Rất nhanh, người thanh niên quái dị đã vượt qua dải đất chôn thuốc nổ, tới trước mặt Tôn Điền La.
“Sói hoang còn cách ngươi bao xa?” Tôn Điền La nôn nóng hỏi.
Người thanh niên kia tựa hồ nghe không hiểu, chỉ làm ra dấu hiệu tác kỳ quái.
Tôn Điền La tức thì mày nhíu chặt, hắn không nhìn ra đối phương ra hiệu cái gì.
Hàn Nam Phi ở bên cạnh xen lời vào: “Hắn không biết nói tiếng Đường, sói hoang ở ngay sau lưng hắn, số lượng có mấy trăm con… ừm, tới rồi!”
Dường như cảm nhận được điều gì đó, người thanh nhiên kia thân thủ mẫn tiệp nhảy lên tảng đá bênh cạnh Trương Đắc, hắn nhanh nhẹn cầm con đao nhỏ trong tay, cảnh giác nhìn phía trước. Nhưng, trong lúc vô ý, hắn đột nhiên nhìn thấy trên người của Trương Đắc có năm sáu cây dao găm, không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ. Nhưng vẻ hâm mộ của hắn chỉ thoáng qua rồi mất, bởi vì hẻm núi sinh ra chấn động mãnh liệt, không ngừng có đá vụn từ bên trên rơi xuống.
Hèm núi chấn động càng ngày càng mạnh, giống như bắt đầu sôi lên vậy. Trong từng cơn chấn động, tựa hồ có thiên quân vạn mã đang tiến tới, tiếng chân dồn dập đánh thức giấc ngủ của các vị thần, ngay cả mặt trăng cũng lặn lẽ nấp vào tầng mây, ánh trăng tức thì trở nên mông lung.
Quả nhiên, một phút sau, trong một trận chấn động mãnh liệt, bầy sói đông đảo tràn vào tầm nhìn của các chiến sĩ quân Lam Vũ. Chưa một ai nhìn thấy bầy sói đông đúc như vậy, cũng chưa có ai nhìn thấy bầy sói chật ních như vậy. Ở trên đại thảo nguyên, ở sa mạc Gobi, thỉnh thoảng có hơn mười con sói hoang tụ tập với nhau, đó đã là lực lượng ghê gớm rồi. Nhưng hiện giờ xuất hiện ở trước mặt quân Lam Vũ, lại là ít nhất trên ba trăm con sói hoang, mà mỗi con thân thể đều hết sức cường tráng, tựa hồ toàn trân trên dưới đều tràn đầy sức mạnh.
“Mẹ nó, gặp quỷ mất rồi, bầy sói tụ tập tới đây ăn cơm à…” Tôn Điền La lẩm bẩm nói, ngón tay áp chặt lên cò súng hơi toát ra mồ hôi.
“Có chuyện cổ quái…” Hàn Nam Phi trầm tĩnh nói, sắc mặt cũng có chút nhợt nhạt.
Các chiến sĩ quân Lam Vũ rất nhanh phát hiện ra, bầy sói này, bầy sói ùn ùn tiến đến này, không giống như đang truy đuổi con mồi, ngược lại có chút giống như đang chạy nạn, bọn chúng chen lấn lẫn nhau, thậm chí dẫm lên vô số đồng bạn. Do con đường tương đối chật hẹp, rất nhiều sói hoang bị ùn lại phía sau, không thể tiến tới, vì thế bọn chúng liền nhảy lên, dẫm lên người đồng bạn, trong một chuối dẫm đạp liên tiếp, có rất nhiều con sói hoang thân thể hơi nhỏ bị dẫm chết tươi, trước khi chết còn phát ra tiếng rú khắc khoải.
“Hình như có thứ gì đó đang đuổi bọn chúng…” Hàn Nam Phi hồ nghi nói.
