- Thì thiếu gia bỏ trốn ra ngoài thôi
- Trốn cái đầu nhà ngươi, ta trốn được thì còn đứng đây làm gì, tối nào biểu
tỷ cũng bảo tiểu Vân qua xem ta học, nếu không có trong phòng thì tiền tiêu
tháng này đừng nhắc tới.
- Thiếu gia người không biết gì gọi là “kim thiền thoát xác” sao? Ta thấy A
Mập gia đinh trong phủ có dáng người khá giống thiếu gia đấy
- Hay hay , tối nay ngươi phải đi cùng ta tới Vịnh Xuân phường.
…….
Rồi trong đêm có hai bóng người đi thực hiện sứ mệnh thiêng liêng của loài
người từ cửa sau chạy ra ngoài Trần phủ.
Vịnh Xuân phường nằm bên bờ hồ Hoàn Kiếm, là nơi mua vui chốn hồng trần, vào
đây toàn những thiếu gia các gia tộc ở Hà Thành.
- Ây dza. Là Trần thiếu gia đây mà, cả tháng nay ngài đi đâu để Hồng,Đào
ngóng chờ đến quên ăn quên ngủ.
Người đến là tú bà Vịnh Xuân phường Xuân Lan tuổi ngoài năm 50 nhưng vẫn giữ
đc đường cong mềm mại của cơ thể.
- Lâu nay ta phải đi làm ăn xa, phải ủy khuất cho Hồng, Đào 2 cô nương rồi
Trần Thái ra vẽ đường đường chính chính, nói dối không chớp mắt, làm Khôi ở
đằng sau nổi hết da gà lên, hóa ra đây là tài năng thiên bẩm của thiếu gia hay
sao. Lúc này Khôi đưa mắt nhìn xung quanh Vịnh Xuân phường, đây là lần đầu
tiên Khôi tới kĩ viện làm sao mà không tò mò được cơ chứ.
Chỉ thấy Khôi gật gù, mắt đảo khắp nơi như sắp rớt tròng mắt ra vậy. Chỉ thấy
khắp nơi các cô cái ăn mặc mát mẽ, đang cười đùa với nhau
- Trời ạ Cam quýt mít xoài dừa…, đúng là thiên đường của đàn ông mà.
- Trần thiếu gia hôm nay trong phường có Thanh Sương cô nương vừa tới, đảm
bảo thiếu ra sẽ thích.
Hai mắt Trần Thái sáng ngời, đàn ông nào chẳng thích trái ngon của lạ chứ,
chán cơm thèm phở là chuyện đương nhiên, quan trọng là có đạn hay không thôi.
Có tiền mua tiên cũng được mà.
- Ha ha đây chẳng phải là Trần Ú thiếu gia sao? Hôm nay không bị nhốt ở nhà
mà được ra kỹ viện chơi hoa sao.
Người tới là Đoàn Vinh, thiếu gia của Đoàn gia 1 trong tứ đại gia tộc Hà Thành
là kẻ thủ không đợi trời chung của Trần Thái. Là một kẻ ăn chơi đích thực, các
cô nương qua tay hắn không 1 ngàn cũng phải 5 trăm.
Chỉ thấy Trần Thái ánh mắt căm phẫn nhìn Đoàn Vinh, hắn không ít lần bị họ
Đoàn cho ăn hành, nhưng không làm gì được .
- Trần Ú thiếu gia không nói được gì sao? Vậy Thanh Sương cô nương hôm nay
thuộc về tại hạ rồi
Một lần bị rắn cắn, cả đời sợ sợ dây thừng mà. Khôi cảm khái nhìn Trần thiếu
gia đang mặt mày đỏ bừng mà không nói được câu gì. Thôi thì chủ bị nhục tớ
cũng không vui, Khôi liền lên tiếng.
- Trần thiếu gia hôm qua còn bận công việc buôn bán nên hôm nay trong người
không khỏe, không như con cẩu ở đầu hồ sáng ngậm phải nhân sâm nên thừa tinh
lực sủa nhiều.
- Người ngươi… Từ khi nào một tên đầy tớ như ngươi mà có quền lên tiếng ở đây
hả?
- Là ta thay mặt Thiếu gia, thiếu gia ta là một người nhân đức toàn tài, có
lòng bao dung khắp nơi, người xem thuộc hạ như ta là một gia đình. Không như
ai đó, xem thuộc là chỉ như mấy con cẩu, mà nói vậy lại xúc phạm mấy con cẩu
rồi..
Chỉ thấy đám thuộc hạ sau lưng Đoàn Vinh mặt đỏ bừng, ánh mắt như muốn giết
người. Còn Đoàn Vinh thì câm nín, hắn không biết nói lại thế nào chỉ biết nói
sang chuyện khác.
- Dù sao đây cũng là Vịnh Xuân phường ta không chấp nhặt với loại đầy tớ như
ngươi. Hôm nay Thanh Sương cô nương cùng ta rồi.
- Từ khi nào Thanh Sương cô nương là của Đoàn thiếu gia vậy, chẳng lẽ Vịnh
Xuân phường là nhà của Đoàn thiếu gia.
- Vậy hôm nay ta cùng Trần Thái ngươi so tài thế nào? Ai thắng thì Thanh
Sương cô nương sẽ thuộc về người đó, và người thua phải gọi 1 tiếng ông nội.
