện, cá nhân ta cảm giác được, khả năng quân Lam Vũ đổ bộ ở Ngân Xuyên đạo là rất lớn.” Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Đường Hạc vẫn khinh thường cười khẩy: “Ngươi cảm giác được dựa vào nhân cách của Dương Túc Phong, thì hắn sẽ thèm để ý đến ảnh hưởng chính trị hay sao chứ?”

Đường Lê không nói gì.

Không ai có thể phán đoán Dương Túc Phong có lo lắng ảnh hưởng ở phương diện chính trị hay không.

Dựa vào tính cách bản thân hắn mà phán đoán, đang nhiên là không, hắn xâm lược người khác căn bản là không cần lấy cớ, nhưng, quân Lam Vũ hiện tại. Đã không còn bị thao túng chỉ bằng một bàn tay độc tài của Dương Túc Phong nữa, cơ cấu quyết sách của quân Lam Vũ cũng có rất nhiều nhân tài, lúc suy nghĩ về vấn đề có lẽ sẽ càng thêm toàn diện. Có lẽ ở một vài thời điểm nào đó, Dương Túc Phong cũng sẽ lắng nghe ý kiến của thuộc hạ.

Dù sao, tranh giành thiên hạ, không phải chỉ dựa vào thực lực quân sự mà thành.

Đang nhiên, thực lực quân sự vẫn là yếu tố cơ bản nhất để tranh giành bá chủ thiên hạ.

Vươn vai duỗi lưng mấy cái ra chừng mệt mỏi, tựa hồ không muốn tiếp tục tranh luận vấn đề này nữa, Đường Hạc lạnh lùng nói: “Quân Lam Vũ từ đâu đổ bộ, đi đến nơi nào, mặc xác đi, không liên quan đến chuyện của ta... Hừm, đại khái là người thế mạng cho ta đã tới, vấn đề này sẽ để cho hắn từ từ nghiền ngẫm giải quyết. Ta dám khẳng định, từ nay về sau hắn sẽ vì Dương Túc Phong cái tên này mà đau đầu nhiều lắm đây.”

Đường Lê lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Không chỉ riêng hắn thôi, mà tất thảy mọi người ở đại lục Y Lan sẽ vì cái tên này mà đau đầu.”

Đường Hạc ha ha cười, đi nhanh xuống núi, lớn tiếng nói: “Chó sói đã tới, hãy chờ xem bản lãnh của bọn thợ săn của đại lục Y Lan đến đâu!”

Đang lúc Đường Hạc trở về quân doanh, người được hoàng đế chí tôn Đường Minh của đế quốc Đường Xuyên phái tới để thay thế Đường Hạc đã tới rồi.

Dương Túc Phong lo lắng quả không sai, đang lúc Đường Hạc chủ động liên lạc với Dương Túc Phong, muốn mua ngựa, triều đình lập tức trở nên vô cùng nhạy cảm, dường như không chút do dự, Đường Minh lập tức ra quyết định phái người thay thế Đường Hạc. Tại sở chỉ huy của phủ Vĩnh Thanh, Chu công công mặt như tượng gỗ không có lấy một chút cảm xúc tuyên đọc thánh chỉ, Đường Hạc quả nhiên bị bãi nhiệm tất cả chức vụ, hoàng đế Đường Minh bổ nhiệm thượng tướng cấm vệ quân Bạch Ngọc Lâu tiếp quản toàn bộ quyền lực của Đường Hạc, trở thành tổng chỉ huy tiền tuyến phía nam của quân đội đế quốc Đường Xuyên. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chu công công tuyên đọc thánh chỉ xong, vội vã rời đi, phủ Vĩnh Thanh chính là trọng điểm quân sự, tuyệt đối không thể ở lâu.

Bạch Ngọc Lâu và Đường Hạc có giao tình khá tốt, đối với việc phải thay thế cho nhau lần này, Bạch Ngọc Lâu tự thân cũng hiểu được đây là bất đắc dĩ. Bất luận nói về tài hoa hay uy danh về quân sự, Bạch Ngọc Lâu cũng biết mình kém xa Đường Hạc, điều duy nhất mà hắn hơn được Đường Hạc, đại khái cũng chỉ có võ công mà thôi. Song, lúc đối mặt với thiên quân vạn mã nước Mã Toa, võ công cá nhân có tác dụng gì đâu chứ? Mấy lần chạm chán trước kia, Bạch Ngọc Lâu giao tranh với quân đội nước Mã Toa, cũng là thắng ít bại nhiều, bị quân đội nước Mã Toa truy đuổi từ cửa khẩu trọng điểm Võ Thắng mãi đến Kinh đô Ni Lạc Thần. Đối với việc hoán đổi lần này, bản thân hắn cũng không có thêm chút gì tin tưởng.

Nhận thấy tâm trạng Bạch Ngọc Lâu tương đối sa sút, Đường Hạc không thể làm gì khác hơn là an ủi vài câu. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Bạch Ngọc Lâu thở dài nói: “Đường Hạc điện hạ, có một số việc ta và ngài tuy không nói ra nhưng trong lòng đều hiểu rất rõ. Nói về chỉ huy chiến tranh, ta căn bản không phải là đối thủ của ngươi, cho nên, vì vận mệnh tương lai của đế quốc, vẫn phải nhờ ngài chỉ bảo them nhiều điểm. Ta hiện tại muốn biết nhất, chính là quân Lam Vũ rốt cục là sẽ đổ bộ ở nơi nào. Chúng ta cần phải chuẩn bị những gì? Ngài có những phán đoán gì về sự đổ bộ của quân Lam Vũ?”

Đường Hạc thản nhiên nói với hàm ý thâm thúy: “Dương Túc Phong sẽ đến từ Kim Xuyên đạo. Chúng ta không cần phải làm bất cứ điều gì hết, chỉ cần huấn luyện bộ đội kỹ càng, chỉnh đốn thực lực, nghìn vạn lần không nên kích động quân đội nước Mã Toa, để cho bọn chúng và quân Lam Vũ chém giết nhau. Sau này. Còn có một đoạn đường dài cần phải chống chọi nữa!” Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Bạch Ngọc Lâu bán tín bán nghi nói: “Nhưng rất nhiều người đều nói, quân Lam Vũ sẽ đổ bộ từ Ngân Xuyên đạo. Quân Lam Vũ cực kỳ thèm khát tài nguyên khoáng sản phong phú của Ngân Xuyên đạo, hơn nữa việc trang bị vũ khí cho bọn họ quả thực cũng đòi hỏi phải tiêu tốn rất nhiều nguyên liệu khoáng sản. Sau khi bọn họ phá được Ngân Xuyên đạo, có thể sẽ kiến thiết nhà xưởng, sử dụng tài nguyên phong phú của Ngân Xuyên đạo để triển khai sản xuất. Giảm bớt áp lực vận chuyển cho hậu cần. Dù sao, bất luận đội quân Lam Vũ đổ bộ có bao nhiêu người, thì tất cả vật tư trang bị mà bọn họ cần đều phải vận chuyển từ đảo Sùng Minh ở tuốt ngoài khơi cách cả hai ngàn km. Thậm chí còn phải vận chuyển từ xa hơn là La Ni Tây Á đến đây, đây không phải là chuyện dễ dàng gì. Nếu bọn họ có biện pháp tốt hơn để giảm bớt áp lực hậu cần, ta nghĩ, Dương Túc Phong nhất định sẽ xem xét.” Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Dừng một chút, Bạch Ngọc Lâu nói thêm: “Nguyên tắc quân sự cơ bản nhất của chiến tranh, chính là chọn quả hồng nào chín nhất mới hái, so với quân đội nước Mã Toa, thì thực lực quân sự của Xích Luyện Giáo là yếu nhất, điều này đối với sự đổ bộ của quân Lam Vũ cũng là một ưu điểm lớn.”

