Chương 326: Kỵ Binh Liệp Ưng (4)


Hắn nâng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ lên, nhắm chuẩn vào kẻ địch. Kỵ binh kẻ địch đi ở trên cùng mục tiêu rất rõ, dễ dàng ngắm trúng, nhưng hắn đợi rất lâu, tin chắc có thể bắn một phát trúng ngay, mới chậm rãi bóp cò. Đây là tên địch đầu tiên hắn sắp tiêu diệt, hắn phải bắn một phát thành công.

Đoàng!

Tên kỵ binh phản quân Bành Việt đi ở trên cùng kia quả nhiên ngực trúng đạn, tiếp theo đó người ngả ra, ngã xuống, nhưng chân hắn còn treo trên bàn đạp, chiến mã tiếp tục tiếp lên kéo thi thể của hắn qua bãi cỏ đi một khoảng xa, thi thể của hắn cuối cùng mới rời khỏi bàn đạp, ngã ở chỗ cách Hàn Giai chừng bảy mươi mét.

Đoàng ! Đoàng!

Phát súng đầu tiên quả nhiên bắn trung, lòng tin của Hàn Giai tăng gập bội, tiếp đó bắn hai phát.

Hai tên tên kỵ binh phản quân Bành Việt theo sau cũng không chút ngoại lệ ngã xuống, chiến mã của bọn chúng không có bàn đạp, cho nên thi thể bị ném thắng xuống đất.

Hàn Giai vội vàng đứng dậy, muốn đi chiếm lấy ba còn chiến mã kia làm của riêng.

Thế nhưng, người hắn còn chưa kịp nhúc nhích, trên triền núi phía sau lại xuất hiện một đám kỵ binh phản quân Bành Việt, xem ra kẻ tụt lại phía sau đúng là không ít.

Hàn Giai chỉ đành rút vào trong bụi cây, sau đó bình tĩnh nâng súng trường lên.

Đoàng!

Tên kỵ binh phản quân Bành Việt phóng qua trước mặt hắn ngã cắm đầu xuống đất, chiến mã kéo theo thi thể chủ nhân vẫn đang xông về phía trước, tới tận khi lao tới chỗ trước mặt Hàn Giai cách hắn không tới ba mét mới chầm chậm rừng lại, do hắn ẩn nấp rất kín, kỵ binh Bành Việt ở phía sau còn chưa phát hiện ra đạn tới từ phương nào.

Hàn Giai khẩn thiết muốn tiến tới cướp chiến mã, dùng chiến mã đưa mình rời khỏi cái hõm núi nhỏ này, nhưng kỵ binh phản quân Bành Việt phía sau kéo ùa tới, căn bản không cho hắn cơ hội lên ngựa. Hắn vội đếm qua, tổng cộng có tám tên kỵ binh, gần như cùng một lúc, có mấy đồng bạn kỵ binh Liệp Ưng của quân Lam Vũ cũng xuất thiện ở bên kia hõm núi, người cầm đầu chính là Hợi Cách Lỗ, bọn họ quay lại là để tìm Hàn Giai.

“Mẹ nó! Lão tử hôm nay làm bộ binh rồi!” Hàn Giai không thể không rụt lại sau thi thể của chiến mã của mình, lợi dụng thi thể chiến mã yểm hộ, nhắm chuẩn kẻ địch liên tục nổ súng, tiếng súng đì đoàng liên tục không dứt, nằm trên mặt đất nổ súng so với nổ súng trên lưng ngựa chắc chắn hơn nhiều. Liên tục bốn phát súng, Hàn Giai làm thịt bốn tên địch. Nhưng kỵ binh phản quân Bành Việ đằng sau đột nhiên chuyển hướng, xông tới phía những binh sĩ quân Lam Vũ khác, kết quả bị các chiến hữu giành trước giết chết.

Hàn Giai lại nhảy ra, muốn cướp lấy ngựa, nhưng những con ngựa không có chút chạy loạn lên, sớm đã bị các chiến sĩ quân Lam Vũ ở gần chiếm làm của riêng rồi, tới ngay cả con chiến mã vừa rồi cách hắn không tới ba mét, cũng vì tiếng súng dọa hoảng mà chạy vào lòng người khác.

“Trời ơi!” Hàn Giai chỉ đành kêu lớn xui xẻo, huy chương quân công tới tay lại bay mất rồi.

Chính lúc lại thất vọng, đột nhiên, một đám kỵ binh phản quân Bành Việt không biết từ đâu xông ra, đánh thẳng về phía Hợi Lỗ Cách. Mà bên người Hợi Lỗ Cách, còn có hơn mười tên binh sĩ phản quân Bành Việt vây công hắn. Hợi Lỗ Cách một bên thúc ngựa né trách, một bên không ngừng quay đầu nổ súng. Mỗ lần súng nổ, đều có một tên kỵ binh phản quân Bành Việt từ trên lưng ngựa ngã xuống, nhưng, trong thời gian ngắn, hắn cũng không có cách nào thoát được đông kẻ địch như vậy.

