Khắc Lạp Mã Kỳ sắc mặt trở nên âm u, lạnh lùng nói: “Chúng ta ít nhất nói hai mươi lần phải giải quyết Ma Ni giáo, cũng ít nhất hai mươi lần dùng hành động thực tế, nhưng, cuối cùng chúng ta có giải quyết nổi Ma Ni giáo không? Không có! Đừng có nói với ta đây là trách nhiệm của Bộ Thủ! Kế hoạch tác chiến và các bước hành động hoàn toàn do bản thân chúng ta đặt ra, nhưng cuối cùng chúng ta vẫn không thể đạt được mục tiêu. Ma Ni giáo có bao nhiêu khả năng, ta và ngươi đều hiểu rất rõ. Lực lượng của Ma Ni giáo tiêu hao gần hết rồi, nhưng, chẳng lẽ hoàn cảnh của chúng ta tốt hơn nhiều lắm à?”
La Nhĩ Đan không phục nói: “Đó là trước đây… hơn nữa, hiện giờ chúng ta có cơ hội, chúng ta cách Ma Ni giáo không đầy 200 kilomet, kỵ binh của chúng ta chỉ cần một đòn tấn công, là có thể đánh vào trung tâm của bọn chúng.”
Sắc mặt của Khắc Lạp Mã Kỳ ngày càng âm u, đột nhiên khoát tay, để tất cả những người trong doanh trướng ra ngoài, trầm ngâm một lát, con mắt sắc bén thâm trầm nhìn chằm chằm vào La Nhĩ Đan, chậm rãi nói: “La Nhĩ Đan, ngươi lớn hơn ta, dựa vào bối phận ta phải gọi người là đại ca. Nhưng nói thật, ta thấy tên đại ca ngươi không đủ sảng khoái, không đủ quang minh lỗi lạc, người Ngõa Lạp chúng ta ai ai cũng là hán tử. Ngươi hà tất phải che dấu bản thân? Ngươi cho rằng ta không biết ngươi là dạng người thế nào sao? Cho nên ngươi dùng có mấy cái vấn đề thiểu năng ra làm nhơ bẩn trí tuệ của ta. Chúng ta đi qua trên đầu Ma Ni giáo, ngươi cho rằng người ta sẽ ở bên cạnh xem náo nhiệt, hay là vẫy cở đỏ hoan nghênh ngươi?! Sai hết! Ta và ngươi đều biết hết sức rõ ràng, Ma Ni giáo ít nhất có bốn cái đội tuần hành đã sẵn sàng mọi thứ để chuẩn bị chiến đấu, môt khi chúng ta có chỗ nào không ổn, bọn chúng sẽ lập tức động thủ! Ngươi còn cho rằng chúng ta có thể đánh lén bọn chúng à?”
Đột nhiên hắn đứng lên, một chân dẫm lên bàn trà, từ trên cao nhìn La Nhĩ Đan chằm chằm, cao giọng quát lên: “Cho nên, người đừng con mẹ nó giả ngốc với ta! Miễn cho lão tử khinh bỉ ngươi!”
La Nhĩ Đan tựa hồ không mảy may động lòng cười cười, thản nhiên nói: “Như nhau mà thôi, ngươi chẳng phải xưa nay không nói lời thô tục sao?”
Khắc Lạp Mã Kỳ tựa hồ chớp mắt khôi phục lại bình thường, không chút để bụng nói: “Ngươi ra ngoài nói với người khác lão tử nổi giận với ngươi, ngươi xem có ai tin tưởng ngươi không?”
La Nhĩ Đan lạnh lùng nói: “Bọn chúng chỉ nói ta nổi giận với ngươi.”
Khắc Lạp Mã Kỳ lãnh đạm nói: “Đúng rồi đấy.”
La Nhĩ Đan từ từ ngồi xuống, chậm rãi nói: “Cũng được, chúng ta nói thẳng ra đi, tránh cho mọi người đều mệt. Rốt cuộc ngươi muốn nói gì với ta đây? Hiện giờ không có người ngoài, muốn nói cái gì có thể nói thẳng ra, có phải là đại hãn có lời gì muốn ngươi chuyển đạt cho ta không?
Khắc Lạp Mã Kỳ lạnh lùng nói: “Đại hãn không quan tâm tới ngươi đến vậy đâu! Chúng ta phải nói chính là tình huống hiện giờ! Nói thẳng ra, lần này nam hạ ta không lạc quan như ngươi nghĩ, nếu như thực sự trong lòng ngươi lạc quan.”
