Chương 440: Kỵ Binh Liệp Ưng Bay Liệng (Thượng) ...


“Cẩu Oa này, ngươi không đổi cái tên đi được hay sao?” Hàn Giai đầu lắc lư, câu hỏi câu đáp với tân binh ở đằng sau, thuận tay ghìm cương ngựa lại, phía trước chính là một triền núi nho nhỏ, độ dốc không lớn lắm, hai bên đường núi mọc rất nhiều cây Bạch Dương, loại triền núi như thế này ở địa khu Hổ Xuyên đạo Mỹ Ni Tư gần như là có ở khắp mọi nơi, hắn chẳng hề cảm thấy có gì lạ, chỉ có điều, con đường núi này có chút nhỏ hẹp cho nên hắn không thể không thuận tay kéo cương, đợi Hợi Cách Lỗ đi lên rồi mới theo.

Đây là quy củ hành quân quy mô nhỏ của kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ, một là để phòng ngừa chiến mã đi lên bị trượt, xô đổ chiến hữu ở đằng sau, hai là để đề phòng trên đỉnh núi có tình huống bất ngờ, nhất là gặp phải quân địch đột kích, dù sao đây cũng không phải là dải bình nguyên hoàn toàn, những ngọn đồi nhấp nhô liên miên có đôi khi cũng chẳng phải là tốt lắm, nhưng thời gian không cho phép bọn họ trinh sát trước rồi mới tiến lên, cho nên để an toàn, yểm hộ lẫn nhau để tiến lên vẫn là rất cần thiết.

“Ta cảm thấy cái tên của ta rất là được.” Tân chiến sĩ kỵ binh Cẩu Oa đi ở đằng sau Hàn Giai cầm súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, nhìn Hợi Cạnh Lỗ đi lên triền núi, đưa tay ra hiệu an toàn hắn mới bỏ súng xuống.

Súng của hắn không có báng súng, đây là loại súng mới nhất mà bộ đội kỵ binh Liệp Ưng được phân phối, rút ngắn đi rất nhiều độ dài của súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, hơn nữa bỏ đi lưỡi lê, khiến cho nó càng thêm gọn nhẹ linh hoạt, tiện cho việc xạ kích trên lưng ngựa, nhưng uy lực của nó không hề bị giảm thiểu, để tách biệt với loại súng trường Mễ Kỳ Nhĩ bình thường, các chiến sĩ của bộ đội kỵ binh Liệp Ưng đều có thói quen gọi loại súng súng được làm ngắn đi một nửa này là súng Tác Mã, ngụ ý là chuyên môn sử dụng ở trên lưng ngựa. Nghe nói loại tên này vẫn là do Dương Túc Phong trong lúc vô tình nói ra.

Đối với cách nói chuyện có cũng được chẳng có cũng xong của Hàn Giai, Cẩu Oa cảm thấy rất không quen, hắn không phải là người thích nói chuyện, thậm chí có thể nói hắn là người ghét nói chuyện. Hắn cảm thấy chuyện giữa nam nhân với nhau, lẽ rất nhiên là phải dùng hành động nhiều hơn chứ không phải là nói chuyện dông dài. Xui xẻo thế nào Hàn Giai gần đây tâm tình không được thoải mái, ngày ngày tán gẫu với hắn, làm hắn cảm thấy cực kỳ phiền phức.

Cẩu Oa là thành viên mới của bộ đội kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ, là người tộc Tích Nặc Cơ địa khu Y Lâm Gia của Cam Xuyên đạo, tuổi lính của hắn kỳ thực không phải ngắn, có trên một năm rồi. Vốn là hắn phục dịch trong trung đoàn bộ binh của sư đoàn 103 cũng tham gia hơn mười trận chiến lớn nhỏ khác nhau, thế nào cũng không thể gọi là tân binh được nữa, các hạng tố chất quân sự đều vô cùng ưu tú. Nhưng đối với kỵ binh Liệp Ưng mà nói, Cẩu Oa đúng là tay lính mới thực sự.

Đại bộ phận người tộc Tích Nặc Cơ đều là thợ săn ưu tú, ở trên phương diện săn bắt xạ kích có thiên phú hơn người, bọn họ có thể lặng lẽ chờ đợi một ngày một đêm trong vùng rừng núi yên tĩnh, dù ngay cả chỉ để chời đợi một con nhím hay con chồn xuất hiện, sau đó lợi dụng cung tiễn hoặc súng tự tạo bắn một phát chết ngay. Chính bởi cuộc sống săn bắn thời gian dài đã nuôi dưỡng nên sự kiên nhẫn và bình tĩnh của bọn họ. Sau khi tham gia quân Lam Vũ, rất nhiều các chiến sĩ của tộc Tích Nặc Cơ đều được tuyển vào hải quân lục chiến đội đảm nhận vai trò tay súng bắn tỉa, Cẩu Oa đi vòng khắp bộ đội Liệp Ưng, không ngờ phát hiện chỉ có một mình mình là người tộc Tích Nặc Cơ.

“Để ta lấy cho ngươi một cái tên có được không?” Hàn Giai vẫn tiếp tục kiểu nói chuyện vô nghĩa, hình như là không hề phát hiện ra tâm tình bực bội của Cẩu Oa.

“Ngươi có thể nghĩ ra tên gì hay được chứ?” Cẩu Oa bĩu môi nói, giục ngựa lên sườn núi, bỗng nhiên thấy tầm nhìn được mở rộng hơn rất nhiều.

Từ trên triền núi nhìn xuống, đồng nội vào đầu mùa xuân trông vô cùng yên tĩnh mà tú lệ, cây Bạch Đàn bắt đầu mọc ra những búp non nhòn nhọn, trên bề mặt cũng mọc thành một lớp cỏ xanh mong mỏng, lớp cỏ xanh nhạt này đi tới gần thì nhìn không thấy chỉ có từ đằng xa mới có thể nhìn thấy được. Lớp cỏ xanh nói rõ ràng cho bọn họ rằng, mùa xuân đã thực sự tới rồi. Thi thoảng ở trên vùng đồng bằng hoang dã cũng truyền tới tiếng hót êm ái trong trẻo của những con chim nhỏ, thỉnh thoảng còn có chú chim vỗ cánh phành phạch bay lên, đó là do các chiến sĩ của kỵ binh Liệp Ưng khá đi xuyên qua rừng cây, làm kinh động tới bọn chúng.