Đường Lê gật đầu đồng ý.

Đường Hạc không đồng tình nói: “Ngân Xuyên đạo quả thực có tài nguyên khoáng sản rất phong phú. Có thể thỏa mãn nhu cầu tác chiến ở gia đoạn đầu của quân Lam Vũ. Mục tiêu công kích của quân Lam Vũ, có nhiều lúc quả thực dựa theo mục đích chiếm đoạt khoáng sản. Xích Luyện Giáo ở Ngân Xuyên đạo, lực lượng quân đội tương đối yếu kém, đây cũng là sự thật. Nhưng, nếu như các ngươi dựa vào cảm giác những điều kiện này có lợi, rồi cho rằng quân Lam Vũ nhất định sẽ đổ bộ ở Ngân Xuyên đạo, thì có điểm võ đoán rồi. Dương Túc Phong là ai, chúng ta không rõ lắm, cũng không biết, nhưng mà, chúng ta vẫn có thể đưa ra phán đoán cơ bản nhất, đó chính là hắn là một người có dã tâm, có dã tâm lật đổ tất cả bọn ta ở nơi này, lật đổ tất cả quốc gia ở đại lục Y Lan, trở thành tân quốc vương của Y Lan...” Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Bạch Ngọc Lâu cùng Đường Lê bốn mắt nhìn nhau, đều cảm giác được sắc mặt đối phương có điểm tái nhợt.

Tân quốc vương của Y Lan!

Thật sự làm cho người ta nghe thấy phải vô cùng hoảng sợ!

Bảy trăm năm trước, quốc vương Y Lan là Tiêu Trầm khiến cho đại lục Y Lan phải rơi vào một trăm năm ảm đạm, nền văn minh bị tụt lùi đến hai trăm năm, chẳng lẽ thời gian luân hồi, giờ đây Dương Túc Phong lại chuẩn bị kéo đại lục Y Lan thụt lùi vào bóng đêm mông muội thêm một trăm năm nữa hay sao?

Chứng kiến vẻ mặt kinh hoàng của Bạch Ngọc Lâu cùng Đường Lê, Đường Hạc lạnh lùng nói: “Mục tiêu Dương Túc Phong không chỉ là Đường Xuyên của chúng ta, mà là cả đại lục Y Lan. Dương Túc Phong hiện tại muốn làm nhất, không phải là đánh bại bất kỳ một thế lực nào, mà là chọn lấy một cây cầu để vững bước tiến vô đại lục Y Lan, để sau này hắn có thể phát triển thành nền móng cơ bản để xây dựng đế chế thống trị. Miền bắc của đại lục Y Vân đã bị bao vây dưới sự khống chế của hắn, chỉ cần thời gian ba bốn năm nữa, hoàn chỉnh tư nguyên, đẩy mạnh cái cách toàn diện, thực lực của hắn sẽ phát triển nhảy vọt, không còn có kẻ nào có thể vượt qua mặt hắn, Nước Mã Toa cũng không thể.”

Dừng một chút, Đường Hạc trịnh trọng cất tiếng: “Các ngươi phải biết rằng, ngọn lửa chiến tranh sẽ thiêu đốt đến đại lục Y Lan, trình độ phát triển kinh tế của nơi này có khả năng sẽ dậm chân tại chỗ, nhưng đại lục Y Vân sẽ không như thế, hiện tại, chưa kẻ nào có khả năng uy hiếp khu vực khống chế của quân Lam Vũ, bọn họ có thể chuyên tâm phát triển, lấy ngắn nuôi dài, sự chênh lệch hai bên sẽ càng lúc càng lớn. Chiến tranh dựa vào cái gì, chính là dựa vào thực lực, xét về hải quân Lam Vũ thôi, đã có tám hạm đội với hơn hai trăm chiến hạm Long Nha, mỗi chiến hạm đều trang bị đến tận răng, chiếc nào cũng có khả năng một mình đấu lại ba bốn chiến liệt hạm khổng lồ của hải quân nước Mã Toa, đây chính là thực lực!” Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Bạch Ngọc Lâu nghi hoặc nói: “Quân Lam Vũ phá được Ngân Xuyên đạo cũng có thể thành lập được cầu nối a!”

Đường Hạc thản nhiên nói: “Không sai, quân Lam Vũ tại Ngân Xuyên đạo đổ bộ, cũng có thể tạo thành một cái bàn đạp tiến lên. Nhưng, ngươi cũng phải hiểu rằng, lực lượng quân sự của Ngân Xuyên đạo mặc dù bạc nhược yếu kém, nhưng lực lượng quân sự ở bốn phía lại rất mạnh. Chung quanh Ngân Xuyên đạo, nước Mã Toa cũng tụ tập một số lượng lớn quân đội, quân Lam Vũ một khi đổ bộ, có khả năng sẽ bị bao vây rất chặt, thậm chí có khả năng chưa kịp đứng vững trên đất liền thì đã bị quân đội nước Mã Toa bức trở về biển rộng.”

Bạch Ngọc Lâu lơ đãng gật đầu.

Tại vùng phụ cận Ngân Xuyên đạo, quân đội nước Mã Toa quả thực đã tập hợp đại lượng quân đội. Chỉ riêng sư đoàn bộ binh cùng sư đoàn kỵ binh công lại đã nhiều hơn sáu sư đoàn, đủ hơn mười vạn người. Những bộ đội này, có rất nhiều đều là chuẩn bị đầu nhập đến chiến trường Đường Xuyên, nhưng đối mặt với sự uy hiếp lớn hơn từ quân Lam Vũ, bọn họ thay đổi nhiệm vụ, chuẩn bị đại khai sát giới với đội quân đổ bộ của quân Lam Vũ. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Đường Hạc tiếp tục cười nhạt nói: “Chúng ta còn có một chỗ sai lầm, Ngân Xuyên đạo thoạt nhìn thực lực quân sự rất yếu, quân đội Xích Luyện Giáo đích xác không có gì đặc biệt, nhưng mà, chúng ta nên chú ý. Nơi này chính là hang ổ của Xích Luyện Giáo, cư dân nơi này hầu hết đã bị Xích Luyện Giáo đầu độc rất sâu, đối với Xích Luyện Giáo có cảm tình thâm sâu, tính bài ngoại cũng vô cùng mãnh liệt. Bọn họ từ Xích Luyện Giáo nơi này chiếm được ích lợi thực tế, chính sách của quân Lam Vũ sẽ không có lực hấp dẫn lớn với bọn họ. Quân Lam Vũ ở chỗ này đổ bộ. Không chắc chắn có thể được dân chúng địa phương ủng hộ hay không, trừ phi quân Lam Vũ đem bọn họ toàn bộ giết sạch, nhưng dựa vào địa hình của Ngân Xuyên đạo, quyết định giết hết cũng là chuyện khó có khả năng thực hiện, trừ phi chuyện giống như Nhạc Thần Châu nửa năm về trước xảy ra lần nữa. Một hơi tại Ngân Xuyên đạo đầu nhập mười lăm vạn quân đội với ưu thế tuyệt đối binh lực, mới có có thể khống chế sự bạo loạn của người dân nơi này. Dương Túc Phong có thể một lần phái mười lăm vạn người đổ bộ sao? Thật là chuyện khó hơn hái sao trên trời!” Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Bạch Ngọc Lâu cùng Đường Lê đều lộ ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ sâu xa.

