Chương 421: Bí Mật Ngươi Không Nên Biết (Hạ) ...


La Dật Phong từ bên cạnh lao vọt tới, đem băng gạc ở bên trong ba lô của mình xé ra, động tác nhanh chóng băng bó cho Phùng Dịch Thanh, Vương Văn Đạt cũng vội xử lý cấp cứu đơn giản cho Phùng Dịch Thanh. Sắc mặt Phùng Dịch Thanh hơi tốt lên một chút, bản thân biết phải xử lý tiếp theo như thế nào, một bên vừa thở đốc một bên xử lý vết thương của bản thân, đồng thời ra hiệu cho Vương Văn Đạt lấy súng tiểu liên của mình mà dùng.

Từ Bân liên tục phất tay với hai người La Dật Phong, để bọn họ tạm thời bỏ qua người bị thương, phải áp chế hỏa lực của kẻ địch trước hẵng hay, thích ứng với hỏa lực áp chế của quân Lam Vũ, những tên binh sĩ nước Mã Toa cũng hiểu phải di chuyển trận địa như thế nào, để giảm bớt thương vong bên mình, hỏa lực của bọn chúng cũng bắt đầu khôi phục, đạn lại không ngừng bắt trúng nhưng đống bông kia.

Thương Hải thấy không ổn, tự mình điều khiển bánh lại, đem thuyền vận chuyển xoay ngang, các chiến sĩ quân Lam Vũ thừa cơ nâng súng bắn trả, mặt bên mạn thuyền vận chuyện rất dài, có lợi cho chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ nhất tề khai hỏa. Quả nhiên dưới hỏa lực mãnh liệt không ngừng của quân Lam Vũ, quân phòng thủ nước Mã Toa lần lượt nấp vào chiến hào không dám ngẩng đầu lên nữa.

La Dật Phong cuối cùng cũng kiếm được cơ hội, mặt bình tĩnh, vác ống phóng rốc két lên, nhắm chuẩn vào vị trí trên bãi cát nhỏ, bóp cò, đạn rốc két bay đi, sau một tiếng nổ ầm vang, tảng đá xung quanh chỗ phát nổ đều bị đánh nát, vạch ra một con đường máu, bên trong có mấy tên binh sĩ nước Mã Toa thò đều ra, đều bị Lạc Nham và Mạnh Tịch nhanh tay lẹ mắt làm thịt.

Đột nhiên, thuyền vận chuyện phát ra những tiếng cót két, sau đó tất cả mọi người cảm thấy run lên, giống như xô phải thứ gì đó, thì ra bị mắc cạn rồi.

“Xuống nước!” Từ bân trầm giọng quát lệnh.

Trên thuyền vận chuyển đều là bông, trọng lượng rất nhẹ, bởi thế mà ăn nước không sau, nếu mắc cạn thì chứng tỏ nước biển đã rất nông rồi.

La Dật Phong đi trước tung mình qua mạn thuyền, nhảy vào trong nước biển. Nước biển không sâu, chỉ tới bụng hắn, hắn vác ống phóng rốc két mau chóng tiến lên, chỉ cảm giác lòng bàn chân bị thứ gì đó cắt phải, đau đớn rát buốt, nhưng cũng chẳng để ý được nhiều như vậy, thỉnh thoảng có đạn bắn vào trong nước biển bên cạnh hắn, bọt nước bắn lên hất vào mặt hắn.

Vương Văn Đạt vỗ vai Phùng Dịch Thanh, nhỏ giọng nói: “Huynh dệ, tự chiếu cố bản thân cho tốt né.” Rồi cũng xoay người nhảy vào trong nước biển, nước biển quá sâu, gần như ngập tới ngực của hắn, hắn phải nâng súng lên, nửa bơi nửa lội tiến lên, may mắn là nước biển không có sóng lớn lắm, nếu không thì thảm ồi. Khó khắn lắm mới thấy dễ chịu được một chút, nước biển đã ở dưới bụng rồi, nhưng lại bị thứ gì đó đụng vào, quay đầu nhìn lại, không ngờ là thi thể của một chiến hữu, hắn bị bắn trúng ngực, hi sinh ngay tại chỗ.

Đám người Từ Bân cũng nhảy vào trong nước biển, vừa xạ kích vừa xông lên trên bãi biển. Trong nước biển cực kỳ khó di chuyển, huống gì còn có ba lô nặng nề, khó khăn lắm mới xông lên được bãi cát, phát hiện ra đã có ba đội viên nằm ở nơi đó rồi, máu tươi từ dưới người chảy ra, không biết còn sống hay là chết rồi.

Uỳnh uỳnh uỳnh...

La Dật Phong cuối cùng cũng toàn thân ướt như chuột lột bước lên bãi cát, vừa vặn nhìn thấy mấy tên binh sĩ nước Mã Toa tụ tập lại một chỗ, hắn lập tức quỳ xuống, lại một lần nữa phóng ra một quả rốc két. Một tay phóng rốc két khác cũng nhìn thấy mục tiêu quá sức rõ ràng này, cũng phóng ra một quả rốc két, hai quả rốc két cùng phát nổ, tức thì đánh cho mấy tên binh sĩ nước Mã Toa kia bắn tung lên, linh kiện của súng trường Chấn Thiên cũng bị đánh rơi tới dưới chân Từ Bân, những chiến sĩ quân Lam Vũ khác cũng thừa lúc khói súng xông lên hòn đảo nhỏ, ném ra lựu đạn dồn dập, tạm thời áp chế được hỏa lực của súng trường Chấn Thiên.

Lúc này Từ Bân cũng nhìn ra được hỏa lực liên tục của súng trường Chấn Thiên tương đối kém, khi rất nhiều người tụ tập vào một chỗ thì hỏa lực còn khá. Nhưng cùng với lượng người càng ngày càng thấp thì cường độ của hỏa lực liền trở thành vấn đề, chủ yếu là thời gian lắp đạn tương đối dài, một phút cũng chỉ bắn được mấy phát đạn, không thể nào áp chế kẻ địch một cách hiệu quả được.

Tạch tạch tạch...

Theo cùng việc các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ lên được bãi cát ngày một nhiều, hỏa lực của các chiến sĩ quân Lam Vũ ngày càng mãnh liệt, dưới sự yểm hộ của súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc, Vương Văn Đạt dẫn đầu xông lên đỉnh của hòn đảo nhỏ, hướng về kẻ địch phản công càn quét mãnh liệt, trấn áp khí thế của quân địch. Nhưng, chiến sĩ hải quân lục chiến đội bị bắn trúng cũng không ít, Vương Văn Đạt tận mắt nhìn thấy có chiến sĩ bất hạnh trúng đạn, từ trên dốc núi lăn xuống.

Vương Văn Đạt cảm thấy đạn của kẻ địch giống như đang khiêu vũ với mình vậy, mặc dù không bắn trúng bản thân, nhưng bùn đất cát đá bắn lên vẫn làm hắn cảm giác như mình bị bắn trúng vậy. Đối đầu trực diện với nhau, Vương Văn Đạt liên tục ném ra mấy quả lựu đạn, yểm hộ cho các chiến sĩ hải quân lục chiến đội còn lại ùa lên, mem theo đường hào kẻ địch đào tiến hành thanh trừ.

Từ Bân cũng xông lên, vỗ vỗ đầu vai Vương Văn Đạt, tán dương hắn biểu hiện không tệ, sau đó sai hắn dọc theo đường hào ngược lại truy kích kẻ địch. Đang trong lúc nói chuyện, một viên đạt sượt qua đầu Vương Văn Đạt, mang theo một nhúm tóc, Vương Văn Đạt rụt đầu lại, quay đầu súng, nhưng phát hiện ra tên binh sĩ nước Mã Toa nổ súng đã bị Mạnh Tịch giết chết rồi.

Thương Hải cầm súng Mauser, ẩn nấp tiến lên, nhưng những viên đạn thi thoảng bay tới, làm hắn cảm thấy tiến tới vô cùng khó khăn, những viên đạn to lớn kia dường như có thể bắn xuyên cả bờ tường đất vậy, tường đất bình thường căn bản là không có tác dụng phòng hộ, hơn nữa uy lực của súng Mauser cũng không đủ, cuối cùng hắn chỉ đánh tháo súng trường bán tự động và đạn trên người chiến sĩ quân Lam Vũ bị thương ra sử dụng, lúc này mới hóa giải được một chút cục diện.

