Chương 100: Thắng Lợi Trước Mắt (Trung)


Dương Túc Phong đành rầu rĩ nói: “Được rồi, đã như vậy, ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Có điều thuyền chắc phải đến giữa năm sau mới có, ngươi phải chờ. Chắc cuối tháng tư ngươi có thể đến cảng Bà Châu xem thử.”

Gương mặt cương ngạnh của A Phương Tác thoáng hiện nụ cười, thản nhiên đáp: “Đa tạ!”

Dương Túc Phong nghĩ một lát lại nói: “Chúng ta nói trước thì hơn. Ngươi đối phó với hải tặc nên ta mới hợp tác với ngươi. Ngươi hành động thế nào ta không quản, giết người, cướp của, đốt nhà cũng được. Nhưng nếu ngươi làm một tên hải tặc thực sự, cướp bóc của tàu buôn và bách tính, ta sẽ không hợp tác với ngươi!”

Mặt A Phương Tác lạnh như tiền: “Ta vốn là hải tặc, hải tặc làm gì không đến lượt ngươi quản!”

Cũng không đợi Dương Túc Phong lải nhải tiếp, y tung sợi dây thừng thần kì mảnh như tơ móc vào tường thành, bám vào đó lướt đi. Trước khi biến mất vào khoảng không mù mịt, y quăng cho Dương Túc Phong cuộn giấy da dê.

Dương Túc Phong nhìn bóng A Phương Tác, thật tình không sao nắm bắt nổi con người này, y rốt lại là người thế nào. Hắn ngó nghiêng cuộn da dê, dường như là bản đồ kho báu hải tặc, bất quá trên đó có nhiều kí hiệu hắn không hiểu được. Dương Túc Phong cất vào túi, đợi giao cho Phất Lai Triệt nghiên cứu.

*****************

Phượng Thái Y nghe thấy tiếng súng lúc này thì biết là đã hỏng bét, kế hoạch dự định ban đầu vậy là tiêu tùng. Nàng không biết Dương Túc Phong đã chiến đấu với quân địch bao lâu, cho nên lập tức phát lệnh tấn công.

Các chiến sĩ pháo binh lâm thời đẩy pháo cối vào vị trí, điều chỉnh góc bắn. Xạ Nhan phát lệnh, mười sáu họng pháo đồng loạt khai hỏa, tức thì hàng rào chướng ngại vật và công trình phòng hộ bên ngoài Đông Nhật biến thành đống gạch vụn. Khói bụi bốc lên đầy trời, tiếng nổ kinh thiên động địa, ngoài 50 thước cũng cảm nhận được, đám thổ phỉ chuẩn bị quyết chiến cùng Lam Vũ quân kinh hoảng gào lên, bật ngược trở về sau.

Lần đầu chứng kiến uy lực thực chiến của pháo cối khiến sĩ khí Lam Vũ quân tăng vọt, xông lên tấn công địch nhân.

Phượng Thái Y hơi nhăn mặt, vô tình nhìn thấy vẻ mặt háo hức muốn thử tiếp của bọn Xạ Nhan, bèn hỏi: “Sao vậy? Chưa đã hả?”

Lặc Phổ khoái chí xoa tay: “Chưa đã, pháo bắn một cái là tan tành hết!”

Phượng Thái Y điềm tĩnh: “Các ngươi trở về đại đội của mình, phân thành bốn lộ tiến công, mỗi đại đội thành một lộ. Điểm tập kết là nơi nhiều tiếng súng nhất, Phong lĩnh chắc chắn đang ở đó.”

Lặc Phổ, Xạ Nhan phấn khởi quay đi.

Tang Bố cẩn thận hỏi nhỏ: “Tham mưu trưởng, chúng ta không cần tập trung mũi nhọn đánh rốc vào sao? Xé lẻ tấn công lỡ trễ thời gian thì sao?”

Phượng Thái Y mỉm cười: “Không cần! Phong lĩnh các ngươi đã biến Đông Nhật thành một đống lộn xộn rồi, chúng ta chỉ là đục nước béo cò thôi. Ngươi về chỉ huy bộ đội đi, ta dẫn đội cảnh vệ hành động đây!”

Tang Bố kính cẩn chào rồi hấp tấp chạy đi, trong bụng chỉ lo đi trễ sẽ để vuột mất cơ hội tham gia kết thúc cuộc chiến.

Lần đầu tiên xuất hiện trên chiến trường, mặt Đan Nhã Huyến trắng bệch. Nàng đã thay trang phục Lam Vũ quân, người khác khó mà nhận ra đây là nữ nhi. Lúc nàng cùng Phượng Thái Y vượt qua chiến hào phía sau hàng rào, nhìn thấy những mảnh vụn thịt người do trúng pháo, cảnh tượng chiến trường đầy máu tanh tàn khốc, chịu không nổi muốn nôn mửa.

