71:


Sau cuộc chiến triều đình cũng tổn thất thảm trọng, có tới 6 nghìn binh si tử
trận, bị thương 5 nghìn trong đó có tới 3 nghìn người không còn khả năng phục
vụ cho chiến đấu. Nguyên khí của Đại Việt bị tổn thương nghiêm trọng. Hoàng
Thượng tạm thời phải gác việc ban thưởng trọng thần, tập trung ngân khố để hổ
trợ thân nhân của các tướng sĩ chết trận cùng các binh sĩ mất khả năng chiến
đấu.

Kết thúc mọi chuyện Khôi lại chở về cuộc sống hàng ngày, hắn vẫn giữ chức phó
thống soái quân thủ thành cùng với Lý Chiêu Thành. Bây giờ hắn mới hiểu tầm
quan trọng của vũ khí trong quân đội như thế nào. Nếu quân đội Đại Việt có thể
trang bị vũ khí như quân đoàn của hắn thì mọi chuyện đã khác a, số lượng binh
sĩ tử trận cùng bị thương đã không nhiều đến như vậy. Hắn quyết định đẩy mạnh
sự phát triển về kĩ thuật quân sự, nhưng tạm thời vẫn chỉ là quy mô nhỏ và
trong quá trình nghiên cứu mà thôi. Hắn cần phải nắm trong tay quyền hạn nhất
định trong triều đình mới có thể chính thức phát triển đại quân được.

……….

Trước cổng Trần gia.

- Hít hà, không khí mới quen thuộc làm sao, Trần gia ta đã trở về a.

- Này tên kia, người đứng hét cái j đấy, có tin ông cho 1 cước vỡ a lô không
hả, dám đứng trước cổng Trần gia náo loạn.

- Jkfgdgkldfjgk.. cạn cmn lời.

Tên lính gác cổng nhìn Khôi có hành động như thằng điên liên lên tiếng quát,
hắn chỉ mới nghe mọi người trong phủ kể lại sự tích thư đồng hốt gia chủ của
Khôi mà thôi, còn mặt mũi thế nào hắn cũng chưa từng biết a.

Khôi nhanh tróng đen mặt lại,” Phi… gia chủ các ngươi tối còn phải rên la dưới
đủng quần lão tử, ngươi là cái thá gì?” Hắn liền tiến lại gần tên lính gác,
nắm đấm siết chặt rồi cho vào trong người.

- Vị huynh đệ này, đây là 5 lượng bạc, nhờ vào thông báo với Trần tiểu thư có
người biết nốt ruồi son trên ngực cần gặp.

Tên lính gác thấy Khôi ngoan ngoãn như vậy rất là ưng ý, cầm 5 lượng bạc tiến
vào trong phủ thông báo. Trần Phương đang viết sổ sách thì Tiểu Vân liền tiến
vào.

- Tiểu thư, có người cần gặp tiểu thư. Tên này thật dở hơi quá đi, tên tuổi
không chịu báo, chỉ nói là người biết nốt ruồi son trên ngực là ý gì ta?

Trần Phương nghe xong bất giác khuôn mặt đỏ lên, nàng có một nốt ruồi đỏ trên
ngực rất nổi bật chỉ có phụ mẫu cùng lang quân của nàng biết mà thôi. Nàng lấy
tay đập xuống bàn , khuôn mặt vô cùng tức giận.

- Tiểu Vân cùng ta ra xem hắn là ai, ta muốn thiến hắn.

Tiểu Vân nhí nhảnh chạy ra ra ngoài cổng, trên tay còn cầm 1 chiếc chảo rất
to. Vừa đi vừa hô lớn.

- Toàn bộ người Trần gia đâu, ra thiến tên ngoài cổng cho ta.

Khôi bên ngoài cổng nghe thấy tiếng chân dồn dập, hắn còn tưởng mọi người biết
hắn trở về mà chào đón liền vuốt tóc, 1 tay để trước ngực cúi xuống đúng chuẩn
kiểu hoàng tộc Châu Âu.

“ Binh , binh chat, bụp, chat bụp…”

- Chết cmm chưa.

Tiểu Vân là hăng máu nhất, nàng đập nguyên cái đít chảo vào đầu hắn. Khôi còn
chưa kịp hiểu chuyện j xảy ra liền ăn nguyên cái đít chảo vào đầu, cũng khó
trách Tiểu Vân, thời gian vừa qua khí chất của Khôi đã thay đổi rất nhiều,
không còn là 1 tên ất ơ vô sĩ nửa.

- Là ta, là ta đây.

