Mấy năm trước, Ma Ni giáo thường thường phải đối diện với quân đội đế quốc Quang Minh có lực lượng vượt quá mình mấy lần, mà luôn không bị rơi vào thế hạ phong, nguyên nhân trọng yếu là quân đội đế quốc Quang Minh thiếu sự chỉ huy thống nhất. Ma Ni giáo chỉ cần nhằm thẳng vào một nhánh quân trong đó, sau đó tấn công thật dữ dội, nhánh quân này của đế quốc Quang Minh sẽ bị tan tành, từ đó va chạm tới các lực lượng vũ trang khác. Sau đó hai bên phát sinh xung đột kịch liệt trên chiến trường, cuối cùng kẻ địch còn chưa tới, nội bộ của mình đã đánh nhau trước, quân khăn đỏ của Ma Ni giáo thừa cơ đánh trộm, quân đội đế quốc Quang Minh liền đại bại bỏ chạy.
Mặc dù liên tục thất bại, nhưng Bộ Thủ đúng là thật kiên cường, càng thua càng đánh, càng đánh càng thua, nhưng cuối cùng vẫn không chịu từ bỏ mục tiêu chinh phục Ma Ni giáo. Hắn tới khắp nơi diễn thuyết, an ủi quân đội thất bại, cổ vũ sĩ khí của bọn họ, khích lệ bọn họ phấn chấn trở lại sau đó phất cờ quay lại. Dưới sự khích lệ của Bộ Thủ, quân đội đế quốc Quang Minh phát động công kích hết đợt sóng này tới đợt sóng khác, tinh thần đáng quý, nhưng kết quả lại vô cùng thảm hại, chẳng những không có được kết quả làm người ta chú ý, ngược lại nhân khẩu trên cao nguyên Huyết Sắc giảm thiểu rất nhiều, kỵ binh tinh nhuệ không ngừng bị thương vong, vật tư tiêu hao càng ngày càng nhiều.
Vì chinh phục Ma Ni giáo, quân đội đế quốc Quang Minh đã trả giá nặng nề, nhưng, khi Ma Ni giáo chủ động đề xuất hợp tác thì Bộ Thủ lại nhiều lần không thèm suy nghĩ mà lạnh lùng cự tuyệt yêu cầu hợp tác của Ma Ni giáo, hắn tuyên bố nhất định phải đem từng tấc đất Hổ Xuyên đạo nơi Ma Ni giáo chiếm cứ san phẳng, đem mỗi chiến sĩ quân Khăn Đỏ treo lên đuôi ngựa kéo tới chết, ngôn ngữ của y kích thích dân tộc du mục cực lớn, vô cùng thích hợp với khẩu vị của bọn họ, được sự ủng hộ không ít của dân tộc du mục, kiên quyết không chịu thỏa hiệp cùng với Ma Ni giáo, quyết tâm chiến đấu tới cùng. Thế nhưng, trong lúc bất tri bất giác thời gian bảy năm đã qua đi, Ma Ni giáo vẫn là chướng ngại vật ngăn cản sự phát triển ra bên ngoài của đế quốc Quang Minh, không cách nào lay động.
Trên chiến lược ngoại giao, tầm mắt của Bộ Thủ xem ra cũng vô cùng nông cạn, thậm chí là nực cười, hoàn toàn có thể xưng là ếch ngồi đáy giếng, ngu xuẩn dốt nát. Hắn tạo nên quá nhiều kẻ địch mà không có lý do nào, đem mỗi một thế lực ở địa khu Mỹ Ni Tư thành kẻ địch, thậm chí công khai yêu cầu bọn họ đều hàng đế quốc Quang Minh, nếu không sẽ thế này thế nọ. Loại uy hiếp ngôn luận này không thu được hiệu quả trong dự liệu, lại khiến cho đông đảo các thế lực ở địa khu Mỹ Ni Tư cực độ phản cảm, bao gồm cả phản quân Bành Việt năm xưa ở trong đó, đều không có thiện cảm với đế quốc Quang Minh. Ngược lại xúc tiến phản quân Bành Việt và Ma Ni giáo liên hợp với nhau, vào lúc Ma Ni giáo nguy hiểm nhất, phản quân Bành Việt còn phái quân tiếp viện, trực tiếp chi viện cho Ma Ni giáo tác chiến.
Trên mặt quản lý nội bộ của đế quốc Quang Minh, Bộ Thủ tựa hồ cũng xuất hiện vấn đề vô cùng nghiêm trọng, hắn làm cho nội bộ của đế quốc Quang Minh thối nát, chướng khí mù mịt, giữa các thế lực thích tranh quyền đoạt lợi với nhau, tàn sát lần nhau, rơi vào bên bờ sự xụp đổ.