Đường Hạc đứng lên, uống ừng ực một ngụm nước. Tiếp tục thâm trầm nói: “Ngân Xuyên đạo còn có một nhược điểm trí mạng, chính là cảng khẩu của nó có sức chứa không lớn. Ta không biết phương thức tác chiến cụ thể của quân Lam Vũ ra sao, nhưng mà, tác chiến vượt biển từ nơi xa xôi, năng lực vận chuyển vô cùng quan trọng. việc vận chuyển vật tư không hề giống như chuyên chở binh lính, cứ hướng lên bờ biển quăng xuống là xong việc, mà phải có bến tàu hoàn hảo, dùng để tháo gỡ vật tư; Còn muốn có kho hàng hoàn hảo, dùng để trung chuyển vật tư; Cuối cùng còn muốn có đường giao thông hoàn thiện. Dùng để chuyển vận vật tư, ba điều kiện này, thiếu một cũng không được. Ngân Xuyên đạo có đủ không? Có cái rắm! hai bến tàu của Ngân Xuyên đạo là Phúc Châu cùng Trữ Ba , đều bị Xích Luyện Giáo phá tan tành, kho hàng cũng bị biến thành quân doanh, đường xá ư, ta không biết Ngân Xuyên đạo có đường xá hay không, dù sao trong cảm giác của ta, Ngân Xuyên đạo cho tới bây giờ sẽ không còn bất kỳ con đường nào lưu thông được. Đứng ở góc độ quân Lam Vũ, Ngân Xuyên đạo chính là một vũng lầy, cần cái gì cũng không có, Dương Túc Phong đâm đầu vào đó làm gì chứ?”

Lại nhấp thêm một ngụm nước xong, Đường Hạc tiếp tục chắp tay sau lưng, thâm trầm nói: “Trái lại, bến tàu Kim Xuyên Đạo có sức chứa rất lớn. cảng Kim Lăng, cảng Liên Vân, càng Thanh Đảo, trong ba cảng này có cái nào mà không nổi tiếng về quy mô lớn chứ? Mỗi cảng có thể vừa cho tàu có tải trọng hàng vạn tấn bỏ neo! Đội thuyền vận chuyển của quân Lam Vũ có thể dễ dàng cặp bờ ở nơi đây, tháo dỡ vật tư. Kim Xuyên Đạo còn có đường sắt, mặc dù đã bị chúng ta phá hủy, nhưng với kỹ thuật của quân Lam Vũ, chỉ cần tối đa hai tháng là đã có thể phục hồi lại và đưa vào trạng thái sử dụng bình thường...” Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Bạch Ngọc Lâu do dự nói: “Nhưng, những thứ ở Kim Xuyên Đạo mà chúng ta còn có thể vơ vét được chẳng còn được bao nhiêu, nơi đây không khác gì một mảnh đất hoang...”

Đường Hạc không cho là đúng nói: “Mặc dù tài sản của người dân Kim Xuyên Đạo về cơ bản đã bị vơ vét sạch, nhưng, cơ sở hạ tầng vẫn còn. Cái mà quân Lam Vũ cần không phải là tài sản, mà là tài nguyên và điều kiện để tạo nên tài sản. Những điều này, Kim Xuyên Đạo đều có sẵn, hơn nữa, hàng hóa của quân Lam Vũ được tiêu thụ rất tốt ở Kim Xuyên Đạo, cư dân nơi đây trên cơ bản đều chấp nhận sự tồn tại của quân Lam Vũ. Điều này đối với Dương Túc Phong, mới là quan trọng nhất, không có sự ửng hộ của dân chúng, liệu quân Lam Vũ được thoải mái tự do như vậy hay sao? E rằng hắn sớm bị ném vào biển làm mồi cho cá rồi!” Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Bạch Ngọc Lâu lần nữa gật đầu, cảm thấy những lý lẽ phân tích của Đường Hạc quả thật vô cùng có lý.

Kim Xuyên Đạo từ trước nay đều là tỉnh giàu nhất của đế quốc Đường Xuyên, dân cư đông đúc, tích lũy một lượng lớn của cải tài sản, từ sau khi chiến tranh nổ ra, Kim Xuyên Đạo mặc dù không phải tiền tuyến, song áp lực quân phí đè nặng lên quốc khố của đế quốc Đường Xuyên, khiến cho triều đình của đế quốc Đường Xuyên không thể làm gì khác hơn là vươn vòi hướng về phía dân chúng. Bọn họ hạ lệnh đem toàn bộ của cải tài sản của người dân Kim Xuyên Đạo thu gom hết, tất cả vì triều đình, sung làm quân phí, cuối cùng cũng chẳng thèm lấy cớ, mà trắng trợn lấy danh nghĩa sử dụng không cần thu nạp, tước đoạt hầu hết tài sản nơi này, biến Kim Xuyên Đạo thành một tỉnh nghèo rớt mồng tơi. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Song, Kim Xuyên Đạo vẫn còn cơ sở hạ tầng, triều đình khó có khả năng hủy diệt toàn bộ nhà xưởng mỏ quặng vân vân, nhiều nhất chỉ là cướp không sản phẩm của bọn họ mà thôi, một khi quân Lam Vũ tiến vào, chỉ cần trải qua một thời gian bắt tay vào thu dọn, cải tạo, thì những nhà xưởng cùng mỏ quặng đều có thể đi vào sản suất một lần nữa rất nhanh chóng. Hơn nữa những người dân nơi này bị triều đình cướp không tài sản, tự nhiên đối với triều đình hận thấu xương tủy, chuyện bọn họ đi theo quân Lam Vũ quả thực có nhắm mắt lại cũng còn nhìn thấy được.

Cuối cùng, Đường Hạc chậm rãi nói: “Công tác điệp báo (báo cáo của gián điệp) của quân Lam Vũ tại Ngân Xuyên đạo đích xác rất mạnh, nhưng, ở khu vực Kim Xuyên Đạo, chúng ta có một bỏ qua một chỗ, đó chính là ảnh hưởng của mậu dịch thương đoàn Đông Hải Đường. Ta không có tư liệu xác thực, nhưng mà, ta dám khẳng định, nơi đó ít nhất có một phần ba quan viên trở lên đã bị quân Lam Vũ mua chuộc hoặc là khống chế, mỗi tháng từ nơi này chuyển đi một số lượng lớn nhân viên, sau đó lại chuyển vào số lượng lớn vật tư giao dịch. Kim Xuyên Đạo trên danh nghĩa vẫn là bị khống chế trong tay triều đình, nhưng trên thực tế khống chế nơi đó chính là quân Lam Vũ. Không tin các ngươi có thể xem, xem cửa biển của Kim Xuyên Đạo, xem bờ biển của Kim Xuyên Đạo, xem những chiếc tàu tới lui tuần tra nơi này, chính là chiến liệt hạm hải quân của chúng ta hay chính là chiến hạm Long Nha của quân Lam Vũ.” Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Bạch Ngọc Lâu cùng Đường Lê không nói gì.

Hai người bọn họ đều bị sự phân tích logic của Đường Hạc thuyết phục.

ngừng một chút, Đường Hạc tiếp tục nói như đinh đóng cột: “Từ Kim Xuyên Đạo đổ bộ, quân Lam Vũ sẽ có rất nhiều điều kiện thuận lợi. Ta dám khẳng định, bọn họ chắc chắn sẽ đi bằng đường Kim Xuyên Đạo. bản thân Dương Túc Phong, khẳng định cũng là từ bến tàu nơi cảng Kim Lăng mà đặt chân lên đế quốc!” Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Bạch Ngọc Lâu trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi nói: “Đường Hạc điện hạ, ta lấy thân phận cá nhân mạn phép hỏi người một câu, người muốn đi đâu?”

