Thành thị đổ nát, thành Mã Lợi Lan, vương quốc Hi Nạp.
Khi bão nhiệt đới hoành hành tàn phá ở cảng Lỗ Đạt phụ cận biển Ni Tư, thì thành Mã Lợi Lan ở phương bắc lại mặt trời chói chang, bão cát mù mịt. Từng là thành thị cố xửa nhất phồn hoa nhất của vương quốc Hi Nạp hiện giờ đã biến thành từng đống đổ nát, đấu vết bị hủy hoại bị đốt phá cho dù đã nhiều năm quá đi, trải qua gió thôi mưa vần, bão cát che lấp, vẫn thấy được rõ ràng. Do quá mức kho hạn, nên thậm chí ngay cả thi thể người chết cũng rất khó thối rữa, đây đó còn có thẻ nhìn thấy những đầu lâu bị chém đứt, con mắt lóe lên ánh mặt trời chói mắt . Trên không trung còn có từng đám kền kền quanh quẩn, tìm hiếm vật săn có thể công kích.
Người Ngõa Lạp nam hạ đồn trú trong thành Mã Lợi Lan, nghỉ ngơi tạm ở nơi này, chỉnh đốn đội ngũ, an bài kế hoạch tác chiến. Một số kỵ binh người Ngõa Lạp rảnh rỗi nhạy xuống ngựa, qua lại dạo chơi trên những con đường không biết bị gió cát che phủ bao lần ở thành Mã Lợi Lan, nhưng đón tiếp bọn chúng, chi có con đường trống trải đổ nát, cùng với những bộ xương khô vùi lấp trong cát trên đường, chỉ còn vài hộ gia đình ít ỏi thì đều đóng chặt cửa. Nhưng lần này kỵ binh người Ngõa Lạp không hề đi cướp phá bọn họ, bởi vì bọn chúng đều nhận được mệnh lệnh nghiêm khắc của cấp trên, tuyệt đối không cho phép cướp bóc ở thành Mã Lợi Lan nữa, nếu không sẽ xử theo quân pháp.
Trong đống đổ nát bão cát mịt mù, thỉnh thoảng gặp được một hai hộ gia đình, hoặc là một hai thương điếm xập xệ, biểu thị nơi này còn tồn tại sinh cơ. Sự tồn tại của bọn họ, chính là kết quả sau quá trình tranh luận phức tạp của cao tầng lĩnh đạo người Ngõa Lạp. Mấy năm trước, người Ngõa Lạp tiêu diệt ba nước nhỏ hạng Cơ Địch Nỗ, thẳng tay đồ sát cướp bóc, đem tất cả nhân khẩu của thành Mã Lợi Lan cưỡng ép di cư tới trên cao nguyên Huyết Sắc, để bản thân sai khiến. Nhân khẩu vốn có của mỗi nước trong ba nước đều vượt quá một trăm vạn, tạo ra vô số tài phú. Người Ngõa Lạp đúng là thu được lợi ích chưa từng có, tăng cường cực lớn cho thực lực của mình.
Nhưng, rất mau bọn chúng phát hiện, hậu quả trực tiếp của việc làm này chính là khiến cho địa khu ban đầu của ba nước thành một vùng trống không, sau này khi người Ngõa Lạp nam hạ, phải vượt qua khu vực không người mấy trăm kilomet, đây hiển nhiên chẳng phải là chuyện tốt, hơn nữa dấu hiệu ba nước mau chóng trở thành hoang vu, đang dần dần lan tới cao nguyên Huyết Sắc. Vì thể, trải qua nhiều lần thảo luận, người Ngõa Lạp quyết định lại đem một số người thả về địa khu của ba nước một cách có kế hoạch, để duy trì địa khu của ba nước không biến thành đống đổ nát thật sự. Đồng thời bọn chúng cũng hi vọng, đồng thời, bọn chúng hi vọng tài phú của ba nước có thể giống như cắt hẹ, cắt xong vẫn có thể mọc lại, vô cùng vô tận.
“Khốn kiếp! Ngay cả chỗ uống một ngụm nước cũng không có! Ba bốn vạn người mà có mỗi mấy miệng giếng như vậy, xếp hàng uống cũng phải tới sang năm mất!” Trong đại trướng trung quân của người Ngõa Lạp, phó thống soái của đại quân nam hạ lần này, một trong số những đại tướng quân của người Ngõa Lạp là La Nhi Đan thô lỗ gầm rống. Hắn vốn là một đại hán trông khá hung dữ, thân hình khôi ngô, tứ chi to lớn mạnh mẽ. Nghe nói hai tay có thể đem kẻ địch xé thành hai ngửa, tất cả phần thân thể lộ ngoài y phục của hắn đều lông lá xù xì, bởi thế cũng có người sau lưng gọi hắn là quỷ lông dài.
