Thế nhưng Dương Túc Phong cố chấp muốn làm như vậy, tới ngay cả đám người Phượng Thải Y cũng không cách nào khuyên cản được, Phượng Thải Y trong lúc tức giận, thậm chí ở trong điện báo nổi giận đùng đùng nói: “Dương Túc Phong lĩnh chủ, ngài là quan quân của quân Lam Vũ mà không phải là lính tiên phong, ngài phải động não, chứ không phải cứ chăm chú vào lưỡi lê cắm trên súng trường.” Nhưng cho dù là như thế cũng không sao ngăn cản được bước chân của Dương Túc Phong rời khỏi thành.
Đồng thời, Dương Túc Phong có lý do để các quan quân và tham mưu bên cạnh y đều không thể không đồng ý với hành động của y, Tri thu và Cổ Tư Đinh hai người mặc dù cảm thấy nguy hiểm quá lớn, nhưng rất mau chóng bị Dương Túc Phong thuyết phục, Dương Túc Phong không phải là người có mồm mép tốt lắm, nhưng lý do của y đã làm hai người Cổ Tư Đinh và Tri Thu đều cảm thấy đúng là rất có đạo lý.
Dương Túc Phong bình tĩnh cho rằng, quân Lam Vũ chỉ có binh lực của một trung đoàn là trung đoàn 315 thâm nhập vào hậu phương địch, chưa chắc đã bắt được Ai Đức Mông Đa hoặc là tất cả cung kỵ thủ người Tây Mông, thiết giáp cung kỵ thủ mặc dù là miếng thịt trên người Ai Đức Mông Đa nhưng khi tình thế nguy cấp, cho dù có là thịt Ai Đức Mông đa cũng có khả năng cắt bỏ. Mặc dù khả năng này không thể lớn lắm, nhưng không ai có thể đảm bảo Ai Đức Mông Đa sẽ không làm ra quyết định như vậy. Nếu Ai Đức Mông Đa quyết định bỏ hết để tháo chạy, thì quân Lam Vũ muốn tiêu diệt được lượng lớn bộ đội sinh lực của người Tây Mông sẽ có chút khó khăn rồi.
Nhưng nếu như bên trong các chiến sĩ của trung đoàn 315 quân Lam Vũ chủ động xuất kích lại có thêm vào Dương Túc Phong mà nói, thì hiệu quả sẽ khác hẳn rồi, sức hấp dẫn của Dương Túc Phong đối với người Tây Mông hiển nhiên so với một vạn nhân đội thiết giáp cung kỵ còn lớn hơn, nếu lại cho người Tây Mông một chút hi vọng thắng lợi nhỏ nhoi, áng chừng người Tây Mông không thể động bước chân của mình nữa rồi.
Bất kể là bản thân Dương Túc Phong hay là Cổ Tư Đinh và Tri Thu đều cảm thấy, nếu như thủ lĩnh Ai Đức Mông Đa của người Tây Mông biết được Dương Túc Phong đã bị cung kỵ thủ người Tây Mông vây khốn mà nói, vậy hắn khẳng định là sẽ như phát điên điều động tất cả binh lực của mình, tiến tới vây công Dương Túc Phong, thế nào cũng phải giết chết được Dương Túc Phong mới thôi, không còn nhìn thấy những nguy hiểm ở các phương hướng khác nữa. Như vậy, cung kỵ thủ người Tây Mông sẽ bị quân Lam Vũ tóm chặt lấy rồi. Ai Đức Mông Đa trong lúc dốc hết toàn lực muốn tiêu diệt Dương Túc Phong thì quân Lam vũ ở bốn phương tám hướng đã bao vây lấy cung kỵ thủ của người Tây Mông, đồng thời tiến hành chia cắt, sau đó tiêu diệt từng phần một.
Hoàn toàn có thể nói, chỉ cần Dương Túc Phong xuất hiện ở trước mặt Ai Đức Mông Đa, người Tây Mông căn bản sẽ không nghĩ tới chuyện rút lui, điều này chính là điểm mấu chốt đối với việc thực thi kế hoạch Long kỵ binh. Cho nên dù người ở bên cạnh đều không đồng ý, Dương Túc Phong vẫn cứ tự ý quyết định, quyết tâm lấy thân xông pha nguy hiểm, y phải mau chóng giải quyết vấn đề người Tây Mông, đem binh lực của quân Lam Vũ đưa vào các địa phương khác, ví như nội địa đế quốc, ví như đảo Lữ Tống.
Đương nhiên, Dương Túc Phong không thể không hiểu được nguy hiểm khi mình theo trung đoàn 315 tham gia chiến đấu, trong trận chiến vào một tuần trước đó, quân Lam Vũ đã tiêu diệt được chừng tám vạn cung kỵ thủ người Tây Mông, đây là tổn thất mà từ khi người Tây Mông đứng chân trên cao nguyên Huyết Sắc tới nay chưa từng gặp phải. Hiện giờ tướng lĩnh của người Tây Mông, phỏng chừng không thể dùng hận thấu xương để hình dung sự căm hận đối với mình nữa, sợ rằng đã tới mức thiêu mình thành tro rồi. Nếu như có cơ hội tiêu diệt mình, bọn chúng nhất định bất chấp mọi giá, tới khi đó, đừng nói là hi sinh một vạn nhân đội thiết giáp cung kỵ cho dù là hi sinh hai thậm chí là ba cái vạn nhân đội, Ai Đức Mông Đa biệt hiệu là dã thú cũng đều sẵn lòng, chỉ cần có thể tiêu diệt được mình.
Thế nhưng nếu không vào miệng hổ, sao bắt được hổ con, muốn thật mau chóng giải quyết vấn đề của người Tây Mông, từ đó tiến một bước giải quyết vấn đề của cao nguyên Huyết Sắc, Dương Túc Phong quyết nhận cái nguy hiểm này. Vì thế, Viên Ánh Lạc còn muốn đem tin tức hữu quan thông báo cho các tướng lĩnh cao cấp của quân Lam Vũ đi khuyên can hành vi “điên cuồng” “mất đi lý trí” của Dương Túc Phong, kết quả bị Dương Túc Phong ngăn lại.
