Hai chiến sĩ quân Lam Vũ lập tức tiến lên tóm lấy bả vai Khắc Lạp Mã Kỳ, muốn nâng hắn lên, kết quả Khắc Lạp Mã Kỳ vẫn không có phản ứng. Thân thể gầy gò của hắn nặng trình trịch, hai chiến sĩ quân Lam Vũ trải qua kịch chiến thể lực suy giảm dùng sức kéo, không ngờ lại không kéo được hắn lên.
Đường Vĩ đi tới, đá mạnh vào hai chân hắn, Khắc Lạp Mã Kỳ mới ý thức được có người đứng ở bên cạnh mình.
Khắc Lạp Mã Kỳ theo bản năng ngoái đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy băng tay của chiến sĩ quân Lam Vũ và khuôn mặt âm trầm, còn cả họng súng đen ngòm ngòm. Hắn không kịp nhìn thêm thì thân thể đã bị kéo lên, còn chưa kịp nói gì đã bị đối phường dùng một cái bao lớn trùm lên, tiếp đó có người chặt vào gáy của hắn, từ đó trước mắt là một mảng tối đen…
“Đi!” Lămg Uy bình tĩnh nói.
Bọn họ vừa mới đi ra khỏi đống đá, phía sau liền có đại đội người Ngõa Lạp liều mạng truy cản.
Rạng sáng ngày 22 tháng 9 năm 1729 thiên nguyên, thống soái Khắc Lạp Mã Kỳ của kỵ binh người Ngõa Lạp nam hạ bị bắt, phó tướng của hắn Tây Da Lạp giơ tay đầu hàng, ngoài ra một phó tướng khác là Nặc Tác Lôi bị giết chết. Nhưng, người Ngõa Lạp bên trong Lão Hổ Câu kéo dài hơi tàn, còn có hơn một vạn tám nghìn người.
Khi Khắc Lạp Mã Kỳ được giải tới bộ chỉ huy của Lam Sở Yến, thì đã là lúc ánh mặt trời nhô lên rồi.
Bộ chỉ huy của Lam Sở Yến được thiết lập ở trong một rừng cây nhỏ râm mát, cách Lão Hổ Câu chưa tới ba nhìn mét, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy mọi thứ ở Lão Hổ Câu. Điều kiện và trang trí đều vô cùng đơn giản, trừ vài bộ điện đài dùng để liên lạc ra còn có một chồng bản đồ quân sự, thì không có bất kỳ vật phầm nào khác nữa. Bản đồ địa hình phụ cận Lão Hổ Câu được treo giữa hai thân cây nhỏ, tung bay theo chiều gió, mỗi khi nhìn bản đồ, Lam Sở Yến đều phải tự mình tùm lấy hai bên của bản đồ.
Lam Sở Yến chẳng hề vội để ý tới Khắc Lạp Mã Kỳ và Tây Da Lạp, mà trước tiên tổ chức một nghi thức đơn giản, tuyên bố chuẩn bị ban cho hai tiển đoàn Đường Vĩ và Lăng Uy danh hiệu tiểu đoàn đột kích Lão Hổ Câu. Cả hai tiểu đoàn biểu hiện xuất sắc như nhau, nhưng xét thấy tiểu đoàn Lăng Uy bắt được Khắc Lạp Mã Kỳ trước, cho nên tiểu đoàn Lăng Uy được ban cho danh hiệu tiểu đoàn đột kích đệ nhất Lão Hổ Câu, tiểu đoàn Đường Vĩ được ban tiểu đoàn đột kích đệ nhị Lão Hổ, đồng thời báo lên cho Dương Túc Phong phê chuẩn.
Kết quả Dương Túc Phong mau chóng gửi điện trở lại, cấp cho tiểu đoàn Lăng Uy danh hiệu tiểu đoàn đột kích Lão Hổ doanh, cấp cho tiểu đoàn Đường Vĩ danh hiệu tiểu đoàn anh hùng Lão Hổ doanh, hơn nữa ra lệnh chung toàn quân tiến hành khen thường. Đồng thời Dương Túc Phong tuyên bố, quan binh của hai tiểu đoàn mỗi người đều có được một chiếc huân chương quân công hạng ba, bao gồm cả bộ đội trực lại vị trí của bọn họ.
