Chương 441: Kỵ Binh Liệp Ưng Bay Liệng (Hạ) ...


Tựa hồ cảm thủ được đạn từ dằng sau lưng bắn tới, gần như không cần suy nghĩ, Na Biệt Khúc mau lẹ hạ người xuống, nghiêng người đi lộn xuống phía dưới bụng ngựa, chỉ cảm thấy chiến mã đột nhiên run lên, hai chân uốn cong, sau đó quỵ xuống mặt đất. Dưới tác dụng của lực quán tính cực lớn, kéo theo một dấu tích rất sâu, bụi đất cuốn lên. Đạn của Hàn Giai không bắn trúng được Na Biệt Khúc, nhưng lại bắn trúng đầu ngựa, con chiến mã lập tức bổ nhào.

Na Biệt Khúc thuận theo quán tính mua chóng lăn mình trên mặt đất, lăn ngay tới chiến mã ở bên cạnh, nhẹ nhàng nhún người một cái, liền nhảy ngay lên bên hông chiến mã, nhưng hắn còn chưa kịp ngồi lên trên lưng ngựa, thì phát đạn thứ hai của Hàn Giai đã tới rồi, đoàng một tiếng, bụng thớt chiến mã kia tức thì nở bùng hoa máu, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất hí dài, thiếu chút nữa thì đè bẹp Na Biệt Khúc.

Phía trước Na Biệt Khúc không còn chướng ngại gì nữa.

Bỗng nhiên, Hàn Giai cảm thấy đằng sau lưng có tiếng gió rít lên, căn bản không kịp suy nghĩa, cũng giống như Na Biệt Khúc vừa rồi, nghiêng người khom lưng lộn xuống ngay dưới bụng ngựa, chỉ cảm tháy trên đầu truyền tới một trận lạnh buốt, một mũi tên sắc bén bắn sạt qua da đầu của hắn, tiếng mũi tên xé gió chấn động làm màng nhĩ hắn phát đau, giống như là bị xé rách vậy. Nhưng động tác của hắn hoàn toàn không hề dừng lại, hắn lại nhận ra tiếng cung bật lên, lại một lần nữa phản ứng thần tốc, Hàn Giai buông giây cương ra, để thân thể tự do rơi xuống đất.

Phụt!

Chiến mã của hắn bùng phát ra một trận mưa máu ngay trước mắt hắn, một mũi tên bén nhọn bắn xuyên thẳng qua bụng ngựa mang theo vô vàn máu trươi, nhưng mũi tên không hề dừng lại ở trong thân thể chiến mã, mà tiếp tục bay về phía trước, từ đó có thể thấy lực đạo mạnh tới thế nào.

Hàn Giai lăn hai vòng trên mặt đất, đem lực sung kích của quán tính trừ đi, trong quá trình lăn mình, tay của hắng vẫn luôn không rời khẩu súng, vừa mới đứng vững, hắn lập tức bóp cò súng theo bản năng, viên đạn rít lên lao đi. Thế nhưng, đạn của hắn không bắn trúng mục tiêu, bởi vì mục tiêu đã bị Cẩu Oa ở bên cạnh xông tới làm thịt rồi.

Mũi tên của Na Biệt Khúc bắn ra xuyên vai trái của Cẩu Oa, chỗ đó là một mảng máu me đầu đìa, tới ngay cả thân tên cũng bị Cẩu Oa tự mình bẻ gẫy, còn mũi tên vỡ nát lưu lại trong thân thể của hắn, bất quá đối với việc điều khiển ngựa mà nói vẫn có thể miễn cưỡng thực hiện được.

“Đổi ngựa!” Chiến mã của Cẩu Oa lao vọt qua bên người Hàn Giai, tiếp tục truy đuổi theo Na Biệt Khúc.

Trong thoáng chốc Hàn Giai ngã xuống đất kia, Na Biệt Khúc đã đổi một con ngựa khác rồi, thuần theo triền dốc lao xuống, tốc độ nhanh như bay. Địa hình ở nơi này đều là một dải gò đồi liên miên, triền dốc đều vô cùng bằng phẳng, có lợi cho chiến mã xung kích và phi nước đại. Ở trên triền dốc, còn có rất nhiều kỵ binh Liệp Ưng và cung kỵ thủ người Tây Mông hỗn chiến với nhau, hai bên đều không ngừng có người ngã xuống.

Hàn Giai nhìn bốn phía xung quanh, chọn lấy một con chiến mã gần nhất nhảy lên lưng ngựa, nhưng còn chưa kịp giục chiến mã, thì đột nhiên cảm thấy sau lưng có tiếng giây cung vang lên, hắn cúi đầu xuống theo phản xạ, rồi ép sát mình lên trên lưng ngựa, chỉ cảm thấy chiến mã ở phía dưới toàn thân rung lên, rồi lập tức xô thẳng xuống mặt đất, thì ra ở đằng sau mông ngựa đã bị trúng một mũi tên, cán cung gần nhau toàn bộ bắn vào trong bụng ngựa.

Đoàng!

Trong tích tắc lại một lần nữa ngã xuống, thân thể của Hàn Giai ở vào trạng thái cân bằng, hắn lập tức bóp cò súng.

Tên cung kỵ thủ người Tây Mông đánh lén hắn vừa vặn đang lại một lần nữa giương cung lắp tên chuẩn bị bồi thêm một mũi tên để Hàn Giai đi xuống địa ngục, thế nhưng đạn của Hàn Giai bắn ra đã tới trước mặt hắn, đạn bắn gãy cây cung gỗ sam của hắn, bắn toác thân tên, sau đó xuyên qua mi tâm của hắn.

Thịch!

Tên cung kỵ thủ người Tây Mông bị bắn trúng không tài nào tin nổi đưa tay ra sờ lên máu tươi ở mi tâm của mình, sau đó từ trên lưng ngựa ngã xuống, chiến mã của hắn không khống chế được, cũng ngã xuống theo, lực quán tính cực mạnh làm cho đầu chiến mã va vào một tảng đá, phát ra một tiếng động lớn, sau đó đầu chiến mã bị đập vỡ nát, giống như là bị phát nổ vậy.

Hàn Giai thở phào một tiếng, đồng thời cảm thấy thân thể của mình đụng mạnh lên mặt đất, trên mặt đất còn có một tảng đá nhô nên, vừa vặn va vào sương sống của hắn, làm hắn đau tới thiếu chút nữa ngất đi. Ở trong giây phút đó, hắn không cảm giác được bất kỳ sự tồn tại nào trên chiến trường, không có âm thanh, không có hình ảnh, chỉ có một bầu trời mịt mù.

Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, Hàn Giai mới cựa mình bỏ lên được, vừa khéo có một con chiến mã vô chủ đang hí khẽ ở bên người hắn, trong bàn đạp của ngựa còn treo thi thể của một tên cung kỵ thủ người Tây Mông, Hàn Giai đi tới đá một phát, hất văng tên cung kỵ thủ người Tây Mông đó ra, sau đó tung mình lên ngựa, tiếp tục hướng về phía Na Khúc Biệt bỏ chạy đuổi theo.

Có mấy tên cung kỵ thủ người Tây Mông từ những phương hướng khác nhau lao về phía hắn đều bị hắn giơ súng giết chết hết. Những tên cung tiễn thủ người Tây Mông này tiễn thuật nếu đem so với Na Biệt Khúc thì chênh lệch quá lớn, căn bản không phải là đối thủ của hắn. Hắn liếc mắt nhìn thấy gì đó, tức thì sắt mặt tái đi, vội vàng ghìm cương ngựa, nhưng do động tác thực sự quá bất ngờ, vó trước chiến mã của hắn nhấc cao lên, cả thân thể gần như dựng đứng, Hàn Giai thức thời buông tay ra, từ trên mông ngựa trượt xuống.

Phịch!

Mông Hàn Giai nện một cái thật mạnh lên mặt đất.

Tiếp ngay đó, vó trước chiến mã của hắn chạm đất, rồi lập tức ngã xuống mặt đất.

Nhưng Hàn Giai đã không còn cảm giác được bất kỳ một cái gì nữa, chỉ thấy trong đầu là một mảnh trống rỗng.

Hợi Cách Lỗ nằm ở trước mặt của hắn, nằm ở bên trên mảnh đất vừa mới nhú chồi non, nhưng đã không còn hô hấp nữa.