Phong Phi Vũ - quan chỉ huy của bộ đội kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ đem bộ đội của mình kéo thành một đường thẳng dài, để đề phòng có những nhóm cung kỵ thủ người Tây Mông nhỏ lẻ tiến vào khu dân cư của Tình Xuyên đạo quấy nhiễu. Dương Túc Phong vì những người dân của Tình Xuyên Đạo, ngay cả nhi tử của mình cũng có thể vứt bỏ, hắn là vị quan chỉ huy phụ trách phòng ngự cánh phía đông của quân Lam Vũ cảm thấy trọng trách càng thêm nặng nề, không dám có chút sơ xuất nào, nếu để cho cung kỵ thủ của người Tây Mông vào Tình Xuyên đạo, hắn sẽ cảm thấy bản thân đã phạm tội.

Từ xa xa nhìn những chiến hữu khác đang ra hiệu với bọn họ, Hợi Cách Lỗ cũng ra hiệu đáp lại. Hàn Giai bất mãn nói: “Đại thúc phải nên nói với bọn họ, nếu không phải là bọn ta bận rộn thu thập tàn cục của bọn họ ở phía sau, thì chúng ta còn nhanh hơn bọn họ nhiều.”

Lần này thì Cẩu Oa lên tiếng, cũng có chút tức giận nói: “Đúng vậy! Bọn họ ỉa vãi ra, lại không tự mình mà đi chùi cho sach, còn dày mặt giao cho chúng ta, thật đúng là… Chúng ta phải tìm chỗ để phân xử đúng sai.”

Hợi Cách Lỗ giọng khàn khàn: “Ngươi đi đâu để đòi phân xử chứ?”

Cẩu Oa nghĩ một chút rồi đáp: “Chúng ta đi tìm ban quân pháp cũng được cơ mà.”

Hàn Giai vội vàng nói: “Làm thế không được, nói không chừng ban quân pháp biết được chi tiết rồi còn biểu dương bọn họ không mảy may tơ hào nữa! Bọn họ cũng là vô tâm mắc lỗi, nhất thời không trông coi tốt chiến mã của mình, cho nên mới ăn mất cây đỗ của người ta, nếu bọn họ cũng đã bỏ tiền bồi thường rồi, thì chúng ta có làm nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì! Có phải không nào? Chúng ta chỉ phụ trách nhận sai chịu lỗi, lại chẳng tổn hại gì cả, lão đại nương đó còn kích động tới chảy cả nước mắt, muốn nhận ngươi làm con nuôi…”

Cẩu Oa trừng mắt lên nói: “Bà ấy muốn nhận ngươi làm con nuôi còn không tốt sao?”

Hàn Giai cười hăng hắc: “Ta có cha nuôi mẹ nuôi rồi, không thể nhận được nữa, loại công tác cách mạng này chỉ đành giao cho ngươi thôi, bất quá, cái tên Cẩu Oa này của ngươi thì lão đại nương kia cũng không hài lòng, ta thực lòng muốn giúp ngươi nghĩ một cái tên khác...”

Nghe thấy Hàn Giai lại bắt đầu lải nhải muốn đổi tên cho mình, Cẩu Oa dứt khoát ngậm miệng luôn.

Không thể không thừa nhận, những thanh niên của bộ lạc Tích Nặc Cơ đều là chiến sĩ ưu tú, nhưng trình độ văn hóa của cái bộ lạc này đúng là có hơi thấp, rất nhiều thanh niên đều chỉ có nhũ danh, chưa từng bao giờ có tên gọi chính thức. Khi xưa lúc Dương Túc Phong tới hiện trường tuyển quân của người tộc Tích Nặc Cơ, mấy cái tên kiểu như chó con, mèo con, đầu đất… nghe được cả đống, khi đó buồn cười nhưng không tiện cười, mặt cứ cứng đờ ra, khổ sở nhẫn nhịn. Bất quá cuối cùng vẫn không thể nào nhẫn nại được, sau khi về nhà nói với Na Tháp Lỵ, kết quả là Na Tháp Lỵ cười tới chảy cả nước mắt, còn ghi vào trong tự truyện của y nữa.

Sau khi các chiến sĩ của tộc Tích Nặc Cơ gia nhập quân Lam Vũ, rất nhiều người đều do trưởng quan của mình lấy cho tên tuổi chính thức, bất quá Cẩu Oa là một tên cứng đầu, đầu cứng trơ ra như đá, nói không đổi tên là không đổi tên, trung đội trưởng ban đầu của hắn nhắc tới hai ba lần, nhưng thấy thái độ của Cẩu Oa rất kiên quyết, nên cũng không nhắc nữa. Dù sao quân Lam Vũ cũng không có pháp luật quy định nói người ta không thể có tên là Cẩu Oa, vì thế cuối cùng cái lỗ tai của Cẩu Oa cũng được thanh tịnh. Chẳng ngờ rằng tới bộ đội kỵ binh Liệp Ưng, cái chuyện kia lại được nhắc lại.

Kỳ thực Cẩu Oa biết vì sao Hàn Giai lấy cái tên của mình ra làm đề tài, bởi vì buồn bực lắm rồi, nhưng lại chẳng có lý do để mà phát tiết.

Cẩu Oa vẫn là binh nhì, nhưng Hợi Cách Lỗ đã là sĩ quan cấp hai, Hàn Giai cũng vừa mới được chuyển lên sĩ quan. Bọn họ đã nhận được tin tức, không lâu sau Hợi Cách Lỗ sẽ tới một bộ đội khác đế dẫn dắt chiến sĩ mới. Cẩu Oa sẽ chủ yếu giao cho Hàn Giai dẫn dắt, nhưng Hàn Giai không muốn để Hợi Cách Lỗ đi, có điều mệnh lệnh thì không thể không chấp hành, cho nên tâm tình có chút sút giảm.