Dương Túc Phong hít một hơi thật sâu, chầm chậm xoa bàn tay của mình, bình thản mà kiên định nói: “Ta lâu lắm không lên chiến trường rồi, thật nhớ cái cảm giác cùng kẻ địch chỉ gần trong gang tấc! Có lẽ ta còn có thể cùng Ai Đức Mông Đa đơn độc đọ sức một chút…”
Mười giờ ba mươi phút đêm, cửa thành tây của Nham Long phủ đột nhiên mở ra, gần năm nghìn chiến sĩ của quân Lam Vũ kéo ùa ra ngoài, bọn họ mau chóng vượt qua vùng đất trống giữa Nham Long phủ và doanh trại của người Tây Mông, dùng tốc độ nhanh nhất tiếp vận doanh trại của cung kỵ thủ người Tây Mông, tiếng súng pháo bùng phát dữ dội, trong bóng tối cung kỵ thủ người Tây Mông không thể nào phán đoán rốt cuộc là quân Lam Vũ đưa ra bao nhiêu người, chỉ có thể dựa vào mệnh lệnh trước đó của Ai Đức Mông Đa, ai tự giữ thân người đó, cung kỵ thủ người Tây Mông vứt bỏ thuật cưỡi ngựa của mình, dùng phương pháp chiến đầu hầm hào giống như quân Lam Vũ biến bản thân thành cung tiễn thủ bộ binh thực sự thì làm sao có thể cản được bước tiến của quân Lam Vũ.
Dưới hỏa lực áp chế mãnh liệt của quân Lam Vũ, bộ đội cảnh giới vòng ngoài của cung kỵ thủ người Tây Mông toàn bộ bị tiêu diệt, những cung kỵ thủ người Tây Mông cho tới tận khi chết cũng không hiểu rõ, vì sao động tác của quân Lam Vũ lại thần tốc lại nhanh nhẹn như vậy, thương pháo mãnh liệt như vậy, lại có hiểu rõ kết cấu doanh trại của người Tây Mông như thế, phương hướng tiến công của quân Lam Vũ vừa vặn là chỗ kết hợp của hai vạn nhân đội cung kỵ thủ người Tây Mông, lực lượng mỏng manh, thoáng một cái đã bị xé ra lỗ hổng, không thể vãn hồi được nữa.
Hành động của quân Lam Vũ ở phụ cận cửa thành nam Nham Long phủ cũng kích thích cực lớn cung kỵ thủ của người Tây Mông ở các phương diện khác, làm cho bọn chúng rơi vào sự khẩn trương và lo lắng ở một trình độ nhất định. Hơn nữa, căn cứ vào mệnh lệnh mới nhất của Ai Đức Mông Đa, vạn nhân đội cung kỵ thủ của người Tây Mông ở phụ cận đều rút đi hai nghìn người tinh nhuệ nhất, cùng nhau tới phụ cận cửa thành nam, hiệp trợ vạn nhân đội cung kỵ thủ do Lan Đạt chỉ huy, ý đồ tiêu diệt quân Lam Vũ ở phía đó, cắt đứt trở lại con đường tiếp tế hậu cần của quân Lam Vũ thông tới Cao Ninh phủ, khôi phục liên hệ hai cánh của người Tây Mông.
Chiến đấu ở cửa thành nam bắt đầu từ lúc tám giờ hơn, tới hiện giờ đã tiến hành như giầu sôi lửa bỏng, thương pháo mãnh liệt thủy chung chưa từng đứt quãng, vô số cung kỵ thủ người Tây Mông bị điều động tới phương hướng đó, mà quân Lam Vũ tựa hồ cũng muốn tử thủ giữ vững lấy con đường này, cho nên bọn họ cũng liều mạng phản kích. Từ trong kính viễn vọng nhìn tới, rất nhiều tướng lĩnh cao cấp của người Tây Mông đều có thể lờ mờ nhìn thấy được, cung kỵ thủ người Tây Mông cuồn cuộn không ngớt phát động công kích, hơn nữa còn áp dụng chiến thuật biển người mà người Tây Mông không hề sở trưởng, ý đồ dùng thi thể của người và chiến mã lấp đầy trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ, thế nhưng dưới sự kháng cự ngoan cường của quân Lam Vũ, cung kỵ thủ của người Tây Mông đổ gục từng mảng một, quân Lam Vũ còn thỉnh thoảng đột nhiên phát động phản kích, làm cung kỵ thủ người Tây Mông nếm hết trái đắng.
Hỏa pháo của quân Lam Vũ dường như cũng bắn tới phát điên rồi, từng quả quả từng quả đạn pháo như mọc thêm mắt, chuẩn xác rơi vào trong đội ngũ cung kỵ thủ người Tây Mông, tạo thành tổn thương cực lớn cho bọn chúng, có lúc sau khi một quả đạn pháo phát nổ, làm cho một đám cung kỵ thủ người Tây Mông ở gần đó đổ gục hết sạch, tức thì làm cho đám cung kỵ thủ người Tây Mông theo ở phía sau tim đập chân run, bất giác giảm bớt tốc độ tiến quân, kết quá mau chóng bị pháo đạn rít gào bay tới bắn cho tan nát.
Rầm rầm rầm ….
Chiến đấu ở cửa thành tây Nham Long phủ cũng dần phát triển tới chỗ cao trào, tiếng súng pháo dần dần che lấp tiếng động tới từ cửa thành nam.
