47:


Khôi thi triển khinh công, lướt nhanh qua các mái nhà tới cổng thành phía Bắc,
hắn đã có dự cảm không tốt về chuyện này, rõ ràng đây là một âm mưu đã được
sắp đặt từ trước và đối phương không hề đơn giản a. Từ việc sắp xếp chuyện ma
quỷ ở đây Khôi đã thấy đáng ngờ, đối phương là một người rất thông minh, hắn
biết quan sát các hiện tượng thiên nhiên để sắp xếp nên vụ việc.

Khi nghe Văn Quỳnh kể về sự việc ma đuổi bắt người, Khôi đã có sự liên hệ tới
ma trơi a, ở các nghĩa trang hiện tượng này vẫn thường xảy ra vào ban đêm.
Theo quan niệm của người hiện đại thì Ma trơi trong dân gian là một loài ma
nhỏ, hình dạng giống như ngọn lửa nhỏ có đốm xanh và hay trêu chọc người đi
đường. Theo quan niệm tâm linh, loài ma này được cho là linh hồn của những đứa
trẻ tinh nghịch chết sớm. Do chưa mang lấy nhiều nghiệp chướng nhân gian nên
loài ma này không bị đầy xuống địa ngục nhưng cũng không đủ duyên phận để siêu
thoát. Trong khi chờ để đầu thai vào kiếp khác, những linh hồn tinh nghịch này
rong chơi và hù dọa người qua đường.

Còn trong khoa học đã chứng minh trong xương và não có rất nhiều Photpho sau
khi chết, các vi khuẩn sẽ phân hủy xác và sinh ra photphin (PH3) và điphotphin
(P2H4). PH3 chỉ có thể bốc cháy trong không khí ở nhiệt độ 150 độ C, tuy
nhiên, do có lẫn P2H4 nên cả hai sẽ tự bốc cháy trong không khí ở điều kiện
thường.

Còn về việc ma trơi đuổi theo người, các nhà khoa học cho rằng đó là do luồng
gió được tạo ra khi thân người chuyển động mà thôi, nhưng điều quan trọng là
sao lại có người phát điên khi về nhà và được các pháp sư chữa khỏi. Vậy đã có
1 thế lực nào đó dùng 1 loại thuốc độc gây ảo giác ở con người, bọn họ làm vậy
có mục đích j? Khôi chưa thể tìm ra được đáp án, nhưng hắn biệt có thể đây sẽ
là một cái bẫy, và chỉ chờ con mồi cắn câu.

Tới miếng đất được coi là thần linh, chỉ thấy xung quanh có nhiều vết chân
người qua lại. Nhìn nền đất thì có dấu vết mới đào và có vết kéo lê, hắn biết
chuyện chẳng lành đã xảy ra với Văn Quỳnh.

- Chết tiệt.

Khôi vung chân phát tiết, hắn với Văn Quỳnh tuy chỉ vài lần gặp gỡ, lại có
những hiểu lầm nhưng không đánh không thân a. Hắn tuy biết Văn Quỳnh có su
hướng tình cảm lệch lạc nhưng hắn có thể thông cảm, con người sinh ra không có
quyền lựa chọn giới tính cho riêng mình mà. Chỉ sau lần Văn Quỳnh liều mình
cứu đứa bé, chỉ cần 1 hành động vậy thôi cũng đủ để hắn coi là bằng hữu rồi.

- Phù phù… bình tĩnh. Xúc động là ma quỷ.

Khôi biết hiện giờ xúc động không thể làm được j cả, hắn bình tĩnh quan sát
lại hiện trường để tìm ra các manh mối. Bọn họ đông người như vậy, lại đem
theo người thì chắc phải để lại dấu vết. Nơi đây gần cổng thành, bọn họ chắc
chắn sẽ đi theo hướng bắc, và núi Tây Vân rất có thể là nơi trú ngụ của họ a.

Khôi vừa đi vừa quan sát, không để hắn thất vọng, đi khoảng 200m hắn đã tìm
thấy dấu vết của đoàn người. Từ từ đi theo dấu vết để lại, hắn cũng tìm thấy 5
6 chiếc lều trại được dựng sâu trong rừng. Thu liễm khí tức nhờ Thiên khí,
Khôi nhẹ nhàng không một tiếng động tiến lại gần 1 căn lều trại.

