Tuy rằng việc tổ chức các cuộc du kích nhỏ lẻ nhờ vào lực lượng dân tộc vùng
Tây Bắc có thể tiêu hao sinh lực địch, cũng như làm hoang mang lòng quân,
nhưng đó cũng chỉ là mất 1 sợi lông trên thân trâu mà thôi. Một cánh quân Mông
Cổ 10 vạn quân không phải là con số ít, một khi họ giữ tâm lý đề phòng cũng
như tập trung cảnh giác phòng thủ, thì các cuộc tấn công du kích gần như mất
tác dụng. Và 1 cuộc giao tranh lớn giữa 2 bên vẫn khó tránh khỏi, bất quá
chúng ta cũng có thể thời gian để chuẩn bị phòng thủ.
Còn về thủy quân Ô Mã Nhi, mọi người đã bàn bạc và thống nhất, sẽ cho hai
tướng Cửu Nhị và Huyền Thoại dẫn theo 2 nghìn quân, tiến tới các tỉnh ven biển
Tân Hưng, Duyên Hải, Ninh Tuyền… tập hợp binh mã. Đây là những tỉnh ven biển,
quân lính quanh năm sống với sông nước, thủy tính rất giỏi. Có thể nói đây là
lực lượng thủy binh tốt nhất Đại Việt ta hiện nay. Tuy nhiên số lượng thủy
binh cũng không nhiều, chỉ khoảng 1 vạn quân mà thôi, thuyền chiến nước ta
hiện nay cũng còn rất thô sơ, đa số là các thuyền nhỏ, mỗi thuyền chỉ chứa
được 50 đến 100 binh sĩ mà thôi. Trong khi đấy quân địch có tới hơn 2 vạn quân
cùng 500 tàu chiến, 320 tàu vận lương cùng hộ tống.
Dường như trên tất cả các mặt trận, quân số quân địch đều áp đảo quân ta, cuộc
chiến tất sẽ vô cùng khó khắn.
Trước khi Cửu Nhị cùng Huyền Thoại lãnh binh tiến tới các tỉnh ven biển triệu
tập binh mã, Khôi đã âm thầm đưa cho họ 1 mẫu giấy. Hai người từng theo Khôi
trong trận chiến với Thiên Hoa hội, hắn hiểu năng lực cùng sự trung tâm của
họ, hắn tin 2 người sẽ không làm hắn, không làm nhân dân Đại Việt thất vọng.
Trở lại với cuộc nghị sự, lúc này vấn đề thủ thành vẫn làm mọi người lo lắng,
thành Vũ Ninh có thể nói là rất chắc chắn, địa thế rừng núi thuận lợi, dễ thủ
khó công. Tuy nhiên Sơn Động thành lại hoàn toàn ngược lại, Sơn Động ( phía
Tây Bắc Vĩnh Phúc) bao gồm đồng bằng và vùng trung du, địa hình bằng phẳng rất
thuận lợi cho kỵ binh Mông Cổ hoạt động. Có thể nói Sơn Động chính là chiến
trường yêu thích của quân Mông Cổ a.
- Các vị tướng quân mọi người có kế sách gì về việc thủ thành Sơn Động.
Tất cả đều im lặng, đến Ngọc Nhi cũng không thể đưa ra kế sách thủ thành Sơn
Động, ngoài việc có quân số áp đảo ra, thì rất khó có thể làm nên kì tích.
Sau khi không có ai có ý kiến, lúc này Khôi mới đứng lên.
- Hữu Chung tướng quân, ta có thể thủ được thành Sơn Động trước sự tấn công
của quân Mông Cổ.
Lời Khôi nói ra đều làm mọi người ngạc nhiên, nhất là Trịnh Đán lúc này trên
mặt hắn còn thoảng hiện sự khó chịu.
- Phó thống lĩnh, ngươi nói thủ được thành Sơn Động vậy người cần bao nhiêu
binh mã? Đại quân của ta chỉ có 10 vạn mà thôi, trong khi cánh quân tấn công
Sơn Động cũng đã tới con số 10 vạn.