Từ Bân đứng ở nơi cao nhất của hòn đảo nhỏ, nhìn quanh bốn phía một lượt, các chiến sĩ quân Lam Vũ đang truy kích kẻ địch, bọn địch còn lại đã không tới hai mươi tên, thắng lợi nằm trong tay, hắn mới có thời gian khom lưng xuống, nghiên cứu vũ khí mới của binh sĩ nước Mã Toa: súng trường Chấn Thiên.

Thương hải phát giác đã không còn chiến đấu mà mình có thể tham dự nữa, cũng đi tới cùng nghiên cứu.

Loại súng trường Chấn Thiên lần đầu tiên xuất hiện trên chiến trường này, độ dài lên tới một mét rưỡi, không có lưỡi lê, thân súng vô cùng thô, tấm thép ép không được tốt, còn có đường riềm, nhưng rất chắc chắn. Nhất là nòng súng, nòng rất dầy, cỡ nòng 12 ly, nạp đạn từ phía sau, xạ kích từng phát một. Nòng súng có đường rãnh, đầu ruồi xa nhất có tầm bắn năm trăm mét.

Những khẩu súng trường Chấn Thiên này không có ổ đạn, thậm chí không có thiết bị nạp đạn tự động, bắn xong một phát đạn là phải chốt súng đẩy vỏ đạn ra, sau đó mới lắp một viên đạn mới vào trong nòng súng, cho nên mới làm lỡ hỏa lực liên tục. Nhưng so với súng rãnh xoắn mà nói, thì đã là khác biệt trời với đất rồi, uy lực và tầm bắn của nó đều lớn hơn súng rãnh xoắn rất nhiều, hơn nữa cùng với sự cải tiến của công nghệ, khẳng định nó sẽ càng ngày càng hoàn thiện, cuối cùng trở thành dạng vũ khí như súng trường Mauser.

Từ Bân và Thương hải đưa mặt nhìn nhau, đều cảm thấy đối phương tâm tình nặng nề.

Có thể thấy được, sau khi quân đội nước Mã Toa trang bị loại súng trường này ở quy mô lớn, sức chiến đấu sẽ tăng gấp nhiều lần, quân đội Đường Xuyên bị đánh cho tơi bời hoa lá không cần phải nói, dù là quân Lam Vũ sợ rằng cũng phải trả giá thương vong nhất định mới có thể giành được thắng lợi rồi.

Chiến đấu dần dần lắng xuống, những chiến sĩ của hải quân lục chiến đội khác cũng đang quan sát kỹ súng trường Chấn Thiên thu được, chính là chúng đã tạo thành thương vong nặng cho quân Lam Vũ, có bốn chiến sĩ bất hạnh hi sinh, sáu người bị thương nặng. Còn lại thì cũng quá nửa tập tễnh, mà quân địch chỉ có vẻn vẹn một trăm tên. Trong nhiều lần chiến đấu trước đây, đối diện với quân địch gấp mười lần thậm chí gấp trăm lần như vậy, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ cũng không phải trả giá nặng nề như thế, từ đó đoán được, chiến đấu sau này sẽ càng ngày càng khó khăn.

Kỳ thực, lúc này đám người Từ Bân và Thương Hải đều dự đoán tình huống quá bi quan rồi, mặc dù nước Mã Toa đã nghiên cứu và sản xuất ra súng trường Chấn Thiên, nhưng bởi vì vấn đề kỹ thuật và công nghệ, nên chưa thể sản xuất quy mô lớn. Chỗ súng trường Chấn Thiên này chỉ những người có thân phận tôn quý như Vũ Văn Thiên Nhai mới có được. Nếu muốn đem nó trang bị cho đông đảo quân đội nước Mã Toa thì còn cần một khoảng thời gian.

Thế nhưng, sự xuất hiện của súng trường Chấn Thiên trên chiến trường, đã đủ làm cho Dương Túc Phong coi trọng rồi. Khi báo cáo xuất hiện trên mặt bàn của y, y liền ý thức được, thời mà quân Lam Vũ không tốn chút sực lực nào tiêu diệt được kẻ địch đã không lặp lại nữa, bất kể hiện giờ súng trường Chấn Thiên có bao nhiêu khuyết điểm, nhưng cuối cùng nó sẽ phát triển thành một loại súng trường Mauser khác, trở thành vũ khí đối kháng hữu hiệu với quân Lam Vũ, nếu như quân Lam Vũ không thật mau chóng đổ bộ lên nội địa đế quốc Đường Xuyên, thì đế quốc Đường Xuyên chỉ còn đợi ngày diệt vong nữa thôi.

“Vũ Văn Thiên Nhai ở ngay trong căn nhà gỗ kia, bên trong chỉ có một mình hắn.” Vũ Văn Đạt trinh sát trở về báo cáo.

Ở trên hòn đảo mai rùa này, có một bồn địa nho nhỏ lõm vào, xung quanh bồn địa đều là cỏ dại rất thấp, không có cây cối, cũng vô cùng rộng rãi, ở chính giữa bồn địa, có một căn nhà gỗ cô độc, khe cửa sổ hẹp của căn nhà gỗ, còn có ánh đèn chiếu ra.

Đám người Từ Bân lặng lẽ tiếp cận căn nhà gỗ, kẻ địch bên trong không có bất kỳ phản ứng gì.

Vương Văn Đạt đá văng cửa ra, chỉ nhìn thấy bóng lưng của một ông già đang múa bút viết lách. Từ sau lưng nhìn không thấy mặt ông ta, nhưng từ áo khoác choàng lên người ông ta mà xét, bên trên có dấu hiệu rõ ràng của hoàng thất nước Mã Toa, hắn chính là Vũ Văn Thiên Nhai rồi. Đối với người bên ngoài đi vào, Vũ Văn Thiên Nhai không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn cứ đang chăm chú viết cái gì đó, chỉ có bởi vì không khí lạnh mà tiếng thở trở nên gấp gáp.

Vương Văn Đạt muốn nổ súng, nhưng bị Từ Bân đè nòng súng xuống.

“Vũ Văn Thiên Nhai phải không?” Từ Bân trầm giọng hỏi.

“Ừm, không ngờ cuối cùng các ngươi vẫn tới, rất đúng lúc! Các ngươi đợi một chút, cho ta thời gian nửa tiếng đồng hồ, ta sắp viết xong rồi.” Ông già nói mà không quay đầu lại, ông ta tựa hồ cảm cảm thấy sát khí đằng đằng ở sau lưng, bởi vì hi sinh mấy chiến hữu. Những chiến sĩ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đều dùng ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm vào bóng lưng của ông ta.

Từ Bân cũng đằng đằng sát khí, mặt âm trầm, nâng súng Mauser lên, chầm chậm đi tới bên người ông ta, chỉ nhìn thấy trên bàn khắp nơi là bản thảo viết đầy chữ, ước chứng có hơn mười tờ, bên cạnh còn có mấy tập lớn chính tề. Khi hắn nhìn thấy tiêu để của những bản viết tay này, hắn rõ ràng ngẩn ra một chút, thế nào cũng không ngờ được, một tiêu đề như thế này có thể viết ra từ trong tay của vương gia vương thất nước Mã Toa

Tiêu đề bản chép tay là: (Ta chỉ thuộc về hải dương --- tiểu sử Đường Lãng)!

Từ Bân chầm chậm đút súng Mauser vào trong vỏ, cầm lấy một tờ giấy xem tỉ mỉ, nội dung bản chép tay quả nhiên toàn bộ liên quan tới Đường Lãng, hơn nữa chính là đoạn thời gian u uất nhất, u ám nhất cuối đời của Đường Lãng. Ở đế quốc Đường Xuyên, gần như là không ai nhắc tới, tựa hồ mỗi một người đều giấu kín như bưng, nhưng Vũ Văn Thiên Nhai lại viết nó ra rõ ràng rành mạch, Đường Lãng ở nơi đó làm những gì, nói những câu gì, tiếp xúc với những người nào, đều giống như hiện ra ngay trước mắt, làm hắn căn bản không có lý do để hoài nghi.

Mỗi một chi tiết ở bên trên đó đều làm Từ Bân có một loại trực giác, không sai, đây chính là Đường Lãng thực sự, đây chính là Đường Lãng sống sờ sờ sinh hoạt trên cái thế giới này bốn mươi bảy năm, nhưng ông ta lại được viết ra từ tay một vương gia nước Mã Toa, loại tương phản hoang đường này làm hắn có cảm giác hít thở không thông, hắn không thể nào bình tĩnh phán đoán được đây rốt cuộc là chuyện gì.

