Trên lịch sử của địa lục Y Lan, bị chỉ trích tội danh nhiều nhất chính là một kẻ cuồng quân sự khác của đại lục Y Lan vào bảy trăm năm trước, chính là Y Lan vương Tiêu Trầm thanh danh vang đội. Kẻ độc tài đầu tiên thống nhất toàn bộ đại lục Y Lan trên lịch sử đại lục, đế quốc chưa từng có mà ông ta xây dựng lên bị tan rã bởi vì mâu thuẫn nội bộ, ông ta bị tòa án nước Y Lan sau khi xây dựng lại chỉ trích tới ba trăm sáu mươi loại tội danh, đây đã là cực hạn trên lịch sử của đại lục Y Lan rồi. Nhưng so với Dương Túc Phong, ông ta tựa hồ vẫn là tiểu quỷ sánh với đại ma vương.
Để bôi nhọ hình tượng của Dương Túc Phong, báo chí của đế quốc Đường Xuyên và nước Mã Toa đều vắt hết óc, gắng hết sức miêu tả Dương Túc Phong trở thành loại nhân vật từ trong địa ngục chui ra, hoặc là tỏ ra cực kỳ âm hiểm, vừa nhìn một cái là biết ngay không phải là người tốt. Nhưng sự yếu ớt của y cũng là chưa từng có, chỉ cần một đứa bé cầm gậy đánh một cái là y ngã gục rồi.
Thế nhưng, đi cùng với phát minh của máy chụp ảnh, hình tượng chính xác vốn có của nhân vật bắt đầu được xuất hiện ngày càng nhiều trên truyền thông, trải qua sự sắp đặt của Tài Tiêm Tiêm, biểu hiện của Dương Túc Phong ở trên những bức ảnh đều rất bình tĩnh cũng rất bình thường, ánh mắt thản nhiên, nụ cười bình thản, không có gì đặc biệt, càng không thể khiến cho người ta sợ hãi. Nếu như không phải cái tên của y gắn liền với quân Lam Vũ, sợ rằng cho dù y đi trên đường cũng chẳng có ai quay đầu lại nhìn một cái.
Thế nhưng Đại Lôi Nhĩ biết rất rõ rằng, ở đằng sau tấm ảnh bình tĩnh đó, lại ẩn chứa một con ác ma thực sự, một con ác ma mang dục vọng bành trướng thực lực một cách thực sự. Dục vọng và tội ác của y cũng theo sự lớn mạnh của quân Lam Vũ mà tăng trưởng, cuối cùng sẽ tới một mức độ không thể thu thập được.
Có lẽ so sánh với Y Lan vương Tiêu Trầm, ánh mắt của Dương Túc Phong chẳng đáng nói tới, Y Lan vương Tiêu Trầm chỉ dùng ánh mắt thôi cũng có thể giết người; so sánh sự lãnh khốc vô tình của Dương Túc Phong với Y Lan vương Tiêu Trầm cũng kém xa rất rất nhiều, Dương Túc Phong chỉ cùng lắm là đồ sát một Đức Lôi Đạt Ngõa hơn sáu vạn người mà thôi, nhưng Y Lan vương Tiêu Trầm thì lại đã đồ sát một nửa đại lục Y Lan, mấy ngàn vạn người đã chết dưới đồ đao của ông ta; Dương Túc Phong cũng thích chơi đùa nữ nhân, thích bội tình bạc nghĩa, nhưng xưa này chưa từng chủ động theo đuổi, cũng không tới tận cửa bắt chẹt, mà Y Lan vương Tiêu Trầm thì chỉ cần là ông ta nhìn trúng, thì bất kể là ai, cho dù là ở tận chân trời góc biển, cũng bị ông ta giành vào tay, không đạt được mục đích thề không từ bỏ.
Sự háo sắc và hung tàn của Y Lan vương Tiêu Trầm là chưa từng có, đương nhiên cũng không phải là mãi sẽ không có, bởi vì còn Dương Túc Phong nữa.
