Thù hận giữa người Tây Mông và người Ngõa Lạp là không thể hóa giải, để người Tây Mông lên chiến trường, Khắc Lạp Mã Kỳ dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra được sẽ có hậu quả như thế nào. Nếu như chiến trường sau khi nguời Tây Mông chém giết mà còn có một người Ngõa Lạp may mắn sống sót, Khắc Lạp Mã Kỳ hắn sẽ viết lộn tên lại. Cũng như thế, ở chiến trường người Ngõa Lạp giành được thắng lợi, cũng tuyệt đối không có người Tây Mông nào được may mắn sống sót.
“Các ngươi…” Tây Da Lạp mấp máy môi nói, cảm giác được thần sắc yếu ớt của mình.
Hắn có thể rõ ràng cảm giác được, khí cốt của mình đã mất rồi, khí cốt của người Ngõa Lạp cũng sắp mất rồi.
Đột nhiên Lão Hổ Câu lại lần nữa vang lên tiêng súng dữ dội.
Sắc mặt Khắc Lạp Mã Kỳ và Tây Da Lạp tức thì xám như tro tàn.
Lam Sở Yến thì lại khẽ nhíu mày lại.
Nàng không hạ lệnh công kích, hẳn là có vị trung đoàn trưởng nào đó nóng lòng tự mình làm bừa rồi.
Quả nhiên qua điều tra, liền biết hai người Sử Lực Uy và Tang Đốn đã không nhẫn nại được nữa.
Mắt thấy người Ngõa Lạp ở ngay phía trước nhưng lại không nhận được lệnh công kích. Hai người Sử Lực Uy và Tang Đốn vắt hết óc, cuối cùng nghĩ ra được một biện pháp. Lam Sở Yến hạ lệnh không được chủ động tấn công người Ngõa Lạp, nếu không sử theo quân pháp. Nhưng nếu người Ngõa Lạp chủ động tiến công thì không tính vào trong đó, vì thế bọn họ cố ý mở ra một lỗ hổng nho nhỏ ở trước trận địa của mình, hơn nữa còn cố ý lộ ra cho kỵ binh người Ngõa Lạp biết, dụ dỗ người Ngõa Lạp phá vòng vây từ chỗ này. Người Ngõa Lạp trong cơn tuyệt vọng quả nhiên mắc lừa, liều mạng chạy tới lỗ hổng, cho rằng trời cao chiếu cố tới mình, cuối cùng cho bọn chúng một con đường sống, ai mà ngờ, đây căn bản là một cái bẫy.
Quả nhiên, nhìn thấy nhân số người Ngõa Lạp tiến tới cũng kha khá rồi, Sử Lực Uy hạ lệnh lấp chỗ trống, một tràng tiếng súng mãnh liệt trôi qua, hơn hai nghìn kỵ binh người Ngõa Lạp từ trong chỗ hở chen ra đột nhiên phát hiện, xung quanh mày đều là chiến sĩ quân Lam Vũ võ trang đầy đủ. Đối diện với họng súng đen ngòm ngòm, chẳng còn cách nào, bọn chúng chỉ đánh giơ cao hai tay.
Sư Lực Uy khinh miệt nói: “Mẹ nó, một đám heo ngu xuẩn, thịt hết cho ta…”
Tang Đốn vội vàng kêu lên: “Lão Sử, ngươi đừng có làm bậy. Phong lĩnh có lệnh, không được làm bị thương người Ngõa Lạp bị bắt làm tù binh ở chiến dịch này.”
Sử Lực Uy hung dữ nói: “Mẹ nói, người Ngõa Lạp thì có gì đặc biệt chứ?”
Tang Đốn nói: “Không phải bọn chúng có gì đặc biệt, mà là chúng ta muốn dùng bọn chúng đổi lấy ngựa của người Ngõa Lạp.”