Rón rén bước tới hắn nhìn qua khe hở vào trong.

- Phụt

Một dòng máu nóng bay ra từ mũi hắn, hắn nuốt nước miếng ừng ực, thôi rồi thấy
gái xinh lại quên hết bạn bè.

Hôm nay đối với Thi Huyền khá là thành công, một mũi tên bắn trúng hai con
chim a, kế hoạch của nàng không ngờ lại thành công tốt đẹp như vậy. Vừa làm
hoang mang được lòng dân, vừa quăng lưới bắt được một con cá lớn. Nàng từ từ
đứng lên, xiêm y của nàng rơi xuống để lộ ra tấm thân trần hoàn hảo. 100 65
90, số đo 3 vòng ước ao của mọi cô gái, nàng từ từ bước vào trong thùng tắm mà
không biết rằng có một ánh mắt sắc lang đang theo dõi nàng a.

- Ai chà, dình trộm con gái tắm lại kích thích như vây, chỉ tiếc chỉ thấy
được phía sau. Ui dza ta quên mất chuyện chính rồi.

Khôi thở dài tiếc nuối, hắn thấy bóng dáng nàng rất quen nhưng không nhớ ra
đượcm hắn đành lắc đầu quay đi. Nếu hắn nhìn thấy khuôn mặt thì chắc chắn sẽ
rất bất ngờ, nàng chính là cô gái câm mà bấy lâu nay hắn vẫn thường tâm sự.
Hắn cũng rất quen thuộc với bóng dáng của nàng nhưng khí chất 2 người lại hoàn
toàn khác nhau, 1 người ôn nhu dịu dàng và thanh thuần, một người thì nóng
bỏng, vũ mị và toát nên vẽ lành lùng. Hắn không thể tìm ra 1 mối liên hệ giữa
hai con người ấy a.

Tiếp tục đi tới một căn lều trại cách đó khá xa.

- Chàng nhẹ nhàng thôi, ta đau.

- Ta sẽ rất ôn nhu với nàng mà. Khà khà

- Ấy chết, chàng dùng cái này đi. A a a a a aaaaaaaaaaaaaa

Khôi nhìn vào trong mà nổi hết cả ra gà, một cuộc tình ngang trái của hai
người đàn ông, hắn đã phải thay đổi suy nghĩ về cách sống con người thời bấy
giờ và đồng cảm hơn với Văn Quỳnh.

- Haiz, có lẽ sau này ta phải tặng huynh đệ của ta chai dầu dán a.

Hắn tiếp tục đi tới 1 căn lều khác, nếu còn ở lại chắc hắn tuyệt thực mất.
Tiến lại một căn lều khuất phía sau khá xa, giờ hắn mới để ý tới, căn lều khá
tách biệt với xung quanh, phía trước có hai tên bịt mặt đang đứng gác.

- Nè Xuất Tinh Sớm, sao ta với ngươi lần nào cũng phải đứng gác vậy, bọn họ
xem chúng ta là gì chứ.

- Yếu Sinh Lý, ngươi nói nhỏ nhỏ thôi, để người khác nghe thấy là chúng ta
tiêu đời đó.

Thấy hai tên đang chém gió với nhau, Khôi khẽ ngồi xuống cầm lấy viên đá ném
vào bụi cây.

- Cạch cạch

Tên Yếu Sinh Lý vội quay ra.

- Ngươi có nghe thấy gì không?

- Chắc là chuột thôi, ở đây thì làm gì có ai chứ.

- Ngươi ở đây để ta qua xem thế nào.

Tên Yếu Sinh Lý đi lên đỉnh gần bụi cây xem xét, Khôi xuất hiện phía sau hắn,
tay vung lên.

- Hự.

Tên Yếu Sinh Lý đã lên đỉnh và quỵ xuống chỉ sau 10s, một thời gian đáng kinh
ngạc. Khôi từ từ tiến tới phía sau tên Xuất Tinh Sớm.

Thấy có người tới phía sau, tưởng là đồng bạn của mình, nên hắn cũng không để
ý.