Phụ trách phòng ngự cửa thành tây chính là vạn nhân đội cung kỵ thủ người Tây Mông của Ân Tá. Sau khi phát hiện quân Lam Vũ ra khỏi thành công kích, Ân Tá ngay tức khắc hạ lệnh vạn nhân đội của mình phát động công kích, hắn sai cung kỵ thủ của người Tây Mông không cần cưỡi ngựa, mà lưng mang cung tên giống như cung tiễn thủ bộ binh khom người tiến tới công kích, bởi vì mục tiêu ở trên lưng ngựa quá lớn, dễ dàng bị quân Lam Vũ bắn trúng. Thế nhưng, cung kỵ thủ người Tây Mông mất đi ưu thế chiến mã, uy lực căn bản không phát huy một cách hiệu quả được, khi bọn chúng gặp phải quân Lam Vũ thì gần như trong chớp mắt mưa đạn mãnh liệt của các chiến sĩ quân Lam Vũ đã bắn hạ hết bọn chúng.
Bởi vì sự có mặt của Dương Túc Phong, cho nên trước khi trung đoàn 315 xuất hành, đã trải qua sự tăng cường kỹ lưỡng, nhân viên bộ binh thuần túy không tăng lên bao nhiêu, nhưng nhân viên chi viện hỏa lực thì tăng cường rất lớn, trải qua điều chỉnh vũ khí, hỏa lực của trung đoàn 315 được tăng cường ở một mức độ rất lớn, cấp tiểu đoàn được tăng cường vô số hỏa lực Bách Kích pháo, số lượng Bách Kích pháo tăng cường tới gần hai trăm năm mươi khẩu, cấp đại đội được tăng cường hỏa lực súng máy hạng nặng, súng máy mà quân Lam Vũ phải dùng chiến mã để kéo, sau đó dùng sọt để chứa đạn, treo ở hai bên súng máy, hình thành hỏa lực súng máy có thể di động, sự thực chứng minh loại chốt hỏa lực súng máy di động này khi đối phó với cung kỵ thủ của người Tây Mông đúng là rất có hiệu quả.
Vạn phu trưởng Ân Tá của người Tây Mông đột nhiên phát hiện, không tới thời gian mười phút bộ đội của bản thân tựa hồ đã bi đánh cho tán loạn hết cả lên rồi, quân Lam Vũ xông thẳng tới kia cứ giống như một con dã thú hung tàn, đang vô tình nuốt chửng tất cả sinh vật ở trước mặt đó, rất nhiều cung kỵ thủ người Tây Mông thân thể bị hỏa lực mãnh liệt xé nát trực tiếp, thi thể tàn khuyết rải rác còn thuận theo sóng chấn động của pháo đạn phát nổ bay đi loạn khắp mọi nơi.
“Rút!” Ân Tá chỉ đành bất đắc dĩ hạ mệnh lệnh.
Cũng có lẽ hắn sẽ bị Ai Đức Mông Đa xử phạt nghiêm khắc vì đạo mệnh lệnh này, nhưng hắn thực sự không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn nữa, nếu như không rút quân mà nói, thì tinh nhuệ của bộ lạc do hắn suất lĩnh khả năng sẽ bị giết không còn sót một ai trước mặt súng pháo của quân Lam Vũ, hắn không có ý trách cứ Ai Đức Mông Đa, nhưng hắn cảm thấy, trong lần chiến đấu này người Tây Mông nhất định là phạm phải sai lầm gì đó, cho nên mới dẫn tới kết quả bi thảm như thế này.
Trên thực tế, người Tây Mông ở lại cùng quân Lam Vũ tiến hành giằng co tranh giành trận địa bản thân nó đã là một sai lầm. Cung kỵ thủ người Tây Mông vốn chính dựa vào tốc độ và tiễn thuật hoành hành cao nguyên Huyết Sắc, trong hai loại kỹ năng này, thiếu một loại kỵ năng nào thì cung kỵ thủ người Tây Mông cũng không thể phát huy được hiệu quả của sức chiến đấu, mà hiện giờ người Tây Mông, cùng lắm chỉ phát huy được hai phần ba của trình độ tiễn thuật, còn về phần tốc độ thì một phần cũng không có.
Thế nhưng, người Tây Mông cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ, nhân số của bọn chúng quá nhiều, đồn trú ở trong doanh trại quá đông đúc, tính cơ động của kỵ binh ở phụ cận Nham Long phủ căn bản là không thể triển khai ra được, bất quá nguyên nhân chủ yếu vẫn là người Tây Mông ở vào cảnh bị động ăn đòn, rất lâu rất lâu trước đó, đã có một nhà quân sự vĩ đại là Hoàng Công Lược chỉ ra, cung kỵ thủ của người Tây Mông chỉ thích hợp với tiến công, không thích hợp với phòng thủ, nhưng thủ lĩnh Ai Đức Mông Đa hiện giờ lại cứ đem cung kỵ thủ người Tây Mông đặt vào vị trí phòng ngự bị động.
Kỳ thực, bản thân Ai Đức Mông Đa cũng hiểu rõ, đem cung kỵ thủ của người Tây Mông cố định ở vùng đất này là không thể phát huy được sức chiến đấu, thế nhưng, chiến tranh vĩnh viễn đều vì chính trị mà phục vụ, suy nghĩ tới mức độ vững chắc của vị trí đại hãn của mình, Ai Đức Mông Đa tuyệt đối không thể cam tâm tay trắng trở về. Hắn còn đang vất vả suy tính làm thế nào để tiêu diệt quân Lam Vũ, ít nhất thì cũng phải vãn hồi được một chút thể diện từ phía quân Lam Vũ, nếu không, sau này cao nguyên Huyết Sắc rất có khả năng không còn là thiên hạ của mình nữa.
Chính lúc đang khốn khổ suy tính, Ai Đức Mông Đa lại một lần nữa nhận được tin tức, nói quân Lam Vũ từ cửa thành tây đột kích về phía hoàng kim doanh trướng của mình, thế công của quân Lam Vũ vô cùng mãnh liệt, đã đánh tan vạn nhân đội cung kỵ thủ của Ân Tá, hiện giờ đang thần tốc áp sát hoàng kim doanh trướng của Ai Đức Mông Đa, thiết giáp cung kỵ thủ người Tây Mông ở xung quanh hoàng kim doanh trướng đã có phản ứng, chuẩn bị tham gia vào chiến đấu ngăn cản quân Lam Vũ.