Hàn Giai cứ như vậy tự một mình lẩm bẩm lải nhải, hai người bên cạnh đều không đáp lời, ba người cứ như thế lúc thì phân tán, lúc thì tụ tập tiến lên. Địa khu Mỹ Ni Tư vào đầu mùa xuân, cảnh sắc mê người, gió nhẹ phất qua mang theo hương thơm của đất đai, làm cho ba người đều có chút ngây ngất. Điều đáng tiếc duy nhất là ở trên vùng đất mỹ lệ này rất ít khi nhìn thấy dấu vết trồng cấy, cho dù là có, thì cũng chỉ là một số người già phụ nữ, làm cho người ta cảm thấy có chút mất mát, lại có chút chua xót.

Địa khu Mỹ Ni Tư trải qua bảy tám năm chiến loạn, nhân khẩu bị đồ sát vô số, nhất là nhưng thanh tráng niên, hoặc là phục dịch trong quân đội của các thế lực, hoặc là thành vong hồn dưới đao, thành vật hi sinh của các cuộc chinh chiến quân phiệt. Rất nhiều địa phương đất đai đều bị bỏ hoang, loại cảnh tượng như thế này ban đầu ở Tình Xuyên đạo biểu hiện ra thảm liệt nhất, Hàn Giai đã nhìn thấy có nơi hơn một trăm kilomet là dấu tích cũ của chiến trường không hề có bóng người. Hiện giờ cục diện của Tình Xuyên đạo đã được cải thiện rất rất nhiều rồi, hiện giờ tới lượt hoàn cảnh của Hổ Xuyên đạo là nghiêm trọng nhất, mặc dù Ma Ni giáo đứng vững ở Hồ Xuyên đạo bao năm không đổ, nhưng tài nguyên nhân lực tiêu hao vẫn không thể tránh khỏi, trừ cực ít thành trấn ra, thì ở loại vùng ngoại ô như thế này, sức lao động tráng niên gần như là không có nữa rồi.

Không biết vì sao, Hàn Giai đột nhiên rất muốn quất thật mạnh một roi vào mông ngựa, sau đó theo cùng chiến mã tung vó phi nước kiệu, đánh thẳng vào hậu phương của người Tây Mông, tới nơi đó giao chiến dữ dội với người Tây Mông mà không phải cứ hành quân chậm rì rì như thế này. Hành quân như thế này thì có khác gì bộ binh? Ngoài dẫm chết nhiều kiến hơn ra thì còn làm được cái gì đâu.

Đột nhiên nghe thây Cẩu Oa thắc mắc với chút buồn bực: “Vì sao chúng ta không thể hành quân thật nhanh chứ?”

Không ai trả lời được cả.

Có lẽ, vấn đề này trừ Phong Phi Vũ - quan chỉ huy tối cao của bộ đội kỵ binh Liệp Ưng ra thì không ai giải thích được hết.

Hợi Cách Lỗ quay đầu lại nhìn hai người, nhưng không nói gì.

Hàn Giai cũng nói: “Đúng thế! Chẳng lẽ đại thúc không thấy kỳ quái à?”

Hợi Cách Lỗ chính đang muốn đáp lời, đột nhiên lỗ tai của ba người đều nhạy bén dựng lên.

Tiếng quân hiệu trầm trầm truyền khắp cả mặt đất.

Hợi Cách Lỗ, Hàn Giai, Cẩu Oa ba người đều hành động theo phản xạ nhấc súng trường, ghìm chặt cương ngựa, sau đó mau chóng kiếm tra những vũ khí trang bị khác ở trên người, bao gồm cả súng Mauser và dao găm .v..v.. xác nhận không thiếu sót thứ gì mới lặng lẽ chờ đợi tiếng quân hiệu thứ hai. Tiếng quân hiệu vừa rồi là nhắc nhở tất cả các quan binh của bộ đội kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ, bộ đội đã gặp phải quân địch, yêu cầu mọi người chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, tiếng quân hiệu thứ hai sẽ thông báo đại thể tình hình của quân địch, cùng với phương châm tác chiến.

“Không phải là cung kỵ thủ của người Tây Mông chứ?” Cẩu Oa có chút nghi hoặc hỏi, lại có chút khẩn trương nhìn đồng hoang bốn phía, nếu là hai chân dẫm ở trên mặt đất, thì Cẩu Oa không hề lo lắng chút nào, chỉ cần đào hầm hào cá nhân che chắn, là có thể ngoan cường đối kháng với quân địch rồi, nhưng kỵ binh tác chiến thì khác hẳn, bao gồm cả bản thân, cũng bao gồm cả quân địch, thậm chí là bao gồm cả những viên đạn bay trên trời. Bộ binh xạ kích căn bản là không cần phải cân nhắc tới độ trễ, nhưng kỵ binh xạ kích thì phải tính toán yếu tố cực kỳ quan trọng này. Tốc độ của kỵ binh rất nhanh, tốc độ của bản thân nhanh, tốc độ của kẻ địch cũng nhanh, sinh tử chỉ trong chớp mắt, bất kỳ một động tác chiến thuật nào của kỵ binh đều càng kích thích, càng điên cuồng hơn của bộ binh. Nếu như là có thể dùng từ ngữ điên cuồng ra để hình dung.

“Trừ người Tây Mông ra thì còn có ai được nữa?” Hàn Giai trấn tĩnh như không nói.

Hợi Cách Lỗ đang cúi đầu hút thuốc, đây là thói quen cũ của hắn rồi, mỗi khi gặp đại chiến đều phải bổ sung đầy đủ món ăn tinh thần.

Cẩu Oa siết càng chặt khẩu súng trường trong tay.

Quả nhiên, một chốc lát sau, tiếng quân hiệu trầm trầm lại một lần nữa vang lên, lần này tiếng quân hiệu vô cùng gấp gáp, hơn nữa cứ kéo dài mãi, phảng phất như muốn đánh thức cả đồng hoang. Gần như tất cả các chiến sĩ kỵ binh quân Lam Vũ nghe thấy tiếng quân hiệu này đều bất giác đưa tay sờ lên túi đạn của mình, quân hiệu gấp gáp mà kéo dài, biểu thị cho bộ đội kỵ binh Liệp Ưng đã gặp phải kẻ địch hùng mạnh rồi, số lượng của quân địch so với bộ đội kỵ binh Liệp Ưng thì càng nhiều hơn.