Khôi nhìn Trịnh Đán chất vấn mình thì cau mày, hắn chưa hề có xích mích gì với
lão cả, không hiểu sao lão lại có địch ý với hắn. Tuy nhiên đang trong lúc cần
sự đoàn kết hổ trợ lẫn nhau chống giặc ngoại xâm chứ không phải lúc đấu đá nội
bộ nên hắn cũng không muốn làm lớn chuyện mà điềm tỉnh giơ 8 ngón tay lên.
- 8 vạn?
- Không là 8 nghìn quân.
Triệt để im lặng, 8 nghìn đấu 10 vạn quả là điều khó tin. 1 tiếng đập bàn phá
vỡ sự tĩnh lặng.
- Ngươi điên rồi, đây không phải lúc thể hiện.
Ngọc Nhi đập tay xuống bàn đứng lên, nàng không muốn hắn phải liều lĩnh như
vậy, chẳng phải trước kia hắn luôn khoe khoang với nàng là mình sợ chết sao,
tại sao bây giờ lại làm chuyên điên rồ như vậy, đây chẳng khác nào hành động
đi tự tử cả, 8 nghìn quân hắn nghĩ mình la thánh nhân sao?
Tuy nàng phản ứng gay gắt, nhưng Khôi biết nàng chỉ là quan tâm hắn mà thôi.
Nhưng lần này hắn nhất định phải đi, hắn biết chỉ với gần 9 vạn quân còn lại,
thì thành Vũ Ninh mới tuyệt đối an toàn trước sự tấn công của quân Mông Cổ.
- Ta đã có đối sách của mình, ta sẽ lập quân lệnh, nếu thất bại sẽ lưu danh
thiên cổ tội đồ Đại Việt.
Lời nói của hắn rất nặng, cái chết đôi khi không đáng sợ bằng việc lưu danh sử
sách, vết nhơ muôn đời a.
- Ngươi….
Ngọc Nhi không nói nên lời, nàng không hiểu sao hắn lại phải làm như vậy. Hắn
hoàn toàn có thể đem đi 5 vạn quân thủ thành, nếu thất bại ít nhất hắn có thể
rút lui quay về.
Lúc này Hữu Chung cũng lên tiếng.
- Khôi phó soái, ta biết ngươi đã có kế sách cho riêng mình, tuy nhiên việc
quân không thể nói chơi, nay ngươi có thể cầm theo 4 vạn quân tiến tới thủ
thành Sơn Động.
- Đạ tạ ý tốt của tướng quân, tuy nhiên ta chỉ cần 8 nghìn quân mà thôi,
trong đó có 3 đạo vệ quân của ta.
- Nếu phó soái đã nói vậy thì Khôi phó soái nghe lệnh, lập tức đem theo 8
nghìn binh mã tiến tới thủ thành Sơn Động.
- Tuân lệnh.
Khôi liền tiến ra ngoài phòng, hắn cần lập tức chuẩn bị binh mã, từ Vũ Ninh
tới Sơn Động ít nhất cũng 3 ngày đường, hắn cần lập tức khởi hành để còn thời
gian chuẩn bị kế hoạch của mình.
Sau 2 giờ chuẩn bị, mọi thứ đã sẵn sàng, Khôi tiến lên ngựa dẫn đầu đoàn quân
tiến ra khỏi thành Vũ Ninh. Lúc này ở cổng thành, 1 người thiếu nữ mặc y phục
trắng, mái tóc xỏa xuống tung bay theo làn gió, trông như tiên nữ giáng trần
vậy.
Khôi thúc ngựa tiến lại gần nàng, hai người im lặng nhìn nhau , cuối cùng Ngọc
Nhi cũng lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
- Tại sao ngươi lại làm như vậy?
- Đơn giản ta muốn Vũ Ninh thành tuyệt đối an toàn, vì trong đấy có người con
gái mà ta yêu.
Nói xong Khôi liền thúc ngựa quay lại đoàn quân, phía sau còn vọng lại tiếng
nàng.
- Ngươi nhất định phải chiến thắng quay về.
8 nghìn quân dưới sự chỉ huy của Khôi rời khỏi thành Vũ Ninh tiến tới Sơn
Động. Lúc này đoàn tư binh 400 quân của Khôi cũng rời Hà Thành mang theo vật
tư quân giới tiến tới Sơn Động theo lệnh của hắn.
Nơi đây sẽ là trận chiến sinh tử của Khôi, và cũng là trận chiến làm nên giai
thoại của Thần Tích tướng quân.