Chương 121: Nguyệt Quang Lang Nha (Thượng)


Một đêm bình an vô sự, bất quá Dương Túc Phong lại thấy Vũ Phi Phàm trăn trở cả đêm, tựa hồ đang suy nghĩ vấn đề gì đó. Dương Túc Phong nhân cơ hội nói cho Vũ Phi Phàm biết để hắn chuyển lời lại cho Hiên Kiệt, ngày mai khó đối phó nhất là kỵ binh của địch nhân, bởi vậy tốt nhất là thiết kế thật nhiều hàng rào thép gai và trúc dài làm chông, cần phải ngăn cản kỵ binh của địch nhân, sau đó mới có thể xử lý tiếp trong quá trình chiến đấu. Cũng không biết cuối cùng Vũ Phi Phàm có nghe hay không, nhưng hắn không trả lời, Dương Túc Phong cứ thế nói một mình cho đến khi chìm vào giấc ngủ.

Rạng sáng hôm sau, Dương Túc Phong nhận được tin tình báo khẩn cấp của Hiên Kiệt, cường đạo Nguyệt Quang Lang đã đến gần. Hắn nhanh chóng dẫn dắt đơn vị tiến vào trận địa, lấy thế nhàn rỗi chống mệt mỏi, cùng chờ địch quân đến. Quả nhiên trong ánh nắng ban mai mỹ lệ, ở phía chân trời đã xuất hiện một đoàn người đông đúc. Từ kính viễn vọng mà quan sát, đội ngũ bọn chúng tựa hồ hỗn loạn, có kỵ binh, có bộ binh, trang phục rườm rà lộn xộn, bình khí lộn xộn rườm rà, nhưng nhân số thì rất đông, giống như một đàn kiến đen kịt phủ khắp núi đồi, đích xác là nhân số phải trên một vạn.

Dương Túc Phong quay đầu lại nhìn một chút, chỉ nhìn thấy những lực lượng võ trang khác cũng đang lục tục tiến vào trận địa ở phía trước đại viện Tằng gia. Ngoại trừ trận doanh bất đồng thì bọn họ và đám phỉ Nguyệt Quang Lang cũng chẳng có gì khác nhau lắm, cũng trang phục và vũ khí luộm thuộm rối ren, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì rất khó có thể trông cậy vào lực chiến đấu của bọn họ.

Mỗi người tham gia cuộc chiến đầu biết, trong Nguyệt Quang Lang có số lượng kỵ binh rất lớn, để chống lại kỵ binh của địch nhân tiến sâu, Tằng gia đã đào rất nhiều hào sâu, bố trí rất nhiều dây thừng, cọc gỗ để làm vướng chân ngựa, còn dùng đất đá tạo rất nhiều công sự, những công sự đất này đều cao ba thước, vừa vặn đề phòng binh sĩ bị kỵ binh của cường đạo Nguyệt Quang Lang dùng đao chém trúng, còn có thể lợi dụng thế từ trên cao để đả kích địch nhân.

Ở đỉnh núi phía Bắc, xạ thủ Hốt Kỵ Thi cũng đã bắt đầu tiến vào trận địa chờ đợi, từ kính viễn vọng có thấy bản thân Hiên Kiệt rất bình tĩnh, mấy huynh đệ của hắn hiển nhiên cũng là nhân vật cửu kinh chiến trận, khó trách lại có uy thế như vậy, dám dùng một mình lực lượng của người Hốt Kỵ Thi để chống lại trên vạn cường đạo Nguyệt Quang Lang.

Đại địch đã ở trước mặt, Dương Túc Phong bình tĩnh quan sát trận địa của mình một chút, đó chính là một đỉnh núi đầy quái thạch lởm chởm, độ cao không quá cao nhưng lại rất dốc, chỉ phải đối mặt với địch nhân ở một phía, hoàn toàn không phải lo lắng kỵ binh địch nhân xung phong, về phần bộ binh của quân địch muốn bò lên từ những vách đá dốc đứng thì cũng hoàn toàn không dễ dàng, đúng là một nơi dễ thủ khó công.