Đường Hạc tiêu sái cười nói: “Ta muốn đi Kim Xuyên Đạo, ta muốn tận mắt thấy Dương Túc Phong, tận mắt nhìn quân Lam Vũ, xem bọn hắn có đủ tư cách thay chúng ta trở thành kẻ thống trị mới của mảnh đất này hay không. Nếu như bọn họ có tư cách này, ta sẽ mở rộng vòng tay, dẫn dắt bọn họ chiếm lĩnh mảnh đất này, giúp đỡ bọn họ từ đống đổ nát này tái xây dựng một đế quốc Đường Xuyên cường đại hơn, hưng thịnh hơn.” Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Đám người Bạch Ngọc Lâu, Đường Lê đều hết sức ngạc nhiên.

Nước Mã Toa, Mông Thái Kỳ.

Thủ đô Mông Thái Kỳ của nước Mã Toa vào tháng tư, đúng là thời kỳ đẹp nhất trong năm. Thành Mông Thái Kỳ được vây bọc bởi hơn chín mươi suối nước nóng lớn nhỏ, hơi nước bốc lên mù mịt, khiến Mông Thái Kỳ được bao phủ trong mông lung sương khói, thoạt nhìn giống như chốn tiên cảnh ở nhân gian. Cảnh sắc nơi này quả thật vô cùng diễm lệ, không khí cũng mát mẻ, không khí trong lành của buổi sớm mai lắng đọng vào lòng người, báo hiệu một ngày mới êm đềm sẽ đến. Từ lúc đầu Vũ Văn Chấn Thiên ngỏ ý dời đô, thẳng tay chém đầu mấy chục đại thần, đường hoàng khống chế chính quyền nước Mã Toa, các đại thần nước Mã Toa bèn lấy cảnh sắc tuyệt đẹp của Mông Thái Kỳ làm cái cớ để an ủi bản thân, mặc dù nơi này quả thực có chút hẻo lánh, lại có hơi hoang vu, nhưng thật sự là rất đẹp.

Hoàng cung La Phù Cung của nước Mã Toa, ở phía tây Mông Thái Kỳ, bốn phía đều là hồ nước, hoàng cung ở trên hòn đảo nhỏ chính giữa hồ Phủ Tiên. Hồ Phủ Tiên chính là hồ nước nóng nổi danh nhất Mông Thái Kỳ, tương truyền, Vũ Văn Chấn Thiên sở dĩ khăng khăng đòi dời đô, chính là vì mê muội bởi vẻ đẹp và sức quyến rũ của hồ Phủ Tiên, ngày đêm không nỡ rời đi, dứt khoát quyết định phải dời đô đến nơi đây. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Sáng tinh mơ. Mặt trời còn chưa ló dạng, hoàng đế Vũ Văn Chấn Thiên người đứng đầu nước Mã Toa đã triệu tập hội nghị quân sự. Vị hoàng đế này được xưng tụng là hoàng đế chăm chỉ nhất trong lịch sử nước Mã Toa, từ lúc mới tờ mờ sáng, đã dựng đầu mấy đại thần chính vụ của nước Mã Toa là Vũ Văn Truyền Thuyết, tư lệnh hải quân nước Mã Toa là Vũ Văn Hãn Hải, còn có Vũ Văn Phân Phương còn đang chìm trong mộng đẹp dậy, bắt họ phải đối diện với sự thật tàn khốc.

Nội dung thảo luận của buổi hội nghị quân sự giữa bốn người rất đơn giản, đó là làm thế nào chống lại sự đổ bộ của quân Lam Vũ.

Từ chỗ tổng hợp tình hình toàn diện lại xem xét. Chuyện đổ bộ của quân Lam Vũ ắt hẳn là chuyện xảy ra trong chớp mắt, vì thế nước Mã Toa phải bắt tay ngay vào chuẩn bị.

Hoàng đế Vũ Văn Chấn Thiên của nước Mã Toa đã hơn chín mươi tuổi, nhưng tinh thần vô cùng minh mẫn, thân hình vạm vỡ, hùng dũng, khi đứng hay ngồi đều toát lên phong độ con nhà lính, mặc dù hắn chưa từng tòng quân bao giờ, hơn nữa tóc của hắn vẫn đen nhánh không một sợi bạc, đây không phải là do hắn nhuộm tóc, mà là do hắn có nội công thâm hậu, nghe nói nội công mà hắn tu luyện đã đạt đến cảnh giới có thể cải lão hoàn đồng.

“Y Lan Tiêu Tiêu Nhược Lan Nạp, Vũ Văn Vô Địch Cái Mã Toa, Mộ Dung Nam Cung Khởi Ngọc Long, Yến Kinh Tần Vũ Lạc Na Hoa.” Đây chính là bảy đại võ lâm thế gia, Vũ Văn thế gia của nước Mã Toa đứng đầu trong số bảy đại võ lâm thế gia này, uy thế lừng lẫy, danh Chấn Thiên hạ trong chốn võ lâm. Tuyệt chiêu Thiên La Hóa huyết đao của Vũ Văn Chấn Thiên đứng đầu trong võ lâm thất tuyệt, không ai có thể sống sót dưới Thiên La Hóa Huyết đao của hắn.

Vũ Văn Chấn Thiên cả đời chăm chỉ, ghét nhất lũ con cháu vương tôn công tử lười biếng, cho nên mặc dù Vũ Văn Phân Phương mắt còn đang díp hai vì ngái ngủ, nhưng trước mặt vị hoàng đế tổ phụ nghiêm khắc này. Nàng cũng không dám chậm trễ phút nào, đương nhiên, Vũ Văn Truyền Thuyết và Vũ Văn Hãn Hải cũng không dám. Nhất là Vũ Văn Hãn Hải, quả thực hận không thể đầu thai kiếp khác, bởi vì sự vô dụng của hải quân nước Mã Toa mà hắn thiếu điều bị đem ra treo cổ. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Trong thư phòng của Vũ Văn Chấn Thiên, có treo một tấm bản đồ thế giới, khu vực tô màu lam thể hiện phạm vi khống chế của quân Lam Vũ. Vũ Văn Chấn Thiên thần thái uy nghiêm khoanh chân ngồi ở giữa, Vũ Văn Phân Phương đám người ngồi xúm xít vây quanh phía trước hắn. Đây chính là một nét đặc sắc trong hoàng cung La Phù Cung của nước Mã Toa, trong hoàng cung, chỉ có một cái ghế. Đây là do Vũ Văn Chấn Thiên đặc biệt phê chuẩn mang vào cho Vũ Văn Truyền Thuyết, bởi vì hắn bị gai cột sống, không thể ngồi bệt dưới đất. Còn lại, không còn cái ghế nào hay bất kỳ thứ gì có thể ngồi được, bất kỳ lúc nào, người trong này nếu không đứng thì cũng ngồi xếp bằng trên mặt đất.

Vũ Văn Truyền Thuyết đại diện ngành tình báo tóm tắt sơ lược tình hình trước mắt của đất nước và công tác chuẩn bị chiến đấu.