Một mũi tên rất dài bắn trúng lồng ngực của hắn, mũi tên sắc bén xuyên qua sau lưng của hắn, trên mũi tên còn đang nhỏ máu có một viên kim cương nho nhỏ bị dính máu tươi còn đang phát tán ra ánh sáng yếu ớt.

Na Biệt Khúc!

Trong đầu của Hàn Giai bùng lên một ý nghĩ như vậy, sau đó hai gối quỳ phịch trên mặt đất.

Máu tươi vẫn còn từ trên người Hợi Cách Lỗ tràn ra, thuận theo cánh tay của hắn chảy xuống, nhuộm đỏ cả khẩu súng trong tay, khẩu súng đã không còn băng đạn, hẳn là vừa đúng lúc thay băng đạn, thì Hợi Cách Lỗ bị Na Biệt Khúc ám toán, nếu không với kỹ thuật của Hợi Cách Lỗ, Na Biệt Khúc không có cơ hội bắn trúng được hắn.

Không một ai ngờ rằng, Hợi Cách Lỗ lại ra đi như vậy.

Không một ai ngờ rằng, Hợi Cách Lỗ lại lặng lẽ ra đi như vậy, thậm chí là còn không kịp dặn lại một lời di ngôn.

Ngọn lửa phẫn nộ đốt cháy toàn thân Hàn Giai, hắn nhảy bật lên như một con báo săn, tung mình lên chiến mã của Hợi Cách Lỗ.

Sáu bảy tên cung kỵ thủ người Tây Mông lao thẳng tới, tựa hồ cảm thụ được sát khí cường liệt của hắn, vừa nhìn thấy hắn, lập tức xoay đầu ngựa bỏ chạy. Nhưng Hàn Giai trong lúc bi thương phẫn nộ nào chịu buông tha cho bọn chúng, một loạt tiếng súng vang lên, cung kỵ thủ của người Tây Mông lũ lượt ngã xuống, tên chạy xa nhất đã chạy được hơn bốn trăm mét, nhưng cũng bị Hàn Giai bắn liên tục hai phát súng hạ gục.

Thế nhưng, cũng chính vào lúc này, Hàn Giai phát hiện ra, trên người của mình đã không còn băng đạn thừa nào nữa, trong quá trình mấy lần rơi xuống đất, băng đạn cũng bị văng mất hết, khẩu súng ở trong tay hắn, chỉ còn lại một viên đạn cuối cùng. Hắn nhìn trái nhìn phải, đều không phát hiện ra bóng dáng của chiến hữu kỵ binh quân Lam Vũ, cũng không phát hiện ra thi thể của chiến hữu hi sinh.

Nhưng Hàn Giai vẫn không hề chùn bước tiếp tục xông tới, mang theo viên đạn duy nhất lao về phía trước, bởi vì trong lúc vô tình hắn nhìn thấy bóng dáng của Na Biệt Khúc, bóng dáng của Na Biệt Khúc có huyết hải thâm thù với quân Lam Vũ.

Na Biệt Khúc chính đang từ một một triền núi lao xuống, thân thể ép sát lên lưng ngựa, Cẩu Oa theo sát ở đằng sau hắn, thân thể của Cẩu Oa cũng áp sát trên lưng ngựa. Nhưng tay phải giơ cao cây súng trường, phía sau lưng Cẩu Oa còn kéo theo một chuỗi dài cung kỵ thủ người Tây Mông, giống như những quả cầu tuyết lăn xuống núi. Na Biệt Khúc không bắn tên, cung tiễn ở sau lưng hắn không còn tên nữa, Cẩu Oa cũng không nổ súng, đại khái là muốn bắt sống.

Hàn Giai không muốn bắt sống, cho nên hắn ghìm cương ngựa, sau đó bình tĩnh nâng súng lên.

Khoảng cách hơn ba trăm tám mươi mét.

Tốc độ gió trên trời yếu.

Hàn Giai hơi điều chỉnh hô hấp của mình, trong lòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, tựa hồ tất cả mọi thứ trên chiến trường đều không liên quan tới hắn, không còn quân Lam Vũ, cũng chẳng có người Tây Mông, thậm chí cả cái chết của Hợi Cách Lỗ, cái chết của Na Biệt Khúc, đều không thể mang tới cho hắn chút ảnh hưởng nào.

Tạch.

Tiếng động rất khẽ khàng.

Hàn Giai lãnh đạm bóp cò súng.

Viên đạn cuối cùng rít lên bay đi.

Na Biệt Khúc lao vùn vụt xuống dưới không có một chút dị dạng nào, vẫn cứ áp sát mình lên trên lưng ngựa, cho tới tận khi lao đi được một khoảng ước chừng một trăm mét, thân thể của Na Biệt Khúc mới đột nhiên từ trên lưng ngựa “nhấc” lên, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, thân thể của Na Biệt Khúc khẽ rơi lên triền núi bên cạnh, sau đó thuận theo triền núi không ngừng lăn xuống dưới, trên dốc núi cơ bản không có chướng ngại vật nào, thân thể của Na Biệt Khúc cứ thế lăn tới tận sơn cốc.

Hàn Giai thúc chiến mã, lao xuống sơn cốc, rất nhanh tìm được bóng dáng của Na Biệt Khúc.

Trên người Na Biệt Khúc toàn bộ đều là bụi đất, bụi đất bị máu tươi nhuộm đỏ, nhưng không ngờ rằng hắn còn chưa chết.

Hắn dựa vào vào một gò đất, nỗ lực kéo lê đôi chân của mình, thần sắc bình thản nhìn Hàn Giai đang cầm súng trường chầm chậm tới gần.

Vào thời khắc trước khi chết, hắn lại rất bình tĩnh thản nhiên đối diện.

“Ngươi là quan quân của quân Lam Vũ sao?” Giọng nói của Na Biệt Khúc ôn hòa, ánh mắt cũng trở nên trong veo mà sáng ngời.

“Ta không phải.” Hàn Giai trả lời một cách thành thực.

Hắn trước nay chưa từng nói dối, hắn chỉ là một sĩ quan lục quân của quân Lam Vũ, sĩ quan đương nhiên là không thuộc loại quan quân.

“Ngươi là binh sĩ của quân Lam Vũ à?” Vẻ mặt của Na Biệt Khúc trở nên vô cùng tịch mịch, nhưng lại rất khó mà tin nổi, bất kể là nói từ phương diện nào, bản thân chết trong tay một binh sĩ bình thường của quân Lam Vũ, đều là một chuyện không đáng để cao hứng.

“Đúng thế.” Hàn Giai gật đầu, bình thản đáp.

Sĩ quan đương nhiên là binh sĩ.

Ý thức được Na Biệt Khúc đã hoàn toàn không còn năng lực phản kháng, Hàn Giai chậm rãi hạ nòng súng xuống, nhưng nghĩ tới cái chết của Hợi Cách Lỗ, y lại hận không thể lập tức đánh chết hắn, bất quá cuối cùng vẫn kiềm chế được. Quân Lam Vũ ưu đãi tù binh, chỉ cần đối phương buông vũ khí xuống, hoặc là không có năng lực phản kháng, đều thuộc vào danh sách ưu đãi, nếu như không phải bởi vì Na Biệt Khúc giết Hợi Cách Lỗ, có lẽ Hàn Giai thấy giữa mình và hắn không hề có có nhiều thù hận.

Viên đạn xuyên qua chỗ ở dưới yết hầu của Na Biệt Khúc một chút, hẳn là đã phá vỡ động mạnh huyết quản, nhưng còn chưa cắt đứt hoàn toàn, máu tươi vẫn không ngừng tràn ra, trên người Na Biệt Khúc toàn bộ là máu tươi, nhuộm đỏ bụi đất ở trên người, bất kể là nói từ góc độ nào hắn cũng không sống nổi nữa.

“Là ngươi bắn trúng ta à?” Na Biệt Khúc chậm rãi hỏi, giọng nói của hắn đúng là đã vô cùng yếu ớt.

Hàn Giai gật đầu.

“Nhưng ta không bắn trúng ngươi…” Na Biệt Khúc tiếc nuối nói, tia ánh sáng cuối cùng ở trong mắt cũng dần dần tan đi.

Hàn Giai lại gật đầu.

“Ngươi biết không? Ta là tiễn thuật gia vĩ đại nhất của người Tây Mông.” Na Biệt Khúc nói mang theo một chút tự hào.

Hàn Giai lại một lần nữa gật đầu.