“Mẹ nó!” Hàn Giai chửi rủa, huy chương quân công lúc này không mò được rồi, lão từ liều với các ngươi.

Quyết định chủ ý, Hàn Giai đem toàn bộ trang bị trên yên ngựa dỡ tới bên người mình, đem súng trường Mễ Kỳ Nhĩ nạp đầy đạn, đặt lên xác ngựa, sau đó đưa tay muốn đưa tay rút toàn bộ chốt bảo hiểm của lựu đạn, bất quá nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không rút. Nếu ném lựu đạn đi, khẳng định cả người lẫn ngựa đều bị nổ chết, mình làm sao còn thu được chiến mã của địch nữa chứ!

Bỏ lựu đạn ra, Hàn Giai cũng nhét đầy đạn vào nóng súng Mauser đặt ở bên người, đồng thời cũng nhét đầy đạn vào băng đạn dự bị, sau đó cầm súng trường Mễ Kỳ Nhĩ lên, quỳ sau xác ngựa, nhắm chuẩn vào kỵ binh phản quân Bành Việt phi tốc tiến đến.

Đoàng! Đoàng! Đoàng! Liên tục ba phát súng, ba tên kỵ binh phản quân Bành Việt từ trên lưng ngựa ngã xuống, nhưng dây cương giữa lấy thân thể chúng, cả người và chiến mã cùng nhau cả xuống, phản quân Bành Việt phía sau tránh không kịp, dẫm thẳng luốn lên người bọn chúng, tức thì đem ba con chiến mã dẫm cho máu thịt lẫn lộn, làm Hài Giai thất vọng vô cùng, lại thấy hết sức tiếc nuối, nếu ba con chiến mã kia đều bị mình thu được, vậy thì tốt nhường nào!

Có kỵ binh phản quân Bành Việt phát hiện ra bất ổn, ngay sau đó phát hiện vị trí của Hàn Giai trên chiến trường hỗn loạn, lập tức gia Mã Đao, kêu gào xông về phía Hàn Giai. Trên mã đao sáng loáng của bọn chúng, thậm chí còn mang theo máu tươi, cũng không biết rốt cuộc bọn chúng giết ai.

Hợi Cách Lỗ vô ý nhìn thấy toàn bộ, vội vàng xoay đầu ngựa lại chi viện, nhưng kẻ địch bên cạnh hắn quấn lấy không rời.

Đối diện với kẻ địch đông đảo xung phong, ngược lại Hàn Giai lại hoàn toàn trở nên bình tĩnh.

Hắn đột nhiên nhớ ra, trong sách yếu lĩnh khi huấn luyện tân binh, giáo quan từng nói qua, bộ binh chỉ cần ở trong một trường chiến đấu giết chết mười kẻ địch, là có thể lấy được một chiếc huy chương quân công, hiện giờ mình đã giết được mười tên, đã được một cái huy chương quân công rồi, nếu giết thêm mười tên, là có thể lấy được cái huy chương quân công thứ hai rồi, nếu giết chết toàn bộ đội địch… mình có thể thu được ba chiếc huy chương quan công…

Đoàng!

Đoàng! Đoàng!

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Hàn Giai tập trung tinh thần xạ kích.

Trong lỗ tai hắn, cả đất trời thành một mảng yên tĩnh, tựa hồ chỉ có tiếng súng đơn điệu,

Ở trong mắt hắn, chỉ có bóng dáng kẻ địch ngày càng gần, còn cả cả ngực kẻ địch trong đầu ruồi của súng trường.

Mỗi lần bóp cò, đều có một tên địch từ trên lưng ngựa ngã xuống.

Những tên kỵ binh phản quân Bành Việt hiển nhiên không ngờ rằng sức chiến đấu của địch nhân cường hãn như thế, thậm chí khi còn chưa ý thức được xảy ra chuyện gì, đã bị bắn chết, có mấy con chiến mã bị mất đi chủ nhân cuối cùng cũng chạy tới bên người Hàn Giai, làm hắn thò tay ra là tới, nhưng tạm thời hắn chưa có tâm tư thu nạp bọn chúng, cho dù là bọn chúng gần trong gang tấc.

Hợi Cách Lỗ giết chết tên kỵ binh Bành Việt cuối cùng bên người, chậm rãi tới gần bên Hàn Giai, hắn không ra tay giúp đỡ, Hàn Giai cũng chẳng phát giác hắn tới gần. Hàn Giai chỉ toàn tâm toàn ý xạ kích, giống như mình bắn bia ở trường tập huấn vậy.

