Thập tứ công chúa mang theo thần sắc hiếu kỳ nhìn người đầy mồ hôi trước mặt này, hiển nhiên là cảm thấy vô cùng hiếu kỳ với quân trang và vũ khí trên người hắn, nàng lần đầu tiên nhìn thấy quân phục của quân Lam Vũ, còn cả đủ các loại trang bị vũ khí của quân Lam Vũ, đương nhiên cả động tác kính lễ của quân Lam Vũ nữa, có cả quân hàm không giống với bất kể quân đội quốc gia nào khác. Hết thảy tất cả mọi thứ, nàng đều cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Trong lòng nàng mạnh mẽ nói với bản thân, đây chính là quân Lam Vũ, là quân Lam Vũ thực sự, là quân Lam Vũ thần tốc quật khởi ở địa khu Mỹ Ni Tư đồng thời không đâu không hạ nổi, không gì không thắng được. Bọn họ cuối cùng cũng xuất hiện trong nội địa đế quốc rồi, xuất hiện trước mắt mình, mà những điều này lại gắn liền chặt chẽ với một người tên là Dương Túc Phong. Dương Túc Phong rốt cuộc là một người như thế nào, rất nhanh có thể có được đáp án trên người bọn họ.
“Ngươi mệt rồi, có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.” Thập tứ công chúa dịu dàng nói.
Du Tiên Phong không dám tiếp xúc với ánh mắt của nàng, mấp máy môi nói: “Không sao, chúng tôi khổ quen rồi, chút việc nhỏ này cũng dám kêu khổ, thì Phong lĩnh khẳng định sẽ rút gân chúng tôi…”
Thập tứ công chúa có hơi chút ngạc nhiên, quan tâm hỏi: “Vì sao Dương Túc Phong lại phải đối xử tàn bạo với các ngươi như vậy chứ?”
Lâm Từ Luật từ bên cạnh đưa tay ra, kéo Du Tiên Phong đi, đá một cái lên mông hắn, đuổi hắn đi, quay người lại nói với thập tứ công chúa: “Thật ngượng quá, hắn vốn là một tên ngốc, không quen tiếp xúc với nữ nhân, thích nói ba lăng nhăng. Phong lĩnh không phải là tàn bạo, mà là tiêu chuẩn yêu cầu cao, đánh trận là trò đùa với tính mạng, nếu bản lĩnh của mình không ra gì, thì chỉ có nước nộp mạng.”
Thập tứ công chúa trầm tư suy nghĩ nói: “Ồ, thì ra là như vậy, ta còn cho rằng… ngươi không mệt ư?”
Lâm Từ Luật nói: “Mệt, có điều người Mã Toa không cho chúng tôi nghỉ ngơi, chúng tôi cũng chẳng còn cách nào khác.”
Thập tứ công chúa nhìn tình hình bốn phía xung quanh, chỉ thấy các đội viên của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ lần lượt tiến vào hầm hào công sự, bố trí súng ống đạn dược ở bên trên, mặc dù nàng không biết những thứ vũ khí hình thù quái dị kia rốt cuộc là cái gì, nhưng từ trong bản năng nàng vẫn có thể cảm giác được một sự uy hiếp cực lớn ẩn trong đó. Nàng tin rằng người nước Mã Toa nhất định sẽ nếm mũi đau khổ, chảy hết máu tươi trước mặt những thứ vũ khí này.”
Ý thức được bàn thân không còn cần ở lại nơi này nữa, thập tứ công chúa dưới sự tháp tùng của Mễ Nặc Tư Lương Cách, rời khỏi tiền tuyến.
Thiếu tướng Tiết Bối Nhĩ cũng bị Tri Thu hạ lệnh đưa đi, lúc rời đi, hắn kính lễ cáo biệt Lâm Từ Luật.
“Nơi này giao cho quân Lam Vũ các ngươi đó.” Tiết Bối Nhĩ trầm giọng nói, trong âm thanh mang theo một chút tịch mịch, lại có chút hâm mộ. Những quan quân của quân Lam Vũ, ai ai cũng là thanh niên trai tráng chỉ có hai ba chục tuổi, nhưng tỏ ra vô cùng thành thục, từ trên người bọn họ hắn có thể cảm thụ được sức chiến đấu cường đại của quân Lam Vũ và lòng tự tin mạnh mẽ. Nếu như không có sức chiến đấu và lòng tin mạnh mẽ, bọn họ dám ở dưới tình huống chỉ có không tới năm mươi người, dám dùng sức mạnh phá tan phong tỏa của kẻ địch, tiến vào nơi này không?
Quân Lam Vũ đúng là đơn vị quân đội không biết trời cao đất dày.
Điệp Phong Vũ và Lâm Từ Luật lạnh nhạt chào hỏi nhau, liền đi tổ chức bộ đội trở lại, hiệp đồng tác chiến với quân Lam Vũ. Nàng phải từ trong quan binh quân đội Đường Xuyên còn sót lại, chọn ra những người còn có thể tiếp tục tác chiến, sắp xếp ở trên phương hướng thứ yếu. Đồng thời nàng còn phải thu thập lượng lớn mũi tên và đạn của súng rãnh xoắn, để tiện phát huy uy lực của súng rãnh xoắn và cung Hổ Bí ở giới hạn cao nhất.
Lâm Từ Luật cũng đưa tay làm lễ tỏ ý cáo biệt, sau đó xoay người đi gọi Triệu Chi Vũ, căn dặn hắn đi chôn địa lôi. Triệu Chi Vũ mang mấy đội viên Bạo Hùng đi xuống, bọn họ cẩn thận đem địa lôi chôn giấu ở trong những góc kín đáo nhất, sau đó rải mấy tảng đá ở bên trên, như vậy khi địa lôi phát nổ, những mảnh đá vụn sẽ làm cho uy lực của địa lôi càng thêm mạnh mẽ, đối với chiến mã của kỵ binh giáp trụ mà nói, quả thực là tai nạn mang tính hủy diệt.
Trải qua trận chiến với kỵ binh người Ngõa Lạp, đám người Đường Vĩ và Lăng Uy tổng kết ra không ít kinh nghiệm và bài học đối phó với kỵ binh, Trương Chi Phong ở trường học quan quân lục quân quân Lam Vũ cũng chủ trì thảo luận liên quan tới việc bộ binh đối kháng với kỵ binh. Rất nhiều người cho rằng, trận địa đôi dày đặc chính là biện pháp giá thành thấp nhất cũng là hữu hiệu nhất, bởi thế Dương Túc Phong hạ lệnh phổ biến ra. Chỉ đáng tiếc là lần này đội đột kích Bạo Hùng lại chinh chiến từ ngoài ngàn dặm, đại lôi có thể mang theo không nhiều lắm.
Lâm Từ Luật kiểm tra bốn phía một lượt, phát giác ra tình huống chuẩn bị chiến đấu làm người ta hải lòng, Tri Thu đã sai người đào xong hầm hào trước rồi, độ sâu và độ rộng cũng rất làm người ta vừa lòng, vùng đất mà hắn lựa chọn cũng thích hợp nhất. Làm cho hắn không thể không bội phục quan quân tham mưu trẻ tuổi này có nhãn quan và chu đáo. Xem ra mỗi một người ở bên Dương Túc Phong, đều từ trên người Dương Túc Phong hấp thụ được không ít tri thức, một khi tách khỏi Dương Túc Phong, liền tự nhiên phát tán ra hào quang.
Hắn trở lại chỗ thập tứ công chúa vừa mới đứng, Quý Nhạn Bình chính đang dẫn nhân viên sắp đặt vị trí lắp Bách Kích pháo. Vốn đội đột kích Bạo Hùng quen dùng ống phóng rốc-két, nhưng lần này là chiến đấu phòng ngự chứ không phải là đánh đồn, cho nên không mang theo ống phóng rốc-két, dổi thành mang ba khẩu Bách Kích pháo, còn pháo đạn thì mang theo số lượng giới hạn cao nhất. Hẳn là đủ cho kỵ binh giáp trụ của nước Mã Toa nếm đủ.
Vũ Văn Nghiệt lặng lẽ tới trước mặt Lâm Từ Luật, đưa tay kính lễ.
Lâm Từ Luật quay đầu nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi: “Nhiệm vụ thế nào rồi? Có khó không?”
