Đôi Bên Sách Lược.


Quay lại 1 ngày trước tại Khâm Châu giáp biên giới Đại Viêt, doanh trại thống
lĩnh Mông Cổ.

- Sự phụ, đoàn thủy binh do tướng quân Ô Mã Nhi dẫn đầu cũng đã tiến giáp cửa
biển Vạn Ninh, đại quân chúng ta cũng đã sẵn sàng sao người còn chưa cho xuất
binh.

Thoát Hoan nói ra nghi vấn của mình, với hắn 20 vạn đại quân hoàn toàn có thể
dẫm nát Đại Việt.

Đứng trước Thoát Hoan lúc này là 1 tên ăn mặc quái đi, râu quai nón rậm rì,
đầu hói, trên lưng đeo 2 vòng Kim Luân, hắn chính là Kim Bằng pháp vương, quân
sư của Mông Cổ và là sư phụ của Thoát Hoan.

- Ta đang đợi thời cơ.

Kìm Bằng nói xong liền đi ra cửa sổ, nhìn lên bầu trời như chờ đợi điều gì đó.

Qoắc qoắc

Lúc này 1 con chim ưng xải cánh dài gần 1 mét bay lượn 1 vòng xung quanh doanh
trại rồi đậu xuống trên vai Kim Bằng, trên chân chim lúc này có 1 ống tre nhỏ,
bên trong chứa 1 mẫu giấy.

Kim Bằng cầm lấy mẫu giấy, khóe miệng liền nở nụ cười âm hiểm, hắn quay sang
Thoát Hoan.

- Chúng ta xuất phát.

Đại quân Mông Cổ xuất phát, tiến tới biên giới Đại Việt thì chia làm 2 hướng.
10 vạn binh mã bao gồm 5 vạn kỵ binh, 3 vạn bộ binh cùng 2 vạn cung thủ ngoài
ra còn có 100 đại bác công thành dưới sự chỉ huy của Thoát Hoan từ Lộc Bình
tiến thẳng tới Sơn Động. Đạo quân thứ 2 với 10 vạn binh mã, trong đó có 4 vạn
kỵ binh, 4 vạn bộ binh, 2 vạn cung thủ cùng 150 đại bác công thành do Kim Bằng
thống lĩnh từ Vĩnh Bình tiến tới Vũ Ninh.

………..

Sau ba ngày đường hành quân, cuối cùng đại quân cũng tiến tới thành Vũ Ninh,
trong thành có gần 2 nghìn quân thủ thành. Vũ Ninh sẽ là cứ địa quan trọng của
ta trong trận chiến lần này. Sau khi vào thành, Hữu Chung lập tức cho người đi
thu thập lương thực ở các vùng xung quanh, đồng thời cũng bắt đầu tu bổ lại
thành trì và bố trí phòng thủ cho thành.

Trong phủ thành chủ Vũ Ninh, tất cả mọi người đang ngồi lại bàn bạc kế hoạch
tác chiến.

Hữu Chung ngồi ở vị trí chủ tọa, nhìn mọi người xung quoanh rồi lên tiếng.

- Theo như thám báo mới nhất trở về, quân địch đã chia thành 2 cánh quân, mỗi
cánh khoảng 10 vạn binh mã đang tiến tới Vũ Ninh cùng Sơn Động. Các tướng quân
có kế sách gì không?

Mọi người đều trầm tư suy nghĩ, quân Mông cổ tuy chia ra làm cánh quân, nhưng
quân số lại xấp xỉ với quân ta, còn chưa nói tới 500 thuyền chiến cùng hơn 2
vạn quân của Ô Mã Nhi đang tiến vào cửa biển Vạn Ninh.

- Tướng quân theo mạt tướng nghĩ, chúng ta ta nên chia quân làm hai, cố thủ ở
2 thành trì lớn, tại đây rất khó để quân Mông Cổ công thành.

Trịnh Đán nói ra suy nghĩ của mình, cách này của hắn chỉ đơn giản là chờ quân
địch tới mà thôi, với quân số đông gấp đôi, cùng độ thiện chiến của quân Mông
Cổ, dù cho thành trì có kiên cố thế nào, cũng rất khó thủ thành được trong
thời gian dài.

Ngọc Nhi nàng cũng đã nhìn ra được sự không ổn trong kế sách này, với nàng
quân ta tuy quân số ít hơn, nhưng đây đang là đất của Đại Viêt, chúng ta có
lợi thế về địa hình, hoàn toàn có thể tổ chức các cuộc du kích nhỏ lẻ.

- Ta không tán thành với cách của Trịnh Đán tướng quân, chúng ta chia quân
thủ thành không khác nào là hành động tự tử cả.

- Vậy theo Giám Sát sử chúng ta phải làm thế nào, đem quân trực diện chiến
đấu sao?

