Chương 315: Bão Táp (9)


Dương Túc Phong hạ lệnh đem cảnh vệ rút ra, tạm thời tạo thành một đội ngũ mang tính chất hién binh, thuộc về các quan quân hậu cần sử dụng, đồng thời phụ trách đăng ký tất cả vị trí xếp đặt và chủng loại vật tư, cục diện hỗn loạn trên bến tàu mới hơi cải thiệt được chút ít. Nhưng tổng thế mà nói, vẫn hỗn loạn và ồn ào như một cái chợ đồ ăn.

Chính lúc Dương Túc Phong tự mình chỉ huy bốc dỡ vật tư, Viên Ánh Lạc tới báo cáo: “Phong lĩnh, Đao Vô Phong đã liên hệ được với Nại Mục Tư rồi.”

Dương Túc Phong ngừng công việc lại, trầm tĩnh suy nghĩ chóc lát rồi trầm ngâm hỏi: “Phản ứng của Nại Mục Tư như thế nào?”

Viên Ánh Lạc nói: “Căn cứ vào báo cáo của Đao Vô Phong, vẫn nằm trong dự liệu của chúng ta.”

Dương Túc Phong gật đầu, chút lo lắng trong lòng dần dần được tan đi.

Để Ni Mục Lai và Nại Mục Tư tiếp xúc tận mặt với nhau, đây là thủ đoạn tuyệt diệu của Dương Túc Phong, nếu như có thể đưa tới hiệu quả như kỳ vọng, chiến đấu đoạt lấy Ni Lợi Á của quân Lam Vũ sẽ làm ít hưởng công to. Có điều bất kỳ chuyện gì cũng có nguy hiểm của nó, vạn nhất không thể khống chế được hành động của Ni Mục Lai và Nại Mục Tư, nước cờ tuyệt diệt này sẽ thành nước cờ thối đúng nghĩa.

Viên Ánh Lạc nói: “Bước tiếp theo phải làm thế nào đây?”

Dương Túc Phong chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trên bãi cát, bãi cát rất xốp, thỉnh thoảng nước biển thấm ra còn mang theo máu. Y nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Bảo bọn họ dựa theo kế hoạch mà hành động là được. Nói với Đao Vô Phong, không nên quá đẻ ý tới hành động của Ni Mục Lai, không nên theo dõi quá sát, có thể cho hắn một chút tự do, chỉ cần an bài hai người giám thị hắn từ xa là được.”

Viên Ánh Lạc có chút lo lắng nói: “Nhưng… Ni Mục Lai… dù sao hắn cũng là người Lỗ Ni Lợi Á…”

Dương Túc Phong lại không đồng tình, lạnh lùng nói: “Không bỏ được con, sao bắt được sói. Nếu như Ni Mục Lai thực sự có toan tính khác, vậy thì hắn không tự biết mình. Bất quá ta nghĩ, hắn ở địa khu Mỹ Ni Tư lâu như vậy rồi, sớm đã biết thế nào là xu thế tất yếu, hắn sẽ không có ý nghĩ gì lớn đâu. Ít nhất trước khi bắt được Đề Lan Qua Lai, hắn sẽ không có tính toán nào khác.”

Viên Ánh Lạc rời đi.

Dương Túc Phong trầm tư gật gù, quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy một chiếc thuyền vận chuyển vì thao tác không đúng, đã mắc cạn trên bãi cát. Trên thuyền vận chuyển toàn là đạn pháo của bách kích pháo 60 ly, đây là thứ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ nhu cầu bức thiết, mà hiển nhiên, thuyền trưởng phụ trách vận chuyển pháo đạn không hề ý thức được tầm quan trọng của nó, không kịp thời chỉ huy tháo dỡ pháo đạn, ngược lại lười biếng nghĩ cách thoát khỏi mắc cạn. Dương Túc Phong chỉ đành tự mình tổ chức lực lượng tháo dỡ chỗ pháo đạn kia xuống, giao cho hậu cần của hải quân lục chiến đội xử lý, đồng thời nghiêm túc phê bình viên thuyền trường thiếu tinh thần trách nhiệm này.