Bộ phận chủ yếu tạo thành đế quốc Quang Minh chính là các loại dân tộc trên cao nguyên Huyết Sắc, lực lượng chủ yếu chính là người Ngõa Lạp và Người Tây Mông, người Vũ Chân cũng không ít. Còn có một số các dân tộc thiểu số khác, những dân tộc du mục này, bọn họ đều có một nguyện vọng chung là đem thế lực của mình kéo dài xuống phía nam, cướp đoạt được đất đai và nhân khẩu nhiều hơn, dưới sự thu hút của khẩu hiệu mê hoặc của Bộ Thủ, bọn họ tự nhiên gia nhập vào đại gia đình đế quốc Quang Minh.
Dựa theo lý mà nói, thì Bộ Thủ phải nghĩ biện pháp gắng hết sức đem những lực lượng này dung hợp lại làm một, đoàn kết với nhau, để hình thành sức chiến đấu lớn nhất, cùng nhau phát triền xuống phía nam. Nhưng Bộ Thủ không làm thế, hắn nói với các thủ lĩnh của dân tộc du mục, các ngươi nam hạ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi, nhưng trước khi nam hạ, thì các ngươi phải xác định phân phối lợi ích trước đã, nhất là phân phối đất đai và nhân khẩu, hắn chủ trương nguyên tắc mọi người bình đẳng, được rất nhiều dân tộc thiểu số ủng hộ, nhưng lại bị người Tây Mông và người Ngõa Lạp phủ quyết, vì thế Bộ Thủ bị ép thay đổi chủ ý, đem phân phối lợi ích cho người Ngõa Lạp và người Tây Mông quyết định, kết quả lại khiến cho không ít dân tộc thiểu số bất binh, bọn họ kẹp Bộ Thủ vào giữa, yêu cầu hắn giải quyết vấn đề này.
Cuối cùng, Bộ Thủ bị làm cho hoàn toàn không còn cách nào nữa, chỉ đành tuyên bố mình không thể quyết định được, chuyển tay đem lợi ích phân phố giao cho các dân tộc du mục tự mình quyết định, vì thế cái quá trình quyết định này vèo một cái trôi đi sáu bảy năm, tới hiện giờ vẫn còn chưa xác định được, người Tây Mông và người Ngõa Lạp tranh cãi với nhau, các dân tộc thiểu số lại liên kết cùng nhau kéo chân người Tây Mông và người Ngõa Lạp, người Vũ Chân thì lại chơi trò vòng vo, kết quả là người chết không ít, mà vấn đề tới hiện giờ vẫn chưa có đáp án. Bất quá bởi vì tranh đoạt lợi ích, thủ lĩnh của các dân tộc thiểu số gặp mặt nhau đều hầm hầm hè hè, giống như người ta thiếu tiền mình không chịu trả vậy.
Ngoài ra trong điện báo của Lam Sở Yến còn nhắc tới một vấn đề làm người ta lấy làm ngạc nhiên, đó chính là Bộ Thủ nhiều lần tránh được ám sát của Phương Phỉ Thanh Sương, trong mỗi lần ám sát lại có đại tướng của người Ngõa Lạp và người Tây Mông bất hạnh đụng phải trường kiếm của Phương Phỉ Thanh Sương, điều này không khỏi quá trùng hợp, căn cứ vào phân tích của Lam Sở Yến, Bộ Thủ không phải là may mắn tránh thoát được tai nạn, mà là cố ý an bài, hắn vốn muốn tá đao sát nhân, muốn mượn thanh đao của Phương Phỉ Thanh Sương trừ đi những nhân tài kiệt xuất của người Ngõa Lạp và người Tây Mông.
Nhìn từ bên ngoài mà xét, những điều mà Bộ Thủ làm gần như toàn là chuyện ngu xuẩn, bản thân hắn cũng là một kẻ ngu ngốc, cho nên đế quốc Quang Minh thế lực khổng lồ mới rơi vào tình trạng ngày hôm nay, phí phạm cả lực lượng cường đại, lại thủy chung chẳng thể phát triển ra bên ngoài.
Nhưng trong con mắt của Khắc Lao Tắc Duy Tư thì hoàn toàn không phải như vậy, sắc mặt ông ta nghiêm túc, chậm rãi nói: “Trong con mắt của rất nhiều người, tựa hồ biểu hiện của Bộ Thủ là chí cao tài mỏng, mong muốn viển vông, không biết thực tế. Điều này đối với một người có thể thành công mạnh mẽ vươn lên trong bảy năm chiến loạn của địa khu Mỹ Ni Tư mà nói là điều không bình thường, nói một cách chính xác thì là vô cùng không binh thường.”
Dương Túc Phong gật đầu đồng ý.
Bộ Thủ vốn chỉ là một quan quân pháp bình thường của sư đoàn Bành Việt, bình thường còn vì mức độ chấp pháp và khiến cho binh sĩ công phẫn, nhưng lại trong hai ba ngăm ngắn ngủi, thành công liên hợp được dân tộc du mục trên cao nguyên Huyết Sắc, thành lập nên đế quốc Quang Minh khổng lồ, hơn nữa còn ngồi lên được vị trí thủ lĩnh. Nếu như nói tất cả những điều này vì liên quan tới vận may, thì bất kỳ người nào ngồi ở đây cũng đều không tin.