Trịnh Đán khó chịu lên tiếng phản bác. Ngọc Nhi không chịu yếu thế, nàng nhìn
thẳng vào hắn rồi lên tiếng chất vấn.

- Vậy theo Trịnh Đán tướng quân, 5 vạn quân đối đầu với 10 vạn quân, liệu
người có thể phòng thủ đươc mấy ngày. Chưa nói tới quân số, chỉ nói tới độ
thiện chiến của quân Mông Cổ, đã không ít trận họ dùng quân số xấp xỉ hoặc có
thể là ít hơn mà vẫn dành được chiến thắng.

Trịnh Đán liền á khẩu, đúng như nàng nói, dùng 5 vạn không thể nào đối đầu với
10 vạn binh mã sĩ khí đang cao như vậy được.

Ngọc Nhi dừng lại một chút rồi tiếp tục lên tiếng.

- Đại Việt ta phía Bắc rừng núi hiểm trở, hoàn toàn là lợi thế của quân ta,
quân Mông Cổ chỉ mạnh khi chiến đấu ở thảo nguyên, cùng các vùng đồng bằng,
còn chiến đấu tại vùng rừng núi là yếu điểm của họ. Chúng ta có thể lợi dụng
điểm này, tiến hành các cuộc du kích nhỏ lẻ, tiêu diệt dần dần sinh lực địch,
cũng như giảm sĩ khí của chúng.

Mọi người đều gật đầu đồng ý, Khôi một bên cũng đồng ý với ý kiến của nàng,
quân ta từ xưa tới nay chiến đấu du kích luôn là thế mạnh, đặc biệt là người
dân vùng cao, thông thuộc địa hình họ có thể trang bị những vũ khí đơn giản
gọn nhẹ, ẩn nấp trong rừng, tranh thủ lúc quân địch sơ hở thì tấn công, xong
lại rút vào trong rừng, khiến quân địch hoang mang, sĩ khí cũng dần dần giảm
xuống.

Hữu Chung quan sát tấm bản đồ rồi đứng lên, đưa tay chỉ vào những điểm được đã
được đánh dấu.

- Về phía Sơn Động, quân địch muốn tấn công thì phải đi qua dãy Hoàng Liên
Sơn, đây là điểm thích hợp cho quân ta tập kích. Còn phía Vũ Ninh quân địch sẽ
đi qua cánh cung Ngân Sơn đây cũng là điểm tốt cho quân ta mai phục.

Trịnh Đán vẫn chưa khâm phục, hắn lên tiếng phản đối.

- Tướng quân, nếu chúng ta cho quân đi phục kích, vậy lực lượng nào sẽ thủ
thành? Không thể chỉ vì đánh mấy trận nhỏ lẻ mà bị mất cả thành trì lớn được.

Cái hắn nói cũng không phải không có lý, quân ta có thể tổ chức các trận đánh
nhỏ lẻ, tiêu diệt được 1 ít quân địch cùng sĩ khí, nhưng nếu quân địch đã đề
phòng, tập trung lai thì rất khó tổ chức tấn công, đồng thời quân cử đi thì
thành trì sẽ còn rất ít quân thủ thành.

Mọi người lại lâm vào trầm tư, chưa ai có thể đưa là được đối sách. Lúc này
Khôi mới lên tiếng.

- Trịnh Đán tướng quân nói rất đúng, tuy nhiên chúng ta hoàn toàn có thể nhờ
các lực lượng dân quân. Phía bắc nước ta có rất nhiều các dân tộc như Thái,
Mương , Dao , H’ Mông.. Họ quanh năm sống vào nghề săn bắt, thông thạo đại
hình, rất thuận lợi cho việc đánh du kích. Ta chỉ cần cử 1 nhanh quân nhỏ, lên
triệu tập hoàn toàn có thể tạo ra 1 đội quân du kích lợi hại.

- Hay, ý của phó thống soái rất hay, Trình Hoàn tướng quân.

- Có mạt tướng.

- Tướng quân hãy đem 2000 quân lên phía Bắc triệu tập người dân sống trong
các vùng lân cận tiến hành các cuộc phục kích, đánh nhanh rút gọn, chú ý giữ
toàn lực lượng. Đồng thời ta sẽ cử 2 tướng Vũ Nam, Vũ Bắc đi theo, họ am hiểu
tiếng cùng phong tục các dân tộc, có thể dễ dàng thuyết phục họ.

- Rõ.

Trình Hoàn liền tiến ra ngoài, lập tức triệu tập binh mã tiến lên vùng núi
phía Bắc.

Nhưng đấy chỉ là kế hoạch bước đầu mà thôi, tron lòng Khôi lúc này đã có sẵn
kế hoạch cho riêng mình, hắn chỉ cần 1 vạn quân, hoàn toàn có thể chống lại 10
vạn quân của Thoát Hoan. Không những chống lại, mà còn có thể đánh cho quân
địch không còn một mảnh giáp.


Giang Sơn Đại Việt - Chương #98