Tôn Điền La gật đầu, hắn cũng đã nhìn ra, bầy sói số lượng khổng lộ này đúng là đang chạy tháo thân, loại tình cảnh chen lấn vượt lên này tuyệt đối không thể nhìn lầm được. Nhưng hắn vẫn khó mà tin nổi. Bởi vì ba bốn trăm con sói hoang, đó đã là lực lượng vô cùng to lớn rồi. Ở trên thảo nguyên, ba bốn trăm con sói hoang tụ tập lại với nhau, thì chúng sẽ là chủ nhân của đại thảo nguyên, có dù đối diện với mấy chục con hổ hoặc sư tử, cũng không cần phải kinh hoàng như thế, rốt cuộc là lực lượng thế nào khiến cho bọn chúng hoảng hốt chạy trối chết như thế?
“Vua sói!” Hàn Nam Phi đột nhiên kinh ngạc kêu lên.
Tôn Điền La theo tiếng nhìn tới, quả nhiên,chỉ thấy trong bầy sói đông nghìn nghịn kia, có một con sói đực cực lớn, nó tựa hồ cảm thấy đám sói hoang chen lấn như vậy cũng không phải là biện pháp, cho nên tung mình nhảy lên, nhảy tới trên một tảng đá nhô ra ở bên cạnh, nhấc cao cái đầu sói, phát ra tiếng tru cực lớn. Thân hình của nó vô cùng cao lớn, cao hơn cả một con người, hơn nữa lông trên trán phía trước của nó đều đã bạc màu, có thể tượng tượng được tuổi tác của nó.
Lúc này, vầng sáng của ánh trăng vừa vặn ở sau lưng vua sói, giống hệt như trong bức tranh vẽ kia, vua sói quay lưng lại ánh trăng, ngửa lên trời tru dài, tiếng tru truyền đi thật xa, chấn động cả sơn cốc.
Theo tiếng tru của vua sói, những con sói hoang tranh nhau tháo chạy tựa hồ cảm thụ được áp lực cực lớn, tốc độ tiến tới chớp mắt liền chậm lại, mấy con sói chạy ở phía trên cùng không ngờ dừng bước lại, hơn nữa người còn quay về phía sau.
Tôn Điền La đưa tay hướng lên giữa không trung.
Trương Đắc sớm đã chuẩn bị xong, nhẹ nhàng bóp cò.
Đoàng!
Cùng với một tiếng súng giòn tan vang lên, trên đầu con sói đực kia tựa hồ có thứ gì đó bắn ra, dưới ánh trăng tung tóe lên không trung, đám lông trắng trên trán của nó bị thứ gì đó nhuộm đỏ, thân hình cao lớn của nó hơi run lên, nhưng vẫn đứng sừng sững không đổ, nhưng cái đuối của nó vẫy chậm lại. Nó tiếp tục phát ra một tiếng rú càng thê lương hơn, làm bốn phía sơn cốc chấn động ù ù. Lúc gào thét, răng sói cực dài của nó lộ ra, giống như muốn đem cả đất trời nuốt vào trong cái răng của mình.
Đoàng!
Trương Đắc trầm tĩnh lần thứ hai bóp cò.
Trên trán của con vua sói đó lại bùng ra một bông hoa máu rực rỡ, dưới ánh trăng chiếu rọi trông vô cùng rõ ràng, con mắt của nó đột nhiên mở lớn, phát ra ánh sáng đáng sợ, sau đó chầm chậm nhắm lại. Cuối cùng, dưới ánh mắt của tất cả bầy sói, nó chỉ đành loạng choạng ngã xuống dưới tảng đá, thân thể nặng nề đè lên tảng đá, làm nó từ trên lưng chừng không rơi xuống, trong quá trình từ trên không rơi xuống, nó lại phát làn nữa phát tiếng kêu gào thê lương.
Bầy sói kia như cảm thụ được điều gì, đều chầm chậm dừng bước lại, rồi sau đó quay đầu lại đối diện với phương hướng bọn chúng vừa mới tới. Loại dáng vẻ nghiêm trang yên ắng đó, giống như chiến sĩ muốn tử chiến cùng kẻ địch.
Tôn Điền La thở phào nhẹ nhõm.
Người thanh niên thần bí chạy thoát chết tới đây mắt không hề chớp nhìn khẩu súng ngắm trong tay Trương Đắc, tựa hồ ngẩn ra, hình như cảm thấy uy lực của cái thứ này vượt qua sức tưởng tượng của hắn, không ngờ chỉ hai phát súng là bắn chết được vua sói vô địch trên đời, thật sự là khủng khiếp.
