Chương 324: Kỵ Binh Liệp Ưng (2)


Khó khăn lắm mới lên được bờ, Hợi Cách Lỗ không yên tâm kiểm tra qua trang bị của Hàn Giai, rồi lại thay hắn kiểm tra ngựa, xác định không có gì đáng lo, lúc này mới vội vàng đuổi theo bộ đội ở phía trước. Hợi Cách Lỗ xuất thân là người Hốt Kỵ Thi là quân nhân tiêu chuẩn, từ nhỏ đã giỏi xạ kỵ, mặc dù kỹ thuật không tinh xảo như người Tây Môn, nhưng cũng được coi là một tay hảo thủ rồi. Sau khi gia nhập kỵ binh Lam Vũ, rất mau biểu hiện được chỗ hơn người của hắn, là một trong số những người được Phong Phi Vũ điểm danh biểu dương trên hội nghị.

Hợi Cách Lỗ đồng thời cũng là sĩ quan thế hệ đầu của quân Lam Vũ, hiện giờ quân hàm của hắn chính là thượng sĩ, điển hình của đầu binh đít tướng, điều này không phải là nói tư cách và sự từng trải của hắn còn chưa tới trình độ quan quân, thực tế thì, tư lịch của hắn còn có thể làm tới vị trí liên trưởng, sở dĩ hắn không được ban cho quân hàm thiếu úy hoặc thậm chí trung úy, là bởi vì bản thân hắn không muốn, hắn thích làm một sĩ quan hơn, đem hết kinh nghiệm và kỹ thuật của mình truyền cho các chiến sĩ trẻ tuổi, đối với việc bày mưu tính kế và hàng đống công tác hành chính, hắn nhìn mà phát sợ, chiến đấu dữ dội, thẳng thắn chân thật, mới càng thích hợp với khẩu vị của hắn hơn.

“Mẹ nó! Những tên gia hỏa các ngươi, đều là điển hình đám anh hùng cô độc.” Sau một lần diễn tập tàn khốc kết thúc, khi Phong Phi Vũ đánh giá những chiến sĩ biểu hiện xuất sắc, Hợi Cách Lỗ cũng ở trong danh sách biểu dương, nhưng hắn không thể tới dự, bởi vì hắn quá liều lĩnh, liên tục dùng gậy gỗ đánh ngất ba đối thủ nhưng cuối cùng cũng bị đối thủ liều mạng đánh ngất. Nằm lỳ ở trong y viện đúng một tuần mới có thể miễn cưỡng xuống giường đi lại, sức chiến đấu của kỵ binh Lam Vũ chính ở trong huấn luyện tàn khốc như vậy rèn luyện ra.

Đội ngũ kỵ binh quân Lam Vũ vòng qua Phụ Ninh phủ phát động những đợt tấn công lẻ tẻ.

Phong Phi Vũ cố ý khiêu khích kẻ địch, kích thích kẻ địch một chút, để bọn chúng thưởng thức cảm giác bực bội chỉ có thể chịu đòn mà không thể đánh lại. Nếu như thủ quân bên trong không nhẫn nhịn được, mở cửa thành xông ra phát động tấn công, vậy vừa khéo trúng với ý nguyện của hắn, hắn nhất định sẽ dùng hỏa lực tầm xa dày đặc, giáo huấn tử tế bọn chúng cái gì gọi là nhẫn nhục gánh trọng trách.

Hàn Giai có chút hưng phấn đứng trên lưng ngựa, nhìn tình hình chiến đấu phía trước, bởi vì khoảng cách khá xa cho nên hắn nhìn không rõ, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng súng nặng nề, trên tường thành Phụ Ninh phủ tựa hồ đã chẳng còn ai, xem ra kẻ địch đã nấp hết sau tường thành rôi. Vốn còn có thể nhìn thấy mấy chục quân kỵ đủ các dạng của các quốc gia ở nơi đó, nhưng hiện giờ chẳng còn thấy gì nữa rồi, hẳn là bị các huynh đệ tài bắn súng như thân bắn đổ rồi, mấy cán cờ bị bắn gẫy từ trên tường thành rơi xuống, nằm tán loạn ở dưới chân thành.

Hàn Giai không kìm dược hoa tay múa chân, háo hức muốn xông lên phía trước, tự mình biểu hiện một chút tài bắn súng của bản thân, hắn có lòng tin trong khoảng cách ba trăm mét cũng có thể bắn gẫy cán cờ của kẻ địch. Hắn tòng quân đã mười một tháng rồi, đây mới là lần đầu tiên tham dự chiến đấu, hắn quả thực có chút nôn nóng muốn biểu hiện bản thân, sốt ruột muốn giết địch lập công. Thậm chí liên trưởng đem mình sắp xếp ở phía dưới cùng, thực sự là quá xem thường mình, kỵ thị chiến sĩ mới.

