Ý Tưởng


Khôi đi theo tên bịt mặt tới một căn nhà hoang, xung quanh có gần 10 tên đứng
gác mặc trang phục quan sai.

- Có nên vào hay là không đây

Tên bít mặt Khôi vừa theo sau đã đạt tới Hóa Kình hậu kỳ, nhờ vào thiên khí mà
Khôi có thể bám theo sau không bị phát hiện, nhưng nếu tiến lại gần thì lại
khác. Suy nghĩ một hồi Khôi vẫn quyết định tiến vào.

- Ta chỉ đứng từ xa quan sát, nếu bị phát hiện thì vẫn kịp thoát thân.

Khôi nhún chân đạp vào tường lăng không lướt vào trong, động tác hết sức nhẹ
nhàng, xong

- Wtf. Tí nửa thì tiêu rồi

Lần đầu tiên dùng khinh công nên Khôi có hơi luống cuống đáp xuống đất thì đạp
nhầm vào * chó, tí nửa thì ngã sấp mặt, may mà nhanh tay túm vào một cành
cây mới không bị ngã nhưng trên cành lại có có một tổ ong bắp cầy. Và thế là
Khôi chính thức bị cắm sừng.

Nén cơn đau lại Khôi nhẹ nhàng tiến lại gần căn phòng, sợ bị phát hiện Khôi
chỉ ở phía xa là nghe thoáng thoáng được vài từ trong cuộc nói chuyện.

- Trần gia……… Giao Chì……. 1 tháng sau….

Đi dạo trên bờ hồ Hoàn Kiếm, Khôi xuất thần suy nghĩ về cuộc nói chuyện của 2
người xa lạ lại có liên quan tới Trần gia. Và thế là Khôi cứ đi mãi đi mãi, đi
thật xa để trở về.

- Ủa ta đang ở đâu thế này?

Khôi cảm thấy hoang mang, có lẽ mù đường là khuyết điểm lớn nhất a. Nhớ hồi
còn là sinh viên lai thằng bạn từ sân VĐ Quốc gia Mỹ Đình tới BX nam Thăng
Long bắt xe về Vĩnh Phúc, lúc đạp xe về Khôi cứ đạp,đạp nửa, đạp mãi đến lúc
nhìn lên thì đã ra ngoại thành.

Xung quanh không một bóng người, Khôi đành phải đi lang thang cầu may mắn vậy.

- Ây dza cô nương thật là đẹp quá đi, cho tại hạ sờ một cái được không chứ
hả?

- Haha cô nương chớ sợ, anh em chúng ta rất biết thương hoa tiếc ngọc ấy mà.

Chỉ thấy lúc này trong ngõ có 3 4 tên vai hùm lưng gấu đang vây quanh một cô
nương, thấy Khôi đi vào tên đại hán liền quay lại nhìn…

Bản tính anh hùng trong Khôi nổi lên, chỉ thấy Khôi hiên ngang lẫm liệt giơ
tay về phía trước.

- Ui dza có ai không ta bị mù, đi lạc tới đây không biết đường về. Ai có thể
làm ơn chỉ đường về cho ta được không chứ hả..

- Là một tên mù à? A tam lên đánh hắn 1 trận rồi đuổi đi.

Chỉ thấy A tam lao thẳng về Khôi, thấy 1 tên to con gần 100kg lao tới, Khôi
liền giả vờ vấp ngã, chân thì đá thẳng vào bộ hạ của A Tam. Thôi rồi lượm ơi,
A Tam co người rật liên hồi, nước mắt chảy hết ra, hắn chính thức bị ung thư
buồng trứng rồi.

Nhìn A Tam ngã xuống, tên đại hán phất tay, 2 tên còn lại liền tiến lên chậm
chậm đi về phía Khôi. Không đợi 2 tên tới Khôi liền tăng cước bộ, đạp chân lên
tường, tung hai cước. Và rồi hai bóng đen bay vụt đi rơi xuống cạnh tên đại
hán còn lại, tên mặt vẫn còn in 2 dấu giầy size 40.

- Ta ta có mắt mà không thấy Thái Sơn, xin đại hiệp tha mạng.

- Cút! đừng bao giờ để ta thấy lần hai, không thì ngươi sẽ xanh cỏ đó, mà
quay lại đem đồng bạn ngươi đi.

- Cảm tạ ân công đã giúp đỡ.