“Đi!” Hàn Giai mau lẹ thúc chiến mã, xông ra khỏi khu rừng nhỏ.

Hợi Cách Lỗ và Cẩu Oa cũng dẫn đầu xông ra khỏi khu rừng nhỏ, đem chiến mã xoay ngang trên mặt đất ở bên ngoài khu rừng nhỏ, Hợi Cách Lỗ mau chóng chiếm cứ điểm cao trước. Từ trên cao nhìn xuống dưới chỉ nhìn thấy xa xa ở phía bắc tựa hồ xảy ra mộ chút hỗn loạn, không ngừng có tiếng súng nổ truyền tới. Rõ ràng rằng bộ đội tiên phong của kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ cùng với kẻ địch phát sinh va chạm rồi, hơn nữa từ tiếng súng mà phán đoán thì trận đụng độ này còn rất kịch liệt.

Thế nhưng do khoảng cách quá xa, Hợi Cách Lỗ không nhìn rõ được bộ đội tiên phong rốt cuộc là gặp phải kẻ địch nào.

Hàn Giai và Cẩu Oa cũng không nhìn rõ.

Quân hàm và chức vụ của bọn họ, còn chưa đạt tới điều kiện được trang bị kính viễn vọng, bọn họ chỉ có thể dùng con mắt người thường của mình để quan sát. Tiếng súng nổ vẫn không ngừng vang lên, hơn nữa diện tích khuếch tán càng ngày càng lớn, mới bắt đầu thì chỉ vẻn vẹn ở phương bắc, sau này bao gồm cả phía đông bắc và tây bắc cũng đồng thời bùng phát ra tiếng súng kịch liệt. Loáng thoáng bọn họ còn có thể nhìn thấy những binh lính thông tấn của kỵ binh Liệp Ưng tức tốc chạy lên một vùng đất cao ở phương hướng tây bắc, đại khái nơi đó là chỗ Phong Phi Vũ quan chỉ huy tối cao của kỵ binh Liệp Ưng đang ở.

“Khẳng định là cung kỵ thủ của người Tây Mông rồi.” Hàn Giang không cần suy nghĩ nói ngay.

Hợi Cách Lỗ và Cẩu Oa đều gật đầu.

Điều này là không có gì phải nghi ngờ, trừ cung kỵ thủ của người Tây Mông ra, không có lực lượng nào khác có thể gây nên cuộc va chạm quy mô lớn như thế. Ở trên vùng đất Mỹ Ni Tư này đã không còn lực lượng nào có thể chính diện đối kháng với quân Lam Vũ nữa. Bất quá, rốt cuộc là có bao nhiêu cung kỵ thủ của người Tây Mông, bọn chúng từ phương hướng nào tới, rồi lại chuẩn bị đi đâu, bọn họ đều không thể phán đoán được. Chỉ đành sốt ruột chờ đợi mệnh lệnh của thượng cấp.

Trên thực tế, vào lúc này chẳng những đám người Hợi Cách Lỗ và Hàn Giai không rõ tình hình, cho dù là quan chỉ huy của cả hai phe quân Lam Vũ và cung kỵ thủ người Tây Mông đều không làm rõ được tình hình. Quan chỉ huy Phong Phi Vũ của kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ cho rằng quân mifnh gặp phải chính là bộ đội nhỏ lẻ của cung kỵ thủ người Tây Mông. Cũng như vậy, quan chỉ huy Na Biệt Khúc của cung kỵ thủ người Tây Mông cũng cho rằng là mình gặp phải bộ đội nhỏ lẻ của quân Lam Vũ.

Vì thế Phong Phi Vù và Na Biệt Khúc đều truyền đạt mệnh lệnh cho bộ đội của mình, mau chóng giải quyết kẻ địch nhanh nhất có thể, hai bên chẳng những chẳng tức tốc giải quyết được đối phương, ngược lại còn phát giác ra quân địch càng lúc càng nhiều, hai người bọn họ không hẹn mà cùng nhận ra rằng, đối phương không phải là bộ đội nhỏ lẻ, mà là bộ đội chủ lực thực sự trăm phần trăm.

“Đột kích chính diện, vu hồi bọc sườn.” Quan chỉ huy Na Biệt Khúc của cung kỵ thủ người Tây Mông muốn nuốt chửng quân LamVũ.

“Tránh khỏi đường lớn, chiếm lấy hai cánh, bám chặt lấy địch.” Phong Phi Vũ ý thức được binh lực của mifnh không nhiều như của người Tây Mông, quyết taam dùng phương pháp mềm mại hơn mà tàn khóc hơn quần nhau với người Tây Mông.

Bất quá vào lúc này, hai bên muốn điều chỉnh đội ngũ chiến đấu cho thật lý tưởng thì đã không có khả năng lắm nữa, hai bên đã bùng phát chiến đấu, rất nhiều bộ đội đã rơi vào cuộc đụng độ kịch liệt. Ở trên vùng đất dài ước chừng bốn mươi kilomet, rộng hai mươi kilomet này, ba vạn cung kỵ thủ người Tây Mông nam hạ cùng năm nghìn kỵ binh Liệt Ưng của quân Lam Vũ bắc thượng đã va đụng dữ dội vào nhau. Không một ai biết nguyên nhân, cũng không một ai biết vì sao bộ đội trinh sát của hai bên đều không phát hiện ra đối phương, nói chung là hai mũi tên nhắm vào nhau đã ngẫu nhiên va chạm kịch liệt.

Sau này có không ít sử học gia tranh cãi mãi về trận chiến va chạm này, tới ngay cả đại tướng Phong Phi Vũ cũng chẳng thể nào giải thích nổi vì sao hai phe đều không phát hiện ra đối phương từ trước. Thế nhưng, sự thực chính là sự thực, quân Lam Vũ và người Tây Mông đã ngẫu nhiên găp phải nhau.

