Quả nhiên chiêu này nhìn qua mặc dù lãng phí đạn dược, nhưng lại giảm thiểu thương vong của bộ đội một cách hiệu quả, rất nhiều người Ngõa Lạp nằm trong đống tử thi giả vờ chết, không thể không rời khỏi chiến trường khi quân Lam Vũ bắn phá, kết quả bọn chúng vừa mới đứng dậy, lập túc bị các tay súng bắn tỉa tập kích. Tiếng súng tựa hồ trở nên yên lặng, nhưng số người Ngõa Lạp gục xuống vẫn không ít.
Các sĩ quan có nhiều kinh nghiệm kiểm tra các thi thể của người Ngõa Lạp bị giết chết, từ đồng phục và đồ dùng cá nhân bọn chúng mang theo phán đoán ra, đây chính là đội cận vệ tư nhân của Khắc Lạp Mã Kỳ. Điều này hoàn toàn nói rõ, Khắc Lạp Mã Kỳ ở ngay gần đây, tin tức này cổ vũ cực lớn cho các chiến sĩ tiểu đoàn Lăng Uy, tinh thần tiến lên của bọn họ càng hăng say.
Tiểu đoàn đột kích Lão Hổ Câu, đó là vinh dự chí cao vô thượng nhường nào.
Lôi Nặc Tác tự mình chỉ huy đội cận vận tư nhân của Khắc Lạp Mã Kỳ ngăn cản quân Lam Vũ tiến tới, nhưng cùng với đội cận vệ tư nhân không ngừng thương vong, số người trên tay hắn có thể sử dụng ngày càng ít, trước khi quân Lam Vũ tới được chỗ hăn náu mình, hắn đã luống cuống tay chân, chỉ có thể nấp sau tảng đá nhìn quân Lam Vũ ngày một tới gần. Quan binh quân Lam Vũ thận trọng vô cùng, tốc độ tiến tới rất chậm, ánh mắt và nòng súng cảnh giác không rời khỏi xung quanh hắn, làm Lôi Nặc Tác căn bản không có cơ hội bỏ chạy.
Lôi Nặc Tác đột nhiên dứng bật dậy, giơ hoàng kim mã dao trong tay lên, gầm lớn một tiếng, nhào vào chiến sĩ quân Lam Vũ trước mặt.
Hắn không muốn chết một cách tủi nhục, hắn phải chết quang minh chính đại, chết cho ra dáng dũng sĩ người Ngõa Lạp.
Ngay đúng lúc này, một tràng tiến súng tiểu liên nặng nề kéo dài vang lên, Lôi Nặc Tác cảm thấy sau lưng mình nóng lên, tựa hồ có thứ gì đánh mạnh vào ngực hắn, làm hắn không kiềm chế được đổ nhào về phía trước. Hắn thấy máu tươi từ ngực và lưng mình cuồn cuộn chảy ta, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên mông lung, hô hấp cũng ngày càng yếu ớt.
Lôi Nặc Tác gắng sức quay đầu lại, muốn nhìn rõ xem rốt cuộc là ai giết chết mình. Nhưng chỉ nhìn thấy sau lưng khuôn mặt đen xì dưới chiếc mũ sắt hạ tháp của một quan quân quân Lam Vũ, còn cả sắc mặt khinh thường. Hắn còn muốn nhìn rõ hơn một chút, kết quả bị đối phương dùng nòng súng đẩy cho một cái, liền nắm sóng soài trên mặt đất. Trong chớp mắt Lôi Nặc Tác ngã xuống, cuối cùng nhìn thấy đôi mắt như sói hoang của đôi phương, âm u mà bình tĩnh.
Người giết chết Lôi Nặc Tác chẳng phải ai khác, mà chính là Đường Vĩ, lão đại của tiểu đoàn Đường Vĩ.