Khắc Lạp Mã Kỳ ngồi yên trên chủ vị bực mình nhìn hắn một cái, nhưng không nói gì.
Hắn là một mỹ nam tử phong độ tiêu sái, tóc trên đầu luôn được chải chuốt chỉnh tề, đen bóng, y phục trên người cũng luôn sạch sẽ, mừng giận không lộ ra mặt, nói chuyện nhẹ nhàng lịch sự, làm cho người ta có một cảm giác rất có trình độ. Bất kể là dáng người hay tướng mạo, Khắc Lạp Mã Kỳ trong người Ngõa Lạp đều xuất chúng, hắn năm nay còn chưa tới ba mươi tuổi, trước nay luôn chăm chỉ hiếu học, thích đọc sách viết chữ, coi trọng lễ nghi phép tắc, cử chỉ phóng khoáng, không giống như tuyệt đại người Ngõa Lạp, ví như kiểu La Nhĩ Đan, luôn tỏ ra thô bạo vô lễ.
“Đúng là nên đem từng người ở nơi này chôn sống hết xuống cát.” La Nhĩ Đan tiếp tục ồn ào.
Khắc Lạp Mã Kỳ không đổi sắc mặt nhấc cốc sữa trâu lên, lạnh lùng nói: “Người giết sạch rồi, lấy ai đi trông coi mấy miệng giếng cuối cùng kia?”
La Nhĩ Đan thô bạo nói: “Thì sau này chúng ta không cần dừng lại ở thành Mã Lợi Lan nữa!”
Khắc Lạp Mã Kỳ vừa uống sữa vừa lạnh nhạt nói: “Vậy ngươi thấy chúng ta dừng ở đâu thích hợp hơn đây?”
La Nhĩ Đan bành cổ thờ phì phò, con mắt to như mắt trâu đảo lên, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không nói ra được.
Hắn chẳng phải là kẻ ngốc, hắn sẽ không nói ra những lời không hợp thực tế, nếu không hắn - một kẻ không hề có bối cảnh tuyệt đối không làm được tới vị trí đại tướng quân. Cho dù cử chỉ hành vi của hắn đều vô cùng vô lễ, tính cách tàn nhẫn thô bạo, nhưng nói chung, hắn vẫn là tướng lĩnh khá nổi bật của người Ngõa Lạp mấy năm nay, bề ngoài thô lỗ vô cùng, nhưng sự thật trong lòng hắn rất tinh minh. Cho dù là người Ngõa Lạp chăng nữa, thì cái thời chỉ dựa vào dũng khí và sức mạnh là đánh thắng trận đã sớm qua rồi.
Người Ngõa Lạp mỗi lần nam hạ đều nghỉ ngơi ở thành Mã Lợi Lan, đây đã thành thông lệ bất thành văn, cũng chẳng phải vì địa phương này có gì chỗ nào hấp dẫn con người, mà là bởi vì vị trí địa lý quyết định. Chiến mã của người Ngõa Lạp vừa vặn tới nơi này thì là lúc cần nghi ngơi nhất, bất kể là người hay chiến mã, cũng vừa khéo cần nơi này bổ sung nước. Phía bắc địa khu Mỹ Ni Tư trước nay thiếu nguồn nước, thành Mã Lợi Lan cho dù chỉ có mấy miệng giếng, cũng đã là khá quý giá rồi.
La Nhĩ Đan đương nhiên sẽ không vì mình không thích nơi này là muốn đổi chỗ, huống chi, cho dù là địa phương khác, thì có thể tốt hơn thành Mã Lợi Lan được bao nhiêu đây? Trừ thành Mã Lợi Lan ra, các thành thị gần đây, ví như Tái Đặc, ví như Sa Lỗ Kim, đã biến thành đống hoang tàn thật sự. Nếu như muốn truy cứu tới cùng là ai phải gánh trách nhiệm lịch sử của loại hậu quả này, thì người Ngõa Lạp cũng chỉ một mình nói xui xẻo. Khi xưa chính vì người Ngõa Lạp giết chóc quá hung tàn, thực hành triệt để chính sách ba sạch, tạo nên quá nhiều khu vực không người, khiến cho bản thân cũng không còn lựa chọn khác.
Nhìn thấy La Nhĩ Đan không nói gì, Khắc Lạp Mã Kỳ uống sữa trâu xong, mới trầm tĩnh nói: “Truyền lệnh xuống, sai người dùng túi da dê lớn đựng nước, trở về tự mình phân phối, không được uống nước ở bên giếng, kẻ kháng lệnh, ngũ mã phân thây tại chỗ.”
Lính truyền lệnh tuân lời rời đi.