- Ta đã bảo rồi, nơi này thì làm gì có… Hự

Xuất Tinh Sớm rên lên một tiếng rồi nằm xuống không nhúc nhích. Khôi tiến vào
trong căn phòng, chỉ thấy Văn Quỳnh đang bị trói vào cột, khuôn mặt nhăn nhó
vì đau đớn a, bị trói chặt 1 2 tiếng là quá sức chịu đựng của hắn.

Khôi đi lại phái sau Văn Quỳnh 1 tay cởi trói, 1 tay bịt miệng hắn.

- Là ta, Lê Khôi đây.

Văn Quỳnh nhìn Khôi.

- Ta không phải đang mơ đấy chứ .

Có lẽ do tác dụng của thuốc mê nên hắn còn tưởng là mình đang mơ a. Khôi cầm
hai 2 hắn lay mạnh.

- Ngươi không có mơ đâu, là ta tới đây cứu ngươi.

Văn Quỳnh xúc động, hai tay vươn ra ôm lấy Khôi, đầu tựa vào ngực hắn bật
khóc. Khôi lúng túng không biết làm sao cho phải a, tình hình này vượt quá khả
năng tiếp thu của hắn rồi. Nhìn Văn Quỳnh trong lòng, hắn không biết làm sao
cho phải.

- Ê chúng ta còn ở nơi nguy hiểm đó.

Bây giờ thì hắn mới hiểu cảm giác như trong phim, cứu người xong không chịu
chạy lại chờ quân địch tới bắt a. Văn Quỳnh tỉnh lại, vội lau đi nước mắt, hắn
thẹn thùng cúi mặt, không dám đối diện với Khôi.

Không chờ chết thêm nửa, Khôi kéo tay Văn Quỳnh đi ra ngoài.

- Nè đứng lại, các ngươi là ai?

Một tên bịt mặt nửa đêm đau tè, hắn đang giải quyết nổi buồn thì thấy Khôi với
Văn Quỳnh.

- Chúng ta đang đi thay gác.

- ừm.

Tên bịt mặt lại tiếp tục giải quyết.

- Ế khoan đã, sao nhìn thấy quen quen. Aaaaa, báo động có kể đột nhập.

Biết mình đã lộ Khôi liền kéo Văn Quỳnh bỏ chạy vào trong rừng. Phía sau hơn
chục bóng đen đang lướt trên những cành cây bám sát theo 2 người. Thấy không
ổn, Khôi liền đem Văn Quỳnh ra sau lưng, dùng khinh công lướt đi.

Đám người bịt mặt cũng đều là các cao thủ, nếu 1 mình Khôi tin mình có thể bỏ
chạy a, những còn đem theo Văn Quỳnh nên tốc độ của hắn chậm lại, khoảng cách
càng ngày càng gần. Thấy đám người bịt mặt sắp đuổi tới, Văn Quỳnh cắn rắng.

- Ngươi hãy bỏ ta lại rồi chạy đi, bọn chúng chỉ bắt ta mà thôi.

- Câm miệng đi, ta sau có thể bỏ ngươi lại được. Còn nói nửa là ta tụt quần
búng chim đó.

Văn Quỳnh cảm thấy ấm áp, hắn từ từ áp nhẹ đầu vào Khôi hưởng thụ giây phút ấm
áp còn lại.

Chưa đầy 10 phút, Khôi đã bị bắt kịp.

- Vù Vù..

Những chiếc phi tiêu có độc dược được phóng ra, Khôi ra sức vừa chạy vừa né
tránh. Để tránh Văn Quỳnh bị thương, Khôi liền đem hắn bế bằng hai tay tiếp
tục chạy. Chân liên tục đảo hướng né tránh phi tiêu, đầu hắn đang suy nghĩ kế
thoát thân . Nhưng người tính không bằng trời tính, phía trước Khôi liền hiện
ra 4 tên bịt mặt cầm dao, hắn liền quay đầu lại, hơn chục tên đang đứng phía
sau. Hăn đã bị bao vây a.

Đặt Văn Quỳnh xuống, nắm đấm siết chặt, xem ra hắn phải chiến đấu rồi.

- Hãy đứng bên cạnh ta.

- ừm.