Trong chớp mắt, cung kỵ thủ người Tây Mông ùn ùn kéo tới đầy đồng lấp núi, dựa vào ưu thế tuyệt đối về số lượng, thoáng một cá đã nhấn chìm bộ đội tiên phong của kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ. Các chiến sĩ của bộ đội tiên phong quân Lam Vũ tay cầm súng trường, chỉ còn kịp đem đạn ở trong ổ bắn hết sạch, còn chưa kịp thay băng đạn mới, cung kỵ thủ người Tây Mông đông nghìn nghịt đã như một ánh chớp bổ nhào tới trước mặt, nhưng các chiến sĩ kỵ binh của quân Lam Vũ ngoan cường không hề rút lui, vì thế chiến mã của hai bên đâm sầm vào nhau, cùng phát ra những tiếng hí thảm thiết, sau đó ngã uỵch xuống đất. Rồi lập tức bị những tên cung kỵ thủ người Tây Mông ở phía sau xông tới dẫm đạp lên thi thể.

Không tới thời gian ba phút, hơn một trăm bộ đội tiên phong của kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ đã hi sinh toàn bộ, chỉ có cực ít còn sống sót, đại quân người Tây Mông nam hạ giống như thái sơn áp đỉnh đổ sập xuống, một tên ngã xuống thay vào một đám, giống như thủy triều cuồn cuộn trào tới không dứt, các chiến sĩ kỵ binh quân Lam Vũ của bộ đội tiên phong căn bản là không có lực lượng để cản trở bọn chúng. Thế nhưng, bọn họ vẫn dùng súng trường và lựu đạn ở trong tay, phát ra những ngọn lửa phẫn nộ về phía người Tây Mông, ở trước mặt bọn họ, cung kỵ thủ của người Tây Mông cũng đổ gục từng mảng từng mảng một.

Rất nhiều chiến sĩ quân Lam Vũ sau khi bị xô ngã, còn chưa hoàn toàn đứt hơi, vì thế quyết đoán giật giây thuốc nổ trong lồng ngực của mình, tức thì đem đội ngũ cung kỵ thủ của người Tây Mông nổ ra một lỗ hổng cực lớn, ở trong cái lỗ hổng này cung kỵ thủ người Tây Mông không chết cũng bị thương, có chiến sĩ quân Lam Vũ trước khi chết còn đem tất cả thuốc nổ và lựu đạn của mình kích nổ, vụ nổ dữ đội đem cung kỵ thủ người Tây Mông trong chu vi hai trăm mét ngã gục toàn bộ, thậm chí còn khiến cho vó ngựa của cung kỵ thủ người Tây Mông bị hẫng tập thể, mấy trăm trên cung kỵ thủ cùng nhau ngã xuống, cuốn lên bụi đất mù trời.

Sau vụ nổ mãnh liệt, trên đồng hoang lưu lại từng cái hố lớn, tất cả cung kỵ thủ người Tây Mông vượt qua hố lớn đều phải đi đường vòng, thế nhưng cho dù bọn chúng đã đi qua rồi, phía sau vẫn còn thỉnh thoảng truyền tới nững tiếng nổ kịch liệt, đó là những chiến sĩ quân Lam Vũ bị ngã xuống, sau khi tỉnh lại, phát hiện ra mình đã rơi vào trong đội ngũ thiết kỵ của người Tây Mông, vì thể cũng quyết đoán kéo chốt thuốc nổ ở trên người, cùng cung kỵ thủ người Tây Mông ở xung quanh đồng quy vô tận.

Sự hi sinh của bộ đội tiên phong để giành lấy thời gian quý báu cho các chiến hữu kỵ binh Liệp Ưng ở đằng sau, bọn họ chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, xếp thành đội ngũ hình rẽ quạt, đối diện với cung kỵ thủ người Tây Mông ập thẳng tới cùng lúc khai hỏa, trong chớp mắt đem tất cả hỏa lực nặng nhẹ cùng trút hết lên người cung kỵ thủ người Tây Mông. Cung kỵ thủ người Tây Mông tức kỵ cũng ngã gục từng mảng lớn, những tên cung kỵ thủ người Tây Mông xông lên ở phía trên cùng, thậm chí là còn chưa kịp kéo cung lắp tên thì toàn thân đã đều là lỗ đạn, ngã cắm mặt xống đất, bị đồng bạn phía sau dẫm nát bét.

“Bắn chân ngựa!” Có quan chỉ huy kỵ binh quân Lam Vũ bình tĩnh hô lên.

Đối diện với cung kỵ thủ đông nghìn nghịt của người Tây Mông, chỉ riêng bắn chết người thôi là không xong, phải làm cả chiến mã của kẻ địch cũng bắn hạ, người chết rồi mà chiến mã chưa chết sẽ mang theo thi thể của chủ nhân lao về phía trước, từ đó phá loạn phòng tuyến của quân Lam Vũ. Nhưng, một khi chiến mã bị bắn gãy chân, nó sẽ tức tốc ngã xuống, đồng thời tạo thành rắc rối cực lớn cho chiến mã ở đằng sau, nhất là khi liên tục có ba bốn thớt chiến mã ngã xuống, bộ đội phía sau sẽ rất bị ảnh hưởng.

Trên thực tế quả nhiên là như thế, khi kỵ binh quân Lam Vũ cố ý hạ thấp vị trí của nòng súng, chiến mã của người Tây Mông tức thì ngã đổ từng mảng, rất nhiều chiến mã của đội ngũ đằng sau cũng bị ngã theo, những viên đạn bắn xuyên qua trong rừng vó ngựa tung bay, còn bắn trúng cả những con ngựa ở cách xa tiền tuyến, tốc độ tiến công của cung kỵ thủ người Tây Mông tức thì giảm sút cực lớn.

Vào lúc này, Phong Phi Vũ phát ra mệnh lệnh tự do tác chiến.

Quân hiệu cao vút mà chói tai lại một lần nữa vang khắp mặt đất.