Sử Lực Uy nuốt nước bọt đánh ực, chậm rãi nói: “Đám khốn kiếp này thì có thể đổi được bao nhiêu ngựa?”
Tang Đốn gãi gãi đầu nói: “Số lượng chính xác thì không biết, chắc mỗi một tên ít nhất phải đổi năm con ngựa. Xem ra cái đám gia hỏa này giá trị hẳn là gần một vạn con ngựa? Chỉ có thể nhiều hơn không thể ít hơn, nếu ngươi hạ lệnh thịt bọn chúng, vậy thì không còn giá trị nữa.”
Sử Lực Uy chỉ đành nhún vai nói: “Nể mặt chiến mã tha cho các ngươi đấy… Tam Tang, ngươi nói phía sư trưởng rốt cuộc là làm sao? Rồi phía Phong lĩnh cũng là chuyện gì? Đặt kẻ địch bên trong vòng vậy, lại không cho công kích, thế này chẳng phải lãng phí thời gian sao?”
Tang Đốn nói: “Được rồi được rồi, ngươi đừng đoán mò! Phong lĩnh đương nhiên có suy tính của mình, há đám binh tôm tướng tép chúng ta có thể nghĩ ra được. Đừng có thấy đám người Ngõa Lạp này hiện giờ còn sung mãn như vậy, tới lúc đó thì ta hoài nghi bọn chúng thà chịu chết cho xong, với tính cách của Phong lĩnh, không bắt chẹt bọn chúng một trận mới là lạ. Ta thấy người Ngõa Lạp sau này sẽ phải chuyên môn nuôi ngựa cho chúng ta rồi.”
Sử Lực Uy thở dài nói: “Ài, cuộc sống chỉ được nhìn chẳng được ăn thật là khó chịu… ấy? Ngươi nhìn bên kia kìa, hình như là sư trưởng dẫn Khắc Lạp Mã Kỳ đi ra rồi… bọn họ muốn xem cái gì?”
Tang Đốn vội vàng nâng kính viễn vọng lên, quả nhiên nhìn thấy, dưới sự chỉ huy của Lam Sở Yến, Khắc Lạp Mã Kỳ lại lần nữa xuất hiện ở trên chiến trường. Chỉ có điều, lần này hắn xuất hiện ở trên chiến trường, không phải là lấy thân phận thống soái của người Ngõa Lạp, mà là tù binh của quân Lam Vũ.
Chỗ bọn họ đứng là nơi cao nhất của Lão Hổ Câu, có thể từ trên cao bao quát cả chiến trường Lão Hổ Câu, hành động của kỵ binh người Ngõa Lạp liếc mắt một cái là thấy hết. Ở bên trong Lão Hổ Câu, khắp nơi đều là thi thể người Ngõa Lạp và ngựa bị tử vong, khắp nơi đều là lều bạt bốc cháy và Lang Nha bổng gãy lìa. Kỵ binh người Ngõa Lạp không có cỏ và lương thực, chỉ đánh thoi thóp kéo chút hơi tàn dưới ánh mặt trời thiêu đốt. Dựa theo cảnh tượng thê thảm mà bọn họ nhìn thấy, thì chẳng cần quân Lam Vũ chủ động công kích, chỉ cần chịu thêm bảy tám ngày nữa, bên trong Lão Hổ Câu tất cả người Ngõa Lạp đều thiếu nước mà chết.
Khắc Lạp Mã Kỳ cảm thấy mũi mình chua chua, nước mắt không kìm được chảy ra.
Những dũng sĩ người Ngõa Lạp từng trải qua gió mưa thét gào tung hoành khắp chốn, hiện giờ trông qua như một đám ăn mày quần áo rách rưới bẩn thỉu.
Tang Đốn đột nhiên kinh ngạc nói: “Trời ạ, kia là cái gì? Đại pháo? Bộ đội pháo binh của chúng ta tới rồi.”