2 tên bịt mặt vung kiếm lao tới, Khôi liền nghiêng người né tránh, hai tay
vung ra, Mai Hoa quyền được hắn thi triển một cách thuần thục. Hai tên bịt mặt
liền bị bay trúng quyền bay ra phía sau, 12 tên còn lại liền đồng loạt tiến
lên. Kiếm khí chém tới quá nhiều, Khôi chỉ còn biết né tránh, nhưng vướng Văn
Quỳnh phía sau nên hắn đành cắn răng đánh tới.

Càng đánh hắn càng rơi vào thế hạ phong, 1 vài vết thương xuất hiện trên
người. Hắn hét lên 1 tiếng vận chân khí vào tay tung ra 1 quyền, 1 tên bịt mặt
bay đi kéo theo 2 tên nửa cùng ngã xuống. Nhưng lúc này một thanh kiếm liền
đâm tới phía sau Khôi, vừa tung quyền đánh lui đối thủ hắn không kịp né tránh
a.

- Phập.

Tiếng kiếm đâm sau vào da thịt, máu liền phun ra bắn lên mặt Khôi.

Văn Quỳnh thấy Khôi gặp nguy hiểm, liền xoay người che trước người Khôi. Kiếm
đâm xuyên qua ngực hắn, máu thấm ướt cả y phục. Khôi liền ôm lấy hắn, tung một
cước đá bay tên bịt mặt. 1 bóng tên bay ra đập vào gốc cây không rõ sống chết.

- Văn Quỳnh ngươi không sao chứ.

Khôi vội đặt hắn xuống đất.

- Ta không… không … sao.

Văn Quỳnh liền cầm tay Khôi, có lẽ tới lúc này hắn muốn nói hết với Khôi a.
Hắn liền nhích người lên, thều thào vài tiếng yếu ớt.

- Chàng biết… biết .. không… ta… yêu… chàng…!

Nói hết cầu Văn Quỳnh liền ngất đi. Khôi ôm lấy Văn Quỳnh, lúc này hắn cũng
mặc kệ Văn Quỳnh là nam hay nữ a, hắn không quan tâm. Một tiếng hét lớn vang
vọng khắp khu rừng. Khôi mắt đỏ ngầu, bước từng bước tới, quanh người hắn sát
khí ngút thiên. Nội lực quanh người nhanh chóng bành trướng thoát ra ngoài cơ
thể. Đây chính là chân khí hộ thể, Khôi đã bước chân vào cảnh giới Hư Khí a.

Hắn lao về phía trước, quyền cước chưa đựng chân khí bay ra, tạo nên kình
phong bay tới 2 tên bịt mặt.

- Hự

Hai tên liền bay ra sau như diều đứt dây, không dừng lại ở đó Khôi liền dùng
Di Hình Hoán Ảnh xuất hiện phía sau 1 tên bịt mặt, hắn chưa hiểu chuyện gì xảy
ra thì liền bị ném bay đi. Khôi tiếp tục vận chân khí vào tay, tay hắn dần dần
hình thành kiếm khí dài 2m. Hắn tung người chém tới, kiếm khí bay đi tạo thành
lốc gió, tiến tới đám người còn lại. Cảm thấy nguy hiểm, mấy tên cùng đồng
loạt giơ kiếm lên chặn kiếm khí.

- Tách tách.. rắc.

Kiếm trên tay mấy tên bịt mặt liền vỡ vụn, miệng phun máu bay ra ngoài.

Do vận công quá sức nên Khôi liền gục xuống. Hắn cố gắng nhích từng bước khó
khăn ôm lấy Văn Quỳnh rồi bước đi.

Lúc này trên một cành cây cao, một người bịt mặt liền giơ nỏ lên ngắm về phía
Khôi, hắn chính là tên đi theo Thi Huyền, từng giết người diệt khẩu trước mặt
Khôi a. Thuật ám sát của hắn rất cao, trăm phát trăm trúng. Ngón tay hắn dần
dần bóp cò, nhưng liền bị một bàn tay khác chặn lại, Thi Huyền tiến tới nhìn
Khôi, khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện những gợn song. Nàng nhìn hắn biến mất rồi
quay đi.

- Chúng ta đi thôi.

Khôi ôm Văn Quỳnh từ từ đi tới một căn nhà hoang….


Giang Sơn Đại Việt - Chương #47