“Quân Lam Vũ hướng về phía chúng ta phát động tấn công?” Ai Đức Mông Đa cảm thấy vô cùng khó tin, hắn không phải là không biết, Dương Túc Phong dựa vào chút binh lực đó, có thể giữ vững được Cao Ninh phủ đã là khá lắm rồi, không ngờ y còn có tâm tư chủ động xuất kích? Chủ động đi gây hấn với thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông?
Đám người Cáp Lặc Đồ cũng cảm thấy không có khả năng lắm, ở trong mắt bọn chúng, quân Lam Vũ lần này công kích quá nửa là nghi binh, đại khái là vì muốn yểm hộ cho sự an toàn của con đường phụ cận cửa thành nam, ép người Tây Mông đem một bộ phận bộ đội ở chiến trường phụ cận cửa thành nam rút trở về, giảm bớt áp lực của quân Lam Vũ ở nơi đó, Cáp Lặc Đồ tự tin nói: “Dương Túc Phong hiện giờ có chuyện khẩn yếu nhất chính là bổ sung vật tư của bản thân, nếu không thì bon chúng toi đời rồi.”
Chỉ có Trát Mộc Hợp là giữ thái độ im lặng khôn khéo, hắn cũng không dự đoán được mục đích chân chính của quân Lam Vũ, nhưng hắn cảm thấy, quân Lam Vũ tiến công từ phương hướng cửa thành phía tây, hẳn không phải là nghi binh, hỏa lực đánh nghi binh không thể nào dữ dội như vậy được, cho dù không nhìn thấy tình hình chiến đấu ở hiện trường, nhưng căn cứ vào tình báo cho thấy, vạn nhân đội cung kỵ thủ người Tây Mông do Ân Tá chỉ huy không tới thời gian nửa tiếng đồng hộ đã bị đánh tan toàn bộ, hỏa lực dữ dội như thế sao có thể là đánh nghi binh? Trát Mộc Hợp im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn cẩn thận nói: “Tôi nghĩ chúng ta phải chú ý nhóm quân Lam Vũ này, bọn chúng có khả năng là còn có ý đồ khác.”
Cáp Lặc Đồ nửa tin nửa ngờ hỏi: “Có mục đích gì khác được?”
Trát Mộc Hợp trầm ngâm nói: “Có lẽ bọn chúng nhằm vào chúng ta mà tới.”
Cáp Lặc Đồ cười phát lên, không nói gì cả.
Hắn vốn muốn chỉ trích sự hoang đường của Trát Mộc Hợp, nhưng cảm thấy tiếng pháo súng càng ngày càng mãnh liệt hơn nữa, khoảng cách cũng càng ngày càng gần, tựa hồ đúng là nhắm vào hoàng kim doanh trướng của Ai Đức Mông Đa mà tới, sắc mặt của Cáp Lặc Đồ không khỏi hơi biến đổi, lập tức trong lòng nguyền rủa Dương Túc Phong cuồng vọng, tên khốn kiếp không biết trời cao đất dày này, không ngờ có ý đồ đánh lén hoàng kim doanh trướng của người Tây Mông.
Bất quá, Dương Túc Phong bị ép dùng ra chiêu này, có phải là có nghĩa rằng y cũng đã tới nước đường cùng rồi không?
Sắc mặt Ai Đức Mông Đa u ám bất thường, cũng không thể phán đoán được ý đồ thực sự của quân Lam Vũ, nhưng cách nhìn của Cáp Lặc Đồ đã nhắc nhở hắn. Cáp Lặc Đồ cho rằng, nhóm quân Lam Vũ này có khả năng là nhắm vào hoàng kim doanh trướng của Ai Đức Mông Đa, đồng thời dùng Ai Đức Mông Đa để uy hiếp người Tây Mông, Ai Đức Mông Đa lập tức phái thêm thám tử tới tiền tuyến để tìm hiểu tình hình, không lâu sau đó, thám tử lần lượt trở về báo cáo, quả nhiên quân Lam Vũ từ cửa thành phía tây xuất kích đúng là nhắm vào Ai Đức Mông Đa mà tới, hiện giờ cung kỵ thủ người Tây Mông ở vòng ngoài đã cơ bản bị hao tổn gần hết rồi, quân Lam vũ sẽ mau chóng tiếp cập trận địa của thiết giáp cung kỵ.
Ai Đức Mông Đa không còn do dự nữa, lập tức hạ lệnh, điều phái thiết pháp cung kỵ đem quân Lam Vũ đuổi đi.
“Ta phải cho Dương Túc Phong biết rằng, bộ đội của y chỉ cần rời khỏi tường thành của Cao Ninh phủ, thì chỉ là một đống phân chó!” Ai Đức Mông Đa hung dữ chửi mắng, năm vạn nhân đội thiết giáp cung kỵ tinh nhuệ nhất trong tay hắn, thì một đội trong đó đã mất sạch trong trận hỏa pháo quân Lam Vũ dày công bày kế ở cửa thành nam, bốn đội còn lại vẫn luôn được Ai Đức Mông Đa hết sức thận trọng cất giấu, không tới thời khắc mấu chốt thì không mang ra dùng, hiện giờ Ai Đức Mông Đa quyết định mang bọn chúng ra, để bọn chúng đánh gãy hết răng của quân Lam Vũ.
Một tiếng mệnh lệnh hạ xuống, bốn vạn tên thiết giáp cung kỵ tinh nhuệ nhất của người Tây Mông lập tức dồn về hướng khu vực trung đoàn 315 quân Lam Vũ tiến công. Đồng thời, ở đằng sau hậu phương của các chiến sĩ trung đoàn 315 quân Lam Vũ cũng bắt đầu xuất hiện bóng dáng của cung kỵ thủ người Tây Mông, dần dần cắt đứt liên hệ của trung đoàn 315 trên mặt đất với Nham Long phủ, cùng với việc cung kỵ thủ của người Tây Mông càng ngày càng nhiều, trên thực tế trung đoàn 315 đã rơi vào vòng vây.