Trên cả đường đi, công tác chủ yếu của Đường Vĩ là thẩm vẫn tù binh, cũng không biết là thẩm vấn bao nhiêu tên lính đào ngũ của người Ngõa Lạp, cuối cùng mới nghe ngóng dược Khắc Lạp Mã Kỳ chính ở địa phương này, nhưng lại phát hiện ra các chiến sĩ của tiều đoàn Lăng Uy đã tới rồi. Trong lòng Đường Vĩ cuống cuồng cả lên, thực hận không thể lập tức tóm ngay lấy Khắc Lạp Mã Kỳ, nếu bị Lăng Uy giành trước, thì thực buồn bực.
Đường Vĩ kiểm tra thi thể của tên quan quân cao cấp người Ngõa Lạp này, phát hiện ra hắn không phải là nhân vật bình thường, kẻ này chẳng những có hoàng kim quân đao tượng chưng cho phú quý và quyến lực của người Ngõa Lạp, hơn nữa trong túi còn có con dấu đầu soi nho nhỏ. Gần như nói rõ thân phận vô cùng tôn quý của hắn, Đường Vĩ còn thiếu chút nữa hoài nghi hắn chính là Khắc Lạp Mã Kỳ, sau mới phát hiện thân hình của hắn cường tráng hơn Khắc Lạp Mã Kỳ trong tình báo nhiều, mới từ từ yên lòng trở lại.
Có sĩ quan quân Lam Vũ dẫn hai tên tù binh người Ngõa Lạp tới, để nhận biết thi thể dưới đất, bọn chúng mau chóng nhận ra, quan quân cao cấp người Ngõa Lạp bị giết chết này chính là Lôi Nặc Tác được xưng là một trong số cánh tay phải của Khắc Lạp Mã Kỳ. Lôi Nặc Tác là dũng sĩ nổi tiếng trong người Ngõa Lạp, còn là thủ lĩnh của bộ lạc có thực lực, thủ hạ có vũ trang tư nhân không ít hơn nghìn người. Không ngờ lại chết một cách lặng lẽ một địa phương không rõ tên.
Đồng thời, Lôi Nặc Tác cũng là một trong số tâm phúc của Khắc Lạp Mã Kỳ, nếu Lôi Nặc Tác đã xuất hiện ở đây, thì Khắc Lạp Mã Kỳ chắc là cũng không xa nữa.
Đường Vĩ vui mừng hết sức, đúng là đi mòn gót sắt chẳng tìm thấy, chẳng mất công lao lại tới tay!
“Các huynh đệ, Khắc Lạp Mã Kỳ ở ngay gần đây! Danh hiệu tiểu đoàn đột kích Lão Hổ Câu là của chúng ta rồi…
Nhưng lời còn chưa dứt, bên cạnh đã có người nói: “Đường Vĩ, tôi thấy chưa chắc đâu!”
Đường Vĩ vội quay đầu lại, liền thấy ngay bóng người của Lăng Uy.
Các chiến sĩ tiểu đoàn bộ binh của hai đội xâm nhập vào trung tâm của người Ngõa Lạp đều dùng ánh mắt cảnh giác khiêu chiến nhìn đối phương, bất quá đây không phải là ánh mắt của những kẻ đối địch, mà là của những kẻ cạnh tranh.
“Là ngươi à, chúng ta đến trước đó.” Đường Vĩ giơ nắm đấm kêu lên.
“Ngươi tới trước thì có tác dụng quái gì, ngươi bắn được Khắc Lạp Mã Kỳ rồi à?” Lăng Uy không hề chịu kém phản bác.
Trên mặt Đường Vĩ gân xanh nổi lên.
Gần như là cùng một lúc, Đường Vĩ và Lăng Uy đều phất tay, bộ đội dưới sự chỉ huy của từng người đều lập tức giống như những con hổ nhào vào trận địa phòng thủ hình tròn do mấy tảng đá cực lớn tạo thành. Gần như không hề suy nghĩ gì, Đường Vĩ và Lăng Uy cùng ý thức được, Khắc Lạp Mã Kỳ khẳng định ở ngay trong đống đá này. Ai có thể xông vào trong đống đá trước, người đó có thể giành được danh hiệu tiểu đoàn đột kích Lão Hổ Câu.
