Khôi đặt ly rượu xuống bàn rồi khẽ nói.
- Quân thủ thành tuy là quân ô hợp nhưng quân số cũng hơn 2 nghìn, với 2
nghìn binh mã của chúng ta việc công thành là điều không thể. Cho dù công được
thành thì địch chết nghìn thì ta cũng mất 900, đó là điều tối kị trong điều
binh. Vì vậy bắt buộc chúng ta phải đánh vào tâm lý của quân địch . Lúc đầu ta
cho quân phong tỏa mọi lối đi để cô lập Thạch Thất thành, tạo tâm lý hoang
mang nhưng như vậy là chưa đủ chúng ta vẫn còn thiếu một yếu tố quan trọng.
Nói đến đây Khôi liền dừng lại, quan sát mọi người. Huyền Thoại vốn là người
thông mình, dường như hắn đã nghĩ tới điều gì đó.
- Phó thống soái, phải chăng bức thư người gửi cho Phùng Nguyên tướng quân là
cần quân chi viện.
Khôi nhìn Huyền Thoại gật đầu, hắn cũng đoán gần đúng rồi a, nhưng bức thư
Khôi gửi lại hoàn toàn khác. Sau khi tiếp xúc với Phùng Nguyên, Khôi đã biết
hắn là người nhỏ nhen ích kỉ, vậy tại sao ta không đánh vào điểm này của hắn.
Hắn đã gửi cho Phùng Nguyên 1 là thư, bên trong chỉ vẽn vẹn 4 chữ “ Công thành
thất bại” mà thôi. Với tính cách của Phùng Nguyên chắc chắn hắn sẽ rất vui
mừng mà tăng cường công thành Phúc Lộc để tiến tới Thạch Thất a.
Không ngoài dự đoán của Khôi, Phục Lộc thành đã bị công nhanh hơn dự kiến, và
đại quân cũng tiến quân tới Thạch Thất.
- Sau khi Phúc Lộc thành bị công, ta liền cho rút quân phong tỏa về, cho quân
địch do thám về báo cáo, cùng lúc đó ta cho quân tập trận cùng giả công thành,
khiến cho quân địch hoang mang đến tột cùng. Sau khi biết được đêm này thám
báo của Thạch Thất thành sẽ về trong đêm và báo tin đại quân triều đình đang
tiến tới, ta đã đặt cược thủ lĩnh thành sẽ bỏ thành mà chạy. 2 nghìn quân đấu
với hơn 1 vạn quân là điều không thể, chính vì thế ta mới bảo Lý thống soái
cho quân mai phục sẵn đợi quân phản loạn rời khỏi thành mà thôi. Còn vì sao ta
biết họ sẽ đi công Tây thì cũng rất đơn giản, cổng Đông đi tới Phúc Lộc thành
là điều không thể, cổng Nam ta đã cho 500 binh sĩ nổi lửa nấu ăn, ta tin bọn
hắn không dám phá vòng vây a, vậy chỉ còn cổng Tây dẫn tới Chu Diễn thành mà
thôi.
Mọi người đều khâm phục kế sách cùng tài năng lĩnh quân của Khôi, có lẽ trước
khi thách đấu với Phùng Nguyên trong đầu hắn đã quan sát, phân tích và đưa ra
kế sách trước rồi. Đi theo 1 vị phó soái như vậy thì sợ gì không dẹp được phản
loạn a.
Toàn quân nghỉ lại trong thành 1 một đêm rồi phải lập tức hành quân tới điểm
tập kết trước khi Phùng Nguyên tới. Theo như quân lệnh, sau khi hạ được 2
thành thì đại quân sẽ hợp lại cùng tiến về phía Chu Diễn thành, nếu Khôi còn
chưa tới điểm tập kết xem như hắn vẫn thua a.
Chiều ngày thứ 5, 2 đại quân gặp nhau ở danh giới Thách Thất cùng Phúc Lộc,
khi thấy Khôi, Phùng Nguyên như chết lặng, chẳng phải bọn hắn đã công thành
thất bại sao? Sao còn xuất hiện ở đây?
Bên trong trại tướng quân.
- Kế sách đánh nhân tâm của Khôi phó soái thật kì diệu lão phu thấy thẹn
không bằng.