Hàn Nam Phi cũng thở phào một tiếng, đang muốn nói chuyện với người thanh niên thân bí, đột nhiên nhìn thấy người thanh niên thân bí vội vã ra dấu với mình, dáng vẻ vô cùng lo lắng. Hàn Nam Phi ngẩn ra, lập tức sắc mặt trở nên hết sức nghiêm trọng.
Tôn Điền La không hiểu hỏi: “Hắn đang nói cái gì vậy?”
Hàn Nam Phi thần sắc nghiêm túc nói: “Hắn bảo chúng ta mau chóng chạy đi, nếu không sẽ không kịp nữa, ở phía sau bầy sói hoang, còn có sinh vật vô cùng cường đại, mà chúng ta không thể đối kháng!”
Tôn Điền La hoài nghi hỏi: “Hỏi hắn xem, rốt cuộc là chuyện gì?”
Lời còn chưa dứt, người thanh niên thần bí kia đã dùng tiếng Đường gượng gạo kêu lên: “Rắn độc, rút !”
Tôn Điền La cao giọng hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Người thanh niên đó trúc trắc trả lời: “Nhã Đan.”
Tôn Điền La chăm chú nhìn hắn chốc lát, rồi lại hỏi: “Ngươi là người Lâu Lan à ?”
Nhã Đan sốt ruột đáp: “Phải! Các ngươi chạy mau, rắn tới là… ôi, xong cà rồi, bọn chúng đã tới rồi.”
Tôn Điền La vội vàng quay đầu lại nhìn, quả nhiê dưới ánh trăng trong mát, bầy sói tựa hồ xuất hiện sự rối loạn chưa từng có, tựa như kẻ địch bọn chúng muốn đối diện đã tới rồi. Nhưng, từ góc độ của Hàn Nam Phi và Tôn Điền La nhìn tới, lại không hề nhìn thấy bất kỳ sinh vật nào, bất quá trong sự yên lặng khác thường trước khi chiến đấu, bọn họ tựa hồ có thể nghe thấy tiếng rì rào cực nhỏ, tựa hồ có loại bò sát thuộc họ rắn đang tới gần.
“Rắn à?” Tôn Điền La nhớ tới lời Nhã Đan nói, nửa tin nửa ngờ hỏi.
Đột nhiên, cả bầy sói đều đồng loạt lùi về phía sau, đội hình càng ngày càng dày đặc. Trên mặt đất trống trải trước mặt bọn chúng, xuất hiện vô số con rắt đông nghìn nghịt, đuôi của những con rắn này thỉnh thoảng lại phát ra những âm thanh kỳ quái
Ánh trăng đột nhiên xuyên qua tầng mây, chiếu cả hẻm núi thành một vùng trắng muốt.
Lúc này, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy rõ ràng rồi, đó là bầy rắn đuôi chuông lớn tràn ngập đồi núi trườn đến.
Sắc mặt Tôn Điền La lờ mờ có chút trắng nhợt, tựa hồ cảm thấy lông tóc của mình như dựng cả lên, hơi thở cũng bị nghẹn lại, hắn cuối cùng cũng hiểu được vì sao người thanh niên tên là Nhã Đan lại sợ hãi như thế, mà bầy sói vì sao lại phải chạy vong mạng, tất cả đều vì bầy rắn đuôi chuông bạt ngàn sơn dã này.
Trên đại lục Y Vân, rắn đuôi chuông có thể nói là một trong số những loài động vật độc nhất, cũng là động vật hoang dã giảo hoạt nhất và đầy tính công kích nhất, bình thường dù là một hai con, cũng khó đối phó rồi, huống chi là hàng trăm con? Ở trước mặt ngàn vạn con rắn này, dù là đại la kim tiên cũng phải lùi xa chín mươi dặm, huống chi là con người.
Sắc mặt Tôn Điền La trầm xuông, quyết đoán nói: “Rút!”
Hàn Nam Phi âm trầm lắc đầu nói: “Không, không còn kịp nữa rồi!”