Nàng đã biết chuyện của Lô Khắc Lôi Đế Á, khi bị lăng nhục, Lô Khắc Lôi Đế Á đúng là đã nghĩ tới phản kháng, nhưng cuối cùng cũng chỉ đành từ bỏ, bời vì kẻ đồng lõa của Dương Túc Phong thực sự quá nhiều, hơn nữa mỗi một lời nói của y cũng đều tràn ngập tính uy hiếp. Nữ vương của vương quốc Lâu Lan và vương quốc Ương Già mặc dù có quan hệ tình cảm rất thân mật, nhưng quan hệ giữa hai vương quốc kỳ thực chẳng hề tốt chút nào. Có lẽ khi xưa hai người kết hợp với nhau là một sai lầm, là một sai lầm trí mạng, vì không để người ngoài nhìn ra quan hệ bí mật của hai người, cho nên hai người đều chủ động đem quan hệ của hai nước đi theo hướng ác liệt, nhưng không ngờ lại làm khéo quá hóa vụng, vốn ban đầu đã tồn tại chia rẽ đã càng ngày càng đi xa hơn, làm cho người Ương Già và người Lâu Lan ngày nay đã có thâm thù đại hận thực sự, khi hai người tỉnh ngộ ra thì chuyện đã không thể do sức lực của hai người có thể khống chế được nữa rồi.
Bỏ qua không nói tới quan hệ thân mật giữa hai nữ vương với nhau, hiện giờ người dân vương quốc Ương Già và người dân vương quốc Lâu Lan hiện giờ không một ai thương tiếc đối phương nữa, nếu như có cơ hội đồ sát đối phương mà nói, tin rằng mỗi một người đều vô cùng sung sướng. Dương Túc Phong ác độc nhìn trúng điều này, quân Lam Vũ có lẽ đúng là chẳng cần động thủ, chỉ cần ngầm cho ra hiệu chấp thuận của người Lâu Lan, thì vương quốc Ương Gia sẽ phải đối diệt với tai họa hủy diệt.
“Nàng cho rằng Dương Túc Phong sẽ tiêu diệt vương quốc Uơng Già thực sao?” Y Địch Liễu Lâm Na khinh miệt cười lạnh.
Ngón tay thon thả đặt trở lại bên trên dây đàn, móng tay dài gẩy lên mỗi sợi dây đàn, tiếng đàn trở nên dồn dập mà dữ dội, nhịp điệu phảng phất như thiên quân vạn mã đang quyết chiến trên xa trường, vô số mã đao của kỵ binh và trường mâu của bộ binh va chạm vào nhau, tiếng quát tháo của kẻ thắng lợi và tiếng kêu thảm thiết của người thất bại đan xen vào nhau làm cho người ta máu huyết sục sôi, trên bầu trời ánh thái dương phai nhạt, dưới mặt đất, chỉ có những vũng máu vinh quang.
Cùng với tiếng đàn càng ngày càng cao, càng ngày càng kích động, sắc đỏ hồng hiện lên trên khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết của Y Địch Liễu Lâm Na càng ngày càng rõ ràng, lớp ửng hồng nhàn nhạt tựa hồ đã biến thành một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, phảng phất như muốn thiêu sạch mọi thứ trong nội tâm, mà trong con mắt lãnh khốc vô tình của nàng, thấp thoáng hiện lên bóng dáng đáng hận của Dương Túc Phong.
Đại Lôi Nhĩ nặng nề lắc đầu nói: “Ta không biết nữa, nhưng ta không thể mang chuyện này ra để mạo hiểm được.”
Y Địch Liễu Lâm Na ánh mắt sâu thẳm cứ như nhìn thấu được tương lai, nói một cách vững vàng: “Đây không phải là chuyện mạo hiểm mà là nắm chắc tới chín phần mười.”
Đại Lôi Nhĩ vẫn cứ nặng nề lắc đầu, khó khăn nói: “Bảy năm ta làm nữ vương ở vương quốc Ương Già, ta chẳng học được điều gì cả, nhưng ta biết một cách rõ ràng rằng dưới gầm trời này chẳng có chuyện gì nắm vững được chín phần mười cả, dù đó là chuyện trong biên cảnh của vương quốc Ương Già chúng ta.
Hơi dừng lại một chút, Đại Lôi Nhĩ tiếp tục buồn bã nói: “Ngay cả dạng nữ tử như Phương Phỉ Thanh Sương cũng bị thất bại dưới tay Dương Túc Phong, bị lăng nhục, thì chúng ta lấy đâu ra cao thủ vượt qua được cả Phương Phỉ Thanh Sương chứ? Hơn nữa, có Cung Tử Yên và U Nhược Tử La canh chừng ở đằng sau Dương Túc Phong, chúng ta căn bản không có cơ hội hạ thủ, ngay cả hạng nữ nhân thâm trầm như Lô Khắc Lôi Đế Na cũng không dám hạ thủ thì chúng ta còn có biện pháp gì nữa?”
