Một thiếu nữ đang vô cùng xinh đẹp, đường cong uyển chuyển, đang ngồi trên cầu
cho hai chân xuống nghịch nước. Trên người nàng chỉ mặc một chiếc yếm hồng,
không đủ để che đi 2 quả anh đào đang đung đưa a, nàng vươn hai lướt nhẹ trên
những bông sen, tạo nên một bức tranh thiếu nữ bên hồ sen tuyệt đẹp.
Khôi nhìn người thiếu nữ mà như ngây dại, một người con gái khuôn mặt học sinh
nhưng vại có 1 vóc dáng phụ huynh, nàng ngây thơ trong sáng đùa nghịch với
những bông sen.
Khôi nhìn nàng không phải với ánh mắt dâm tà mà chỉ là hắn đang thưởng thức
nghệ thuật mà thôi. Nếu khoảnh khắc này được các nhiếp ảnh gia thu lại, Khôi
tin chắc rằng nó sẽ làm dậy sóng cư dân mạng a.
Như thấy có j đó không ổn, nàng liền đưa mắt nhìn lên, thấy Khôi nàng lúng
túng, vội lấy chiếc áo khoác che lên người.
- Nàng đừng sợ, ta không có ý j cả. Khung cảnh ở đây rất đẹp, ta chỉ muốn
ngắm một chút mà thôi.
Khôi tiến lại gần nàng, ngồi xuống cho hai chân xuống nước vẩy vẩy, hắn bắt
trước nàng chơi đùa với nước và hoa sen. Thi Huyền một bên chân mày giãn ra,
ánh mắt của Khôi rất lạ, không giống như những người nàng từng gặp, ánh mắt ấy
nhìn nàng nhưng không chứa đựng dục vọng, nó mang đến cho nàng sự chân thành.
Bàn tay phía sau nàng thả ra, thanh chùy thủ được cho lại vào bao, nàng đưa
tay ra cùng hắn lướt nhẹ trên những cành hoa.
Sau khi bàn bạc chuyện hợp tác với Đoàn gia, Thi Huyền đã bị cảnh đẹp của hồ
sen làm mê mẫn, con gái ai cũng thích cái đẹp mà, cho dù nàng bên ngoài là một
người lạnh lùng đi chăng nửa. Nàng ngồi xuống đắm mình trong cảnh đẹp, một con
người khác trong nàng bộc lộ ra, không còn là một phó đà chủ lạnh lùng băng
giá, không còn là một thiếu nữ yêu mị, giờ đây chỉ còn một người con gái trong
sáng, nết na thùy mị mà thôi. Nàng quay lại nhìn Khôi nhưng không nói gì.
- Nàng tên là gì?
Nàng im lặng.
- Nhà nàng ở đâu?
Nàng vẫn im lặng.
Sau một loạt câu hỏi, đáp trả lại Khôi chỉ là ánh nhìn và sự im lặng mà thôi.
Hắn nhìn nàng với ánh mắt áy náy và chứa đầy sự thông cảm.
- Nàng không nói được sao.
Vẫn không có một câu trả lời.
- Ta xin lỗi, ta không biết rằng nàng không nói được. Nhưng không sao, nàng
biết không ông trời không cho không ai một cái j cả, cũng như không lấy đi của
ai 1 cái j. Có thể ông trời lấy đi giọng nói của nàng, những ta tin chắc sau
này nàng sẽ được hạnh phúc.
Thi Huyền một bên khẽ gật đầu, đúng vậy ông trời không lấy đi của ai bất cứ
thứ j. Nàng từ nhỏ lớn lên như mất đi tuổi thanh xuân của một thiếu nữ vậy,
nhưng nàng tin rằng tương lai nàng sẽ khác. Khôi đứng lên lấy tới một chiếc lá
rồi quay lại ngồi cạnh nàng, hắn cho lá lên miệng rồi thổi ra một khúc Tình nữ
nhi. Tiếng sao lá cất lên, tuy không không luyến láy mềm mại, nhưng lại thể
hiện sự chân thật, tiếng sao du dương, lúc trẩm bổng buồn thương, lúc nhịp
điệu sôi nổi. Thi Huyền nhắm mắt lại khẽ hưởng thụ tiếng sáo.
Tiếng sao của Khôi dừng lại, thấy ánh mắt chờ mong của nàng hắn cầm tới một
chiếc lá.
- Nàng muốn thổi sao lá không? Nó có thể giúp nàng giải bày được những tâm sự
trong lòng.
Thi Huyền một bên khẽ gật đầu, có lẽ hôm nay nàng thực sự như thành một con
người khác vậy, một cuộc sống mà nàng vẫn thường ao ước. Khôi khéo léo chỉ dẫn
cho nàng cách thổi sáo, sau bao nhiêu mồ hôi nước mắt của hắn, cuối cùng nàng
cũng đã thổi được thành tiếng. Khôi bật cười mở lời ám muội.
- Xem ra nàng rất có năng khiếu thổi kèn :V.
Thi Huyền tưởng hắn khích lệ mình liền gật đầu đồng ý làm anh chàng của chúng
ta rất kích thích a. Hai người ngồi cạnh bên nhau, không cần phải dùng bất cứ
lời lẽ j, chỉ cần dùng tâm hồn cảm nhận mà thôi.
Trở về Trần gia, Khôi bắt đầu kế hoạch luyện binh của mình. Hắn đi tới quân
doanh của Trần gia, tập hợp 500 quân thủ vệ lại. Dẫn đầu quân thủ vệ Trần gia
là Trần Hồng, cái tên rất nữ tính nhưng hắn lại không nữ tính chút nào, dang
người tao to, hắn cao cỡ 2m, cao hơn Khôi cả một cái đầu.