Dương Túc Phong đúng là cảm thụ được áp lực tới từ thiết giáp cung kỵ.
Nhìn từ trong kính viễn vọng, Dương Túc Phong có thể nhìn thấy rõ ràng, thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông toàn thân đều bao phủ ở trong khôi giáp màu đen sẫm, cung kỵ thủ người Tây Mông ở trên lưng ngựa, ở vị trí lồng ngực có khối giáp sắt hộ tâm lớn, cung tiễn bình thường đúng là không dễ xuyên qua được, hơn nữa cung kỵ thủ người Tây Mông khi chạy với tốc độ cao còn có thể đỡ được đại bộ phận sức mạnh của cung tiễn đột kích, tới ngay ở cổ và bụng của chiến mã, cũng đều có lá sắt bao bọc, để phòng ngừa mũi tên của địch gây sát thương.
Thiết giáp cung kỵ người Tây Mông võ trang toàn bộ như thế ở vào thời đại binh khí lạnh đúng là có thể mang tới sự chấn nhiếp cực lớn cho đối phương, trừ khi là dùng vũ khí hạng nặng, nếu không rất khó mà đánh tan được khôi giáp của thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông, nhưng nếu mà sử dụng vũ khí hạng nặng, thì phải tới gần, người Tây Mông lại sở trường tiễn thuật, có thể cản trở hữu hiệu đối phương ở ngoài năm mươi mét, đây là một loại binh chủng hoàn mỹ công thủ kiêm toàn, chẳng trách năm xưa thiết kỵ Mông Cổ có thể tung hoành đại lục, không có đối thủ.
Tiếp xúc khoảng cách gần với thiết giáp cung kỵ làm Dương Túc Phong phải suy nghĩ nhiều.
Để đối phó với thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông, Dương Túc Phong còn đưa ra nghiên cứu chuyên môn, tìm hiểu quá khứ, hiện tại và tương lai của thiết giáp cung kỵ thủ. Căn cứ vào tìm hiểu của hắn, sức chiến đấu của thiết giáp cung kỵ thủ đúng là rất cường đại, nhất là thiết giáp cung kỵ thủ của người Tây Mông tung hoành cả đại lục Y Vân gần như không có đối thủ. Nhưng nói tới chỉ huy và vận dụng thiết giáp cung kỵ thủ thì các nhà quân sự của đại lục Y Lan thành thạo nhất, trình độ quân sự của đại lục Y Lan so với đại lục Y Vân phải tiên tiến hơn năm mươi năm, ở điểm này, đối với việc chỉ huy và vận dụng thiết giảm cung kỵ thủ cũng được thể hiện trọng vẹn.
Bắt đầu từ thời đại bóng tối của Y Lan vương Tiêu Trầm, thiết giáp cung kỵ đã biểu hiện uy lực cực lớn, cho dù vào lúc đó thiết giáp cung kỵ còn rất ít, nhưng trong các chiến dịch đã dần lộ ra sức mạnh, sau này càng được phát triển mở rộng một cách thần tốc, rất nhiều dân tộc đều bắt đầu huấn luyện thiết giáp cung kỵ của bản thân, mặc dù thành tựu không giống nhau, bởi vì rất nhiều nguyên nhân chủ quan, rất nhiều thiết giáp cung kỵ hiệu quả không được như mong muốn, nhưng ít nhất mỗi một thế lực đều từng bị sức chiến đấu của thiết giáp cung kỵ làm cho mê mẩn, vì thiết giáp cung kỵ mà chấp nhận hao phí vô số tài chính và tinh lực.
Trong suốt cả cuộc đời chinh chiến của Y Lan vương Tiêu Trầm, quân đội duy nhất có thể tạo thành thương vong lớn cho bộ đội hắc kỵ sĩ của ông ta chính là thiết giáp cung kỵ của người tộc Bản Đô, do tính cánh cá nhân của Y Lan vương Tiêu Tràm tàn bạo mà lại ngoan độc, lãnh huyết tàn khốc, đã phá hỏng nghiêm trọng kết cấu lịch sử của đại lục Y Lan, cho nên tới hiện giờ mọi người dù đã gần như quên lãng dần sự tồn của Tiêu Trầm. Nhưng trận đại chiến của bộ đội Hắc kỵ sĩ và kỵ binh Bản Đô ở sông Tạp Dương vẫn kinh động trời đất. Đây là trận kỵ binh quyết chiến quy mô lớn nhất trên lịch sử của đại lục Y Vân, cho tới tận ngày nay, vẫn không có trận quyết chiến quy mô lớn thuần túy kỵ binh nào vượt quá chiến dịch sông Tạp Dương.
Trong chiến dịch sông Tạp Dương vô tiền khoán hậu, Y Lan vương Tiêu Trầm suất động chừng sáu vạn hắc kỵ sĩ, mà kỵ binh Bản Đô thì xuất động mười sáu vạn, trong đó bao gồm trên năm vạn thiết giáp cung kỵ. Trường chiến dịch đó, đánh tới tận nửa tháng, đánh cho phong vân biến sắc, nhật nguyệt vô quang. Vô số chiến mã và thi thể của kỵ sĩ rơi vào trong sông Tạp Dương, làm nước sông của sông Tạp Dương đều biến thành màu đỏ, nước sông Tạp Dương màu máu đỏ chảy vào trong đại hải, đem toàn bộ nước biển bờ tây Đại Nam dương đều biến thành màu hồng nhàn nhạt, trông rực rỡ tươi đẹp khác thường.
