Chương 333: Sói Đến Từ Phương Bắc (3) ...


Từ khoảng cách trên bản đồ mà xét , người Ngõa Lạp khả năng còn ba tới bốn ngày nữa mới có thể tới được cứ điểm Tiểu Thang Sơn, nếu như Ma Ni giáo cung cấp viện trợ cho bọn chúng ở trên đường, bước tiến của người Ngõa Lạp sẽ có thể càng nhanh hơn. Dùng tốc độ cao nhất mà tính, người Ngõa Lạp có thể tới được cứ điểm Tiểu Thang Sơn và giữa trưa ngày kia, rồi cùng quân Lam Vũ phát sinh xung đột kịch liệt.

Lần này kỵ binh người Ngõa Lạp xuất động, bao gồm sáu đội vạn người, trong đó có một số đội vạn người không đủ, tổng binh lực ước chừng ba vạn sáu nghìn người. Đây chỉ là nhân số của kỵ binh Lang Nha, số ngựa chúng mang theo ước chừng có trên tám vạn, cơ bản mỗi người được hai con ngựa, thậm chí có người có ba con. Ngựa thừa ra là dụng để thay thế khi nam hạ, còn khi trở về thì dùng để chở vật tư. Từ số lượng ngựa có thể thấy, người Ngõa Lạp lần này tính chất đầy mang về rồi.

Đương nhiên, còn số ba vạn sáu nghìn này không chuẩn xác lắm, bởi vì biên chế của kỵ binh dân tộc du mục có tính tự do rất lớn, vạn nhân đội cũng không phải là biên chế chính quy, nhân số mà nó có cũng biến hóa tùy vào tình huống thực tế. Nhưng tổng binh lực mà nói, nhân số người Ngõa Lạp nam hạ lần này đúng là vượt qua bất kỳ lần nam hạ cướp doạt nào trước kia, gần như có thể bằng được binh lực khi xưa tiêu diệt ba nước Cơ Địch Nỗ. Vào mấy năm trước, khi người Ngõa Lạp tiêu diệt vương quốc Cơ Địch Nỗ, cũng chỉ xuất động chừng năm vạn người.

“Xem ra bọn chúng muốn cho chúng ta một niềm vui bất ngờ.” Vân Thiên Tầm sắc mặt rất thâm trầm, nhưng nói chuyện vẫn lạnh tanh.

“Ma Ni giáo rất biết làm việc.” Khắc Lao Tắc Duy Tư lạnh lùng nói.

Bời vì nguyên nhân sức khỏe, Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm đều vừa mới tới cảng Lỗ Đạt, một giây trước khi cơn bão nhiệt đới đổ bộ, xe lăn của hai người bọn họ mới từ trên chiến hạm vận chuyển xuống bến tàu ở cửa cảng. Cũng chính vì có hai người tới, Dương Túc Phong mới có tâm tư đi hái bông hoa nhỏ Viên Ánh Lạc. Nhưng không ngờ, bên này vừa hưởng thụ xong, ngay thời gian nghỉ ngơi còn chưa có, phiền toái đã theo tới.

Trong lòng Dương Túc Phong rất giận dữ, giận đám khốn kiếp Ma Ni giáo, vì đối phó với mình, bọn chúng đúng là thủ đoạn nào cũng dùng được. Phương Phỉ Thanh Sương nhiều lần ám sát mình không thành, hiện giờ lại làm cái chiêu mượn đao giết người, cũng không biết trong đầu Tuyền Tu Hoằng nghĩ cái gì. Tới lúc đó người Ngõa Lạp chơi trò mượn đường diệt Quắc, nửa đường quay đầu sang công kích trung bộ của Ma Ni giáo, thì hắn khóc không ra nước mắt.

“Bộ Thủ, rốt cuộc là hắn muốn làm gì?” Đột nhiên Vân Thiên Tầm hỏi một câu kỳ quái.

Nhìn bề ngoài, người Ngõa Lạp lần này nam hạ chẳng có bất kỳ liên quan nào tới Bộ Thủ đầu não của đế quốc Quang Minh, nhưng cần thận suy xét, lại tựa hồ ẩn chưa vô số vấn đề sâu sắc, rất đáng để suy nghĩ tường tận, để nghiên cứu kỹ càng.

Khắc Lao Tắc Duy Tư trầm mặc suy nghĩ.

Trầm Tường Vân cũng chìm vào suy ngẫm.