Khôi vội hét lên, chào hỏi thế này cũng hơi mạnh tay rồi a, hắn mọc ra mấy cái
u trên đầu rồi, bên má không còn nguyên vẹn do ăn nguyên cái cùi trỏ của ai
đó.

Tiểu Vân nghe thấy giọng quen quen liền liếc nhìn kĩ, thấy vừa bị mình tẫn 1
trận bằng đít chảo là Khôi đại ca thì lên chạy mất tiêu.

Trong phòng Trần Phương.

- Ai dza

- Ta xin lỗi, ta sẽ nhẹ tay.

- Nàng đón tiếp phu quân nàng trở về như vậy sao.

- Chàng còn trách ta, không chịu nói rõ danh tính, bị thế là đáng. A ưm.

Khôi quay lại bế nàng lên giường.

- Vậy nàng phải đền bù cho ta rồi.

- A a, đừng chàng, để tối có được không.

- Phản đối vô hiệu.

- A đừng, đừng sờ chổ đó.. a ưm… nhanh nhanh cho thiếp… a ư.. chàng thật là
dũng mãnh, thiếp sướng quá.

……………..

- Tỷ phu, tỷ phu.

Trần Thái thấy Khôi liền nhanh chân chạy tới, đã lâu rồi hắn không được đi tới
Vịnh Xuân phường, này có cây đại thụ để bám tới sao hắn có thể bỏ qua.

- Người làm gì mà như ma đuổi vậy.

- Tỷ phu, hôm nay người có thể dẫn thằng đệ yêu quý của người đi Vịnh Xuân
phường được không.

- Biến.

Khôi phũ phàng dội cho hắn 1 gáo nước lạnh, không nhụt chí hắn đánh năn nỉ
tiếp. Cách đây 1 tuần Trần Thái từng 1 lần tới Vịnh Xuân phường, cũng là lần
đầu tiên hắn được xem Thúy Kiều gãy đàn, lần đầu nhìn thấy nàng hắn đã thèm
nhỏ dãi a, tuy mặt nàng phía sau tấm lụa mỏng, nhưng nhìn bộ ngực và bờ mông
ấy hắn đã biết nàng là cực phẩm rồi.

- Tỷ phu, ở Vịnh Xuân phường vừa có 1 tiểu thư rất xinh đẹp, chỉ bán nghệ mà
không bán thân, đảm bảo tỷ phu sẽ thích.

- Hừ, ngươi nghĩ ta là dạng người đó sao, ngươi coi thường ta quá rồi đấy.
Tối này 7h ngươi chờ ta ở ngoài cửa phủ.

Khôi phán lại 1 câu rồi rời đi, Trần Thái đứng lẩm bẩm lại một lúc hắn mới
hiểu ra ý Khôi.

- Hừ, tưởng thể nào, kĩ nữ còn đòi thờ trinh tiết.

- Binh.

Trần Thái lắn mấy vòng trên đất, hắn vội chạy lại nhặt 2 chiếc răng cửa bay ra
ngoài, khóc không ra nước mắt.

Hà Thành về đêm, khu phố vẫn nhộn nhịp như vậy, các sạp hàng rong được bày bán
trên khắp các con đường, đặc biệt là xung quanh hồ Hoàn Kiếm. Vĩnh Xuân phường
nằm bên bờ hồ, với ánh sáng đèn lồng lung linh mờ ảo, các cặp đôi ôm ấp ra
vào. Hôm nay khách tới Vịnh Xuân phường rất đông, vì hôm nay có Thúy Kiều tiểu
thư biễu diễn tài nghệ a. Thiếu gia các gia tộc lớn bé tại hà Thành có đam mê
đi Thanh lâu Kỷ viện đều không thể bỏ qua. Bọn hắn lần này đã dốc toàn bộ vốn
liếng của mình để mong truy cầu được nàng dù chỉ là 1 đêm.

Khôi cùng Trần Thái bước vào trong Vịnh Xuân phường, tú bà Xuân Lan nhận ra
Trần Thái liền nhanh tróng tới đón tiếp.

- Ai da, Trần công tử đây sao, lâu lắm mới thấy ngài ghé qua quý lâu.

Trần Thái hèn mọn, đưa tay qua mông nàng bóp bóp vài cái.

- Thiếu gia ta trăm công nghìn việc, có rất ít thời gian rảnh để đi a.

Xuân Lan khéo léo đẩy tay Trần Thái ra, dẫn 2 người bước vào. Nhìn bên trong
người đông không còn 1 khe hở khiến Khôi lắc đầu ngao ngắn, đúng là mỹ nhân
luôn có 1 sức hút rất lớn, hắn quên mất rằng mình cũng đang tới đây vì mỹ nhân
a.


Giang Sơn Đại Việt - Chương #71