Chập tối, ánh tà dương như máu.

Ánh sáng còn sót lại của tà dương lộ ra giữa đồi núi, từng tia lọt xuống mặt biển, đem hải cảng bận rộn nhuộm một màu hoàng kim, mĩ lệ và trữ tình vô cùng. Nhưng, tiếng pháo thi thoảng truyền tới phá vỡ tất cả sự trữ tình và an nhàn.

Bách Viên Sùng tới báo cáo, nói ở phương hướng có Hắc Ưng chiến sĩ do đám người Cổ Địch Sâm suất lĩnh có chút khác thường, tựa như muốn phát động tấn công quân Lam Vũ.

Căn cứ vào báo cáo của lính trinh sát tiền tuyến, từ hơn một ngày nay, bộ đội Hắc Ưng chiến sĩ do Cổ Địch Sâm và Qua Đức Lý Khắc suất lĩnh luôn tập kết ở vùng núi phía nam cách cảng Lỗ Đạt chừng hai mươi kilomet. Bọn chúng phái đi một cánh bộ đội nhỏ, phát động công kích mang tính thăm dò với quân Lam Vũ, nhưng bị bội đội cảnh giới của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đánh lui.

Dương Túc Phong bình thản nói: “Không cần để ý tới bọn chúng, chúng ta chỉ cần giữ vững chiến tuyến là được. Bọn chúng sẽ biết khó mà lui. Nói với Tô Chẩm Thư phái hạm đội tới phía nam dọa bọn chúng, nếu như cần thiết cứ việc nổ pháo là được.”

Bách Viên Sùng có chút lo lắng nói: “Phong lĩnh, Hắc Ưng chiến sĩ thực sự sẽ không ra tay quyết liệt với chúng ta sao? Bộ đội cảnh giới của chúng ta ở phía nam chỉ có binh lực chưa tới một đại đội, lỡ…”

Dương Túc Phong lắc đầu, không tán đồng nói: “Có lẽ Qua Đức Lý Khắc sẽ ra tay quyết liệt với chúng ta, nhưng khẳng định Cổ Địch Sâm thì không. Hắn không phải không biết mục đích của chúng ta, cũng không thể không nhìn thấy tình thế trước mắt của vương quốc Lỗ Ni. Hắn tuyệt đối là một kẻ thông minh, chúng ta chớ nên coi thường hắn.”

Bách Viên Sùng vẫn do dự nói: “Như vậy… chúng ta…”

Dương Túc Phong kiên địch nói: “Hiện giờ chúng ta không phải là kẻ địch của hắn, kẻ địch hàng đầu của hắn chính là Tô Lai Mạn đệ tứ, hắn rất nhanh sẽ biết được hậu quả. Tô Lai Mạn đệ tứ bẩm sinh đa nghi, hơn nữa tâm tính cực kỳ độc ác tàn nhẫn. Qua Đức Lý Khắc giết Tân Khắc Lai Nhĩ, Tô Lai Mạn đệ tứ khẳng định sẽ không buông tha cho bọn chúng, cho dù chết rồi, cũng sẽ lôi bọn chúng lên chịu tội.”

Bách Viên Sùng bán tín bán nghi rời đi.

Dương Túc Phong cười khẽ, tựa hồ nhìn thấy ánh bình minh thắng lợi.

Nhưng, ở phủ tổng đốc cảng Lỗ Đạt, lại có người không cười ra nổi.

Lạp La Tư giống như một con chó điên mắt đỏ đang ra sức gào thét ở phù tổng đốc. Trên bội kiếm trong tay còn dính máu tươi, đây đều là do những tên “phản đồ” chuẩn bị bỏ chốn lưu lại, đối với kẻ hắn nhận định là phản đồ, hắn tuyệt đối sẽ không chút mềm tay, hiện giờ trong sân lớn của phủ tổng đốc đã nằm mấy cái xác của “phản đồ”. Những người còn lại trong phủ tổng đốc đều nơm nớp lo sợ, tên nào tên nấy cúi đầu, câm như hến, không dám có chút động tác nào, sợ sẽ vì thế mà dẫn tới họa sát thân.