Hàng mi thô đậm của La Nhĩ Đan nhíu lại, trơ trơ nói: “Ngươi sợ cái gì chứ? Ta chẳng cảm thấy có gì đáng phải sợ, tình huống của quân Lam Vũ, chúng ta không phải đã nghe ngóng được từ chỗ Mai Tư Hải rồi sao? Chúng ta biết được tương đối nội tình của quân Lam Vũ. Quân Lam Vũ cũng chẳng phải là nhân vật ghê gớm gì, ngươi còn lo lắng bọn chúng là thời đại Tiêu Ma Ha? Điều đó tuyệt đối là không thể. Hơn nữa, chúng ta hiện giờ cũng không giống với 15 năm trước nữa, cho dù là Tiêu Ma Ha phục sinh chúng ta cũng không sợ.”
Khắc Lạp Mã Kỳ nặng nề lắc đầu nói: “Lời của Mai Tư Hải, ta chỉ tin một phần ba, chỉ có thằng ngốc mới hoàn toàn tin những lời nói nhảm của hắn, nếu dựa theo ý của ta, sớm đã cho một đao mang đi nuôi chó rồi, loại người như vậy sống đúng là lãng phí thức ăn trời cao ban cho. Nếu quân Lam Vũ thực sự không chịu nổi một đòn như vậy, thì sao lão già của hắn còn ở trong tay Dương Túc Phong? Ngươi nghĩ đi, lão già của hắn là nhân vật có tận hơn một vạn quân chính quy của Đường Xuyên, cuối cùng lại bị Dương Túc Phong đánh cho tan tác, thua không còn mảnh giáp nào, điều này là bởi làm sao?”
La Nhĩ Đan hờ hững nói: “Đó là bản thân không cẩn thân, cũng có thể là Dương Túc Phong vận khí quá tốt.”
Mã Lạp Khắc Kỳ lạnh lùng nói: “Chiến tranh xưa nay chưa từng tin tưởng vận khí.”
La Nhĩ Đan không nói gì.
Khắc Lạp Mã Kỳ chuyển sang một giọng điệu hoài nghi, lạnh nhạt nói: “Về phần Dương Túc Phong, mặc dù người của toàn thế giới đều nói y như một tên lưu manh vô lại, báo chí đế quốc Đường Xuyên, còn cả báo chí nước Mã Toa, đều miêu tả y hết sức tồi tệ, cứ như y bắt đầu từ khi sinh ra, đã định sẵn là một ác ma không chuyện xấu gì không làm, đốt phá cướp bóc, bắt cóc cưỡng gian, chuyện gì cũng làm. Nói thật, đối với nhân phẩm của y, ta tương đối khinh bỉ, nhưng, cho dù chúng ta có khinh bỉ nhân phẩm của y như thế nào, chúng ta cũng phải nhìn thấy tài hoa của y. Thanh danh của y thối tha như vậy, nhưng quân đội dưới trướng hắn lại liên tục thắng lợi, danh tiếng không ai bì nổi, thậm chí hiện giờ đã động thủ với vương quốc Lỗ Ni Lợi Á. Thanh danh Lỗ Ni cuồng chiến sĩ, hai người chúng ta đều biết, kẻ không có chút cân lượng, dám đi chủ động trêu chọc chúng không?”
La Nhĩ Đan không tán đồng nói: “Cũng chưa chắc là thế, có lẽ y quá tự ngạo về bản thân, lấy trứng gà đi đập đá mà thôi.”
Khắc Lạp Mã Kỳ lắc đầu, thần sắc nghiêm túc nói: “Tên lịch sử của đế quốc Đường Xuyên, mỗi thời đều có một số nhân tài kiệt xuất đặc biệt xuất hiện, ví như Đường Lãng năm mươi năm trước, Nhạc Thần Châu ba mươi năm trước, đều là nhân tài xuất thế, cho dù là Tiêu Ma Ha, năm xưa cũng là nhân vật làm chúng ta nghe tiếng đã sợ vỡ mật…”
La Nhĩ Đan bật cười: “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy Dương Túc Phong có thể là loại nhân vật loại như Nhạc Thần Châu sao? Vậy người cũng quá là…”
Hắn bất giác gãi gãi đầu, tựa hồ không tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung.
Khắc Lạp Mã Kỳ trầm tĩnh nói: “Ta không thấy là ta đang lo bò trắng răng.”
