38:


Người trung niên tiến tới phía sau Hoàng Thượng

- Văn Cường ngươi thấy người thanh niên kia thế nào?

Văn Cương nhìn về phía Khôi ánh mắt híp lại, hắn trầm tư một lúc, nói ra một
câu rồi quay mặt bước vào trong.

- Tài năng, trầm ổn, là người làm đại sự.

Hoàng Thượng cũng không phật lòng vì thái độ của Văn Cường, bao năm qua Văn
Cường vẫn giữ thái độ như vậy nói chuyện với người khác a. Hắn đang suy nghĩ
trong lòng cách để đưa Khôi tiến vào triều đình, nay Đại Việt đang là lúc
trọng dụng người tài. Quân Mông Cổ hiện nay như một bầy sói trên thảo nguyên
vậy, với âm mưu tiến đánh nam hạ, với bước đầu là Đại Lý, vó ngựa hủy diệt của
Mông Cổ đi tới đâu, thì mọi thứ đều bị san bằng tới đó. Đại Lý là một nước
lớn, nhưng vẫn liên tục thất thủ trước quân Mông Cổ, có thể chưa tới 1 năm
thời gian Đại Lý sẽ bị xóa tên khỏi bản đồ. Với dã tâm của Thành Cát Tư Hãn
hắn sẽ tiếp tục tiến đánh Nam Hạ và Đại Việt chắc chắn sẽ trở thành miếng mồi
ngon đầu tiên a. Để có thể chuẩn bị cho cuộc chống giặc ngoại xâm, Hoàng
Thượng hắn phải chuẩn bị thật kĩ, trước phải dẹp được thù trong thì mới có thể
chống được giặc ngoài. Với tai mắt của hắn, hắn không thể nào không biết trong
triều đình ắt có phản loạn, nhưng nếu hắn xử lý không khéo sẽ tạo nên ảnh
hưởng không đáng có, với hắn bây giờ cần có 1 cái cớ cùng một người thực hiện
nó, và Khôi chính là nút thắt hắn cầm trong bài toán nội loạn này.

Bữa tiệc mừng thọ Nguyễn lão thái gia kết thúc, chắc chắn cái tên Khôi sẽ được
nhắc tới nhiều nhất trong thời gian gần đây a. Khôi cùng Trần Phương rời khỏi
Nguyễn phủ, vừa tới cửa phủ thì một bóng trắng thướt tha chắn giữa hai người,
nàng chính là Ngọc Nhi.

- Trần Khôi ta có thể nói chuyện riêng với ngươi được không?

Vẫn khuôn mặt lạnh lùng, vẫn lời nói lạnh nhạt ấy, như hứng thú với nàng là
một thứ khác chứ không phải là Khôi handsome vậy.

- Không có hứng thú.

Khôi đáp lại một câu cộc lốc, đi tới xin gặp người mà mặt như đưa đám vậy, hắn
cũng không muốn nói chuyện. Khôi liền nắm tay Trần Phương đi qua mặt nàng trở
về Trần Phủ, để lại một người con gái với khuôn mặt lạnh lùng nhưng giờ đây
lại hơi đỏ lên vì tức giận.

Ngọc Nhi muốn tới gặp Khôi để hỏi hắn về cách vẽ tranh 3D, trời sinh nàng luôn
thích khám phá những cái mới a. Sau buổi tiệc mừng thọ sự tò mò của nàng về
hắn lại càng lớn hơn,nên tìm tới gặp hắn, nhưng xem ra lưu manh vẫn là lưu
manh mà. Nàng tức giận bỏ đi, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời nàng tức
giận, nếu có cơ hội nàng thực muốn đưa hắn tới hình đường để thưởng thức dụng
cụ tra tấn nàng mới phát minh a.

Khôi trở về Trần Phủ tiếp tục quá trình làm giàu của mình, với lợi nhuận kiếm
về, hắn tiếp tục cho mở thêm các xưởng nung khác trên địa bàn các tỉnh lân cận
Hà Thành, với mục tiêu đưa sản phẩm ra khắp cả nước. Hắn cũng bắt tay vào
nghiên cứu các vật liệu xây dựng, hiện nay Đại Việt chỉ xử dụng các loại gạch
nung đơn sơ, chưa có các thêm các thành phần hóa học tăng thêm tính bền chắc
và nhẹ của gạch. Viên gach còn đúc toàn khối, mềm dễ vỡ, cộng thêm vữa dùng
trong xây dựng không cao. Tường thành thì được dựng lên bằng các khối đá ghép
lại với nhau, nhà dân chủ yếu xây bằng vật dụng đơn sơ, như các tấm tre ghép
lại với nhau, dùng bùn đất trộn với rơm rạ rồi trát lên. Tính bền vững không
cao, là một kỹ sư xây dung lành nghê, hắn sao có thể nhìn những ngôi nhà lùm
xụp nay được xây như vậy? hắn đang tính toán cho mở xưởng sản xuất gạch nung 2
lỗ, hiên hay than đã đưa vào khác thác, nguyên liệu đã gần như đủ, hắn chỉ tần
tạo khuôn đúc và lò nung có thể tạo ra gạch xây cùng gạch ngói. Giá thành
không cao mà lại bền vững với thời gian.