Bởi thế, căn cứ vào các loại tình huống ở trên mà phán đoán, Lam Sở Yến lớn gan phỏng đoán, có thể Bộ Thủ cố ý làm cho đế quốc Quang Minh rơi vào tình cảnh ngày hôm nay, hay nói thẳng ra là chẳng phải hắn muốn lợi dụng các thế lực dân tộc du mục để đạt tới mục đích xưng bá, mà thuận thế lợi dụng món đồ đế quốc Quang Minh này để kiềm chế và tước bớt lực lượng của các dân tộc du mục, bảo hộ an toàn cho phía nam của địa khu Mỹ Ni Tư.
Bộ Thủ không có cách nào chống lại việc các dân tộc du mục của cao nguyên Huyết Sắc nam hạ địa khu Mỹ Ni Tư, nhưng hắn có thể lợi dụng mâu thuẫn giữa bọn họ để gắng sức trì hoãn bước tiến nam hạ của bọn họ. Bề ngoài thì hắn ngu xuẩn, nhưng trên thực tế lại là thể hiện của một trí tuệ lớn, hắn với sức lực của một cá nhân, đã thành công kiềm chế được các dân tộc lâu tới bảy năm, làm bọn họ mất hết thời cơ tốt nhất nam hạ, cho tới tận khi quân Lam Vũ quật khởi thần tốc.
Bởi thế nói ra, Bộ Thủ chẳng những không phải là tên Hán gian phản quốc số một, còn là đại công thần có công với nước, cho dù ban cho danh hiệu anh hùng cũng không quá đáng.
Nhưng Bộ Thủ là anh hùng thực sao?
Không một ai dám chắc chắn.
Tới ngay cả Vân Thiên Tầm cũng cau mày nói: “Cái chuyển biến này quá lớn, đế quốc sẽ không tiếp thụ đâu.”
Khắc Lao Tắc Duy Tư cũng trầm mặc không nói.
Trước đó trong tuyên truyền của đế quốc, khi mà Dương Túc Phong còn chưa quật khởi, cái tên của Bộ Thủ đã bị báo trí đế quốc đăng tải quá nhiều, hơn nữa còn gắn liền với những việc làm xấu xa. Bởi vì sự xuất hiện của Bộ Thủ, đã hoàn toàn làm tiêu tan tia hi vọng cuối cùng của đế quốc Đường Xuyên ở Mỹ Ni Tư, hơn nữa, trong chiến loạn kéo dài bảy năm, trên tay của Bộ Thủ đúng là đã dính quá nhiều máu tươi của đồng bào quân đội đế quốc Đường Xuyên thậm chí bao gồm cả quân đội do Giang Ninh đại tướng suất lĩnh trong đó. Trong trận chiến bao vây Bích Giang phủ, binh sĩ đế quốc Đường Xuyên táng mạng dưới quân đội đế quốc Quang Minh chỉ huy, ít nhất cũng phải trên ba vạn người.
Món nợ máu này không phải có thể dùng lời mà nói rõ được.
Người nhà của Bộ Thủ cũng bởi vì chuyện Bộ Thủ phản bội đầu hàng địch mà bị bắt hết vào ngục, hiện giờ còn luân lạc toàn bộ chưa biết sống chết.
Dương Túc Phong cũng không thể nói được gì.
Bộ Thủ, rốt cuộc hắn là giặc bán nước hay là anh hùng đây?
Khắc Lao Tắc Duy Tư khẳng định nói: “Tôi cho rằng, bất kể Bộ Thủ là giặc phản quốc hay là anh hùng, thì chúng ta vẫn nên chủ động liên hệ với hắn.”
Vân Thiên Tầm cũng gật đầu, chậm rãi nói: “Bộ Thủ nhất định là vô cùng quen thuộc với tình hình dân tộc du mục và cao nguyên Huyết Sắc, nếu như hắn thực sự chấp hành sách lược đường vòng cứu quốc mà nói, thì đối với chuyện giải quyết chiến đấu sau này của chúng ta, sẽ có hiệu quả làm chơi ăn thật rồi.”
Dương Túc Phong gật đầu, quân Lam Vũ hiện giờ cần nhất chính là tình báo chuẩn xác liên quan tới cao nguyên Huyết Sắc, mặc dù Tiêu Tử Phong đang nỗ lực, nhưng còn cách nhu cầu của quân Lam Vũ rất nhiều, đang muốn lên tiếng thì lại thấy Viên Ánh Lạc tới.
Sắc mặt Viên Ánh Lạc có chút quái dị, nhỏ giọng nói: “Chúng ta vừa mới nhận được tin tức, Bộ Thủ bị Phương Phỉ Thanh Sương ám sát rồi.”
