37:


Sâu trong dãy ngân hà, Vũ trụ thứ 6.

- Chàng nghĩ hắn có thể làm được không?

- Ta tin hắn sẽ làm được, một người từng thủ lĩnh vạn tinh cầu chống lại Ma
Thần của Ma giới vũ trụ không thể là kẻ tầm thường được, cái hắn cần là thời
gian mà thôi.

- Nhưng Ma Thần cũng sắp thoát khỏi phong ấn, liệu hắn có kịp.

Trầm ngầm…..

- Vậy chúng ta sẽ giúp hắn nhanh phát triển. Đại Việt tinh cầu sẽ một lần nửa
trở lại a.

………………….

Vũ trụ thứ 4.

- Khà khà. Ma Thần sắp xuất thế, chúng ta chỉ cần tập hợp lực lượng, chờ ngày
huy hoàng của Ma giới vũ trụ, khà khà.

- Bên vũ trụ thứ 6 có động tĩnh, có vẻ người ấy xuất hiện rồi.

- Hắn sẽ bắt đầu ở Trái Đất song song thôi, vì nơi ấy là nơi hắn sinh ra.
Chúng ta chỉ có thể can thiệp chút ít mà thôi.

……………

Trái Đất song song:

Bầu trời ở phương Tây bổng nhiên chìm trong tối, 4 viên tinh thạch vụt bay từ
vũ trụ lao xuống Trái Đất.

Nước Mỹ: Một cánh đồng hoang vắng nơi tinh thạch rơi xuống, xuất hiện một hố
lớn. Trong khói bụi từ vụ va trạm một bóng người đi ra, trên tay hắn cầm một
tấm khiên.

Nước Nga: Viên tinh thạch rơi xuống một cánh đồng băng tuyết, một bóng người
với đôi mắt rực sáng bay ra từ vụ nổ.

Nước Đức: Một người với ánh mắt nham hiểm, có chòm râu trước mũi khó khăn bò
dậy khỏi hố sâu do vụ va trạm gây ra.

Nước Pháp: Trong hô sâu bổng xuất hiện những xúc tu bằng sắt đem theo một
người thoát ra ngoài.

………………

Quay trở lại Đại Việt, Hà thành, Nguyễn gia.

Sân tập Nguyễn gia như một thao trường vậy, khắp nơi đầy những hố sâu tường
lũy. Xung quanh để tất cả các loại binh khí của Đại Việt, đây là nơi tư binh
của Nguyễn gia tập luyện a. Xét về phương diện quân đội, Nguyễn gia đã bỏ xa
Trần gia rồi.

Mọi người tiến ra sân tập luyện để theo dõi cuộc solo 1-1 giữa Khôi và Thế tử
Lê Khương . Hai người tiến tới chọn cho mình một bộ cung tên rồi bước tới vị
trí bắn. Đây là lần đầu tiên Khôi dùng đến cung tên, nhưng hắn cũng không có j
lo lắng, trong hắn có Thiên khí, có thể cảm nhận hết mọi vật xung quanh, có
một cái rada di động hắn sợ j không bắn trúng bia a.

Tấm bia cách vị trí bắn 100m, nếu là một người bình thường thì bắn tên đến nơi
đã là một vấn đề rồi nói j tới trúng bia. Mọi người liền cảm thán, ván này xem
ra bọn họ đã biết kết quả rồi a, Thế tử điện hạ ngoài văn chương kinh người
thì võ thuật hắn cũng tài giỏi không kém, theo đánh giá của mọi người ngoài Lý
Chiêu Thành ra đồng lứa Thế tử không có đối thủ a.

Lê Khương bước tới vị trí bắn, cầm lấy tấm khăn rồi đưa lên bịt mắt lại. Hắn
quay người về phía tấm bia hai tay từ từ giương cung lên, một hồi định vị vị
trí hắn cuối cùng cũng buông tay, mũi tên bay vụt đi với lực xuyên phá kinh
người.

Phập……… Mũi tên cắm trúng hồng tâm trong sự hoan hô của mọi người. Nguyễn lão
thái gia một bên trứng kiến cũng thầm gật đầu, “ tài bắn cung của Thế tử quả
là tuyệt diệu”, bất giác bà quay lại nhìn Khôi. Chỉ thấy hắn đang loai hoay
cầm cung tên đi tới vị trí bắn, hắn từ từ giương tên lên động tác hết sức vụng
về.

- Ế quên, ta luôn thích công bằng, không lúc ta thắng Thế tử lại không phục.

Rầm… mọi người liền ngã ra sau, ‘ chết mất thôi, cầm cung còn không vững mà
đòi bịt mắt cho công bằng, chỉ sợ ngươi bắn còn chưa đi được nửa đường thôi”.
Bất chấp dư luận phản kích, Khôi vẫn đưa khăn lên bịt mắt lại. Dù ai nói ngã
nói nghiêng, lòng ta vẫn vững như kiềng 3 chân, dù ai rào giậu ngăn sân, lòng
ta vẫn vững là dân cụ Hồ.