Vũ Văn Nghiệt cũng nhỏ giọng đáp: “Không tính là khó lắm… bất quá, sợ rằng Phong lĩnh phải thất vọng rồi, bộ đội quy mô lớn không thích hợp vượt qua nơi đó. Hai ba trăm người còn miễn cưỡng có thể, người A Ca tộc nơi đó rất đáng ghét, cứ bám dính lấy như ruồi vậy, trừ khi giết sạch bọn họ, nếu không …”
Lâm Từ Luật nói: “Vậy thì hết cách rồi, chúng ta chỉ cần báo cáo đúng thực tế với Phong lĩnh.”
Quý Nhạn Bình đi tới, chụp ngay lấy cổ Vũ Văn Nghiệt, bất thình lình nới với Vũ Văn Nghiệt: “Ngiệt chướng, cúi đầu chịu trói đi!”
Vũ Văn Nghiệt đá hắn một cái, không hề khách khí nói: “Các ngươi không ở cảng Mễ Luân ăn uống chơi bời, chạy tới đây làm cái gì? Ta không cần các ngươi giúp đỡ, càng không hi vọng các ngươi cướp mất công lao của bọn ta…”
Quý Nhạn Bình liên tục nhổ nước bọt phì phì nói: “Ta nhổ vào! Ngươi còn dám nói à. Ai muốn tới cái chỗ quỷ quái này? Vừa rồi đi tới Y Lệ Nạp một chuyến, mông bị thuyền lắc nát ra, hiện giờ vẫn còn đau. Kết quả còn chưa từ trên thuyền xuống đã lại nhận được mệnh lệnh, phải tới Sơn Hải quan. Tới Sơn Hải quan ừ thì cũng được đi, Long gia đãi bọn ta cũng khá, ăn uống đều là thượng đẳng, trừ nữ nhân ra thì cái gì cũng có. Kết quả Phong lĩnh lão đại hạ lệnh một phát, lại phải vác hơn trăm cân đồ, hành quân cấp tốc tới cái nơi này cứu tên tiểu tử nhà ngươi, khục, ta nói với ngươi này, nếu chẳng phải Phong lĩnh còn có chút lương tâm, có thứ gì tốt liền chiếu cố tới chúng ta trước thì ta thực sự muốn xuất ngũ rồi… ngươi có biết cái thứ này không? Thứ này tên là thuốc lá thơm, là sản phẩm mới nhất…”
Lâm Từ Luật đi tới, sách vai Quý Nhạn Bình lên: “Ngươi muốn xuất ngũ à? Báo cáo cho mau, lão tử lập tức phê chuẩn, đừng có khóc lóc sau lưng lão tử, người muốn gia nhập Bạo Hùng có thể xếp hàng từ đây tới Sơn Hải Quan…”
Quý Nhạn Bình vội vàng nói: “Đội trưởng, đừng, ngài ngàn vạn lần đứng coi là thật… “
Vũ Văn Nghiệt mặt âm trầm nói: “Ta thấy ngươi giống như Cẩu Hùng vậy, ngươi cứ xuất ngũ phắt đi cho xong.”
Quý Nhạn Bình liếc Lâm Từ Luật một cái, thình lình đấm Vũ Văn Nghiệt một phát, chửi: “Mẹ nó! Cho hút phí cả thuốc rồi …”
Vũ Văn Nghiệt đang muốn đánh trả, đột nhiên cảm thấy mặt đất khe khẽ rung lên, quay đầu nhìn lại, thấy kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa phát động công kích rồi.
Dưới ánh nắng dìu dịu của buổi chiều, ước chừng có hơn một nghìn tên bộ đội kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa phát động công kích, khôi giáp màu đen của bọn chúng dưới ánh mặt trời chiếu rọi, đen tới phát sáng, ánh lên những tia sáng đủ màu, động tác của bọn chúng thống nhất oai phong lẫm liệt, giống như thần binh thần tướng tới từ trên trời, trần ngập khí thế uy hiếp.
Tiếng còi gấp gáp vang lên, Quý Nhạn Bình cầm súng lên chạy ngay.
Vũ Văn Nghiệt gọi ở đằng sau: “Mẹ ngươi chứ, lần này nếu ngươi không phát huy xuất sắc một chút, ta đề nghị đội trưởng cho ngươi xuất ngũ.”
Quý Nhạn Bình giơ ngón giữa về phía sau lưng.
Lâm Từ Luật nghe thấy hai người chửi mắng, bất quá không hề để ý, hắn đứng ở bên bậc thang, không cần dùng kính viễn vọng, từ trên cao nhìn kỵ binh nước Mã Toa đang công kích ở phía dưới. Nước Mã Toa trước nay lấy kỵ binh giáp trụ lập uy thiên hạ, đúng là danh bất hư truyền, bình nguyên Phan Mạt Tư phì nhiêu đã nuôi dưỡng cho nước Mã Toa vô số ngựa, mà nước Mã Toa trước nay có truyền thống súng võ cũng tạo nên vô số dũng sĩ. Những kỵ binh nước Mã Toa xuất động này khả năng là đám bình thường nhất, nhưng trường thương trong tay bọn chúng, phải nặng tới năm sau mươi cân, bọn chúng có thể cầm nhẹ nhàng như không ở trong tay, đúng là chuyện không phải dễ dàng.
Trong những trận chiến đấu trước kia, kỵ binh giáp trụ đều trở thành ác mộng cho kẻ địch của nước Mã Toa, tuyệt đối không phải là chỉ có hư danh. Sự dũng cảm mạnh mẽ và kiên nhẫn vững vàng của bọn chúng, đều được thể hiện trọn vẹn trong những trận chiến trước kia, cho dù so sánh với thánh điện kỵ sĩ đoàn số một đại lục, thì thua kém duy nhất của bọn chúng là khôi giáp không đủ vững chắc, nhưng theo cách nhìn của kỵ binh nước Mã Toa, chỉ cần trường thương trong tay của mình đủ linh hoạt, đủ sắc bén thì có khôi giáp hay không cũng chẳng sao cả.
Trong cuộc chiến gần đây nhất, kỵ binh giáp trụ của nước Mã Toa cũng hết sức nổi bật, đem quân đội đế quốc Đường Xuyên đánh cho tan tác, chẳng trách khi Tiết Bối Nhĩ đối diện với kỵ binh của nước Mã Toa thì sắc mặt lại nghiêm trọng như thế. Giống như vậy, hiện giờ sắc mặt Điệp Phong Vũ cũng không tốt lắm, nàng lo lắng không phải là lượt kỵ binh giáp trụ đầu tiên tấn công mang tính thăm dò hiện đang phát động, nàng lo lắng là hàng ngàn hàng vạn kỵ binh giáp trụ đang tụ tập ở Bảo Ứng phủ.
Cùng lúc với việc không tin tưởng quân Lam Vũ có thể tiêu diệt được kỵ binh giáp trụ của nước Mã Toa, thân là quan quân đế quốc Đường Xuyên nàng cũng cảm thấy hết sức tiếc nuối.
Quân đội đế quốc Đường Xuyên mặc dù cũng từng anh dũng như thế, nhưng thiếu mất một nơi nuôi dưỡng chiến mã chất lượng cao, đó chính là chỗ trí mạng nhất của quân đội đế quốc Đường Xuyên. Ở thời đại binh khí lạnh, lực xung kích và tính cơ động của kỵ binh là rõ như ban ngày, không có kỵ binh căn bản là không thể lập nên quân đội hùng mạnh. Có một câu tục ngữ nói rất hay, chỉ có tướng quân không biết chỉ huy bộ binh, không có tướng quân không biết chỉ huy kỵ binh. Lại có tục ngữ nói, chỉ có kỵ binh mới đối phó được với kỵ binh. Bởi thế, bất kể là nước Mã Toa hay là nước Y Lan, đều có vô số kỵ binh làm lực lượng nòng cốt.
Khi có địa khu Mỹ Ni Tư, lực lượng kỵ binh của quân đội đế quốc Đường Xuyên cũng có được tăng trưởng phạm vi rộng, chiến mã chất lượng tốt tới từ cao nguyên Huyết Sắc đã cạo nên chủ lực của bị binh quân đội Đường Xuyên, giúp quân đội Đường Xuyên áp chế thành công khí thế của nước Mã Toa và nước Y Lan. Nhưng sau này địa khu Mỹ Ni Tư nổi lên chiến loạn, bộ đội kỵ binh quân đội Đường Xuyên tức thì bị cắt đứt nguồn cung cấp ngựa, cùng với thời gian trôi đi, thực lực của bộ đội kỵ binh không ngừng bị giảm sút, cuối cùng trở thành quân đội bộ binh thuần túy, căn bản không thể nào đối kháng với quân đội nước Mã Toa.