Có lẽ vì tin tức này quá sức đột ngột, cho nên đám người Dương Túc Phong đều hơi ngẩn ra, nhất thời không kịp phản ứng lại. Vừa rồi ba người còn tràn đầy trông đợi, chuẩn bị liên hợp với Bộ Thủ cùng nhau đối phó với dân tộc du mục trên cao nguyên Huyết Sắc, kết quả lời còn chưa dứt, đã truyền tới tin tức Bộ Thủ bị ám sát tử vong, điều này cũng quá là trùng hợp rồi!
Mặc dù chuyện liên quan tới Phương Phỉ Thanh Sương ám sát Bộ Thủ đã chẳng còn mới mẻ gì nữa, nhưng thực sự ám sát thành công thì trước nay chưa từng có. Võ công của Phương Phỉ Thanh Sương dĩ nhiên là cao cường, hiếm có địch thủ, nhưng công phu giữ mạng của Bộ Thủ tựa hồ cũng chẳng ai bì được, lần nào cũng bình an đào thoát. Tại chốn riêng tư, đã có người gọi Bộ Thủ là con gián bất tử, tán thưởng hắn sức sống ngoan cường, cái người này, đương nhiên là Dương Túc Phong.
Phải qua một lúc lâu, Dương Túc Phong mới phản ứng lại trước tiên, cau mày lại, có chút không tin hỏi: “Tin tức từ đâu tới vậy? Đã xác định chưa?”
Khắc Lao Tắc Duy Tư cũng hơi chút trầm ngâm, nửa tin nửa ngờ nói: “Sợ rằng lại là giả rồi?”
Vân Thiên Tầm tiếp tục hút thuốc phì phào, cũng hoài nghi hỏi: “Không phải là con gián bất tử Bộ Thủ này phát ra tin tức giả gì đó chứ? Bên ngoài từng đồn đại nhau, hình như hắn đã chết không dưới năm lần nồi, nhưng vẫn còn sống khỏe mạnh…. Chuyện bất quá tam, mà lần này hắn đã là lần thứ sáu rồi.”
Dương Túc Phong hỏi: “Phía Phi Phi có tin tức gì không?”
Viên Ánh Lạc bình tĩnh trả lời cho Dương Túc Phong: “Cơ quan tình báo của chúng ta đúng là không thu được tin tức Bộ Thủ bị ám sát, nhưng Bộ Thủ có hai tâm phúc bí mật tới chỗ chúng ta, báo cáo tin tức kinh người này cho chúng ta biết, bọn họ còn nói, Bộ Thủ có thứ muốn ủy thác giao cho chàng … ”
Vân Thiên Tầm tức thì trở nên cảnh giác, cẩn thận hỏi: “Là người như thế nào?”
Viên Anh Lạc đáp: “Hai người này là huynh đệ song sinh, một người tên là Mộc Đào, một người tên là Mộc Lý, đều là có trong hồ sơ ghi chép của chúng ta, trong tư liệu chi tiết, bọn họ vốn là người lang thang không có nghề nghiệp, uổng phí một thân võ công, mà chỉ có thể làm một số chuyện trộm gà bắt chó. Sau này được Bộ Thủ thu phục, từ đó vẫn luôn theo bên trái phải Bộ Thủ, người bên trong đế quốc Quang Minh gọi bọn họ là cánh tay trái phải của Bộ Thủ, thân phận công khai của bọn họ chính là tả hữu hộ pháp. Bọn họ quanh năm không rời khỏi bên cạnh Bộ Thủ, lần này đột nhiên bí mật tới Lỗ Ni Lợi Á, hơn nữa còn đem tới bí mật kinh người, làm chúng tôi đều cảm thấy kinh ngạc, Đan Nhã Huyền tỷ tỷ đã thẩm vấn bọn họ nhiều mặt, nhưng bọn họ chỉ nói gặp được chàng mới có thể nói rõ chi tiết.
Dương Túc Phong đưa mắt nhìn hai lão gia hỏa ở bên cạnh.
Đối với hai cái tên Mộc Đào Mộc Lý này mặc dù có chút xa lạ, nhưng y cũng biết rằng, đế quốc Quang Minh do Bộ Thủ xây dựng nên là một món lẩu thập cẩm hỗn loạn, loại người nào cũng có, để thu hút người khác tới đầu kháo, hắn đã hứa loạn hứa bậy rất nhiều lời dễ nghe, thu hút được không ít thế lực. Nhưng trên thực tế, nòng cốt của hắn lại không nhiều lắm, có tên tuổi lại càng ít. Mộc Đào Mộc Lý chính là hai trong số nhân vật trong đó có thể miễn cưỡng gọi là có chút tên tuổi.