Dương Túc Phong không có quá nhiều thời gian đi suy nghĩ vai trò của Bộ Thủ ở chuyện này, y phải mau chóng đưa ra phán đoán. Hiện giờ mỗi một phút thời gian đều rất quan trọng. Y gọi Viên Ánh Lạc tới, suy nghĩ một chút, chỉnh lý qua suy nghĩ của mình, liên tục phát ra nhiều mệnh lệnh, hạ lệnh phủ đại đô đốc địa khu Mỹ Ni Tư đưa ra phản ứng, điều binh lực tăng viện tới cứ điểm Tiểu Thang Sơn.

Đối với cứ điểm Tiểu Thang Sơn, Dương Túc Phong vẫn rất có lòng tin.

Y Tới từ một thế giới khác, không thể không biết sự đáng sợ của dân tộc du mục ở thời đại binh khí lạnh, thiết kỵ Mông Cổ và Mãn Châu bát kỳ, đó đều là dân tộc du mục tung hoành thiên hạ. Tính cơ động và sức chiến đấu của bọn họ là không thể so sánh, có thể nói là đánh đâu thắng đó. Hiện giờ địa khu Mỹ Ni Tử giống như đất đai Trung Nguyên thời cổ, muốn cùng kẻ địch đấu cứng là không được, Trung Nguyên không có nhiều ngựa đến thế, cũng không có nhiều kỵ binh kỹ năng thiến đấu thành thục đến thế.

Nhưng, Trung Nguyên có một tuyệt chiêu đối phó với kỵ binh du mục, đó chính là thành lũy kiên cố.

Bất kể là thành Tương Dương triều Tống hay là thành Ninh Viễn triều Minh, đều mang tới tác dụng cực lớn trong chiến đấu với kỵ binh dân tộc du mục.

Cho nên, mới bắt đầu Dương Túc Phong đã quyết tâm biến cứ điểm Tiểu Thang Sơn thành Tương Dương của địa khu Mỹ Ni Tư.

Trải qua một năm kiến thiết, quy mô và mức độ kiên cố của cứ điểm Tiểu Thang Sơn đều không dưới cứ điểm Đông Nhật. Địa thế của nó càng phức tạp hiểm yếu hơn, các loại vũ khí nặng nhẹ của quân Lam Vũ đều có thể phát huy được toàn bộ uy lực. Tiểu Thang Sơn thủ bị doanh mặc dù thuộc về biên chế đội cảnh vệ nhân dân, nhưng trên thực tế lại là cơ cấu của bộ đội dã chiến hoàn chỉnh điều chuyển qua. Thủ bị doanh này có hơn một nửa thành viên là binh sĩ có kinh nghiệm.

Vũ khí trang bị của Tiểu Thang Sơn thủ bị doanh cũng vô cùng đầy đủ, số lượng pháo trái phá cỡ nòng 100 ly và súng máy hạng nặng Mã Khắc Thẩm rất nhiều, hỏa lực rất mãnh liệt. Đồng thời, do ở cần xưởng quân giứi Gia Lạp Tháp Sa Lôi, vận chuyển thuận tiển, cho nên số lượng đạn dược dự trữ cũng rất nhiều, ví như đạn của mỗi pháo trái phá 100 ly đều tới hơn sau trăm viên. Dương Túc Phong biết rất rõ quân Lam Vũ sớm muộn gì cũng phát sinh xung đột kịch liệt với dân tộc du mục, cho nên vẫn luôn lặng lẽ chuẩn bị, nhưng lần này người Ngõa Lạp tới nhanh như vậy, thì có chút nằm ngoài dự liệu.

“Lúc này phải trông vào Toa Xa rồi.” Trong giọng Vân Thiên Tầm đầy vẻ kỳ vọng.

Doanh trưởng thủ bị doanh cứ điểm Tiểu Thang Sơn là Toa Xa, cũng là nhân vật có chút tên tuổi. Hắn vốn là quan quân thủ hạ của Ô Mạn Lặc Tư, có bản lĩnh cầm quân. Sau này Ô Mạn Lặc Tư chết trận, dưới sự cảm hóa của Vân Thiên Tầm, hắn chủ động suất lĩnh quan binh sót lại đầu hàng quân Lam Vũ, đồng thời sau này trong chiến đấu và huấn luyện đều thể hiện đảm sắc hơn người, vì thế bất chấp nguy hiểm ngành an toàn cảnh báo. Dương Túc Phong an bài hắn ở cứ điểm Tiểu Thang Sơn.