Nếu như quân đội Đường Xuyên cũng có lượng lớn kỵ binh, thì tình hình chiến đấu sao có thể như thế này chứ?
Khi Điệp Phong Vũ đang suy nghĩ vẩn vơ, thì hơn một nghìn kỵ binh giáp trụ của nước Mã Toa đã tiến vào phạm vi công kích của Bách Kích pháo. Sau khi trang bị vó sắt dầy, kỵ binh giáp trụ hoạt động trên đống đổ nát của Bảo Ứng phủ đã không còn quá nhiều chướng ngại nữa, chỉ có những cái hố thỉnh thoảng xuất hiện, là có thể mang tới chút xíu phiền toái cho bọn chúng, nhưng số phiền toái này cũng có thể bỏ qua không cần nhắc tới.
Mã Khắc và Vương Mãnh cho pháo đạn vào trong ống pháo Bách Kích, theo cùng một tiếng uỳnh, đạn pháo mang theo tiếng rít chói tai bay đi, vẽ lên một đường pa-ra-bôn mỹ lên trên không trung, sau đó rơi vào bên trong đội ngũ kỵ binh, một tiếng nổ uỳnh vang lên, đem toàn bộ mọi thứ trong chu vi hơn mười mét phá hủy sạch, phàm là kỵ binh giáp trụ ở trong phạm vi này đều bay tung lên không trung, thi thể của chiến mã và kỵ binh đều lần lượt bị xé thành mấy mảnh, rơi xuống những chỗ khác nhau.
Là một trong số những vũ khí cơ bản nhất thực dụng nhất của quân Lam Vũ, công tác cải tiến Bách Kích pháo trước nay chưa từng dừng lại, cùng với tiến bộ kỹ thuật, trọng luợng của nó càng ngày càng nhẹ, nhưng uy lực lại càng ngày càng lớn, sử dụng pháo đạn Bách Kích pháo sức nổ lớn, so với pháo công thành có cỡ nòng bốn trăm ly của nước Mã Toa thì lợi hại hơn nhiều.
Bách Kích pháo lục tục rơi vào giữa đội ngũ kỵ binh của kẻ địch, bùng lên từng trận khói, trong khói súng tràn ngập, không ngừng có kỵ binh giáp trụ ngã xuống, nhưng kỵ binh giáp trụ phía sau vẫn thúc ngựa tiếp tục xông về phía quân Lam Vũ. Tốc độ tiến tới của bọn chúng rất nhanh, sau sáu lượt pháo kích, bọn chúng đã tiến vào tầm bắn hữu hiệu của vũ khí hạng nhẹ của quân Lam Vũ.
Súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc lập tức điên cuồng gào thét, nhưng rất nhanh lại bị chặn lại, trong mười giây ngắn ngủi súng máy rít gào đó, có rất nhiều kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa ngã xuống, trên người kỵ binh và chiến mã đều chi chít những lỗ đạn. Lực sát thương của súng máy hạng nhẹ đúng là rất lớn, nhưng Lâm Từ Luật không muốn bọn chúng phát huy uy lực ngay từ lúc này, hắn muốn dùng chúng vào thời điểm cần thiết nhất.
Ví như khi kẻ địch phát động chiến thuật biển người xung kích.
“Súng trường bắn từng phát một.” Du Tiên Phong truyền mệnh lệnh của Lâm Từ Luật, vì thế một nghìn tên kỵ binh giáp trụ của nước Mã Toa này liền trở thành tấm bia sống để loại người như Vũ Văn Nghiệt khổ luyện tài bắn súng, không ngừng có kỵ binh giáp trụ của nước Mã Toa ngã vào trong đống đổ nát.
“Súng máy nhắm chuẩn rồi hãy bắn.” Lâm Từ Luật lại hạ lệnh.
Đống đổ nát của Bảo Ứng phủ mặc dù thích hợp cho kỵ binh giáp trụ hoạt động, nhưng nơi này dù sao cũng không phải là bình nguyên, ở trong đống hoang tan gần như đã bị san thành bình địa này, thỉnh thoảng còn tường đổ vách sụp, bất tri bất giác gây ra ảnh hưởng cho tuyến đường hành động của kỵ binh giáp trụ, vô tình đôi khi có mấy thớt thậm chí có mười mấy thớt chiến mã tụ tập lại với nhau, khi đó chính là lúc súng máy phát huy uy lực rồi.
Tạch tạch tạch ….
Quả nhiên, súng máy cuối cùng cũng tìm kiếm được cơ hội nổ súng, khe khẽ bóp cò một cái, cả băng đạn quét tới, trong chớp mắt có hơn mười tên kỵ binh giáp trụ ngã xuống, đạn súng máy lưu lại trên khôi giáp màu đen của bọn chúng những lỗ đạn rõ ràng, máu tươi ồng ộc từ trong lỗ đạn chảy ra.
Uỳnh uỳnh uỳnh …
Bỗng nhiên có kỵ binh giáp trụ không cẩn thận đạp lên địa lôi được chôn giấu, tiếng nổ kịch liệt phảng phất như chấn động cả Bảo Ứng phủ, có hai căn nhà vốn có chút nghiêng vẹo cùng với chấn động của tiếng nổ đổ xụp xuống, những tên kỵ binh giáp trụ ở xung quanh địa lôi thậm chí thời gian phản ứng cũng không có, đã bị bắn tung lên trời, những viên đá nát vụn đem kỵ binh giáp trụ trong chu vi năm mươi mét đánh ngã toàn bộ, nhưng không phải là giết chết hết, còn mấy tên thương binh nằm trong đống đổ nát, phát ra tiếng rên siết bi thảm, chiến mã bị bắn cho gần chết cũng phát ra những tiếng hí chói tai.
Bảo Ứng phủ, lại một lần nữa biến thành địa ngục A Tu La thê thảm vô cùng …
Tri Thu đứng trên bậc thang cao nhất ở cửa khách sạn trên núi, nâng kính viễn vọng bình tĩnh quan sát tình hình của cả chiến trường, thần tình nghiêm túc giống như một bức tượng đóng thành. Dương Túc Phong đem chiến sự ở nơi này ủy thác toàn quyền cho hắn xử lý, ban cho hắn quyền lực quyết định tạm thời không cần xin chỉ thị, làm hắn cảm thấy trọng trách nặng nề trên vai mình, quân đội nước Mã Toa tuyệt đối không phải là một đám hỗn loạn, không giống với bất kỳ đơn vị quân đội nào quân Lam Vũ đánh bại trước đó, ý chí chiến đấu và tố chất chiến đấu của bọn chúng đã được bộc lộ trọn vẹn trong trận chiến tranh đoạt đảo Sùng Minh. Bọn chúng đúng là quân đội hùng mạnh nhất trên đại lục Y Lan, nhất là kỵ binh giáp trụ uy chấn thiên hạ của bọn chúng.
Trong trận chiến tranh đoạt ở đảo Sùng Minh, sức chiến đấu của quân đội nước Mã Toa làm cho Dương Túc Phong cảm thấy tương đối bội phục, nếu như không phải bởi vì không có hải quân chi viện, bọn chúng tuyệt đối sẽ không toàn quân bị diệt, hơn nữa khi đó bọn chúng cũng không đưa kỵ binh giáp trụ vào. Hiện giờ tình hình ở Bảo Ứng phủ hoàn toàn khác với ở Đảo Sùng Minh, quân đội nước Mã Toa có chi viện cuồn cuộn không dứt, còn có thể đưa kỵ binh giáp trụ mà bọn chúng kiêu ngạo vào chiến trường.
Mà hiện giờ bội đội quân Lam Vũ dựa vào, chỉ có vẻn vẹn chưa đầy năm mươi người của đội đột kích Bạo Hùng, cho dù mỗi người đều có thể dùng mười đấu trăm, thì cũng chỉ có thể kháng cự lại quân đội nước Mã Toa không vượt quá năm nghìn người. Nhưng hắn phải nghĩ mọi cách kiên trì hoặc là kéo dài ít nhất hai tiếng đồng hồ, đợi cho viện binh tới.
Một tiểu đoàn tăng cường của trung đoàn hải quân lục chiến đội thứ tư do trung tá A Ba Đốn suất lĩnh, đang từ Sơn Hải Quan hỏa tốc tiến tới nơi này. Nhưng dù sao bọn họ cũng không phải là đội đột kích Bạo Hùng, không có tốc độ hành quân biến thái như vậy. Nên bọn họ còn phải cần thời gian hai tiếng đồng hồ nữa mới có thể tới nơi này, hiện giờ là hai giờ chiều, ít nhất cũng phải bốn giờ chiều A Ba Đốn mới tới được nơi này.