Tuy nhiên loại địa hình này đều có hạn chế đối với cả song phương, chiến sĩ Lam Vũ quân cũng không có khả năng nhảy từ trên cao xuống giáp lá cà với địch nhân. Diện tích đỉnh núi không lớn, nhiều lắm chỉ có thể đóng ở đó năm mươi chiến sĩ Lam Vũ quân, bất quá địa thế ở phía sau lại bằng phẳng một chút, có thể cho đội dự bị đồn trú ở đó. Tang Cách đem đội ngũ chia làm ba phân đội chiến đấu, luân lưu hoán đổi. Pháo binh được an bài ở sườn dốc thoai thoải, vừa vặn có thể phong tỏa được vị trí miệng hồ lô.

Nếu không có trang bị như Lam Vũ quân, đồn trú ở đó là lực lượng võ trang khác thì ngoài dùng cung tiễn ra sẽ không có cách nào khác để sát thương địch nhân, bởi vậy, đỉnh núi này cũng có thể xem như một cái gân gà, canh giữ ở phía trên thì không thể phát huy được lực sát thương, nhưng không làm thế sẽ bị địch nhân đánh lén. Song, nếu phối hợp với súng trường và súng cối của Lam Vũ quân lại chính là một cái thớt gỗ có thể chặt tan tành xương cốt của địch nhân.

So với bên dưới thì đỉnh núi phía bắc trống trải hơn rất nhiều, hơn nữa địa thế cũng tương đối bằng phẳng, địch nhân dùng bộ binh hay kỵ binh đều có thể xung phong men theo sườn núi, dễ công khó thủ. Nhưng đỉnh núi phía bắc cũng có diện tích rất lớn, hoàn toàn có thể chứa được toàn bộ chín trăm xạ thủ Hốt Kỵ Thi. Vũ Phi Phàm cũng quả nhiên đã truyền đạt lại cho Hiên Kiệt toàn bộ việc hắn đã nói, toàn bộ đỉnh núi phía bắc đều được tre bương vót nhọn đầu cắm xuống đất thành chông, bên cạnh trận địa của người Hốt Kỵ Thi còn sắp đặt ba vòng thép gai, mặc dù với hàng raò thép gai chế tạo khi đó, khó có thể khiến cho kỵ binh địch nhân khốn đốn nhiều.

“Pháo binh chia làm ba tổ, luân lưu khai pháo, không được gián đoạn giữa chừng. Cần phải chú ý, nhất định là chờ cho kỵ binh của địch xuất hiện mới được phát pháo, không được để bại lộ trước.” Dương Túc Phong cẩn thận dặn dò đội trưởng pháo binh, hắn đã hạ quyết tâm, hôm nay nhất định phải tiêu diệt toàn bộ kỵ binh địch nhân.

Vũ Phi Phàm cầm kính viễn vọng của Vũ Phi Phàm trong tay, quan sát kỹ một lúc, sau đó thản nhiên nói: “Lũ gia hỏa này hay lắm, Đông Phương Nhất Luyến, Du Tiên Thi, Sương Nguyệt Hoa, ba vị lão đại đều tập trung đầy đủ, xem ra phải tranh đấu mãnh liệt một trận.”

Dương Túc Phong đưa kính viễn vọng lên quan sát, quả nhiên thấy ở giữa đám phỉ đông đúc là ba nhân vật đầu lĩnh cao cấp, tuy nhiên chỉ có thể thấy một cách đại khái, khuôn mặt nhìn không quá rõ. Căn cứ theo mô tả của Vũ Phi Phàm thì lão già cao cao gầy teo bên trái, lưng hơi gù chính là Du Tiên Thi, tên phỉ lâu đời nhất ở Trinh Xuyên đạo; ở giữa là một đại hán trên trán có một nốt ruồi to tròn, đôi mắt sắc bén như chim ưng, chính là Đông Phương Nhất Luyến, hắn là người Sắc Mục, dẫn theo một ít tộc nhân đến Trinh Xuyên Đạo kiếm cơm, dựa vào máu lạnh và sự hung hãn mà lên được đến vị trí thủ lĩnh thổ phỉ; cuối cùng là một nữ tử che mặt, vóc người thon thả, thắt lưng mỏng manh, đường cong rõ ràng, chính là Sương Nguyệt Hoa, người rất ít khi lộ diện.

