Phụ Ninh phủ, Tình Xuyên đạo, địa phu Mỹ Ni Tư.
Bầu trời của Tình Xuyên Đạo nhìn cứ luôn có chút sầu muôn, bầu trời u ám, không thấy chút ánh mặt trời nào, nhưng thủy chung mưa không rơi, mặc dù thời tiết đã vào tháng chin, nhưng vẫn còn mang theo chút cảm giác nóng nực, cũng không biết có phải vì chiến tranh mà lam người ta thấy khô nóng bứt rứt hay là vì thời tiết thực sự ngột ngạt. Nước sông Hương Thảo lặng lặng chạy giữa thành Phụ Ninh, cũng không mang đi cái cảm giác nóng ẩm này.
Trong mấy phủ của Tình Xuyên đạo, Phù Ninh phủ là phủ nhỏ nhất, trên lịch sử lúc cư dân đông nhất cũng chỉ có không tới hai mươi vạn nhân khẩu thường trú, so với Ninh Dương phủ từng có trăm vạn dương khẩu, ngay cả hạng đàn em cũng không xứng, tối đa chỉ có thể tính là một cái thị trấn. Nhưng chiến loạn liên tục bảy năm trời làm cho nhân khẩu của các phủ của Tình Xuyên đạo đều xuống dốc, các loại thế lực tới tới lui lui đánh giằng co, đều lấy tàn sát bách tính làm thủ đoạn hữu hiệu nhất giảm bớt thực lực của đối phương, trải qua hơn mười lần đồ sát, nhân khẩu hiện tại của Ninh Dương phủ đã không đủ năm vạn người, hơn nữa đại bộ phận là người già phụ nữ và trẻ nhỏ cho dù giết đi cũng không có mấy tác dụng, ngược lại Phụ Ninh phủ vị trí hẻo lánh, bởi vì rời xa trung tâm chiến trường, bảo tồn được khá đông nhân khẩu, làm nơi này còn có hơi chút dấu vết của thành thị.
Thế nhưng, khi chiến trống chiến tranh lại lần nữa vang lên ở đất đai Mỹ Ni Tư, thì ngay cả Phụ Ninh Phủ cũng cảm giác được nhị bước chiến tranh đang từng bước tới gần, không khí chiến tranh cũng ngày càng nồng đậm. Trên đường phố thành thị và tường thành của Phụ Ninh phủ, đều tụ tập vô số quân đội mang quân phục khác nhau, có phản quân Bành Việt mặc quân phục miễn cưỡng nhuộm thành màu xám, có quân đội Lỗ Ni khôi giáp và đồng phục đỏ tươi, có quân đội Cáp Lạp Lôi đồng phục màu vàng đất, còn có quân đội Ương Già quân phục màu xanh thẫm. Bọn chúng cùng nhau tuần tra cảnh giới ở Phụ Ninh phủ, làm cư dân của toà thành nhỏ xa xôi cũng lặng lẽ chuẩn bị sẵn sàng đi lánh nạn lần nữa.
Cư dân sớm bị chiến tranh dọa cho phát khiếp phát hiện, bắc đầu từ ngày hôm qua, liền lục tục có vô số quân đội ngoại quốc tiến vào Phụ Ninh phủ, cùng với quân đội tiến chiém, còn có rất nhiều quan cao của quân đội các nước, người nào cũng đều nhân vật lớn có sao vàng lấp lánh trên quân hàm, trước ngực treo đầy huân chương. Cảnh giới của Phụ Ninh phủ đạt tới mức độ trước nay chưa từng có, trên tường thành ba bước một vọng gác, năm bước một chòi canh, đội tuấn tra bên trong thành cũng tăng lên mấy lần. Cư dân trong thành hết thảy đều chỉ vào không cho ra, cho dù là trong nhà có người chết, cũng phải tạm thời để trong thành. Bốn cửa thành đều có trạm canh liên hợp của quân đội liên minh chống quân Lam Vũ, cho dù một con chim sẻ cũng chẳng thể bay ra được.