Nghe thấy tiếng quân hiệu, những kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ ngăn cản trước mặt cung kỵ thủ người Tây Mông một bên nổ súng, một bên lùi tránh sang hai bên, còn phần đông các kỵ binh quân Lam Vũ thì mau chóng tản ra bốn phía, hướng hai cánh cung kỵ thủ người Tây Mông tiếp cận, lợi dụng hỏa lực mãnh liệt đem kẻ địch đánh ngã xuống mặt đất, cung kỵ thủ người Tây Mông vội vã nam hạ, tạm thời còn chưa ý thức được quân Lam Vũ biến trận, vẫn theo quán tính xông về phía trước, dưới hỏa lực càn quét hai bên cánh của quân Lam Vũ, thương vong vô cùng lớn.

Phong Phi Vũ nhạy bén phát hiện ra thế công hùng dũng là sức mạnh to lớn của cung kỵ thủ người Tây Mông, bộ đội Liệp Ưng quân Lam Vũ không thể va chạm chính diện với kẻ địch, chỉ đành thông qua việc bám sát quấy nhiễu hai cánh của kẻ địch, lợi dụng ưu thế về mặt vũ khí của kỵ binh Liệp Ưng, giữ chặt lấy kẻ địch, rồi dần dần tước bớt lực lượng của kẻ địch, cuối cùng tiêu diệt kẻ địch. Hắn tin rằng, trước khi tiêu diệt được đơn vị kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ, thì đám cung kỵ thủ người Tây Mông này không thể nam hạ được, an toàn của Tình Xuyên đạo cũng không cần phải lo lắng.

Quả nhiên, những tên cung kỵ thủ người Tây Mông vượt qua tuyến phong tỏa của kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ không hề tiếp tục nam hạ mà quay ngựa lại, tiếp tục bám lấy kỵ binh quân Lam Vũ hỗn chiến. Không phải là Na Biệt Khúc không muốn mau chóng đi xuống Tình Xuyên đạo, mà là hắn căn bản không đi được, kỵ binh quân Lam Vũ mặc dù đã tránh khỏi hướng chính diện, nhưng hai bên cánh vẫn không ngừng quấy nhiễu, súng trường của quân Lam Vũ tầm bắn xa, tốc độ bắn nhanh, từ bên cánh xạ kích, uy hiếp đối với cung kỵ thủ người Tây Mông thực sự là quá lớn, tạo thành thương vong liên tục không ngớt cho cung kỵ thủ người Tây Mông, không tới thời gian năm phút, Na Biệt Khúc đã nhận được tin dữ năm sáu tên thiên phu trưởng bị giết chết.

“Quay lại! Toàn lực tiêu diệt bọn chúng!” Na Biệt Khúc gầm lên với đám quan quân kỵ binh của mình, thuận tay chộp lấy Hổ Bí cung của mình, bắn một mũi tên ra xa, bắn một kỵ binh quân Lam Vũ đang phi như bay rơi xuống ngựa, gió hai bên giao chiến cài răng lược, địa hình ở nơi này lại rắc rối phức tạp, thi thoảng lại có kỵ binh quân Lam Vũ xuất hiện trước mắt hắn, làm hắn có thể phát huy trọn vẹn kỹ thuật của thần tiễn thủ người Tây Mông.

Lời còn chưa dứt, Na Biệt Khúc đột nhiên cảm thấy trên mặt mình có hơi nong nóng, dùng tay sờ một cái, thì ra là máu tươi, quay đầu nhìn lại, thấy đầu một tên quan quân bên cạnh mình đã bị bắn vỡ toác, dịch thể trắng đỏ thuận theo gò má chảy xuống, mà tên hung thủ kỵ binh quân Lam Vũ giết chết hắn đã bỏ chạy theo hướng ngược lại, cho dù Na Biệt Khúc giương cung lên cũng không thể bắt tới đối phương được, chỉ đành tiếc nuối hạ xuống.

Tên hung thủ kỵ binh quân Lam Vũ đó chính là Hàn Giai, cũng chẳng phải là hắn chuyên môn nhắm vào Na Biệt Khúc, trên thực tế, ở chiến trường hỗn loạn, trong một thoáng xẹt qua nhau, căn bản là không nhận ra được quan quân của cung kỵ thủ người Tây Mông, bắn một phát chết ngay tên gia hỏa kia, súng trường trong tay Hàn Giai vừa vặn hết đạn, cho nên hắn mới phải chạy ngược trở lại, để tranh thủ thời gian đổi băng đạn. Băng đạn vừa rồi tổng cộng bắn chết sáu tên cung kỵ thủ người Tây Mông, thành tích xem như không tệ, nhưng Hàn Giai chưa hài long, hi vọng một băng đạn có hiệu suất cao hơn một chút, lời đồn là kỷ lục cao nhất mà Hợi Cách Lỗ tạo lập nên là mười tên, nhưng Hợi Cách Lỗ chưa từng thừa nhận.

Khi Hàn Giai quay ngựa lại, tìm kiếm tên người Tây Mông cầm cung Hổ Bí kia thì lại phát hiện người Tây Mông đó đã không còn ở chỗ cũ nữa, quét mắt nhìn bốn phía, cũng không phát hiện ra bóng dáng của hắn đâu nữa. Khi tên người Tây Môn đó chưa lấy Hổ Bí cung ra, Hàn Giai không lưu ý tới thân phận đặc thù của hắn, nhưng khi hắn cầm Hồ Bí cung lên, thì Hàn Giai lập tức chú ý tới sự tồn tại của hắn.

Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, ở vị trí chính giữa cây Hổ Bí cung đó, lóe lên ánh sáng đủ màu rực rỡ chói mắt, vừa vắn chiếu lên trên người Hàn Giai. Hàn Giai nhận ra, đây là ánh sáng của kim cương, trên cây Hổ Bí cung đó không ngờ lại khảm một viên kim cương lớn bằng ngón tay, Hàn Giai lập tức nhận ra thân phận của chủ nhân nó không đơn giản. Chỉ đáng tiếc, cái băng đạn đáng chết lại cứ nhằm đúng vào lúc đó dùng hết, nếu không thì cây cung Hổ Bí khảm kim cương to bằng ngón tay đó đã trở thành chiến lợi phẩm của hắn rồi.