Trên mặt Na Biệt Khúc không ngờ lại hiện lên một nụ cười có chút cổ quái: “Ta có một đứa con trai, có lẽ cũng lớn bằng ngươi rồi, nhưng mà, ta không muốn để nó tiếp tục làm chiến sĩ…”

Nụ cười của Na Biệt Khúc từ từ cứng lại, âm thanh cũng dần dần biết mất, đầu chầm chậm ngẹo đi, cuối cùng hoàn toàn không còn hơi thở nữa, lặng lẽ dựa trên gò đất màu vàng, từ đó cáo biệt với thế giới này.

Tiếng vó ngựa ở phía sau vang lên, thì ra là Cẩu Oa thu thập đám cung kỵ thủ của người Tây Mông kia, nhặt được cây Hổ Bí cung có khảm kim cương của Na Biệt Khúc, vội vàng xông tới, hắn mặt đầy vẻ bi phẫn, hận không thể xé xác Na Biệt Khúc thành vạn mảnh.

“Con mẹ nó! Hắn cười cái gì chứ?” Cẩu Oa nhảy xuống ngựa, tiến tới muốn tát cho Na Biệt Khúc một cái, nhưng bị Hàn Giai giữ lấy.

“Hắn cũng đã chết rồi, bỏ đi.” Hàn Giai chậm rãi nói.

Cẩu Oa ngồi bệt xuống đất, ôm đầu khóc lớn.

Thế nhưng, với tư tưởng của Hàn Giai và Cẩu Oa, bọn họ không thể nào hiểu được, vì sao Na Biệt Khúc chết rồi còn có thể cười.

Bọn họ chỉ cảm thấy, Na Biệt Khúc giết chết Hợi Cách Lỗ là không phải, nhưng Na Biệt Khúc tựa hồ cũng không nên chết, giữa đất trời, đột nhiên đều biến thành tĩnh mịch.

Cũng không biết là qua bao lâu, tiếng quân hiệu trầm thấp lại một lần nữa ù ù ù vang lên, nghẹn ngào mà bi tráng, đây là quân hiệu bộ đội kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ sau khi chiến đấu kết thúc triệu tập đội ngũ, trừ những người hi sinh, những người may mắn sống sót đều sẽ dùng nghị lực lớn nhất đứng lên, để thể hiện sự tồn tại của mình.

Cẩu Oa kéo bả vai Hàn Giai, hai người gắng hết sức đứng dậy, ở đằng xa chỗ bọn họ, ở trên đỉnh một ngọn đồi nhỏ, có một đám rất đông kỵ binh quân Lam Vũ vẫn đứng sừng sững, bọn họ xoay lưng về phía ánh mặt trời, thân hình trông đặc biệt hùng vĩ, ở bên cạnh bọn họ, ở dưới ánh chiều tà đỏ rực như máu, lá cờ sư thứu màu lam của quân Lam Vũ đang tung bay theo chiều gió…

Khi tin tức Na Biệt Khúc tử vong truyền tới chỗ Phong Phi Vũ thì đã là hơn bảy giờ tối, cách lúc chiến đấu kết thúc hơn một tiếng đồng hồ rồi. Vào lúc này, mặt trời sớm đã rời khỏi mặt đất, màn đêm phủ xuống đem vùng đồng hoang vừa mới trải qua cuộc chiến cũng bao phủ trong bóng đêm, nhưng trên đồng hoang vẫn cháy lên rất nhiều đống lửa, rất nhiều chiến sĩ quân Lam Vũ tụ tập ở bên đống lửa, có người sẵn sàng chiến đấu, có người thì đã chìm vào giấc ngủ, còn có rất nhiều những chiến sĩ không ngại vất vả, giơ cao bó đuốc, đi khắp nơi thu thập những con ngựa tản mác.

Di thể của những chiến sĩ kỵ binh hi sinh trong trận kịch chiến cũng được thu dọn ra, những liệt sĩ đó bao gồm cả Hợi Cách Lỗ, đều được Phong Phi Vũ tự thân chủ trì cử hành nghi thức hỏa táng trang trọng. Phong Phi Vũ dẫn đầu mọi người hát lên khúc quân ca của quân Lam Vũ, tiếng hát truyền đi thật xa, đem những anh linh của chiến sĩ tiến lên thiên đường, còn về phần thi thể của cung kỵ thủ người Tây Mông thì tạm thời không xử lý được, ngày mai sẽ có nhân viên dân công chuyên môn phụ trách, bọn chúng hoặc là cũng hỏa táng qua loa, hoặc là đào những chiếc hố tập thể mai táng, đây chính là sự khác biệt của người chiến thắng và kẻ thất bại.

Tâm tình của Phong Phi Vũ tương đối buồn bã, ở trong trận chiến va chạm bất thình lình này, kỵ binh Liệp Ưng quân LamVũ thương vong rất nhiều, có hơn năm trăm quan binh bị hi sinh, còn có trên một nghìn người bị thương, người chết đã được hỏa táng long trọng, nhưng thương binh vẫn đang được phẫu thuật trị liệu ở trong y viện dã chiến, một số thương binh trọng thương còn phải đợi tới ngày mai di chuyển tới Chính Ninh phủ hoặc là Quảng Ninh phủ để được trị liệu y viện chuyên nghiệp. Trong buổi tối ngày hôm đó, đại bộ phận thời gian Phong Phi Vũ đều tuần tra và an ủi những thương binh ở trong y viện.

Dương Túc Phong cũng cảm thấy vô cùng đau lòng với con số thương vong của kỵ binh Liệp Ưng. Đây là tổn thất nghiêm trọng nhất mà kỵ binh Liệp Ưng gặp phải từ khi thành lập cho tới nay, rất nhiều kỵ binh ưu tú nòng cốt đều bị tổn thất ở trong trận chiến va chạm bất ngờ này, khiến cho tốc độ đề cao tố chất của bộ đội kỵ binh Liệp Ưng gặp phải ảnh hưởng, không có những thành viên cốt cán đông đảo đó, Phong Phi Vũ cần nhiều thời gian hơn để rèn luyện bộ đội kỵ binh. Mong rằng hắn có thể làm cho sức chiến đấu của kỵ binh Liệp Ưng được đề cao hết mức có thể để ứng phó với kịch chiến sau này ở đại lục Y Lan.

“Tôi thấy son số thương vong rất bình thường, cung kỵ thủ của người Tây Mông không phải là dễ đối phó đâu.” Tham mưu tác chiến Tri Thu dũng cảm mà cẩn thận nói.

Trong nội tâm Dương Túc Phong tán đồng ý kiến của hắn, nhưng trên mặt tình cảm thì khó mà tiếp nhận được.

Không thể không thừa nhận, cung kỵ thủ của người Tây Mông vẫn có sức chiến đấu rất lớn, cung tiễn tầm trung và tầm ngắn của bọn chúng có sức sát thương rất là lợi hại. Ở trong khoảng cách năm mươi mét thậm chí là một trăm mét, mũi tên của cung kỵ thủ người Tây Mông chỉ cần bắn trúng chỗ yếu hại, mục tiêu sẽ chết ngay tại chỗ, cũng giống như Hợi Cách Lỗ vậy. Trong cuộc chiến va chạm bất ngờ này, khoảng cách giữa hai bên không được kéo dãn, tiếp đó hỗn chiến cùng một chỗ, trong quân địch có quân ta, trong quân ta có quân địch, khiến cho cung kỵ thủ người Tây Mông có cơ hội phát huy rất tốt, rất nhiều binh sĩ tinh nhuệ của lục quân vừa mới tham gia bộ đội kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ, đều bởi vì không có kinh nghiệm tác chiến kỵ binh mà gặp phải tổn thất cực lớn.

Đương nhiên, hi sinh to lớn của quân Lam Vũ, cũng giành được thành quả vô cùng lớn, căn cứ vào thống kê sơ bộ, kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ tiêu diệt được ước chừng hơn một vạn bốn nghìn cung kỵ thủ người Tây Mông, giết chết hơn mười tên tướng lĩnh cao cấp, bao gồm một trong Tứ Đại Kim Cương của người Tây Mông là Na Biệt Khúc ở trong đó, làm Dương Túc Phong cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tên thần tiễn thủ đệ nhất của người Tây Mông này không ngờ lại táng thân ở nơi đó, đúng là làm cho người ta cảm thấy thế sự khó lường. Năm xưa khi Dương Túc Phong vừa mới rời khỏi kinh đô Ni Lạc Thần, đã nghe thấy người ta nói tới sự lợi hại của Na Biệt Khúc, không ngờ tới ngày hôm nay hắn lại có thể chết ở trong tay của mình.