“Từ sau khi nước Y Lan trở thành đồng minh quân sự thân thiết với nước ta, tình trạng thiếu tài nguyên gỗ của nước ta đã được cải thiện đáng kể, các xưởng đóng tàu quy mô lớn đều mở hết công suất chế tạo chiến liệt hạm Kim Cương Cấp và chiến liệt hạm Vô Úy cấp. Căn cứ vào thống kê chính xác nhất, từ tháng năm trở đi, mỗi tháng chúng ta có thể cho hạ thủy sáu chiến liệt hạm có tải trọng lớn đi vào sử dụng. Nước Nhược Lan mỗi tháng có thể sản xuất cho chúng ta hai chiếc chiến liệt hạm, nước Y Lan mỗi tháng cũng có thể sản xuất cho chúng ta một chiếc chiến liệt hạm, tổng cộng lại, mỗi tháng chúng ta cũng có được tám chiến liệt hạm tải trọng lớn để đưa vào sử dụng...”

Tư lệnh hải quân nước Mã Toa là Vũ Văn Hãn Hải cuối cùng cũng tươi tỉnh lên được một chút.

Hải quân nước Mã Toa chạm trán với hải quân Lam Vũ ba lần, đều bị hải quân Lam Vũ đánh cho thất bại thảm hại, tơi bời hoa lá, chẳng những làm tổn thất một số lượng lớn chiến liệt hạm, mà hơn nữa còn làm tổn thất một lượng lớn quan binh giàu kinh nghiệm, làm cho Vũ Văn Hãn Hải đau như bị bò đá, cảm thấy mình trở nên vô dụng. trận chiến ở Đảo Sùng Minh, cơ hồ làm cho hải quân nước Mã Toa không gượng dậy nổi, ngay cả vị tướng hải quân ưu tú như Hải Lang La Đức Cáp Lặc mà còn bị quân Lam Vũ đánh cho không còn răng húp cháo, cuối cùng đành cố sống cố chết chạy qua hải vực Sở La Môn, đi một vòng xa xôi mới bò về được nước Mã Toa, lúc Vũ Văn Hãn Hải nhìn thấy La Đức Cáp Lặc, quả thực thấy hắn không khác gì một gã ăn mày, tơi tả, tàn tạ không còn ra hồn người nữa.

Từ đó về sau, hải quân nước Mã Toa vốn kiêu ngạo coi trời bằng vung, sẽ chẳng còn cơ hội giễu võ dương oai được nữa, địa vị tư lệnh hải quân của hắn trong bộ máy quyền lực của nước Mã Toa cũng xem như bị gạt bỏ sang một bên, thành kẻ thất sủng. NhưngVũ Văn Hãn Hải dù sao vẫn không cam tâm, không cam tâm chịu nhục như vậy trước hải quân Lam Vũ, cho nên hắn ra sức huy động lực lượng, muốn tìm kiếm cơ hội rửa sạch mối thù này, Vũ Văn Hãn Hải vốn là một kẻ không thích bỏ thời gian thiết lập mối quan hệ với thuộc hạ, bây giờ không quản ngại khó khăn ngày ngày xâm nhập thực tế cơ cấu của hải quân nước Mã Toa, cùng quan binh cấp dưới tâm sự, cổ vũ khiến bọn họ phấn chấn tinh thần, tiếp tục tác chiến, hắn làm như vậy, quả thực có thu được hiệu quả nhất định, hải quân hải quân nước Mã Toa cuối cùng không rơi vào kết cục giống đế quốc Đường Xuyên hải quân như vậy, không bị hoàn toàn tan rã. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Song, hải quân nước Mã Toa vừa chịu tổn thất quá nghiêm trọng, muốn khôi phục nguyên khí lại ngay, đâu có dễ dàng như vậy chứ? Việc chiêu mộ và bồi dưỡng nhân viên tạm thời không nhắc đến, đây yếu tố hàng đầu đảm bảo cho cả một hệ thống, cũng là nòng cốt của hải quân, muốn gấp gáp cũng không xong, chuyện đơn giản trước mắt là tổn thất của chiến liệt hạm tải trọng lớn. Vũ Văn Hãn Hải muốn bổ sung cho đầy đủ như cũ là chuyện không dễ dàng, sản lượng gỗ ở nước Mã Toa lúc nào cũng trong tình trạng thiếu hụt, bây giờ lại càng thêm thiếu hụt trầm trọng. May là có nước Y Lan trợ giúp, nhập được một số lượng gỗ lớn từ nước Y Lan, nếu không, hải quân nước Mã Toa sẽ không còn bất kỳ một tia hy vọng phục hồi.

“Căn cứ vào tin tình báo mới nhất. Nước Y Mộng ở vùng trung bộ của đại lục Y Vân đã quyết định đầu hàng quân Lam Vũ, toàn bộ lực lượng hải quân đều gia nhập vào hải quân Lam Vũ. Nước Y Mộng sản lượng lương thực phong phú, trong nước có đồng bằng màu mỡ, chắc chắn sự đầu hàng của nước Y Vân, sẽ giúp cho lực lượng hậu cần của quân Lam Vũ tăng mạnh, giảm bớt vấn đề thiếu thốn lương thực của quân Lam Vũ. Hơn nữa, việc nước Y Mộng đầu hàng, cũng giúp cho hạm đội Khắc Lý Khắc Lan và hạm đội Khắc Lai Ô Địch Mã của hải quân Lam Vũ được rảnh tay, không tốn sức chinh phục, đồng thời, quân Lam Vũ lại được bổ sung thêm hạm đội Đức Tư Phỉ Đế Na. điều này cũng có ý nghĩa rằng, ở ngoài khơi trước mặt chúng ta, hải quân Lam Vũ có khả năng đã gia tăng thêm hai hạm đội rồi...” Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Vũ Văn Hãn Hải như bị tạt một gáo nước lạnh, vừa phấn khởi được một chút đã xìu như bong bóng xì hơi.

Lực lượng hải quân nước Mã Toa mặc dù khôi phục rất nhanh, nhưng dường như lực lượng hải quân Lam Vũ cũng phát triển không kém. Trước mắt, hai quân nước Mã Toa đang bị đe dọa bởi ba hạm đội bao gồm Vũ Phi Phàm, Phất Lai Triệt, Tô Chẩm Thư, đã cảm thấy không địch lại rồi, giờ quân Lam Vũ lại còn tăng thêm hai hạm đội hải quân nữa, như vậy tiền đồ của hải quân nước Mã Toa thật sự tối đen như mực, không có lấy một tia hy vọng. Cho dù Hải quân nước Mã Toa có khôi phục lại số lượng chiến liệt hạm khổng lồ bằng số lượng của một năm trước thì cũng vô vọng, hải quân Lam Vũ thật sự quá mạnh, không thể nào địch nổi. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Hung tin nước Y Mộng đầu hàng quân Lam Vũ làm cho Vũ Văn Chấn Thiên cũng rất đỗi bàng hoàng.

Vũ Văn Chấn Thiên trầm ngâm thật lâu trước bức bản đồ thế giới.

Vũ Văn Phân Phương cũng nhìn chằm chằm tấm bản đồ quân sự, trong lòng âm thầm lo lắng. Quân Lam Vũ hiện tại thật là càng lúc càng ép người quá đáng. Dương Túc Phong vừa ra tay với người Tây Mông ở phía bắc, lại vẫn có đủ lực lượng ở phía Nam để gây áp lực bức nước Y Mộng phải đầu hàng, điều này chứng tỏ quân Lam Vũ đã có năng lực tác chiến hai tuyến song song rất mạnh. Phải biết rằng, người phương bắc không phải là kẻ thù bình thường, mà là ba mươi vạn cung kỵ thủ Tây Mông, cũng tương đương ba mươi vạn cung kỵ thiết giáp của nước Mã Toa.