Chậm rãi ngẩng đầu lên, Đại Lôi Nhĩ nhìn Y Địch Liễu Lâm Na, lạnh lùng nói: “Trong trận chiến đấu này vương quốc Lâu Lan còn chưa chính diện ra mặt, cho nên các người còn có thể lựa chọn nhiều biện pháp hơn, võ công của cô cao như vậy, hay là cô tự mình đi thử một lần xem?”
Y Địch Liễu Lâm Na nói tràn đầy tự tin: “Không cần thiết, chúng ta sẽ không sử dụng biện pháp ám sát cũ kỹ kia nữa, có người của Nghi Hoa Cung ở bên cạnh y, sử dụng biện pháp ám sát là cách ngu xuẩn nhất, ta chẳng làm chuyện ngu ngốc như vậy. Ta cần nàng hợp tác, chỉ cần thời gian một đêm, là có thể làm cho Dương Túc Phong lặng lẽ rời khỏi cái thế giới này…”
Đại Lôi Nhĩ cười lạnh nói: “Rất xin lỗi, ta cảm thấy cô tự tin quá mức rồi.”
Thần sắc của Y Địch Liễu Lâm Na trở nên thận trọng, chậm rãi nói: “Nàng hẳn là biết được bí mật của Linh Dực Thiên Hương chứ.”
Toàn thân Đại Lôi Nhĩ khẽ run lên một cái, ngay sau đó cắn chặt môi lại, nói một cách dứt khoát: “Ta không biết.”
Y Địch Liễu Lâm Na nhìn soáy sâu vào nàng, bình thản nói: “Nàng biết đó là cái gì mà.”
Đại Lôi Nhĩ cắn chặt lấy môi, lắc mạnh đầu, nói với giọng ghét bỏ: “Ta không biết, ta không muốn biết cái thứ dơ bẩn đó. Cô muốn dùng thì tự mình dùng là được rồi, vì sao lại muốn để ta dùng?”
Y Địch Liễu Lâm Na chậm rãi thu ngón tay thon dài của mình từ trên dây đàn lại, thong thả vuốt ve từng chiếc móng tay dài, lạnh lẽo nói: “Ta chắc chắn là nàng biết, bí mất của Linh Dực Thiên Huơng trừ ta ra thì chỉ có nàng mới biết. Nếu như ta đã nói với nàng rồi thì nàng phải đi làm! Trước khi nàng thân thiết với Dương Túc Phong, nàng phải bỏ nó vào trong nước tắm của nàng, tới lúc đó nó sẽ lưu lại hương vị độc đáo trên người nàng, làm cho tình dục của Dương Túc Phong bùng phát, không thể thu lại được, y sẽ không ngừng phát tiết thú dục, cuối cùng cạn kiệt mà chết.”
Trên khuôn mặt của nàng từ từ hiện ra một nụ cười lãnh khốc vô tình vặn vẹo, Y Địch Liễu Lâm Na phảng phất như đã nhìn thấy thảm cảnh Dương Túc Phong sau khi chết, giọng nói bén nhọn băng giá như ở trong cơn mê: “Y nhất định sẽ không ngờ được rằng, ở tận cùng của khoái lạc chính là bến bờ của tử vong. Khoảng cách giữa cực độ khoái lạc và tử vong, chỉ là cách nhau một sợ chỉ….”
Đại Lôi Nhĩ đột nhiên lạnh lùng quát: “Điều này là không thể! Ta sẽ không chấp nhận đề nghị của cô!”
Do quá mức kích động, Đại Lôi Nhĩ đứng bật dậy, tấm khăn che trên mặt vô thanh vô tức rơi xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ, trên khuôn mặt mang theo sự phẫn nộ không thể che dấu. Sự phẫn nộ bên trong con mắt của nàng, con mắt phượng dài mảnh ấy của nàng cũng có thể thấy được hết sức rõ ràng.
Dung mạo của nàng dĩ nhiên là vô cùng mỹ lệ, lông mày xinh dài mà mảnh, mi đen nhánh cong vút, làm cho đôi mắt to của nàng quyến rũ mê người, tăng lên không ít vẻ thanh thuần xinh đẹp, càng làm nổi bật sự thông minh cơ trí, dịu dàng dễ thương của nàng. Chiếc mũi nhỏ nhắn thẳng tắp, cánh môi căng mọng tươi non ướt át đầy cám dỗ, bao quanh chiếc miệng nhỏ anh đào gợi cảm, đường nét gò má cong cong dịu dàng như trăng non, đẹp tới cực độ.