Địa phương cảnh giới nghiêm ngặt nhất, tự nhiên là tỏa kiến trúc kiểu gạch ngói thiếu chút nữa bị chiến hỏa phá hủy từng là tòa thị chính của Phụ Ninh phủ. Liên minh chống quân Lam Vũ lần thứ tư chính thức tổ chức hội nghị toàn thể ở nơi này, mặc dù trước đó đã mở ba lần hội nghị toàn thể, tham dự hội nghị lần này rất nhiều người đã quen thuộc nhau, nhưng đại biểu của các địa khu hoặc quốc gia khi tiến vào phòng hội nghị, mỗi đại biểu vẫn có thể cảm giác được sự nặng nề của không khí.
May là, kiến trúc kiểu gạch ngói của phòng hội nghị mặc dủ tỏ ra có chút cổ xưa và cũ ký, nhưng lại xua đi không ít cảm giác nóng nực, làm các đại biểu tham dự hội nghị cuối cùng cũng không phải liên tục lau mồ hôi trên người nữa, nhất là với nữ đại biểu mà nói, chắc chắn là một tin mừng rất lớn.
Ba lần hội nghị của liên minh chống quân Lam Vũ trước đó, trên cơ bản còn ở mức độ lý luận xuông, còn có thể nói chuyện trên trời dưới đất với nhau, nhưng lần này thì khác hẳn, đây là hội nghị thực sự, tham dự hội nghị này trừ người khởi xướng liên minh chống quân Lam Vũ, tướng quân Khắc Lai Mỗ tới từ vương quốc Lỗ Ni Lợi Á ra, còn có tướng quân Tắc Lai Bội Ô phó thủ của hắn; tướng quân Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ và phó thủ Thác Tư Tháp Áo tới từ vương quốc Cáp Lạp Lôi; nữ tướng quân Tụ Phong và nữ tế ti Đa Trạch Bội Ti tới từ vương quốc Ương Già, còn có địa chủ của Tình Xuyên đạo, Bành Việt kẻ lãnh đạo phản quân Bành Việt và con trai lớn của hắn Bành Vĩ Vân.
Hội nghị vừa bắt đầu, đã ngập tràn không khí căng thẳng. Phản quân Bành Việt khai pháo trước tiên, phê phán quân đội các nước khác không làm gì thậm chí thấy chết không cứu, căn bản không coi là việc chung của liên minh chống quân Lam Vũ, làm cho phản quân Bành Việt bị quân Lam Vũ đả kích đầu tiên thương vọng nặng nề, hao quân mất đất.
Bành Vân Vĩ càng nói càng kích động, đứng luôn cả dậy, kéo cổ áo lộ ra lồng ngực đầy hình xăm, vỗ bàn lớn giọng nói: “Tôi muốn biết, quân đội tăng viện Trình Xuyên đạo của các vị ngồi đây rốt cuộc bao giờ mới có thể lên tiền tuyến? Rốt cuộc là lên phía trước chiến đấu với quân Lam Vũ hay là tiếp tục ở phía sau coi náo nhiệt?”
Hắn là một người thành niên hơn ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, tứ chi phá triển, hùng dũng mạnh mẽ, trong mắt lóe lên vẻ hung dữ, bản thân hắn võ công không tệ, trong chiến loạn liên miên lại rèn bản thân tới cực điểm, bởi thế mỗi một động tác đều mang theo sát khí hết sức lẫm liệt. Bành Việt làm loạn nghe nói có quan hệ rất mật thiết tới hắn, chính hắn giết chết cả nhà phó tướng của Bành Việt, khiến Bành Việt không thể không giơ lên lá cờ tạo phản, những quan quân không chịu tham gia tạo phản, cũng bị hắn giết chết hết, thì thể cũng trực tiếp đem đốt. Giết người, đối với hắn mà nói, quả thực là chuyện như cơm bữa, tới lông mày cũng chẳng nhíu lấy một cái.
