Quân của Việt Cường tới eo núi Trường Sơn trước nửa ngày đường so với quân ta,
bọn hắn đã thiết lâp mai phục cùng các cơ quan bẫy đá lăn chỉ chờ quân triều
đình tới mà thôi. Nếu quân ta không đi qua nơi này thì bọn hắn cũng đã thành
công, đại quân triều đình không thể tấn công nếu thiếu lương thực được, và đó
còn là thời cơ tốt của Thiên Hoa hội có thể phản công tiêu diệt quân triều
đình.
Sau gần 2 ngày đường, cuối cùng đại quân vận lương cũng tiến tới eo Trường
Sơn. Trong đêm tối mờ mịt những đốm lửa mờ mờ của đoàn quân dần dần di chuyển
vào trong eo núi. Đoàn xe lương khổng lồ do Khôi dẫn đầu chầm chậm đi về phía
trước.
Khôi lúc này khoác lên cho mình 1 bộ áo giáp, tay cầm trường thương, cưỡi trên
1 hắc mã , khuôn mặt vô cùng lạnh lùng. Nhưng thật ra hắn bây giờ khá là hồi
hộp, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn ra chiến trường a. Phía sau Khôi là
đội lính khoảng 100 người, trên tay đều cầm đuốc sáng như để cho quân địch
phát hiện ra mình vậy.
Hơn 100m 2 bên sườn núi tất cả quân phản tặc đều trong vị trí sẵn sàng. Tên
tiểu tướng bên cạnh Văn Cường lên tiếng.
- Tướng quân, người đi phía trước chính là phó thống soái quân vận lương lần
này của triều đình.
- Uh, pháo hiệu chuẩn bị sẵn sàng.
Chờ đoàn xe vào tới điểm mai phục, Văn Cường liền phất tay, pháo hiệu lập tức
được tên tiểu tướng bắn lên.
- Ầm Âm
Hàng loại những viên đá to không lồ được đẩy xuống lăn với tộc độ cực nhanh,
cùng với loạt mưa tên từ đội hình xạ thủ bắn xuống, theo phía sau là những
tiếng hò hét xông lên của quân phản loạn. Quân triều đình đã bị trúng kế a,
bọn hắn ai cũng háo hức muốn lập được công trong lần mai phục này.
Khôi ở dưới thấy quân địch tấn công liền vận nội công hét lớn.
- Có quân mai phục, tất cả tập chung lại, giữ vũng đội hình.
Chính tiếng hét này của hắn lại làm cho Văn Cường một bên cười khoái chí.
- Ha ha, xem ra triều đình toàn loại hữu sĩ vô mưu mà thôi. Tất cả theo ta
cùng tấn công.
Hắn rút đao ra lao xuống cùng với quân binh của mình.
Phía dưới eo núi, đá lăn lăn xuống, tiếng la hét thảm thiết vang lên, xe chở
lương thực đổ nát bắn tung ra khắp nơi. Thấy mọi chuyện không ổn Khôi liền
tung người dùng nội công đạp 1 cước vào viên đá đang lăn tới, khiến viên đá vỡ
ra thành nhiều mảnh. Hắn hoảng loạn hét lớn.
- Tất cả rút lui, tất cả rút lui.
Binh lính nghe lệnh rút lui liền vội chạy về 2 đầu. Văn Cương thấy quân địch
vội vàng rút lui như vậy thì thúc dục quân lính nhanh tiến tới, lợi dụng thời
cơ quân địch hỗn loạn để tiêu diệt, rồi quay lại thu thập lương thực.
Trong bóng tối mờ mịt bên dãy Trường Sơn, Quân phản loạn tiến xuống chém giết,
hai đầu con đường tiếng binh khí va trạm nhau, tiếng la hét thảm thiết của các
binh sĩ ngã xuống, quân triều đình vừa đánh vừa lui về dần hai đầu.
Lúc này thế trận dần dần hình thành thế bánh mì kịp thịt, nhưng miếng thịt quá
lớn a, quân phản loạn sĩ khí đang cao vô cùng hung mãnh, còn quân triều đình
thì lại vô cùng mỏng manh.
Văn Cường sau khi tiến xuống thì mới thấy mọi chuyện không ổn, trong bóng tối
hắn ở xa nên không hề phát hiện, phía dưới không hề có nhiều quân triều đình
như hắn đã nghĩ, chỉ có xác vài chục tên cùng ngựa bị đá đè chết mà thôi, xe
hàng thì bị vỡ nhiều mãnh, lại có mùi là lạ. Như nghĩ đến cái j đó, hắn vội
vàng hét lên.
- Nhanh nhanh theo ta rút ra ngoài.
Khôi lúc này vừa rút ra ngoài thì khẽ nhếch miệng, hắn giơ tay lên phất xuống,
hàng loạt mũi tên lửa hai đầu bắn ra. Chỉ trong phút chốc, con đường eo Trường
Sơn đã thành biển lửa, tiếng gào thét vang lên, quân phản loạn chen lấn xô đẩy
nhau thoát khỏi biển lửa. Một số ít thoát được ra ngoài liền bị quân triều
đình từ hai bên đánh tới. Quá hoang mang và hỗn loạn, một số liền vứt vũ khí
xuống đầu hàng.