Kính viễn vọng của Tri Thu lại một lần nữa lướt qua đống đổ nát của Bảo Ứng phủ, trừ những kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa muốn gì được nấy kiêu ngạo kia ra, ở ngoài vị Bảo Ứng phủ còn có nhiều quân đội nước Mã Toa hơn tập kết. Hắn nhìn không rõ bóng người, nhưng có thể nhìn rõ quân kỳ của bọn chúng. Từ số hiệu trên quân kỳ mà xét, ít nhất phải có hai sư đoàn kỵ binh và hai sư đoàn bộ binh, binh lực vượt quá sáu vạn người.
Thập tứ công chúa tuyển chọn lúc xuất hành thực sự là không đúng lúc, vừa vặn đụng phải thời gian Vũ Văn Phân Phương điều chỉnh trọng tâm công kích, hơn nữa lại vừa vặn gặp phải mũi nhọn của Vũ Văn Phân Phương, ép cho quân Lam Vũ không thể không gia nhập chiến đấu trước thời hạn. Vốn theo dự tính của Dương Túc Phong, phải năm sau mới cùng quân đội nước Mã Toa tiếp xúc trên lục địa, không ngờ rằng ý trời trêu người, hiện giờ đã gặp nhau rồi.
Tri Thu trước nay không hề sợ thất bại, nhưng trận chiến này lại không thể thất bại, thập tứ công chúa có chết cũng chẳng quan trọng, nhưng thanh danh của quân Lam Vũ sẽ ảnh hưởng cực lớn, mặc dù Dương Túc Phong không nói rõ, nhưng Tri Thu có thể cảm giác được, nếu như bản thân Dương Túc Phong có mặt ở nơi này, thì điều y nghĩ, khẳng định là dạy cho người nước Mã Toa một bài học nhớ đời như thế nào, để bọn chúng biết rằng ai mới là vua lục chiến thực sự.
Quân Lam Vũ mới là vua lục chiến.
Trận quyết đầu này quan hệ tới vấn đề lòng tin và sĩ khí của quân đội nước Mã Toa và quân Lam Vũ trong khoảng thời gian rất lâu sau này, bất kể là một bên nào chiến bại, đều sẽ gặp phải hậu quả nặng nề, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới tâm tình của toàn thể quan binh.
Lâm Tư Luật đứng ở bên người Tri Thu, im lặng nhìn hắn một cái rồi bình thản nói: “Thế nào? Có hơi căng thẳng à?”
Tri Thu lắc đầu, trầm giọng nói: “Không phải là căng thẳng, ta đang nghĩ, chúng ta phải làm thế nào mới có thể làm cho quân đội nước Mã Toa sau này nhìn thấy chúng ta là bỏ chạy.”
Lâm Từ Luật cười thoải mái nói: “Phong lĩnh chẳng phải đã nói rồi sao, người Mã Toa chết rồi mới là người Mã Toa tốt nhất, khi chúng ta giết chết hết bọn chúng ở nơi này, thì thiên hạ liền thái bình, chúng ta cũng có thể cởi giáp về vườn rồi…”
Lời còn chưa dứt, thì tiếng pháo nổ uỳnh uỳnh vang lên, hai người quay đầu lại nhìn, thì ra quân đội nước Mã Toa phái ra ước chừng hai nghìn bộ binh, theo phía sau kỵ binh giáp trụ, những tên bộ binh này còn đẩy bốn khẩu pháo công thành to lớn, chầm chậm di động tới trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ. Vương Mãnh nhìn thấy tình hình này, đã giành trước dùng Bách Kích pháo nhắm chuẩn vào bọn chúng, kết quả một quả đạn pháo rơi xuống, không bắn trúng pháo công thành của kẻ địch, nhưng bắn trúng xe thuốc nổ ở bên cạnh, khơi lên tiếng nổ kịch liệt. Khói súng tan đi, địa phương xung quanh chỉ còn lại một khẩu pháo công thành trơ trụi, nòng pháo cũng cắm vào trong bùn đất, bộ binh nước Mã Toa ở xung quanh toàn bộ bị vụ nổ kịch liệt xé tan thành từng mảnh rồi.
Vụ nổ dữ dội làm cho quân đội nước Mã Toa cảnh giác, bọn chúng lập tức mau lẹ đem xe thuốc nổ và pháo công thành tách ra, thế nhưng việc này không thể làm cho bọn trúng thoát khỏi vận mệnh bị công kích. Đạn pháo Bách Kích pháo do đám người Mã Khắc xạ kích phía sau đó cũng rơi xuống quanh pháo công thành, đem quan binh nước Mã Toa gần đó bắn gục toàn bộ, khẩu pháo công thành to lớn mặc dù vẫn còn nguyên vẹn, nhưng trong nòng pháo đã lấp đầy bùn đất, lại có mấy phát đạn pháo nữa bay tới, xe vận chuyển pháo công thành cuối cùng cũng hoàn toan tan nát, pháo công thành nặng nề tức thì rơi vào trong đống đổ nát của Bảo Ứng phủ, không còn nhúc nhích nổi nữa.
“Bọn người Mỹ Ni Tư man mọi đáng ghét.” Thiếu tướng Bách Kết Liệt từ trong kính thiên lý nhìn thấy tình huống này, chỉ có thể phát ra những lời nguyền rủa ác độc nhất ở trong lòng. Không có những khẩu pháo công thành uy lực kinh người này yểm hộ, con dốc nho nhỏ ở khách sạn trên núi mà quân Lam Vũ và quân đội Đường Xuyên chiếm cứ đối với kỵ binh giáp trụ mà nói, cũng có khả năng là trí mạng.
“Ông yên tâm, các dũng sĩ kỵ binh của tôi sẽ đem bọn chúng xé nát hoàn toàn.” Trung tướng Mã Lý Phu tự tin nói.
Quả nhiên, không có Bách Kích pháo của quân Lam Vũ quấy rối, tốc độ tiến lên của kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa nhanh hơn nhiều, trên đống đổ nát của Bảo Ứng phủ, khắp nơi đều là gạch vỡ ngói vụn, nhưng trên vó ngựa của kỵ binh giáp trụ đều được bọc vó sắt rất dày, căn bản không cần lo lắng những chỗ gạch ngói vụn này tạo thành tổn thưởng. Cả địa hình của đống đổ nát này mặc dù không được bằng phẳng như thảo nguyên Phan Mạt Tư, nhưng đối với kỵ binh giáp trụ mà nói, đã hoàn toàn không có chướng ngại về mặt công kích nữa.
Bất quá, có một chuyện nho nhỏ mà trung tướng Mã Lý Phu quên mất, từng có người cảnh cáo hắn, chớ nên có ý đồ dùng kỵ binh đột kích trận địa phòng thủ nghiêm ngặt của quân Lam Vũ, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đã từng làm việc ngu xuẩn như vậy ở Cách Lai Mỹ, kết quả kỵ binh khô lâu dưới quyền chỉ huy của hắn đã thương vong sạch sẽ, chỉ đáng tiếc, người cảnh cáo hắn không phải là Vũ Văn Phân Phương, vì thế chớp mắt một cái là hắn quên ngay.
Uỳnh uỳnh uỳnh ….
Lại là một tiếng nổ kịch liệt nữa, lại có kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa không cẩn thận dẫm lên địa lôi, đem bản thân và đồng đội bên người nổ tung lên không trung, đá vụn bắn tung tóe bốn phía tạo thành một một vòng xoáy cực lớn trong đội ngũ kỵ binh giáp trụ, kẻ địch ở trong phạm vi vòng xoáy bị đánh cho tan xương nát thịt, thương thế nhẹ nhất cũng phải vỡ đầu chảy máu.
Để địa lôi đạt tới hiệu quả sát thương cao nhất, Dương Túc Phong âm thầm thêm vào vô số đinh sắt và bi thép nhỏ xíu vào bên trong, loại vũ khí vô nhân đạo bị xã hội hiện đại nghiêm cấm sử dụng này đã phát huy trọn vẹn ở nơi đây, nó giống như ác ma Sở La Môn (Solomon) từ trong cái bình được giải phóng ra, mặc sức phát tán ra mị lực của mình, những đinh sắt và bi thép này sau khi bắn vào cơ thể con người, căn bản là không thể trừ bỏ được, trừ phi là đem tất cả da thịt trên cơ thể cắt hết đi, nếu không chỉ có đau đớn tới chết.