Đột nhiên, phó quan của Lạp La Tư vội vội vàng vàng chạy vào, trên vai đầy là máu, suýt nữa bị vấp ngưỡng cửa mà ngã, thần tình của phó quan, trông hết sức ủ rũ, lại có chút sốt ruột không thể nhẫn nại được, từa hồ đã xảy ra chuyện gì hết sức trọng đại.

Trực giác Lạp La Tứ cảm thấy sự tình không ổn, bất quá vẫn phẫn nộ gầm lên: “Quân 34 đâu? Quân 34 ở đâu?”

Phó quan thở phì phò, mặt như đưa đám nói: “Quân 34 ở nửa đường gặp phải phục kích, tử vong rất nhiều người. Quân trưởng Nại Mục Tư đang tìm kiếm bóng dáng kẻ tập kích khắp nơi, thề phải báo thù rửa hận cho phó quân trưởng Mã Khắc…”

Lạp La Tư vung bội kiếm, cứ như muốn đem tên phó quan cũng giết ngay trước mặt, hung hãn gào lên: “Cảng Lỗ Đạt quan trong hay báo thù rửa hận quan trọng hơn? A? Ngươi nói cái gì? Phó quân trưởng Mã Khắc bị giết chết rồi?”

Tên phó quan vẫn khuôn mặt đưa đám, không biết làm sao nói: “Đúng thế, chẳng những phó quân trưởng, còn chết rất nhiều các quan quân khác… đội ngũ quan quân của quân 34, cơ bản đã bị đánh cho tê liệt rồi…”

Lạp La Tư liền hít một hơi khí lạnh, chịu đựng không nổi loạng choạng ngả về phía sau, suýt nữa ngã ra, may mà hắn mau lẹ dùng bội kiếm làm gậy, mới miễn cưỡng trụ lại được. Hắn biết hậu quả sau khi quân 34 bị phá tan là gì, đó có nghĩ là cảng Lỗ Đạt hiện giờ chỉ có thể dựa vào quân thứ 35 sức chiến đấu bình thường phụ trách phòng thủ thôi. Nói một cách chính xác là vùng vẫy trước khi chết, bởi vì quân thứ 35 vốn có tố chất nhân viên và trang bị đều cách quân 34 một khoảng lớn, nhân viên cũng ít hơn một phần ba, dựa vào bọn chúng chống lại sự tiến công của quân Lam Vũ đã là tương đối khó khăn rồi. Hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ hiện giờ như lang như hổ tiến vào nội thành, đám quan binh của quân 35 có thể cầm cừ được bao lâu vẫn còn là vẫn đề.

Lạp La Tư vốn hi vọng quân thứ 34 tới, là có thể phát động phát kích quân Lam Vũ, nhưng hiện giờ, chẳng những đánh trả đã không thể được, cho dù kéo dài chút hơi tàn cũng đã là chuyện xa xỉ. Nghĩ tới hùng tâm tráng chí của mình, nghĩ tới vận mệnh sau khi đánh mất cảng Lỗ Đạt, sắc mặt Lạp La Tư trong chớp mắt nhợt nhạt vô cùng.

Vô tình nhìn thấy phủ tổng đốc xa hoa lộng lẫy, Lạp La Tư có chút cảm giác thất hồn lạc phách, trong đầu càng lúc càng trống rỗng.

Đột nhiên, hắn dường như túm được cọng cỏ cứu mạng nào đó, tức thì tinh thần phấn chấn, nhãn thần cũng trở nên âm trầm, hung dữ nói: “Đám Hắc Ưng chiến sĩ đâu? Cổ Địch Sâm đâu? Bọn chúng đang ở đâu? Bọn chúng cũng có nghĩ vụ phòng ngự cảng Lỗ Đạt, bọn chúng đang ở chỗ nào?”