Quân Lam Vũ có thể đánh bại ba mươi vạn cung kỵ thiết giáp của nước Mã Toa, chuyện này quả thực là khó có thể tưởng tượng nổi. Lúc hung tin truyền tới Mông Thái Kỳ, những người đứng đầu nước Mã Toa đều nhất trí cho rằng. Nhất định là nội bộ của người Tây Mông có vấn đề gì đó, xảy ra chia rẽ, tranh giành bên trong thì mới suy yếu dẫn đến cớ sự như vậy, hơn nữa rất có thể có liên quan đến Ma Ni giáo nhúng tay vào xếp đặt hãm hại, nhưng ngay cả như vậy, quân Lam Vũ vẫn có thể đánh tan người Tây Mông, quả thực cũng đủ làm cho người khác phải giật mình, cũng khiến cho bô phận quyết sách của nước Mã Toa đối với đội quân cung kỵ thiết giáp của mình cũng không còn tự tin như trước.

Tuy nhiên, Vũ Văn Phân Phương cũng biết, tổ phụ Vũ Văn Chấn Thiên sở dĩ quan tâm chuyện của nước Y Mộng như vậy, cũng không phải bởi vì hắn có quan hệ gì đặc biệt với nước Y Mộng, càng không phải quan tâm đến nước Y Minh, mà là bởi vì sau khi quân Lam Vũ phá được nước Y Mộng, bước tiếp theo khẳng định sẽ thò nanh vuốt đến vùng nam bộ của liên minh Nhã Ca, còn có hoàng triều Âm Nguyệt ở phía đông nam bộ của đại lục Y Vân. Hai địa khu này mặc dù còn rất ngu muội lạc hậu, nhưng tài nguyên lại vô cùng phong phú, tài nguyện của vùng nam bộ đại lục Y Vân còn phong phú gấp bội phần so với phương Bắc, một khi quân Lam Vũ đã khống chế nơi này, thì ưu thế về tài nguyên của quân Lam Vũ sẽ trở nên rất rõ ràng.

Song, đáng tiếc là, nước Mã Toa đã không kịp ngăn cản Dương Túc Phong ra tay.

Quân Lam Vũ ở hải vực Sở La Môn, vốn có hạm đội A Phương Tác đang hoạt động, khiến cho hải tặc Sở La Môn điêu đứng không yên, sau này một khi hải quân Lam Vũ đã khống chế toàn bộ khu vực ngoài khơi phụ cận nước Y Mộng, nhất định sẽ còn có nhiều hạm đội hải quân Lam Vũ tiến vào hải vực Sở La Môn, đến lúc đó, bọn hải tặc Sở La Môn mà nước Mã Toa vốn rất vất vả mới dụ dỗ được cũng sẽ bị quân Lam Vũ đánh cho tan thành mây khói, giao thông liên lạc giữa nước Mã Toa cùng đại lục Y Vân sẽ hoàn toàn bị chặt đứt. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Hiện tại biển Á Đinh, đã trở thành vùng biển của quân Lam Vũ, có thể một hai năm nữa, ngay cả hải vực Sở La Môn đều sẽ trở thành vùng biển của quân Lam Vũ. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chỉ cần suy nghĩ một chút thôi Vũ Văn Phân Phương đã cảm thấy quân Lam Vũ quả là đáng sợ.

Chiến tranh, mặc dù rất coi trọng kỹ xảo, rất coi trọng nghệ thuật chỉ huy, rất coi trọng mưu lược, nhưng, càng được coi trọng hơn chính là thực lực. Một khi thực lực thua kém quá mức, thì dù cho kỹ xảo có cao tới đâu, nghệ thuật chỉ huy có xảo diệu đến đâu, cho dù mưu lược có cao siêu đến mấy, thì cũng đều phải bó tay mà kêu trời. Cho nên, tổ phụ của nàng, anh hùng cái thế Vũ Văn Chấn Thiên, mới chú ý đến một nước nhỏ nhoi như nước Y Mộng đến thế.

Sự đầu hàng của nước Y Minh, trên cơ bản chính là dấu hiệu chứng tỏ quân Lam Vũ đã bắt đầu khống chế đại lục Y Vân. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Vũ Văn Truyền Thuyết giới thiệu sơ qua tình hình trong và ngoài nước, sau đó bắt đầu đi vào cụ thể chú trọng giới thiệu đến tình hình có liên quan đến việc đổ bộ của quân Lam Vũ.

“Trước mắt. quân Lam Vũ hoạt động ở phạm vi xung quanh khu vực mà chúng ta khống chế, vô cùng táo tợn, thường xuyên xâm nhập vào cửa cảng của chúng ta mà khiêu khích. Hạm đội Vũ Phi Phàm hải quân Lam Vũ hoạt động trắng trợn ở phía bắc hải vực Lạc Na, không thèm che giấu hành tung, chọc giận thiên hạ, bám theo sát nút còn có hạm đội của Phất Lai Triệt, so với Vũ Phi Phàm, Phất Lai Triệt càng thêm láo xược, dám tấn công bắt giữ thuyền buôn của chúng ta, không có gì mà không dám làm, không chỗ nào là không vươn tới. ở phía đảo Sùng Minh, còn có hạm đội Tô Chẩm Thư cùng hạm đội Khắc Lai Ô Địch Mã, ngoài ra, ở phía biển Á Đinh, còn có hạm đội Khắc Lý Khắc Lan tới lui tuần tra, xét thấy, hạm đội Khắc Lý Khắc Lan cũng sẽ tới Đảo Sùng Minh. Giúp bảo vệ hàng tiếp viện và hỏa lực cầm cự cho việc đổ bộ tác chiến của đội hải quân lục chiến Lam Vũ...”

Vũ Văn Phân Phương nhẹ nhàng ngắt lời hỏi: “Hải quân phe ta có thể cầm chân bọn họ được không?”

Vũ Văn Hãn Hải sắc mặt u ám trả lời: “Rất khó.”

Vũ Văn Phân Phương thất vọng gật đầu, nàng thật không ngờ hải quân nước Mã Toa đã rơi vào tình trạng khốn cùng đến vậy, chẳng những không thể trực diện đối kháng quân Lam Vũ mà ngay cả xuất binh cầm chân cũng lực bất tòng tâm. Đã không có hải quân ngăn cản, như vậy quân Lam Vũ đương nhiên rất tự do. Muốn làm gì cứ làm, muốn đánh chỗ nào thì cứ thỏa sức đánh, còn sót lại lục quân nước Mã Toa thoi thóp, chỉ để cho quân Lam Vũ từ từ hành hạ hay sao?

Vũ Văn Hãn Hải kì thật cũng là có nỗi khổ tâm khó nói.