Văn Trường lần này hoàn toàn tin phục Khôi, hai trận đánh đã làm nên 2 kì
tích, dùng 2 nghìn quân để công hạ 1 thành trì hơn 2 nghìn quân thủ thành mà
tổn thất chưa tới 200, quả là điều khó tin a.
- Chỉ là may mắn mà thôi.
Khôi khách sáo trả lời rồi nhìn vào Phùng Nguyên.
- Tướng quân đã đến lúc người thực hiện quân lệnh rồi chứ.
Phùng Nguyên tức hộc máu, bàn tay siết chặt, nếu có thể hắn muốn băm Khôi
thành nghìn mảnh. Quân lệnh đã kí, hắn cũng đánh thở dài mà thôi, trao lại cờ
thống lĩnh cho Lý Chiêu Thành, hắn bước ra khỏi lều trại. Quá uất nghẹn rồi,
hắn cần tìm nơi để phát tiết a.
Đại quân tiếp tục tiến tới Chu Diễn thành. Chu Diễn thành là một thành trì
kiên cố, tuy nhiên hiện giờ quân đội thủ thành còn lại không còn bao nhiêu.
Tổng đà Thiên Hoa hội, Mạc Hồng Quân tức giận ném tờ báo cáo xuống đất, hắn
tung chân lên đạp vỡ chiếc bàn trà.
- Mẹ kiếp, 2 thành trì mà thất thủ chỉ trong 5 ngày. Đúng là 1 lũ vô dụng.
Kế hoạch của hắn sắp bị phá sản a, hắn dự định dùng 3 thành trì để cầm chân
quân triều đình ít nhất là nửa tháng, để hắn có thể sắp xếp bí mật đưa quân
đội tinh nhuệ tới Hà Thành, hợp với 1 vạn quân của Đoàn gia đánh úp chiếm giữ
kinh thành. Nhưng xem ra hắn phải thay đổi 1 chút rồi.
- Hùng Bá.
- Có thuộc hạ.
- Ngươi dẫn theo 2 nghìn quân tinh nhuệ tới tiếp viện chi Chu Diễn thành, cố
gắng cố thủ kéo dài thời gian ít nhất 10 ngày, nếu không thủ được thành thì
lập tự rút lui, tiến hành các cuộc tập kích nhỏ cầm chân bước tiến của quân
triều đình.
- Rõ.
………….
Lúc này phía vùng núi phía Bắc Vũ Định gần đỉnh núi Phan- Xi-Păng, 1 vạn quân
đội tinh nhuệ Đoàn gia đang được tập hợp để chuẩn bị bí mật hành quân tiến tới
Hà Thành. Đoàn Chính Khải đã rất thông minh, hắn cho Đoàn Xung mua chuộc cùng
uy hiếp các lộ quan chi huyện, để giúp đại quân của hắn có thể dễ dàng hành
quân cũng như giữ được độ bí mật.
Sau hơn một ngày đường cuối cùng đại quân cũng tiến tới Chu Diễn, hắn tạm thời
cho quân dừng trại nghỉ ngơi để chuẩn bị công thành.
Ngồi trong lều trại Khôi đang thất thần suy tư, hắn đang rất khó hiểu vì sao
Thiên Hoa hội nổi dậy phản loạn, nhưng 2 thành vừa công lại chỉ có 1 số ít
quân tinh nhuệ, 1 thế lực lâu năm như Thiên Hoa hội không thể nào chỉ có 1 số
lượng quân ít ỏi như vậy được.
- Báo phó soái có người cần gặp.
- Cho vào.
Trần Ảnh tiến vào , thấy Khôi liền quỳ xuống.
- Thuộc hạ có tin cần báo cáo chủ nhân.
Trần Ảnh có tin tức từ Hà Thành, hắn đã dùng tốc độ nhanh nhất tiến tới đây để
đưa báo cáo cho Khôi. Cầm cuộc giấy mở ra xem, Khôi nhíu mày, như nghỉ tới cái
j đó.
- Haiz , nghĩ chuyện quân nhiều quá, ta cũng bị street mất thôi.
Khôi bước ra ngoài, liền biến mất trong rừng cây.
…………..
Thôn Thạch Đài, 1 thôn dân miền núi nằm tiếp giáp Diễn Chu thành.
- Già làng, cái bọn giặc cướp lại tới buôn làng ta.
Một người thanh niên mặc một bộ trang phục dân tộc hớt hãi chạy tới trước ông
lão.