Trong đại chiến sông Tạp Dương, bởi vì sự kiêu dũng của thiết giáp cung kỵ binh Bản Đô, ví trí gần huyệt thái dương của Y Lan vương Tiêu Trầm bị bắn trúng một mũi tên, đây là lần duy nhất trong cả đời Y Lan vương Tiêu Trầm bị thương. Nhưng lần bị thương này suýt chút nữa lấy đi tính mạng của ông ta, nghe nói mũi tên rỉ sét đã bắn vào trong não của Tiêu Trâm, khi mũi tên bị rút ra, cũng để lại rất nhiều rỉ sắt ở trong đầu Tiêu Trầm, cho nên ảnh hưởng thêm một bước tới tính cách của Tiêu Trầm, khiến cho ông ta càng trở nên hắc ám và tàn khốc, cuối cùng toàn bộ đại lục bị đọa lạc, thời đại hắc ám bắt đầu.
Đồ Tẫn Tru không biết Dương Túc Phong đang nghĩ cái cái, ngồi bên cạnh Dương Túc Phong nhỏ giọng nói: “Còn may, khoảng cách quá gần, bọn chúng không thể chạy nhanh được, bất quá là một đám cung tiễn thủ ở trên lưng ngựa mà thôi.”
Dương Túc Phong gật đầu.
Quân Lam Vũ áp dụng biện pháp chủ động tấn công, quả nhiên đánh loạn tập quán chủ động tiến công của thiết giáp cung kỵ thủ người Tây Mông, khiến cho bọn chúng rơi vào trạng thái phòng thủ mà bọn chúng không muốn nhất. Dưới sự công kích hung bạo của quân Lam Vũ, người Tây Mông chỉ có thể bị động phân binh, phòng thủ khắp nơi. Ai Đức Mông Đa hạ lệnh bộ đội của mình không thể từ bỏ trận địa, vừa vặn cấp cho quân Lam Vũ cơ hội sát thương bọn chúng cực lớn, thường thường sau một trận Bách Kích pháo oanh kích dồn dập, ở phụ cận doanh trại của người Tây Mông, liền không có một kẻ nào có thể đứng được nữa.
Trong đêm tối, uy lực của thiết giáp cung kỵ đã giảm sút rất nhiều, nhưng cung tiễn thủ người Tây Mông cưỡi ở trên lưng ngựa, không thể phán đoán chuẩn xác vị trí của quân Lam Vũ, chỉ có thể dựa vào ánh lửa của hỏa lực để phán đoán, kết quả là thường thường phát hiện tầm bắn của cung tiễn căn bản là không thể làm tổn hại tới quân Lam Vũ, chỉ đành tiếp tục áp sát, thế nhưng trong quá trình áp sát, hỏa lực mãnh liệt của quân Lam Vũ đã quét bọn chúng từ trên lưng ngựa ngã hết xuống.
Pháo hỏa mãnh liệt của Bách Kích pháo ở trước mặt thiết giáp cung kỵ tạo thành một bức tường lửa, những tên thiết giáp cung kỵ đã được thưởng thức mùi vị hỏa pháo của quân Lam Vũ, không còn dám cố xông tới nữa, chỉ đành chạy qua lại trước tuyến hỏa pháo phong tỏa của quân Lam Vũ, tìm kiếm kẽ hở của hỏa pháo, kỳ vọng có cơ hội có thể vượt qua, bất tri bất giác, thiết giáp cung kỵ ở phía sau hỏa pháo càng ngày càng nhiều, đội ngũ cũng càng ngày càng dạy đặc, kết quả là vào lúc đó hỏa pháo của quân Lam Vũ đột nhiên mở rộng, tức thì từng mảng từng mảng thiết giáp cung kỵ người Tây Mông ào ào ngã xuống, toàn bộ chiến trường trở thành địa ngục A Tu La quỷ khóc ma gào.
Quân Lam Vũ gần như tập trung tất cả Bách Kích pháo và đạn pháo của Bách Kích pháo, bao gồm cả lượng lớn nhân viên pháo binh, giao cho trung đoàn 315 sử dụng, để áp ứng nhu cầu hỏa lực. Hiện giờ số hỏa lực tăng cường này quả nhiên phát huy được uy lực, thiết giáp cung kỵ người Tây Mông lại một lần nữa thưởng thức được tư vị đau khổ. Đội xe vận chuyển vật tư hậu cần của quân Lam Vũ hai tiếng sau tiến vào Nham Long phủ, bổ sung lượng lớn vật tư cho quân Lam Vũ ở bên trong thành, những số vật tư này bao gồm vô số đạn pháo của Bách Kích pháo, nhưng bởi vì quan hệ tới thời gian, trung đoàn 315 không đợi được tới số vật tư bổ xung rồi, chỉ có thể tạm thời điều từ các bộ đội khác tới.
So với pháo trái phá 75 ly, uy lực của Bách Kích pháo đúng là yếu hơn rất nhiều, bất quá nó lại hơn ở tốc độ nhanh, pháo đạn dày đặc, hơn nữa tháo lắp tiện lợi, có thể cơ động mau chóng theo cùng bộ đội tiến công, Bách Kích pháo binh trên cơ bản đều là do Lỗ Ni cuồng chiến sĩ phụ trách vác pháo, bắn vài phát pháo lại tiếp tục tiến lên, đổi một địa phương khác rồi lại bắn thêm vài phát pháo, sau đó tiếp tục tiến lên. Quan chỉ huy pháo binh của sư đoàn 103 lục quân quân Lam Vũ là Tử Vân Phi tự mình chỉ huy Bách Kích pháo, đem chúng phân thành ba tổ, dựa theo nguyên lý xạ kích tam đoạn thức của súng trường, ở chính diện của quân Lam Vũ, thủy chung duy trì pháo hỏa áp chế mạnh mẽ.
Thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông quả nhiên bị pháo hỏa của quân Lam Vũ tiêu hao cực lớn.