Nhìn 500 quân thủ về của Trần gia, tuy được đào tạo bài bản, nhưng thiếu đi sự
nhiệt huyết, có lẽ do thời bình nên chí huyết nam nhi dần dần biến mất. Bọn họ
tham gia quân đội cũng vì muốn kiếm miếng cơm manh áo cho gia đình mà thôi.
Lượn 1 vòng quan sát, Khôi đứng lên vị trí chỉ huy.
- Trong tất cả các ngươi ai có vợ con đứng ra một bên.
Gần một nửa số lượng người đi ra, đứng lại trong hàng ngũ chỉ còn khoảng 250
người mà thôi. Nhìn số người còn lại, Khôi liên cất tiếng lớn.
- Ta hỏi các ngươi có sợ chết hay không?
Mọi người xôn xao, không biết trả lời sao cho phải.
- Có gì mà không trả lời được, ngươi trả lời thử xem nào?
Khôi chỉ tay vào Trần Hồng lớn tiếng nói. Trần Hồng một bên không phục, chỉ là
1 thằng oắt con mắt mũi chưa sạch mà thôi. Hắn đứng lên ưỡn ngực.
- Là một người lính, ta có j phải sợ chết.
- Tốt tốt.
Khôi phun ra hai tiếng rồi bước tới trước mặt Trần Hồng, tay vươn ra rất
nhanh, Trần Hồng không kịp phản ứng thì liền bị túm cỏ xách lên. Tay Khôi như
gọng kìm vầy, lực tay hắn lớn đển nổi hắn chỉ dùng 1 tay có thể nhắc bổng Trần
Hồng nặng gần 100 kg. Trần Hồng vùng vẫy phản kháng, nhưng hắn làm mọi cách
cũng không thoát ra được, ánh mắt dần dần trắng ra, hắn vội khó khăn lên
tiếng.
- Xin… xin.. thiếu gia... tha… mạng.. khặc..khặc..
Khôi buông hắn ra, được thả Trần Hồng nằm xoài xuống đất, hít thở những ngụm
khó khăn, thật quá mất mặt hắn rồi, nhưng đứng trước bờ vực của cái chết, hắn
đành chấp nhận khuất phục mà thôi.
- Giờ sao? Ngươi nói không sợ chết kia mà.
Ánh mắt băng lãnh của Khôi quét qua, các bĩnh sĩ liền cúi đầu.
- Các người sợ chết sao không dám nhận, nói cho các ngươi biết, ta cũng rất
sợ chết. Chẳng một ai trong chúng ta không sợ chết cả, nhưng chúng ta cần sợ
chết đúng nơi đúng chổ a.
Chúng quân lính đều bật cười, Khôi lại tiếp tục lên tiếng.
- Nếu trước mặt các ngươi là quân địch, sau lưng các ngươi là người thân. Các
ngươi sợ chết bỏ chạy liệu còn xứng đang khoác trên người bộ binh phục hay
không? Còn xứng đáng làm đàn ông Đại Việt hay không? Vậy lúc này các ngươi
phải làm thế nào?
- Không sợ chết, tiến lên giết tất cả.
Tất cả đồng thành đáp, nhiệt huyết đang dần dần trỗi dậy trong họ. Bọn hắn là
đàn ông Đại Việt, đằng sau bờ vai của họ còn người thân, còn mảnh đất quê
hương cần được bảo vệ.
- Các ngươi có sẵn sàng hi sinh để bảo về người thân hay không?
- Sẵn sàng, sẵn sàng.
- Các ngươi có sẵn sàng hi sinh bảo vệ Đại Việt hay không?
- Sẵn sàng, sẵn sàng.
Khôi khá là ưng ý với bài diễn thuyết của mình, không uổng công 1 năm bị lừa
vào đa cấp a.
- Ta muốn thành lập một quân đoàn có sức mạnh đặc biệt, sức mạnh để bảo vệ
ngươi chúng ta thương yêu, có thể sẵn sàng hi sinh đổ máu. Một quân đoàn có
thể tiêu diệt mọi đối thủ cản đường, ta sẽ đưa các ngươi tới đỉnh của sức mạnh
và sự vinh quang. Chết thì xanh cỏ, sống thì đỏ ngực.
- Chết thì xanh cỏ, sống thì đỏ ngưc. Chết thì xanh cỏ, sống thì đỏ ngực.
Khôi hài lòng nhìn quân lính, hắn không cần những người tài giỏi, hắn không
cần nhiều binh lính, hắn chỉ cần những người mang trong mình nhiệt huyết mà
thôi.
- Những ai muốn tham gia quân đoàn thì đứng sang một bên, ta không bắt ép một
ai cả.
Mọi người liền nhanh tróng xếp thành 5 hàng dọc theo hướng chỉ định của Khôi.
Hắn khá là bất ngờ vì con số này lại đông như vậy. Khá nhiều binh sĩ có vợ con
nhưng vẫn tham gia vào quân đoàn của Khôi, chí huyết nam nhi của bọn hắn đã
trỗi dậy a. 410 người là quân số chính xác, nằm ngoài sự mong đợi của Khôi.
Sau hôm nay hắn sẽ vạch ra kế hoạch huấn luyện bọn họ, biến họ thành những
người lính thực thụ. Một quân đoàn bất khả chiến bại của Đại Việt bắt đầu hình
thánh từ đây.