Thế nhưng những kẻ ngồi đây, cơ bản đều là nhân vật từ trong đống người chết bò ra, kẻ nào chẳng từng giết người như cắt cỏ? Sự hung dữ của Bành Vĩ Vân trong mắt bọn chúng chỉ là trẻ con ngây ngô mà thôi, chuyện chúng làm khi trẻ tuổi thậm chí còn hung tàn hơn. Cho nên, chẳng có ai để ý tới chất vấn của Bành Vĩ Vân, thậm chí một biểu cảm hơi rõ ràng cũng chẳng thèm đưa ra.
Hội nghị lặng ngắt.
Chẳng có ai trả lời.
Trừ Bành Việt sắc mặt quái dị ra, nhưng người khác tựa hồ chẳng nghe thấy gì hết.
Bành Vân Vĩ mặc dù hung ác, nhưng cũng biết những người ngồi trước mắt bản thân không chọc vào được, miệng buông tuồng còn có thể, nhưng nếu thực sự gây ra chuyện, bản thân chắc chắn chịu thiệt, chỉ đành hừ mũi thật mạnh một tiếng, sau đó ngồi xuống, làm vẻ khinh thường với lão tử bên cạnh.
Bành Việt hai tay chống lên bàn hội nghị, giọng nói già nua chậm rãi vang lên: “Lời khách sáo tôi không nói nhiều nữa, cũng không muốn nghe nữa, hiện giờ quân Lam Vũ đã đánh mạnh tới rồi, với lực lượng của Bành gia chúng tôi, căn bản là không thể kháng cự. Nếu như các vị không tích cực nổ lực tác chiến, Tình Xuyên đạo không cần dùng tới một tháng sẽ hoàn toàn rơi vào trong tay kẻ địch. Tới lúc đó, quân Lam Vũ lấy Tình Xuyên Đạo làm nền tàng, thực hành phương châm đánh dẹp từng phần, hẳn các vị cũng không dễ chịu gì.
Vẫn lặng ngắt, chẳng ai trả lời.
Bất quá thần sắc trên mặt mỗi người đều có biến hóa nho nhỏ.
Khắc Lai Mỗ không ngờ hội nghị hôm nay mở đầu bằng tình hình này, đúng là nằm ngoài dự liệu của hắn, mà các đại biểu khác xung quanh trầm mặc không nói, cũng làm hắn cảm thấy không dễ chịu, hành vi của Bành Việt mặc dù không thể nói là cao thượng, nhưng hiện giờ dù sao cũng là người trên cùng một con thuyền, ít nhất khách sáo vẫn phải có, không thể không nói: “Bành tướng quân, xin ông yên tâm, chúng ta đều là quân nhân, hiểu rõ đạo lý này, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc ngồi nhìn.”
Bành Việt chầm rãi dựa trở lại lưng ghế, bùi ngùi thở dài một tiếng, âm thanh tỏ ra hết sức già nua, đầy cảm khái nói: “Các vị tự coi mà làm đi, tôi cũng không dám hy vọng xa vời các vị có thể làm gì, các vị có thể tự giữ mình đã là không tệ rồi. Ôi, hậu sinh khả úy mà! Dương Túc Phong có thể đưa quân Lam Vũ trới mức như ngày hôm nay, Bành Việt tôi ngoại trừ bội phục ra, thực không có thể nói gì hơn.”
Phó thống soái quân đội Cáp Lạp Lôi, tướng quân Thác Tư Tháp Áo không khỏi nhíu mày, không hiểu nói: “Bành Việt, hình như ông quá bi quan rồi? Ông nói như vậy, đúng là nâng cao ý chí của kẻ khác, diệt uy phong bên mình, cho dù chúng ta hiện giờ còn chưa chuẩn bị sẵn sàng lên tiền tuyến, nhưng dù sao quân đội của chúng ta đã tập trung lại, có tới ba bốn chục vạn người đo! Cho dù là quân Lam Vũ có bản lĩnh bằng trời, cũng chẳng thể làm gì được chúng ta, trước đó không phải đã nói rõ rồi sao. Tình Xuyên đạo vẫn là nhà của một mình Bành Việt quân, chúng tôi tuyệt đối không dính vào. Ông có gì phải sợ chứ? Các ông lá gan quá nhỏ rồi.