Năm xưa sau khi Tiêu Ma Ha chinh phục địa khu Mỹ Ni Tư, các môn phái võ lâm trong nội địa đế quốc Đường Xuyên ùn ùn kéo tới, muốn chiêu binh mãi mã ở trên vùng đất mới mẻ này, mở rộng sản nghiệp của mình, võ nghệ bác đại tinh thâm của đế quốc Đường Xuyên cũng theo đó mà được truyền bá tới vùng đất man hoang này, đúng là đã thai nghén nên không ít kỳ tài võ học, Do võ công có bắt nguồn sâu xa, đời đời tương truyền, cho nên tới ngay hôm nay, địa khu Mỹ Ni Tư còn có rất nhiều gia tộc bí mật thân mang tuyệt kỹ, bọn họ rất ít khi lộ diện ở trường hợp công khai, nhưng việc truyền bá võ công lại chưa từng gián đoạn, cũng giống như Tuyền Tu Hoằng của Ma Ni giáo vậy.
Đôi huynh đệ song sinh Mộc Đào Mộc Lý cũng theo sự quật khởi của Bộ Thủ mà quật khởi, tên tuổi của hai người thường xuyên gắn liền với Bộ Thủ và Phương Phỉ Thanh Sương, chính là bởi vì võ công song kiếm hợp bích độc đáo của hai người làm uy lực tăng lên gấp bội, cho nên mới nhiều lần giúp Bộ Thủ gặp phải ám sát đều hóa hiểm thành lành, cùng với tiếng tăm của Phương Phỉ Thanh Sương càng ngày càng lớn, hai người cũng nước lên thuyền lên, bắt đầu tiến vào tầm nhìn của cơ quan tình báo của quân Lam Vũ, chuyên môn lập hồ sơ cho hai người bọn họ.
Vân Thiên Tầm có chút chần chừ nói: “Cái tên Mộc Đào Mộc Lý này chúng tôi cũng biết… nhưng hai tên gia hỏa này, vẫn có chút nguy hiểm, Bộ Thủ có lẽ là chết thật rồi, cũng có lẽ là chưa chết…. tôi đề nghị tốt nhất là dùng còng tay khóa bọn họ lai, rồi mới đưa bọn họ tới. Khi xưa ngay cả Tuyền Tu Hoằng cũng bị thiệt thòi bởi bọn họ, nên chúng ta tốt nhất phải cần thận một chút…”
Căn cứ vào ghi chép của cơ quan tình báo, khi xưa huynh đệ Mộc Đào Mộc Lý từng muốn đầu kháo Tuyền Tu Hoằng, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, Tuyền Tu Hoằng lại không chấp nhận, vì thế hai bên đánh nhau dữ dội, Tuyền Tu Hoằng nhất thời sơ xuất khinh địch, bị hai người đấm cho một quyền, đá cho một cước, sau đó nghênh ngang rời đi, cho tới tận bây giờ, chuyện này trong nội bộ Ma Ni giáo vẫn giữ kín như bưng, không ai dám nhắc tới, sợ Tuyền Tu Hoằng thẹn quá hóa giận, trút giận lên mình.
Khắc Lao Tắc Duy Tư lại không tán đồng, lắc đầu nói: “Không ổn, từ xa tới dù sao cũng là khách, làm sao có thể dùng lễ của tù phạm đối đãi với người ta? Huống chi nếu thực sự Bộ Thủ có ác ý với Phong lĩnh thì ám sát chính là biện pháp ngu ngốc nhất. Năm xưa hắn chỉ cần cởi bỏ sự kiềm chế với Ma Ni giáo và phản quân Bành Việt, thì chúng ta có lẽ đã nguy hiểm hơn nhiều, tôi cho rằng hắn không cần thiết phải làm thế.”
Dương Túc Phong cũng cảm thấy Bộ Thủ sẽ không dùng biện pháp ám sát với mình, vì thế phất tay nói: “Gọi bọn họ vào đây đi.”
Dưới sự trông chừng của đám người Tiết Tư Ỷ và Đan Nhã Huyền, đôi huynh đệ song sinh Mộc Đào Mộc Lý đi tới phòng hội nghị.
Có lẽ bời vì hai người quá trẻ tuổi, cho nên người trong phòng hội nghị đều tỏ ra có chút quái dị. Trước kia từ trên tư liệu tình báo bọn họ biết hai vị tả hữu hộ pháp của đế quốc Quang Minh thì còn cho rằng hia người bọn họ là lão già năm sáu chục tuổi, cho tới tận bây giờ bọn họ vẫn nghĩ rằng tuổi tác của hai người hẳn là không nhỏ nữa. Nhưng trên thực tế, hiện giờ hai người đứng ở trong phòng hội nghị chỉ là thanh nhiên hơn hai mươi tuổi, vô cùng trẻ trung, chẳng trách năm xưa Tuyền Tu Hoằng cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt, bởi vì khẳng định là lão ta cũng coi thường hai tên tiểu tử chưa đủ lông này.
