Chương 307: Bão Táp (1)


Cảng Lỗ Đạt, vương quốc Lỗ Ni Lợi Á.

Cảng Lỗ Đạt trải qua cơn bão nhiệt đới là một đống hỗn độn, trên mắt đất khắp nơi nơi đều là đồ vật vỡ nát bị cuồng phong cuốn tung, biển hiệu của cửa hàng, quần áo của cư dân, xe ngựa lật úp, đá rơi ngổn ngang, chẳng thiếu thứ gì. Trên đường toàn là nước bùn vàng khè tuôn chảy, rất nhiều cư dân trong nhà bị ngập nước, già trẻ cả nhà đang tát nước ra bên ngoài. Cuồng phong bạo vũ khiến cho rất nhiều nơi bộc phát lở đất, nghe nói đè chết không ít người, tới lúc trời sáng, cuồng phong mặc dù đã hơi lặng một chút, nhưng mưa như trút nước vẫn không ngừng đổ xuống.

Thế nhưng, tất cả những điều này, so với chiến tranh sắp xảy ra, là hoàn toàn cỏ thể bỏ quả không cần nhắc tới. Chẳng ai muốn, cũng chẳng ai dám đem tổn thất do cuồng phong bạo vũ tạo thành báo cáo cho Lạp La Tư. Lạp La Tư lo sợ run rẩy dựa vào trên pháo đài, người chết lặng đi. Nhìn từ pháo đài phòng ngự thô sơ của cảng Lỗ Đạt, chỉ trên trên đại hải màu đen kịt kia, quân hạm và thuyền vận chuyển của quân Lam Vũ ngày càng tới gần, cờ sư thứu màu lam càng lúc càng trở nên hung dữ. Sóng biển đang cuộn trào dữ dội, thỉnh thoảng dâng lên những con sóng lớn cao hai mét, gió to sóng cả đánh lên mạn thuyền của hải quân, phát ra những tiếng rầm rầm cực lớn, sau đó ầm ầm bật tung ra, hình thành một mảng bọt nước vỡ nát trắng muốt xung quanh quân hạm.

Nhưng tất cả những điều này đều không ngăn được hải quân lục chiến đội hải quân Lam Vũ bắt đầu đổ bộ.

Biệt hiệu của lần đổ bộ này gọi là “hành động bão táp”, hiện giờ đúng là xứng với tên gọi rồi.

8 giờ sáng ngày 13 tháng 9 năm 1729 thiên nguyên, cơn bão nhiệt đới suy yếu một chút, nhưng cơn mưa như chút vẫn không hề có dấu hiệu ngừng lại.

Các loại thuyền bè của quân Lam Vũ như thủy triều bắt đầu tràn tới mặt biển phía trước cảng Lỗ Đạt không tới ba kilomet tản ra thành một hình quạt vĩ đại, trung tâm của hình quạt chính là bến tảu của cảng Lỗ Đạ. Long Nha chiến hạm của hạm đội Tô Chẩm Thư và hạm đội Khắc Lai Ô Địch Mã đều bày xong đội ngũ, mạn thuyền nhắm chuẩn vào cảng Lỗ Đạt, bắt đầu pháo kích với các biện pháp phòng ngự của cảng Lỗ Đạt. Dựa theo kế hoạch trước đó bộ đội tiến công chia làm hai được đổ bộ, sau đó giáp kích cửa cảng của cảng Lỗ Đạt, còn đối với cửa cảng của cảng Lỗ Đạt, thì áp dụng sách lượng vây mà không đánh, đảm bảo sau khi công chiếm cảng Lỗ Đạt, cửa cảng có thể mau chóng đưa vào sử dụng.

Hạm đội Tô Chẩm Thư phụ trách mặt bắc, hạm đội Khắc Lai Ô Địch Mã phụ trách mặt nam, Long Nha chiến hạm nối nhau khai hỏa, pháo đạn dày đặc rung chuông báo tử cho quân đội Lỗ Ni. Pháo đài phòng ngự của càng Lỗ Ni thành mục tiêu phải phá hủy đầu tiên, không ngừng có đạn pháo rơi xung quanh nó, bốc lên từng cột khói, pháo binh quân đội Lỗ Ni tới pháo đài phòng ngự thử nổ pháo đánh trả, kết quả phát hiện ra pháo đài cũ kỹ căn bản không bắn tới được chỗ kẻ địch, chỉ đành bỏ đi. Pháo đài phòng ngự nhận lấy pháo đạn mỗi lúc một nhiều, quân đội Lỗ Ni cuối cùng không chịu đựng nổi, quan quân dẫn binh sĩ rút khỏi pháo đài.