Khôi liền giương cung lên, quay quay 360 độ, đi tới đâu mọi người đều bỏ chạy
tới đó. Gia đinh Nguyễn phủ vội vàng chạy vào lấy xoong chảo ra lập thành hàng
rào che lại, bọn hắn không muốn thấy án mạng sảy ra a. Đang loay hoay không
biết hướng nào, thì Khôi bổng khẽ nhếnh mép, quay người về phía bia, thân
người vững chải.

Vù Vù… mũi tên xé gió lao đi với vận tốc kinh khủng, tiến tới gần hồng tâm.

Xoẹt…. Phập. Mũi tên của Lê Khương đang cắm ở hồng tâm bị xẻ làm đôi rơi xuống
đất, mũi tên của Khôi cắm sâu vào hồng tâm. Lực đạo bắn tên của Khôi mạnh tới
mức, mũi tên như xuyên thủng cả tấm bia vậy.

Mọi người xung quanh như không tin vào mắt mình, có vài người còn chạy lại
quan sát tấm bia. Có lẽ ở đây người không bất ngờ nhất là Lý Chiêu Thành, Trần
Phương và Nguyệt Nga mà thôi,3 người đã từng chứng kiến võ công của Khôi.
Nhưng với pha bắn tên thần thánh như vậy khiến 3 người phần nào mở rộng tầm
mắt. Lý Chiêu Thành lắc đầu cảm phục nhị đệ của mình, nếu là hắn thì hắn cũng
không thể bắn được như vậy.

Khôi quay lại rồi bỏ khăn bịt mắt ra, hắn không cần nhìn cũng biết kết quả a.

- Thế tử điện hạ phần này xem như ta thắng chứ.

Lê Khương một bên đứng ngây như ngỗng, hắn còn lấy tay dụi dụi mắt xem cái hắn
thấy trước mặt có phải như vậy không nửa. Hắn thật không thể tin được, trước
khi tới phần thi võ, hắn đã âm thầm dò xét và thấy Khôi không hề có nội công.
Một tên gà mờ bổng chốc hóa thành thợ săn, làm hắn tạm thời không tiếp thu
được. Đáng thương cho Lê Khương, hắn không biết rằng Khôi cao hơn hắn một đại
cảnh giới a, hắn chỉ mới Hóa Kình hậu kì, trong khi Khôi đã là cao thủ Nhập
Khí trung kì, với Thiên Khí trong người đứng nói tới Hóa Kình đến cao thủ Hư
Khí sơ kì cũng không nhìn ra được võ công của Khôi. Cũng không thể trách Lê
Khương được, võ công của hắn ở thế hệ trẻ là gần như vô địch rồi, hắn không
tin có người trẻ tuổi nào nội công có thể vượt qua hắn nhiều như vậy.

Thời gian trôi qua Lê Khương cũng dần dần chấp nhận được sự thật. Hắn nhìn
Khôi rồi gật đầu.

- Khôi công tử quả là tài cào, ta có mắt không tròng thật thất lễ. Phần thi
này Lê Khương ta thua, nhưng trong tương lai ta nhất định có thể đánh bại được
ngươi.

Khôi nhìn Lê Khương thuận mắt hơn, quyền cao nhưng không ỷ thế, thua được nhận
được, rất đáng để hắn kết giao.

- Nếu người không chê kẻ hèn này, ta luôn sẵn sàng tỷ thí với Thế tử.

- Được, nếu có dịp tiến cung hãy gặp ta, ta sẽ giúp ngươi tránh khỏi một vài
rắc rối.

- Đa tạ thế tử quan tâm.

- Còn nửa, hãy chăm sóc tốt cho Nguyệt Nga.

Bỏ lại một câu với Khôi, Lê Khương quay ra chào Nguyễn lão thái ra rồi bước ra
về, hắn đã không còn gì để ở lại cả a.

Nguyễn lão thái gia đánh giá lại Khôi, càng nhìn bà càng thấy hắn thuận mắt
hơn, bản tính tốt, tài học hơn người, võ công cao siêu, ắt sẽ làm nên đại sự.
Gã cháu gái cho hắn không hề ủy khuất cho nàng a.

Lúc này bên trong phòng Hoàng thượng đã quan sát hết tất cả sự việc, phía sau
Hoàng Thượng một bóng người đi ra. Hắn thân người to lớn, ánh mắt sắc bén,
quanh người luôn ẩn chứa dao động của nội lực, nội lực hộ thể chỉ có các cao
thủ Hư Khí mới làm được mà thôi, nhưng đặc biệt hắn lại chỉ gần tứ tuần. Nội
công ngang tam hùng Đại Viêt, tuổi đời lại còn trẻ vậy hắn là cở nào thiên tài
a.

Cảm ơn các bạn đã tặng NP nhé. Thank you very much..


Giang Sơn Đại Việt - Chương #37