Ông già vẫn múa bút như bay, không ngẩng đầu lên, nhưng tựa hồ nhìn thấy thần sắc mơ hồ của Từ Bân, thong thả nói: “Các ngươi nhất định rất kỳ quái, vì sao cả đời huy hoàng, cả đời khí phách của Đường Lãng, nhưng tiểu sử của ông ta lại phải dựa vào một nước nước Mã Toa viết ra đúng không?”

Từ Bân không nói, hắn không biết phải trả lời như thế nào.

Đúng vậy, vấn đề này không phải là nghi vấn của một mình hắn, mà là nghi vấn của rất nhiều người Đường Xuyên.

Đúng thế, vì sao đế quốc Đường Xuyên không có ai giúp viết tiểu sử của Đường Lãng chứ?

Trên lịch sử của đế quốc Đường Xuyên, những danh nhân lịch sử hơi có chút tên tuổi thôi đều lưu lại tiểu sử của bọn họ, ghi lại cuộc đời huy hoàng của bọn họ. Còn nguyên soái Đường Lãng cả đời tung hoành bảy biển, công thành chiếm đất, thây chất đầy đồng, lập vô số công tích, được hậu nhân xưng là Đương Lãng chiến thần lại chẳng có ai ghi lại tiểu sử của mình, thực sự làm người ta cảm thấy làm lạ, Nhạc Thần Châu quật khởi sau ông ta, nếu luận công tích thì còn xa mới vĩ đại được như Đường Lãng, nhưng những chuyện liên quan tới ông ta thì lại bay đầy trời, ít nhất có hai mươi lăm bản khác nhau, thường xuyên chiếm cứ vị trí dẫn đầu sách bán chạy nhất, làm cho cái tên Nhạc Thần Châu trở thành từ tượng trưng cho thắng lợi.

Đường Lãng, ngược lại dần dần bị nhấn chìm trong mây khói của lịch sử.

“Ngươi có muốn biết vì sao không?” Giọng nói của ông già chầm chậm, có chút già nua, nhưng tràn đầy sự dụ hoặc.

Từ Bân chân thành gật đầu, hắn đúng là rất muốn biết vì sao, vì sao mà một thiên tài hải quân cả cuộc đời chói lọi như thế lại không lưu lại tiểu sử của mình, khiến cho tất cả mọi thứ liên quan tới ông ta trở thành truyền thuyết, đều khó phân biệt thực giả, làm người ta nghĩ thế nào cũng không ra.

Ông già cuối cùng cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, đặt bút xuống, hai tay chầm chậm vuốt ve bản sách viết tay thật dày, giọng nói già nua mang theo chút vẻ kiêu ngạo, nói từng chứ một: “Điều ngươi muốn biết, ở trong đây hết rồi.”

Từ Bân cầm lấy một trang chép tay cuối cùng, xem qua loa một lượt, sắc mặt tức thì biến đổi, nhịp thở cũng trở nên dồn dập.

Ông già vẫn bình tĩnh như thường nói: “Ngươi rất quan tâm tới điều này? Bí mật các ngươi khổ công truy tìm, bí mật Hi Đức Lạp Khố Đế khổ công giữ gìn, dễ dàng như trở bàn tay đưa tới trước mặt các ngươi như thế đó, ngươi có thấy rất hưng phấn, sau đó lại cảm thấy rất mất mát không?”

Từ Bân không cần suy nghĩ gật đầu ngay, hiện giờ cảm giác đúng là như thế.

Bí mật A Phương Tác muốn phong tỏa chặt chẽ, bí mật Đức Lạp Khố Đế khổ công trông giữ, thì ra chỉ là một câu nói ngắn ngủi chỉ có chín chữ.

Ông già hờ hững nói: “Các ngươi có thấy cái bí mật này quan trọng không?”

Trong lòng Từ Bân đủ mọi cảm xúc ngổn ngang, chỉ cảm thấy chua mặn ngọt bùi, tư vị gì cũng có, một hồi lâu sau mới chần chừ nói: “Ta không biết, có điều...”

Ông già cười thoải mái, giọng nói già nua tựa hồ trở nên trẻ trung, coi thường tất cả nói: “Các ngươi lẽ tất nhiên truyền nó ra, cái bí mật này căn bản không quan trọng, Dương Túc Phong là người thế nào, xuất thân ra sao, chẳng ảnh hưởng gì đến y, y có thể căn bản không quan tâm tới cái bí mật này.”

Từ Bân cảm giác đầu óc của mình cho chút ngây dại, tựa hồ lại có chút thất lạc, thì ra bí mật Hi Đức Lạp Khố Đế giữ kín là cái này, bí mật mình khổ công truy tìm thì ra là một câu nói có chín chữ, thực sự là chuyện không thể đơn giản hơn, nhưng có lẽ là nó tới quá dễ dàng, làm hắn ngược lại cảm thấy không thể tiếp thụ.

Giọng nói của ông già lại dần dần trở nên già nua, tâm tình nặng nề nói: “Được rồi, hiện giờ ta sẽ đem hết tất cả bản chép tay này chỉnh lý xong, sau đó giao cho các ngươi, các ngươi phải giúp ta giao cho Dương Túc Phong in ấn xuất bản, đồnh thời chôn ở dưới căn nhà gỗ này một bản, ta ở dưới suối vàng có biết được cũng sẽ rất cảm kích. Mặc dù ta là người nước Mã Toa, nhưng ta thực lòng kính phục đối với Đường Lãng...”

Từ Bân nói có chút chua xót: “Ông là một học giả vĩ đại, ông không nên tới nơi này...”

Giọng nói già nua của ông ta trầm tĩnh cất lên: “Vì tổ quốc làm việc, là chức trách ta phải làm tròn, cũng giống như các ngươi phải làm tròn nhiệm vụ vậy. Viết tiểu sử Đường Lãng, lại là sở thích của ta, cũng giống như các ngươi thích chơi đánh golf gì đó...”

Từ Bân im lặng, từ từ đi ra bên ngoài.

Ở bên ngoài căn nhà gỗ nhỏ, thấp thoáng đã nhìn thấy ánh ban mai xuất hiện, nhưng không lâu sau, mặt đất lại càng trở nên đen tối, gió biển dường như đã ngừng thổi, giữa đất trời phảng phất như đóng băng lại, thời gian cũng ngừng lại.

Tới lúc rạng sáng, khi Từ Bân lại một lần nữa đẩy cảnh cửa gỗ ra, thì phát hiên Vũ Văn ông ta đã giống như trong dự liệu của hắn, lặng lẽ tự sát thân vong, một cái dao cạo râu cắt ngang qua khí quản của ông ta, không chảy quá nhiều máu, nhưng khi ông ta chết lại mang theo nụ cười, hơn nữa là nụ cười ngọt ngào, giống như là một nông phu mùa xuất đem trồng hạt giống, chờ đời mùa thu thu hoạch vậy.

Từ Bân khi đó liền cảm giác tựa hồ có chút không ổn, thế nhưng hắn không nghĩ nhiều, hắn chú ý nhiều hơn tới sách chép tay tiểu sử của Đường Lãng. Nhưng tiểu sử liên quan tới Đường Lãng, đã bị Vũ Văn Thiên Nhai xếp chỉnh tề, cất trong một cái hộp, bên trên gián giấy niêm phong. Ở trên giấy niêm phong có mấy chữ cuối cùng Vũ Văn Thiên Nhai biết: “Thú vị nhất không phải là kết quả, mà là quá trình.”

Thương Hải hồ nghi nói: “Cái lão già này, chơi đánh đố gì với chúng ta vậy?”

Từ Bân nặng nệ lắc đầu, đem bản chép tay trong chiếc hộp bỏ vào ba lô của mình, hắn muốn dựa theo căn dặn của ông ta trước khí chết, đem bản chép tay này tự tay đưa cho Dương Túc Phong, để cái tên nguyên soái Đường Lãng một lần nữa trở lại dưới ánh mặt trời, khi đó hắn không hề biết rằng, quỹ tích lịch sử của đế quốc Đường Xuyên vì sự xuất hiện của bản chép tay này mà lặng lẽ xảy ra biến hóa.