Tướng mạo của đôi huynh đệ song sinh Mộc Đào, Mộc Lý không được tính là anh tuấn, thậm chí có thể nói là có chút điểm độc đáo, nhưng tổng thể mà nói, cũng coi là hạng nhân tài rồi. Tướng mạo của hai người chẳng khác nhau bao nhiêu, điều duy nhất khác biệt là làn da của Mộc Đào trông hơi đen một chút, còn Mộc Lý lại hơi trắng một chút. Bất quá đây cũng là sự khác biệt rất nhỏ, nếu không nhìn thật kỹ thì căn bản không nhìn ra được, hơn nữa bởi vì võ công cao thâm, nội lực tinh thuần, cho nên thân hình hai người đều trông tương đối mạnh mẽ, trong lúc vô tình ánh mắt lóe lên sự sắc bén vô cùng, hiện ra sự trầm ổn quyết đoán, giỏi chiến đấu của hai người. Có thể nhiều lần kháng cự được thần kiếm của Phương Phỉ Thanh Sương, đúng là không phải là hạng tầm thường.
Vân Thiên Tầm đứng lên, cười khà khà nói: “Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên! Hiếm có, hiếm có, mời ngồi…”
Khắc Lao Tắc Duy Tư cũng khách sáo chào hỏi.
Nhưng hai người Mộc Đào Mộc Lý hiển nhiên là không có thiện cảm gì đối với những người ngồi đây, đối với lời khách sáo của hai lão tham mưu cứ như không hề nghe thấy, không nể mặt hai lão nhân gia chút nào, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Dương Túc Phong, con mắt trông vô cùng sâu xa cũng vô cùng sắc bén, cảm giác bọn họ muốn tìm Dương Túc Phong là kẻ có thù giết cha vậy, làm cho đám người Tiết Tư Khỉ và Đan Nhã Huyến ở xung quanh đều tinh thần khẩn trương cao độ, sợ bọn họ muốn động thủ. Tới ngay cả Dương Túc Phong cũng tụa hồ có thể cảm giác được U Nhược Tử La đang lặng lẽ tiếp cận vị trí phòng hội nghị, hiển nhiên là nàng cũng cảm nhận được sát khí trên người đôi huynh đệ song sinh này.
“Ngươi chính là Dương Túc Phong đúng không?” Mộc Đào tuổi lớn hơn một chút nói, ngữ khí đầy vẻ uy hiếp.
“Ta chính là Dương Túc Phong.” Dương Túc Phong khẽ cau mày lại, bình tĩnh trả lời.
“Nhìn qua thì ngươi tiều tụy hơn người ở trong ảnh chụp rất nhiều. Bất quá chúng ta có thể khẳng định, ngươi chính là Dương Túc Phong.” Mộc Lý mặt không chút tình cảm nói, hơn nữa giọng nói còn tỏ ra vô cùng khó nghe, giống như là phát ra từ đá mài vậy, làm người ta cảm thấy rất khó chịu. Mọi người đoán rằng, có khả năng rằng hắn đã rất lâu rồi không mở miệng nói chuyện.
Dương Túc Phong có chút cảm giác dở khóc dở cười, nửa đêm canh ba vô duyên vô cớ có hai tên gia hỏa tới cầu kiến mình, nhưng khí thế lại hùng hổ uy hiếp, giống như là bọn họ tới cửa hỏi tội vậy, tư thế bề trên, vênh váo hung hăng, làm người ta cảm thấy rất không thoải mái. Bất quá y vẫn còn có chút khả năng khoan dung, buồn bực nói: “Ta đương nhiên chính là Dương Túc Phong, ta nghĩ rằng cái tên của ta hiện giờ chẳng có ai muốn giả mạo, đại khái một trăm năm sau cũng sẽ chẳng có ai gọi nữa.”
Mộc Đào căn bản chẳng quan tâm tới Dương Túc Phong nói cái gì, trên người của hắn cũng chẳng có chút tế bào hài hước nào, khuôn mặt vẫn cứ lạnh tanh: “Dương Túc Phong, ngươi nghe cho rõ đây, chúng ta chịu sự ủy thác của đại ca Bộ Thủ, đem cái gói đồ này giao cho ngươi.”
Mộc Lý lấy ra một cái bọc từ đằng sau lưng.
Cái bọc này nhìn từ bề ngoài thì rất bình thường, giống như là dùng vải hoa bình thường của nữ nhân thêu nên gói lại, đồ bên trong cũng chẳng nhiều, nhìn bộ dạng tựa hồ cũng chẳng nặng lắm. Trong lòng Dương Túc Phong cũng rất buồn bực, Bộ Thủ vội vàng đưa cho mình cái gì đây, chẳng lẽ lại là ngân phiếu?
Tiết Tư Khỉ cầm lấy cái bọc trước.