Hàn Giai đang thất vọng thì liếc mắt nhìn thấy thân ảnh của Phong Phi Vũ, chỉ thấy hắn đang bị năm sáu tên cung kỵ thủ người Tây Mông giáp kích, vốn Phong Phi Vũ trên người chỉ có một khẩu súng lục Mạt Lai Đức, nhưng trong loại chiến đấu như thế này căn bản là không có tác dụng gì, vì thể hắn mau chóng cúi xuống tháo một khẩu súng trên thi thể một chiến sĩ kỵ binh quân Lam Vụ bị hi sinh, cầm súng bắn chết luôn bốn tên cung kỵ thủ người Tây Mông, nhưng hai tên cung kỵ thủ còn lại đã tiến vào tầm bắn hữu hiệu của cung tiễn.

Một tên cung kỷ thủ người Tây Mông ở cách Phong Phi Vũ ước chừng một trăm bốn mươi mét giương cung lên, mũi tên trong tay tức thì lao vút đi, bắn tới phía ngay trước mặt Phong Phi Vũ. Phong Phi Vũ gìm cương một cái, ngựa rẽ vòng đi, mũi tên sắc bén đó liền bắn hụt, nhưng tên cung kỵ thủ còn lại đã giương cung lắp tên, tiếp tục tấn công Phong Phi Vũ, mặc dù Phong Phi Vũ xuất thân là kỵ binh né tránh cực kỳ khéo léo, nhưng mấy lần đều có mũi tên bắn vào trước hoặc phía sau chiến mã của hắm, thậm chí khoảng cách không tới mười mét, thoát chết trong gang tấc.

Giống như cung kỵ thủ người Tây Mông là Na Biệt Khúc, ở trong chiến đấu hỗn loạn, Phong Phi Vũ cũng bị rớt lại một mình, trong những cuộc chiến va chạm của kỵ binh, hai phe quấn chặt vào một chỗ, chẳng thể nói tới chiến pháp gì hết, chu vi mấy chục kilomet đều là chiến trường, mỗi một thành viên tham gia chiến đấu, chỉ có một nguyên tắc có thể tuân thủ, đó chinh là tiêu diệt quân địch, bảo vệ bản thân.

Hàn Giai rẽ một vòng nhỏ, từ đằng sau lưng tên cung kỵ thủ người Tây Mông lao tới, giơ súng bắn một phát, liền hạ gục ngay tên cung kỵ thủ người Tây Mông đó, thi thể của hắn vẫn xông thẳng tới trước ngựa của Phong Phi Vũ, nhưng hai tên cung kỵ thủ người Tây Mông khác phản ứng cũng rất nhanh, lập tức ý thức được uy hiếp tới từ sau lưng mình mới là nguy hiểm nhất, bọn chúng quay ngoắt người lại, kéo cung lắp tên, nhưng khẩu súng của Hàn Hai cũng rất nhanh, đoàng một tiếng, bắn trúng mặt một tên trong số đó, cung gỗ sam trên tay tên cung kỵ thủ người Tây Mông đó rơi ngay xuống, bản thân cũng từ trên lưng ngựa ngã xuống.

Tên cung kỵ thủ người Tây Mông còn lại kia kéo cung lắp tên, nhưng còn chưa kịp bắn ra, thì đã bị một viên đạn bay vèo tới bắn trúng vào đầu, tức thì đầu vỡ toác, ngã cắm mặt xuống. Hàn Giai quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Cẩu Oa buộc cương chiến mã của mình đứng ở trong một vùng đất đỏ, bàn thân thì quỳ ở bên chiến mã bắn tỉa. Kỹ năng bắn súng của Cẩu Oa không thể chê trách gì được, phàm là cung kỵ thủ người Tây Mông trong vòng ba trăm mét chạy qua người hắn, gần như là không một kẻ nào có thể chạy thoát được khỏi khẩu súng của hắn.

“Này! Ngươi làm thế có còn là kỵ binh không?” Hàn Giai giơ tay hô lên.

Cẩu Oa chẳng để ý tới hắn, chuyên tâm bóp cò súng.

Hàn Giai chỉ đành thúc ngựa rời đi.

Bỗng nhiên, có một nhóm cung kỵ thủ người Tây Mông xuất hiện, ước chừng có mười ba mười bốn tên, bọn chúng phát giác ra vị trí của Cẩu Oa, lập tức ùa tới phía Cẩu Oa phát động tấn công, Cẩu Oa vỗ một cái lên chiến mã của mình, con chiến mã bị đau, lập tức tự mình bỏ chạy, Cẩu Oa vẫn nửa quỳ trên mặt đất, phảng phất toàn bộ chiến trường chỉ có tiếng súng đoàng đoàng đoàng đơn điệu của hắn, bắn hết một băng đạn, tiểu đội cung kỵ thủ người Tây Mông chỉ còn lại bốn tên, nhưng bọn chúng cũng đã tiến vào tầm bắn của cung tiễn.

Viu! Viu! Viu! Viu!

Liên tục bốn mũi tên sắc bén rơi xuống bên người Cầu Oa, cắm sâu vào trong mặt đất khô cằn, nhưng Cầu Oa vẫn không hề đổi sắc mặt, cứ như chẳng hề thấy những mũi tên hướng thẳng vào mặt kia, thực làm cho người ta phải tán thưởng lá gan của hắn. Đương nhiên, quan trọng hơn nữa là, hắn không những phải xạ kích chuẩn xác mà còn phải tập trung tinh thần chú ý cung tiễn của địch nhân, để tránh bắn trúng bản thân.

Hàn Giai không thể không bội phục, vận khí của Cẩu Oa thật tốt.

Quả nhiên, không tới thời gian mười giây, bốn tên cung kỵ thủ người Tây Mông cũng xuống địa ngục báo danh rồi.

Hàn Giai thúc ngựa tiếp tục tiến tới, tìm kiếm cơ hội chiến đấu, đột nhiên nghe thấy bên cạnh có người thét lên: “Na Biệt Khúc!”

Nhưng âm thanh ngưng bặt lại, giống như là bị người ta bóp lấy cổ vậy.