Bất quá đối với Dương Túc Phong mà nói, thu hoạch lớn nhất của cuộc chiến va chạm này không phải là tiêu diệt được bao nhiêu cung kỵ thủ của người Tây Mông, mà là quân Lam Vũ bắt được vô vàn chiến mã của người Tây Mông, ước lượng có chừng năm vạn thớt, điều này đối với quân Lam Vũ mà nói, chắc chắn là một tin tức tốt. Na Biệt Khúc suất lĩnh cung kỵ thủ người Tây Mông nam hạ cướp bóc Tình Xuyên đạo, mang theo quân vô số chiến mã không để chuẩn bị vận chuyển vật tư, không ngờ rằng giữa đường gặp phải quân Lam Vũ, sau khi chiến bại, những con ngựa này đều trở thành chiến lợi phẩm của quân Lam Vũ.

Nghĩ tới chiến sự vừa bắt đầu là có năm vạn con chiến mã hoàn toàn khỏe mạnh gia nhập vào đội ngũ quân Lam Vũ, Dương Túc Phong nằm mơ cũng có thể cười được, chiến mã của người Tây Mông đem so với chiến mã của người Ngõa Lạp, bề ngoài mặc dù xấu xí hơn một chút, nhưng sức sống rất dẻo dai, năng lực tải nặng càng lớn, cỏ khô cần hao phí thích hợp cũng càng ít, rất thích hợp dùng để làm công cụ vận chuyển, hiện giờ thứ quân Lam Vũ thiếu chính là công cụ vận chuyển, năm vạn con chiến mã này làm dịu bớt rất nhiều cục diện khẩn trương về sức vận chuyển của quân Lam Vũ.

Thế nhưng trận chiến va chạm này cũng có một sự tiếc nuối cực lớn, đó chính là không thể tiêu diệt được hoàn toàn quân địch, một đội vạn người ở phía sau cùng của cung kỵ thủ người Tây Mông phát hiện tình thế ở phía trước không ổn, lập tức quay đầu ngựa bỏ chạy, kỵ binh Liệp Ưng của quân Lam Vũ muốn đuổi cũng không đuổi kịp, căn cứ vào tình huống mà tù binh báo cáo, đội kỵ binh vạn người này chính là do Hi Lạp Khoa Phu - một trong thập đại vạn phu trưởng của người Tây Mông chi huy, Hi Lạp Khoa Phu là người cực kỳ tinh minh, phát hiện tình thế không ổn là lập tức quay đầu ngựa chạy ngay.

“Phong lĩnh, ngài đang nghĩ cái gì vậy?” Tri Thu đột nhiên phát giác nụ cười bên khóe miệng của Dương Túc Phong rất quỷ dị.

“Chúng ta nên cấp cho Hi Lạp Khoa Phu một phần thưởng, chúng ta nên tuyên cáo cho thiên hạ, chính do hắn tiết lộ hành tung của Na Biệt Khúc, cho nên chúng ta mới ở nơi đó đợi Na Biệt Khúc đi tới, đợi khi hắn trở về chỗ Ai Đức Mông Đa, thì đợi hắn chỉ có đồ đao... ừm, đương nhiên, hắn cũng có thể lưa chọn một lối thoát khác, ví như là trở mặt với Ai Đức Mông Đa chẳng hạn, nghe nói hắn không phải là người Tây Mông chính gốc, có phải không?” Dương Túc Phong mỉm cười nói.

“Nghe nói nãi nãi của hắn ta chính là quý tộc gặp nạn của người Vũ Chân, nhưng bản thân hắn kiên quyết phủ nhận việc này.” Tri Thù lờ mờ đoán ra được suy nghĩ và kế hoạch của Dương Túc Phong, đây đúng là một kế sách ác độc giết người không thấy máu mà!

“Vậy thì tốt, ngươi đi phụ trách đem tin đồn này truyền đi! Ta nghĩ, Ai Đức Mông Đa nhất định sẽ cảm thấy hứng thú với thân thế của hắn đấy, có lẽ giữa bọn chúng sẽ phát sinh ra câu chuyện rất thú vị, tiện thể nói với Phong Phi Vũ, hắn nên làm gì thì cứ tiếp tục làm nấy đi, đừng có trễ nãi ở nơi đó quá lâu.” Dương Túc Phong bình thản nói, tựa hồ chẳng hề chú ý tới mình trong lúc vô tình đã đẩy một viên tướng lĩnh của người Tây Mông đi vào con đường cùng.

Dọn dẹp qua loa chiến trường, rồi nghỉ ngơi một buổi tối, ngày hôm sau kỵ binh Liệp Ưng của quân Lam Vũ tiếp tục xuất phát.

Di thể của Hợi Cách Lỗ vốn là phải bị hỏa táng, nhưng Hàn Giai nhiều lần khẩn thiết thỉnh cầu, hắn được ngoại lệ cho chôn cất, hai người Hàn Giai và Cẩu Oa tự mình đào hố chôn Hợi Cách Lỗ, sau đó ở trên đầu phần mộ dùng gỗ để làm bia, hai người đều ngồi ở trước mộ phần nhỏ đau thương khóc lóc thật lâu, tưởng nhớ tới sự quan tâm của Hợi Cách Lỗ với hai người bọn họ. Tới khi trời sáng, Hàn Giai nhận được mệnh lệnh của thượng cấp, sai hắn suất lĩnh bốn kỵ binh Liệp Ưng làm bộ đội tiên phong, phụ trách mở đường và trinh sát.

“Chúng tôi lập tức xuất phát!” Hàn Giai đứng nghiêm, lớn tiếng nói.

Trong kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ, đảm nhận bộ đội tiên phong có nguy hiểm vô cùng lớn, bởi vì nhân tố khó lường quá nhiều, bất kể lúc nào cũng có thể gặp phải những tình huống đột phát, thương vong chỉ là chuyện trong chớp mắt, thậm chí là thời gian phản ứng cũng không có, ví như cuộc chiến bất ngờ ngày hôm qua, bộ đội tiên phong của quân Lam Vũ đã bị hi sinh toàn bộ, nhưng đây cũng là chuyện vinh quang nhất, có thể thử thách kỹ thuật và lá gan của một kỵ binh, có thể đảm nhận thành công trinh sát của bộ đội tiên phong, đều là kỵ binh Liệp Ưng xuất sắc nhất.

Kỵ binh không chi dựa vào mỗi gan dạ là có thể đánh trận được, còn cần phải chú ý tới kỹ thuật, sự phối hợp ăn ý với nhau cũng rất quan trọng. Bộ đội tiên phong của kỵ binh Liệp Ưng thường thường gặp phải các sự kiện đột phát không thể nào lường trước được. Đối diện với những sự kiện đột phát này, sức lực của một con người là rất nhỏ bé, một người có phản ứng là căn bản không thể ngăn chặn được sự kiện đột phát mở rộng, chi có tất cả các thành viên trong tổ cùng lúc phản ứng mới có thể ngay tức thì trấn áp sự kiện đột phát mở rộng.

Cho nên Hàn Giai một lần nữa mang theo Cẩu Oa, hắn và Cẩu Oa mặc dù ở trên mặt ngôn ngữ không thể nào nói hợp được, nhưng về mặt chiến đối phối hợp với nhau vẫn rất ăn ý. Tố chất chiến đấu của Cẩu Oa thì không cần phải nói tới, chỉ là thiếu chút lòng tin khi ở trên lưng ngựa, chỉ cần rèn luyện thêm, hắn cũng sẽ mau chóng có thể là một kỵ binh suất sắc của quân Lam Vũ. Sau khi hơi suy nghĩ một chút, Hàn Giai lại mang thêm ba người kỵ binh Liệp Ưng khác, đều là chiến hữu quen thuộc với hắn từ lâu, vô cùng tín nhiệm lẫn nhau.

Ánh ban mai vừa mới ló ra, bình nguyên của Hổ Xuyên Đạo liền được tắm trong ánh mắt trời thuần khiết, trông vô cùng nhu hòa và mỹ lệ, mặt đất cũng bị ánh mắt trời chiếu rọi thành màu hoàng kim, giống như một bức tranh phong cảnh ở trong viện bảo tàng. Đám người Hàn Giai thúc chiến mã, phi ngựa như bay trong bình nguyên giống như tranh vẽ này, hưởng thụ cảm giác như được bay liệng, vào thời khắc đó hắn cảm thấy mình thực sự đã bay lên, có rất nhiều người cũng nói, Liệp Ưng là bay liệng, nhưng từ sau khi gia nhập quân Lam Vũ, Hàn Giai đều chưa từng được bay liệng, hiện giờ cuối cùng cũng có cơ hội bay liệng rồi.