Lệnh khen thưởng rất nhanh được truyền khắp cả bộ đội tham chiến quân Lam Vũ ở cả vùng Lão Hổ Câu, rất nhiều bộ đều đều xoa chân múa tay, chuẩn bị cũng vì quân kỳ của mình thêm vào một lớp màu vàng rực rỡ, nhất là hai người Sử Lực Uy và Tang Đốn càng thêm thèm nhỏ giãi. Hai người lặng lẽ nấp trong chỗ kín, cẩn thận nghiền ngẫm bản đồ quân sự, muốn từ trên đó phát hiện ra một số điều kiện có thể lợi dụng được.
Khắc Lạp Mã Kỳ rất nhanh được đưa tới, hắn vẻ mặt ủ rũ nhìn qua đã hoàn toàn không còn phong phạm của đại tướng người Ngõa Lạp nữa. Hai ngày hai đêm chiến đấu đã tiêu hao hết sạch tinh khí của hắn. Làm bộ dạng của hắn nhìn qua cho chút như thoi thóp, môi trắng bệch khô cong như muốn nứt ra. Ánh mắt ảm đạm thất thần, như đã ngây dại.
Sự đả kích đối với hắn, không phải tới từ trên thân thể xác thịt mà là tới từ tâm lý.
Khi nam hạ, có ai dự đoán được người Ngõa Lạp sẽ có kết cục toàn quân bị diệt như thế, bao gồm cả Khắc Lạp Mã Kỳ trong đó. Trong mắt người Ngõa Lạp đã làm tốt chuẩn bị chiến thắng trở về, cho dù trên đường có thể sẽ gặp phải chút xíu trở ngại, nhưng địa khu Mỹ Ni Tư không ai có thể ngăn cản bước tiến của thiết kỵ người Ngõa Lạp, càng không ai nghĩ tới người Ngõa Lạp có thể thất bại. Thế nhưng người Ngõa Lạp đã hoàn toàn thất bại rồi, thất bại một cách sách sẽ, không sót một ai.
Khắc Lạp Mã Kỳ rõ ràng không thể tiếp thụ được sự tương phản trước sau quá lớn này, cho nên trong đầu vẫn ở trong sự hoảng hốt, lúc thì tỉnh táo, lúc thì hôn mê.
Có người bưng lên cho Khắc Lạp Mã Kỳ trà sữa và cà phê, uống liên tục vào mấy cốc cà phê và trà sữa, tinh thần của Khắc Lạp Mã Kỳ mới hơi khôi phục lại, đầu óc tựa hồ cũng tỉnh táo lại một chút. Nhưng tuyệt đại đa số thời gian, hắn vẫn cúi gục đầu. Phảng Phất như muốn né tránh tất cả mọi thứ phát sinh ra trên thế giới này. Ánh mặt trời buổi sớm ấm áp, cho người ta cảm giác thư thái, nhưng cảm giác cho hắn tựa hồ là ở trong lửa lớn bừng bừng, làm hắn đứng ngồi không yên, thần tình ủ rũ mà luống cuống.
Bất quả, thỉnh thoảng Khắc Lạp Mã Kỳ cũng biết ngẩng đầu lên, đánh giá đối thủ của mình.
Lần đầu tiên nhìn thấy đối thủ của mình, nàng thật là mỹ lệ và cao quý, chiếc váy lụa dài màu tím nhạt khe khẽ phất phơ trong gió nhẹ, tựa hồ không mang theo chút máu tanh nào, giống như quý phu nhân tắm mình trong ánh mặt trời ban mai. Thế nhưng, cũng chính nữ nhân phong tình vạn chủng này lại sát thủ máu lạnh làm cho dân tộc du mục trên thảo nguyên cũng phải nghe nói tới, bộ đội nàng chỉ huy gần như một đơn vị quân đội đồ sát, khi tiến công Thái Dương thần giáo đã giết người vô số.