Quả nhiên, sau khi địa lôi phát nổ, cho dù là những tên kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa có ý chí kiên cường hơn nữa, cũng chỉ có thể nằm trên mặt đất phát ra nhưng tiếng rên rỉ đau đớn. Có một số kỵ binh giáp trụ bởi có có khôi giáp che chắn, cho nên thân thể không đáng ngại lắm, nhưng vị trí khuôn mặt và đôi mắt lại bị đinh sắt hoặc bi thép đánh trúng, tức thì hai mắt mù lòa, bộ mặt nát bét, khổ không nói lên lời, trừ gào thét và rên siết ra thì điều duy nhất có thể làm là dùng mã đao mau chóng kết thúc sự thống khổ của bản thân.
Tri Thu mắt nhìn thảm cảnh này, cũng không khỏi phải cúi đầu xuống, mặc dù hắn cũng biết đây là thủ đoạn bất đắc dĩ, nhưng loại vũ khí này đúng là có chút ác độc. Không phải là vì giết người, mà là vì dày vò người khác. Nhưng Lâm Từ Luật thì mặt lại lạnh tanh, tựa hồ sớm đã quen với tất cả những điều này rồi, mà Điệp Phong Vũ ở gần đó thì dáng vẻ kích động, có chút hưng phấn lại có chút sợ hãi. Nàng hận không thể cho những tên kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa kia đều bị những thứ địa lôi này giày vò cho sống không bằng chết, nhưng lại lo lắng Dương Túc Phong dùng nó để đối phó với mình, sắc mặt lúc thì trắng lúc thì đỏ, cảm xúc lẫn lộn, trong miệng đầy tư vị chua chát.
Giám sát chặt chẽ kỵ binh giáp trụ tốc độ nhanh nhất đã tiến vào phạm vi sáu trăm mét, Vũ Văn Nghiệt bình tĩnh bóp cò, mục tiêu bị hắn lựa chọn trúng tựa hồ không có phản ứng gì, vẫn cứ tiếp tục xông lên phía trước, tới tận khi đi được tới phạm vi hơn năm mươi mét, thân thể mới dần dần nghiêng đi, khi chiến mã nhảy qua một bức tưởng đổ nho nhỏ, thì ngã cắm mặt từ trên lưng ngựa xuống, rơi xuống trước mặt chiến mã của mình, kết quả là bị chiến mã tiến tới với tốc độ cao dẫm thành thịt nát, nhưng dây cương của chiến mã vẫn quấn chặt lên người hắn, vì thế chiến mã cũng bị kéo lật, ngã ập xuống trong đống đổ nát, đem đoạn tường gạch trong đống đổ nát hất văng ra ngoài khoảng cách ba bốn mét, bắn lên bụi bặm cao tới hai mét, uy thế kinh người.
Du Tiên Phong không tự chủ được quay đầu lại nhìn, còn cho rằng là tay súng bắn tỉa nổ súng, cuối cùng mới phát hiện ra không ngờ là Vũ Văn Nghiệt, hơn nữa hắn dùng lại là súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, chẳng những không có ống ngắm, mà ngay cả đầu ruồi cũng không có, chỉ có họng súng còn đang bốc lên khói sáng, hắn bội phục giơ ngón cái lên.
Vũ Văn Nghiệt cười ngạo nghễ, lại lần nữa bóp cò.
Tiếng súng vang lên, mục tiêu bị hắn chọn trúng lập tức bị hất xuống từ trên lưng ngựa, chiến mã phía dưới hắn phịch một tiếng quỵ xuống mặt đất, lực quán tính cực mạnh đẩy cơ thể của chiến mã về phía trước, làm gồ lên một đống đổ nát ở phía trước, nhưng tên kỵ binh giáp trụ bị hất khỏi chiến mã kia rất nhanh lại bò lên, kéo chiến mã của mình ra nhìn, thấy một cái chân ngựa đã bị bắn đứt rồi.
Du Tiên Phong biết Vũ Văn Nghiệt đang khoe khoang tài bắn súng, vì thế quay đầu đi không nhìn nữa, nhỏ giọng chửi: “Mẹ nói, giỡn mặt à!”
Vừa vặn có hai tên kỵ binh giáp trụ cũng tiến vào tầm bắn của súng ngắm của hắn, hắn liền nâng súng bắn một phát, kết quả là dưới cơn tức khí, không bắn trúng được. Đạn bay sượt qua tai mục tiêu, bắn bay một cái tai của mục tiêu, nhưng mục tiêu không hề phát giác ra, vẫn tiếp tục tiến tới với tốc độ cao, máu tươi từ trong lỗ tai rỉ ra bị gió lạnh thổi bay tung tóe.
Trong lòng Du Tiên Phong thầm tức chửi mình một tiếng, kéo cò súng nạp lại đạn vào nòng, chuẩn bị bồi thêm phát súng thứ hai, kết quả tên kỵ binh giáp trụ kia đã bị tay súng bắn tỉa khác của quân Lam Vũ bắn trúng, mặt bị bắn nát ngay tại chỗ, máu tưới bắn tung tóe, từ trên lưng ngựa ngã xuống. Du Tiên Phong chỉ đành than thầm mình xui xẻo, mục tiêu lựa chọn khác, lần này cuối cùng cũng bắn trúng, đem tên tiểu quan quân kỵ binh giáp trụ từ trên lưng ngựa ngã phịch xuống.
Cùng với kỵ binh giáp trụ càng lúc càng tới gần, tiếng súng của quân Lam Vũ càng lúc càng dầy đặc, kỵ binh giáp trụ của nước Mã Toa vốn chỉ lác đác ngã xuống dưới súng của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, hiện giờ đã ngã thành từng mảng từng mảng dưới súng của quân Lam Vũ. Ở địa phương cách bậc đá chừng hai trăm mét, số lượng kỵ binh giáp trụ ngã xuống nhiều nhất, tiếng súng của quân Lam Vũ vang lên cũng dày đặc nhất.
Trung tướng Mã Lý Phu tức thì biến sắc mặt, hắn bỏ mũ trụ của mình xuống, tóm chặt lấy da đầu của mình.
Nhìn từ gốc độ ở nơi hắn đứng, hơn một nghìn tên kỵ binh giáp trụ hắn phái ra đã hoàn toàn quây tới phía trên cùng của khách sạn trên núi, chỉ cần một phát trường trương là có thể chạm vào đối phương. Thế nhưng làm người khác khó có thể tin được là, chỉ khoảng cách một mũi trường thương đưa ra là có thể giết chết đối phương đó lại trở thành ác mộng của kỵ binh giáp trụ, bọn chúng đổ gục từng mảng từng mảng một, trong thời gian không tới nửa phút, ngay phía dưới bờ dốc đã biến thành một con đường bầy nhầy máu thịt, thi thể của người và chiến mã bị dẫm đạp lẫn vào nhau, máu chảy thành sông.
Thiếu tướng Bách Kết Liệt cũng mắt mở trân trân, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trong cuộc chiến tranh đoạt ở đảo Sùng Minh, quân đội nước Mã Toa gặp phải thất bại chưa từng có, nhưng lục quân đem tất cả trách nhiệm đẩy hết lên người hải quân, bản thân cũng giữ kín như bưng thất bại trong cuộc chiến tranh đoạt đảo Sùng Minh, cho rằng nguyên nhân đó chỉ bởi vì đám hải quân đáng chết mới khiến cho lục quân thất bại, cho nên đối với nghiên cứu quân Lam Vũ, lục quân nước Mã Toa khởi động chậm chạp hơn hải quân rất nhiều, thành quả thu được ít tới đáng thương, cho dù là thân phận thiếu tướng như Bách Kết Liệt cũng không hiểu tình hình của quân Lam Vũ lắm.
Nhìn thấy kỵ binh giáp trụ không ngừng gục ngã, nhân số càng ngày càng ít, mà sắc mặt trung tướng Mã Lý Phu càng ngày càng âm trầm, thiếu tướng Bách Kết Liệt thận trọng hỏi: “Hay là chúng ta… rút bọn chúng trở về?”
Trung trước Mã Lý Phu sắc mặt u ám, hung dữ nói: “Người đâu, lệnh liên đội kỵ binh của ta chuẩn bị công kích.”
Bên ngoài cửa có người lớn tiếng đáp lời: “Vâng!”
Chốc lát sau, bên ngoài liền truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập, chiến mã hí vang, vang vọng một vùng. Tựa hồ có thiên quân vạn mã đang tập kết.