Còn vữa xây dựng, trước hết hắn tam vạch ra kế hoạch khai thác đá vôi, mỏ đá
vôi hắn nhìn tới trước tiên sẽ là ở Xã Hoài Châu Bắc, huyện Hoài Nhơn, tỉnh
Bình Định, cũng chính là đầu Cửu Chân, Đại Việt. Ở đây có trữ lượng đá vôi
lớn, lại dễ khai thác, vì phương tiện còn rất đơn sơ a.

Còn xi măng hắn sẽ từ từ nghiên cứu thêm, trước hết cần phải phát triển phương
tiện vận chuyển, khai thác cùng các lò nung với máy nghiền thì mới sản xuất
được xi măng. Nguyên liệu hắn đã có tương đối rồi, đá vôi, đất sét, quặng sắt
cùng quặng bô xít hắn sẽ cho khai thác sau. Nếu có thể sản xuất được xi măng
để tạo ra bê tông cốt thép thì các thành trì hay điểm công sự sẽ càng thêm
vững chắc a.

Bắt tay vào thực hiện các dự án phát triển của mình, hắn đã điều động mọi nhân
lực để nhanh chóng lập ra các xưởng sản xuất. Trần Phương cũng huy động nguồn
nhân lực Trần gia tích cực giúp đỡ ý chung nhân của mình. Tuy rằng những dự án
hắn nói với nàng đều rất mông lung, nhưng nàng đặt niềm tin một cách tuyệt đối
vào hắn a.

Lúc này bên hồ Hoàn Kiếm một chiếc thuyền hoa vô cùng đẹp và lộng lẫy đang nhè
nhẹ di chuyển, mọi người đứng hai bên hồ đều dừng lại quan sát. Một người con
gái yểu điệu thướt tha bước xuống, khuôn mặt nàng che lại bởi tấm vải mỏng
nhưng với dáng người ma quỷ nàng ắt là một mĩ nhân a. Nàng nhẹ nhàng bước
xuống thuyền cùng a hoàn của mình, nam nhân hai bên đường nhìn thấy nàng đều
toát ra sự thèm muốn dục vọng từ sâu thẳm trong con người. Nàng bước lên trên
xe ngựa rồi đi thẳng tới Đoàn Phủ, bỏ lại những ánh mắt vô hồn của mọi người
dõi theo nàng.

Lúc này bên trong Đoàn gia, Đoàn Hùng đã bắt đầu lên kế hoạch trả thù của
mình, hắn đã sắp đặt mọi thứ chỉ cần con mồi tiến vào mà thôi.

…………

Ngày hôm sau, sáng sớm như mọi khi, Khôi lại tiến vào khu rừng Núi Bạch Dương
phía bắc hà Thành để luyện công, nơi đây rừng cây rậm rạp là thiên đường để
Khôi hấp thụ Thiên Khí, hấp thụ tinh hoa của trời đất a. Nội công hắn càng lớn
mạnh, dường như đã đạt tới bình cảnh, hắn cần những trận đấu sinh tử để đột
phá giới hạn của bản thân…

Trời hững sáng Khôi dừng luyện công quay trở lại Hà Thành, một ngày bận rộn
đang chờ đón hắn a.

- Công tử, công tử có thể bố thí ít bà lão này được không? Ba ngày nay ta
chưa có gì vào bụng rồi.

Một bà lão gầy còm,đôi chân bị tật mặc trên người bộ quần áo rách nát, dáng
người kham khổ quỳ tới trước mặt Khôi. Thấy bà lão đang thương, Khôi rút ra
mấy thỏi bạc đưa cho bà cụ.

- Cảm ơn công tử, cảm ơn công tử.

Bà lão liền cảm ơn Khôi rồi lê những bước chân mệt nhọc hướng về phía tửu điếm
mong mua được cái j đó để ăn quan cơn đói. Nhưng vừa đi được 2 bước bà cụ liền
ngã xuống, có lẽ do 3 ngày không ăn bà đã kiệt sức a.

Khôi thấy bà cụ ngã xuống liền chạy lại đỡ dậy. Nhưng……………………..!!!!


Giang Sơn Đại Việt - Chương #38