Hội trường Hà Thành, tiếng trống nổi lên báo hiệu cho Thiên Tài tranh hùng
chính thức bắt đầu. 3 vòng đầu tiên sẽ là đấu võ, để lựa chọn ra 50 người suất
sắc nhất sẽ tiến vào cuộc tranh đấu ngày mai. 1 nghìn 400 người sẽ được chia
ra thi đấu trên 10 võ đài, tất cả sẽ được đánh số chia cặp, số 1 đấu với số
140, số 2 đấu với số 139, cứ như vậy cho tới khi 70 cặp đấu kết thúc.
Trong vòng thi này 50 người được xếp trên Thiên Tài bảng 2 năm trước sẽ không
phải tham ra, tuy nhiên vào ngày mai, họ sẽ phải tham gia cùng 50 người xuất
sắc nhất vượt qua mọi đối thủ trong ngày hôm nay. Hình thức so tài đã được
Hoàng Thượng thay đổi, sẽ không còn là đấu loại như trước, thay vào đó sẽ là
thách đấu, thách đấu như thế nào thì phải đợi tới ngày mai.
- Cuối cùng thì huynh cũng chịu tới.
Ngọc Trần thấy Khôi khuôn mặt trở nên vui vẻ a, nàng đã tới đây từ rất sớm để
tìm Khôi nhưng không thấy hắn đâu, nàng còn rất sợ, rất sợ hắn sẽ không tới
tham gia. Tâm trạng nàng lúc ấy rất hoang mang, sau khi thấy hắn, gánh nặng
trong lòng mới được chút bỏ, khuôn mặt rạng rỡ trở lại.
- Sáng nay tiếc bát bún đậu mắm tôm, cố ăn cho hết kết quả ta bị Tào Tháo
đuổi cho tới bây giờ a.
Khôi nhìn Ngọc Trân, vẫn y phục nam tử, lại làm hắn có cảm giác khác lạ, hắn
đang tưởng tượng tới cảnh nàng nằm rên rĩ dưới thân hắn trong bộ trang phục
cosplay này. “ Chà mới nghĩ tới thôi mà thằng sư đệ phía dưới đã không nghe
lời rồi.” Hắn nhanh chân che lấy chiếc lều tam giác của mình.
- Huynh bị sao vậy, lại Tào Tháo đuổi nửa sao, ta nói cho huynh biết nếu
huynh bỏ cuộc không tham gia, ta sẽ giết huynh.
Ngọc Trân đưa nắm đấm ra trước mặt hắn thị uy, hành động của nàng hết sức đang
yêu, nàng quên rằng mình đang vào vai 1 nam nhân a. Khôi nhìn hành động trẻ
con của nàng đành lắc đầu. Cuộc thi này sao hắn có thể bỏ, không những tham
gia mà hắn còn phải dành vị trí thứ nhất. Nghĩ tới Văn Quỳnh bất giác hắn thở
dài, “ Không biết giờ nàng ra sao?”
Mọi người tham gia cuôc trành tai bắt đầu bốc thăm số cho riêng mình, Khôi bốc
được số 282, Ngọc Trân nàng số 300 còn Văn Quyến số 900. Vậy Khôi cùng Ngọc
Trân sẽ trành tài cùng 1 lôi đài, còn Văn Quyến sẽ ở 1 lôi đài khác.
Khôi cùng Ngọc Trân tiến tới lôi đài thứ 3, lúc này Khôi bỗng cảm nhận được sự
âm lãnh, một ánh mắt đáng sợ đang quan sát hắn. Khôi quay người lại cảm giác
này lập tức biến mất, phía bên kia người áo đen thần bí của Thiên Môn Đạo cũng
vừa bước tới, hắn cũng tranh tài ở võ đài thứ 3 a. Khôi quan sát xung quanh
rồi dừng lại trên người áo đen thần bí, tên này chỉ mới Nhập Khí trung kì
nhưng đem lại cho Khôi cảm giác nguy hiểm, xem ra hắn không tầm thường so với
cảnh giới của hắn. Đây là lần đầu tiên Khôi cảm thấy được sự nguy hiểm, không
phải hắn chưa từng gặp đối thủ mạnh, nhưng họ lại không đem lại cảm giác đáng
sợ như tên thần bí này. Chỉ một cái liếc mắt đã làm Khôi phải dùng tới Long
lực để hóa giải, xem ra Thiên Tài bảng cũng không phải là đơn giản như hắn đã
nghĩ.