Lạp La Tư vừa mới tỉnh lại không lâu, lập tức bị đạn pháo dày đặc bắn cho ngất đi, bị tướng lĩnh quân đội Lỗ Ni đưa ra khỏi pháo đài.

Do trên mặt biển sóng vẫn còn rất lớn, Long Nha chiến hạm của hải quân Lam Vũ chao đảo không yên, ảnh hưởng cực lớn tới hiệu quả xạ kích của pháo hạm, tới 8 giờ 20 phút, hai hạm đội của quân Lam Vũ, hơn bốn mươi chiếc Long Nha chiến hạm, hơn một trăm khẩu đại pháo, dùng gần nửa tiếng mới phá hủy được hai cái pháo đài thô sơ, đá hoa cương xây dựng pháo đài bị bắn tung tóe khắp nơi, làm bị thương không ít người.

Do ảnh hưởng của sai số bắn trúng, các công trình kiến trúc xung quanh pháo đài cơ bản đã bị san thành bình địa, bao gồm cả tháp nước và các loại kho hàng vật tư, tầng hầm dự trữ đạn pháo cũng không thể chịu nổi đại pháo cỡ nòng 100 ly công kích, dẫn tới phát nổ kịch liệt, khói bốc lên cao tới hơn hai chục mét, vùng xung quanh pháo đài thành một mảng tối thui.

Hỏa lực mãnh liệt của hải quân quân Lam Vũ bao trùm phụ cận pháo đài, phong tỏa hai ba khu phố, rất nhanh đem cả cảng Lỗ Đạt bao trùm trong khói súng nồng đậm, pháo đạn cơ bản vây quanh bến tàu của cửa càng rơi xuống, nhưng không công kích bến tàu của cảng, đám binh sĩ Lỗ Ni vội vàng chạy tới chi viện, còn có đám binh sĩ Lỗ Ni trên bến tàu bị dọa cho vỡ mật, hoặc là tan xương nát thịt trong hỏa pháo, hoặc là quay đầu kinh hoảng bỏ chạy, lấy nỗ lực lớn nhất của bản thân, thoát khỏi tầm bắn của hỏa pháo.

Trước mặt loại hỏa pháo chết chóc này, sự dũng cảm và mạnh mẽ của cá nhân thật là nhỏ nhặt không đáng nhắc tới, mặc dù tinh thần và ý chí chiến đấu của binh sĩ Lỗ Ni là không thể sánh được, nhưng đối diện với hỏa pháo như dời núi lập biển, tâm lý của bọn họ cũng không thể nào chịu được, một số quan quân Lỗ Ni vung loan đao, chém chết binh sĩ bỏ chạy, nhưng không thể ngăn được cơn thủy triều chạy trốn, tới khi bản thân cũng bị hỏa pháo bắn cho tan nát. Còn những tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ ẩn nấp trong chỗ tối, hiển nhiên cũng hết sức thích thú đem quan quân quân đội Lỗ Ni làm mục tiêu hạ sát.

Dương Túc Phong nâng kính viễn vọng lên, bình tĩnh nhìn hiệu quả xạ kích.

Hạm đội Tô Chẩm Thư dù sao cũng được thực chiến ở gần đảo Sùng Minh, các quan binh dưới trướng sau khi tiếp thụ sức nóng của chiến hỏa, đúng là đã để cao rất lớn trình độ kỹ chiến thuật của bản thân, cũng tích lũy được không ít kinh nghiệm, bất kể là tốc độ hay xác xuất chính xác của pháo kích đều rõ ràng tốt hơn so với hạm đội Khắc Lai Ô Địch Mã chưa được tham gia thực chiến. Hơn nữa các quan binh của hạm đội Tô Chẩm Thư tựa hồ càng thêm hiểu nhu cầu của bộ đội đổ bộ, khi phá hủy các bố trí phòng ngự của kẻ địch, cũng tỏ ra có mục đích hơn.

Các quan binh của trung đoàn thứ ba hải quân lục chiến đội cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với hỏa lực mãnh liệt như thế, bọn họ đều chen lấn trên boong thuyền vận binh, mắt không chớp nhìn từng ánh lửa trên bờ biển không xa, còn có cả binh sĩ Lỗ Ni ôm đầu chạy trốn. Khi Long Nha chiến hạm xạ kích, họng pháo sẽ phát ra ngọn lửa sáng rực, mà trong sắc trời còn có chút u ám này, vết đạn gần như cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, thường thường theo ánh sáng thấp thoáng xét qua bầu trời, sau đó rơi trên bãi biển, lập tức phát ra tiếng nổ cực lớn, tất cả mọi thứ xưng quanh đều lõm sâu xuống, vật thể vốn tồn tại cũng biết mất không còn lại chút gì.