Thế nhưng tất cả nhưng điều đó đều vặn vẹo vì sự phẫn nộ.
Song Y Định Liễu Lâm Na lại chẳng hề ngạc nhiên với phản ứng của Đại Lôi Nhĩ, phảng phất như sớm đã biết hậu quả sẽ là như thế này, chẳng mảy may bận lòng, chỉ khẽ cười lạnh, khẽ lẩm bẩm nói: “Linh hồng xuất khiếu, sát cánh cùng bay, dùng loại Linh Dực Thiên Hương lâu đời này đối phó với nam nhân háo sắc là không thể tốt hơn được… ai có thể ngờ rằng, nước hoa chuyên dùng của nữ vương Lâu Lan trong truyền thuyết, lại có thể là một thứ xuân dược vô cùng lợi hại….”
Đại Lôi Nhĩ mãnh mẽ cắt ngang những lời lẩm bẩm của nàng, sắc mặt đỏ ửng, rực rỡ như ráng chiều thiêu đốt, mang theo ánh mắt cực độ căm ghét, nữ vương của vương quốc Ương Già lạnh lùng nói: “Cô nghĩ mơ thật đẹp, ta chẳng làm cái chuyện ngu xuẩn này đâu! Ta có thể được lợi ích gì chứ? Trừ phải bồi vào thân thể của mình, còn phải bồi vào đó tính mạng của ba trăm vạn nhân khẩu vương quốc Ương Già của ta nữa…”
Y Địch Liễu Lâm Na chậm rãi quay đầu lại, sắc mặt dịu dàng mà bình tĩnh, trong con mắt cũng tràn ngập nhu tình, thong thả nói: “Chỉ bồi vào đó tính mạng của nàng thôi, không liên quan gì tới người dân. Hơn nữa, với khả năng chịu đựng của nàng, chắc gì đã phải bầu bạn với Dương Túc Phong lên đường…”
Sắc mặt Đại Lôi Nhĩ cứng lại, kiên quyết dứt khoát nói: “Rất xin lỗi, chuyện không có lợi xưa nay ta chưa từng làm.”
Y Địch Liếu Lâm Na mang theo ánh mắt có chút kỳ dị nhìn Đại Lôi Nhĩ chăm chút, phảng phất như phát hiện ra có chỗ nào không ổn, ánh mắt cũng dần dần trở nên âm trầm, giọng nói cũng trở nên trầm bổng thất thường: “Ta hiểu rồi, không phải là nàng không muốn đối phó với Dương Túc Phong, mà nàng chỉ muốn giẫy khỏi sự không chế của ta, từ nay sẽ không xuất hiện trước mặt ta nữa, phải không?”
Thân thể Đại Lôi Nhĩ khẽ run lên trong chốc lát, nàng đương nhiên là biết loại giọng điều trầm bổng thất thường này mang ý nghĩ gì, điều này có nghĩa là Liễu Lâm Na đang ngưng tụ công lực, nhưng nàng mau chóng bình tĩnh trở lại, nói với chút cứng cỏi: “Ta… đang muốn nói với cô, ta không muốn duy trì loại quan hệ không bình thường này nữa…. Ta…”
Ánh mắt của Y Địch Liễu Lâm Na sắc như dao cạo, chầm chậm lướt qua trên mặt Đại Lôi Nhĩ, tựa hồ lưu lại vô số vết thương thật sâu, hững hờ nói: “Ta còn cho rằng tất cả những điều nàng làm đều là vì che dấu quan hệ của chúng ta, là một phen khổ tâm của nàng, không ngờ rằng… nàng muốn liên kết với vương quốc Lỗ Ni Lợi Á để đối phó với ta sao? Là nàng xúi dục Tô Lai Mạn Tứ Thế mang ý đồ với ta? Ồ, ta đã hiểu hết rồi, ta cứ nói vì sao mấy năm nay Tô Lai Mạn Tứ Thế không có năng lực của nam nhân, nhưng vương quốc Lỗ Ni Lợi Á vẫn như hổ đói nhìn mồi chằm chằm vào nước Lâu Lan chúng ta, nhiều lần động binh, thì ra là có nữ vương của vương quốc Ương Già khích bác ở đằng sau…”
Đại Lôi Nhĩ mở chiếc mũ rộng vành ở trên đầu xuống, để mái tóc dài màu hoàng kim của nàng buông xuống như thác nước, hít sâu một hơi, chuẩn bị sẵn sàng để trở mặt với đối phương, ngôn ngữ sắc bén, không chút nhường nhịn nói: “Ta chỉ muốn tốt cho cô, thực lực của vương quốc Lâu Lan chúng ta đều rõ cả, tự bảo có dư, tiến thoái không đủ, so với Lỗ Ni Lợi Á mà nói thì cách biệt quá lớn, nếu như cô là nữ vương của Lỗ Ni Lợi Á, với thực lực của Lỗ Ni Lợi Á và trí tuệ của cô, nhất định cô đã quân lâm thiên hạ, thống trị vùng đất càng rộng lớn hơn…”
Sắc mặt của Y Địch Liễu Lâm Na lúc trắng lúc đỏ, trong ánh mắt không biết lóe lên thần sắc gì, bất thình lình quát lên: “Câm miệng!”