Mộc Lý liếc mắt nhìn Tiết Tử Khỉ mấy cái, tựa hồ có chút không vui, bất quá cuối cùng vẫn không phát tác ra. Tiết Tư Khỉ cũng trừng mắt đáp trả hắn mấy cái y như vậy, không hề chịu thua kém chút nào, mặc dù Tiết Phức chết dưới tay thủ hạ của Dương Túc Phong, nhưng Tiết gia lại vì quan hệ của nàng mà có được cuộc sống mới, hiện giờ đầu tư vào công xưởng, kiến cơ lập nghiệp, dưới sự bảo hộ của lưỡi lê quân Lam Vũ, không ngừng khai thác thị trường, cuộc sống hết sức phát đạt, lợi nhuận cũng tăng mạnh, cả nhà lớn nhỏ vui không sao tả siết, cho dù nàng vốn có chút oán hận với Dương Túc Phong, nhưng hiện giờ đã tiêu tan mây khỏi rồi, trở nên vô cùng quan tâm tới an toàn của Dương Túc Phong, bọn họ hiện giờ con châu chấu bị buộc vào cùng một sợi dây, Dương Túc Phong mà có gì bất trắc, thực lực của nhà bọn họ cũng bị giảm sút rất nhiều.
Cũng cẩn thận như vậy còn có cả Đan Nhã Huyền, nàng cẩm lấy cái bọc, tách xa khỏi Dương Túc Phong tới năm mét, mới tự mình thận trọng mở chiếc bọc ra, phát hiện bên trong chỉ có mấy quyển sách ghi chép nhỏ và hơn mười tấm bản đồ vẽ tay lớn nhỏ, những quyển sổ ghi chép và bản đồ vẽ tay này tựa hồ đã trải qua không ít năm tháng, rất nhiều chỗ đã mốc vàng, thậm chí còn có chút không rõ. Nhưng nàng vẫn còn chưa yên tâm, đem mỗi quyển sách ghi chép và mỗi một tập bản đồ đều mở ra quan sát tỉ mỉ, tựa hồ hoài nghi trên tờ giấy ố vàng kia có thể là có độc.
Mộc Đào và Mộc Lý càng tỏ ra không vui, tựa hồ cảm thấy mình bị không tín nhiệm cực lớn.
Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm lúc mới đầu còn cho rằng Bộ Thủ đang làm ra vẻ huyền bí, vô tình nhìn qua bản đồ mà Đan Nhã Huyền mở ra, bất thình lình lại giống như là phát hiện ra đại lục mới vậy, động tác nhanh nhẹn vội vã giành lấy hai tấm bản đồ, trải ra trên bàn, rồi cúi đầu quan sát tỉ mỉ, trong miệng liên tục tấm tắc tặc lưỡi khen ngợi, không ngừng kêu hay.
Lúc này thần sắc của Mộc Đào, Mộc Lý mới tốt hơn được một chút.
Dương Túc Phong có chút hiếu kỳ cầm lấy một quyển sổ ghi chép lên, bất ngờ phát hiện ra bên trên có viết mấy chữ nhỏ liền nhau “Danh sách các nhân vật chủ yếu trên cao nguyên Huyết Sắc”, lật ra nhìn vào bên trong, đều là những cái tên người chi chít kín mít, đằng sau tên người còn có chú thích. Có vài cái tên còn rất quen thuộc, ví như đám người Ma Sa Địch, Ai Đức Mông Đa, Phó Thanh Diệp, hiển nhiên là gia phả của lãnh đạo các dân tộc trên cao nguyên Huyết Sắc. Y càng nhìn càng thấy động lòng, tốc độ lật xem ngày càng nhanh.
Nhưng đôi huynh đệ song sinh lại hiểu lầm, cho rằng Dương Túc Phong thấy bản ghi chép này không có giá trị, cho nên mới lật nhanh như thế, vì vậy sắc mặt lại sầm xuống, không chút che dấu tình cảm của mình, nói có chút không được vui: “Thứ này là do đại ca của chúng ta phí mất sáu năm thời gian mới chỉnh lý xong đấy, các ngươi phải xem cho kỹ một chút, đừng có làm lãng phí.”
Dương Túc Phong gật đầu, thuận miệng đáp: “Đương nhiên là không rồi.”
Y đặt quyển sổ ghi chép xuống, lại đi kiểm duyệt các tư liệu khác, phát hiện tổng cộng có bảy quyển sổ, hơn hai mươi ba tấm bản đồ to nhỏ khác nhau. Xem lại kỹ càng một lượt, thì ra Bộ Thủ đã đã đem những tư liệu và bản đồ này chỉnh lý gọn gàng trật tự, chia thành ba phần, ba phần tư liệu và bản đồ có liên quan tới các khu vực khác nhau.
Phần thứ nhất, chính là phương sách chung mà Bộ Thủ tỉ mỉ nghiên cứu liên quan tới việc làm thế nào để bình định hoàn toàn các dân tộc du mục trên cao nguyên Huyết Sắc.