Phó quan ngạc nhiên nhìn hắn, không hiểu nguyên cớ nói: “Hắc Ưng chiến sĩ… chẳng phải đã bị chúng ta đuổi ra khỏi cảng Lỗ Đạt rồi sao? Bọn chúng đang ở vị trí phía nam ước chừng hai mươi kilomet…”

Lạp La Tư mắt lộ vẻ hung dữ, quát lớn: “Lập tức truyền mệnh lệnh cho Cổ Địch Sâm, bảo bọn chúng phái quân đội tới chi viện... nếu cảng Lỗ Đạt mất, đầu của hắn cũng không giữ được! Quốc vương bệ hạ sẽ không tha cho bất kỳ tổng đốc nào làm mất quốc thổ! Cho dù là ca ca của vương hậu cũng không ngoại lệ.

Nét mặt của phó quan có chút quái dị, không dám nhìn ánh mắt của Lạp La Tư, nhưng động tác rất chần chừ, mặc dù đáp lời rồi, nhưng chân vẫn không nhúc nhích.

Lạp La Tư nổi giận nói: “Ngươi ngẩn ra đó làm cái gì? Ngay cả ngươi cũng không nghe mệnh lệnh của ta nữa sao?”

Phó quan lấy dũng khí, thăm dò nói: “Tướng quân, thuộc hạ không biết phải nói thế nào, chẳng lẽ ngài không phát hiện ra, quân Lam Vũ căn bản không tấn công Hắc Ưng chiến sĩ sao? Thuộc hạ hoài nghi bọn chúng vốn là cùng một bọn…”

Lạp La Tư tức thì ngẩn ra, ánh mắt trĩu xuống, bội kiếm trong tay thiếu chút nữa tuột tay rơi xuống, hắn gần như là tự thì thào: “Ngươi nói cái gì?”

Phó quan lặp lại một lần lời nói của mình, ngữ khí nặng hơn nói: “Các loại dấu hiệu cho thấy, Cổ Địch Sâm và quân Lam Vũ nhất định có loại hiệp nghị bí mất nào đó, cho nên quân Lam Vũ mới chuyên môn công kích chúng ta, mà bỏ qua cho Hắc Ưng chiến sĩ.

Lạp La Tư im lặng xuất thần chốc lát, tựa hồ nhụt chí, lại tựa hồ hồn vía đã đâu đâu.

Tên quan quân kia tiếp tục bực bội nói: “Tương quân, có một số chuyện mặc dù mọi người không nói, nhưng trong lòng đều hiểu. Người cảu ba địa khu Cách Lỗ Cát Á, Ái Cát Ni Á, Lạp Đa Ni Á sớm đã muốn thoát ly vương quốc để độc lập rồi, nhưng vì bọn chúng không có cơ hội. Hiện giờ cơ hội đã đến, bọn chúng sẽ chẳng tiếp tục bán mạng cho chúng ta vào lúc này…”

Lạp La Tức hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, sắc mặt âm u ghê sợ, âm trầm nói: “Ta biết rồi, lập tức đem tư liệu chúng ta chỉnh lý xong đưa hết tới Mông Địa Tạp La, để các đại thần nơi đó hiểu được Hắc Ưng chiến sĩ đang làm cái gì. Nếu như bọn chúng tiếp tục biện hộ cho Cổ Địch Sâm, thì mời quốc vương bệ hạ điều tra rốt cuộc bọn họ thu bao nhiêu hối lộ của Cổ Địch Sâm.”

Tên phó quan lập tức rời đi.

Lạp La Tư rối bời mất phương hướng một lúc, đột nhiên lấy lại tinh thần, rảo bước đi vào phủ tổng đốc, con mắt đỏ kè nhìn quan viên lớn nhỏ phủ tổng đốc đang sợ ngây ra, lạnh như băng nói: “Lập tức tuyền tin tức tới địa khu Khố Ba và Y Ba Đan, quân Lam Vũ đã ở trên bờ cảng Lỗ Đạt, thế không thể kháng cự, bảo bọn họ lập tức phái binh chi viện. Người Cách Lỗ Cát Á đã đầu kháo quân Lam Vũ, nếu như bọn họ không tới, thì đợi để nhặt xác cho chúng ta đi. Mạc Lai Á, ngươi lập tức dùng con ngựa nhanh nhất tới địa khu Khố Ba, nói với tướng quân Ba Lan Đế mọi chuyện xảy ra ở đây!”