Đại Lôi Nhĩ ngoan cường cười lạnh, nhưng không hề có ý ngừng nói, vẫn cứng cỏi tiếp tục: “Điều này đối với cô mà nói chính là cơ hội ngàn năm khó gặp, cô có cơ hội tiến thêm một bậc, càng thêm thỏa mãn dã tâm của cô. Nhưng ta thật không thể hiểu nổi, vì sao cô không chấp nhận gả cho Tô Lai Mạn Tứ Thế chứ? Đây chỉ là sự kết hợp trên danh nghĩa, lão ta căn bản không có năng lực có được thân thể của cô, với trí tuệ của cô khẳng định có thể đem lão ta chơi đùa trên lòng bàn tay, thành người nắm quyền thực sự của Lỗ Ni Lợi Á.”
Sắc mặt Y Địch Liễu Lâm Na dần dần biến thành xám xanh, dưới làn da mềm mại gân xanh nổi lên từng sợi, hiển nhiên là trong lòng đã cực độ phẫn nộ, nhưng không biết tại sao không phát tác ra, mà dần dần bình tĩnh trở lại, âm trầm cười lạnh nói: “Ta không thích mùi vị của nam nhân.”
Khuôn mặt của Đại Lôi Nhĩ cũng âm trầm, chua sót nói: “Ta cũng không thích mùi vị của nam nhân.”
Y Địch Liễu Lâm Na không chút do dự cười lạnh, giọng nói trở nên lãnh khốc vô tình: “Nàng phải thích, ít nhất thì cũng phải giả vờ thích.”
Đại Lôi Nhĩ ngoan cường nói: “Ta không thích.”
Ánh mắt Y Địch Liễu Lâm Na như đao, tựa hồ muốn đem mái tóc của Đại Lôi Nhĩ gọt sạch từng sợi, nói lạnh như băng: “Nàng không có lựa chọn, phải giả vờ thích, trừ phi nàng cam tâm tình nguyện đem bản thân dâng hiến cho Dương Túc Phong, chấp nhận trở thành một cái phù hiệu trong hậu cung của y.”
Đại Lôi Nhĩ chế giễu trở lại không chút nhún nhường, khinh thường cười lạnh: “Cho dù ta trở thành một cái phù hiệu, thì cô chằng rằng cô chạy được hay sao? Cô cho rằng với thực lực của nước Lâu Lan có thể chống cực được quân Lam Vũ sao?”
Vẻ giận dữ trên khuôn mặt của Y Địch Liễu Lâm Na dần dần tan đi, tựa hồ khôi phục lại sự bình tĩnh vốn cố, lạnh lùng nói: “Không phải là với thực lực của nước Lâu Lan, mà là với thực lực của Y Địch Liễu Lâm Na ta, ta sẽ giết chết Dương Túc Phong một cách lặng lẽ trước khi y tới Lâu Lan, chỉ cần ta lấy được Linh Dực Thiên Hương…”
Đại Lôi Nhi có chút hiếu kỳ nói: “Chẳng phải cô đã lấy được chìa khóa của Ni Lạc các ư? Vì sao cô không đi lấy Linh Dực Thiên Hương?”
Thần sắc của Y Địch Liễu Lâm Na có chút cổ quái, tựa hồ như không tìm được từ ngữ thích hợp, chần chừ một lúc mới ấp a âp úng nói: “Bởi vì ta không tìm được biện pháp đối phó với đám cự thú Behemoth kia, cô cũng biết đám gia hỏa dũng mãnh đó không phải là dễ đối phó, trừ Phi Long trên bán đảo Hỏa Long ra, thì bọn chúng chính là động vật hung dữ nhất trên thế giới này, ở trên đại lục Y Vân, không một ai có thể là đối thủ của loại quái vật đao thương bất nhập thủy hỏa bất xâm này. Ta cần phải có cây thương dài hơn, vả lại thời gian của ta cũng không đủ, khi đó người của quân Lam Vũ cũng đã đánh tới rồi, ta phải rời đi thật sớm.