Mới vừa rồi Vũ Văn Truyền Thuyết nói sẽ có nhiều chiến liệt hạm hải quân khổng lồ có thể hạ thủy đưa vào chiến đầu như thế, quả thực đã khiến nhiều người nhen nhóm tia hy vọng. Bao gồm cả Vũ Văn Phân Phương, đều cảm giác được hải quân nước Mã Toa cho dù không thể chiến đấu trực diện với hải quân Lam Vũ, thì ít nhất cũng có thể chủ động làm phiền đối phương. Gây phiền toái cho hải quân Lam Vũ. Không sai, hiện tại hải quân nước Mã Toa quả thật là mới có thêm không ít chiến liệt hạm, tựa hồ lực chiến đấu có chút khởi sắc. Song, chiến liệt hạm chế tạo xong, còn cần một số lượng lớn thủy thủ và thuyền viên mới có thể điều khiển, rốt cục mới có thể tạo nên lực chiến đấu. Trong cuộc chiến lần trước, hải quân nước Mã Toa đã đánh mất rất nhiều thủy thủ và thuyền viên ưu tú có nhiều kinh nghiệm, muốn thay thế chỗ khuyết của bọn họ, hải quân nước Mã Toa ít nhất còn cần thời gian nửa năm. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Thời gian nửa năm. Chỉ là yêu cầu cơ bản nhất mà thôi, nói chính xác là chỉ mới có thể huấn luyện để lái được chiến liệt hạm tham gia cuộc chiến, nhưng nếu muốn đánh bại được quân Lam Vũ, thì còn phải đi qua một đoạn đường dài. Căn cứ vào cách nói của Hải Lang La Đức Cáp Lặc, ở phương diện nhân lực, nếu nước Mã Toa muốn khôi phục nguyên khí, thì ít nhất cần phải một khoảng thời gian là năm năm thậm chí là dài hơn. Hiện tại chiến liệt hạm của nước Mã Toa vừa cải tiến nhiều điểm, để nắm vững kỹ thuật điều khiển thì còn cần nhiều thời gian hơn nữa. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Nhưng mà đối với kẻ vốn xuất thân từ lục quân như Vũ Văn Phân Phương, căn bản hoàn toàn không biết điểm nan giải của hải quân, cứ tưởng rằng hải quân có chiến liệt hạm là có thể chiến đấu rồi. Nàng căn bản không biết, thủy thủ hải quân không giống như bộ binh lục quân, chỉ cần huấn luyện ba tháng thậm chí không cần huấn luyện là có thể tham gia chiến đấu, thủy thủ hải quân phải cần thời gian dài bồi dưỡng, đối với các thuyền viên dày dạn kinh nghiệm và quan chỉ huy thì càng phải có một thời gian dài tích lũy kinh nghiệm, tuyệt đối không phải cứ bước một bước ngắn là đến được mục tiêu.

Song, chẳng nhẽ hải quân Lam Vũ sẽ cho hải quân nước Mã Toa năm năm chuẩn bị hay sao chứ?

Vũ Văn Truyền Thuyết tiếp tục báo cáo tình hình: “Trước mắt, sư đoàn số một thuộc đội hải quân lục chiến quân Lam Vũ, sư đoàn số ba thuộc đội hải quân lục chiến quân Lam Vũ, đều tập trung ở tại đảo Sùng Minh. Mặt khác, sư đoàn số hai hải quân lục chiến quân Lam Vũ đã lên đương đi đến đảo Sùng Minh. Điều này cho thấy, quân Lam Vũ tất nhiên sẽ phải mau chóng ra đòn quyết định. Ba sư đoàn hải quân lục chiến tụ tập tại đảo Sùng Minh, Chỉ có hai mục tiêu , đó chính là, mục tiêu đổ bộ ở nội địa đế quốc Đường Xuyên, chính là, ở đảo Đảo Lữ Tống đổ bộ. ở chỗ này ta cần phải nhắc nhở, hiện tại hải quân lục chiến Lam Vũ đã mở rộng biên chế lên tới năm nghìn người, chúng ta trong lúc tính toán binh lực quân Lam Vũ, tốt nhất là dựa theo con số thực tế mà tính toán.” Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Vũ Văn Phân Phương lại có chút đăm chiêu gật đầu.

Từ con số năm nghìn mà nói thật sự không nhiều lắm, trong biên chế của quân đội nước Mã Toa thì giỏi lắm chỉ đủ tăng cường cho một liên đội, so với quân đội ba bốn trăm vạn của nước Mã Toa thì quả thực quá nhỏ nhoi không đáng nói, nhưng trận chiến ở phủ Bảo Ứng cho thấy, một đội quân hải quân lục chiến sáu bảy trăm người đã đánh cho quân đội hơn năm vạn người của nước Mã Toa tan tành mấy khói, thất bại thảm hại, ngay cả đội thiết giáp cung kỵ mạnh nhất trong quân đội nước Mã Toa cũng không làm gì được bọn chúng, bởi vậy có thể suy ra, lực lượng hải quân lục chiến năm nghìn quân Lam Vũ thật sự là một lực lượng rất khủng khiếp.

Đương nhiên, Vũ Văn Phân Phương cũng tin tưởng, sau khi đã được cải tiến từng bước trang bị súng Chấn Thiên, lực chiến đấu của quân đội nước Mã Toa phải tăng lên về chất lượng. Nàng hiện tại đã có một liên đội bô binh tinh nhuệ nhất đã được trang bị toàn bộ bằng súng Chấn Thiên, nếu như thực sự có đội hải quân lục chiến Lam Vũ sáu bảy trăm tên xuất hiện như vậy, thì Vũ Văn Phân Phương vẫn vững tin rằng, mình vẫn có thể tiêu diệt toàn bộ bọn chúng không còn một mống.

Vũ Văn Truyền Thuyết tiếp tục báo cáo: “Lục quân Lam Vũ và các đội quân khác, trước mắt đều đang khẩn trương chỉnh đốn huấn luyện. Quân Lam Vũ vừa mới mở rộng. Bộ đội chưa được huấn luyện phổ biến đầy đủ, bởi vậy bọn chúng đang tận dụng thời gian gấp rút huấn luyện bổ sung. Có dấu hiệu cho thấy, sư đoàn 101 lục quân Lam Vũ đang hướng về nước Y Mộng tập kết, chuẩn bị ở nơi đó triển khai huấn luyện. Bởi vậy, chúng ta có thể đoán được, sư đoàn 101 quân Lam Vũ rất có thể sẽ đi theo sau hải quân lục chiến. Hướng về đảo Đảo Lữ Tống tiến công.”

Vũ Văn Hãn Hải có chút giật mình nhìn về phía ca ca Vũ Văn Truyền Thuyết.

Vũ Văn Phân Phương hồ nghi nói: “Đại bá phụ, đây chỉ là phỏng đoán của ngài, hay là dự tính chuẩn xác của bên tình báo?”

Vũ Văn Truyền Thuyết nói: “Là phỏng đoán của riêng ta.”

Vũ Văn Phân Phương gật đầu, sau đó nói: “Như vậy, tình báo ngành có đủ tài liệu có thể chứng thật, quân Lam Vũ rốt cục là sẽ đổ bộ đầu tiên ở hải ngạn phía đông của đế quốc Đường Xuyên, hay vẫn đổ bộ ở đảo Đảo Lữ Tống?”

Vũ Văn Truyền Thuyết nói: “Đây là ta dựa trên tổng hợp báo cáo tình huống mà rút ra nguyên nhân, tình báo ngành không cách nào đưa ra phán đoán chuẩn xác được.”

Vũ Văn Phân Phương trầm ngâm không nói.

Không ai có thể phán đoán chắc chắn rốt cục quân Lam Vũ sẽ lựa chọn phương hướng nào tấn công.

Vũ Văn Chấn Thiên hỏi: “Phân Phương, ngươi thấy thế nào?”

Vũ Văn Phân Phương chậm rãi nói: “Con cho rằng, quân Lam Vũ sẽ đổ bộ ở đế quốc Đường Xuyên trước tiên. Có một số lý do.”