Có lẽ dân tộc du mục trên cao nguyên Huyết Sắc không hiểu nhiều lắm về quân Lam Vũ, nhưng truyền thuyết có liên quan tới Lam Sở Yến lại nghe không hề ít. Những điều đó đều tới từ trong miệng các thương nhân vào nam ra bắc, trong miêu tả của bọn họ, Lam Sở Yến tuyệt đối là là nữ nhân thích giết người nhất trong mấy năm gần đây. Thời bảy năm chiến loạn, nhân khẩu của địa khu Mỹ Ni Tư không giảm bớt quá nhiều, nhưng khi Lam Sở Yến công kích Thái Dương thần giáo, nhân khẩu nơi đó gần như giảm hơn một nữa, “công tích” vĩ đại này chắc chắn là rơi vào người của Lam Sở Yến, chỉ cần là có liên quan tới Thái Dương thần giáo, đều bị nàng xử cực hình hết, sớm đã tạo cho mình danh hiệu đại ma đầu.
Ả nữ ma đầu này, rốt cuộc muốn đối phó với người Ngõa Lạp thế nào?
Lam Sở Yến thong thả nói: “Ra lệnh cho bộ đội của ngươi hạ vũ khí xuống, ta đảm bảo an toàn cho tài sản và tính mạng của các ngươi.”
Khắc Lạp Mã Kỳ cự tuyệt không chút do dự.
Trên lịch sử kiến lập mấy trăm năm của người Ngõa Lạp, còn chưa có tiền lệ đầu hàng, Khắc Lạp Mã Kỳ thà chết chứ không muốn gánh cái tội danh bị liệt tổ liệt tông nguyền rủa phỉ báng này. Khí cốt người Ngõa Lạp rất kiên cường, vĩnh viễn không thể khuất phục, người Ngõa Lạp tuyệt đối sẽ không đầu hàng. Nếu như hắn hạ lệnh đầu hàng, sợ rằng ngay cả người Ngõa Lạp bị vây khốn trong Lão Hổ Câu cũng khinh bỉ hành vi của mình.
Cánh môi của Tây Da Lạp giật giật, nhưng không nói gì cả, nhưng sắc mặt càng thêm u ám.
Lam Sở Yến khẽ mỉm cười, không nói gì thêm.
Khắc Lạp Mã Kỳ rất nhanh bị dẫn đi, rồi được an bài trong một thôn trang nhỏ ở qua đêm. Trong cái đêm đó, Khắc Lạp Mã Kỳ trằn trọc xoay mình, thế nào cũng không thể ngủ được, cứ ngồi im lặng cho tới hôm sau, nhưng người canh giữ của quân Lam Vũ tựa hồ không có ý làm khó hắn, cũng không cưỡng ép hắn ngủ, thậm chí hắn và Tây Da Lạp ở cách vách lớn tiếng nói chuyện cũng không ngăn cản.
Loại đại ngộ rộng rãi này làm Khắc Lạp Mã Kỳ cảm thấy không thể tin được, lại cảm thấy có chút sợ hãi. Bắt đầu từ lúc hắn bị bắt, đã cho rằng mình khẳng định sẽ bị lợi dụng để uy hiếp tất cả người Ngõa Lạp buông vũ khí. Nhưng Lam Sở Yến không làm thế, điều này làm hắn cảm thấy tâm lý càng thêm bất an. Quân Lam Vũ chẳng phải người người lương thiện, đối đãi với mình như vậy đằng sau nhất định còn có âm mưu quỷ kế ác độc hơn.
Nhưng đáng tiếc, mặc cho Khắc Lạp Mã Kỳ nghĩ nát cả óc, cũng nghĩ không ra rốt cuộc Lam Sở Yến ai bài âm mưu quỷ kể gì.
Một ngày cứ vậy yên tĩnh qua đi, Khắc Lạp Mã Kỳ không hề nghe thấy tiếng súng. Nhưng sáng sớm ngày hôm sau, hắn liền nghe thấy tiếng súng tiếng pháo kịch liệt từ xa truyền tới . Từ tiếng động mà phán đoán, tựa hồ kỵ binh người Ngõa Lạp phát động tấn công vào phía đông của quân Lam Vũ, nhưng bị đánh lui chẳng chút kịch tính nào.
Khắc Lạp Mã Kỳ nóng ruột nói: “Ta muốn gặp Lam Sở Yến.”
Nhân viên trông coi rất nhanh đưa hắn tới trước mặt Lam Sở Yến.