Trên khuôn mặt tú mỹ của Đại Lôi Nhĩ thoáng hiện liên một nụ cười lạnh lùng, tựa hồ cuối cùng cũng cảm g iác được sự yếu đuối và bất lực của Y Địch Liễu Lâm Na, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ cô không lo lắng Linh Dực Thiên Hương rơi vào trong tay quân Lam Vũ?”
Y Địch Liễu Lâm Na cười lạnh, khôi phục lại thần tình ung dung thản nhiên, tự tin nói: “Không có chìa khóa, bọn chúng căn bản không vào được Ni Lạc các, nàng có biết tấm cửa đá đó dày bao nhiêu không? Hơn một mét cơ đấy, cho dù lôi mộc nặng năm nghìn cân cũng không thể xô ra được, đợi tới khi Mông Địa Tạp La dần yên bình trở lại, ta sẽ đi làm chuyện này. Chỉ cần ta lấy được Linh Dực Thiên Hương, là ta có thể làm cho Dương Túc Phong chết một cách lặng lẽ… Thích Nghi đại sư, bà có chuyện gì sao? Ta nghe thấy bà đứng ở bên ngoài rất lâu rồi, mời tiến vào đi.”
Đại Lôi Nhĩ nghi hoặc nhìn ngoài cửa.
Lão ni cô ở ngoài cửa lên tiếng đáp lời, lặng lẽ đi vào.
Y Địch Liễu Lâm na cau mày nói: “Bà có chuyên rất khẩn cấp sao?”
Lão ni cô gật đầu, hai tay chắp lại, chậm rãi nói: “Tôi đang muốn bẩm báo chuyện liên quan tới Linh Dực Thiên Hương. Căn cứ vào tin tức xác thực, Linh Dực Thiên Hương đã rơi vào trong tay quân Lam Vũ, khi đó có rất nhiều người nhìn thấy phó trung đòan trưởng Trần Kiếm Phi của trung đoàn thứ hai hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ cầm Linh Dực Thiên Hương từ trong hoàng cung đi ra. Bởi vì bọn chúng không biết bí mật của bình nước hoa này, cho nên cũng không coi nó như bảo vật gì cả, vứt bừa bãi …”
Ánh mắt của Y Địch Liễu Lâm Na tức thì co rút lại, đứng phắt lên, ngón tay thon dài run rẩy, móng tay dài trắng muốn duỗi thẳng ra, so với lưỡi đao sắc bén nhất còn làm người ta run sợ hơn. Đại Lôi Nhĩ tin rằng, cho dù là một khối kim cương để ở trước mặt Y Địch Liễu Lâm Na vào lúc này, thì nàng ta cũng có thể dùng móng tay cắt đứt nó.
Đại Lôi Nhĩ mỉm cười lạnh lùng, không nói gì cả, nàng đã cảm thụ được sự chấn động kịch liệt trong lòng Y Địch Liễu Lâm Na.
Y Địch Liễu Lân Na tựa hồ không tin lời của lão ni cô, chậm rãi ngồi xuống, khe khẽ lắc đầu nói: “Không thể nào, bọn chúng không có chìa khóa thì không thể tiến vào Ni Lạc các được, hơn nữa bọn chúng cũng không có cách nào đối phó được với cự thú Behemoth. “
Lão ni cô ho khẽ một tiếng, cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: “Chuyện liên quan tới cự thú Behemoth, hiện giờ cả Mông Địa Tạp La đều biết rồi, chúng tôi cũng vừa mới nhận được tin tức, quân Lam Vũ hạ lệnh đào những con cự thú Behemoth từ dưới lòng đất ra, cắt thành từng miếng thịt nhỏ một, phân chia cho cư dân ở trong thành, nói là để cho đỡ sợ hãi, có người đúng là có gan ăn nó, nói mùi vị không tệ, chỉ là mùi thuốc nổ rất nồng, giống như là bị thuốc nổ nướng chín vậy … “
Y Địch Liễu Lâm Na tức thì không kìm chế được nữa, lại một lần nữa đứng bật dậy, vẻ kinh ngạc hiện lên trên mặt không thể che dấu được, sắc mặt âm trầm: “Giờ ta phải đi tới Mông Địa Tạp La, đoạt Linh Dực Thiên Hương lại.”