Quan quân tên là Mạc Lai Á vội vàng rời đi.

Một tên quan quân khác tựa hồ nghĩ tới điều gì, có chút lo lắng nói: “Tướng quân, tôi nghĩ Y Ba Đan sẽ phái binh chi viện chúng ta, nhưng địa khu Khố Ba… hiện giờ lục quân quân Lam Vũ đã áp sát biên giới, nhưng vẫn chưa có hành động, tướng quân Ba Lan Đế sẽ không tùy tiện đem binh lực phân tán. Cảng Lỗ Đạt cách trung tâm vương quốc quá xa, trên đường cần tới một tuần. Nếu ông ấy thực sự phân tán binh lực, có lẽ sẽ trúng phải kế sách điệu hổ lý sơn của quân Lam Vũ…”

Hai con mắt đỏ bừng của Lạp La Tư nhìn hắn chằm chằm, cứ như muốn nuốt sống hắn vào trong bụng, gầm ghè gằn từng tiếng một: “Ngươi nói cái gì? Điệu hổ ly sơn?”

Tên quan quân đó bị dọa giật bắn mình, lắp ba lắp bắp: “Tôi nghĩ là…”

Lạp La Tư thình lình bổ kiếm xuống, tức thì đem tên qua quân kia chém thành hai đoạn, máu tươi tung tóe.

Lạp La Tư như phát điên, vung trường kiếm còn đang nhỏ máu, quát lớn: “Cho dù là điệu hổ ly sơn thì Ba Lan Đế cũng phải tới! Hắn mà không tới, ta sẽ đem cảng Lỗ Đạt giao cho kẻ khác! Giao cho quân Lam Vũ! Ta đầu hàng!”

Thế nhưng, trong nội tâm hắn lại lờ mờ cảm thấy tên quan quân đó nói không sai, Ba Lan Đế tuyệt đối sẽ không vì hải quân lục chiến đội có hai ba nghìn người đổ bộ lên cảng Lỗ Đạt mà điều chỉnh cả phương án tác chiến. Phải biết rằng, trước mặt cứ điểm Lạc Lạp, phương bắc của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á còn có năm sáu vạn lục quân Lam Vũ đang sẵn sàng xuất phát, bọn chúng mới là uy hiếp lớn nhất, bọn chúng mới là uy hiếp trí mạng nhất.

Năm sáu vạn quân Lam Vũ vũ trang toàn bộ, đây là khái niệm gì chứ?

Khi xưa Dương Túc Phong đánh bại mười vạn đại quân của Đề Lan Qua Lai, binh lực chỉ có không tới một vạn người.

Năm sáu vạn, chỉ nghĩ thôi đã làm người ta run sợ.

Chính bởi vì tên quan quân đó nói trúng suy nghĩ của hắn, cho nên Lạp La Tư mới không chút do dự giết chết hắn, nếu không…

“Tướng quân, chúng ta đã đã vứt bỏ khu phố thứ mười ba rồi.” Không biết là ai hết sức dè dặt báo cáo một tiếng, sau đó tránh đi thật xa, sợ bội kiếm của Lạp La Tư sẽ thình lình chém xuống. Hiện giờ vị tướng quân đại nhân này chính đang bị cơn giận lấn át, vui giận thất thường, phải nói năng cho cẩn thận, nếu không lúc nào cũng có thể tiễn đưa cái mạng nhỏ của mình.

Lạp La Tư chỉ có thể đấm mạnh lên bàn, nhưng không có bất kỳ biện pháp nào.

Bên người hắn đã không còn lực lượng có thể sử dụng nữa rồi, cho dù là binh lực một tiểu đội.

Bốn phương tám hướng phủ tổng đốc đều là tiếng súng, hơn nữa tiếng súng mỗi lúc một gần.

Đám tàn binh bại tướng của quân thứ 35 quân đội Lỗ Ni phủ trách phòng thủ đang dần dần rút về phía phủ tổng đốc, quân Lam Vũ cũng bắt đầu đánh bọc sườn phủ tổng đốc.

“Đi thôi.” Lạp La Tư chỉ đánh không cam tâm nói, rồi dẫn đầu rút lui.