Sử Lực Uy vội vàng nâng kính viễn vọng lên, thuận theo phương hướng Tang Đốn nhìn tới, lập tức cũng vui mừng nói: “Oa! Là pháo trái phá 122 ly đấy! Sao bọn họ lại tới nhỉ! Oa! Cần phải có ba con ngựa để kéo chúng, có phải là hơi lãng phí không… chẳng trách mà Phong lĩnh lại cần ngựa của người Ngõa Lạp đến thế… A, bọn họ tới rồi, vậy chún ta chỉ có thể ở bên cạnh xem náo nhiệt thôi.
Khắc Lạp Mã Kỳ cũng nhìn thấy rồi, nhưng hắn nhìn không rõ lăm…
Đó là…
Đại pháo của quân Lam Vũ.
Cuối cùng, Khắc Lạp Mã Kỳ cũng xác nhận được, từ phía nam chậm rãi đi tới, chính là đại pháo của quân Lam Vũ.
Đây là những đại pháo từ Gia Lạp Tháp Sa Lôi vận chuyển tới, trải qua mấy ngày liên tục vất vả bôn ba, cuối cùng cũng tới được xung quanh Lão Hổ Câu. Hai mươi bốn khẩu pháo trái phá cỡ nòng 75 ly, mười hai khẩu pháo trái phá cỡ nòng 100 ly, mười hai khẩu pháo trái phá cỡ nòng 122 ly, tổng cộng bốn mươi tám khẩu đại pháo dàn hàng ngang, nòng pháo nhắm vào vùng Lão Hổ Câu, chỉ đợi hạ lệnh một tiếng, liền sẽ đem tất cả người và vật ở trong đó đưa tới thiên đường hoặc địa ngục.
Khắc Lạp Mã Kỳ đau đớn nhắm mắt lại.
Hắn cuối cùng cũng đã hiểu, điều Lam Sở Yến đợi, chẳng phải là là để người Ngõa Lạp bị vấy khốn hoàn toàn vứt bỏ ý chí kháng cự, quan trọng nhất vẫn là đợi trọng pháo của mình tới. Ngay từ đầu, Lam Sở Yến đã không có ý uy hiếp mình, nói một cách chính xác, nàng căn bản không hề hi vọng người Ngõa Lạp giơ tay đầu hàng, mà muốn giết hết toàn bộ bọn hắn.
Mơ mơ hồ hồ, Khắc Lạp Mã Kỳ nhận ra được, có lẽ Dương Túc Phong đúng là muốn đem những người Ngõa Lạp còn sót lại làm con tin, uy hiếp Ma Sa Địch, cướp đoạt chiến mã của người Ngõa Lạp làm của mình. Nhưng Lam Sở Yến là có ý chống lại mệnh lệnh của y, muốn giết sạch toàn bộ người Ngõa Lạp. Hiện giờ xem ra, đúng là nàng làm như thế, hoặc là trong mắt của nàng, dùng đại pháo bắn người Ngõa Lạp còn sót lại thành mảnh vụn mới là điều nàng muốn thấy nhất. Từng có người nói ở đằng sau lưng, nữ bá tước quỷ hút máu Lam Sở Yến này, ghét nhất là thấy kẻ địch đầu hàng, thích nhất là khoái cảm hành hạ kẻ địch tới chết.
Khắc Lạp Mã Kỳ không thể tưởng tượng được khủng cảnh khi bốn mươi tám khẩu đại pháo cúng lúc bắn ra, người Ngõa Lạp bên trong Lão Hổ Câu máu thịt tung bay.
Có lẽ, cảnh đó không khác gì pháo hỏa tán loạn ở cứ điểm Tiểu Thang Sơn trước đó.
Vừa nghĩ tới sự tàn khốc và máu lạnh của Lam Sở Yến đã được nghe, Khắc Lạp Ma Kỳ cũng có chút cảm giác không rét mà run.
Khí cốt của người Ngõa Lạp, không chịu được đại pháo oanh kích.