Rất nhiều quan binh của hải quân lục chiến đội đều mắt tròn mắt dẹt, tựa hồ cả đời cũng không nhìn thấy khung cảnh tráng liệt như thế, trong số bọn họ có một số người năm ngoài trong trận chiến ở Tô Khắc La đã được thấy sự lợi hại của hỏa pháo quân Lam Vũ, nhưng khi đó là pháo binh lục quân, tối đa cũng chỉ có ba bốn chục khẩu pháo mà thôi, tuyệt đại bộ phận còn là bách kích pháo 60 ly. Đâu có giống như hiện giờ, toàn là hạm pháo cỡ nòng 100 ly, hơn nữa số lượng còn tới hơn một trăm sáu mươi khẩu, còn mục tiêu thì lại là cảng Lỗ Đạt nhỏ nhoi. Hơn một trăm khẩu hỏa pháo cỡ nòng lớn thay phiên nhau xạ kích, đạn rơi như mưa, cứ như muốn đem cả cảng Lỗ Đạt bóp vụn vậy.

Lạp La Tư khó khăn lắm mới được bộ hạ cứu tỉnh, không thể không bắt đầu đối diện với hiện thực, địa phương hắn đang ở, chính là một tầng hầm cực sâu dưới phủ tổng đốc. Bất kể khi xưa Tân Khắc Lai Nhĩ vì mục đích gì mà xây dựng cái tầng hầm khổng lồ này, hiện giờ cũng chỗ tị nạn cực lớn. Bên trong này, gần như không thể nghe thấy tiếng đạn pháo phát nổ, làm Lạp La Tư thấy hơi yên lòng một chút.

Nhưng, hoàn cảnh hiện giờ của quân đội Lỗ Ni hết sức tồi tệ.

Do sơ xuất nhất thời, chủ lực quân đội Lỗ Ni đóng ở cảng Lỗ Đạt đã hướng về phía nam truy kích đám Hắc Ưng chiến sĩ đáng hận rồi. Hiện giờ còn đang cùng đám Hắc Ưng chiến sĩ hỗn chiến với nhau. Cho dù lấy tốc độ nhanh nhất điều khiển bọn họ trở về, ít nhất cũng phải cần trên ba giờ, hơn nữa trên đường cũng có thể bị hỏa pháo của hạm đội hải quân quân Lam Vũ phong tỏa. Trước mặt những khẩu hỏa pháo dời núi lấp biển này, cho dù bội đội có nhiều hơn gấp mười lần, cũng cùng lắm là thành oan hồn mà thôi.

Căn cứ vào báo cáo của tham mưu, hiện giờ quân đội Lỗ Ni lưu lại giữ càng Lỗ Đạt không tới năm nghìn người, hơn nữa còn là bộ đội đóng giữ chiếm đa số, sức chiến đấu suy giảm rất lớn. Bộ đội duy nhất tương đối có sức chiến đấu, chính là một liên đội Lỗ Ni cuồng chiến sĩ đóng giữ ở bến tàu, nhưng quan chỉ huy của bọn họ vì lo gặp phải hỏa lực của hạm đội hải quân quân Lam Vũ bao phủ, cho nên không đợi thượng cấp hạ lệnh, đã chủ động chạy ra rồi.

“Đem tên liên đội trưởng đó xử tử, treo đầu ở chỗ quân pháp thị chúng.” Lạp La Tư quyết đoán hạ lệnh, sắc mặt âm trầm phát sợ.

Lỗ Ni cuồng chiến sĩ nổi danh thiên hạ không ngờ lại không đánh mà chạy, quả thực làm người ta cười nhạo.

Nhưng, quân pháp rất nhanh trở lại báo cáo, tên liên đội trưởng kia và bốn trăm Lỗ Ni cuồng chiến sĩ thủ hạ của hắn, lúc vừa mới chạy ra khỏi bến tàu của cửa càng, liền bị hỏa pháo của quân Lam Vũ công kích, đại bộ phận bị bắn tán loạn ngay tại chỗ, chết không toàn thây, mấy người may mắn chạy thoát cũng bị tấn công không biết từ đâu tới, toàn bộ bị bắn chết tại trong đường lớn ngõ nhỏ.

Lạp La Tức tức thì chân tay lạnh cóng, cảm giác được điềm báo đại sự không ổn.

Qua một lúc lâu, Lạp La Tư đấm mạnh lên bàn, hung tợn quát lên: “Điều động tất cả bộ đội, chỉ cần có thể điều động được, toàn bộ tiến vào trận địa ở bãi biển. Kẻ nào không chấp hành mệnh lệnh, xử tử tại chỗ, kẻ dám tự tiện rút khỏi trận địa, giết không tha.”

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Chương #307