Sau khi tự thưởng một đêm nghĩ ngơi cho riêng mình, sáng hôm sau Khôi đã phải
vắt chân lên chán để suy nghĩ cách giúp Trần gia thoát khỏi tình cảnh khó
khăn. Khó khăn lớn nhất của Trần gia hiện này là không thể bán được hàng hóa,
vải lụa và giấy bản không được đổi mới, không thu hút được người sử dụng a.
Khôi đi dạo một vòng quanh Đông xưởng và Tây xưởng, hai xưởng sản xuất vải lụa
và giấy bản lớn nhất của Trần gia, hắn chỉ thấy các mẫu vải lụa sản xuất ra
chỉ có các màu rất đơn điệu, rõ ràng việc nhuộm màu còn chưa phát triển. Giấy
bản sản xuất ra rất thô, chưa tạo ra được được sự mềm mại mà bền chắc và giấy
cũng chưa đạt được độ trắng cần thiết. Khôi đưa tay lên vuốt râu suy nghĩ
chuẩn dáng Gia Cát Lượng, trong đầu hắn đang vạch ra các phương án tốt nhất để
sử dụng.
Hai ngày tiếp theo Khôi nhốt mình trong phòng, chán đeo băng, tai dắt bút, cắm
đầu xuống đất, chổng mông lên trời, thỉnh thoảng lại đổi tư thế, như dân xây
dựng làm đồ án vậy.
Trần Thái hai ngày hôm nay không thấy Khôi đâu, trong lòng rất tức giận, hắn
còn đang ấm ức trong lòng vì phi vụ tháng trước. Đến cửa phòng Khôi hắn chỉ
nghe thấy tiếng kẻo kẹt, bịch bịch, phạch phạch liên hồi xong lại nghe thấy
tiếng thở phì phò như mới làm một việc gì đấy rất mệt nhọc.
Cửa phòng bị ai đó đạp tung ra.
- Tất cả giơ tay lên, giữ nguyên hiện trường, tịch thu hung khí gây án.
Khôi rật mình làm rớt búa xuống chân.
- Ai dzu.
Hắn vội lấy hai tay ôm chân thì lại ngã ra phía sau, mông hạ cánh tiếp đất
không an toàn, chỉ thấy mông hắn cắm vào hai cái đinh, nước mắt Khôi chảy ra,
thầm thương cho số phận hẩm hiu.
Trần Thái nhìn thấy Khôi như vậy, biết mình đã hiểu nhầm liền tiến tới đỡ Khôi
dậy giúp hắn lấy hai cái đinh ra khỏi mông a.
- A a a a a a a a a a a ………aa a a a.
Một tiếng hét chói tai vang lên, không phải từ Khôi mà là từ tiểu Vân, cô bé
tranh thủ thời gian rảnh tới phòng Khôi năn nỉ hắn kể chuyện thì thấy một
chuyện kinh điển xảy ra. Chỉ thấy bên trong phòng có hai bóng người, một người
đang quỳ trên đất nghiêng người về phía trước hai tay nắm chặt ghế. Người phía
sau 1 tay đặt lên mông, còn một tay thì đang cho vào cái ấy. Tiểu Vân không
dám nghĩ tiếp nửa, hét lên chạy thẳng ra ngoài.
- Xong ta rồi, hai lần bị hiểu nhầm. Ta không muốn sống nửa. A a a, một tiếng
thét đau thương vang vọng trời xa.
Sau một hồi nghiên cứu và thực hành, cuối cùng Khôi cũng làm xong ý tưởng của
mình. Chỉ thấy trên sàn để một cái khung, bên trong có hệ thống lên xuống,
cùng năm sáu mảnh gỗ có các họa tiết hoa văn khác nhau.
- Trần Khôi ngươi làm cái này để làm gì vậy?
Trần Thái rất tò mò về những thứ kì cục mà Khôi đã làm ra.
- Đây là sản phẩm đầu tay của ta có tên là Máy Nhuộm Mr Khôi handsome. Để ta
làm thử cho thiếu gia ra xem.
Khôi liền đặt tấm vải lụa vào, rồi đặt mảnh gỗ có họa tiết những bông hoa rất
đẹp lên trên, sau đó quét màu nhuộm lên, để một lúc Khôi lấy tấm vải ra, chỉ
thấy bên tấm vải lụa đã có hình hoa văn rất đẹp mắt.
Trần Thái hai mắt như lồi ra, hắn cầm lấy miếng vải rồi quay ngược quay xuôi
như không tin vào mắt mình vậy. Từ một tấm vải lụa bình thường, đã trở thành
một tấm vải rất đẹp mắt.
Ý tưởng nhuộm này Khôi nghĩ ra khi trước kia vô tình xem qua làng nghề vải lụa
Hà Đông a.
Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát
Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
Thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng
- Thiếu gia còn xem đây là gì?
Chỉ thấy Khôi cầm lên một tờ giấy trắng buốt, rất mỏng và bền chắc đưa cho
Trần Thái.
- Giấy này người lấy ở đâu vây? Hơn hẳn các loại giấy mà Đoàn gia đưa ra buôn
bán nửa.
- Giấy này được gọi là giấy sắc, một loại giấy ở quê hương ta sản xuất.
Nguyên liệu làm giấy là cây dó, có nhiều ở hai bên bờ sông Thao, từ Lâm Thao
(Phú Thọ) đến Cổ Phúc (Yên Bái). Phố Ổn là nơi chuyên bán cây dó. Người Lĩnh
Nam, Yên Thái ( phường Bưởi, Hà Nội) lên đó mua cây dó mang về bóc vỏ rồi đem
ngâm vào nước lã 1 ngày 1 đêm, tiếp đến ngâm vào nước vôi loãng. Sau đó người
ta bóc bỏ phần đen bên ngoài, chỉ còn lại phần ruột trắng muốt.
Khôi cũng từng cờ học được phương pháp làm giấy sắc, giờ hắn liền đem ra áp
dụng a. “ Đi một ngày đàng, học một sàng khôn mà, kiến thức không bao giờ là
thừa”
- Thiếu gia ngươi thử xem thế nào?
Khôi đưa cho Trần Thái xem mẫu thiết kế áo dài Việt Nam, chỉ thấy hắn gật gù
như hiểu lắm.
- Thiếu gia người đang xem ngược rồi kìa.
- Khụ khụ.. ta chỉ đang nghiên cứu từ dưới lên thôi.
- Với ba cái này, thiếu gia nghĩ Trần gia có thể thoát khỏi tình cảnh khó
khăn được không?
Trần Thái nào biết gì đâu, bảo hắn phân biệt đào tiên ngon hay không ngon thì
hắn chỉ cần liếc qua là biết chứ về cái này thì… nước đổ đầu vịt rồi.
- Uhm để ta về hỏi ý kiến của biểu tỷ xem thế nào?
- Thiếu gia không cần đâu, người hãy cầm hết về đưa cho Trần tiểu thư, còn
đây là cách làm giấy sắc, người hãy bảo tiểu thư đưa vào sản xuất, Trần gia ắt
sẽ đứng dậy được. Và đặc biệt đừng nói với Trần tiểu thư là ta làm, người cứ
nói là được một người bí mật đưa cho.
Khôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều, hắn vẫn chỉ quyết định là người sau màn giúp
đỡ Trần gia. Tiền bạc đối với hắn rất thích thật, nhưng tình nghĩa nó còn quan
trọng hơn rất nhiều.