Từng tia ánh nắng ban mai từ trên mặt biển hé ra, xé rách bóng đêm u tối, không lâu sau, mặt trời cũng thẹn thùng lộ ra khuôn mặt rạng ngời của mình, đem tia sáng đầu tiên của mình không chút keo kiệt chiếu lên những chiếc cột buồm đông nghìn nghịt ở mặt biển phụ cận cảng Roberts, phảng phất như muốn dùng nụ cười của mình để xoa dịu bầu không khí khẩn trương hết sức căng thẳng trên mặt biển, thế nhưng, nó đã thất bại, mặc dù nước biển được chiếu rọi rực rỡ như hoàng kim, chiến đấu hạm của gia tộc Hải Lôi Đình cũng không dám có chút buông lỏng nào.

Bởi vì, A Phương Tác đã tới.

Hạm đội của A Phương Tác xuất hiện trên mặt biển phía đông giống như bóng ma, không hề có chút động tĩnh nào, chỉ có áp lực lặng lẽ chầm chầm mở rộng, khi chòi canh gác của hạm đội Hải Lôi Đình phát hiện ra hạm đội A Phương Tác xuất hiện, tiếng còi và lá cờ đỏ vung lên gấp gáp đã trở thành phong cảnh bắt mắt nhất của cảng Roberts. Khi chiếc cột buồm đầu tiên của hạm đội A Phương Tác xuất hiện ở trong tầm mắt Hải Lôi Đình, thì hạm đội Hải Lôi Đình đã chuẩn bị sẵn sàng chiếu đầu, tất cả những khẩu pháo đều thò ra ngoài, những pháo thù giơ cao bó lửa, có thể đem pháo đạn bắn ra bất kỳ lúc nào.

Cảng Roberts hoàn toàn im lặng.

Trừ đội ngũ chiến đấu hạm của gia tộc Hải Lôi Đình ra, đội ngũ chiến đấu hạm của các thế lực khác cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Nhưng trước khi gia tộc Hải Lôi Đình chiến bại, bọn chúng không tiện tay xen vào, dù sao nơi này cũng là địa bàn của gia tộc Hải Lôi Đình, nếu như bọn chúng lỗ mãng ra tay, thì sẽ mang ý tứ miệt thị gia tộc Hải Lôi Đình. Ở hải vực Sở La Môn, năm xưa gia tộc Hải Lôi Đình trừ thảm bại bởi Đường Lãng ra, còn chưa gặp phải tổn thất trọng đại, rất nhiều người cho rằng, lần này cũng thế.

Hạm đội của gia tộc Hải Lôi Đình treo cao tín hiệu tác chiến, lặng lẽ chờ đợi đội ngũ Long Nha chiến hạm của A Phương Tác tiến vào tầm bắn, đội hình chiến đấu hạm dàn thành chữ T nằm ngang, hơn nghìn khẩu pháo nhắm vào hạm đội A Phương Tác lặng lẽ xuất hiện, thế nhưng, ở địa phương cách tầm bắn của đại pháo hạm đội gia tộc Hải Lôi Đình còn có ba trăm mét, hạm đội A Phương Tác chậm rãi hạ bớt tốc độ.

Hải Lôi Đình và những tên thủ lĩnh hải tặc khác đều nâng kính thiên lý lên, đều nhìn thấy A Phương tác để thân trần, hắn diễu võ dương oai trèo lên một sợi dây thừng, khinh khỉnh nhìn những chiếc chiến đấu hạm dày đặc ở trong cảng Roberts, tựa hồ cảm thấy Hải Lôi Đình đem chuyện bé xé ra to rồi. Long Nha chiến hạm của A Phương Tác chỉ huy thậm chí ngay cả ô cửa pháo bên mạn thuyền cũng không mở ra, tràn đầy vẻ khinh thường.

Nhìn thấy bóng dáng A Phương Tác, trong mắt rất nhiều tên thủ lĩnh hải tặc đều bốc lên ngọn lửa phẫn nộ, hận không thể lập tức bắt lấy A Phương Tác, cho một bài học nhớ đời. Chính cái bóng dáng mạnh mẽ khinh miệt này, không biết phá hỏng bao nhiêu chuyện tốt của bọn chúng, không biết dùng phương thức đen ăn đen cướp bao nhiêu hàng hóa của bọn chúng, hắn còn không chút kiêng dè dẫm bọn chúng ở dưới chân, bọn chúng hận thấu xương nhưng chẳng làm gì nổi hắn.

Sắc mặt Hải Lôi Đình bắt đầu trở nên có chút khó coi rồi, không ngờ A Phương Tác lại miệt thị hắn như thế, hắn làm sao có thể chịu được cục tức này? Hắn thực sự muốn hạ lệnh đồng loạt xạ kích bắt hạ toàn bộ hạm đội của A Phương Tác, đáng tiếc pháo đạn không bắn tới, nếu như hạ lệnh hạm đội của mình chủ động tiếp cận mà nói, lại sẽ làm loạn đội ngũ của mình, nói không chừng ngược lại còn trúng gian kế của A Phương Tác, được chẳng bằng mất, chỉ đành khổ sở nhẫn nhịn.

Khóe miệng A Phương Tác lộ ra một nụ cười lạnh lùng, hờ hững nhìn Hải Lôi Đình như lâm đại địch, bình thản nói: “Phát ra cờ hiệu, nói với Hải Lôi Đình, ta tới tham dự tụ hội, không phải tới gây chuyện.”

Lính truyền tin mau chóng đem cờ hiệu phát ra.

Thế nhưng Hải Lôi Đình không trả lời, hạm đội dưới sự chỉ huy của hắn vẫn dàn hàng ngang chặn đứng đường đi của hạm đội A Phương Tác.

Không một ai tin tưởng A Phương Tác có thể có lúc không gây chuyện.

A Phương Tác cười lạnh lùng, tự mình cầm lấy lá cờ, phất lên trên không trung.

Sắc mặt Hải Lôi Đình tức thì đỏ bừng, giống như là uống thêm một bình rượu Rum vậy, hô hấp tức thì cũng trở nên nặng nề, con mắt tròn xoe, phản chiếu bóng hình ngạo nghễ oai dũng của A Phương Tác. Mấy thủ lĩnh hải tặc cao tuổi khác cũng biến sắc mặt, ánh mắt bất giác dừng ở trên người Hải Lôi Đình, những tên hải tặc khác cũng nhận thấy thủ lĩnh của mình khác thường, nhưng không biết cờ hiệu A Phương Tác huơ lên có ý nghĩa gì.

Trong sơn động nào đó của cảng Roberts, có người nâng kính viễn vọng lên, lẩm bẩm tự nói: “Lão đại dùng cách khích tướng, Hải Lôi Đình khẳng định sẽ mắc lừa.”

Bên cạnh có ngươi hỏi: “Cái cờ hiệu đó có ý gì? Sao nhìn cổ quái như vậy?”

Người lẩm bẩm kia đáp: “Các ngươi không thể hiểu được đâu! Những điều này đều là ám ngữ của hải tặc, đã biến mất rất lâu rồi, chỉ có hải tặc cao tuổi mới biết được, ta cũng vô ý biết được thôi. Ý tứ của cờ hiệu này đại khái là không khác bao nhiêu loại lời nói với chúng ta: “Chẳng lẽ ngươi ngay cả cho ta lên bờ cũng không dám sao? Ha ha, ngươi đúng là đồ nhát gan”, Hải Lôi Đình khẳng định là không bỏ thể diện xuống được.”

Quả nhiên lúc này tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, khuôn mặt đen đúa của Hải Lôi Đình vì phẫn nộ và nín nhịn mà biến thành màu đỏ sậm, điều này đối với một thủ lĩnh hải tặc chiếm cứ vị trí thủ lĩnh thời gian dài vui giận không lộ ra mặt mà nói, thực sự là chuyện vô cùng hiếm có. Hải Lôi Đình quả nhiên là bị A Phương Tác khích tướng thành công, hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Tránh đường ra, cho hắn vào cảng, bao vây lấy hắn.”

Chiến đấu hạm cảu gia tộc Hải Lôi Đình chầm chậm tránh ra, mở con đường thông tới cảng Roberts, nhưng vẫn quanh quẩn xung quanh hạm đội A Phương Tác, hàng nghìn khẩu pháo không vẫn nhắm vào hạm đội A Phương Tác, thủy thủ trên mỗi một chiếc chiến đấu hạm đều võ trang đầy đủ, nghiêm trận đón đợi, rất nhiều tên hải tặc thân hình cao lớn đều để đầu trọc lốc, trên vai vác mũi lao sắc bén, chỉ cần hạ lệnh một tiếng, những mũi lao sẽ từ trên trời dày đặc mà hung dữ lao xuống, đem Long Nha chiến hạm của A Phương Tác đánh nát toàn bộ.