Quả nhiên từ trong đống đá tràn ra rất nhiều chiến sĩ người Ngõa Lạp, vũ khí cùa những kẻ này cùng với người Ngõa Lạp trước đó cơ bản là không giống nhau. Toàn bộ đều là mã đao, dài ước chừng hơn một mét một chút, vô cùng nặng nề hơn nữa sắc bén, cho dù trong bống tối cũng có thể nhìn thấy hàn quang xanh lè. Mỗi một đao bổ xuống, đều thế lớn lực mạnh, ngay cả tảng đá hoa cương cũng có thể chẻ ra làm hai nửa.
Tạch tạch tạch! Tạch tạch tach…
Súng tiểu liên trong tay các quan binh quân Lam Vũ liên tục không ngừng phun ra lửa, đem những chiến sĩ người Ngõa Lạp tràn ra này hạ gục toàn bộ. Đội cận vệ bên người Khắc Lạp Mã Kỳ đều cực kỳ kiêu dũng, bọn chúng đều là hảo thủ hạng nhất được chọn lựa kỹ càng. Nhưng so với uy lực cảu súng tiểu liên, võ nghệ của bọn chúng còn không có cơ hội phát huy.
Đường Vĩ vừa nổ súng vừa từng bước áp sát, thình lình Đường Vĩ cảm thấy trước mắt có cái gì đó loáng lên, trong bóng tối phát ra tia sáng, không cần suy nghĩ ngồi xuống ngay theo bản năng, chỉ cảm thấy da đầu tê đi, tựa hồ có thứ gì đó lạnh buốt sượt qua, còn chưa ý thức được là xảy ra chuyện gì, đã nghe thấy chiến sĩ bên cạnh khẽ a lên một tiếng, sau đó ngã xuống mặt đất.
Đường Vĩ ngoái đầu lại nhìn thấy chiến sĩ đó đang dùng tay bóp chặt yết hầu của mình, đã đứt hơi mà chết. Trong yết hầu của hắn, máu tươi cuồn cuộn đổ ra, một thanh đao nhỏ cắm sâu vào yết hầu của hắn, dải lụa hồng ở trên chuôi đao bắt mắt vô cùng.
Phi đao!
“Cẩn thận phi đao của kẻ địch!” Một sĩ quan tức tốc quát lên, tức thì đại bộ phận chiến sĩ quân Lam Vũ đều nhanh nhẹn ngồi xuống.
Lăng Uy cũng khẽ giật mình, thuận tay sờ sờ lên da đầu của mình, cảm giác được phi đao của đối phương gọt mất một miếng da đầu nhỏ, không ngờ rằng đội cận vệ của Khắc Lạp Mã Kỳ lại còn có loại bản lĩnh đặc thù này, đó chính là phi đao, những dân tộc du mục sinh hoạt trên đại thảo nguyên đúng là loại vũ khí gì cũng có. Từ loại nặng nề nhất như Lang Nha bổng tới loại gọn nhẹ như phi đao, sức sát thương mạnh mẽ nhất như Toàn Thạch cung của người Tây Mông, bọn họ đều có thể chơi đùa vô tư, thật đùng là ngọa hồ tàng long làm người ta kinh ngạc.
“Áp chế bọn chúng!” Đường Vĩ từ trong suy nghĩ tỉnh lại, bắt đầu an bài hỏa lực yểm hộ đặc biệt.
Liếc mắt qua, hắn tựa hồ nhìn thấy tiểu đoàn Lăng Uy cũng chiến sĩ không kịp đề phòng bị thương bởi phi đao của đội cận vệ tư nhân của Khắc Lạp Mã Kỳ.
Đường Vĩ khẽ hít một hơi khí lạnh, trên khoảng cách vài chục mét lực sát thương của phi đao đúng là không thể xem thường, hơn nữa lại vô thanh vô tức, tới lui không thấy bóng dáng, vừa rồi nếu chẳng phải mình vừa vặn thấy ánh sáng phản chiếu lóe lên, thì e rằng mình hiện giờ cũng nằm trên vùng đất này rồi.