Thế nhưng bỗng nhiên, trên không trung có một tiếng kêu giống như tiếng thương ưng cắt đứt cảm giác bay liệng của Hàn Giai, hắn nhạy bén ý thức được có chuyện không ổn, vì thế tức tốc ghìm cương chiến mã lại, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, thấp thoáng hắn có thể nhìn thấy một bóng đen cực lớn đang từ trong tầng mây lướt qua, nhưng bóng đen đó là cái gì, thì lại không nhìn được rõ ràng.

“Kỵ binh của kẻ địch!” Bất thình lình, Cẩu Oa thét lên lanh lãnh.

Hàn Giai lập tức cúi đầu xuống, thuận theo hướng ngón tay của Cẩu Oa, nâng kính viễn vọng lên, quả nhiên hắn nhìn thấy ở địa phương cách chỗ bọn họ ước chừng ba nghìn bốn trăm mét, có mười mấy nhân vật trang phục kiểu kỵ binh, sở dĩ nói như vậy là bởi vì bọn họ mặc dù không phải là kỵ binh, hơn nữa cũng mang theo vũ khí, nhưng rất rõ ràng rằng, bọn họ không phải là cung kỵ thủ của người Tây Mông.

“Đây không phải là cung kỵ thủ của người Tây Mông.” Hàn Giai cẩn thận nói.

Bốn chiến sĩ khác đều đưa mặt nhìn nhau, rồi tiếp đó đều hâm mộ nhìn kính viễn vọng trước ngực Hàn Giai, bọn họ đều rất tò mò về thứ đồ chơi này, có thể đem thứ ở rất xa cũng có thể nhìn hết sức rõ ràng, chỉ đáng tiếc, chỉ có tổ trưởng của tiểu tổ trinh sát mới được trang bị, nếu như tiểu tổ trinh sát bị giải tán rồi, chiếc kính viễn vọng này cung phải thu hồi lại.

Hàn Giai hạ kính viễn vọng xuống cho bốn người bọn họ lần lượt đổi nhau xem, bọn họ quả nhiên mau chóng phát hiện ra những kỵ binh đó đúng là không phải cung kỵ thủ của người Tây Mông, nhưng đều không nhìn ra bọn họ là người thế nào, trang phục của bọn họ đều vô cùng bình thường, nhìn qua giống như đám đánh thuê vào nam ra bắc, nhưng không có dấu hiệu của mình.

Nam kỵ binh Liệp Ưng lại một lần nữa đưa mặt nhìn nhau, đều không thể phán đoán ra được thân phận của nhưng kỵ binh này, xuất hiện ở nơi này, không phải là cung kỵ thủ của người Tây Mông thì còn có thể là ai chứ? Bọn họ ngẫu nhiên xuất hiện ở nơi này, hay là chuyên môn xuất hiện ở nơi này? Bọn họ mang thiện ý hay ác ý với quân Lam Vũ? Những điều này đều phải làm rõ ràng, nếu không thì không thể nào báo cáo cho thượng cấp.

Chính đang lúc hồ nghi, thì đột nhiên một tiếng ưng kêu chói tai từ trên không trung truyền tới, Hàn Giai vọi vàng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy ở ngay phía trên đỉnh đầu của mình, một con Long Ưng cực lớn đang bay quanh, tựa hồ muốn từ trên không trung hạ xuống, ở trên Long Ưng, còn có nhân viên toàn thân màu đỏ sậm, áp sát lên cổ của Long Ưng, từ trên cao nhìn bọn họ chằm chằm như hổ đói.

Cẩu Oa thét lên :” Long Ưng kỵ sĩ!”

Trong lòng Hàn Giai ớn lạnh, những chiến sĩ kỵ binh quân Lam Vũ khác sắc mặt cũng hơi biến đổi.

Long Ưng kỵ sĩ.

Không sai!

Bay cao ở trên không trung, chính là binh chủng Long Ưng kỵ sĩ mà chỉ riêng người Vũ Chân mới có.

Ở trên đại lục Y Vân, Long Ưng kỵ sĩ dứt khoát là một trong số những binh chủng đặc sắc nhất, Long Ưng chính là một loại sinh vật có linh tính sống ở trên vách núi dựng đứng ở sâu trong cao nguyên Huyết Sắc, bề ngoài của nó có hơi giống rồng, lại có chút giống ưng, so với rồng thì nhỏ hơn, nhưng so với ưng thì lớn hơn, đôi cánh của Long Ưng rất dài, năng lực chở nặng cũng rất mạnh, Long Ưng trưởng thành có thể vận chuyển được vật thể ước chừng một trăm ba mươi cân, bởi thế, người Vũ Chân đương địa đem Long Ưng trải qua thuần hóa và bồi dưỡng đặc biệt, sử dụng làm vũ khí chiến tranh bí mật.

Long Ưng trưởng thành được thuần dưỡng ra có thể mang theo môt nam tử thể trọng hơi nhẹ một chút, hoặc là chở theo một nữ nhân thân thể cường tráng, đưa họ lên trên không trung cả ngàn mét, giang cánh bay lượn. Long Ưng sau khi được thuần dưỡng, khả năng công kích rất mạnh, có thể dưới sự chỉ dẫn của kỵ sĩ, công kích nhân viên và vũ khí công thành của kẻ địch, hai móng của nó cực kỳ mạnh mẽ, có thể trong chớp mắt bóp đứt yết hầu của một người trưởng thành, trở thành chiêu sát thủ làm người ta khiếp sợ nhất của Long Ưng. Đồng thời, nam kỵ sĩ hoặc là nữ kỵ sĩ ở trên lưng Long Ưng còn có thể từ trên cao phát xạ cung tiễn xuống phía dưới, hạ sát mục tiêu có giá trị nhất của quân địch.

Do sự tồn tại của Long Ưng kỵ sĩ, người Vũ Chân đã từng trở thành kẻ thống trị của cao nguyên Huyết Sắc, loại sinh vật từ trên trời giáng xuống này không phải là vũ khí bình thường có thể kháng cự được, chỉ có thể dựa vào mưu kế để thủ thắng. Bất quá sau này, bời vì khí hậu của cao nguyên Huyết Sắc thay đổi, Long Ưng càng ngày càng ít, người Vũ Chân thuần dưỡng Long Ưng có độ khó tựa hồ cũng gia tăng, số lượng Long Ưng kỵ sĩ mà người Vũ Chân sở hữu lúc trước nhiều nhất là năm trăm người, tới hiện giờ nghe nói không được năm mươi người, do đó mất đi cơ hội tranh bá cao nguyên Huyết Sắc.

Nghe thấy tiếng kêu của Long Ưng tựa hồ như muốn phát động công kích, Cẩu Oa nâng súng chuẩn bị xạ kích, nhưng bị Hàn Giai ngăn lại.

Những kỵ sĩ Long Ưng này không phải là của người Tây Mông, mà là của người Vũ Chân, Hàn Giai tạm thời không có cách nào phán đoán được bọn họ rốt cuộc có địch ý hay không. Dương Túc Phong cũng không hề chỉ thị rõ ràng, rốt cuộc người Vũ Chân là kẻ địch hay là bằng hữu của quân Lam Vũ. Phán định người khác là bạn hay địch không phải là công tác mà Hàn Giai phụ trách, công tác của hắn là đem chuyện này nhanh chóng báo lên trên.

Tin tức Long Ưng kỵ sĩ của người Vũ Chân xuất hiện ở Hổ Xuyên đạo rất nhanh được truyền tới chỗ Phong Phi Vũ, rồi ngay tức khắc được truyền tới chỗ Dương Túc Phong. Dương Túc Phong mau chóng đưa ra chỉ thị, tạm thời không coi người Vũ Chân là kẻ địch, không chủ động xuất kích, nhưng nếu người Vũ Chân chủ động gây sự thì sẽ chủ động phản kích, đối với những kỵ sĩ Long Ưng thần bí trong truyền thuyết mà nói, Dương Túc Phong vẫn luôn tràn đầy hứng thú, trước khi phi dĩnh của quân Lam Vũ chưa có cách nào phát huy uy lực ở quy mô lớn, có thể kiếm được mấy còn Long Ưng mà chơi cũng không tệ, bất quá Long Ưng chính là của vật báu giữ nhà của người Vũ Chân, khẳng định là không dễ dàng giao cho mình được.