Tôn Điền La nóng nảy nói: “Vũ khí của chúng ta đối phó với bầy sói còn có thể, nhưng đối phó với rắn độc… mẹ nó, trong lòng tôi không chắc… các người thì sao?
Đại bộ phận các chiến sĩ đều sắc mặt nặng nề lắc đầu.
Nhã Đan giọng nói ngượng nghịu : “Rút lui, không còn kịp nữa, chỉ có chiến đấu, tới chết mới thôi.”
Tôn Điền La hung dữ nói: “Ngươi làm sao lại đi trêu chọc tới nhiều rắn đuôi chuông như vậy chứ?”
Nhã Đan chẳng khách khí đáp trả: “Ta không đi trêu chọc bọn chúng! Ngươi cho rằng ra chán sống à?”
Hàn Nam Phi khoát tay ý bảo hai người đừng tranh cãi nữa, từ trong ba lô lấy ra một gói bột lưu huỳnh lớn, vẽ một vòng tròn cực lớn trên một tảng đá lớn nhô ra bên sơn cốc, nhỏ giọng nói: “Mọi người đứng hết cả vào trong vòng tròn đi, đem cả trang bị của mọi người nữa, cầm chắc dao găm của mọi người.”
Tôn Điền La hoài nghi nói: “Bột lưu huỳnh? Rắn đuôi chuông? Có hiệu quả không?”
Hàn Nam Phi nói: “Chỉ cần là rắn, đều có thể hiệu quả. Đương nhiên, điều này cần phải mạo hiểm.”
Tôn Điền La cười khổ nói: “Tôi vẫn tin vào cây súng trong tay mình hơn…”
Rất nhanh, bầy sói hoang và rắn đuôi chuông quấn lấy một chỗ, triển khai đánh giáp lá cà kịch liệt với nhau. Sói hoang không ngừng ngã xuống, không ngừng phát ra tiếng kêu gào thê thảm, bọn chúng bị rắn đuôi chuông cắn trúng, nhưng lại không đứt hơi ngay, chỉ đành từ từ đợi chết trên mặt đất, cho tới khi nọc độc của rắn đuôi chuông thấm vào tim của chúng.
Đương nhiên, rắn đuôi chuống cũng không hẳn là không phải trả giá, bọn chúng cũng bị sói hoang xé thành mấy đoạn, thậm chí là cắn nát vụn, có một số con sói hoang trước khi chết không hề khách khí nuốt cả con rắn đuôi chuông cắn mình vào trong miệng, nhai cho nát bấy, hai bên đồng quy vô tận. Những con sói hoang khôn ngoan hơn thì mấy còn cùng tấn công một con rắn đuôi chuông, kéo thành những hướng khác nhau, tới khi giật đứt đối phương ra. Nhưng đầu của rắn đuôi chuông ở trên mặt đất vẫn không ngừng ngọ nguậy, trong lúc bất thình lình nhảy lên trên người con sói hoang nào đó, quấn chặt lấy đối phương, cũng chơi trò đồng quy vu tận.
Không tới năm phút sau, trong sơn cốc chật hẹp đã chất đống thi thể của sói hoang và rắn đuôi chuông, tiếng tru của sói hoang bị thương và tiếng xì xì của rắng đuôi chuông còn chưa chết phát ra, vang vọng cả vùng núi, tình cảnh đó, so với cảnh tượng xác chết chất chồng trên chiến trường không hề nhẹ nhõm hơn chút nào.
Nhìn thấy hết thảy những điều này, mỗi chiến sĩ quân Lam Vũ đều cảm thấy sởn hết gai ốc, bọn họ đều là những chiến sĩ trời không sợ đất không sợ, nhưng lần đầu tiên tận mắt chứng kiến lang xà đại chiến tàn khốc như vậy, vẫn cảm thấy run rẩy sợ hãi, không thể kiềm chế được.
“Nơi này vì sao lại xuất hiện nhiều rắn đuôi chuông như thế?” Tôn Điền La cảm thấy tim mình như ngừng đập rồi, hung dữ nhìn chằm chằm vào Nhã Đan bên cạnh, cứ như hắn mới là kẻ gây họa thực sự.