79:


- Ta đồng ý, bất quá lần này ta chỉ cần 50 bộ binh mà thôi.

Mọi người đều xửng sốt, hắn chỉ sử dụng 50 bộ binh để chống lại 500 binh mã đó
dường như là điều không thể, việc này trong mắt mọi người đều chẳng khác nào
tự nhận thua vậy. Đến cả Lý Chiêu Thành luôn đặt niềm tin Khôi chiến thắng
cũng không tránh khỏi sự ngạc nhiên, nhưng hắn tin Khôi đã có đối sách cho
riêng mình, nhị đệ hắn không nói những việc hắn không chắc chắn làm được.

Người bất ngờ nhất có lẽ là Trình Hoàn, hắn không ngờ Khôi lại tự tin dùng 50
bộ binh đánh bại hắn như vậy, đây chẳng khác nào cho hắn 1 cái tát vào lòng tự
trọng của hắn cả.

“ Hừ để xem đến lúc thua cuộc thì ngươi sẽ làm thế nào.”

- Nếu Tả dực tưởng quân đã tự tin như vậy thì ta đây cũng phụng bồi vậy.

Mọi người 1 lần nửa lại tiến ra thao trường, vẫn trận địa củ chỉ khác lúc này
bên Khôi quân số lại ít đến đáng thương, đây chẳng khác nào hành động châu
chấu đá xe tăng vậy. Nếu ở đây mở song bạc cá cược tin chắc rằng mọi người đều
đặt phần thắng về phía Trình Hoàn, 100 ăn 1 không 1000 ăn 1 bọn họ cũng đặt a.

Binh mã hai bên trở về trận địa, bên kia Trình Hoàn đang chuẩn bị tiến quân,
lần này hắn chuẩn bị rất kĩ càng, hắn không vội cho kỵ binh lên như lần trước
mà sẽ là bộ binh, hắn tin 500 binh mã hắn lập thành 1 khối thông nhất từ từ
tiến công thì không thể nào thất bại trước 50 bộ binh được, cho dù Khôi có
dùng mưu kế nào đi nửa.

Trái lại ở bên kia cứ địa, Khôi vẫn rất ung dung ngồi ngắm trời đất, từ khi
đưa 50 bộ binh tới cứ địa, việc duy nhất hắn làm là cho binh sĩ chuẩn bị 1 cái
ghế tựa cùng 1 ấm trà ngon.

- Trà giữa đất trời thiên nhiên thế này, uống trà vô cùng thoải mái.

50 binh sĩ xíu nửa té xỉu, bọn hắn sau khi tham gia lần chiến đấu trước thì sĩ
khí khá cao, nhưng bây giờ thì phải nói là mặt ai đấy đều xám xịt như bị kiến
cắn vào mông vậy, bọn họ đã chuẩn bị tinh thần bị 1 trận đòn bầm dập a. Nếu
tướng quân cho bọn hắn chuẩn bị gì đó để chống lại đội quân thì bọn hắn vẫn
còn hi vọng làm nên kì tích, hoặc là có thể chiến 1 trận thông khoái, nhưng
bây giờ thì sao, tướng sĩ thì lo lắng còn tướng quân thì ung dung thưởng thức
trà đạo,bọn họ giờ chỉ còn tin vào 1 phép màu sẽ xảy ra mà thôi.

Tiếng trống vang lên, báo hiệu thời gian chuẩn bị của 2 bên đã hết. Trình Hoàn
lập tức phất cờ hiệu 500 binh mã từ từ tiến về phía trước, hắn không việc gì
phải vội vã a, dục tốc bất thành. Đội quân cứ từ từ tiến tới cứ địa đối phương
1 cách chắc chắn, 200 bộ binh đi phía trước, giơ khiên chắn tạo thành 1 lớp
bảo vệ kiên cố cho kỵ binh cùng xạ thủ. Cho dù bên phe địch có dùng cạm bẫy đi
chẳng nửa, Trình Hoàn vẫn tự tin chống lại, hoặc là có mất đi 200 bộ binh thì
hắn vẫn còn 200 kỵ binh cùng 100 cung thủ, xem ra lần này phần thắng đã nằm
gọn trong tay hắn.

Đội quân tiến gần tới cứ địa đối phương, Trình Hoàn liền phất tay dừng lại.
Lúc này ở trên mô đất cứ địa, Khôi đang nhàn nhã thưởng thức tách trà, phong
thái vô cùng ung dung. Trình Hoàn khó hiểu nhìn hành động cùng phong thái thản
nhiên của Khôi. Hắn tin chắc rằng bên trong có ẩn tình gì đó, có thể hàng loạt
các cơ quan bẫy rập đang được bố trí xung quanh.