A Phương Tác thản nhiên cười lạnh, ôm quyền với Hải Lôi Đình coi như đáp lễ, phất tay lên, hạm đội do mười một chiếc Long Nha chiến hạm tạo thành, ngó lơ những chiến đấu hạm như hổ đói nhìn mồi xung quanh, chầm chậm bơi vào cảng Roberts, trên mỗi một chiếc chiến đấu hạm đều không nhìn thấy bóng dáng thủy thủ, chỉ có cửa sổ hai bên mạn thuyền chậm rãi mở ra, khẩu pháo ca nông thò nòng, đề phong hải tặc đột nhiên tập kích.

Thình thịch…

Chiến hạm A Phương Tác ngồi là cái đều tiên cập bến tàu cảng Roberts, những chiếc Long Nha chiến hạm khác thì lại không cập bờ, mà xếp thành hình mũi dùi ở hai bên hạm đội của A Phương Tác, ván thuyền từ trên Long Nha chiến hạm hạ xuống, hơn mười thủy thủ nâng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ xuống thuyền cảnh giới, đem tuyến cảnh giới mở rộng tới địa phương một trăm mét xung quanh, sau đó là hơn hai mươi thủy thủ tay cầm súng Mauser, bọn họ lần lượt từ trên thuyền nhảy xuống, xếp ở hai bên ván tàu, đợi A Phương Tác đi xuống.

Những thủy thủ tay cầm súng Mauser này toàn bộ là trường sam màu đen, đeo kính râm, mang lại cho người ta một cảm giác uy nghiêm áp lực, sự xuất hiện của bọn họ, tức thì làm không khí của cảng Roberts trở nên căng thẳng, thu hút ánh mắt của rất nhiều người.

“Mẹ nó chứ! Đúng là rất phong cách!” Trong sơn động có người nhỏ giọng hô lên.

“Đó là điều đương nhiên, nếu không làm sao làm được lão đại của ta, nói với ngươi, nếu là lúc ta có mặt, những tên áo đen này đều phải nghe lời ta! Ôi, ta lỡ mất cơ hội thể hiện cho các ngươi xem mất rồi…” Có người dương dương đắc ý nói, đột nhiên không cẩn thận bị người da dẫm chân cho một phát, đau tới mặt mày nhăn nhó.

A Phương Tác thong dong từ trên mũi thuyền nhảy xuống, dường như nơi này không phải là địa bàn của kẻ địch, mà là nhà của mình.

Hắn không còn đề thân trần nữa, mà mặc áo ghi lễ chỉnh tề, nhìn qua tinh thần phấn chấn, thần thái khỏe khoắn. Thế nhưng bộ dạng này của hắn làm cho rất nhiều đám hải tặc xung quanh hận thấu xương, ở hai bên A Phương Tác đứng đầy những thủy thủ như đón đại địch, còn có hải tặc tới từ các thế lực khác nhau, bọn chúng nhìn chằm chằm vào mắt A Phương Tác, phát tán ra ánh lửa hận thù, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Có không ít hải tặc lặng lẽ nâng súng rãnh xoắn hoặc là súng châm mồi, muốn bắn một phát kết thúc sinh mạng của A Phương Tác, nhưng cuối cùng đều bị đồng bạn bên cạnh chặn lại, trước khi chưa có mệnh lệnh của lão đại, không ai tiện động thủ, ai mà biết được hậu quả động thủ sẽ như thế nào, hơn nữa cho dù có động thủ cũng chắc gì giết được A Phương Tác.

Dưới sự bảo vệ của những hắc y nhân tay cầm súng Mauser, A Phương Tác hai tay đút vào túi bên, dáng vẻ tiêu sái đi tới phòng tụ hội cổ xưa của hải tặc, thỉnh thoảng còn nhìn hàng vạn tên hải tặc xung quanh, dường như chẳng mảy may để ý tới sự tồn tại của bọn chúng, thậm chí hắn còn vẫy tay với bọn chúng, giống như những tên hải tặc này chính là thủ hạ của mình, đang tụ tập nghênh tiếp mình chiến thắng trở về.

“Oa ! Đúng là oai quá đi!”

“Giống như là ngôi sao điện ảnh xuất hiện vậy”

“Có cơ hội phải kiếm hắn ký tên!”

“Nghe nói lão đại không biết chữ…”

“Chẳng phải là viết chữ thật, cứ từ tiện vẽ bừa lên là được rồi…”

“Ấy, ngươi là vị nào thế? Sao ta chưa thấy ngươi nhỉ?”

“Báo cáo, tôi là Châu Tinh Trì, thủy thủ mới gia nhập…”

Đột nhiên, tựa hồ có tiếng hát sang sảng truyền tới, không ngờ là giọng của A Phương Tác, người trong sơn động cúi đều nhìn xuống. Đúng là thế thật, chỉ nhìn thấy A Phương Tác thản nhiên như không, còn cất giọng hát lên, tiếng hát vô cùng vang vọng, tức thì đem tất cả những lời thì thầm của đám hải tặc áp xuống.

Đó chính là bài hát hải tặc quen thuộc nhất.

Đi cùng với nhịp điệu bước chân, những hắc y nhân thủy thủ tay cầm súng Mauser bên cạnh A Phương Tác cũng cất cao tiếng hát, làm tiếng ca càng thêm mạnh mẽ, càng thêm vang tận trời cao.

Chúng ta là hải tặc.

Hải tặc hung dữ.

Tay trái cầm bình rượu.

Tay phải cầm châu báu.

Chúng ta là hải tặc.

Hải tặc tìm tử vong.

Trong miệng ngậm chủy thủ.

Bên hông cắm loan đao.

Chúng ta là hải tặc.

Hải tặc tự do tự tại.

Dưới lá cờ đen chỉ dẫn.

Vì sinh tồn mà gian lao.

Chúng ta là hải tặc.

Hải tặc mạng khổ.

Chúng ta có được chẳng nhiều.

Mất đi lại không ít.

Chúng ta là hải tặc.

Hải tặc không có tương lai.

Hải tặc không có tên tuổi.

Chỉ có ký hiệu.

Chúng là là hải tặc.

Hải tặc không có ngày mai.

Vĩnh viễn không có điểm kết.

Trôi nổi trên bảy đại dương…

……

Bị tiếng ca của A Phương Tác cảm nhiễm, toàn bộ cảng Roberts trở nên nghiêm túc chưa từng có, bài ca hải tặc do thuyền trưởng Roberts lưu truyền lại mấy trăm năm trước này thì mỗi một tên hải tặc có mặt ở đây đều thuộc, chính dưới sự cổ vũ của bài ca này, bọn chúng tung hoành rong ruổi ở hải vực Sở La Môn, tạo nên huy hoàng chưa từng có. Cùng với sức cảm nhiễm của bài ca càng ngày càng lớn, rất nhiều tên hải tặc không kiềm chế được cũng hát theo, tới ngay cả bản thân Hải Lôi Đình cũng nhỏ giọng ậm ừ.

Trong âm điệu hùng tráng của bài ca hải tặc, A Phương Tác kiêu hãnh bước vào sảnh tụ hội của hải tặc.

Sảnh tụ hội truyền thống của hải tặc Sở La Môn, chỉ là một sơn động rất lớn, đủ để dung nạp ngàn người. Ánh sáng vừa đủ, chính giữa sơn động bày một chiếc bàn đá dài tám mét rộng ba mét, trên bàn trống không chẳng có đồ vật gì, ở phía đằng sau chiếc bàn đá, là hai hàng ghế đá, mỗi hàng có năm cái, tổng cộng có mười cái, toàn bộ sơn động trong mênh mông mà nghiêm trang.

“Quả nhiên là gia tộc Hải Lôi Đình tài lớn thế mạnh!” A Phương Tác thản nhiên như không nói, cũng chẳng đợi Hải Lôi Đình chào mời, tự mình đã chọn chiếc ghế đá ở chính giữa bên trái, nhưng hắc y nhân đi theo đằng sau hắn đều đứng nghiêm đằng sau lưng, bên cạnh bọn họ còn có rất nhiều hải tặc nhìn chằm chằm bất thiện, nhưng A Phương Tác chẳng nhìn thẳng bọn chúng lấy một cái, sau khi hắn ngồi xuống, người liền ngả ra đằng sau, thuận tiện đặt hai chân của mình lên trên chiếc bàn đá.