“Thứ nhất, chính trị cần thiết. Trước đó Dương Túc Phong đã vì chuyện của Thập Tứ công chúa mà đưa ra lời hứa, hứa hẹn năm nay nhất định sẽ xuất binh đến đế quốc đất liền, bây giờ Thập Tứ công chúa đã đến bên cạnh hắn, ắt rằng nàng ta sẽ làm theo lời triều đình căn dặn. Thúc giục hắn xuất binh, lúc này, cũng vừa vặn lúc chúng ta đang tiến đánh đế quốc Đường Xuyên chia cắt thành nhiều mảnh, ta nghĩ hắn hẳn là sẽ chớp lấy thời cơ này, tiến quân vào đất liền đế quốc Đường Xuyên. Nếu như động tác của hắn chậm hơn một chút. Chúng ta có khả năng đã công hãm thành công Kinh đô Ni Lạc Thần, hắn có đổ bộ đi chăng nữa, thì cũng là mã theo sau pháo mất rồi.”

“Thứ hai. Do yêu cầu quân sự. Quân Lam Vũ về cơ bản đã khống chế đại lục Y Vân, như vậy bước tiếp theo, khẳng định là đại lục Y Lan. Dã tâm của Dương Túc Phong, tuyệt đối sẽ không giới hạn ở đại lục Y Vân một cách đơn giản như vậy, lần này tăng cường kế hoạch quân bị, rõ ràng chính là vì chuẩn bị cho kế hoạch đổ bộ tác chiến. hải quân lục chiến Lam Vũ tăng gấp đôi về mặt số lượng quân chiến đấu, điều này cho thấy quân Lam Vũ muốn thực hiện nhiều cuộc đổ bộ hơn để khống chế toàn bộ thế giới này, mà đại lục Y Lan chính là mục đích cuối cùng của hắn, cũng là sân khấu cao nhất mà hắn muốn chứng tỏ bản thân mình.” Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

“Thứ ba. Do yêu cầu kinh tế. khu vực do quân Lam Vũ khống chế có tốc độ phát triển kinh tế rất cao, năng suất sản xuất được nâng cao rất nhiều lần, không ngừng sản xuất ra sản phẩm mới, tung sản phẩm vào thị trường. Nhưng, những sản phẩm hàng hóa này đều cần phải có thị trường để tiêu thụ, dân cư ở đại lục Y Vân còn nghèo, căn bản là khó có khả năng tiêu hóa nhiều hàng hóa như vậy, hắn chỉ có thể đem những hàng hóa này tiêu thụ ở đại lục Y Lan. Từ điểm đó cho thấy, có thể ném đảo Đảo Lữ Tống sang một bên, bởi vì thị trường tiêu hóa của đảo Đảo Lữ Tống cũng y chang như ở đại lục Y Vân đều không cao. Căn cứ vào tình hình thực tế trước mắt, Dương Túc Phong muốn mở rộng ra thị trường đại lục Y Lan, vẫn phải nhờ vào vũ lực.”

Vũ Văn Chấn Thiên không biểu lộ bất kỳ phản ứng cụ thể gì.

Nhưng Vũ Văn Truyền Thuyết cùng Vũ Văn Hãn Hải đều cảm giác được quân Lam Vũ có thể sẽ đổ bộ đầu tiên ở đảo Đảo Lữ Tống.

Vũ Văn Hãn Hải lập luận khả năng quân Lam Vũ có thể đổ bộ ở đảo Đảo Lữ Tống.

“Thứ nhất, đảo Đảo Lữ Tống có khoảng cách rất gần. Từ đảo Sùng Minh đến cảng khẩu Bích Dao ở phía bắc đảo Đảo Lữ Tống, chỉ cần thời gian nửa ngày. Quân Lam Vũ đã tập hợp rất nhiều quân đội lẫn tàu thuyền ở đảo Sùng Minh, vừa hay có thể trong một lần mà đưa hết toàn bộ binh lực hai sư đoàn hải quân lục chiến đổ bộ lên cảng Bích Dao. Mặc dù chúng ta tại khu vực Bích Dao cũng đang có một sư đoàn bô binh đang chiếm đóng, nhưng đối mặt với đội quân hải quân lục chiến hơn một vạn người của quân Lam Vũ, còn có pháo kích hạm đội của hải quân Lam Vũ, thì muốn bảo vệ cho Bích Dao là chuyện khó như lên trời. Mà quân Lam Vũ chiếm lĩnh Bích Dao, chẳng khác nào đã trụ vững chân trên đảo Lữ Tống, có thể đường hoàng nam tiến.”

“Thứ hai, quân đội nước Mã Toa trên đảo Lữ Tống cũng vấp phải vấn đề khó khăn y như quân Lam Vũ đó là hậu cần tiếp viện phải thông qua vận chuyển bằng đường thủy, bởi vậy, đối với quân Lam Vũ mà nói, song phương trên cơ bản cùng ở trong hoàn cảnh giống nhau. Dương Túc Phong sẽ không chú ý đến điểm này làm gì. Nếu như hắn chủ động tiến công đại lục Y Lan, như vậy hắn phải mở tuyến vận chuyển dài gấp đôi. Hàng hóa hậu cần tiếp tế cho quân Lam Vũ được vận chuyển từ La Ni Tây Á đến đại lục Y Lan, mỗi chuyến đều cần thời gian hoảng hai tháng, nghĩa là hậu cần tiếp tế của hắn vô cùng yếu ớt. Mà chúng ta, ở địa lục Y Lan này, có quân đội trên trăm vạn, còn có hậu cần tiếp tế hoàn thiện, lực lượng quân Lam Vũ so với chúng ta còn kém rất xa, Dương Túc Phong sẽ không mạo hiểm như vậy đâu.” Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

“Thứ ba, Dương Túc Phong binh lực có hạn. Mặc dù trên đảo Sùng Minh quân Lam Vũ có đến hai sư đoàn hải quân lục chiến, nhưng đây cũng là binh lực tối đa mà bọn chúng có thể triển khai rồi. Phương thức tác chiến của quân Lam Vũ. Quyết định áp lực dồn xuống hậu cần vận chuyển của hắn lớn hơn nhiều so với chúng ta, vũ khí đạn dược của hắn và vân vân, toàn bộ đều phải vận chuyển từ La Ni Tây Á, cho nên, binh lực mà Dương Túc Phong có thể tung ra tiền tuyến chắc chắn sẽ không nhiều lắm. Tại đại lục Y Lan, hắn muốn chỉ dựa vào hai ba sư đoàn hải quân lục chiến mà trụ vững gót chân. Không mấy dễ dàng, ngược lại nếu là đảo Lữ Tống thì sẽ có khả năng.” Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Vũ Văn Phân Phương không đồng ý với cách lập luận củaVũ Văn Hãn Hải, ngay tức thì phản bác.

“Điều thứ nhất, cũng áp dụng được cho quân Lam Vũ đổ bộ ở đại lục Y Lan, mặc dù chúng ta tại đại lục Y Lan có quân đội mạnh, nhưng quân Lam Vũ cũng có hải quân trợ giúp, mà chúng ta hoàn toàn không có. Dưới sự tấn công có sự trợ giúp của hạm pháo hải quân, chúng ta căn bản không có cách nào đuổi địch nhân quay trở lại ngoài khơi. Hơn nữa, quân Lam Vũ đổ bộ cũng sẽ trang bị pháo hỏa kỹ càng đến tận chân răng, lập nên một lô cốt đối với bọn hắn là chuyện không khó. Quân đội của chúng ta thiếu hỏa pháo có hỏa lực mạnh. Không cách nào trực diện đối đầu cùng quân Lam Vũ, đây chính là điểm yếu nhất của chúng ta.”

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Chương #459