85:


Ngày hôm sau vòng loại đầu tiên được diễn ra tại trung tâm quảng trường Hà
Thành, gần 1 nghìn thí sinh được chia ra ngồi thành từng hàng cách xa nhau.
Chi phủ Hà Thành Huỳnh Văn đại nhân trực tiếp chấm thi lần này.

Khôi đi vào vị trí vào vị trí của mình, bên cạnh hắn có 2 người hoàn toàn khác
xa nhau về hình thể, 1 người thân hình vạm vỡ rắn chắc, đôi mắt lóe lên tinh
quang, xem ra người này không phải dạng vừa đâu. Một người còn lại thì thân
hình nhỏ nhắn, mặc 1 bộ y phục trắng, trông rất thư sinh. Khôi đưa mắt quan
sát tên thư sinh, như cảm nhận được ánh mắt nhìn mình, tên thư sinh cũng quay
lại đánh giá Khôi, không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Khôi lúc này đã dùng dịch dung thuật mà Trần Đức truyền lại cho hắn để thay
đổi đi khuôn mặt,trông hắn bây giờ hết sức bình thường. Hắn không thích tham
gia những cuộc thi như thế này, đơn giản vì hắn không thích sự nổi tiếng, cũng
như quan chức hay phủ đệ thì hắn lại không cần, chẳng phải hắn đang giữ chức
Tả dực tướng quân sao, còn cần phong chức làm gì nửa. Hắn tham gia cuộc thi
lần này chỉ đơn giản là vì Văn Quỳnh mà thôi, từ khi nàng thay hắn đỡ 1 kiếm,
hắn mới nhận ra nàng quan trọng như thế nào.

Lúc này tại phủ đệ Văn gia, Văn Quỳnh đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ suy tư,
sau khi kết thúc vụ điều tra Thiên Hoa hội trở về nàng liền rời khỏi Truy Hành
Sát 1 mực nhốt mình trong phủ. Nhiều ngày nay dưới sự truy cầu của Tấn Tài
nàng cũng có chút dung động. Tấn Tài là người đứng đầu Thiên Tài bảng, không
những dung mạo tuấn tú, tài học cùng võ công hơn người mà gia thế hắn cũng rất
xứng đôi với nàng. Nếu không có khúc mắc cùng lời hứa với Khôi có lẽ nàng đã
chấp nhận lời cầu hôn của hắn. Thời gian nửa năm cũng đã trôi qua, hình ảnh
Khôi trong tâm trí nàng cũng đã nhạt nhòa dần, phần kí ức về Khôi trong đầu
nàng chỉ là 1 vùng trống rỗng. Lần Thiên Tài trành hùng này chỉ là lý do mà
thôi, nàng không tin rằng Khôi có thể đoạt được vị trí thứ nhất. Có thể cuộc
tranh tài kết thúc, nàng sẽ chấp nhận lời cầu hôn của Tấn Tài a.

…..

Trở lại cuộc thi.

Huỳnh Văn nhìn tất cả mọi người đều vào vị trí của mình liền ngồi xuống vị trí
chủ tọa rồi lên tiếng.

- Sau đây sẽ là vòng loại đầu tiên, ta sẽ ra đề tài, mọi người làm 1 bài thơ,
bài vịnh tùy thích, ta sẽ trực tiếp chấm thi tìm ra 400 bài tốt nhất tiến vào
vòng trong. Đề tài sẽ viết về mùa xuân, thời gian 1 nén nhan bắt đầu.

Chi phủ đại nhân vừa rứt lời mọi người đều bắt đầu suy nghĩ. Thiên Tài tranh
hùng yêu cầu ai tham gia đều phải văn võ toàn tài, dù cho võ công có cao cường
đên mức nào mà không có tài học thì cũng bị loại cũng như tài học có cao đến
đâu mà không có võ công thi cũng 1 kết quả mà thôi. Chính vì vậy những người
tham gia vòng loại lần này ngoài võ công ra còn rất am hiểu về thi ca. Với đề
thi như thế này khó có thể làm khó được 1 ai đó trong này, quan trọng là trình
độ cao đến đâu mà thôi.