Nếu như hắn không lập tức rút lui, sẽ trở thành tù binh của quân Lam Vũ. Hắn vốn còn muốn gióng vị tướng trứ danh nào đó, nói với bộ hạ của mình một câu “ta sẽ còn trở lại.” Nhưng lời ra đến miệng cuối cùng thấy không thực tế lắm, vì thế liền nghẹn lại.

Ngày 14 tháng 9 năm 1729 thiên nguyên, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ công chiếm phủ tổng đốc của cảng Lỗ Đạt, bởi vì Lạp La Tư đi quá gấp gáp, cho nên bên trong phủ tổng đốc thậm chí còn có cà phê bốc hơi nóng, tất cả mọi thứ của phủ tổng đốc đều còn y nguyên, bao gồm các loại châu báu quý hiếm mà Tân Khắc Lai Nhĩ hết sức vất vả mới tích góp được, thậm chí còn có một cái hầm rượu đầy rượu vang.

Dương Túc Phong vừa mới tới nơi này, mông còn chưa kịp đặt xuống ghế, đã nhận được báo cáo tình hình chiến đấu tới từ phía bắc.

Rạng sáng ngày 13 tháng 9, lục quân quân Lam Vũ ở tuyến phía bắc phát động tiến công toàn diện.

Hành động đầu tiên tất nhiên là sư đoàn 102 của Phượng Thải Y, bọn họ đã hết sức nôn nóng muốn làm tiên phong cho hành động bão táp. Bọn họ xuất phát từ Bích Giang phủ, nhanh chóng tiến vào Tình Xuyên đạo, cả đường đi thế như trẻ tre, rất nhanh ép tới gần Hội Ninh phủ. Phản quân Bành Việt dưới tự tấn công của quân Lam Vũ, thất bại tan rã, căn bản là không dám trực tiếp đối kháng với quân Lam Vũ, tin chắc ngày mai hoặc ngày kia quân Lam Vũ sẽ chiếm lĩnh được Hội Ninh phủ. Sau khi chiếm được Hội Ninh phủ, chủ lực của sư đoàn 102 sẽ nam hạ, chạm trán chính diện với quân đội Lỗ Ni.

Hành động liền theo sau chính là sư đoàn 103 của quân Lam Vũ. Lam Sở Yến trước nay đều không chịu làm vai trò dưới người khác một bậc, càng không muốn làm vai phụ. Dựa theo kế hoạch của hành động bão táp lần này, sư đoàn 103 chính là lá chắn phòng ngự mặt bắc của toàn bộ bộ đội quân Lam Vũ, chỉ phụ trách yểm hộ an toàn bên cạnh của Phượng Thải Y, nhưng từ tiến triển thực tế mà xem, Lam Sở Yến căn bản lờ đi cái quy định đó, thậm chí chẳng thèm đoái hoài điện lệnh của thượng cấp, mà cũng phát động tấn công mãnh liệt Tình Xuyên đạo, chỉ trong môt ngày đã tới được Quảng Ninh phủ, đem sáu nghìn tên phản quân Bành Việt còn chưa kịp rút lui bắt làm tù binh, tạo nên kỳ tích trên mặt tốc độ hành quân, quả thực là kỵ binh trong bộ binh, chẳng những như thế, Lam Sở Yến còn đưa quân tiên phong tiến thẳng Chính Ninh phủ, chừng như quét ngang phía bắc Tình Xuyên đạo.

Sư đoàn 101 quân Lam Vũ do Khắc Lệ Tô Na chỉ huy tạm thời chưa có hành động lớn, mà từng bước tiến tới cứ điểm Lạc Lạp. Đối diện với thành lũy cao dày của cứ điểm Lạc Lạp, sư đoàn 101 trang bị lượng lớn vũ khí hạng nặng, ví như pháo trái phá với các loại cỡ nòng, cho nên tốc độ chậm chạp. Nhưng trên cả đường nàng cũng làm quân đội Lỗ Ni hãi hùng khiếp vía nhất, bởi mục tiêu nàng muốn tiến công, chính là bình phong của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á --- cứ điểm Lạc Lạp. Dựa theo kế hoạch, sư đoàn 102 sẽ dùng một tháng để tấn công cứ điểm Lạc Lạp.