Thiếu tướng Bách Kết Liệt do dự chốc lát, rồi lại thận trọng hỏi: “Chúng ta có nên… báo cáo quan tư lệnh quân đoàn một chút không?”
Trung tướng Mã Lý Phu âm trầm nói: “Ông muốn đi báo cáo với quan tư lệnh, tới ngay cả một nhóm quân Lam Vũ nhỏ nhoi ta cũng không thể xử lý được sao?”
Thiếu tướng Bách Kết Liệt vội vàng nói: “Không không không, ông ngàn vạn lần đừng hiều lầm, tôi không báo cáo, tôi không báo cáo nữa.”
Mã Lý Phu nổi giận đùng đùng xoay người rời đi.
Thiếu tướng Bách Kết Liệt một mình đứng im lặng ở đó chốc lát, thần sắc có chút khổ sở, lẩm bẩm nói: “Kỵ binh Bản Đô có thể đối phó được với quân Lam Vũ ư?”
Tiếng vó ngựa lại một lần nữa vang vọng cả Bảo Ứng phủ, lần này tiếng vó ngựa không được cao ngạo như vừa rồi, mà tỏ ra vô cùng nặng nề, giống như từng hồi từng hồi trống nện lên trong lòng mỗi người, cho dù với lòng như nước đọng của thập tứ công chúa, cũng rõ ràng cảm thấy chỗ không tầm thường của tiếng vó ngựa như sấm rền này, nàng cáo từ những thương binh, dưới sự đồng hành của Mễ Nặc Tư Lương Cách và Đông Phương Bất Bại, lại một lần nữa tới phía trước khách sạn trên núi.
Lâm Từ Luật đã tự mình đi xuống kiểm tra bố trí chiến đầu, vị trí vừa rồi hắn đứng, chỉ có một mình Tri Thu đang nâng kính viễn vọng quan sát động tĩnh của kẻ địch, thậm chí thập tứ công chúa tới hắn cũng không hề hay biết, cho tới tận khi thập tứ công chúa lên tiếng hỏi, hắn mới phản ứng lại.
“Đây là kỵ binh Bản Đô của nước Mã Toa.” Tri Thu sắc mặt bình tĩnh đáp, không nhìn ra chút tâm tình bất an và khẩn trương nào.
Thập tứ công chúa khe khẽ gật đầu, nàng cũng biết, lần này kỵ binh của quân địch xuất động quy mô lớn rồi, chỉ là không biết tình hình chi tiết của địch, cho dù tận mắt nhìn thấy, nàng cũng không thể phân biệt được thân phận của quân địch. Nhưng Tri Thu thì khác, hắn chỉ cần nâng kích viễn vọng lên nhìn qua một cái, một người quen thuộc việc quân trên đại lục như hắn, nhìn một cái là nhận ngay ra được, lần này tham dự tấn công toàn bộ đều là kỵ binh Bản Đô .
Người Bản Đô là một dân tộc du mục hoạt động ở trên bình nguyên Phan Mạt Tư phía nam nước Mã Toa, nghe nói có gần sáu trăm vạn nhân khẩu, bọn họ có mười mấy bộ lạc tạo thành, phân tán trên thảo nguyên Phan Mạt Tư mỹ lệ giàu có, bọn họ là dân tộc du mục duy nhất trong biên giới nước Mã Toa là lực lượng nòng cốt của kỵ binh nuớc Mã Toa.
Người tộc Bản Đô không hề hung dữ như dân tộc du mục trên cao nguyên Huyết Sắc, thảo nguyên Phan Mạt Tư giàu có ít nhiều phần nào mài rũa tính hung dữ bẩm sinh của bọn họ. Nhưng dù sao bọn họ cũng là dân tộc thường sinh hoạt trên lưng ngựa, cho nên từ nhỏ đã quen thuộc cách thuần dưỡng và huấn luyện ngựa, gien di truyền của bọn họ đều có liên hệ mật thiết với ngựa, loại ưu thế trời sinh này so với những người huấn luyện sau này có ưu thế lớn hơn rất nhiều, quân đội nước Mã Toa từ trong tộc người Bản Đô chiêu mộ kỵ sĩ, chỉ cần huấn luyện đơn giản, đã là một kỵ binh ưu tú rồi.
Chính vì sự tồn tại của người tộc Bản Đô, người nước Mã Toa mới có cơ sở của kỵ binh, đại bộ phận tướng kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa, cơ hồ đều có ít nhiều quan hệ mật thiết nào đó với người tộc Bản Đô. Ví dụ như trung tướng Mã Lý Phu quan chỉ huy của sư đoàn kỵ binh giáp trụ thứ 19 của nước Mã Toa, chính là xuất thân từ người tộc Bản Đô, trong tuyệt đại đa số sư đoàn kỵ binh, kỵ binh Bản Đô đều là sự đại biểu cho một loại vinh diệu, là tượng trưng cho sức chiến đấu. Trừ cực ít liên đội kỵ binh ra, thì liên đội kỵ binh Bản Đô đều là lực lượng xuất sắc nhất trong sư đoàn kỵ binh đó.
Trung tướng Mã Lý Phu muốn vãn hồi thể diện của mình, nên quyết tâm lấy báu vật cất đáy hòm của sư đoàn kỵ binh thứ 19 ra, đó chính là liên đội kỵ binh Bản Đô.
Tri Thu thần sắc mặc dù bình tĩnh, nhưng hắn cũng biết. Khảo nghiệm của quân Lam Vũ đã tới rồi.
Dương Túc Phong ra lệnh cho Tri Thu chỉ huy toàn diện trận chiến này, không phải là một sự chỉ định bừa bãi, những người có mặt ở đây, nếu luận về dũng mãnh và gan dạ, tiện tay vơ một cái cũng tóm được cả đống, bất kể là Lâm Từ Luật hay Du Tiên Phong, thậm chí là đám người Vũ Văn Nghiệt, đều mạnh mẽ hơn Tri Thu nhiều, nhưng nếu luận sự khống chế với cả chiến trường, luận đánh giá tình hình, luận học cao hiểu rộng, thì Lâm Từ Luật và A Ba Đốn đều còn thua kém một chút. Dương Túc Phong biết, chỉ có Tri Thu mới có khả năng chỉ huy trận chiến va chạm hỗn loạn tình huống không rõ này. Tận dụng khả năng lớn nhất bảo tổn bản thân, tiêu diệt kẻ địch.
Lâm Từ Luật đi tới, chỉ khẽ gật đầu với thập tứ công chúa, coi như là đã hành lễ rồi, sau đó nói với Tri Thu: “Đều an bài cả rồi, đủ cho Mã Lý Phu nếm đủ. Nếu ta là hắn, hiện giờ biện pháp tốt nhất là ngoan ngoãn tránh đường thả cho chúng ta đi.”
Tri Thu lắc đầu nói: “Không thể nào, Mã Lý Phu sẽ chỉ có thể càng thêm điên cuồng, Vũ Văn Phân Phương hẳn là ở gần đây nhìn biểu hiện của hắn, vì muốn tranh công, khẳng định là hắn phải lấy ra mười hai thành bản lĩnh.”
Lâm Tư Luật chẳng để vào đâu nói: “Cho dù là Vũ Văn Phân Phương tự mình chỉ huy, cũng chẳng làm gì nổi chúng ta.”
Tri Thu cẩn thận nói: “Phía Điệp Phong Vũ thế nào rồi ?”
Lâm Từ Luật Đáp: “Cô ta đã tổ chức được hơn hai nghìn bảy trăm người, phụ trách phòng ngự hai bên cánh đằng sau của chúng ta, tất cả nhân viên có thể tham gia chiến đấu đều tiến vào trạng thái chuẩn bị rồi, chỉ đợi liên đội kỵ binh Bản Đô đến nữa thôi.”
Tri Thu trầm tĩnh nói: “Ta cần vài người tới phía trước mai phục.”
Lâm Từ Luật có hơi chút ngạc nhiên, không hiểu nguyên cớ liền hỏi: “Tới phía trước mai phục? Mai phục thế nào? Tới trong đội ngũ kỵ binh của quân địch mai phục à?”
Trong con mắt của Tri Thu ánh lên vẻ trí tuệ, bình tĩnh đáp: “Đúng thế, tới trong đội ngũ kỵ binh của quân địch mai phục, đợi kỵ binh kẻ địch vượt qua rồi, liền phát động tấp kịch đằng sau lưng quân địch, tạo thành hỗn loạn cho kẻ địch, rồi sau đó tức tốc quay trở lại.”