Từ sau khi tiến vào Tình Xuyên đạo, cả chặng đường Hàn Giai đều không có cơ hội mặt đối mặt với kẻ địch, luôn phụ trách thu dọn chiến trường, yểm hộ đằng sau, phía trước đánh tới náo nhiệt, phía sau lại vắng vẻ tới thê lương. Hắn luôn nghĩ, nếu tới tận lúc chiến tranh kết thúc, bản thân cũng không có cơ hội kiếm lấy một chiếc huân chương mà nói, quả thực là không có mặt mũi trở về nhà thăm người thân. Ở địa khu Gia Lạp Tháp Sa Lôi, hộ gia đình nào không có nam nhi tòng quân chứ, nếu như mình ngay cả một cái huy chương quân công cũng chẳng lấy được, ôi, sợ là cha mẹ cũng không còn mặt mũi nào mà nhìn người khác nữa.

Trong loạn thế, quân công là hàng đầu, Dương Túc Phong đương nhiên sẽ không quên kinh nghiệm mà các tiền bối dùng mấy nghìn năm máu và mồ hôi tổng kết ra này, cho nên quân công của quân Lam Vũ cũng rất có sức nặng, vượt qua tất cả các công tích khác. Huy chương quân công là vinh diệu thực sự của chiến sĩ quân Lam Vũ, chiến sĩ giành được huy chương quân công, bản thân có thể có được danh dự cực lớn, người thân cũng có thể có được lợi ích tương đương.

Hợi Cách Lỗ lại như chẳng nhìn thấy gì ở trước mắt, tự nhắm mắt dưỡng thần. Hắn phất tay với Hàn Giai, ý báo hắn xuống ngựa, để giữ gìn thể lực cho ngựa.

Hàn Giai vội vàng nhảy xuống ngựa, đồng thời tỏ ý áy náy với Hợi Cách Lỗ, bởi vì bản thân quá nông nóng mong mỏi được tham dự chiến đấu, đến nỗi không ngờ lại quên phép tắc cơ bản của kỵ binh, đó chính là phải cố gắng hết mức để cho ngựa được nghỉ ngơi. Hắn nhìn bốn phía, những chiến sĩ ở vị trí gần phía sau đều đã xuống ngựa, rải rác quan sát trận chiến quấy rối ở phía trước. Đại bộ phận các chiến sĩ đều tìm kiếm thức ăn cho ngựa, có một số người thậm chí tháo yên ngựa thậm chí trang bị trên yên ngựa xuống, để làm cho chiến mã được giảm gánh nặng ở mức cao nhất.

Hàn Gia cũng muốn tháo yên ngựa xuống, nhưng bị Hợi Cách Lỗ ra hiệu chặn lại.

Hợi Cách Lỗ giọng khàn khàn: “Chiến đấu có thể đến bất kỳ lúc nào..”

Giường như để xác minh lời của hắn, đột nhiên ở phía đông Phụ Ninh phủ, vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

Lập Túc tiếng còi cảnh giới chói tai vang lên, tiếng súng cảnh giới cũng vang lên.

Những kỵ binh quân Lam Vũ tháo yên ngựa xuống vội vàng đặt yên ngựa lên lưng ngựa, sau đó tung người lên ngựa, khi động tác này của bọn họ hoàn thành, hai người Hợi Cách Lỗ và Hàn Giai đã ngồi vững vàng trên lưng ngựa, đồng thời cũng đưa đạn của súng trường tự động Mễ Kỳ Nhĩ nạp vào lòng súng rồi.

Hàn Giai rõ ràng có chút kích động, sắc mặt hơi ửng hồng, mắt vội vàng nhìn về phương hướng tiếng vó ngựa vang lên, mặc dù không nhìn thấy động tác của kẻ địch, nhưng từ tiếng vó ngựa phán đoán, số lượng kỵ binh của kẻ địch không ít. Từ sau khi tiến vào Tình Xuyên đạo, bộ đội kỵ binh của quân Lam Vũ mãi chẳng gặp được kỵ binh của địch, cho nên không nổ ra chiến đấu lớn, hiện giờ rốt cuộc kỵ binh của kẻ địch cũng đã xuất hiện rồi, có phải có nghĩa là chiến đấu kịch liệt sẽ sắp tới rồi không?

Huy chương quân công tới rồi!

Suy nghĩ của Hàn Giai rất là đơn thuần.

Hợi Cách Lỗ quay đầu nhìn trên trán Hàn Giai toát ra mồ hôi, trầm giọng nói: “Bình tĩnh nào, chớ kích động.”

Hàn Giai gật đầu, tỏ ý đã hiểu, nhưng muốn hắn hoàn toàn trở nên bình tĩnh thì hắn lại không làm được. Đây là hành động quy mô lớn đầu tiên của kỵ binh quân Lam Vũ mới được thành lập, cũng là là lần chiến đấu thực sự đầu tiên từ khi hắn tòng quân tới nay. Hắn phải chứng minh năng lực của mình trong chiến đấu, nếu không, cơ hội mất đi sẽ không tới nữa. Bởi vì kích động và mong đợi quá độ, hắn nắm chặt súng trường Mễ Kỳ Nhĩ trong tay, tay phải còn sờ lên súng Mauser bên hông, đối với đại bộ phận chiến sĩ kỵ binh mà nói, súng Mauser càng thân thiết đáng tin hơn, Hàn Giai cũng không ngoại lệ.