Trần Thái chán đẫm mồ hôi rồi, từ trước tới nay hắn toàn ăn thiệt thòi từ tên
họ Đoàn. Mỗi lần cá cược đều là hắn thua. Nhưng hắn chưa kịp lên tiếng thì đã
có người nhận lời rồi.
- Ta thay mặt thiếu gia đồng ý. Đoàn thiếu gia muốn so tài như thế nào?
- Ta cũng không muốn lấy đông hiếp yếu, quân tử động khẩu không động thủ,
chúng ta so đối câu đi.
Đoàn Thái rất tự tin, vì lần này đi cùng hắn là có Đàm Dương,người được xem là
tài tử Cửu Chân. Vùng đất địa linh nhân kiệt, luôn sinh ra những bậc hiền nhân
cho Đại Việt.
Đàm Dương đứng lên phía trước, hai tay chắp ra phía sau, tư thế chuẩn tài tử.
- Tại hạ Đàm Dương tới từ Cưủ Chân, nghe nói Hà Thành nhiều nhân kiệt nên xin
thỉnh giáo.
Đàm Dương liếc mắt nhìn ra hồ sen khẽ ngâm
- Bích triểu tỳ hà khai tịnh đế
Khôi nhìn tấm màn thêu liền khẽ đáp
- Tú vi loan phượng kết đồng tâm
( Ao biếc súng sen chung dễ nở, màn thêu loan phượng kết đồng tâm)
Đàm Dương thấy Khôi chưa tới 1 thời thần đã đối được câu liên không tỏ ra
khinh địch nửa mà tập trung tinh thần, chỉ thấy hắn nhìn chiếc gương khẽ ngâm
- Liên hoan ảnh nhập thủy tinh kính
- Trúc diếp hương phù anh vũ bôi
(Gương thủy tinh thấy ảnh hoa sen, Chén anh vũ tỏa hương lá trúc)
- Thám hoa hạnh tế thời sơ hạ
- Mộng yến hân phùng mạch chí thu
(Thăm hoa may gặp thời sơ hạ, mộng yến vừa hay mạch đến thu)
Chán Đàm Dương liền chảy mồ hôi, hắn không ngờ ngày đầu tiên đặt chân tới Hà
Thành lại gặp phải cao nhân như vậy, không chịu thua cuộc hắn liền ngâm
- Xuân ánh dao đài nhất khúc tử tiêu phi thái phượng
- Huệ phong thanh bảo sắt sổ hàng cẩm tự triện thanh cù
(xuân sắc chiếu dao đài, một khúc tiêu hay vời phượng đẹp
Gió thơm trong tiếng sắt, vài hàng chữ gấm gửi rồng xanh)
- Các hạ văn chương tinh thâm, tại hạ cam bái hạ phong.
Đàm Dương chắp tay cúi đầu trước Khôi, hắn tuy thua trong lòng uất ức nhưng
Khôi thắng bằng chân thực lực, tài không bằng người thua tâm phục khẩu phục.
Khôi cũng nhìn Đàm Dương người này có thực tài, lại có ngạo khí của quân tử,
thua được chịu được chỉ tiếc lại đi theo Đoàn Vinh. Khôi mỉm cười:
- Lần này tại hạ thắng cũng nhờ may mắn, lần sau gặp mong có thể ngồi chung
uống chén rượu nhạt.
Đàm Dương cũng mỉm cười rồi quay ra khỏi Vịnh Xuân phường.
Thấy Khôi thắng trong lòng Trần Thái như mở hội, cuối cùng thì cũng trả được
thù, quân tử báo thù mười năm chưa muộn mà.
- Đoàn thiếu gia lần này ngươi thua rồi Thanh Sương cô nương là của ta
- Trần Thái chớ vội đắc ý, chúng ta đi
Đoàn Vinh trần đầy tức giận, tưởng lần này lại được một phen hạ nhục Trần Thái
thì nhảy đâu gia một tên gia đinh Trình Giảo Kim. Hắn làm gì còn mặt mũi ở
lại, liên nhanh chóng đi.
- Đoàn thiếu gia xin dừng bước, người còn quên một tiếng ông nội
Đoàn Vinh người run lên, ánh mắt như giết người. Có bao nhiêu người thế này
thật là mất mặt mà. Hắn liền nhìn lên trời phun 2 tiếng ông nội rồi đi thẳng
ra ngoài.
- Trần gia rồi cũng có một ngày ta đạp các ngươi xuống, còn Trần Phương một
ngày nàng sẽ phải cầu xin ta, đến lúc đó ta chơi chán sẽ bán vào kỹ viện haha
- Trần Khôi ngươi làm tốt lắm, không uổng công đi theo bản thiếu gia.
Khôi chết lặng, tên Trần Thái độ tự sướng còn cao hơn cả mình nửa.
- Thiếu gia quá khén ta chỉ…..
Chưa nói hết câu Khôi đã thấy Trân Thái đi lên lầu miệng lẩm bẩm câu, Thanh
Sương ta đến đây.
Đúng lá trọng sắc khinh bạn mà. Khôi đành đi ra ngoài dạo một vòng quanh hồ
Hoàn Kiếm, bổng một bóng đen vụt bay vào ngõ hẽm, Khôi tò mò đi theo, dù sao
võ công cũng đã đạt đến tầng 2 Hóa Kình.
Đi theo tên áo đen vào một ngôi nhà vắng, Khôi liền thấy gần chục người mặc
quần áo quan phủ đi vào.
………….