Lão ni cô vội vàng đưa tay ngăn cản, nhỏ giọng nói: “Nữ vương bệ hạ, ngàn vạn lớn chớ hành động khinh xuất.”
Y Địch Liễu Lâm Na đùng đùng nổi giân nói: “Ta hành động khinh xuất cái gì, chẳng lẽ lấy Linh Dực Thiên Hương trở về từ trong tay mấy tên quan quân của quân Lam Vũ còn có chuyện gì khó khăn hay sao? Cần các ngươi phải lo lắng như vậy à?”
Lão ni cô vội vàng nói: “Không phải, không phải là ý này, nhưng… hiện giờ Linh Dực Thiên Hương ở trong tay Cung Tử Yên, ả ta vốn đi mở đường cho Dương Túc Phong, những tên quan quân của quân Lam Vũ kia muốn lấy lòng ả, vì thể tiện thể đem Linh Dực Thiên Hương tặng cho ả rồi … “
Y Địch Liễu Lâm Na tức thì biến sắc mặt, trên mặt lúc thì xanh lúc thì trắng, tựa hồ kích động, tựa hồ nhụt chí, lại tựa hồ có chút thẫn thờ, có chút hoang mang. Con ngươi màu xanh thẳm không ngừng chuyển động, cuối cùng chỉ đành ngồi xuống, mặc dù nàng vô cùng tự tin, đối với võ công của mình cũng rất tin tưởng, nhưng muốn cướp Linh Dực Thiên Hương từ trong tay cung chủ một đời của Nghi Hoa Cung trở về đúng là không phải là một chuyện dễ dàng, cho dù là cơ hội thành công một trên một trăm, cũng phải suy nghĩ kỹ lưỡng tính toán lâu dài mới được.
Lão ni cô hiển nhiên nhận ra tin tức của mình làm cho chủ nhân không vui, vội vàng cáo từ rời đi.
Ngón tay thon thả của Y Địch Liễu Lâm Na một lần nữa đặt trên dây đàn của ngô đồng tiêu vĩ cầm, bộ ngực cao vút phập phồng kịch liệt.
Tình tình tình…
Một chuỗi tiếng đàn mạnh mẽ vang lên, phảng phất như đánh nát cả am ni cô, dọa cho những con chim nhỏ ở bên trong đình viện rơi hết xuống mặt đất, một lúc lâu sau mới phành phạch vỗ cánh bay trở lên được. Vội vội vàng vàng bay đi thật xa, không dám tới gần nữa, toàn bộ dây đàn bên trên ngô đồng tiêu vĩ cầm đã đứt hết, tất cả dây đàn đều bị đứt thành hai mảnh, nhẹ nhàng rơi xuống giống như sợi tóc.
Giọng nói của Y Địch Liễu Lâm Na giống như là từ sâu trong cõi lòng phát ra, ánh mắt ác độc làm cho người ta sởn cả gai ốc, hàng mi dài nhướng thẳng thành một thanh kiếm, nàng nói mạnh mẽ như phát lời thề: “Cho dù không có Linh Dực Thiên Hương, ta cũng vẫn sẽ giết được Dương Túc Phong như cũ.”
Đại Lôi Nhĩ bình tĩnh nói: “Ta không đề nghị cô đi làm chuyện ngu xuẩn như vậy.”
Y Địch Liễu Lâm Na tựa hồ cảm thụ được sự mỉa mai tới từ sâu trong lòng đối phương, đây là điều nàng không thể chấp nhận được nhất, nàng gần như cảm thấy tinh thần của sụp đổ, ở vào trạng thái mất kiểm soát, nàng bất chấp tất cả nói: “Ta sẽ tự mình ra tay, ta không tin không giết được tên khốn kiếp Dương Túc Phong!”
Đại Lôi Nhĩ khe khẽ lắc đầu, có chút đồng tình nói: “Cô hiểu lầm ý của ta rồi, không phải là ta nói cô không giết nổi Dương Túc Phong, ta chỉ muốn nói, chúng ta có thể đều đã bị nữ nhân đáng hận Điệp Tư Thi kia lừa rồi, dưới sự dẫn dắt ngôn luận sai lầm của cô ta. Chúng ta đều đi trên một con đường, đó là cho rằng Dương Túc Phong là một tên ác ma lưu manh, căn bản không đủ để coi trọng. Nhưng trên thực tế, Dương Túc Phong hoàn toàn là một trong số những kẻ nguy hiểm nhất trên thế giới này, sự quật khởi của y không chỉ là bởi may mắn.”