- Lần trước đã lấy hết lương dự trữ của buôn ta, bọn ni còn chưa ưng cái bụng
sao. Mau mau báo cho dân làng tìm nơi ẩn nấp.
Mọi người người trong buôn làng lập tức chạy lên núi tìm nơi chú ẩn, nhưng mới
ra khỏi nhà thì giặc cướp đã tới.
Nói giặc cướp cũng không phải a, bọn hắn là mấy tên tay sai trong Chu Diễn
thành chuyên đi ra ngoài cướp bóc, hay bắt các thiếu nữ trong các làng xung
quanh Chu Diễn thành.
- Nhanh nhanh bắt hết bọn chúng lại.
Hứa Đạt liền ra lệnh, lập tức 30 tên cưỡi ngựa lao tới, vậy quanh người của
buôn làng. Thấy người dân không thoát được Già làng liền bước ra.
- Các ngươi còn muốn cái j ở buôn làng ta nửa.
Hứa Đạt xuống ngựa hừ nhẹ.
- Chu Diễn thành đang cần gấp lương thực, nên ta đến đây để thug gom lương,
các ngươi còn dự trữ bao nhiêu đưa hết ra đây.
- Bản ta làm j còn đâu.
Hứa Đạt liền giờ chân đạp vào ngực Già làng, khiến lão bay ngược ra sau không
đứng lên nổi.
- Hừ… thật không biết sống chết.
Lúc này một người con gái chạy ra từ đám đông dân làng tiến tới đỡ Già làng
dậy.
- Gia gia người có sao không?
Nàng là A Tuyết cháu gái của Già làng , cha mẹ nàng đã mất trong 1 lần đi săn,
nên chỉ còn 2 người sống nương tựa vào nhau. Nàng lớn lên vô cùng xinh đẹp,
làn da trắng như tuyết, khuôn mặt dễ thương xinh xắn. Nàng chính là hoa hậu
dân tộc a :v. Biết bao nhiều chàng trai trong buôn cũng như các buôn làng khác
muốn truy cầu nàng mà không được nàng đồng ý.
Nhìn thấy A Tuyết hai mắt Hứa Đạt liền sáng lên, nàng đúng là cực phẩm, đúng
chất thiếu nữ ngây thơ mà hắn thích. Hắn tiến lại gần kéo lấy tay nàng.
- Thôn bản các ngươi không muốn giao nộp lương cũng được thôi, chỉ cần để
nàng theo ta là được.
Ánh mắt hắn dâm tiện nhìn thằng vào 2 quả bưỡi 5 roi của A Tuyết làm nàng sợ
hãi cố thoát ra ngoài nhưng tay hắn như gọng kìm vậy, nàng không thể nào thoát
ra được.
- Hãy thả nàng ra.
Lúc này 1 số thanh niên trai tráng trong làng đứng lên, bọn hắn thầm truy cầu
nàng đã lâu a, sao có thể để nàng vào tay bọn cướp.
- Hừ mạnh miệng.
Hứa Đạt hung ác nhìn, hắn khẽ phẩy tay, chục tên cao to liền tiến tới như hung
thần, làm cho đám trai tráng sợ ngồi bệt xuống đất.
- Tính làm anh hùng cứu mỹ nhân sao, còn chưa có tuổi đâu.
Hưa Đạt nhìn dân làng, bổng nhiên hắn có ý định biến thái trong đầu. “ Nếu ta
chơi nàng ngay tại đây không biết bọn chúng nghĩ thế nào ta, chắc là thèm đến
nhỏ dãi ha ha.”
Hắn liền cầm tay nàng kéo mạnh, làm nàng ngã xoài trên đất. Xoa xoa nắm tay
hắn tiến lại gần.
- Xoạt.
1 mảnh y phục của nàng bị hắn sé rách, 1 mảng tuyết trắng da thịt trước ngực
lộ ra ngoài, đôi tiểu bạch thỏ lấp ló ẩn hiển sau lớp y phục còn lại làm hắn
càng thêm kích thích.
- Không, không ngươi đừng lại đây.
Nàng sợ hãi, nhìn những người dân xung quanh cầu cứu, nhưng không 1 ai dám
đứng ra. Bọn hắn không thể vì nàng mà tất cả đều bị giết a. Nàng cảm thấy
tuyệt vọng tròng lòng, đôi hàng lệ rơi xuống trên gò má xinh đẹp……