La Nhĩ Đan thu lại nụ cười, dáng vẻ cũng trở nên nghiêm túc, nghiêm mặt nói: “Khắc Lạp, đầu tiên ngươi phải hiểu, chúng ta không phải cùng quân Lam Vũ trường kỳ tác chiến, chỉ là một lần đánh lén, là một lần đánh lén đánh xong rồi chạy, đây là ngón sở trường của chúng ta, chúng ta có thể làm cực kỳ hoàn hảo. Ta không biết sức chiến đấu thực sự của quân Lam Vũ như thế nào, có lẽ sức chiến đấu của chúng đúng là không tệ. Nhưng, ta và ngươi đều biết, hiện giờ chủ lực của quân Lam Vũ không ở địa khu chúng ta đánh lén, Tử Xuyên đạo căn bản không có quân chính quy của quân Lam Vũ đồn trú. Đợi bọn chúng phản ứng lại thì chúng ta đã chất đầy hòm trở về rồi. Về phần quân Lam Vũ báo thù, ta cho rằng tạm thời còn chưa cần phải nghĩ, ngươi thấy có ai có thể xâm nhập vào cao nguyên Huyết Sắc truy kích chúng ta không? Nếu bọn chúng đến thật, chúng ta sẽ…”
Ngừng lại một chút, tựa hồ cảm thấy quá sức tưởng tượng, hắn lại không tìm được lời thích hợp để hình dung.
Khắc Lạp Mã Kỳ nhíu mày nói: “Ta nghĩ người Lỗ Ni khi xưa cũng nghĩ như ngươi vậy.”
La Nhĩ Đan đầu lắc mạnh, không đồng ý nói: “Khắc Lạp, ngươi quá là cẩn thận rồi. Chiến đấu, là cần phải có dũng khí, ta thấy thời của Lỗ Ni cuồng chiến sĩ đã qua rồi, sức chiến đấu của bọn chúng, nhiều lắm thì xấp xỉ như kỵ binh Lang Nha của chúng ta, bất quá so với Quỷ Diện Lão Nha của chúng ta thì kém xa. Bọn chúng có anh dũng hơn nữa, cũng chỉ là bộ binh có hai chân, chẳng phải bọn chúng có bốn chân. Quân Lam Vũ cũng chẳng phải là thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông, chúng ta không cần lo lắng như thế đâu. Chẳng lẽ ngươi không có lòng tin với kỵ binh Lang Nha và kỵ binh Quỷ Diện Lão Nha của chúng ta ư? Nếu đúng là như thế…”
Khắc Lạp Mã Kỳ thâm trầm nói: “Đương nhiên ta có lòng tin.”
Đúng là hắn có lòng tin.
Kỵ binh Lang Nha và kỵ binh Quỷ Diện Lão Nha đều là niểm kiêu ngạo của người Ngõa Lạp.
Do nguyên nhân lịch sử, vũ khí chiến dấu mà người Ngõa Lạp thích nhất là Lang Nha bổng to lớn, loại Lang Nha bổng nặng nề này sức sát thương cực lớn. Trong chiến trường thường xuyên có thể đập cả người và ngựa đối phương sụp xuống đất, ngựa Ngõa Lạp do người Ngõa Lạp nuôi dưỡng, là biến chủng của loại ngựa Đại Uyển, kích cỡ cao lớn, tầm vóc to khỏe, vác nặng rất lớn, bất kể là hành quân đường dài hay chạy nước rút, đều là hạng nhất. Đặc biết là lực bùng phát khi chạy nước rút, trong các loại ngựa của cao nguyên Huyết Sắc, nhất định đứng đầu bảng.
Kỵ binh Lang Nha chính dựa vào ngựa Ngõa Lạp mà thành danh, chiến mã cao lớn, kỵ sĩ dũng mãnh, Lang Nha bổng thô lớn, lang kỳ phấp phời, đã thành đặc trưng của người Ngõa Lạp.
Kỵ binh Quỷ Diện Lão Nha là tinh nhuệ trong kỵ binh Lang Nha của người Ngõa Lạp, kỵ sĩ và chiến mã của bọn chúng đều bọc kín trên người khôi giáp mỏng, cho dù là mông ngựa cũng không ngoại lệ, những thứ khôi giáp này là từng phiến nhỏ dùng dùng dây gai bền chắc nối với nhau, bởi thế không ảnh hưởng tới sự linh hoạt của ngựa, đồng thời có thể chống lại thương tổn của cung tiễn một cách hiệu quả.
Nói thẳng ra, kỵ binh Quỷ Diện Lão Nha của người Ngõa Lạp tồn tại là vì cung kỵ và thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông.
Ngựa Tây Mông do người Tây Mông nuôi dưỡng ra, cũng chính là biến chủng của ngựa Mông Cổ xưa, loại ngựa này so với ngựa Ngõa Lạp, bề ngoài thua kém rất nhiều, quả thực không đáng xếp cùng hàng. Nhưng sức sống của nó cực kỳ ngoan cường, tốc độ sinh sản nhanh, tỉ lệ sống cao, bình thường thuần dưỡng cũng chỉ cần ít cỏ là có thể sống được. Khi tác chiến đường dài, ngựa Tây Mông cần cỏ khô ít hơn ngựa Ngõa Lạp nhiều.