Phượng Thái Y lo lắng hỏi: “Muội có sao không?”

Đan Nhã Huyến lắc đầu, khó nhọc nói: “Cuối cùng muội cũng hiểu, tại sao lúc đó ca ca muội hớn hở với thứ vũ khí này mà Phong lĩnh tuyệt nhiên không hề vui vẻ. Thì ra uy lực của nó kinh khủng như vậy, tùy tiện tước đoạt sinh mệnh của cả đoàn người, thật là thất đức quá đi!”

Phượng Thái Y lơ đãng nói: “Phong lĩnh, người đó, đến ta cũng không hiểu thấu. Tính cách anh ta dường như rất mâu thuẫn, có lúc rất hiền lành, có lúc lại quá máu lạnh. Bất quá thời đại này, máu lạnh một chút cũng tốt. Chiến tranh, vốn dĩ là để giết người, không phải ngươi chết thì ta chết. Bất luận là dùng thủ đoạn gì, chỉ cần tiêu diệt được kẻ địch thì đều bình thường hết.”

Lác đác vài tên phỉ xuất hiện, lập tức bị cảnh vệ dùng súng trường hạ gục. Ở chỗ thông thoáng thế này, đối mặt với Mễ Kì Nhĩ chỉ có con đường chết.

Đan Nhã Huyến cảm giác vắng vẻ chưa từng thấy, có chút chua xót: “Có thứ vũ khí này, không cần tu luyện võ công làm gì. Võ công cao cường đến mấy cũng không tránh được một phát đạn!”

Phượng Thái Y gật đầu, mặt lạnh như sương: “Đúng vậy! Phong lĩnh đã khai sáng một thời đại mới!”

Thình lình, Tang Bố dẫn vài chiến sĩ phấn khích chạy tới, nói: “Chúng tôi tìm thấy rồi. Phong lĩnh đã chiếm thành lâu, hiện giờ đang giằng co với địch nhân.”

Mặt Phượng Thái Y hơi trầm, bình tĩnh nói: “Lệnh cho bộ đội, nhằm thẳng thành lâu, tấn công!”

************

Là điểm cao nhất của Đông Nhật, đứng trên thành lâu có thể quan sát toàn bộ cứ điểm. Trong phạm vi khống chế của Mễ Kì Nhĩ, phỉ đồ căn bản không dám có hành động gì vì sợ trúng đạn.

Chiến trường nhàn hạ hiếm có.

Gần hai giờ chiều, bọn phỉ lại phát động tấn công. Lần này, không hiểu đào đâu ra dũng khí, bọn chúng không dùng bất kì thứ gì che chắn mà ùn ùn xông lên, ước chừng ba bốn trăm người. Dương Túc Phong đoán có thể Lương Phong tự thân thống lãnh, khổ cái không thấy bóng dáng lão đâu. Có dũng khí và tinh thần, bọn phỉ tay cầm đủ loại vũ khí, đại đao, búa ùn ùn tiến tới dưới chân thành, muốn chiếm lấy hai cầu thang. Song, hành động của biển người này hoàn toàn là hành vi tự sát.

Dương Túc Phong và mọi người lẳng lặng nấp trên thành lâu, tay cầm Mễ Kì Nhĩ và lựu đạn – bùa đoạt mạng kẻ địch. Trong phạm vi chật hẹp phía dưới chân thành, lực sát thương của Mễ Kì Nhĩ trong tầm bắn 100m, có thể dùng hai từ “khủng bố” để hình dung. Lần này hắn đã dày công tuyển chọn hai mươi thợ săn Tang Lan xuất sắc nhất, trải qua huấn luyện gian khổ, biến mỗi người thành tay thiện xạ súng trường, chỉ đâu bắn đó. Kẻ địch thưa thớt thì dùng súng bắn tỉa, kẻ địch tập trung đông thì sử dụng lựu đạn, trong khoảng thời gian ngắn, chung quang lô cốt tòn là xác địch nhân.

Lương Phong nổi trận lôi đình, không phải thuộc hạ lão không dũng cảm mà là không có vũ khí gì ứng phó được với Dương Túc Phong. Tuy lão có một ít súng kíp, song dù là phương diện uy lực hay tầm bắn đều kém xa Mễ Kì Nhĩ. Các tay súng kíp chưa kịp tiến vào tầm bắn thích hợp đã bị Mễ Kì Nhĩ hạ gục. Còn cung tên, địch nhân có thể sơ xuất, xem thường lực sát thương của nó nhưng bắn từ dưới bắn lên đối với cung tên quá khó. Huống chi cung tên hay súng kíp tầm bắn cũng như nhau cả.