Lâm Từ Luật hít một hơi khí lạnh, dùng sức kéo cánh tay hắn, nhỏ giọng nói: “Đây chẳng phải chuyện dễ dàng đâu.”
Tri Thu gật đầu thận trọng nói: “Cho nên ta cần có dũng sĩ chân chính.”
Đây đúng là không phải chuyện dễ dàng, phải tìm kiếm được chỗ để che dấu bản thân trong đống đổ nát đã gị san thành bình địa của Bảo Ứng phủ, không bị kỵ binh Bản Đô của nước Mã Toa phát hiện hoặc là vô tình dẫm trúng, chỉ riêng điều này thôi đã là một công tác có độ khó rất cao rồi, mà còn phải đột nhiên phát động tập kích sau khi kỵ binh Bản Đô đã vượt qua, đây càng là chuyện không dễ dàng gì, người đó phải đối diện với kỵ binh Bản Đô từ bốn phương tám hướng kéo tới, có thể táng mạng bất cứ lúc nào. Bất quá điều đó vẫn chưa phải là có độ khó cao nhất, độ khó cao nhất chính là bọn họ phải ở trong sự vây hãm của thiên quân vạn mã, cũng phải có tố chất tâm lý ngoan cường không bị sụp đổ.
Lâm Từ Luật thở dài, chậm rãi nói: “Ta nghĩ, thế nào cũng sẽ có mấy người chấp nhận làm. Khụ, tiền phủ tuất tháng này xem ra phải nhiều hơn gấp mấy lần, sợ rằng Phong lĩnh lại sắp bị Tài đại tiểu thư kháng nghị là tiêu tiền lung tung rồi…”
Người báo danh đầu tiên: Quý Nhạn Bình.
Người báo danh thứ hai : Triệu Chi Vũ.
Người báo danh thứ ba: Vũ Văn Ngiệt.
Người báo danh thứ tư: Du Tiên Phong.
Hạng nhiệm vụ này của Tri Thu kích thích cực lớn mộng tưởng anh hùng cá nhân của bọn họ, mặc dù bọn họ biết hết sức rõ ràng rằng, chuyến đi này có khả năng từ nay sẽ biến mất trong đống đổ nát của Bảo Ứng phủ, nhưng người báo danh vẫn vô cùng phấn khích, cuối cùng Tri Thu còn quyết định, ủy phái cho bốn người báo danh tiềm nhập chiến trường đầu tiên, phải làm cho kẻ địch nghiêng trời lật đất.
Thập tứ công chúa mặc dù không biết rốt cuộc Tri Thu muốn làm gì, nhưng nàng vẫn chủ động đi tới tiễn chân bốn chiến sĩ kiệt xuất nhất của hải quân lục chiến đội, đưa mắt nhìn theo thân hình hùng vĩ của bọn họ biến mất trong đống đổ nát của Bảo Ứng phủ đang dần dần trở nên mờ mịt, khóe mắt thập tứ công chúa ánh lên giọt lệ hoa trong suốt, đột nhiên nàng có một loại cảm giác mạnh mẽ, rất muốn tận mắt nhìn thấy Dương Túc Phong, nhìn thấy vị quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ mà những nam nhân mạnh mẽ này nguyện ý hiến dâng cả sinh mạng.
Trong báo chí của đế quốc, trong miệng của mỗi một người bên cạnh nàng, Dương Túc Phong hoàn toàn là một tên ác ma và lưu manh vô sỉ, trên thế giới này xưa nay chưa từng có kẻ xấu xa nào như y, tội ác của y, chỉ cần đổ xuống một chút chút thôi, cũng có thể biến màu xanh thăm thẳm của biển San Hô nhuộm thành màu đen. Nhưng ở trong lòng những chiến sĩ quân Lam Vũ này, y lại là anh hùng, bọn họ có thể cười vui tức giận mắng với y, vạch trần chuyện xấu của y, trêu đùa y, thậm chí chỉ trích sự hoang đường và sai lầm của y, hơn nữa còn chấp nhận vì y hi sinh mạng sống của mình mà không có chút do dự nào.
Ngửa mặt lên nhìn bầu trời u ám mênh mông, thập tứ công chúa không kìm được hỏi, Dương Túc Phong, rốt cuộc là dạng người như thế nào?
Ù ù ù …
Tiếng tù và trầm thấp chầm chậm vang lên trên mặt đất bao la, trầm thấp mà lại nghèn nghẹn, truyền đi tâm tình bi thương.
Đây là quân hiệu riêng biệt của kỵ binh Bản Đô nước Mã Toa, cùng với tiếng quân hiệu, kỵ binh Bản Đô ùn ùn kéo vào chiến trường. Ánh mặt trời buổi chiều mặc dù đã hơi chút mờ đi, nhưng không hề gây trở ngại cho thập tứ công chúa nhìn rõ ràng tình hình của kỵ binh Bản Đô. Trang phục của kỵ binh Bản Đô cơ bản không có khác biệt gì quá nhiều với những kỵ binh giáp trụ bình thường, cũng đều là trường thương màu trắng và khôi giáp màu đen, nhưng trên mũ trụ của bọn chúng, đều có thêm một loại trang sức giống như một cọng cỏ đuôi chó, đây là ánh hào quang đặc biệt của người tộc Bản Đô, loại lá cỏ gai này vô cùng cứng chắc mà lại sắc bén, người tộc Bản Đô thích dùng chúng để trang điểm, thể hiện sự dũng cảm và tính cách của bản thân.
Bách Kích pháo của quân Lam Vũ bắt đầu phát xạ, đạn pháo rơi vào trong đội ngũ kỵ binh Bản Đô, cuốn lên từng trận khói mù, đem kỵ binh Bản Đô trong phạm vi sát thương hủy diệt toàn bộ, tiếng chiến mã hí vang và tiếng thương binh gào thảm thiết lác đác truyền tới. Nhưng rất mau liền biến mất tăm tích, tất cả chiến mã và thương binh ngã xuống mặt đất, rất nhanh đều bị đồng bạn ở phía sau dẫm thành thịt nát.
Thế nhưng, tổng thế mà nói, pháo đạn do ba khẩu Bách Kích pháo mà quân Lam Vũ bắn ra, gần như không tạo thành uy hiếp quá lớn với kỵ binh Bản Đô, đội ngũ do bốn năm nghìn tên kỵ binh Bản Đô tạo thành, chẳng phải là thứ mà pháo đạn của ba khẩu Bách Kích pháo có thể đánh nát được, cho dù là đám người Mã Khắc và Vương Mãnh vừa xạ kích vừa nhét pháo vừa rót nước vào để giảm bớt sức nóng, để đề phòng pháo đạn quá nóng mà phát nổ.
Liên tục có địa lôi phát nổ, cuối cùng cũng tạo thành một chút xíu hỗn loạn trong đội ngũ của kỵ binh Bản Đô, nhưng hỗn loạn rất nhanh bị biến mất, vị trí trống được bù đắp trở lại. Đội ngũ kỵ binh Bản Đô cứ giống như là nước lũ đang chảy cuồn cuộn, mặc dù thỉnh thoảng có người chém đao xuống dòng nước, lại xuất hiện một dấu vết trên dòng nước, nhưng rút đao chém nước nước càng chảy, tốc độ tiến quân của kỵ binh Bản Đô càng nhanh. Đống hoang tàn đổ nát của Bảo Ứng phủ dưới vó ngựa tung bay không ngừng run rẩy, cả mặt đất cũng rung chuyển kịch liệt.
Tri Thu trầm giọng nói: “Mỗi một người đều chuẩn bị sẵn sàng, phải tử thủ trận địa, ai rút lui, giết không tha!”
Lâm Từ Luật nghiêm túc gật đầu.
Tri Thu mở chốt bảo hiểm của súng Mauser, chuẩn bị chiến đấu, thuận tiện quay đầu đưa mắt ra hiệu với Mễ Nặc Tư Lương Cách ở bên cạnh, để ông ta kéo thập tứ công chúa tránh đi. Mặc dù nơi nàng đang đứng chính là chỗ cao nhất của bậc thang đá của khách sạn trên núi, trên bậc thang cũng đã đặt vô số chướng ngại vật, nhưng chẳng ai có thể đám bảo sẽ không thể có tên kỵ binh Bản Đô không sợ chết nào thành công xông vào tới chỗ này.