“Nghe nói Sương Nguyệt Hoa có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, đáng tiếc là lại không thể được nhìn thấy.” Vũ Phi Phàm thản nhiên nói, trong ngữ khí mang theo sự nuối tiếc nhàn nhạt.

Dương Túc Phong lắc đầu nói: “Tốt nhất là đừng có thấy, nếu không thì sẽ nguy hiểm vô cùng, nghe nói nữ nhân này hung tàn ác độc, nam nhân rơi vào tay ả đều không có kết quả tốt. Thật là kỳ quái, tại sao ta lại gặp nhiều nữ nhân có vấn đề về tâm lý như thế nhỉ?”

Vũ Phi Phàm cười nói: “Đó là bởi vì ngươi có vận đào hoa đấy mà.”

Theo bước chân của địch nhân tiến đến gần, hào khí chiến đấu ngày càng mãnh liệt. Lam Vũ quân qua mấy lần chiến đấu đều là dựa vào địa hình để chiếm ưu thế, lần này cũng như thế, nhưng lại phải chống lại đến cả vạn địch nhân, đại bộ phận chiến sĩ đều tỏ vẻ khẩn trương, ngay cả Tang Cách cũng không kìm chế được, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ căng thẳng, dùng tay ra hiệu cho chiến sĩ chuẩn bị thật tốt mọi thứ để chiến đấu, một mặt theo dõi thật chặt động tĩnh của địch nhân.

Nhưng Dương Túc Phong lại không cảm thấy khẩn trương chút nào, hắn buông kính viễn vọng, ngồi duỗi chân ở một cây thông nhỏ, nói: “Minh Phàn huynh, ngươi đối với chiến lược ở lục địa Mỹ Ni Tư có đề nghị gì không?”

Vũ Phi Phàm ngồi trên một tảng đá, thản nhiên nói: “Dương huynh quả nhiên là có quyết tâm tranh bá thiên hạ, cũng không nên chỉ chăm chăm vào Mỹ Ni Tư, nơi này đã trải qua quá nhiều chiến loạn nghiêm trọng, vô luận ngươi có năng lực như thế nào, muốn khôi phục lại nó cũng phải tốn thời gian rất dài. Nhưng thời gian lại không chờ người, tốt nhất là huynh nên dời ánh mắt nhìn về hướng khác thì hay hơn.”

Ánh mắt Dương Túc Phong trở nên nóng bỏng, nói: “Lỗ Ni? La Ni?”

Vũ Phi Phàm cười phá lên, khoái trá đáp: “Dương Túc Phong, nói chuyện với huynh đích xác rất thoải mái, đúng là như thế. Cũng như Trinh Xuyên đạo này, mặc dù không có chiến loạn nghiêm trọng, song lực sản xuất đã bị tụt hậu hơn mười năm, bây giờ chịu cảnh chiến loạn thì càng không cần phải nhắc đến nữa. Trừ phi huynh nguyện ý dùng thời gian ba đến năm năm để củng cố lực lượng, nếu không, huynh không cần phải tổn hao nhiều sức lực và tâm tư vào Mỹ Ni Tư nữa, hết thảy cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi. Nhưng hai địa phương mà huynh vừa nhắc đến cũng phải suy nghĩ kỹ đã.”

Dương Túc Phong gật đầu, nói: “Vậy hải quân…”

Vũ Phi Phàm vẫn không nói về mình, chỉ thản nhiên đáp: “Phất Lai Triệt hoàn toàn có thể đảm nhận được tất cả….”

Dương Túc Phong thản nhiên nói: “Ta biết Phất Lai Triệt có bản lĩnh, nhưng ta cũng biết không thể giao tất cả hạm đội cho hắn!”

Vũ Phi Phàm cũng không nói gì.

Dương Túc Phong có chút thất vọng nói: “Ngươi đã nói, nếu ta có quyết tâm tranh đoạt thiên hạ, ngươi sẽ cho ta biết chiến lược của hải quân, vậy, bây giờ ta có quyết tâm này, tại sao ngươi lại không nói?”