La Nhĩ Đan hiểu mình tức giận cũng không phải là cách, cũng đành không giận nữa. Bởi vì thấy thực sự nóng nực, hắn đem cởi khuy áo da dê trên người, lộ ra bộ ngực xù vì lông lá, trên ngực còn có một hình xăm đầu sói đang gào rú, hết sức dữ tợn, hắn nhìn chằm chằm Khắc Lạp Mã Kỳ, hồ nghi bất an nói: “Sứ giả Ma Ni giáo sao lại còn chưa tới? Không phải bọn chúng chơi chúng ta chứ?”
Khắc Lạp Mã Kỳ cũng chẳng ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Ngươi thấy bọn chúng có vốn liếng chơi chúng ta à?”
La Nhĩ Đan phiền não lắc đầu nói: “Tuyền Tu Hoằng quá giảo hoạt, chẳng lần nào chúng ta chiếm được phần hơn, ngược lại còn chết không ít người. Bất quá bọn chúng cũng chết không ít, hơn nữa bọn chúng chỉ có một cái địa khu Hổ Xuyên đạo, nguồn nhân khẩu dù gì cũng có hạn, ta thấy hiện giờ Ma Ni giáo nhìn bề ngoài vẫn phong quang như vậy, nhưng bên trong, hẳn đã tiêu hao gần hết rồi.”
Nhìn thấy thần sắc Khắc Lạp Mã Kỳ không có biến hóa gì, La Nhĩ Đàn tiếp tục không cố kỵ gì nói oang oang: “Chúng ta trước kia đúng là ngu ngốc, vì sao phải bán mạng cho Bộ Thủ chứ? Hắn cho chúng ta được cái gì? Hắn luôn làm các đân tộc huynh đệ của cao nguyên Huyết Sắc tàn sát lẫn nhau… À, bọn Tây Mông không phải huynh đệ của chúng ta… Đều người Ngõa Lạp chúng ta tự làm! Ví như lần này, chúng ta đã ở ngoài thành của Ma Ni giáo rồi, chỉ cần nửa ngày, chúng ta liền có thể đánh vào trung bộ của Ma Ni giáo, cho hắn phải tối tăm mặt mũi. Ả Phương Phỉ Thanh Sương gì đó không phải là mỹ nhân hạng nhất sao? Không bằng chúng ta cướp phắt cô ả về cho đại hãn làm phi tử cho xong…”
Khắp Lạp Mã tựa khẽ vào ghễ, liếc mắt nhìn La Nhĩ Đan nói văng miểng, mày khe khẽ nhíu lại. Không có gì phải nghi ngờ, La Nhĩ Đan tuyệt đối là một kẻ tinh minh, rất biết tính kế kẻ khác, còn rất biết ngụy trang, hắn luôn đem cái mặt tinh minh của mình ẩn dưới cái thô lỗ và phóng túng cố ý để lộ ra, để giảm bớt sự chú ý của người khác đối với mình. Lần này Ma Sa Địch phái La Nhĩ Đan theo mình xuất chinh, chính là muốn mình hiểu thêm về hắn, xem xem hắn có thể tiếp tục sử dụng được hay không. Ma Sa Địch cũng có một số chính địch, nếu như La Nhĩ Đan đầu kháo những chính địch kia, mình sẽ không chút do dự động thủ giết hắn. Kẻ không thể để cho mình sử dụng, thì càng xuất sắc, càng phải giết cho nhanh, đây chính là phép tắc cơ bản của đấu tranh chính trị, Ma Sa Địch hiểu rất rõ đạo lý này.
Trong đầu lướt qua một loạt suy nghĩ, nhưng thần sắc Khắc Lạp Mã Kỳ lại không hề có bất kỳ biến hóa nào, tới tận khi đợi La Nhĩ Đan nói xong, mới không nhanh không chậm nói: “Nhưng mục tiêu tác chiến lần này của chúng ta không phải là Ma Ni giáo, mà là quân Lam Vũ. Đây là điều chính miệng đại hãn nói với hai chúng ta, ngươi không quên nhanh như thế chứ?”
La Nhĩ Đan hùng hồn nói: “Đương nhiên ta không quên, mục tiêu của chúng ta chính là địa khu Tử Xuyên đạo. Bất quá nếu như chúng ta thuận tay dắt dê giải quyết Ma Ni Giáo, còn tiện thể đem Phương Phỉ Thanh Sương theo, tin rằng đại hãn sẽ rất cao hứng…”
Lần này Khắc Lạp Mã Kỳ không lịch sự nữa, lạnh lùng nói: “Vạn nhất chúng ta giải quyết không nổi thì sao?”
La Nhĩ Đan nuốt nước bọn, thức thời ngậm miệng lại.