Khôi nhìn cô gái trước mặt, tuổi khoảng 16 17, khuôn mặt trái xoan, da trắng
má hồng, đặc biệt có hai 2 núm đồng tiền trông rât đáng yêu.

- Cô nương lần sau ra đường nhớ cẩn thận, tốt nhất không nên đi vào nơi vắng
người thế này.

- Đa tạ ân công quan tâm, tiểu nữ Tố My xin hỏi quý danh ân công?

- Ta họ Lê tên Khôi, muội cứ gọi ta Khôi ca là được, còn ta gọi muội là Tố My
được không?

Có lẽ mới tới thế giới này nên Khôi chưa thành thạo về cách xưng hô cho lắm.
Chỉ thấy Tố My mặt đỏ ửng tới tận mang tai rồi khẽ gật đầu, tiếng nói như muỗi
kêu “Ân”.

- Vậy nhà muội ở đâu ta đưa muội về?

- Nhà muội ở gần chợ Kim Biên cách đây cũng không xa lắm.

Hai người sánh vai nhau, vừa đi vừa thì thầm to nhỏ, chỉ thấy Tố My thỉnh
thoảng lại cười khúc khích, đỏ mặt quay đi hết sức đang yêu.

Đưa Tố My về nhà xong, Khôi lại quên việc quan trọng nhất là hắn đang bị lạc
đường.

- Huynh đài cho hỏi đường về Trần phủ đi đường nào vậy?

- Cũng không xa lắm huynh cứ rẻ trái, rẻ phải, tới ngã tư lại rẽ trái, đến 1
cái miếu huynh rẽ phải xong lại rẽ trái, rẽ phải, rẽ trái, rẽ phải là tới Trần
Phủ.

Ta ngất! May sao tâm trạng Khôi đang vui nên cũng không bận lòng, vừa đi đường
vừa ngân nga ca khúc.

“ Anh là Khôi thư đồng vừa tới Trần Phủ được vài hôm nay, em là con mẹ Miên
bán miến gần chợ Kim Biên. Miến e thật ngon, ăn xong anh thẩn thờ, nhớ thương
từ phút đó, cầm tay em nhưng không cho.”

Nhắc tới miến Khôi lại nhớ đến món bún đậu mắm tôm Hà Nội, thật là tuyệt cú
mèo mà. Tưng…. Một ý kiến vừa nảy ra trong đầu Khôi.

- Tại sao mình lại không mở 1 chuỗi các nhà hàng . Lúc ấy tiền sẽ vào như
nước, thấy tên nào ngứa mắt chỉ việc ném cục tiền vào mặt nó là xong. Ha ha ta
biết ta là một thiên tài mà.

Sau một canh giờ Khôi cũng đã tìm về được Vịnh Xuân phường, Trần thiếu gia còn
chưa xong việc của mình.

- Không thể nào, ta đã đi hơn 1 canh giờ rồi mà tên Ú đó vẫn chưa xong, đúng
là không thể xem thường những người mập được. Mập nhưng lại có sự dẻo dai của
nó.

Một lúc sau Trần Thái đi xuống, chân tay bủn rủn, đầu lâng lâng, đúng là trạng
thái phê cần . Một tháng nay mới được ra một lần, Trần thiếu gia đã chuẩn bị
hết các loại thuốc bổ, hợp hoàn tán, kim thương bất hoại, tiên ông đại hoàn
đan…. 100 hiệp chứ 200 hiệp thì hắn vẫn còn dư sức à.

- Thiếu gia quả nhiên là mạnh mẽ, quên hết cả trời đất rồi.

- Trần Khôi bây giờ là canh mấy rồi?

- Mới chỉ canh 2 thôi thiếu gia.

Trần Thái dật mình liền xách dày chảy thẳng về Trần Phủ, vừa chạy vừa cầu
nguyện, mong bồ tát trên cao từ bi cứu khổ cứu nạn a.

Về tới Đông xưởng Khôi liền ngồi cạnh vườn hoa suy nghĩ và vạch ra kế sách làm
giàu của riêng mình, còn gì sung sướng hơn là nằm ngủ trên đống tiền cơ chứ.
Khôi đang yy thì chìm vào giấc ngủ. Mai sáng chỉ nghe các gia đinh bàn chuyện
với nhau, tối qua ở vườn hoa Đông xưởng có ma, thỉnh thoảng trong đêm lại nổi
lên tiếng cười quái dị……. !


Giang Sơn Đại Việt - Chương #5