Súng trường Mễ Kỳ Nhĩ mà kỵ binh sử dùng đã được qua cái biến chuyên biệt, giảm bớt trọng lượng, làm ngắn nòng súng, độ dài nòng súng phải ngắn hơn một phần ba so với súng của bộ binh, khiến cho tầm bắn của nó giảm đi không ít, uy lực cũng có giảm sút, nhưng đối với kỵ binh mà nói, thế này đã là đủ rồi. Bất quá, trang bị cơ bản của kỵ binh quân Lam Vũ không phải là súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, cũng không phải là mã đao truyền thống, mà là súng Mauser 20 viên, các quan quân của kỵ binh quân Lam Vũ, bao gồm cả quan chỉ huy tối cao Phong Phi Vũ trong đó trang bị đều là súng Mauser, trên lưng ngựa lắc lư, súng Mauser có thể dùng một tay chắc chắn càng thích hợp hơn, hơn nữa hỏa lực liên tục của nó còn cường đại hơn bộ thương Mễ Kỳ Nhĩ.

Khi Hàn Giai kích động mong mỏi lập công giết địch, tiếng quát của liên trưởng và đội trưởng rất mau truyền tới, truyền đạt mệnh lệnh của Phong Phi Vũ. Hàn Giai mau chóng thu được tin tức, đang tới phía trước chính là kỵ binh của phản quân Bành Việt, số lượng ước chừng có hơn bốn nghìn người. Vũ khí của kỵ binh địch chủ yếu là trường mâu, còn có một số cung tiễn. Phong Phi Vũ hạ lệnh sáu liên đội ở phía trước, tiếp tục dùng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ chính diên ngăn chặn kẻ địch, còn ba liên đội phía sau, thì toàn bộ dùng súng Mauser, đánh bọc sườn những tên khác.

“Động tác nhất định phải nhanh!” Liên trưởng và đội trưởng quát trước mặt Hàn Giai, vẻ mặt uy vũ cứ giống như là sư tử muốn vọt tới, bọn họ đều là binh sĩ kỳ cựu kinh nghiệm trận mạc, tham gia tất cả trận chiến sau khi kỵ binh quân Lam Vũ được thành lập, gần thì ở cứ điểm Tích Lôi Sơn, xa thì tới Tô Khắc La, đều từng lưu lại thân ảnh huyết chiến của bọn họ. Mà lần tham dự chiến đấu này thì đại bộ phân là tân minh mới nhập ngũ từ năm ngoái, trong lòng bọn họ đều toàn mồ hôi vì những tân binh này, mười tháng huấn luyện có hiệu quả hay không, giờ chính là tới lúc khảo nghiệm rồi.

“ Kiểm tra trang bị mười giây!” Hợi Cách Lỗ quát lớn lên.

Đây là chức trách của các sĩ quan, trước mỗi lần chiến đấu đều là do bọn họ tự mình đưa các chiến sĩ lên chiến trường.

Hàn Giai lập tức khoác súng trường lên lưng, cẩn thận kiểm tra qua trang bị trên người và ngựa, hai trăm viên đạn súng trường đeo ở bên yên ngựa, súng Mauser gài ở hông, ba trăm viên đạn dự phòng cho súng lục cũng đeo bên yên ngựa, sáu con dao găm cũng dắt ở hông; mã đao sắc bén dài một trăm hai mươi bốn cm cắp ở trong bao, treo dưới bụng ngựa; bên yên ngựa còn treo sáu quả lựu đạn và hai gói thuốc nổ tính năng cao chừng hai cân cùng với với các loại vật phẩm đi cùng như kíp nổ.

Yên ngựa của kỵ binh quân Lam Vũ được thiết kế đặc biệt, sử dụng rất nhiều chất dẻo kiểu mới, đây là sản phầm mới phát minh ra, nhẹ hơn nữa còn bền chắc, mỗi chỗ đặt trang bị đều căn cứ vào ý kiến của kỵ binh để cải thiện, đây là chỗ làm các kỵ binh hài lòng nhất, mỗi một thứ đều có thể dùng thuận tay, cho dù ở trên chiến trường căng thẳng nhất, cũng có thể thoải mái chuyển đổi.

Dựa theo mệnh lệnh của thượng cấp, Hàn Giai rút súng Mauser, đưa đạn nạp vào nòng súng, bảo hiểm cũng được mở ra, nòng súng hơi nghiêng nghiêng, hướng về bầu trời âm u, chỉ đợi một tiếng mệnh lệnh, lập tức xuất phát ngay. Nhưng vào lúc này, tiếng thở do chiến mã phía dưới phát ra làm trong lòng hắn run lên, trên trán cũng toát mồ hôi lạnh.

Nếu như nói các kỵ binh quân Lam Vũ có điều gì bất mãn nhất, thì đó chính là chiến mã.

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Chương #324