Hơn nữa, Long Ưng trưởng thành chở nặng không quá một trăm ba mươi cân thì có tác dụng gì chứ? Cho dù muốn dọa dẫm kẻ địch thì hiệu quả của phi dĩnh cũng lớn hơn, nghĩ một lúc, Dương Túc Phong liền không có mưu đồ với Long Ưng kỵ sĩ nữa.

Trên thực tế, khi Hàn Giai vừa mới báo cáo hoàn tất, thì Long Ưng kỵ sĩ của người Vũ Chân đã chủ động biến mất, chẳng những Long Ưng kỵ sĩ biến mất, ngay cả những người vừa rồi hẳn là kỵ binh người Vũ Chân cũng biến mất, bất kể Hàn Giai di động kính viễn vọng như thế nào cũng không thể tìm kiếm ra tung tích của bọn họ được nữa.

“Người Vũ Chân xuất hiện ở nơi này làm cái gì?” Cẩu Oa nghi hoặc hỏi.

“Không biết.” Hàn Giai nói, trước nay động não không phải là sở thích của hắn.

Những kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ khác tựa hồ cũng có cái bệnh như vậy, đều không thích động não, nếu bọn họ đã đem điều nhìn thấy báo cáo lên trên rồi thì chuyện còn lại chỉ đợi mệnh lệnh của thượng cấp nữa thôi.

Tiếp tục tiến lên, không lâu sau tiểu phân đội trinh sát do Hàn Giai suất lĩnh tiến vào địa khu Đặc Mạt Khắc.

Nhìn từ trên bản đồ, địa khu Đặc Mạt Khắc đã ở phía sau lưng cung kỵ thủ người Tây Mông, thế nhưng ở nơi này, bọn họ không hề gặp phải bất kỳ kẻ địch nào. Nói một cách chính xác thì bọn họ chẳng gặp được bất kỳ ai cả, tới ngay lão bách tính bình thường cũng không có, bọn họ càng đi lên phía bắc thì càng cảm thấy mình đang đi vào khu vực tận cùng của thế giới vậy.

Khi xưa đế quốc Quang Minh do Bộ Thủ lãnh đạo nhiều lần tấn công Ma Ni giáo ở Hổ Xuyên đạo, luôn đem vùng đất phía bắc của Hổ Xuyên đạo làm chiến trường, ngươi qua ta lại, triển khai cuộc chiến giằng co kịch liệt. Không chịu đựng được chiến hỏa đồ sát, người dân ở nơi này đều lần lượt chuyển đi, chỉ còn lại mảnh đất vàng khô cằn và những căn phòng sập xệ. Do nơi đây không có ai làm ruộng và trong coi, ruộng đồng ở nơi này đã thoái hóa từng vùng từng vùng một, rất nhiều địa phương thậm chí còn xuất hiện hiện tượng hoang mạc hóa, bão cát từ phương bắc thổi tới không ngừng tập kích bọn họ, làm bọn họ cảm thụ được cảm giác chưa từng có.

Đám người Hàn Giai thúc ngựa đi dạo trên những con đường thành thị đã bị vứt bỏ của Đặc Mạt Khắc, kỳ thực nơi này đã không còn có thể được gọi là đường nữa rồi, bởi vì không có người cũng không có bất kỳ vật thể và vật tư nào đáng để chú ý, đường phố nơi này đều là đất cát phủ dầy, phòng ốc ở hai bên đường cũng bị gió cát quét qua, rất nhiều căn phòng đều có một nửa bị chôn vùi trong cát.

“Chúng ta có phải cũng nên kiếm chỗ mà uống nước chứ?” Cẩu Oa cấp thiết nói.

Hàn Giai gật đầu, bọn họ hành quân đường xa, bình nước quân dụng gần như đã uống hết rồi, phải được bổ sung hữu hiệu.

Thế nhưng, ngay lúc bọn họ đang tìm kiếm nguồn nước thì đột nhiên bọn họ phát hiện, từ thị trấn phía tây bắc, có một đơn vị bộ đội hành quân đường bộ chầm chậm đi tới.

Hàn Giai nâng kính viễn vọng lên nhìn, một lần nữa lộ ra vẻ kinh ngạc, vùng đất hẻo lánh hoang vu như thế này, sớm đã bị bỏ hoang nhiều năm, sao còn có bộ đội xuất hiện ở nơi này? Hơn nữa là còn là bộ đội bộ binh.

Nhìn bộ đội bộ binh đang tiến thẳng tới, Hàn Giai càng cảm thấy thêm kinh ngạc, lúc mới bắt đầu, bọn họ nhìn thấy đúng là một đơn vị quân đội, một đơn vị quân đội lếch thếch thê thảm, khối giáp trên người bọn họ đã rách nát, vũ khí quá nửa đều là rỉ sét mục nát, chỉ có người còn coi là có tinh thần, nhưng càng về sau này, bọn họ càng cảm thấy không đúng lắm, bởi vì số lượng của đội quân này không hề nhiều, theo phía sau quân đội chính là rất đông cư dân đi tay không còn mang theo những cỗ xe ngựa chở đầy vật tư sinh hoạt nặng trĩu, trên xe không ngờ ngay cả chăn màn chiếu manh đều có cả, nói là một đơn vị quân đội chẳng bằng nói là một dân tộc lưu vong.

Hàn Giai cầm ngang súng, ngăn đường đi của bọn họ, nghiêm giọng quát: “Các ngươi là ai? Vì sao lại xuất hiện ở nơi này?”

Quân đội từ trước mặt tới mới ban đầu còn không nhìn thấy bóng dáng của Hàn Giai, đột nhiên phát hiện Hàn Giai xông ra, tức thì giật mình kinh hãi, bộ đội tiên phong lập tức ngồi xổm xuống, đem trường mâu cắm vào trong đất cát trước mặt, đề đề phòng kỵ binh đột kích, còn phía sau trường mâu thì cung tiễn thủ giương cung lắp tên sẵn sàng đón địch, nhìn chằm chằm vào mỗi một động tác của Hàn Giai như gặp phải đại địch, hành động của bọn họ làm kinh động tới đồng bạn kỵ binh Liệp Ưng bên cạnh Hàn Giai, bọn họ cùng đem nòng súng nhắm chuẩn vào đối phương.

Chiến sự tựa hồ có thể nổ ra bất kỳ lúc nào.

Hàn Giai khẽ đem bàn tay của mình hướng xuống dưới, ra hiệu mình không có địch ý, nhưng đối phương vẫn không giải trừ cảnh giới, trường mâu vẫn cứ cắm vào mặt đất, mũi thương nghiêng nghiêng hướng về phía trước, mũi tên bén nhọn vẫn cứ lắp trên giây cung, chỉ cần buông tay ra một cái sẽ rời cung phóng đi, thấp thoáng còn nhìn thấy hậu phương của bọn họ cũng có một số sự điều chỉnh, tựa hồ có nhiều nhân viên vũ trang đang đem nhân vật trọng yếu bảo vệ.

Hàn Giai giơ tay lên nói: “Chúng tôi là bộ đội kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ, các người là ai?”

Nghe thấy ba chứ quân Lam Vũ, quân đội phía bên kia tức thì thở phào một tiếng, giống như quân Lam Vũ chính là mục tiêu mà bọn họ mong đợi từ lâu, cung tiễn hạ xuống, trong đám đông cũng xuất hiện một chút rối loạn nho nhỏ, tựa hồ đang thì thầm nhỏ to với nhau, liên tục nhắc tới những cái tên như Dương Túc Phong và quân Lam Vũ.

Rất nhanh bên kia có một người thanh niên giục ngựa chạy tới, thân dài thon cao, vẻ mặt dũng cảm, toàn thân bao phủ trong khôi giáp màu trắng, đôi mắt cẩn thận theo dõi Hàn Giai, giọng nói có chút sắc bén mà lại ngân vang: “Các ngươi có đồ gì chứng minh thân phận các ngươi là quân Lam vũ?”

Hàn Giai cười to nói: “Bọn ta chính là quân Lam Vũ! Bọn ta còn phải chứng minh cái gì nữa? Trừ quân Lam Vũ bọn ta ra, còn ai có thể đánh bại người Ngõa Lạp, đánh bại người Tây Mông xuất hiện ở nơi này? Các ngươi là ai? Vì sao lại xuất hiện ở nơi này?”