Văn Cường thoát ra khỏi biển lửa, hắn nhìn xung quanh, chỉ còn hơn 100 binh
sĩ, quần áo rách nát, mặt mày nhá nhem, đang cúi xuống thở hồng hộc.
- Ta thất bại thật rồi, thất bại thật rồi.
Hắn không thể tin được mình lại bị trúng kế, địa hình hoàn toàn ủng hộ hắn vậy
mà hắn vẫn thất bại. Giờ hắn làm j còn mặt mũi nào quay về gặp thủ lĩnh. Quay
sang nhìn đám tàn binh, nước mắt hắn chảy xuống vô cùng thê lương.
- Các ngươi hãy đi đi, hãy từ bỏ vũ khí trở lại làm một người dân bình
thường.
- Tướng quân, xin hãy đi theo chúng tôi. Nếu người ở lại, thuộc hạ cũng xin ở
lại.
Tên tiểu tướng đi cạnh Văn Cường liền nói, hắn tuy là phản loạn những vẫn có
cốt khí của mình. Đám tàn bình đi hết chỉ còn lại 2 người vẫn đứng đó nhìn vào
biển lửa.
- Các ngươi ngay từ đầu đã sai rồi.
Khôi tiến lại phía sau 2 người, hắn rất chân trọng những người có cốt khí như
vây. Ở đâu cũng có những con ngươi như thế, nhưng tiếc không cùng chí hướng mà
thôi.
- Chúng ta đã sai sao.
- Đúng vậy. Triều đình sinh ra để làm j? chẳng phải để bảo vệ nhân dân, giúp
người dân an cư lạc nghiệp sao. Nhà Lê cũng vậy mà nhà Mạc cũng vậy, chỉ cần
người dân được ấm no hạnh phúc là được rồi. Các ngươi muốn phục Mạc, dẫn tới
chiến tranh làm bao nhiêu người dân tan cửa mất nhà, bao nhiêu người bị mất đi
thân nhân của mình vậy là đúng hay sai?
- Đúng chúng ta đã sai, chúng ta đã sai.
Văn Cường như người mất hồn lẩm bẩm, hắn đã sai, tổng đà chủ đa sai, tất cả
Thiên Hoa hội đã sai. Hắn từ từ rút thanh kiếm ra kề lên cổ.
- Xoẹt
Văn Cường ngã xuống, tên tiếu tướng thấy tướng quân tự tận liền quỳ xuống bên
hắn, rút thanh đoan đao ra từ từ đưa lên cổ.
Hai người đã ra đi như vậy, xem ra cũng là một trang hảo hán. Khôi giúp 2
người đắp 2 phần mộ bên cạnh nhau, xem như đây là việc cuối cùng hắn có thể
làm.
Kế sách của hắn đã thành công, Lý Chiêu Thành vui mừng tiến tới vỗ vai hắn,
tuy nhiên hắn vẫn hơi ngứa ngáy trong người vì không được chiến 1 trận thông
khoái a.
…………..
Sau khi liệu đoán được sẽ có quân mai phục ở đây, Khôi đã đưa ra kế sách của
mình. Trước tiên hắn sẽ điều chỉnh tốc độ hành quân để khi tới gần eo Trường
Sơn trời phải tối đen. Trong thời gian đấy hắn cho người chuẩn bị cỏ khô cùng
dầu thô ( Loại dầu cháy kém, thô ngày xưa từng khai thác để sản xuất muối ăn,
dùng để đốt bay hơi nước biển trên các ruộng muối, và cũng được dùng trong
chiến tranh). Ngoài ra hắn còn chuẩn bị xe chở cỏ khô được nối liền với nhau.
Tới gần eo núi, lợi dụng đêm tối, hắn đã bí mật vận chuyển xe lương tới 1 vị
trí khác rồi thay thế bằng xe. Để giảm bớt hoài nghi của địch, hắn đã xung
phong làm người dẫn quân, lúc đầu nhiều ý kiến phản đối từ Lý Chiêu Thành, hắn
làm sao có thể nhị đệ của mình vào nơi nguy hiểm được nhưng sau màn thuyết
trình đẫm nước mắt tình nghĩa huynh đệ của Khôi, Lý Chiêu Thành cũng đồng ý.
Khi quân địch bắt đầu tấn công, Khôi đã ra lệnh tắt đuốc trên xe, rồi rút về 2
đầu đợi quân địch tiến vào. Xe ngựa chứa cỏ khô cùng dầu sau khi bị đá tảng
lăn xuống vỡ nát, dầu cùng cỏ khô văng ra khắp nơi. Và thế là Khôi chỉ còn chờ
quân đích tới nơi, cho thêm 1 mồi lửa là xong.
Sau trận chiến quân ta tử trận 170 người, bị thương 120 người. Quân địch chết
900, đầu hàng cùng bị thương 950 người, hơn 100 người chạy thoát. Khôi cùng
mọi người an tang cho những người đã hi sinh trong cuộc chiến, họ đều là những
anh hùng của Đại Việt. 1 phút mặc niệm, mọi người liền chuẩn bị hành trang
tiếp hành quân tiến tới Phúc Lộc.