Tấm bản đồ lớn nhất trong bọc, chính là bản đồ hoàn chỉnh của cao nguyên Huyết Sắc, trên tấm bàn đồ này đánh dấu rõ ràng một một địa điểm nguồn nước ở bên trên cao nguyên Huyết Sắc, còn có phạm vi và thời gian xuất hiện sông ngòi theo mùa, còn có cả khu vực nguy hiểm màu đỏ biểu thị cấm người ra vào, vô cùng chi tiết.
Nguyên nhân cơ bản nhất làm quân Lam Vũ sở dĩ chần chừ chưa bắt đầu đầu sắp đặt kế hoạch bình định cao nguyên Huyết Sắc, mà áp dụng biện pháp lôi kéo và chèn ép người Ngõa Lạp để gián tiếp khống chế cao nguyên Huyết Sắc, chính là vì quân Lam Vũ không hiểu cao nguyên Huyết Sắc, nhất là không am hiểu địa hình địa lý ở nơi đó. Trừ bản thân dân tộc du mục ra, thì không một ai biết được chính xác những sông ngòi khe rãnh, những gò cát nhấp nhô, những dòng sông băng khác nhau ở trên cao nguyên Huyết Sắc, tiến vào khu vực cao nguyên hoang vu này, rất dễ bị lạc lối, từ đó bị rơi vào cảnh khốn cùng do đại tự nhiên tạo ra, gọi trời trời chẳng đáp, kêu đất đất không thưa, chỉ có thể nằm chờ chết.
Thế nhưng nếu như có một tấm bản đồ cao nguyên Huyết Sắc chính sác, thì lại khác rồi.
Quân Lam Vũ không cần đông đảo bộ đội tác chiến, chỉ cần phái đi kỵ binh hùng mạnh, dựa theo bản đồ tiến hành tấn công là được, chỉ cần đánh nát cơ sở sinh tồn xưa nay của dân tộc du mục, thì thực lực của dân tộc du mục sẽ giảm bớt rất nhiều, không còn sức mạnh để uy hiếp tới địa khu Mỹ Ni Tư nữa.
Bất quá hiển nhiên là Bộ Thủ không chỉ thỏa mãn với việc trừ bỏ uy hiếp của cao nguyên Huyết Sắc, mà là muốn chinh phục hoàn toàn cao nguyên Huyết Sắc, y muốn làm cho mỗi dân tộc du mục trên cao nguyên Huyết Sắc đều trở thành thần dân của đế quốc Đường Xuyên, cho nên ngoài dốc lòng vẽ ra bản đồ của cao nguyên Huyết Sắc, hắn còn không tiếc công sức tỉ mỉ ghi chép lại tư liệu tỉ mỉ của các chủng tộc thế lực , bao gồm lãnh đạo của các chủng tộc và quan hệ thân thuộc, tính cách đặc trưng cơ bản của mỗi nhân vật, ân ân oán oán giữa nhân gian .v..v để tiện có thể phát huy đầy đủ tác dụng của mưu kế.
Trong những tư liệu này, miêu tả liên quan tới người Tây Mông và người Ngõa Lạp chiếm số trang chủ yếu, điều này là chắc chắn, bởi vì khu vực mà bọn họ khống chế, chính là vùng rộng lớn nhất cũng là giàu có nhất của cao nguyên Huyết Sắc, hạch tâm của hai dân tộc du mục này, là xương sống của dân tộc du mục. Nhưng miêu tả đối với thành viên tầng lãnh đạo chủng tộc, thì người Vũ Chân lại được viết tỉ mỉ nhất, trong sổ ghi chép Bộ Thủ nhắc tới rõ ràng, muốn giải quyết vấn đề của cao nguyên Huyết Sắc, còn đường nhanh nhất không phải là đánh bại người Tây Môn hoặc là người Ngõa Lạp, mà là khống chế người Vũ Chân.
Bộ Thủ cho rằng, mấu chốt của việc khuất phục các dân tộc du mục, chính là chia cách quan hệ của người Ngõa Lạp và người Tây Mông, chớ có thấy người Ngõa Lạp và Người Tây Mông người tranh ta đoạt, lưỡng bại câu thương, nhưng một khi bọn họ bị kẻ địch tới từ bên ngoài uy hiếp thực sự, thì tất cả các dân tộc du mục đều sẽ tự nhiên đoàn kết lại với nhau, bởi thế, nếu muốn chinh phục hoàn toàn cao nguyên Huyết Sắc, bước đầu tiên là phải chia cách quan hệ giữa người Tây Mông và người Ngõa Lạp, cũng chính là khống chế người Vũ Chân. Chỉ cần khống chế được người Vũ Chân, là có thể chia tách người Ngõa Lạp và người Tây Mông, khiến cho bọn họ đầu đuôi không thể chiếu cố nhau, không thể phối hợp với nhau, không thể chi viện cho nhau, sau đó tấn công và tiêu diệt từng tộc một cách dễ như trở bàn tay.