Người thanh niên kia dáng vẻ vẫn có chút nửa tin nửa ngờ, nhưng ở phía đằng sau lưng hắn có môt ông già lọm khọm đi lên, khuôn mặt tiều tụy từng trải phong sương, bất quá hành động vẫn còn mau lẹ, ông ta đi tới phía trước, cẩn thận nhìn qua nhìn lại trang phục của đám người Hàn Giai, nhỏ giọng nói với người thanh niên kia mấy câu, tựa hồ là xác nhận thân phận quân Lam Vũ. Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, người thanh niên kia phất tay lên, tất cả vũ trang đều bị giải trừ, địch ý giữa hai bên cũng biến mất.

Ông già kia tự mình đi tới, đến trước mặt Hàn Giai, nói rõ thân phận của bọn họ.

Thì ra, đoàn người này chính là quân đội tàn dư lưu vong của vương quốc Cơ Nỗ Địch, còn có một số thành viên của hoàng thất, từ sau khi vương quốc Cơ Nỗ Địch bị diệt vong, bọn họ liền chạy khỏi thủ đô Tang Phổ Lợi Á, lưu vong dân gian, bọn họ mai danh ẩn tính, bí mật sinh hoạt ở địa khu giáp ranh giữa Sóc Xuyên đạo và vương quốc Cơ Nỗ Địch, trải qua cuộc sống khốn khổ lại suốt ngày nơm nớp lo sợ, luôn luôn bị người Ngõa Lạp truy sát, còn bị các thế lực khác quấy rối. Ban đầu khi bọn họ bỏ chạy còn có năm sáu vạn người, cho tới hiện giờ chỉ còn lại không tới vạn người, đã tới thời khắc sống chết cuối cùng rồi, bọn họ biết được quân Lam Vũ đã xâm nhập tới Hổ Xuyên đạo cho nên bọn họ mang theo một tia hi vọng, hi vọng có thể nam hạ tìm được quân Lam Vũ, cầu mong được quân Lam Vũ bảo hộ.

“Chúng tôi nguyện ý làm thần dân trung thành của quân Lam Vũ.” Ông già đó nhấn mạnh nhiều lần, nhiều lần thể hiện sự trung thành của mình. Tên của ông ta là Mạch Khắc Bố Lại Đức, năm nay đã sáu mươi chín tuổi, trước khi lưu vong chính là tài chính đại thần của vương quốc Cơ Nỗ Địch, chủ quản tài chính và kinh tế toàn quốc.

Căn cứ vào lời giới thiệu của ông già Mạch Khắc Bố Lại Đức, người thanh niên dáng vẻ dũng cảm kia tên là Cát Lôi Sát, vốn chính là con trai của đại tướng quân vương quốc Cơ Nỗ Địch Á, dũng mãnh hơn người, người Cơ Địch Nỗ lưu vong sở dĩ có thể tồn tại được tới hiện giờ, nguyên nhân rất lớn chính là nhờ vào sự dũng cảm thiện chiến của hắn, Cát Lôi Sát có một cái tên Đường tộc, gọi là Lệnh Thiên Vũ, bất quá hắn rất ít khi dùng, bởi vì hắn cảm thấy người Đường tộc đều không đáng tin tưởng, nhất là sau khi vương quốc Cơ Địch Nỗ diệt vong, đế quốc Đường Xuyên thấy chết không cứu. Hơn nữa Lệnh Thiên Vũ tính cách quái gở, không thích giao tiếp với người khác lắm cho nên thường thường bị người ta hiểu lầm là có địch ý.

“Thực tế thì Lệnh Thiên Vũ tuyệt đối là một người thanh niên rất mực trung thành, chỉ cần hắn tìm đúng chủ nhân để mình trung thành.” Ông già Mạch Khắc Bố Lại Đức bình phẩm người thanh niên cách ông ta chưa tới một trăm năm mươi mét như vậy.

Trừ Lệnh Thiên Vũ ra, trong đoàn người vương quốc Cơ Địch Nỗ lưu vong này còn có một nhân vật tương đối trọng yếu, đó chính là Địch Nhĩ Thiết Ô - người kế thừa của quốc vương bọn họ, vị quốc vương trên danh nghĩa là quốc vương nhưng trên thực tế lại căn bản không muốn làm quốc vương cũng không được làm quốc vương này cũng có một cái tên Đường tộc, gọi là Túc Lập. Túc Lập thích chạy đông chạy tây, thích làm nghiên cứu. Khi hắn còn trẻ, hắn thường một mình chạy ra ngoài hoàng cung để khảo sát, tuổi còn rất nhỏ đã quen thuộc với nhất nhiều địa phương của địa khu Mỹ Ni Tư, bao gồm cả một số địa phương bí mật không có ai biết. Sau khi vương quốc Cơ Nỗ Địch diệt vong, chính dưới sự dẫn dắt của hắn, những người may mắn còn sống sót này mới có thể ẩn nấp ở một vùng đất bí mật, từ đó tránh được sự truy sát của người Ngõa Lạp.

Nhưng, địa khu Mỹ Ni Tư chiến loạn liên miên, không có địa phương nào là vùng đất lành yên bình, càng không có cái gọi là thế ngoại đào viên, trong lúc lưu vong người Cơ Nỗ Địch cũng gặp phải những khó khăn và thử thách người khác không thể nào tưởng tượng ra được, luôn ở trong chiến tranh và xung đột đẫm máu, nhân khẩu không ngừng giảm sút, cuối cùng không cách nào tiếp tục sinh tồn được nữa, cho nên bọn họ mới bất chấp nguy hiểm cũng đem cả tộc di cư, muốn đầu kháo vào vòng tay của quân Lam Vũ.

Trên cả đường đi, bọn họ lo lắng thấp thỏm, sợ gặp phải người Ngõa Lạp truy kích, cho nên tinh thần khẩn trương cao độ, có chút gió lay cỏ động nào ra tiến vào trạng thái cảnh giác, giống y như vừa rồi vậy, bất quá may mắn có trời cao bảo hộ, bọn họ không gặp phải kỵ binh của người Ngõa Lạp, hiện giờ cuối cùng còn họ đã tìm thấy được hi vọng, bởi rốt cuộc bọn họ đã nhìn thấy quân Lam Vũ.

“Chúng tôi muốn cầu kiến Dương Túc Phong.” Ông già Mạch Khắc Bố Lại Đức cứ lặp đi lặp lại những lời này, tràn đành hi vọng chân thành.

Hàn Giai lập tức đem tình hình báo cáo cho Phong Phi Vũ. Phong Phi Vũ lại báo cáo cho Dương Túc Phong, đồng thời Phong Phi Vũ chỉ thị cho Hàn Giai, để hắn đi theo hộ tống trên đường, nhưng đội ngũ không cần dẫn theo tới Nham Long phủ, bởi vì chiến sự ở nơi đó đang diễn ra như dầu sôi lửa bỏng, hắn đề nghị Hàn Giai dẫn bọn họ quẹo sang hướng đông, từ Đặc Mạt Khắc nam hạ tới Chính Ninh phủ, lát sau hắn sẽ phái thêm kỵ binh Liệp Ưng tới.

Hàn Giai lập tức thương lượng với Mạch Khắc Bố Lại Đức, vì thế đội ngũ người Cơ Địch Nỗ lưu vong rẽ sang hướng đông, tiếp tục nam hạ.

Dương Túc Phong sau khi nhận được tin báo cảm thấy khá là ngạc nhiên, không ngờ rằng vương quốc Cơ Địch Nỗ còn có hậu nhân.

Căn cứ vào tin tức của ban ngành tình báo, nói từ sau khi vương quốc Cơ Địch Nỗ, vương quốc Hi Nạp, và vương quốc Á Thuật bị diệt vong, quốc dân của họ hoặc là bị đồ sát, hoặc là bị người Ngõa Lạp cướp mang về cao nguyên Huyết Sắc sử dụng như nô lệ, chỉ có rất ít hậu nhân sinh hoạt ở kinh đô Ni Lạc Thần. Đào vong tới kinh đô Ni Lạc Thần cơ bản đều là nhân vật trọng yếu, khi chiến tranh bùng phát, bọn họ liền vội vội vàng vàng bỏ chạy, mang theo vô số tài sản chạy tới Tử Xuyên đạo, dùng tiền bạc mua được sự bảo hộ của quân đội đế quốc Đường Xuyên, sau đó lại vòng vèo đi tới kinh đô Ni Lạc Thần, thủ đô của đế quốc Đường Xuyên.