Đứng ở địa phương cách tiền tuyến ước chừng tám trăm mét, Dương Túc Phong nâng kính viễn vọng lên, quan sát động tĩnh của thiết giáp cung kỵ người Tây Mông, thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông tham gia tiến công đại khái chỉ có một cái vạn nhân đội, nhưng từ tiếng vó ngựa cùng với cả bóng người lay động từ đằng xa mà phán đoán, hẳn là còn có càng nhiều thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông đang được điều động tới, đồng thời, ở đằng sau lưng bản thân, cung kỵ thủ của người Tây Mông xuất hiện cũng mỗi lúc một nhiều, xem ra Ai Đức Mông Đa quả nhiên đã bị mắc lừa, sức chú ý đã bị thu hút hết vào nơi này.
Hiện giờ, tới lượt bản thân mình xuất hiện rồi, đã tới lúc cho Ai Đức Mông Đa uống một viên thuốc an thần.
Khẽ hít sâu một hơi, Dương Túc phong rảo bước đi tới phía trên cùng của tiến tuyến.
Trước mặt trận địa của quân Lam Vũ, có hai lục quân đặc chiến đội của Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu, bọn họ đang dày công chuẩn bị cho màn xuất hiện của Dương Túc Phong, mục đích của bọn họ là phải để số cung kỵ thủ người Tây Mông có thể nhìn thấy sự tồn tại của Dương Túc Phong nhiều nhất có thể, nhưng lại không thể làm tổn thương tới Dương Túc Phong được.
Khi Dương Túc Phong xuất hiện, Đao Vô Phong sớm đã an bài sẵn vị trí để cho y xuất hiện rồi, . Ở nơi đó, thiết giáp cung kỵ của rngười Tây Mông có thể nhìn thấy rõ ràng sự có mặt của Dương Túc Phong, nhưng cung tiễn của bọn chúng lại không thể làm bị thương Dương Túc Phong được. Dương Túc Phong đón lấy súng trường do Đao Vô Phong đưa cho, đứng ở trên vùng đất trống, nâng súng trường lên, nhắm vào thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông ở phía xa nhất liên tục bóp cò súng.
Đoàng đoàng đoàng ….
Một loạt thiết giáp cung kỵ người Tây Mông từ trên lưng ngựa ngã xuống.
Đao Vô Phong lặng lẽ đếm số lượng, mười phát đạn, vừa vặn bắn chết mười tên, không phí một viên đạn nào.
Sức chú ý của cung kỵ thủ người Tây Mông lập tức bị thu hút tới, vô số ánh mắt của người Tây Mông đều dồn lên người Dương Túc Phong.
Để tạo ra hiệu quả tuyệt với nhất, khi Dương Túc Phong xuất hiện quân Lam Vũ đã cố ý làm chậm bước tiến công, tiếng súng phóng cũng giảm bớt đi rất nhiều, làm người Tây Mông có đủ thời gian và tinh thần để chú ý tới sự có mặt của Dương Túc Phong. Quả nhiên, trong đội ngũ cung kỵ thủ người Tây Mông nổi lên sự oanh động nho nhỏ, có rất nhiều thám tử phi ngựa như bay hướng về phía hoàng kim doanh trướng của Ai Đức Mông Đa, hẳn là đi báo cáo sự có mặt của Dương Túc Phong rồi. Năm phút sau, Dương Túc Phong biến mất ở tiền tuyến.
Lúc này Ai Đức Mông Đa đang đứng ở cửa doanh trướng của mình, nhìn vào chiến trường khói lửa mịt mùi ở đằng xa, sắc mặt càng lúc càng âm trầm, tạm thời hắn vẫn chưa thế nào phán đoán được mục đích chân chính của việc quân Lam Vũ chủ động suất kích, chỉ có thể dựa theo nguyên tắc chiến lược bình thường, điều động bộ đội đi phong tỏa phương hướng tiến tới của quân Lam Vũ. Thế nhưng, căn cứ vào báo cáo của tiền tuyến, nhóm quân Lam Vũ này có sức chiến đấu vô cùng cường đại, dưới sự đả kích của hỏa lực mãnh liệt quân Lam Vũ. Thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông lũ lượt ngã xuống, chỉ có vẻn vẹn mười mấy phút thời gian, đã thương vong bốn năm nghìn tên, cho dù là Ai Đức Mông Đa có tiền nhiều của lớn hơn nữa cũng không thể nào chấp nhận được loại tổn thất như vậy.
Cùng với tình báo càng lúc càng nhiều, Ai Đức Mông Đa cuối cùng tin chắc, lần này quân Lam Vũ công kích không phải là sự quấy nhiễu bình thường, mà là chủ công có mục đích, mục đích mà bọn chúng nhắm vào, đúng là hoàng kim doanh trướng của minh. Thế nhưng khi bản thân phái ra thiết giáp cung kỵ đi ngăn cản, quân Lam Vũ lại tựa hồ hứng thú chiến đấu với thiết giáp cung kỵ , không có hướng về phía hoàng kim doanh trướng đột kích nữa, tình hình tựa hồ tỏ ra có chút quái dị rồi.
“Rốt cuộc là bọn chúng muốn làm cái gì?” Ai Đức Mông Đa cau mày lại, hỏi đám bộ hạ của chính mình, nếu như nói quân Lam Vũ chủ động xuất kích chính là vì muốn cùng thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông tác chiến, thì cách nghĩ của bọn chúng cũng thật sự quá ngu xuẩn, ở vùng hoang dã, quân Lam Vũ sao có thể là đối thủ của thiết giáp cung kỵ?
Không một ai trả lời.
Đám tướng lĩnh Tây Mông có mặt đều ta nhìn ngươi rồi ngươi nhìn ta, đều thức thời lựa chọn im lặng.
“Chẳng lẽ các ngươi thực sự không biết?” Ai Đức Mông Đa đột nhiên cảm thấy bản thân rất tức giận, rồi lại rất thất vọng. Khi ở cao nguyên Huyết Sắc, tướng lĩnh cao cấp của người Tây Mông đều có một loại khí khái anh hùng phải chiến thắng kẻ địch mới chịu thu binh, xưa nay không chịu khuất phục dưới bất kỳ kẻ địch nào, nhưng ở trước mặt quân Lam Vũ, bọn chúng lại giống như e dè hơn rất nhiều, dũng khí và quyết tâm trước kia đều biến mất không còn chút gì.