Để chắc chắn hơn, Trình Hoàn liền cho 1 tóp bộ binh lên dò xét, nhưng lại
không hề có 1 dấu hiệu nào cả, phía bên kia cứ địa vẫn im lặng 1 cách lạ
thường, Khôi vẫn ngồi đó ngắm cảnh uống trà.

- Tất cả cùng tiến lên.

Trần Hoàn phất cờ hiệu đội quân liền tiến lên phía trước, 50m , 30m, 10m vẫn
không có 1 dấu hiệu gì.

Khôi đang ngồi thưởng thức tách trà liền khẽ ngâm.

Nước sông trôi lặng lẽ

Viễn khách nhớ thương dài

Hoa rụng sầu tê tái

Nhẹ nhàng không tiếng rơi.

Bài thơ hắn ngâm chẳng có 1 ý nghĩa gì, chỉ là mình thích thì mình ngâm thôi.
Nhưng 1 bên Trình Hoàn lại đang suy luận lung tung.

“ Mẹ nó tên này đang làm trò quỷ gì vậy, nhưng mà kệ đi, bố mày sợ mày quá
cơ.”

Đại quân tiến lên mô đất, lúc này chỉ còn cách Khôi 5m mà thôi, Trình Hoàn
nhìn vào cứ địa đối phương 1 mảng trống rỗng, không hề có 1 binh lính hay gì
cả. Hắn cười dài rồi cất tiếng.

- Khôi tướng quân, xem quân của ngươi sợ vãi tè, bỏ ngươi về nhà thay bỉm rồi
a. ha ha.

- Trình Hoàn tương quân xem ra ngươi rất tự tin thắng được trận này?

Khôi vẫn rất thư thản hỏi ngược lại Trình Hoàn.

- Ngươi xem, không 1 binh lính, ngươi định lấy gì ngăn chặn 500 binh mã của
ta. Không lẽ quỳ xuống van xin ta quay về sao.

- Cái này thì cũng chưa chắc, ngươi hãy quay lại phía sau xem.

Trình Hoàn rật mình nhìn về phía cứ địa của mình, lúc này trên mô đất cứ địa
phe Trình Hoàn xuất hiện thêm 1 lá cờ báo hiệu cứ địa đã bị chiếm đóng.

- Không thể nào, chuyện này sao có thể xảy ra.

Trình Hoàn ngơ ngác như kẻ mất hồn, hắn vẫn không tin rằng mình đã thua, 1
trận thua xàm nhất trong lịch sử cầm binh của hắn. Còn nổi nhục nào hơn là
thua mà không biết vì sao mình thua a.

Khôi cười ha ha đứng lên, thiệt đúng là cười người hôm trước hôm này người
cười mà, kế hoạch của hắn vô cùng đơn giản, khi tiếng trống kết thúc hắn lập
tức cho 50 bộ binh tiến vào trong rừng đi vòng tới cứ địa đối phương. Hắn tin
rằng sau thất bại lần trước lần này Trình Hoàn sẽ vô cùng cẩn thận, chính vị
vậy tốc độ hành quân cũng chậm hơn và đây cũng là thời cơ tốt của hắn. Ngoài
ra hắn cũng bắt trước kế sách của Khổng Minh khi đối đầu với Tư Mã Ý, 1 mình 1
cây cầm đẩy lui chục vạn quân giặc. Còn hắn thì thôi đang khát nước thì đem
trà ra uống chơi vậy. Nhờ vậy mà 50 bộ binh của hắn có đủ thời gian vượt qua
cánh rừng tiến tới chiếm đóng cứ địa đối phương, 1 chiến thắng hết sức nhẹ
nhàng và không hề tốn 1 binh 1 tốt nào.

- Trình Hoàn tướng quân, có thua không dám nhận sao.

Trình Hoàn lúc này mới tĩnh lại từ trong cơn mơ, hắn đã thất bại, hoàn toàn
thất bại a. Nhưng chí ít hắn cũng là 1 chính nhân quân tử nói được làm được.
Hắn liền xuống ngựa quỳ xuống.

- Mạt tướng nhận lệnh của Khôi tướng quân.

Khôi gật đầu, xem ra hắn đã có thêm 1 mãnh tướng trong cuộc chiến đấu sắp tới
với quân Mông Cổ a.


Giang Sơn Đại Việt - Chương #79