Bọn họ vốn tìm kiếm sự bảo hộ của đế quốc Đường Xuyên, mong đế quốc Đường Xuyên ra mặt khôi phục sự vinh diệu của bọn họ, nhưng bọn họ không ngờ rằng, đế quốc Đường Xuyên cũng là ốc chẳng mang nổi mình ốc rồi, căn bản là không chú ý tới sự tồn tại của bọn họ, cho dù là có, cũng là nhắm vào tiền trong túi bọn họ mà thôi. Bọn họ cảm thấy hi vọng phục quốc càng ngày càng mờ mịt, cũng bỏ ý nghĩ phục quốc, ngoan ngoãn mang tài sản của bản thân làm phú ông ở đế quốc Đường Xuyên.

Những quý tộc đào vong của ba nước tuổi tác đều không nhỏ nữa, dưới tình huống phục quốc vô vọng, tiền đồ ảm đạm, bọn họ chỉ có thể buông thả tưu sắc, thông qua cuộc sống xa hoa đồi trụy để mê hoặc bản thân, vì thế rất mau bị tửu sắc rút sạch sức lực, đi xuống hoàng tuyền, hậu nhân của bọn họ bận rộn cướp đoạt di sản, phân nhà chia của, đối với đất đai cũ ở xa tận địa khu Mỹ Ni Tư đã gần như quên lãng hết rồi. Cho nên khi xưa quân Lam Vũ và người Ngõa Lạp đạt thành hiệp nghị, đem đất đai của ba vương quốc đó thu làm sở hữu của quân Lam Vũ, cũng không có người của ba nước ra mặt nói lấy một tiếng, Dương Túc Phong thực sự cho rằng nhân khẩu của ba nước đều đã chết sạch rồi.

“Chúng ta nên đem những người trước kia của ba nước đó trên cao nguyên Huyết Sắc trở về!” Tri Thu đề nghị.

Dương Túc Phong gật đầu.

Điều này là khẳng định rồi, nếu như ba nước đã có một quốc vương trên danh nghĩa, mặc dù vị quốc vương này yêu thích khảo sát khoa học, không có quá nhiều hứng thú với quyền lực, nhưng quân Lam Vũ chỉ cần có một cái cớ thôi. Có cái cớ này rồi là có thể có đầy đủ lý do danh chính ngôn thuận đòi mấy chục vạn người của ba nước kia ở trên cao nguyên Huyết Sắc trở về. Những người cũ của ba nước này bị người Ngõa Lạp đem làm nô lệ đầy đọa, sống cuộc không bằng chó lợn, trong lòng hận người Ngõa Lạp tới chết, có sự tồn tại của bọn họ, cuộc sống của người Ngõa Lạp không thể nào tốt đẹp được.

“Ừm, người Ngõa Lạp phải bị một chút trừng phạt.” Dương Túc Phong lạnh lùng nói.

Nếu như người Ngõa Lạp thực lòng thực ý hợp tác với quân Lam Vũ mà nói, thì lần này người Tây Mông nam hạ, người Ngõa Lạp phải sớm đem quân hiệp trợ quân Lam Vũ tác chiến, nhưng bọn chúng lại rụt cái đầu rùa lại ở cao nguyên Huyết Sắc xem náo nhiệt, mong đợi quân Lam Vũ và người Tây Mông lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận, thực sự không phải là thứ tốt đẹp gì, mình chẳng những phải cướp đoạt thật nhiều ngựa của bọn chúng, mà còn phải không ngừng xâm lấn địa bàn của bọn chúng, để bọn chúng biết được hậu quả chọc giận quân Lam Vũ.

“Nói với Phong Phi Vũ, an bài thật tốt những người này, để về sau chúng ta sử dụng.” Dương Túc Phong bình thản nói.

Tri Thu xoay người rời đi, nhưng ra đến cửa lại quay trở về, cẩn thận nói: “Chúng ta có nên phát ra thông báo không? Nhưng nếu phát ra thông báo, những người trước kia của ba nước ở kinh đô Ni Lạc Thần rất có khả năng cũng sẽ dính vào ăn phần.”

Dương Túc Phong hờ hững nói: “Bọn chúng có cơ hội tiến vào địa khu Mỹ Ni Tư rồi hãy nói.”

Tri Thu gật đầu, đi an bài công việc cụ thể.

Hàn Giai suất lĩnh đội ngũ lưu vong của người Cơ Địch Nỗ, chầm chậm đi về phía đông nam, dọc đường không ngừng có bộ đội kỵ binh Liệp Ưng đi tới, cuối cùng tập trung được hơn một trăm người do một thiếu tá lục quân chỉ huy, các kỵ binh Liệp Ưng của quân Lam Vũ phân tản ra bốn phía, hộ vệ đội ngũ lưu vong Cơ Địch Nỗ, rất nhiều già trẻ lớn bé của vương quốc Cơ Địch Nỗ đều tuôn ra những hàng nước mắt cảm kích, bọn họ cuối cùng cũng thoát khỏi vận mệnh sống nay chết mai, cảm thụ được sự quý giá của sinh mạng.

Một tiểu đội cung kỵ thủ người Tây Mông từ phương nam xuất hiện, xem ra hẳn là tàn binh người Tây Mông bị đánh tan trong lúc hai quân đụng độ, bọn chúng vừa nhìn thấy bóng dáng của kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ, lập tức đi vòng qua, nhưng bị đám chiến sĩ kỵ binh Liệp Ưng Hàn Giai truy cản dữ đội hơn hai ba chục kilomet, liên tục có tiếng súng vang lên, cung kỵ thủ người Tây Mông lũ lượt ngã xuống.

Tiếng súng mang tới nhiều cung kỵ thủ của người Tây Mông hơn, ước chừng có ba bốn trăm tên, bọn chúng lập tức phát động công kích với đội xe của Cơ Địch Nỗ, Lệnh Thiên Vũ suất lĩnh quân đội Cơ Nỗ Địch còn sót lại tiến hành kháng cự, nhưng bọn họ không có cơ hội ra tay, kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ sớm đã xông tới như lang như hổ, cùng cung kỵ thủ người Tây Mông hỗn chiến với nhau.

Cung kỵ thủ người Tây Mông đã thất bại trong trận đánh va chạm, tâm tư và tố chất ảnh hưởng rất lớn, sĩ khí sút giảm, không chuẩn bị để đánh lâu dài, rất nhanh đã bị giết chết quá nữa, những tên còn sót lại lũ lượt tranh nhau bỏ chạy, kỵ binh Liệp Ưng của quân Lam Vũ đuổi miết tới ba bốn chục dặm mới luyến tiếc trở về, thầm nguyền rủa những tên gia hỏa nhát gan.

Toàn bộ quân đội Cơ Địch Nỗ đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt, thậm chí có người đi tới bên cạnh thân thể cung kỵ thủ người Tây Mông bị giết chết, cẩn thận kiểm tra xem rốt cuộc bọn chúng làm sao mà chết, nhưng với trình độ của bọn họ, thì không thể nào nhìn ra được.

Bọn họ không thể nào tin tưởng được, người Tây Mông từng là bá chủ của cao nguyên Huyết Sắc, không ngờ lại có thể bị kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ đuổi cho ôm đầu bỏ chạy, không dám chính diện giao phong với quân Lam Vũ, nghĩ lại người Tây Mông càng kiêu ngạo hơn người Ngõa Lạp, càng ngông cuồng ngang ngược hơn lại bị quân Lam Vũ đánh cho tơi bời hoa lá, những người Cơ Địch Nỗ này sao lại chẳng cảm thán.

Cho dù là Lệnh Thiên Vũ (Cát Lôi Sắt), cũng không tài nào tin nổi, kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ bề ngoài chẳng chút đáng để ý nào, có thể hành động gọn gàng giết chết cung kỵ thủ của người Tây Mông như thế, điều này dường như mang ý nghĩa, thiên hạ trên mình ngựa, sắp không còn là thiên hạ của hân tộc du mục nữa, mà là thiên hạ của quân Lam Vũ.

Quốc vương Địch Nhĩ Thiết (Túc Lập) cảm thán nói: “Các ngươi mới là kỵ binh chân chính, là Liệp Ưng bay liệng trên chín tầng trời.”

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Chương #441