Vũ Phi Phàm trả lời: “Ta sẽ gặp Phất Lai Triệt nói chuyện, đến lúc đó sẽ nói lại cho huynh nghe.”

Dương Túc Phong cuối cùng cũng thu được một tia hy vọng, nội tâm liền cảm thấy dễ chịu một chút.

Hắn quay đầu lại, đã thấy đám phỉ tiến gần đến vị trí miệng hồ lô, Tuy nhiên ánh mắt bọn chúng đều chú ý đến đỉnh núi phía bắc, tựa hồ không quá lưu ý đến đỉnh núi phía nam. Từ kính viễn vọng thì thấy Du Tiên Thi đúng là vừa già lại vừa xấu, lại khom lưng, phảng phất gió thổi cũng gục, trên người lại đeo kim cương khắp nơi, hình như sợ người khác không biết hắn có tiền. Đông Phương Nhất Luyến lại đang tuổi tráng niên, khí thế bức người, trên mặt có hai vết sẹo ngang sẹo dọc tung hoành, nghe nói chính là do Du Tiên Thi gây nên, nhưng cuối cùng hai người lại trở thành bằng xấu xa của nhau, nhưng không ai biết rõ mọi chuyện đó lại diễn ra như thế nào.

Khi hắn chuyển kính viễn vọng sang phía Sương Nguyệt Hoa thì lại phát hiện nàng đã không có ở đó nữa.

“Hơ? Sương Nguyệt Hoa đâu?” Dương Túc Phong nén không được bật hỏi.

Vũ Phi Phàm đưa kính viễn vọng lên quan sát, thản nhiên nói: “Có thể là nàng ta đã đi chuẩn bị kỵ binh. Kỵ binh Nguyệt Quang Lang đa phần là thuộc hạ của Sương Nguyệt Hoa, nữ nhân này phi thường âm trầm độc ác, chúng ta phải cẩn thận một chút.”

Dương Túc Phong hờ hững gật đầu, song trong đáy lòng lại không đồng tình, nàng ta độc ác cỡ nào thì độc ác, nhưng làm sao bằng tỷ muội Điệp Phong Vũ được?

Đám phỉ Nguyệt Quang Lang dừng lại trước miệng hồ lô không ít hơn một giờ, tựa hồ chỉnh đốn đội ngũ, lại tựa như thương lượng đối sách, Du Tiên Thi cưỡi ngựa di chuyển ở giữa đám phỉ, hình như đang truyền đạt chuyện gì đó, cuối cùng, đến 8h sáng thì bắt đầu phát động tiến công.

Đợt công kích đầu tiên không phải là kỵ binh như dự đoán mà là hơn một ngàn bộ binh lộn xộn, bọn chúng cầm trong tay đủ loại vũ khí, láo nháo xung phong, một mặt đi tới, một mặt thăm dò thứ gì đó trên mặt đất, tiến chậm rì rì, một chút uy hiếp cũng không có, quả thực giống như đi tìm cái chết. Bất quá chỉ trong chốc lát, Dương Túc Phong đã hiểu được đám bộ binh này chủ yếu là thăm dò dường, dọn dẹp dây thừng và cọc gỗ đối phó với kỵ binh, hẳn là để cho kỵ binh chuẩn bị xung phong.

Rất hiển nhiên, đám phỉ Nguyệt Quang Lang rất tự tin vào kỵ binh của mình, tin rằng chỉ cần xuất ra kỵ binh là có thể dễ dàng tróc nã Tằng gia.

Hiên Kiệt đương nhiên cũng hiểu ý đồ địch nhân, cho nên xạ thủ Hốt Kỵ Thi cũng đã bắt đầu từ trên cao xạ kích, lác đác đã có phỉ đồ ngã xuống, nhưng uy lực của súng Hốt Kỵ Thi có hạn, độ chính xác cũng không cao, kém súng trường Đột Kỵ Thi, nên một trận xạ kích qua đi vẫn thấy số đông phỉ đồ như trước tiến vào miệng hồ lô, những bẫy rập đối phó với ngựa hai bên đường đều bị bọn chúng dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả hào sâu cũng bị chúng từ từ lấp bằng.

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Chương #121