Đột nhiên, đang chuyên tâm bắn, bên tai Dương Túc Phong vang lên một tiếng “đùng”. Mặt đất rung chuyển, hắn quay đầu nhìn, thấy bụi bốc lên xa xa về cánh trái, một công sự thô sơ đã bị nổ hết một nửa thành đống đất bùn, hiển nhiên là trúng đạn pháo cối. Dương Túc Phong không kềm được đứng bật dậy, trong tầm nhìn lờ mờ, xuất hiện rõ màu vàng lục, Phượng Thái Y đã dẫn quân đến rồi.

Quả nhiên, đạn pháo nổ đã làm bọn phỉ kinh hoàng, cuối cùng chúng đã rơi vào tuyệt cảnh.

“Đại pháo! Kẻ địch có đại pháo!” một tiếng thét kinh hoàng vang lên.

Tiếng kêu còn chưa dứt, phát pháo thứ hai đã rơi gần đám thổ phỉ, tức thì thịt nát xương tan. Uy lực của pháo cối hiển nhiên gấp mấy lần súng trường. Những tên còn sót lại tay chân rụng rời, mặc cho Lương Phong quát nạt thế nào, ùn ùn quay đầu chạy trốn.

Dương Túc Phong mơ hồ nghe thấy một tiếng gào run rẩy khàn khàn, hình như là Lương Phong, kế đó thấy một nửa thân người thò ra từ sau tường đá, cái đầu trọc lóc, tay hung hăng vung vẩy loạn lên. Dương Túc Phong nâng súng định bắn, có người còn nhanh tay hơn. Một chiến sĩ Tang Lan đã nhắm trước, pằng, lão lập tức ngã xuống, hai chân giãy đành đạch, kế đó nằm yên không nhúc nhích, máu tươi từ từ loang ra. Những tên khác thấy Lương Phong vỡ đầu chết tươi, gào rống ầm ĩ.

Đùng đoàng, pháo liên tục nổ, bầu trời ngập ngụa khói bụi. Khói chưa tan, Lam Vũ quân đã ồ ạt xông lên, bọn họ dùng súng trường và lựu đạn thanh lí những tên phỉ còn sót lại. Những tên nấp trong công sự, lợi dụng địa thế ngoan cố kháng cự bị ba bốn quả lựu đạn thảy vào, toàn bộ biến thành một đống gạch vụn. Chiến đấu đến đây đã không còn hồi hộp nữa. Mười lăm phút sau, tiếng súng ở cứ điểm Đông Nhật im hẳn, hàng loạt tù binh bị áp giải ra.

Ngày 19 tháng 12 thiên nguyên 1727, Lam Vũ quân dễ dàng chiếm được cứ điểm Đông Nhật.

Sau khi lục soát cẩn thận, Lam Vũ quân tìm thấy một lượng lớn tài sản. Tính toán sơ bộ, giá trị kim tệ khoảng bảy tám trăm vạn, tuy nhiên không tìm thấy lương thực dự trữ như lời đồn. Lương thực có thật, nhưng không nhiều. Sau khi thẩm vấn mới biết, do cuộc chiến ở Tình Xuyên đến hồi kịch liệt, Bành Việt sợ lương thực không đủ nên nửa tháng trước đây đã hạ lệnh chuyển về Tình Xuyên. Điều này khiến Dương Túc Phong khá thất vọng, chán nản. Phượng Thái Y phải an ủi hắn một hồi, hắn mới phấn chấn tinh thần.

Tuy không tìm được đủ lương thực, nhưng lại giải cứu được rất nhiều nô lệ dưới nhà giam, thậm chí còn có một số quan viên chính phủ trước đây. Có điều, đồng thời trong lao cũng tìm thấy một đống xương trắng chất cao như núi, còn có rất nhiều phụ nữ bị đày đọa, tình cảnh thê thảm vô cùng. Tận cùng nhà giam là đài tế, phát hiện ba bốn chục thi thể thiếu nữ bị giết chết để tế thần. Bọn họ bị moi hết gan ruột để tế thần bóng tối, thi thể bị phơi ra làm người canh giữ cho thần bóng tối.

Theo lời cung khai của tù binh, nghi thức tế thần này là do Lương Phong làm, còn có kiệt tác của anh em Lương Nguy Đình. Dương Túc Phong phẫn nộ không kể xiết, lập tức hạ lệnh áp giải toàn bộ tù binh tới dưới thành lâu xử bắn công khai. Phượng Thái Y cảm thấy không ổn, nhưng không cách nào áp chế được cơn giận của Dương Túc Phong và bọn Xạ Nhan. Kết cục, một loạt tiếng súng vang lên, dưới chân thành lại thêm một trăm mấy chục xác chết. Còn Lương Bằng Hải, hắn bị trúng đạn pháo chết ngay từ đầu, mặt mày biến dạng.

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Chương #100