Cuộc tranh tài Thiên Tài bảng chính thức bắt đầu, ở lôi đài thứ 3 trận đấu đầu
tiên sẽ là cuộc trạm chán giữa Tây Sơn Bạch long cước cùng Yến Phi quyền. Một
người dùng quyền 1 người dùng cước, qua trăm chiêu cuối cùng cũng có kết quả,
Tây Sơn Bạch long quyền nhờ vào tiêu hao nội lực ít hơn đã dành chiến thắng,
tuy nhiên trên người hắn cũng không ít vết thương, vòng tiếp theo e rằng khó
kịp hồi phục.
Trận đấu thứ 2 Khôi sẽ thượng đài, đối thủ của hắn là người của Nam Hổ môn.
Nam Hổ môn mạnh về luyện thể, nhờ vào sức mạnh cơ bắp để nghiền ép đối thủ,
sức chịu đựng của người tu luyện Nam Hổ quyền cũng vô cùng tốt. Môn chủ của
Nam Hổ môn đã đạt tới luyện thể viên mãn cũng tương đương với Hư Khí viên mãn
cảnh giới, 1 thân đao thương bất nhập, dùng man lực có thể đấm vỡ 1 hòn giả
sơn a.
- Tại hạ Phục Hổ, xin được chỉ giáo.
Khôi gật đầu, 1 tay đưa ra làm động tác mời, nhìn hắn rất là cool boy. Phục Hổ
nhìn Khôi rất ngứa mắt a hắn lao tới, tay siết lại thành quyền tung ra.
Thấy quyền phong lao tới, Khôi liền quay đầu bỏ chạy, hành động bất ngờ của
hắn làm cả tất cả mọi người ồ lên.
- Không phải chứ, đây mà cũng gọi là Thiên Tài trành hùng sao, ta thấy đang
đuổi trộm chó thì đúng hơn.
- Con mẹ nó, vừa xem trận trước mãn nhãn xong, trận này tụt cả cảm xúc.
Tiếng nghị luận xôn xao nổi lên khắp nới, Ngọc Trân đứng dưới quan sát liền
tím mặt dậm chân.
- Ngươi làm cái gì vậy hả, mới 2 ngày mà võ công đã mất hết rồi sao, hay tại
Tào Tháo đuổi nhiều quá nên thoát khí.
Trên võ đài 1 cảnh tượng hết sức kì lạ xảy ra, 1 người đuổi còn 1 người chạy
khắp võ đài. Khôi thật cũng bất đắc dĩ, hôm nay vì tới muộn nên hắn vội vàng
ăn suất bún đậu mắm tôm vỉa hè, gặp đúng ngay hàng mắm tôm kém chất lượng, bây
giờ hắn mới thấy khổ.
- Con mẹ nó, đúng là cái mồm thối, vừa nói dối bị Tào Tháo đuổi cái là bị
thiệt luôn.
Phục Hổ thấy Khôi chỉ biết chạy thì tức giận, hắn dùng hết sức bình sinh của
mình lao tới, muốn tẫn cho Khôi 1 trận. Khôi lúc này đang bủn rủn hết chân
tay, cảm giác của hắn bây giờ như tới kinh nguyệt vậy. Thấy Phục Hổ lần nửa
lao tới, hắn tiếp tục quay đầu chạy, nhưng vì quá vội vàng nên vấp té sấp mặt
trên đất.
Phục Hổ thấy Khôi ngã sml liền biết cơ hội của hắn đã tới, hắn liền bật lên
cao tung 1 quyền như sấm động.
- Chết tui rùi.
“ Bủm Bủm”. 2 âm thanh kinh dị phát ra, mọi người chưa hiểu chuyện gì thì đã
thấy Phục Hổ 2 tay ôm cổ, mắt trắng dã, thoi thóp ngã trên sàn đấu, trước khi
bất tỉnh hắn còn cố nhìn Khôi miệng lẫm bẩm.
- Đây …đây…là võ công gì khục..khục? Sao… khí công… lại bá đạo ..như thế khặc
khặc.
Vũ Long đại nhân tiến lên võ đài, nhìn Phục Hổ đang xùi bọt mép liền lên
tiếng.
- Phục Hổ mất khả năng chiến đấu, Lê Khôi dành chiến thắng.
Mọi người đều nghị luận xôn xao.
- Đây là võ công gì mà lợi hại như vậy.
- Đúng vậy, đúng là cao thủ, ta còn chưa biết hắn ra tay như thế nào a.
- ….
- …
Ngọc Trân thấy Khôi dành chiến thắng thì hết sức vui mừng, nàng định tới chúc
mừng hắn thì không thấy hắn đâu.
Khôi lúc này làm gì còn thơi gian để chúc mừng, hắn cần phải nhanh nhất có thể
tìm nơi giải quyết, không thì chỉ còn nước về nhà thay bỉm mà thôi.