Nhận được báo cáo, Ba Lan Đế quan tử lệnh binh đoàn thứ ba quân đội Lỗ Ni Địch Á đã tự mình tới cứ điểm Lạc Lạp tọa chấn, thề sống chết chống lại cuộc tiến công của quân Lam Vũ. Binh lực phòng thủ cứ điểm Lạc Lạp cũng tăng cười tới mức chưa từng có là hai mươi vạn người. Điều này có ý nghĩa rằng, trận chiến đánh hạ cứ điểm Lạc Lạp sẽ là trung tâm của cả trường chiến tranh Lỗ Ni Lợi Á, thắng bại của cứ điểm Lạc Lạp chính là thắng bại của trường chiến tranh này.

Đối diện với trạng thái nhất tề tiến lên của quân Lam Vũ, vương quốc Lỗ Ni Lợi Á cũng tức tốc đưa ra phản ứng.

Đại tướng quân Khắc Lai Mỗ lập tức suất lĩnh chủ lực của binh đoàn thứ hai, ước chừng mười lăm vạn người, xuất phát từ địa khu Y Nhĩ Hoắc Kim, tăng viện cho Tình Xuyên đạo, phối hợp với phản quân Bành Việt chống lại đòn công kích của quân Lam Vũ. Đòng thời quân đội vương quốc Cáp Lạp Lôi, quân đôi vương quốc Ương Già cũng bắt đầu nối liền không dứt tiến về Tình Xuyên đạo, cùng nhau chống lại đòn công kích của quân Lam Vũ. Trong ba ngày ngắn ngủi, Tình Xuyên đạo đã tập hợp quân đội liên minh chông quân Lam Vũ lên tới bốn mươi vạn người.

Ngược lại, đối với hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đổ bộ lên cảng Lỗ Đạt, cao tầng vương quốc Lỗ Ni Lợi Á vẫn chẳng để ý lắm. Đương nhiên, cao tầng vương quốc Lỗ Ni Lợi Á cũng không phải hoàn toàn không nhìn thấy chuyện xảy ra ở cảng Lỗ Đạt, nhưng bọn chúng nhắc tới nhiều hơn, lại là cái tên Cổ Địch Sâm và Cách Lỗ Cát Á.

Dương Túc Phong hài lòng gật đầu, đây chính là kết quả mà hắn muốn.

Thế nhưng, kết quả Dương Túc Phong muốn lại lập nên trên sự thống khổ của người khác.

Ngay vào lúc này, trong sơn cốc phía nam cảng Lỗ Đạt hai mươi kilomet, đang có người vì phản ứng của quốc vương Lỗ Ni Lợi Á đệ tứ mà khổ não vô cùng, thậm chí tỏ ra cực kỳ nóng lòng bất an, đó là Qua Đức Lý Khắc, người từng “giết chết” tổng đốc Tân Khắc Lai Nhĩ.

Qua Đức Lý Khắc nhìn tổng đốc Cổ Địch Sâm bên cạnh, trên trán cũng đang toát mồ hôi, nóng lòng nói: “Tổng đốc có nên chủ động tấn công quân Lam Vũ không, chứng minh chúng ta và quân Lam Vũ tuyệt đối không có câu kết?”

Cổ Địch Sâm lắc đầu: “Vô dụng thôi, hiện giờ bất kể chúng ta làm gì, Lạp La Tư cũng sẽ không tin, Tô Lai Mạn đệ tứ cũng sẽ không tin.”

Qua Đức Lý Khắc nói chắc chắn: “Tôi… tôi tới Mông Địa Lạp La nói rõ ràng với quốc vương bệ hạ…”

Cổ Địch Sâm cười lạnh lùng, mỗi miếng thịt trên cơ thể to béo tựa hồ đều đang run lên, khinh thường nói: “Loại việc này càng tô càng đen, không có hiệu quả gì đâu, hơn nữa… hơn nữa chúng ta làm thì cũng làm rồi, cũng chẳng có gì phải hối hận, bất kể là Lạp La Tư vùng vẫy thế nào, cảng Lỗ Đạt bị chiếm đã là chuyện ván đã đóng thuyền, cái trách nhiệm này bất kể là Lạp La Tư hay là chúng ta, đều phải gánh chịu.”