“A Phương Tác, bỏ cái chân thối tha của ngươi xuống!” Hải Lôi Đình không thể nhẫn nại được thêm nữa, hung dữ quát lên.

A Phương Tác nhìn hắn một cái, tựa hồ do dự thoáng chốc, bất quá cuối cùng vẫn bỏ hai chân xuống.

Những tên thủ lĩnh hải tặc khác cũng lục tục ngồi xuống, đám tâm phúc mỗi người đều theo đằng sau chủ của mình, nhìn trừng trừng vào A Phương Tác. Có thể đi theo bên người thủ lĩnh hải tặc đương nhiên là những nhân vận đáng tin cậy nhất và cũng là hung hãn nhất, bọn chúng đương nhiên sẽ không bị sự hung hãn của A Phương Tác chấn áp, tên nào tên nấy ánh mắt hung dữ, chỉ cần chủ nhân có một động tác, bọn chúng sẽ như chó sói bổ nhào vào xé xác A Phương Tác.

Hải Lôi Đình tự nhiên ngồi ở vị trí tối thượng của bàn đá, thủ lĩnh của sáu nhà hải tặc khác đều ngồi ở đối diện A Phương Tác, bởi vì không đủ ghế đá, có hải tặc còn đặc biết rút đi một chiếc ghế đá ở bên cạnh A Phương Tác đặt ở phía đối diện. Rất rõ ràng cả sáu nhà, nói một cách chính xác phải là thủ lĩnh của năm nhà hải tặc, đều dùng hành động để tỏ rõ lập trường không đội trời chung với A Phương Tác.

A Phương Tác lãnh đạm tìm kiếm bóng dáng Hi Đức Lạp Khố Đế, nhưng không phát hiện ra mục tiêu.

Ngồi ở vị trí trên cùng đối diện với hắn, đương nhiên là lão nhị được công nhận trong hải tặc Sở La Môn, Lặc Ngõa Sắt Nhĩ béo múp míp, sau đó tiếp theo lần lượt là Cương Tát Lôi Tư tinh minh âm trầm, Đường Lạp Khắc lãnh đạm tham lam, Tắc Lạp A Chi Toa trang điểm lộng lẫy nhưng xấu như quỷ, Bố Đặc Lạp Cách mặt cười tươi như phật Di Lặc, còn có một ghế ngồi trống, chính là Hi Đức Lạp Khố Đế. Những tên thủ lĩnh hải tặc này đều nhận ra A Phương Tác, mỗi một tên đều có ân oán đếm không xuể với hắn, nhưng hắn chẳng hề để y, cứ như mấy nghìn người sau lưng đám thủ lĩnh hải tặc này đều là trong suốt.

Hải Lôi Đình phảng phất nhìn thấu tâm tư A Phương Tác, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, Hi Đức Lạp Khố Đế sẽ xuất hiện và lúc quan trọng nhất.”

A Phương Tác vắt chéo chân lên, thoải mái dựa vào lưng ghế, bình thản nói: “Ta cho rằng ta tới rồi, hắn không dám xuất hiện nữa, hắn chỉ là một con chuột chũi nhỏ nhoi, không xuất hiện được ở sự kiện lớn. Hơn nữa, với chút thực lực của hắn, ta nghĩ hắn không tới là đúng đấy, ta hiện giờ hoàn toàn có địa vị thay thế địa vị của hắn. Tặc Lạp A Chi Toa tiểu thư, cô cảm thấy ta nói có đúng hay không?”

Sắc mặt Tắc Lạp A Chi Ta tức thì sầm xuống, không nói gì cả. Nhưng sắc mặt của ả đã làm mỗi một người có mặt đều hiểu, nếu A Phương Tác rơi vào trong tay ả ta, ả nhất định sẽ làm cho A Phương Tác hối hận vì đã tới cái thế giới này. Luận thực lực, Tắc Lạp A Chi Toa còn xa mới bì được đám người Hải Lôi Đình, nhưng luận tới dày vò người khác, thì ngay cả Hải Lôi Đình cũng tự thẹn không bằng.

Hải Lôi Đình hung dữ quét mắt nhìn A Phương Tác một cái, thâm trầm nói: “Hôm nay ta triệu tập mọi người tới nơi này, chính là muốn khôi phục lại trật tự của hải vực Sở La Môn, trật tự của chúng ta đã bị kẻ nào đó làm loạn, ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự nghiệp của chúng ta. Chúng ta quyết định dùng phương thức cổ xưa nhất do thuyền trưởng Roberts định ra, để khôi phục lại trật tự ban đầu của chúng ta. A Phương Tác, ngươi có biết kẻ gây ra nhiễu loạn trật tự là ai hay không?”

Ánh mắt của tất cả mọi người dều đổ dồn lên người A Phương Tác, nếu mà ánh mắt có thể làm tan chảy một con người, thì A Phương Tác sớm đã hóa thành tro tàn rồi.

A Phương Tác nhún vai, cười lạnh lùng, bộ dạng như chẳng coi vào đâu, đã biết nhưng vẫn cố hỏi: “Thế à? Hải vực Sở La Môn còn có loại người như vậy tồn tại sao? Bố Đặc Lạp Cách Nặc, có phải là ngươi hay không? Nghe nói một tháng trước ngươi cướp mất một cái thuyền của Tắc Lạp A Chi Toa, gan của người không nhỏ đâu! Bất quá nói thực lòng, ta thấy xếp ngươi ở vị trí lão lục đúng là có chút thiệt thòi cho ngươi…”

Con mắt ti hí âm trầm của Tắc Lạp A Chi Toa tức thì chuyển hướng, chứa đầy phẫn nộ nhìn Bố Đặc Lạp Cách Nặc. Ả đúng là có một chiếc thuyền bị kẻ thân phận không rõ cướp mất vào tháng trước, hương liệu giá trị hai trăm vạn kim tệ ở trên thuyền không rõ tung tích, hiện giờ ả vẫn còn đau lòng vô cùng, tìm kiếm hung thủ khắp nơi, món nợ khó đòi này ban đầu còn tính lên người A Phương Tác. Nhưng khi đó phát hiện A Phương Tác không có thời gian gây án, hơn nữa thủ pháp chiến đấu cũng không dứt khoát gọn nhẹ như của A Phương Tác, nhưng không biết rốt cuộc hung thủ là kẻ nào, không ngờ rằng lại là Bố Đặc Lạp Cách Nặc.

Bố Đặc Lạp Cách Nặc sắc mặt không đổi, vẫn cứ trầm tĩnh, chỉ nói với hơi chút phẫn nộ: “A Phương Tác, ngươi con mẹ nó đừng có ngậm máu phun người! Ngươi có chứng cứ gì? Lão đại nói chính là con sâu róm nhà ngươi…”

A Phương Tác hơi sửng sốt, trên mặt hiện lên một thần sắc kỳ quái, rồi lập lức ngạc nhiên nói: “Ngươi gọi ta là gì ?”

Bố Đặc Lạp Cách Nặc âm trầm nói: “Ta gọi ngươi là con sâu róm, ngươi chính là một con sâu róm đáng ghét, một con sâu róm làm người ta kinh tởm, một con sâu róm vừa gầy vừa nhỏ nhưng lại cứ muốn giả làm béo tốt trắng trẻo, một con sâu róm không biết bò chỉ biết lăn…”

A Phương Tác đột nhiên cúi đầu nôn ọe.

Trong ánh mắt kinh ngạc của những tên thủ lĩnh hải tặc khác, Bố Đặc Lạp Cách Nặc dương dương đắc ý như phật Di Lặc nói: “Mọi người không nghĩ tới phải không, A Phương Tác kiêu dũng vô cùng không ngờ nghe thấy cái tên sâu róm là sẽ ôn ọe... sâu róm, sâu róm, sâu róm…”

A Phương Tác nôn ọe càng thêm dữ dội.

Dáng vẻ nôn ọe của A Phương Tác cực kỳ khổ sở, điều này làm cho rất nhiều người có mặt tin rằng, vị khách không mời đột nhiên sông vào hải vực Sở La Môn tung hoành ngang dọc, thực sự sợ hãi một thứ gọi là sâu róm, loại cảm giác này vô cùng kinh ngạc, tựa hồ rất khó mà tin nổi, nhưng lại không thể không tin. A Phương Tác nôn ọe tới tận năm phút, cuối cùng tới cả mật vàng cũng nôn cả ra, toàn thân yếu ớt ngay cả cả hô hấp cũng khó khăn, Bố Đặc Lạp Cách Nặc im miệng dưới ánh mắt ra hiệu của Hải Lôi Đình, nhưng A Phương Tác đã chỉ còn thở ra không hít vào nữa.