Kỵ binh phản quân Bành Việt cuối cùng cũng hiểu ra không thể thắng được Hàn Giai, quay đầu ngựa bỏ chạy.

Hợi Cách Lỗ nâng súng Mauser lên, rồi lại phát hiện tầm bắn không tới.

Nhưng Hàn Giai đã đứng lên, nâng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ.

Đoàng đoàng đoàng!

Liên tục ba phát súng, ba tên kỵ binh phản quân Bành Việt cuối cùng lần lượt ngã vào trong bãi cỏ.

Hàn Giai thở phào nhẹ nhõm, vẫn chưa ý thức được Hợi Cách Lỗ ở ngay gần chỗ mình, hoặc là ý thức được rồi, nhưng không có thời gian để ý tới hắn. Hiện giờ chuyện hắn gấp gáp đi làm nhất chính là đem toàn bộ lũ chiến mã khỏe mạnh thu lại, sau đó chọn ra một con cường tráng nhất cho bản thân thay, hạng mục này phí của hắn mất tới hai mươi phút, lúc này, tiếng súng trên chiến trường cơ bản đã lắng xuống rồi.

Hàn Giai đếm qua, tổng cộng bản thân giết được hai mươi sáu tên địch, thu được mười bốn con ngựa khỏe mạnh.

Hợi Cách Lỗ lúc này mới xuất hiện, cùng Hàn Giai chào hỏi.

Trên mặt Hàn Giai toàn bộ đều là khói súng, trên đó mồ hôi xung phá thành mấy đường rãnh rõ ràng.

“Hợi Cách Lỗ đại thúc, người nói cháu có thể lấy được huy chương quân công không?” Hàn Giai thận trọng nói.

“Ngươi đi hỏi đại đội trưởng.” Hợi Cách Lỗ tức giận đem trang bị yên ngựa của hắn tháo xuống, đặt lên một con chiến mã khác cường tráng nhất .

“À...” Hàn Giai thất vọng nói, lẩm bẩm cúi đầu xuống.

Hắn không có gan đi gặp đại đội trưởng.

Nghe nói đại đội trưởng là anh hùng chiến đấu nổi tiếng, trên người có ba mươi tám vết thương, trước sau giết trên chết một trăm tên địch, đại đội trưởng ghét nhất đám gia hỏa không có tiền đồ, mình vừa mới lên chiến trường đã từ kỵ binh biến thành bộ binh, không bị chửi chết mới là lạ.

Nhưng, dường như ông trời phù hộ hắn, đại đội trưởng không ngờ xuất hiện trước mặt hắn mang theo sắc mặt hồ nghi, nhìn thi thể kẻ địch ngổn ngang trong hẻm núi nhỏ, còn có hơn mười con ngựa nhìn qua rất khá, sau đó đi tới bên người Hàn Giai, mang theo vẻ nghi hoặc.

“Liên trưởng, tôi có thể lấy được một cái huy chương quân công không?” Hàn Giai cuối cùng cũng lấy dũng khí hỏi, mặc dù giết chết được không ít quân địch, nhưng chiến mã của bản thân cũng bị tổn thất, không biết cái công lao này rốt cuộc tính toán thế nào.

Đại đội trưởng quay đầu nhìn Hợi Cách Lỗ.

Hơi Cách Lỗ mặt vẫn không chút biến đổi nói: “Nó giết chết hai mươi sáu tên địch, thu được mười bốn con chiến mã còn khỏe, bất quá ngựa của mình cũng bị giết chết.”

Đại đội trưởng liền nở nụ cười, thân thiết vỗ vai Hàn Giai, vui mừng nói: “Đương nhiên là được, chiến đấu kết thúc sẽ phát cho ngươi huy chương quân công, ba cái! Ta còn cho rằng…”

Trên mặt Hàn Giai tức thì bung ra nụ cười, trong lòng mừng như hoa nở, lời phía sau đã không còn nghe thấy nữa.

Thực tế thì, đằng sau cũng chẳng còn gì, bởi vì lời của đại đội trưởng còn chưa nói xong, tiếng còi lại lần nữa tiếp tục vang lên kéo dài không dứt, lính thông tin chạy qua chạy lại báo cáo, quân địch lại tới rồi!

Quân địch lượt này càng có lai lịch hơn.

Lang Báo Kỵ của Cáp Lạp Lôi.

Đại đội trưởng dùng sức vỗ vai Hàn Giai: “Tiểu tử! Chiếc huân chương quân công thứ tư của ngươi tới rồi!”

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Chương #326