Khôi cũng bắt đầu đặt bút xuống, những nét chữ xấu như mèo cào của hắn dần
hiện ra, không phải là do chữ hắn xấu bẩm sinh mà do cho tới giờ hắn vẫn chưa
thể làm quen với loại bút lông này mà thôi.

”Thiên Thai vách động đá ngăn

Cỏ che, mây chắn, bụi trần sạch băng

Tiền kiếp gió sương cản giăng

Suối rừng rửa sạch phù vân mai ngày

Gáy vang gà gọi trăng đầy

Chó kêu đâu đó vui vầy động xuân

Đây là đâu, khách tần ngần

Đào Nguyên tìm hỏi chủ nhân cho tường”

Chưa tới 10 phút Khôi đã làm xong bài thi của mình, hắn ngước nhìn hai bên,
không ngoài sở liệu của hắn, 2 người kia cũng đã hoàn thành xong bài thi của
mình, thần thái rất ung dung.

Thời gian 1 nén nhan đã hết, mọi người nộp xong bài thi liền lui ra ngoài đợi
kết quả.

- Vị huynh đệ này ta có thể ngồi đây được không.

Văn Quyến tiến lại làm quen với Khôi, hắn chính là người thanh niên khôi ngô
ngồi cạnh Khôi trong vòng 1. Lúc Khôi tiến vào hắn cũng đã thầm quan sát, tuy
hắn thấy Khôi dung mạo rất bình thường, nhưng ánh mắt rất có thần, như thể của
1 người hoàn toàn khác vậy, chính vì thế hắn rất tò mò là muốn tiến lại bắt
chuyện với Khôi.

Văn Quyến người Hà Thành, gia đình cũng thuộc dạng khá giả, hắn lớn lên rất
đam mê võ học, phải nói là 1 tên cuồng võ giông Lý Chiêu Thành, tuy nhiên hắn
lại còn rất thông minh, lên 8 tuổi đã học thuộc được Đại Việt toàn thư, 10
tuổi đã có thể xuất khẩu thành thơ. Năm 12 tuổi hắn liền tiến sâu vào vùng núi
phía bắc Đại Việt bái nhập vào Thiếu Sơn Phật gia và ở trong đấy tiềm tu. 10
năm, một quảng thời gian không ngắn hắn đã khổ luyện võ công, mong 1 ngày có
thể trở về tham gia Thiên Tài bảng để trở thành tướng quân chinh chiến trên sa
trường.

Khôi ngồi nhích ra 1 chút rồi đưa thế mời ngồi, lần đầu tiên nhìn thấy người
này Khôi đã đánh giá rất cao hắn. Khôi tin rằng Thiên Tài bảng 2 năm trước mà
người này tham gia chắc chắn có thể lọt vào tóp 5 và rất có thể là top 3.

- Ta là Văn Quyến không biết huynh đài tên gì?

Voãi, Khôi rật mình đúng thần tượng bóng đá ngày xưa hắn thích. “ Xem ra mới
chỉ nghe tên mà đã ưng rồi đấy nghen”. Khôi liền thay đổi 180 độ, hắn nở nụ
cười ấm áp như mùa xuân.

- Ta là Lê Khôi.

Hai người ngồi chém gió chém bão với nhau, huynh huynh đệ đệ rất thân thiết.
Văn Quyến cũng là người hào sảng rất hợp với tính cách của Khôi. Sau cuộc nói
chuyện Khôi không quên mới Văn Quyến tới tiệm thịt chó của hắn uống chén rượu
nhạt, tiện thể kiếm thêm 1 khoản tiền nho nhỏ.

Cảm ơn bác VitoKaWai đã tặng np, mình sẽ cố gắng hết sức ra thêm chương.


Giang Sơn Đại Việt - Chương #85