Chẳng lẽ, bọn chúng đã bị quân Lam Vũ đánh cho sợ rồi sao.
Cuối cùng vẫn là Trát Mộc Hợp bình tĩnh nói: “Quân Lam Vũ hi vọng giữ chúng ta ở lại đây, không cho chúng ta cơ hội rút lui.”
Ai Đức Mông Đa lạnh lùng nhìn hắn một cái, không hề có chút tình cảm nào, cách nghĩ của Trát Mộc Hợp không thể không nói là có đạo lý. Thế nhưng, một khi liên quan tới vấn đề rút lui, bản thân Ai Đức Mông Đa liền vô cùng mẫn cảm. Từ góc độ của người Tây Mông mà xét, rút lui là có thể được, nhưng từ góc độ cá nhân của Ai Đức Mông Đa mà xét, hậu quả là vô cùng tồi tệ. Chỗ đáng chết nhất của Trát Mộc Hợp là không suy nghĩ tới hoàn cảnh của Ai Đức Mông Đa, cho nên bất kể là hắn nói cái gì, trong lòng Ai Đức Mông Đa đều có thêm một chút tâm tình không thoải mái.
Trát Mộc Hợp ngạo nghễ ưỡn thẳng, không hề sợ hãi đối diện với ánh mắt của hắn. Trát Mộc Hợp đương nhiên là biết suy nghĩ bẩn thỉu trong lòng Ai Đức Mông Đa, nhưng hắn cảm thấy bản thân không hề sai, cho nên căn bản không để ý tới Ai Đức Mông Đa.
“Điều động tất cả bộ đội ở chung quanh, tiến lên tiêu diệt nhóm quân Lam Vũ này! Trát Mộc Hợp, ta muốn ngươi đi tự mình chỉ huy! Tiêu diệt nhóm quân Lam Vũ này, chúng ta sẽ lập tức rút lui!” Ai Đức Mông Đa nảy lòng độc ác rồi, quyết tâm trước khi bản thân rút lui cũng phải cho quân Lam Vũ trả giá nặng nề. Trát Mộc Hợp nếu đã muốn đi như thế, bản thân cứ để cho hắn đi chỉ huy trận chiến đấu này, nếu như tiêu diệt được nhóm quân Lam Vũ này, Ai Đức Mông Đa hắn rút lui cũng có chút thể diện, nếu như không tiêu diệt được, như vậy sau này Trát Mộc Hợp cùng đừng có tiếp tục lải nhải ở bên tai mình nữa.
Trát Mộc Hơp tuân lệnh rời đi.
Bỗng nhiên có thám tử người Tây Mông chay tới như bay, cáo báo với Ai Đức Mông Đa, phát hiện ra thân ảnh của Dương Túc Phong, hiện giờ y đang bị cung kỵ thủ người Tây Mông bao vây ở bên trong nhóm quân Lam Vũ kia, có hơn một nghìn thiết giáp cung kỵ người Tây Mông nhìn thấy sự có mặt của y.
Ai Đức Mông Đa hít sâu một hơi, bởi vì kích động quá độ mà không ngờ hắn lại cảm thấy bản thân có chút cảm giác hoa mày chóng mặt.
Dương Túc Phong!
“Cái gì? Ngươi nói cái gì? Dương Túc Phong ở ngay trong đội ngũ đó?” Trát Mộc Hợp cũng hỏi với vẻ không tin được.
Những tên tướng lĩnh người Tây Mông khác cũng ngạc nhiên.
Cái tin tức này lập tức mang tới những vẻ mặt khác nhau của những tướng lĩnh người Tây Mông, điều duy nhất giống nhau chính là cực kỳ kinh ngạc, kinh ngạc trôi qua, lại xất hiện vui mừng cực lớn. Bọn chúng dù sao đều không phải là kẻ ngốc, lập tức liền nghĩ tới khả năng tiêu diệt được Dương Túc Phong. Dương Túc Phong nấp ở phía sau tường thành cao lớn của Cao Ninh phủ thì có lẽ người Tây Mông không thể nào tiêu diệt được, nhưng nếu như y rời khỏi sự yểm hộ của tường thành, vậy thì…
“Chúng tôi xác định, Dương Túc Phong ở ngay trong vòng bao vây của chúng ta!” Đối diện với ánh mắt chất vấn và hồ nghi của đông đảo các tướng lĩnh cao cấp, tên thám tử kia cảm thấy mình thực sự là có vinh hạnh, có thể là người đầu tiên báo cáo tin tức lên cấp trên, hắn chừng như cảm thấy thân thể của mình như muốn bay lên, mau chóng quyết đoán nhắc lại tin tức của mình.
Lời còn chưa dứt, lại có thêm nhiều thám tử xuất hiện ở bên trong doanh trướng, báo cáo thêm nhiều tin tức. Căn cứ vào lời kể lại của đám thám tử, có hơn môt nghìn thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông từng chính mắt nhìn thấy sự hiện diện của Dương Túc Phong, Dương Túc Phong xuất hiện ở trước mặt người Tây Mông ước chừng thời gian năm phút, mỗi một người đều nhìn thấy rõ ràng rành mạch. Sau đó, Dương Túc Phong liền biến mất, bất quá không lâu sau đó, cung kỵ thủ người Tây Mông ở các phương hướng khác lại phát hiện ra bóng dáng của Dương Túc Phong. Dương Túc Phong đem bản thân trở thành một tay súng trường, cùng với mấy quan quân lục quân quân Lam Vũ xúm lại cùng một chỗ, cầm súng trường Mễ Kỳ Nhĩ thay phiên nhau bắn tỉa, ở giữa còn có người cầm sổ đang chấm điểm, ít nhất có ba mươi quan quân người Tây Mông bất hạnh chết dưới súng của y.