“Chúng tôi… đầu hàng…” Khắc Lạp Mã Kỳ cảm thấy giọng nói của mình đáng run rẩy kịch liệt, nhưng vẫn từ trong miệng run run nói ra.
Lam Sở Yến cười lạnh lùng, chần chừ chốc lát mới chấp nhận lời thỉnh cầu đầu hàng của Khắc Lạp Mã Kỳ.
Trong lòng Khắc Lạp Mã Kỳ càng run rẩy dữ dội, Lam Sở Yến đúng là không muốn tiếp thụ sự đầu hàng của mình, nhưng chỉ bởi vì không dám kháng lệnh Dương Túc Phong, mới miễn cưỡng chấp nhận, nếu quyết định của mình mà chần chừ một chút thôi, sợ là đại pháo đã bắt đầu rền vang rồi.
Nhưng hắn chẳng hề biết rằng, tất cả đại pháo căn bản đều không có pháo đạn.
Ngày 24 tháng 9 năm 1729 thiên nguyên, sau bốn ngày chiến đấu kịch liệt, người Ngõa Lạp cuối cùng bị ép cho chỉ đành giương cờ đầu hàng. Sưới sự suất lĩnh của Khắc Lạp Mã Kỳ, một vạn bảy ngàn kỵ binh người Ngõa Lạp buông bỏ Lang Nha bổng, đi bộ ra khỏi vùng đất Lão Hổ Câu đã bị máu tươi nhuộm đỏ, rất nhiều tên đã chỉ còn thoi thóp, thậm chí trần trí mơ hồ, nhưng bọn chúng đều được được quân Lam Vũ tiếp đãi tử tế, rất nhanh khôi phục lại bình thường.
Khắc Lạp Mã Kỳ đột nhiên nhận ra, không một người Ngõa Lạp nào khinh bỉ quyết định của mình, có một số người thậm chí còn đối đãi hắn như cha mẹ tái sinh vậy, còn có người lặng lẽ hành lễ với hắn, làm cho hắn xấu hổ vô cùng.
Lưu lại trong Lão Hổ Câu, là hơn hai vạn ba nghìn chiến mã còn khỏe mạnh nguyên vẹn, thêm vào số bị quân Lam Vũ bắt được trong chiến đấu, quân Lam Vũ tổng cộng thu hoạch được ba vạn sáu nhìn thớt chiến mã có thể tiếp tục sử dụng. Ngoài ra còn có vô số chiến mã bị thương và thi thể chiến mã cũng bị cư dân của Tình Xuyên đạo phân chia, đem về nhà làm thức ăn. Về phần thi thể người Ngõa Lạp, tất nhiên sẽ có bản thân người Ngõa Lạp xử lý, Lam Sở Yến để Tây Da Lạp suất lĩnh hai nghìn kỵ binh người Ngõa Lạp bị giải trừ vũ trang đi chôn cất thi thể chiến hữu của mình, hơn nữa còn cung cấp cho bọn chúng mọi phương tiện.
Thống kê sơ bộ, trong trận chiến này, quân Lam Vũ hi sinh bốn mươi bốn người, bị thương ba trăm linh sáu người. Hi sinh chủ yếu là các chiến sĩ của tiểu đoàn anh hùng Lão Hổ Câu và tiểu đoàn đột kích Lão Hổ Câu. Bọn họ trong lúc đánh giáp lá cá với đội cận vệ của Khắc Lạp Mã Kỳ tổn thất không ít người, ngoài ra, trong bóng đêm hỗn loạn cũng có mấy chiến sĩ ngã xuống dưới súng của mình. Còn về bị thương, tuyệt đại đa số là thương nhẹ, nhất là bị thương ở chân, không ai có nguy hiểm tới tinh mạng.
Những người Ngõa Lạp may mắn sống sót đã may mắn kết thúc thống khổ của bản thân, nhưng sự thống khổ của cả một dân tộc, mới vừa bắt đầu…