Người Ngõa Lạp có thể đối kháng với người Tây Mông trên cao nguyên Huyết Sắc, tranh đoạn địa vị bá chủ, đúng là vẫn có chút tài năng.
Nhưng, phi đao thì cũng không thể ngăn cản được bước tiến của quân Lam Vũ. Chiến sĩ quân Lam Vũ bị thương mau chống điều chỉnh cách thức tiến công, lợi dụng hỏa lực mãnh liệt mở đường. Khắc Lạp Mã Kỳ ở ngay trước mặt rồi, bọn họ cũng chẳng cần hết sức tiết kiểm đạn dược. Trong thoáng chốc, đủ các loại súng bắn cho người Ngõa Lạp máu thịt tung tóe, kêu gào khắp nơi, rất nhiều tên đã ngã xuống mặt đất nhưng vẫn phải tiếp nhận sự khảo nghiệm liên tục của súng đạn, có một số thi thể thậm chí bị bắn thủng lỗ chỗ như tổ ong, gần như không còn nhận ra được dạng người nữa.
Hai người Lăng Uy và Đường Vĩ đều một tay cầm súng tiểu liên, một tay cầm súng Muser ộ đạn 20 viên, trái phải cùng nổ súng, chỉ cần có người chắn trước mặt hai người, nghênh tiếp kẻ đó đều là cơn mưa đạn, không hề có ngoại lệ. Trong khoảng khắc, hai người đã tới gần chỗ vào đống đá. Bất thình lình, một đám đông chiến sĩ Ngõa Lạp hò hét ào ào kéo ra, nhào về phía hai người. Cả hai bình tĩnh nâng súng xạ kích, hai khẩu súng tiểu liên và hai khẩu Mauser làm một hơi xả sạch đạn, tên Ngõa Lạp cuối cùng mới gào thét ngã xuống bên chân hai người, thanh mã đao cách hai người gần nhất, thậm chí không tới hai mét.
Các chiến sĩ khác cũng học tập theo, rất nhanh xông vào được chỗ cửa.
Xuyên qua ánh sáng cực kỳ yếu ớt, Đường Vĩ và Lăng Uyên đầu có thể nhìn thấy trong đống đá có hai người tồn tại, một người đứng, một người ngồi, nhưng không thể xác nhận là người thế nào.
“Người ở bên trong, xéo ra ngay! Nếu không sẽ nổ súng!” Lăng Uy gầm lên.
Bóng người đang đứng chậm rãi đi ra.
Đường Vĩ dùng súng Mauser đẩy mũ sắt của mình, ngẩng đầu lên nhìn, thấy ngay một quan quân cao cấp người Ngõa Lạp sớm đã ngoan ngoãn giơ cao hai tay, thần sắc u ám run rẩy trước mặt mình. Thân thể của hắn có chút gầy gò, lại có chút già nua, hơn nữa hình như có vẻ già cả mờ mắt, nhìn qua tựa hồ không giống Khắc Lạp Mã Kỳ.
“Khắc Lạp Mã Kỳ đâu?” Lăng Uy nghiêm giọng quát, nòng súng dí vào đầu đối phương.
“Chính là ngài.” Quan quân già nua của người Ngõa Lạp tựa hồ thần thái không hoảng loạn cho lắm, ngược lại hình như thở phảo, mong đợi sự hỗn loạn này sớm kết thúc một chút. Hắn xoay người lại, chỉ bóng người đang ngồi kia.
Lăng Uy không cần suy nghĩ xông vào, quả nhiên nhìn thấy một quan quân cao cấp người Ngõa Lạp thẫn thờ ngồi trên tảng đá, ánh mắt trống rỗng nhìn ngón chân của mình, không có phản ứng gì với việc quân Lam Vũ tới, giống như là người đần độn vậy. Lăng Uy vặn đèn pin trong tay, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi gầy gò của đối phương, chắc chắn hắn chính là Khắc Lạp Mã Kỳ.
“Người đâu, chúng ta bắt được hắn rồi!” Lăng Uy lớn tiếng kêu lên.