Y Địch Liễu Lâm Na thần sắc càng ngày càng âm u, giọng nói lại một lần nữa trở nên thất thường: “Nàng thích y ư? Sao thế, nàng muốn nam nhân rồi ư? Muốn cùng Dương Túc Phong thân thiết rồi ư? Muốn y tiến sâu vào trong thân thể nàng rồi…”
Đại Lôi Nhĩ tức thì sắc mặt đỏ bừng: “Không … phải... thế…”
Y Địch Liễu Lâm Na nhìn nàng chằm chằm như hổ đói, cứ như muốn dùng ánh mắt đem nàng hòa tan.
Đại Lôi Nhĩ khe khẽ lắc đầu, thờ ơ nói: “Ta và cô đều định sẵn là không thể thích nam nhân rồi. Ta chỉ khuyến cáo cô, đừng đi làm chuyện ngu xuẩn.”
Sắc mặt Y Địch Liễu Lâm Na khôi phục lại vẻ ôn nhu chưa từng có, thong thả đứng dậy, dán sát vào người Đại Lôi Nhĩ, vuốt ve bờ vai của Đại Lôi Nhĩ, ánh mắt hướng xuống, thâm tình nói: “Chuyện do con người làm, giống như hai chúng ta vậy, không phải cũng đi tới cùng nhau như thế sao?”
Đại Lôi Nhĩ sắc mặt như ráng hồng, lúng ba lúng búng nói: “Chuyện này không giống nhau…”
Y Địch Liễu Lâm Na nhẹ nhàng ôm lấy nàng, tràn ngập thâm tình nói: “Như vậy cứ để chúng ta tiếp tục tìm kiếm giấc mộng đẹp của chúng ta nhé?”
Đại Lôi Nhĩ muốn chống cự, nhưng lại phát hiện ra toàn thân mình bủn rủn, loại cảm giác mất đi đã lâu này rất quen thuộc, lại một lần nữa từ từ hòa tan trái tim nàng, nàng mau chóng lộ ra thân thể của mình dưới móng tay thật dài kia.
Thân thể của Đại Lôi Nhĩ đẹp không gì sánh bằng, chiếc eo thanh mảnh với đường nét mềm mại, không chút thịt du, tiểu phúc phẳng lỳ trắng nõn, dưới ánh đèn phát sáng bóng loáng, đôi nhũ phong trắng như tuyết tròn căng, nhìn qua vừa đầy đặn vừa cao ngất như hai đỉnh nủi, trên đỉnh nhũ phong là một vòng nhũ vựng nhàn nhạt, núm vũ màu hồng xinh xắn đáng yêu giống như hai củ lạc bóc vỏ, đang khe khẽ run rẩy thẹn thùng.
Một cơ thể sáng loáng như được điêu khắc bằng ngọc nằm ngang trong lòng thanh niên tuấn tú nữa giả nam trang, chầm chậm thai nghén tình dục trong lòng, làn da tinh khiết trắng nõn mềm mại, cặp vú kiêu ngạo nhô cao trắng như tuyết, bờ eo nhỏ thanh mảnh mượt mà uyển chuyển vừa một vòng tay, tiểu phục bằng phẳng trắng nõn nà, ngọc thối thon dài ưu mỹ, không nơi đâu là không đẹp, không nơi đâu không dụ hoặc người ta phạm tội. Nhất là cặp thánh nữ phong mỹ lệ thanh thuần kiêu ngạo ưỡn thẳng lên ở trước ngực kia, một đôi núm vú mỹ lệ đáng yêu xinh xinh nhô lên, mềm mại tươi hồng, long lanh phát sáng, cùng với một vòng nhũ vựng phần hồng xung quanh phối hợp với nhau quyến rũ tới cực điểm, giống như một đôi nụ hoa e ấp vừa mới hé nở, khe khẽ run run lên, thẹn thùng vô hạn.
Trong lúc mơ hồ, hai người nàng nghe thấy giọng nói của lão ni cô truyền tới: “Tới khóa tụng kinh trưa rồi” …
Hai cánh môi đỏ tươi mỏng manh khép lại một chỗ, tiếng thở hổn hển của nữ nhân bắt đầu vang lên trầm bổng…