Thập tứ công chúa trấn tĩnh nói: “Ta sẽ không đi đâu, ta ở nơi này xem các ngươi chiến đấu. Nếu như kỵ binh Bản Đô đánh tới nơi này thì cho dù ta trốn ở đằng sau cũng vô dụng. Ý ta đã quyết, các ngươi không cần khuyên nữa.”
Mễ Nặc Tư Lương Cách nói: “Công chúa …”
Tri Thu gật đầu nói: “Vậy công chúa hãy lui về sau một chút, cách thần ít nhất năm mét.”
Thập tứ công chúa nghe theo lùi lại năm mét, sau đó lặng lẽ đứng nguyên ở đó.
Rầm rập…
Rầm rầm rầm…
Tiếng vó ngựa không còn là âm thanh như tiếng sấm rền nữa, mà biến thành như tiếng thác nước đổ ập xuống, lập tức lại tạo thành nước lũ cuồn cuộn, cuốn đi như dời núi lấp biển, tựa hồ như không có một thứ gì có thể ngăn cản được. Chỉ vẻn vẹn thời gian mấy phút, kỵ binh Bản Đô đông nghìn nghịt đã xông tới phía dưới khách sạn trên núi, ánh mắt âm u che dưới khôi giáp của bọn chúng tựa hồ đều có thể cảm nhận được, thậm chí có thể nghe thấy tiếng mũi thương sáng loáng của bọn chút cắt qua không khí.
Xoạt!
Tên kỵ binh Bản Đô xông lên phía trên cùng đem trường thương giơ lên cao, dùng tốc dộ nhanh nhất lao vào trận địa của quân Lam Vũ.
Các loại hỏa lực nặng nhẹ của quân Lam Vũ đồng loạt khai hỏa, cơn mưa đạn mãnh liệt giống như gió bão cấp mười hai, quét ngang qua đội ngũ kỵ binh Bản Đô, tất cả người và vật ở trong cơn bão đều bị xé nát không một chút lưu tình, lựu đạn ào ạt rơi vào trong đội ngũ kỵ binh Bản Đô dày đặc, vô số khói bụi bốc lên đan xen vào nhau tạo thành một vùng mây hình nấm, đem cả phía dưới dốc núi biến thành hải dương của máu tươi và lửa.
Giống như dòng nước lũ cuồn cuộn gặp phải đập nước không thể phá hủy, dòng nước lũ khuấy động phía trước con đập lớn, bọt sóng cuộn trào, sóng bắn tung lên trên cao tới hơn mười mét. Không ít kỵ binh Bản Đô vượt qua trận mưa đạn, xuất hiện ở chỗ cách họng súng của quân Lam Vũ không tới hai mươi mét mới bị hắn hạ, thi thể kỵ sĩ và chiến mã bị hạ gục của bọn chúng thậm chí thuận theo đà quán tính rơi vào trong chiến hào của quân Lam Vũ, một khẩu súng máy hạng nhẹ của quân Lam Vũ thình lình bị đập gẫy báng súng, xạ thủ súng máy cũng bị trọng thương.
Bậc thềm bằng đá tất nhiên là phương hướng đột kích chủ yếu của kỵ binh Bản Đô, quân Lam Vũ bố trí phòng ngự ở nơi đó cũng nghiêm ngặt nhất, Lâm Từ Luật tự mình tọa trấn, có ba khẩu súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc đang điên cuồng gào thét. Nhưng cho dù là hỏa lực của quân Lam Vũ có dữ dội hơn nữa, thậm chí mưa đạn dày đặc có thể dễ dàng phân thây kỵ binh Bản Đô như trở bản tay, nhưng vẫn có kỵ binh Bản Đô vượt qua được tuyến phong tỏa, xuất hiện ở trước mặt Tri Thu, liên tục bị súng Mauser của Tri Thu bắn hạ.
Bất thình lình, trong khoảnh khắc Tri Thu đang thay băng đạn, một tên kỵ binh Bản Đô liền xuyên qua tuyến phong tỏa của Lâm Từ Xuật, lao thẳng vào Tri Thu, mũi thương lóe lên hàn quang chói mắt. Cách ngực của Tri Thu không tới năm mét, cũng chính lúc này Tri Thu đã thay băng đạn xong, giơ tay nhắm chuẩn vào mặt hắn nổ súng. Súng nổ người ngã, Tri Thu thuận thế lộn một vòng trên mặt đất, tránh khỏi mũi thương của đối phương, chỉ nhìn thấy tên kỵ binh Bản Đô bị bắn chết kia mang theo đà quán tính vẫn xông tới phía trước, rầm một tiếng, ngã gục ở chỗ cách trước mặt thập tứ công chúa chưa tới ba mét, nhưng trường thương trong tay vẫn mang theo quán tính đâm về phía trước.
Thập tứ công chúa đã chết lặng, trong ánh mắt là một mảng trống rỗng, càng chẳng cần nói tới né tránh nữa.
Tri Thu đứng lên, trong đầu chớp mắt cũng trống rỗng, chỉ cảm thấy da đầu tê dại trơ mắt ra nhìn, nhìn mũi thương đâm vào ngực thập tứ công chúa, thập tứ công chúa hét lên rồi gục xuống.
Điệp Phong Vũ đang ở bên cạnh đi tới cũng sợ tới sắc mặt trắng bệnh, đầu óc cũng mất đi ý thức trong chớp mắt, trong đôi mắt ngỡ ngàng của nàng, chỉ nhìn thấy trường thương màu trắng bạc từ ngực của thập tứ công chúa rơi xuống, choang một tiếng rơi xuống mặt đất, còn không cam tâm nảy lên mấy cái.
Khó khăn lắm Điệp Phong Vũ mới phản ứng lại, vội vàng chạy tới, cuống cuồng đỡ thập tứ công chúa lên, sờ mạch của nàng, dò hơi thở, tất cả vẫn bình thường, lúc này mới yên tâm. Nhưng lại không hề phát hiện ra vết máu, cẩn thận kiếm tra một lượt, phát hiện thập tứ công chúa không gì đáng ngại, chỉ là sợ quá mà ngất đi thôi. Mũi thương kia mặc dù sắc bén, nhưng dù sao cũng là nỏ mạnh hết đà, không còn sức lực nữa. Y phục trước ngực của thập tứ công chúa bị đâm thủng một lỗ hổng nhỏ, thấp thoáng có thể thấy tầng tầng lớp lớp vải buộc ngực, quấn chặt lấy bộ ngực cao cút của nàng, chính lớp vài quấn ngực nhiều tầng này đã cứu thập tứ công chúa một mạng.
Nhìn thấy Tri Thu sắc mặt trắng bệnh cầm súng Mauser đi tới, trong lòng Điệp Phong Vũ vừa thấy may mắn lại tức giận, bực bội phất tay với hắn, ý bảo thập tứ công chúa không sao cả. Lúc này Tri Thu mới yên tâm trở lại, trong lòng hắn âm thầm nói với bản thân, thập tứ công chúa đại nạn không chết ắt có hậu phúc, bản thân không cần quá tự trách nữa.
Bỗng nhiên, lại có một tên kỵ binh Bản Đô xuyên qua được tuyến phong tỏa ở phía trước, thình lình xuất hiện trước mắt Tri Thu. Tri Thu vội vàng giơ súng lên bắn, đem đối phương từ trên lưng ngựa bắn rơi xuống, nhưng bản thân hắn cũng bị chiến mã tiếp tục chạy tới xô ngã, bị hất văng đi, khó khăn lắm mới đứng lên được, chỉ cảm thấy mắt nổ đom đóm, gần như không phân biệt được đông tây nam bắc nữa.
Trong tầm nhìn có chút mơ hồ của hắn, trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ gần như đều bị hải dương kỵ binh Bản Đô nhấn chìm, kỵ binh Bản Đô dũng mãnh không sợ chết, căn bản không để ý tới thương vong cực lớn của phe mình, không ngừng đạp lên thi thể của đồng bạn tràn về phía trước. Trong đường hào của quân Lam Vũ đã chất đống thi thể của kỵ binh Bản Đô, phía trước đường hào thì càng thây chất như núi, cao hơn cả một đầu người, Tri Thu tận mắt nhìn thấy Lâm Từ Luật bị thi thể chiến mã kỵ binh Bản Đô đè lên trong đường hào, phải dùng tới thời gian một phút mới đẩy được thi thể chiến mã ra rồi vất vả bò dậy, trên người trên mặt đâu đâu cũng toàn là máu tươi, cũng không biết rốt cuộc là của hắn hay là của người k