Qua Đức Lý Khắc lo lắng nói: “Nhưng vương hậu…”

Cổ Địch Sâm lắc đầu, âm trầm nói: “Sống trên có số, phù quý nhờ trời, mong là muội ấy người lành có trời giúp, chúng ta cũng không thể chiếu cố được nhiều như vậy. Hiện giờ chúng ta phải trở về địa khu Thánh Đa Mỹ thật nhanh, động viên tất cả lực lượng hiện có của chúng ta, chuẩn bị chống lại Tô Lai Mạn đệ tứ…”

Qua Đức Lý Khắc hồ nghi nói: “Không phải đối kháng với quân Lam Vũ sao?”

Nhưng Cổ Địch Sâm không trả lời.

Thừa lúc bóng tối, Cổ Địch Sâm và Qua Đức Lý Khắc suất lĩnh sáu nghìn Hắc Ưng chiến sĩ rời khỏi cảng Lỗ Đạt.

Gần nhu cùng lúc đó, Lạp La Tư cũng suất lĩnh tàn quân của quân 35 rút khỏi cảng Lỗ Đạt, chảy thẳng tới Y Ba Đan.

Thế nhưng, khi tàn binh bại tướng của Lạp La Tư đi qua vùng núi phía bắc của cảng Lỗ Đạt, gặp phải quân Lam Vũ phục kích, hỏa lực mãnh liệt đem những tên chiến sĩ Lỗ Ni còn đang vui mừng vì bản thân không chết ở cảng Lỗ Đạt bị hạ gục một mảng lớn, ngay cả bản thân Lạp La Tư cũng bị đạn bắn tung tóe bắn trúng mông, đau đớn gào ầm lên.

Nhưng rất nhanh, Lạp La Tư liền thấy mông của mình không đau nữa, bởi vì còn có một chuyện nguy hiểm hơn thu hút thần kinh của hắn.

Một đơn vị quân Lam Vũ khác bất thình lình lại lần nữa đánh sâu vào trong đội ngũ của hắn, đem đội ngũ của hắn đánh cho tan nát, đối phương quả thực như gió mạnh quét lá, quét sách quân đội Lỗ Ni còn sót lại.

Lạp La Tư chỉ thấy trời đất quay cuồng, ở trước mặt mình sao có thể có bộ đội quân Lam Vũ? Bọn chúng xuất hiện như thế nào?

Không ai có thể trả lời.

Tiếng súng vọng khắp vùng núi, rất nhiều binh sĩ Lỗ Ni giơ tay lên theo bản năng.

Trước mặt sự lưu luyến mạng sống, bọn chúng không thể không bắt đầu làm ô uế tôn nghiêm của Lỗ Ni cuồng chiến sĩ.

Xuất hiện ở đằng sau Lạp La Tư, chính là lục quân đặc chiến đội do Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu suất lĩnh, hai đơn vị lục quân đặc chiến đội này sau khi hoàn thành nhiệm vụ riêng, lập tức theo dõi Lạp La Tư bỏ chạy. Đao Vô Phong trước hết chặn đường đi của hắn, còn Đồ Đấu Châu thì suất lĩnh bộ đội đem kẻ địch đánh cho tán loạn.

Trong cơn tuyệt vọng, Lạp La Tư tổ chức đội cảm tử phát động mấy đợt tấn công, nhưng vẫn không thể phá được phòng tuyến kiên cố của quân Lam Vũ.

Tới rạng sáng, hải quân lục chiến đội truy sát không rời đằng sau cũng tới nơi.

Cờ sư thứu màu lam tung bay, đón ánh mặt trời ban mai phát ra ánh sáng chói mắt.

Lạp La Tư đã bị bao vây.

Cùng bị bao vây còn có một vạn sáu nghìn tên quân đội Lỗ Ni.

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Chương #315