Lặc Ngõa Sắt Nhĩ béo múp míp cau mày nói: “A Phương Tác, ngươi làm việc gì trong lòng ngươi tự rõ, nam tử hán đại trương phu, làm sai rồi thì phải nhận! Chẳng lẽ còn muốn các vị huynh đệ bày ra mà nói sao? Đây chẳng phải là chuyện tổn thương hòa khí sao? Cần gì phải thế chứ?”

A Phương Tác thở dốc, hình như vừa rồi nôn mửa đã tiêu hao hết sức lực toàn thân của hắn, khó nhọc mở mắt ra nhìn Lặc Ngõa Sắt Nhĩ một cái, yếu ớt nói: “Đương nhiên, ngươi không nói ra làm sao mà ta biết được? Nếu là những chuyện ta không làm, sao ta phải gánh chịu? Giống như thuyền hương liệu vừa rồi, liên quan chó gì đến lão tử…”

Đường Lạc Khắc lạnh nhạt nói: “A Phương Tác, hải tặc cũng phải có khí cốt của hải tặc, ngươi quả thực là một tên vô lại…”

A Phương Tác trừng mắt lên, thở hổn hển gian nan nói: “Không phải là do ta làm, ta con mẹ nó kiên quyết không thừa nhận, đây chính là cốt khí của ta.”

Đường Lạc Khắc lắc đầu liên tục.

Cương Tát Lôi Tư cau mày nói: “Loại thái độ này của ngươi, chúng ta sao còn nói chuyện tiếp được nữa?”

A Phương Tác nhún vai, có chút mơ hồ giang tay ra, lạnh lùng nói: “Ta không biết các ngươi muốn thương lượng cái gì mà? Các ngươi nói muốn thương lượng với ta sao? Làm gì có! Ta đến thì chỉ trích ta, mặc dù ta là vãn bối, kính trọng lão nhân gia ngươi, nhưng lão tử cũng có tôn nghiêm chứ!”

Đường Lạc Khắc lạnh lùng nói: “Ngươi há miệng ngậm miệng xưng là lão tử, ngươi còn là vãn bối nữa ư!”

A Phương Tác khinh khinh nói: “Chẳng lẽ vãn bối không thể xưng là lão tử, ta lại chẳng phải là lão tử của ngươi…”

Đường Lạc Khắc cũng không áp chế được lửa giận trong lòng, rút súng lục ra nhắm vào A Phương Tác, đám tùy tùng sau lưng hắn cũng rút súng hỏa mai ra, nhắm vào A Phương Tác, chiến đấu có thể bùng phát bất kỳ lúc nào. Những tên hải tặc này đều là người dũng mãnh hung dữ, ghét nhất là chuyện đấu mồm mét, Đường Lạc Khắc cũng là như vậy, hiện giờ trước ánh mắt của bao người không ngờ A Phương Tác lại trêu đùa hắn, làm sao mà hắn không giận dữ được.

Những hắc y nhân phía sau lưng A Phương Tác cũng giơ súng lên đối địch, không chịu lùi bước, chỉ cần có chút đốm lửa, thì sẽ có cục diện đổ máu tại chỗ, nhưng bản thân hắn lại tỏ ra hết sức dửng dưng, chỉ hờ hững liếc mắt nhìn Hải Lôi Đình, phảng phất bọn chúng làm như vậy thực sự là thừa thải vô ích.

Hải Lôi Đình đưa mắt ra hiệu với Đường Lạc Khắc, để hắn thu súng ở trong tay lại, trầm giọng nói: “A Phương Tác, hải tặc chúng ta làm việc cũng nói lý, ngươi đừng cho rằng dựa vào Dương Túc Phong, là có thể muốn làm gì thì làm…”

A Phương Tác cười lạnh: “Đúng thế, ta cùng bọn với Dương Túc Phong đấy? Thế thì sao nào? Ngươi còn chẳng phải cùng một hội với người nước Mã Toa sao?”

Hải Lôi Đình tức giận nói: “Ngươi vu khống! Ngươi bằng cái gì mà nói ta và người của nước Mã Toa cùng hội với nhau?”

A Phương Tác trợn mắt lên, không chút khách khí nói: “Vậy ngươi có chứng cứ gì nói ta cùng bọn với Dương Túc Phong?”

Hải Lôi Đình hung hăng nói: “Bằng vào người đằng sau lưng người! Bằng vào súng trong tay bọn chúng.”

A Phương Tác lạnh lùng cười, thản nhiên nói: “Ta cũng bằng vào người sau lưng ngươi! Bọn chúng đều là từ nước Mã Toa tới đấy!”

Hải Lôi Đình tức tới nghẹt thở, gầm lớn lên: “Người sau lưng ta đều theo ta hơn mười năm rồi.”

A Phương Tác đáp lại một cách mỉa mai không chịu thua kém, cười lạnh nói: “Nguời sau lưng ta cũng theo ta hơn hai mươi năm rồi.”

Đường Lạp Khắc không nhịn nổi nữa, phẫn nộ xen miệng vào: “Ngươi con mẹ nó có mấy tuổi đầu, bọn chúng theo ngươi từ trong bụng mẹ cơ à! Dám nói hai mươi năm!”

Bố Đặc Lạp Cách nặc cũng xen miệng vào chỉ trích A Phương Tác, sảnh tụ hội thoáng cái trở thành cái chợ tranh cãi.

“Ta nói hai mươi năm thì là hai mươi năm”

“A Phương Tác, có phải ngươi không muốn nói đạo lý nữa?”

“Ngươi nói đạo lý thì ta nói đạo lý, ngươi không nói đạo lý thì ta cũng không nói đạo lý.”

“Ngươi có biết lời nguyền của thuyền trưởng Roberts là gì không?”

“Biết chứ”

“Ngươi sẽ bị nguyền rủa!”

“Nếu ông ta dám nguyền rủa ta, ta sẽ đào mộ ông ta lên, lấy đầu lâu ông ta để đựng nước tiểu!”

“A Phương Tác, ngươi…”

……

Hải Lôi Đình đột nhiên gầm một tiếng, ném thật mạnh súng lục của mình lên bàn, hung dữ nói: “Được, A Phương Tác, nếu ngươi đã muốn dùng vũ lực để giải quyết, vậy thì tùy tiện ngươi thôi! Ngươi quan tâm tới Dương Túc Phong lắm có phải không? Ngươi là một con chó săn của y phải không? Được, hiện giờ Hi Đức Lạp Khố Đế có bí mật muốn nói ở trước mặt mọi người, một bí mật liên quan tới Dương Túc Phong, tới khi đó, ngươi sẽ hối hận xin tha thứ.”

A Phương Tác cười lạnh, bộ dạng khinh khỉnh coi thường.

Bóng người Hi Đức Lạp Khố Đế xuất hiện từ sau lưng Hải Lôi Đình, không đi tới chỗ ngồi của mình, ngược lại đứng ở bên cạnh Hải Lôi Đình.

A Phương Tác cười lạnh nói: “Hi Đức Lạp Khố Đế, ngươi có lời thì nói, có rắm thì đánh đi.”

Hi Đức Lạp Khố Đế cố làm ra vẻ thâm trầm nói: “Ta đảm bảo với thuyền trưởng Roberts, tất cả những điều ta nói đều là sự thực, câu chuyện này, thuyền trưởng Tắc Lạp A Chi Toa cũng biết, câu chuyện này quan hệ tới hai nhà quân sự tổi tiếng nhất của đế quốc Đường Xuyên năm mươi năm nay… A Phương Tác, ngươi có phải là muốn giết ta diệt khẩu, giữ bí mật cho Dương Túc Phong?”

A Phương tác lạnh lùng nói: “Ta sẽ làm thế.”

Sắc mặt Hải Lôi Đình thâm trầm, mắt lộ hung quang nói: “Hôm nay nếu ngươi dám động tới một cọng lông của Hi Đức Lạp Khố Đế ở nơi này, thì ngươi sẽ là kẻ địch của toàn bộ hải tặc Sở La Môn, cho dù bọn ta đuổi ngươi tới chân trời góc biển, cũng phải bắt ngươi về tế bức tượng của thuyền trưởng Roberts!”