Lần này người Ngõa Lạp tới bất ngờ, hơn nữa chủ lực của quân Lam Vũ đều ở chiến trường Tình Xuyên đạo, muốn chuyển binh quy mô lớn là chuyện rất khó khăn, hơn nữa cũng không thể vì người Ngõa Lạp nam hạ mà lúc này làm loạn kế hoạch ở Tình Xuyên đạo. Nếu như làm thế, sẽ dẫn tới phản ứng liên hoàn. Cho nên, quân chính quy của quân Lam Vũ có thể tăng viện cho cứ điểm Tiểu Thang Sơn là không thể nhiều lắm, nòng cốt lực lượng phòng thủ vẫn phải dựa vào thủ bị doanh của Toa Xa.

Đương nhiên, viện trợ cẩn thiết vẫn phải có.

Xuất phát từ hiểu biết lịch sử, Dương Túc Phong luôn biết dân tộc du mục là rất khó đối phó, cho dù có cứ điểm kiên cố, bọn chúng cũng sẽ nghĩ ra các loại biện pháp đột nhập nội địa, cho nên hết sức thận trọng. Mặc dù địa khu Tử Xuyên đạo cơ bản đã được bình định, phỉ hoạn lẻ tẻ cũng đã tuyệt tích, thấy của rơi không nhặt, đêm ngủ không cần đóng cửa, nhưng y vẫn không dám lơ là cảnh giác.

Tổng đốc Tử Xuyên đạo Vương Ngạn Chương là do chính Dương Túc Phong chọn ra. Hắn là nhân vật văn võ song toàn, trong các đạo tổng đốc, hắn là nhân vật duy nhất vừa đảm nhận công việc chính trị lẫn quân sự, mặc dù xưa nay chưa từng lên chiến trường, nhưng khi làm quan viên trong nội địa đế quốc Đường Xuyên, đã từng gánh vác công tác vận chuyển người và vật tư lên tiền tuyến, rất am hiểu quy trình này.

“Nói với Vương Ngạn Chương, phải dùng tốc độ nhanh nhất điều động nhân viên và vật tư tới cứ điểm Tiểu Thang Sơn. Vật tư phía nam có thể thông qua đường sắt chuyển tới Lạp Tháp Sa Lôi, sau đó vận chuyển. Về phần nhân viên dự bị, thì rút ra từ Đan Phượng phủ và Phù Phong phủ.” Dương Túc Phong đưa ra chỉ thị rõ ràng.

Quan quân của đội cảnh vệ nhân dân của Đan Phượng phủ và Phù Phong phủ đều tới từ đế quốc và sư đoàn Hỏa Liệt Điểu của những pháo thủ cụt tay. Bời vì biên chế của quân Lam Vũ gấp rút mở rộng, quan quân có kinh nghiệm thiếu thốn vô cùng. Một số nhân viên kiệt xuất trong số pháo thủ cụt tay cũng bị rút ra đảm nhận quan quân, dưới dự chỉ huy của bọn họ, chủ yếu là dưới sự cố vũ tinh thần chiến đấu ngoan cường của bọn họ, tố chất và kỹ năng chiến đấu của nhân viên đội cảnh vệ nhân dân Đan Phượng phủ và Phù Phong phủ đều làm người ta hài lòng, chỉ cần thay bằng vũ khí của quân chính quy, vẫn rất có sức chiến đấu.

Nơi này còn có địa phương đáng vui mừng, chính là sự tồn tại của Gia Lạp Tháp Sa Lôi, đất khoáng sản vốn nổi tiếng cả đế quocó này, hiện giờ đã thành cơ sở sản xuất vũ khí quân sự lớn nhất của quân Lam Vũ, đủ các loại tài nguyên và khoáng thạch được gia công trực tiếp thành vũ khí trang bị và đạn dược. Rất nhiều vũ khí trang bị và đạn dược của quân Lam Vũ, còn cả sắt thép, đều là từ nơi này sản xuất ra, mà nó cách cứ điểm Tiểu Thang Sơn, chỉ có một ngày đường vận chuyển.

Phù Phong phủ liền sau đó cũng tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, đề phòng đánh tập hậu đòn sở trưởng nhất của kỵ binh dân tộc du mục, bất quá Dương Túc Phong không tin kỵ binh dân tộc du mục thực sự dám vượt qua cứ điểm Tiểu Thang Sơn đánh bọc hậu Phù Phong phủ. Nếu bọn chúng thực sự làm như thế, y sẽ thay đổi sách lược, hạ lệnh Lam Sở Yến xua quân bắc thượng, đem đám kỵ binh du mục này nuốt sạch toàn bộ, để bọn chúng có đi không có về.

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Chương #333