Lam Sở Yến tựa hồ đang nghiên cứu gì đó trên bản đồ, Khắc Lạp Mã Kỳ vô ý nhìn thấy vị trí Lão Hổ Câu đã bị bôi lên một mảng đỏ như máu, ở giữa còn làm một dấu gạch chéo, cái này hôm qua còn chưa có. Mà ở phía tây nam Lão Hổ Câu, ở địa phương cách Lão Hỗ câu chừng ba bốn nghìn mét, lại có thêm một dấu hiệu mới, thoạt nhìn giống như ký hiệu đại pháo.
Lam Sở Yến mặt thản nhiên như không nhìn Khắc Lạp Mã Kỳ, tựa hồ không có ý quan tâm tới hắn, lạnh lùng nói: “Ta rất tiếc phải nói cho ngươi, vừa rồi xảy ra một tiết mục phụ. Các ngươi lại tổn thất thêm hơn một nghìn người, Hoắc Hoa Đặc đã chết rồi.”
Khắc Lạp Mã Kỳ không nói.
Tây Da Lạp cũng muốn nói lại thôi.
Hoắc Hoa Đặc chính là bộ hạ tâm phúc của La Nhĩ Đan, cũng là quân chỉ huy của đội vạn người thứ tư, xưa nay đều không hòa hợp lắm với Khắc Lạp Mã Kỳ. Lần trước Khắc Lạp Mã Kỳ không chút do dự hạ lệnh để bộ đội của hắn tới tiền tuyến làm chốt thí, đáng tiếc hắn mạng lớn không chết trên chiến trường. Nếu là ngày đó, Hoắc Hoa Đặc chết đi, Khắc Lạp Mã Kỳ tuyệt đối sẽ không thương tâm đau lòng, thậm chí sẽ ngay tức thì nghĩ tới người thay thế vị trí của hắn. Nhưng lúc này đây, không tránh khỏi có chút cảm giác thỏ chết hổ đau, người Ngõa Lạp chẳng lẽ thực sự đi tới đường cùng rồi sao.
Có quan thông tấn nhỏ giọng báo cáo Lam Sở Yến, nói là bộ đội pháo binh còn hai ngày nữa sẽ tới nơi.
Lâm Sở Yến thản nhiên gật đầu.
Nhưng trong lòng Khắc Lạp Mã Kỳ lại chấn động, hắn lập tức hiểu ra. Quân Lam Vũ sở dĩ còn không vội phát động công kích, là bởi vì bọn chúng đang đợi, đợi trọng pháo tới nơi. Chỉ cần đại pháo vừa tới quân Lam Vũ liền có thế gươm không dính mau đem toàn quân của mình tiêu diệt. Trên bản đồ quân sự ở vị trí Lão Hổ Câu Lam Sở Yến gạch một dấu chéo thật lớn, đó chính là mục tiêu chuẩn bị pháo kích.
Lam Sở Yến căn bản không cần tù binh, cho nên nàng không hề coi trọng Khắc Lạp Mã Kỳ. Nữ nhân lòng như rắn rết này chính đang chú tâm dựng lên kế hoạch đưa toàn bộ người Ngõa Lạp vào địa ngục. Trái tim của nàng, thực sự khác người thường.
Khắc Lạp Mã Kỳ cảm thấy tim của mình bắt đầu ngưng đập lại rồi, muốn nói gì đó nhưng chẳng thể nói ra điều gì.
Cả đêm đó, Khắc Lạp Mã Kỳ ngủ mơ mơ màng màng, trong mơ luôn là cảnh tượng cứ điểm Tiểu Thang Sơn và người Ngõa Lạp bị đại pháo quân Lam Vũ bắn cho máu thịt tung tóe. Khi tỉnh lại, toàn thân trên dưới đều là mồ hôi lạnh.
Thời gian một ngày rất nhanh qua đi.
Ngày thứ ba, Khắc Lạp Mã Kỳ lại bị đưa tới.
Lam Sở Yến vẫn thản nhiên như không nói: “Chúng ta quyết định, để cung kỵ thủ của người Tây Mông gia nhập chiến trường.
Khắc Lạp Mã Kỳ tức thì sắc mặt tái nhợt.