A Phương Tác hờ hứng nói: “Thế sao? Vậy quá vinh hạnh rồi! Bất quá, hiện giờ ta chẳng phải là kẻ địch của ngươi sao?”

Hi Đức Lạp Khố Đế mỉm cười, phảng phất như ăn chắc A Phương Tác rồi, lạnh lùng nói: “A Phương Tác, ta sớm đã biêt ngươi muốn giết chết ta, sau đó để bí mật này vĩnh viễn chôn vùi, nhưng ngươi bỏ lỡ mất cơ hội rồi, bí mật này chẳng những ta biết, mà còn có cả…”

A Phương Tác thần sắc dần dần trở nên âm u, vẻ mặt dường như đã đông cứng lại, chỉ có con mắt đang lơ đễnh chuyển động.

Bất thình lình, nghe thấy một tiếng thét the thé của nữ nhân: “A Phương Tác, ta cũng biết, ngươi có bản lĩnh cứ giết cha ta đi, ngươi giết ta một lần, nhưng không giết được ta, có bản lĩnh thì làm lần nữa đi!”

Tất cả mọi người đều nhìn theo phía tiếng nói, chỉ nhìn thấy một nữ hải tặc cả khuôn mặt đen xì y phục toàn thân rách nát xuất hiện ở phía sau bàn đá, không ngờ lại là Phượng Thiên Kiều - con gái của Đức Lạp Khố Đế và Tắc Lạp A Chi Toa, không biết là ả từ đâu ra mà có bộ dạng như thế này, dáng vẻ giống như có chút điên cuồng, thậm chí chẳng đề ý đặc trưng thân thể nữ nhân của mình lộ ra bên ngoài y phục rách nát, làm cho những tên hải tặc bên cạnh ả hô hấp trở nên nặng nề.

A Phương Tác thản nhiên nói: “Ta giết ngươi làm cái gì.”

Phượng Thiên Kiều đột nhiên cười lên chói tai, tiếng cười làm người ta cảm thấy rợn xương sống, ả bất chấp tất cả gào lên: “Ta muốn đem cái bí mật này thông báo cho thiên hạ, Đường Lãng và Dương Túc Phong chính là…”

Bất thình lình, giọng nói của ả ngưng bặt, con mắt đờ ra, trên đầu nở bung một bông hoa máu mỹ lệ, nhưng ánh mắt của ả lại như không thể tin nổi, thần tính của ả ngây ngốc nhìn súng Mauser trong tay A Phương Tác, chăm chăm nhìn khói xanh bốc lên ở họng súng, tựa hồ vĩnh viễn cũng không thể tin được A Phương Tác thực sự sẽ giết mình.

Tắc Lạp A Chi Toa kinh hãi thét lên, nhưng phản ứng của mụ, chẳng phải là đi xem con gái của mình, mà ả tức tốc đứng lên, muốn nấp xuống phía dưới bàn đá, nhưng động tác của A Phương Tác quá nhanh, không đợi cho ả hoàn toàn rụt mình vào phía dưới, phát súng thứ hai đã bắn lên đầu ả, cũng một bó hoa máu nở bung ra y như vậy, Tắc Lạp A Chi Toa cũng ngã ngửa ra đằng sau, khoảng cách quá gần, mụ dường như bị viên đạn kéo bay đi.

Pằng pằng pằng …

Đám hắc y nhân sau lưng A Phương Tác cũng liên tục nổ súng, mưa đạn xối xả bắn lên trên người đám tùy tùng đằng sau Tắc Lạp A Chi Toa, những tên hải tặc đó thậm chí chưa kịp rút súng đã bị bắn chết, tùy tùng những tên thủ lĩnh hải tặc khác cũng ào ạt rút súng ra bắn tra, trong tiếng súng kích liệt và khói súng mù mịt, cảnh vệ hắc y nhân đằng sau A Phương Tác cũng có người ngã xuống, nhưng hỏa lực của súng Mauser rõ ràng so với súng hỏa mai của đám hải tặc lợi hại hơn nhiều, những tên thủ lĩnh hải tặc may mắn động tác nhanh, nên mới vừa vặn thoát được kiếp nạn.

Hi Đức Lạp Khố Đế linh hoạt giống như con thỏ, lập tức chui ra phía sau chiếc ghế, lưng tựa của chiếc ghế đó vô cùng dày chắc, hoàn toàn có thể chắn được đạn của súng lục. Đồng thời, đám hải tặc tùy tùng của Hải Lôi Đình cũng đem hắn che ở phía sau, đạn bắn lên người bọn chúng, làm bọn chúng không ngừng ngã xuống mặt đất, nhưng không thể bắn trúng Hi Đức Lạp Khố Đế đang bỏ chạy.

Sắc mặt Hi Đức Lạp Khố Đế lại một lần nữa tỏ ra dương dương đắc ý, hắn vô cùng bội phục công phu chạy tháo thân của mình.

Thế nhưng, A Phương Tác không nổ súng với hắn nữa, mà là ném lựu đạn về phía hắn.

Uỳnh uỳnh uỳnh ….

Tiếng nổ kịch liệt vang vọng trong sảnh hội nghị, Hi Đức Lạp Khố Đế chỉ nhìn thấy một thứ đen xì xì rơi xuống dưới chân mình, còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị nổ cho tan xương nát thịt, một cái bàn tay bay tới trước mặt A Phương Tác. A Phương Tác nhổ một bãi nước, bọt cười lạnh lẩm bẩm nói: “Bí mật ngươi không nên biết.” Tiếp theo đó người rụt lại, trước khi những tên hải tặc khác kịp phản kích mãnh liệt, rút về trong sự yểm hộ của hắc y nhân.

Sảnh hội nghị chớp mắt biến thành chiến trường.

Không ai có thể ngờ được rằng, A Phương Tác có thể giết chết Hi Đức Lạp Khố Đế ngay tại chỗ trước con mắt của bao người, hơn nữa còn giết cả Tắc Lạp A Chi Toa và Phượng Thiên Kiều, Hải Lôi Đình cho dù trước đó dự liệu được A Phương Tác sẽ gây chuyện, nhưng không ngờ gây chuyện tới mực này, hắn quả thực là bất chấp tất cả kết mối thù sâu tựa biển với hải tặc Sở La Môn, ngay cả Hải Lôi Đình cũng không hiểu, Dương Túc Phong đã là ác ma lưu manh, còn có chuyện gì có thể uy hiếp được y?

Khi A Phước Tác nổ phát súng đầu tiên, thì Hải Lôi Đình đã kịp phản ứng rồi, sau đó là Đường Lạc Khắc, hai người đồng thời rút súng, nhưng không có cơ hội nổ súng, bởi vì động tác của những cảnh vệ hắc y nhân bên cạnh A Phương Tác nhanh hơn bọn chúng quá nhiều, hơn nữa uy lực và hỏa lực liên tục của súng Mauser không phải là bọn chúng có thể kháng cự được. Bọn chúng chỉ đành phản xạ có điều kiện lùi vào trong đám cảnh vệ của mình, sau đó trơ mắt ra nhìn A Phương Tác giết chết Tắc Lạp A Chi Toa và Hi Đức Lạp Khố Đế. Bọn chúng khi đó trong lòng đột nhiên có cảm giác, A Phương Tác mới là tay súng nhanh nhất hải vực Sở La Môn, dù là A Phương Tác vừa mới nôn ọe.

“Sâu róm... sâu róm…” Bố Đặc Lạp Cách Nặc liên tục kêu lên, nhưng mới kêu được hai tiếng, đã phát hiện ra súng Mauser trong tay những tên cảnh vệ hắc y nhân kia đã nhắm chuẩn toàn bộ về phương hướng của hắn, hắn lập tức xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy, sau một tràng đạn như bắp rang, cảnh vệ bên cạnh hắn đã không còn tên nào có thể đứng vững được nữa.

Đám hải tặc trong sảnh tụ hội loạn hết cả lên, bị súng Mauser trong tay cảnh vệ hắc y nhân của A Phương Tác dùng hỏa lực mãnh liệt ép cho chạy đông chạy tây, nhưng bọn chúng mau chóng tỉnh táo lại, lần lượt tìm kiếm chỗ ẩn nấp, sau đó tìm cơ hội đánh trả, đồng thời, đám hải tặc ở bên ngoài sảnh cũng điên cuồn

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Chương #421