Hàn Giai nghiêng đầu qua nhìn, vừa vặn nhìn thấy một chiến sĩ quân Lam Vũ từ trên lưng ngựa ngã xuống, trên cổ họng còn cắm một mũi tên rất dài, mà kẻ bắn chết hắn, không ngờ lại chính là tên quan quân người Tây Mông cầm trên tay Hổ Bí cung có khảm kim cương kia. Tên quan quân người Tây Mông đó cách chiến sĩ quân Lam Vũ kia có tới một trăm bảy mươi mét, nhưng chiến sĩ kỵ binh quân Lam Vũ đó vẫn bất hạnh gặp nạn, có thể tưởng tượng ra được cung tiễn của kẻ địch mạnh mẽ như thế nào, loáng thoáng, Hàn Giai còn có thể nhìn thấy ở trên mũi tên đó có một viên kim cương nho nhỏ đang lóe sáng.

Na Biệt Khúc!

Ở xung quanh chỗ chiến trường đó, chỉ có Hàn Giai và Cẩu Oa nghe thấy tiếng thét trước khi chết của chiến hữu.

Cẩu Oa và Hàn Giai mặc dù không biết Na Biệt Khúc, nhưng cái tên của hắn thì dứt khoát là biết, hắn là đệ nhất thần tiễn thủ của người Tây Mông, có thể nhắm mắt mà vẫn bách bộ xuyên dương. Ở trong truyền thuyết của người Tây Mông, hắn tuyệt đối là đại anh hùng không thể thắng được, năm xưa khi địa khu Mỹ Ni Tư chiến loạn, có một đệ nhất tiễn thuật gia của đế quốc Đường Xuyên gọi là đại tướng Giang Ninh, sau khi tới địa khu Mỹ Ni Tư, thể hiện được tiễn thuật hơn người của mình, nhưng so với Na Biệt Khúc, vẫn còn thua kém một chút. Không một ai lấy đại tướng Giang Ninh ra đem so sánh với Na Biệt Khúc, bởi vì bọn họ căn bản không cùng một đẳng cấp.

Bất qua ở trong mắt Hàn Giai và Cẩu Oa, chỗ đáng chú ý nhất của Na Biệt Khúc không phải là tiễn thuật hơn người của hắn, mà là thân phận của hắn. Hắn chính là một trong tứ đại kim cương của người Tây Mông, nếu như có thể bắt sống hoặc là giết chết được hắn, thì đều là một công lớn, dứt khoát là có thể lấy được một huy chương quân công hàng nhất.

Cẩu Oa không hề suy nghĩa từ trong khóm khoai lang nhảy ra, thuận tay kéo một con ngựa ở bên cạnh, tung người lên ngựa, lao thẳng về phía Na Biệt Khúc. Cung kỵ thủ người Tây Mông bị bắn hạ không ít, trên chiến trường đâu đâu cũng có chiến mã không chủ, tùy thời có thể đổi ngựa. Ngựa của người Tây Mông đem so với ngựa của quân Lam Vũ, thì ngựa của người Tây Mông trông khá khó coi, nhưng sức chịu đựng rất mạnh, còn ngựa của quân Lam Vũ thì tốc độ nhanh, lực xung kích lớn, chỉ tiếc rằng là không đủ sự dẻo dai.

Hàn Giai không cần suy nghĩ, lập tức xoay đầu ngựa, lao về phía Na Biệt Khúc.

Cẩu Oa phóng thẳng một lèo, lao vào chỗ cách Na Biệt Khúc không tới hai trăm mét. Na Biệt Khúc tựa hồ như không phát hiện ra là hắn tới, vẫn cứ phi tới với tốc độ cao, tay phải khoác Hổ Bí cung cũng không tháo ra. Hàn Giai biết Na Biệt Khúc khẳng định là có âm mưu, muốn dụ Cẩu Oa mắc bẫy, nhưng tựa hồ Cẩu Oa không có lòng tin lắm khi xạ kích trên lưng ngựa, cho nên cứ chần chừ không hành động.

Bỗng nhiên, Na Biệt Khúc đưa tay ra, nhấc Hồ Bí cung lên, thò tay ra sau lưng như ánh chớp rút ra một mũi tên, mau chóng giương cung lắp tên, “pặc” một tiếng, mũi tên lập tức rít lên bắn về phía Cẩu Oa, tốc độ nhanh như sét đánh, trừ Hàn Giai chăm chút để ý tới động tác của hắn ra, người bên cạnh gần như khó mà nhìn rõ được.

Cẩu Oa tựa hồ không ngờ tới được động tác của Na Biệt Khúc lại thần tốc và dữ dội như thế, theo bản năng nâng súng lên xạ kích, nhưng đạn cách mũi tên một vạn tám ngán dặm.

Hàn Giai thấy tình thế không ổn, không cần suy nghĩ giơ súng lên, nhắm vào trước mặt Cẩu Oa bắn ngay một phát.

Đoảng!

Âm thanh chói tai của kim loại va chạm vào nhau trên chiến trường nghe vô cùng trong trẻo.

Viên đạn Hàn Giai bắn ra đánh trúng ngay mũi tên do Na Biệt Khúc bắn ra, tức thì tóe lên tia lửa chói mắt, đầu mũi tên bị đạn bắn nát, độ chính xác cũng lệch đi, nhưng vẫn cắm phập lên vai Cẩu Oa. Cẩu Oa không kịp kêu lên tiếng nào đã từ trên lưng ngựa ngã xuống, liên tục lăn mấy vòng trên mặt đất, úp sấp trên mặt đất bất động, sống chết không rõ.

Na Biệt Khúc tức thì biến sắc mặt, lập tức trở tay rút tên, hắn không thể nào tưởng tượng ra được, không ngờ lại có người có thể ở bên cạnh bắn rơi mũi tên do mình phát ra. Hắn còn cho rằng mình hoa mắt, thế nhưng, hắn mau chóng cảm thụ được sát khí tới từ phía sau lưng, đây là một cỗ sát khí cường đại ẩn sâu bên trong, hắn cần phải dùng tốc độ nhanh nhất dứt điểm đối phương.

Nhưng động tác của Hàn Giai càng nhanh hơn, hắn thuận theo quán tính huơ súng lên, sau đó bóp cò.

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Chương #440